Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 416

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:32
Lượt xem: 12

Chương 416:

Anh thì có chuyện gì mà tức giận chứ?! Không phải lúc trước cũng đánh vào m.ô.n.g cô rồi à?!

Diệp Kiều bị anh làm cho tức đến hộc máu!

Với hiểu biết của cô về anh thì, có chuyện gì đâu mà anh lại bực mình chứ, cố ý kiếm cớ thì có!

“Tối hôm qua, em cùng tên nhóc tóc vàng đó cũng không nể mặt anh chút nào!” Anh nghiêm túc nói: “Bảo bối, sao này còn dám làm vậy nữa không? Hả?”

Diệp Kiều muốn nói “dám” nhưng vừa há miệng định nói thì đã bị anh hung hăng ngăn lại!

!!!

Có mùi của đậu hũ thối!

Thật là đáng ghét!

Nhưng mà lưỡi cô mềm mềm trơn trơn, giống với miếng đậu hũ thối kia khiến anh cũng muốn ăn!

“ y… Em đi tắm cái đã…” Cô bị anh hôn đến hoa cả hai mắt, lúc buông ra, cô mới thì thầm mà nói.

“Được! Tắm rửa thôi!” Anh ung dung nói, nói xong liền đem bộ đồ đồng phục tình nguyện cô mặc giống với bộ đồ Bờm Sư Tử Tiện Tiện mặc kia, xé tan nát: “Sau này không được dính líu tới tên nhóc đó nữa! Nếu thấy em còn dính líu, anh sẽ một cước đánh c.h.ế.t hắn!”

“Lục Bắc Kiêu, anh đã làm gì Tiện Tiện rồi?!” Diệp Kiều lo lắng hỏi.

“Em còn dám quan tâm đến tên nhóc đó à!” Lục Hay Ghen trầm giọng nói: “Bảo bối, việc em nên quan tâm là ngày mai em có thể xuống giường được hay không!”

Nói xong anh liền xé rách luôn chiếc quần bò của cô, nâng người cô lên, bế cô đi tới phòng tắm. Anh mở vòi hoa sen, không quên bật nước nóng rồi mới bỏ cô xuống. Trên người cô bây giờ chỉ còn lại bộ đồ lót đã ướt. Với hai ba động tác, anh đã trút bỏ luôn bộ quần áo của mình, làm lộ ra thân thể cường tráng, cơ bắp khiêu gợi…

Những mảnh vải cuối cùng trên người cô cùng bị bàn tay anh xé rách tả tơi. Vòi hoa sen trên đầu tưới vào hai cơ thể bên dưới, chỉ trong chốc lát, tiếng kêu chói tai của cô vang lên, phòng tắm chỉ thấy được làn hơi đang bốc lên nghi ngút.

Anh đặt cô dựa người vào nên gạch men trên tường, mạnh mẽ chiếm lấy…!

“Bảo bối, nhìn trong gương xem, dáng vẻ của em bây giờ, nhìn xem xem chúng ta đang làm gì? Hữm? Còn nói không muốn gả cho anh? 108 tư thế, tư thế nào chúng ta cũng thử qua rồi, vậy mà còn nói không muốn gả?” Người đàn ông phía sau lưng cô, giữ lấy vòng eo thon của cô, động tác như cầm thú, cắn lấy tai cô, tà ác nói.

Hai mắt Diệp Kiều đã mơ màng, liếc qua gương nhìn thấy hai cơ thể đang quấn quýt cùng nhau, người đàn ông có cơ thể màu đồng khỏe khoắn đang ôm lấy thân thế mềm mại của người phụ nữ có làn da trắng nõn, cảnh này đúng là kiều diễm…

Trái tim cô đập mạnh, nhảy nhót điên cuồng.

“Em không gả cho anh thì gả cho ai? Ai dám lấy em? Ai dám đến gần người phụ nữ của Lục Bắc Kiêu?!” âm thanh trầm thấp nhưng tràn đầy bá đạo.

“Ngoan, lần sau không được làm ra mấy chuyện ngốc nghếch khiến anh không chịu nổi nữa, biết không?” Anh nói luôn, còn chưa cho cô cơ hội trả lời nữa, sau đó anh tiếp tục trừng phạt cô, sự trừng phạt ngọt ngào!

Đêm nay, Diệp Kiều bị anh dạy dỗ đến thê thảm, đáp ứng các loại hiệp ước không bình đẳng của anh!

Mặt trời lên cao rồi, mí mắt cô khẽ động một cái, nhưng vẫn tiếp tục ngủ say. Chàng trai cởi trần ngồi trong phòng khách, cầm máy quay phim lên, ngắm ngắm nghía nghía, nghĩ xem đoạn ghi hình này nên giữ hay xóa đây, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ nghịch ngợm đắc ý của nha đầu ngốc kia, anh liền không nỡ xóa, cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc ập đến, tràn đầy trong lồng n.g.ự.c anh…

Diệp Kiều vừa thức dậy, trời đã xế chiều, chiếc bụng đói của cô kêu sột soạt, nhưng cô vẫn nằm lỳ trên giường không muốn dậy.

Anh đâu rồi?

Lại đi đâu nữa rồi…

“Lục cầm thú! Lục vô lại!” Lúc này cô mới nhớ lại tối hôm qua anh dám bắt cô đồng ý nhiều hiệp ước không bình đẳng! Tên Lục cầm thú này!

Cô dùng hai tay đập xuống mặt giường, trong lúc vô tình nhìn xuyên qua kẽ tóc, cô mới phát hiện trên ngón áp út của mình có một chiếc nhẫn kim cương, không biết xuất hiện từ bao giờ!

!!!

Chiếc nhẫn này giống y đúc chiếc nhẫn kiếp trước, cùng trọng lượng, cùng tinh xảo như nhau…

Lòng cô như có một cơn sóng ấp vào, d.a.o động!

Anh đeo lên cho cô từ lúc nào?

Chỉ mới nói đùa có một câu mà anh đã sợ kinh hồn bạc vía vậy rồi.

Ngày 1 tháng 8, ngày thành lập Quân đội.

Lục Bắc Kiêu nể mặt Lục tư lệnh nên mới đến tham gia tiệc mừng ở lễ đường lớn, mãi cho đến ba giờ chiều mới xong tiệc.

“Tiểu tử thối, vội vã đi đâu thế?! Cấp trên muốn nói chuyện với con một câu cũng không được!?” Lục tư lệnh thấy con trai mình vội vội vàng vàng bèn tức giận nói, hai cha con họ cả năm trời không thấy mặt nhau! Đứa con này của ông xem ra bận hơn nhiều so với tư lệnh như ông rồi!

“Con đang vội về cho vợ ăn!” Anh thẳng thắn trả lời, đối mặt với người lãnh đạo tối cao của quân khu mà anh vẫn không chút xấu hổ!

“…” Lục tư lệnh.

“Cha có chuyện gì thì nói mau đi!” Lục Bắc Kiêu vội vàng nói, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Lục tư lệnh cảm giác như anh vừa nói: “Cha muốn đánh rắm thì mau thả đi!” vậy.

Trong mắt anh làm gì có người thủ trưởng này, tất cả đều là vợ anh thì có.

“Liên quan đến sự nghiệp của con đó!” Lục tư lệnh nói, vừa nói ông vừa rút một điếu thuốc ra đưa anh, Lục Bắc Kiêu khoát khoát tay, anh không hút thuốc, trở về với vợ thì không nên hút.

“Mấy đại đội trưởng đến tìm ta, dự định đề bạt con lên làm giáo quan! Sang năm cho con đào tạo một nhóm tân binh, thành lập một tổ mới của nhóm Huyết Lang!” Lục tư lệnh trầm giọng nói, con của ông, cũng là tướng giỏi, ông rất xem trọng! Huống chi, ở trường học cũng hơn một năm rồi, cũng nên cho anh học hỏi kinh nghiệm.

“Để đó! Con sẽ suy nghĩ!” Anh chân thành nói, giống như cũng đang suy nghĩ.

“Tối nay dẫn Diệp Kiều đến chỗ hai vợ chồng già này ăn cơm nhé!” Lục tư lệnh thuận miệng nói một câu khách khí.

“Tụi con là vợ chồng trẻ, không cần tới là bóng đèn cho hai vợ chồng già!” Lục Bắc Kiêu chán ghét nói.

Lục tư lệnh tức giận đến mức không muốn để ý thân phận của mình nữa, muốn trước mặt mấy nhân viên bảo về này mà đá cho anh một cái!

“Tên nhóc hỗn láo! Ngày mai ta điều con đi chống lũ cho rồi!” Lục tư lệnh trừng mắt, nhìn bóng lưng của anh ngày một xa dần mà nói.

−−

Trên ti vi, nhân dân, bộ đội, chính quyền đang hăng hái ở tuyến đầu chống lũ, có rất nhiều lính bị nước lũ cuốn đi, hình ảnh thật đáng khâm phục, bây giờ lại là ngày thành lập quân đội, Diệp Kiều nghe được tin tức này, mũi cay cay, cô gửi lời chào đến những người đáng kính đó.

Lục Bắc Kiêu vừa vào cửa đã nghe được mùi mì tôm rõ rệt.

Anh liếc nhìn thì thấy vợ mình đang vừa ăn mì tôm vừa xem ti vi.

Diệp Kiều còn tưởng anh đi chống lũ luôn rồi, bây giờ anh lại đột nhiên trở về, cô vui mừng đến nỗi đôi đũa trong tay rơi lúc nào không biết!

Lục Bắc Kiêu mang đến rất nhiều đồ ăn, anh đặt lên bàn.

“Anh không đi à! Em tưởng anh đi tuyến đầu chống lũ rồi…!” Diệp Kiều thì thầm nói, anh là lính đặc chủng, chắc là không có việc của anh.

Nói xong, cô lập tức mở đống đồ ăn anh mua về ra. Bên trong có bánh bao hấp, móng heo, chân gà, đùi gà, còn có sườn, rau trộn rồi cháo!

Bộ dạng háu ăn của cô khiến anh buồn cười, cô đeo bao tay vào rồi cầm một cái móng heo lên gặm!

Anh cười nói: “Sau này đừng có ăn mì tôm nữa nghe không, không có dinh dưỡng lại không biết có an toàn vệ sinh thực phẩm không!”

“Đói quá, do đói quá đó! Còn không phải đều tại anh à!” Mỗi lần đều ép cô đi theo! Diệp Kiều thở phì phò nói, Lục Bắc Kiêu lại mở gói cháo đưa cho cô, Diệp Kiều ăn uống như hổ đói, kết quả vội quá nên bỏng đầu lưỡi, cô uất ức trợn mắt nhìn anh!

“Vợ anh thật là đáng yêu!” Lục Bắc Kiêu nói bằng giọng điệu cưng chiều. Anh nhìn mái tóc rơi rơi trước mặt của cô, nay cô lại mặc một bộ váy dài, đôi mắt lại trợn lên.

Diệp Kiều vẫn mở to hai mắt.

“Nhẫn đâu rồi?” Nhìn thấy ngón áp út của cô không có chiếc nhẫn kim cương nên anh nhướng mày hỏi.

“Nhẫn gì thế?” Diệp Kiều giả vờ không biết, nhìn anh.

Lòng anh run lên, chẳng lẽ cô không thấy chiếc nhẫn thật à, hay là lúc cô ngủ lại bị rơi đâu đó?! Anh vội vã quay lại phòng ngủ tìm!

Diệp Kiều mím môi cười trộm, cứ để anh tìm đi. Anh đi tìm thật, vào phòng ngủ, ghé mặt sát mặt đất nhìn ngó bốn phía.

Không thấy nhẫn đâu, quân nhân Lục đứng đó một lúc, quay sang thì thấy Diệp Kiều đứng trước của phòng tủm tỉm cười.

“Diệp Kiều! Nhẫn ở chỗ em có đúng không?” Anh xụ mặt, nghiêm túc hỏi.

Cô nhóc này hôm nay còn dám đùa anh!

 “Không thấy gì cả, nhẫn nào?” Diệp Kiều nhún vai, xòe hai tay ra, làm bộ như không biết gì.

“Nhóc con này, vẫn còn giả bộ à!” Lục Bắc Kiêu nhìn người con gái nhỏ nhắn, nghịch ngợm, đáng yêu, có mái tóc dài này, cô đang mặc một chiếc váy trắng, nghiến răng nghiến lợi, anh lại muốn “làm thịt” cô!

Anh kéo mạnh chiếc cà vạt đen, nới lỏng ra, cởi cúc cổ áo chiếc sơ mi quân đội. Đây là một hành động rất bình thường, nhưng cô gái nhỏ không thể nào cưỡng lại sự cám dỗ từ bộ quân phục của anh nên cô không ngừng nuốt nước bọt!

Thấy anh tới gần, cô lại lùi về phía sau: “Em, em thật sự không nhìn thấy, không tin, anh, anh lục soát người em đi!”

DTV

Diệp Kiều tiếp tục giả vờ, cô xoay người, khi quay lại, vạt váy dài của cô xòe ra, mái tóc dài của cô cũng đung đưa, giống như một tiên nữ thuần khiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-416.html.]

“Trên người em còn không có túi, vậy thì có thể giấu ở đâu chứ?” Cô ngây ngô tiếp tục nói, sau đó xoay người.

Vậy thì, chiếc nhẫn chắc chắn được giấu trên người của cô!

! ! !

Lục cầm thú nhanh chóng lao về phía bóng dáng đó, ôm cô vào lòng từ phía sau: “Bảo bối, lại chọc giận anh đấy à?”

Giọng người đàn ông thay đổi, dày dày trầm trầm mà quyến rũ.

“Làm gì có! Ai chọc giận anh đâu! Mau buông em ra, em còn chưa ăn no!” Diệp Kiều tức giận nói, muốn rời khỏi vòng tay của anh, nhưng sao cô có thể thoát được.

“Không phải chiếc nhẫn đang được giấu trên người em sao?!” Anh vừa nói, một tay anh vừa lục soát.

“Trên người em không có cái túi nào!” Cô thở phì phò, nói lại.

“Vậy nên bảo bối mới trêu ghẹo anh đúng không!” Lục Bắc Kiêu lại cắn tai cô nói, bàn tay to kia đã vén váy dài lên, mò mẫm, nhưng không có gì rơi xuống, bàn tay ấy trượt dần trên đôi chân trắng trẻo ngọc ngà của cô. Lên tới đùi cô, rồi dần dần phủ lên chiếc quần lót ren màu đen huyền bí đó.

“Giấu ở đây? Đúng không?” Anh hỏi một cách thô bạo.

Khuôn mặt Diệp Kiều đã đỏ bừng bừng, hơi thở trở nên nặng nhọc, lưng tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc và lớp vải quân phục thẳng tắp!

Quân phục, điều cấm kỵ và cám dỗ.

“Không, không phải! Không phải ở đó!” Diệp Kiều lập tức nắm lấy cổ tay anh, lớn tiếng nói, thật quá sức kinh khủng, tới giờ toàn thân cô vẫn còn đau nhức, cũng không muốn anh làm càng nữa. Lát nữa cô còn phải đến công ty xem sổ sách mà!

“Chắc chắn không có à?” Anh nói với một nụ cười xấu xa.

“Không có, không có!” Cô kêu lên.

Người đàn ông cười đắc ý: “Nói như vậy thì chắc chắn em giấu nó trên người em! Bảo bối, vậy mà em còn nói là không đùa anh?” Giọng nói lộ ra chút uy hiếp, tay của anh chậm rãi dời lên bên trên, mò mẫm trên đầu vai cô, mạnh mẽ tháo dây áo của cô xuống.

! ! !

Cầm thú!

Cô giống như một con búp bê nằm trong lòng bàn tay anh, váy của cô đã tụt xuống eo, thân thể bị anh ép phải xoay người lại, ánh mắt như có lửa của người đàn ông đang đốt cháy lớp ren đen gợi cảm!

Đây là phong cách yêu thích của anh!

Tại rãnh núi sâu hun hút, vẫn có thể nhìn thấy được viên kim cương tỏa ra tia sáng đến chói mắt…!

“Em yêu, em đúng là giấu kĩ thật…!” Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, giọng nói trầm trầm nam tính.

Diệp Kiều thấy anh như sắp biến thành thú dữ, lao thẳng về phía cô nên cô lùi về sau, nhưng không may liền ngã vào ghế sô pha, không còn chỗ nào thoát!

Chưa kịp đứng dậy đã bị anh chặn lại: “Kỹ năng chọc ghẹo của bà xã quá hoàn hảo! Ông xã, em sắp cúi đầu rồi!” Vừa nói, đôi mắt rực lửa của anh ta nhìn thẳng vào chiếc nhẫn được đính trên khe núi: “Đường sự nghiệp cũng ngày càng dài, đúng là có năng lực!”

“Đâu, đâu có, cũng bình thường!” Cô nhanh nhảu nói, hai tay chống lên n.g.ự.c anh, nhưng hai cổ tay cô liền bị anh giữ lại, chỉ một động tác, hai cổ tay cô đã bị nhấc lên cao, đầu của anh liền lao tới, tìm chiếc nhẫn…

Anh nói là để anh tìm kiếm chiếc nhẫn, nhưng rõ ràng là anh nhân cơ hội này mà ăn miếng đậu non mềm mại trên người cô!

“Lục Bắc Kiêu! Em sắp tức giận rồi đó! Em thật sự sẽ tức giận đó! Em không có thời gian làm ầm ĩ với anh đâu...!” Diệp Kiều không ngừng vỗ vào lưng anh vì tức giận.

Từ xưa đã có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!

Lục Bắc Kiêu cũng vậy!

Đắm mình trong hương thơm ấm áp và viên ngọc quý giá bên trong của cô, dù có c.h.ế.t cũng rất xứng đáng!

Anh hung hăng cắn mút, lúc ngẩng đầu lên, anh đã ngậm chiếc nhẫn kim cương trong miệng, nắm lấy tay trái của cô, bá đạo định đeo lên!

“Ngoan nào, đeo lên đi, mai này không được tháo ra nữa đâu đấy! Sau này đi đâu cũng phải mang theo! Để mấy tên tiểu tử không có mắt kia không còn thương nhớ em nữa. nếu không anh sẽ kiện hắn vì tội ăn cướp, cho hắn ăn cơm tù!” Anh ngang ngược nói.

Diệp Kiều thu tay về: “Em cứ không mang đấy, ai nói là em muốn gả cho anh chứ?!”

! ! !

Sau lời nói của cô, Lục cầm thú lập tức xù lông, sắc mặt tái xanh, dữ dằn nhìn cô, Diệp Kiều nhất thời bị dọa sợ.

“Anh, anh Kiêu, em không phải có ý đó…” Cô thể hiện ra mình sợ mà ngược lại cô ủy khuất nhìn anh: “Anh đã cầu hôn chưa mà đem nhẫn đeo vào tay em rồi?!”

Kiếp trước không có cầu hôn, cũng không quan tâm cô có muốn hay không, chỉ lấy giấy chứng nhận kết hôn, đeo nhẫn, rồi kéo cô vào lễ đường!

Như kẻ cướp!

Đơn giản vô cùng!

Tiểu nha đầu này, còn muốn anh cầu hôn cơ đấy!

Lục Bắc Kiêu đứng dậy, cầm lấy chiếc mũ quân nhân, đi đến chiếc gương soi toàn thân trong phòng ngủ, chỉnh lại bộ quân phục vừa bị nhàu, thắt cà vạt rồi đội chiếc mũ quân nhân vào.

Diệp Kiều đã chỉnh trang quần áo, vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.

Anh đứng ngay thẳng sau đó tiến đến chỗ cô, quỳ một chân xuống đất, thân trên thẳng tắp.

Khuôn mặt tuấn tú dưới vành mũ hơi nhếch lên, có một đôi mắt đen kiên định nhìn cô.

Người đàn ông vừa rồi chỉ là cầm thú biến thành nam thần nghiêm túc mà thôi, Diệp Kiều nhìn anh chằm chằm, tim lại đập thình thịch!

“Diệp Kiều, em sẽ đồng ý lấy anh chứ?” Lục Bắc Kiêu cầm trong tay một chiếc hộp nhung màu tím sẫm tinh xảo, da lộn sẫm màu được đính một chiếc nhẫn kim cương trang nhã, tượng trưng cho ba kiếp, ba viên kim cương ba cara, lấp lánh .

Trong lòng cô không chút do dự nói: “Em đồng ý!”

“Trên thế giới có nhiều người đàn ông như vậy mà tại sao em phải gả cho Lục Bắc Kiêu anh chứ?”

Lần này anh không hề băn khoăn, vẫn nghiêm túc nhìn cô: “Bởi vì chỉ có tôi, L Lục Bắc Kiêu, mới xứng với em!”

Trái tim của Diệp Kiều như nở rộ bởi niềm vui!

“Toàn lời gian xảo!” Cô sẵng giọng, câu này là để khen anh!

“Không, anh nói từ tận đáy lòng!” Anh dứt khoát nói.

Thấy cô còn đang do dự, anh ta lại nói: “Cô Diệp Kiều có thể tìm một người đàn ông đẹp trai hơn tôi không, Lục Bắc Kiêu tôi, dáng người đẹp, thể lực tốt, kỹ năng tốt, đẹp trai, nam tính, lạnh lùng bá đạo, cô tìm được không?”

“Đồ không biết xấu hổ!”

“Đây là em nói mà, thư tình đó anh vẫn còn giữ đó nha!”

“…” Diệp Kiều.

“Diệp Kiều cô nương, chồng cô cực phẩm đến vậy, qua thôn này không tìm được ai như vậy, còn không mau bảo vệ chồng cô, nhanh kẻo người ta cướp mất!”

“Ai dám cướp?!” Diệp Kiều bá đạo nói.

“Ừ thì, có cướp anh cũng không theo! Nên là, nhanh theo anh đi!” Vừa nói, anh vừa bắt lấy được tay cô: “Thật sự là không có lý do nào cả, Lục Bắc Kiêu anh đã là định mệnh của đời em rồi, em cũng nhất định phải là của mình anh!”

Diệp Kiều nghe anh nói câu này, đang cảm động thì anh đã đeo nhẫn lên cho cô rồi!

! ! !

“Em vẫn chưa đồng ý!”

“Nói không đồng ý lần nữa là anh cho em vừa khóc vừa nói đó?” Anh bỉ ổi nói.

Diệp Kiều tức giận trợn mắt nhìn anh, đương nhiên là cô tin rồi!

“Không lãng mạn chút nào!”

“Người đàn ông của em vốn cẩu thả nên không làm được lãng mạn, nhưng làm em đau đến c.h.ế.t thì được!” Anh ôm eo cô, trầm giọng nói, nói xong liền đè cô ra hôn lấy hôn để.

Diệp Kiều xin anh tha cho anh mới chịu buông cô ra.

Không cần lãng mạn, nhưng có c.h.ế.t anh cũng nguyện yêu cô, như vậy là đủ rồi.

——

“Diệp Kiều, con muốn chơi game với cha!” Vừa vào công ty, trong lòng đã vang lên giọng nói của Lục Tiểu Cổn.

“Con muốn chơi trò gì, mẹ còn một đống việc phải làm đây!” Diệp Kiều lập tức phản bác.

“Nhưng con muốn!” Lục Tiểu Cổn nói lại, nếu không chơi, có thể không có cơ hội…

“Thằng nhóc con, bây giờ đã không nghe lời thì tương lai còn đến mức nào nữa?!” Diệp Kiều tin chắc rằng Lục Tiểu Cổn trong tương lai sẽ giống như một tiểu quỷ vương!

Loading...