Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:40
Lượt xem: 14
Chương 421:
Khi Diệp Kiều gọi điện đến nhà giam để tra hỏi, đã nhận được tin tức Tần Lan nuốt d.a.o lam tự sát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu!
Kiếp trước cô từng ngồi tù, đừng nói là d.a.o lam, tù nhân ngay cả thắt lưng cũng không có, d.a.o lam ở đâu ra? Chắc chắn là có người đưa cho bà ta, trước đó, chắc chắn Diệp Trăn Trăn đã đến thăm tù!
Chỉ cần Tần Lan ra khỏi nhà giam là sẽ có cơ hội chạy trốn!
DTV
Cộng với sự giúp đỡ của Diệp Trăn Trăn, có lẽ có thể trốn ra nước ngoài!
Trong phòng bệnh, hai tay Tần Lan bị còng vào lan can sắt của giường bệnh, khuôn mặt già nua, da nhăn nheo, sắc mặt vàng vọt, lỗ mũi cắm ống thở ôxy, trên mu bàn tay cắm kim truyền, d.a.o lam đó khi đến vị trí của cổ họng, thì bị kẹt lại, mùi vị đó vừa đau vừa khó thở! Bà ta tưởng rằng mình không chống đỡ được đến bệnh viện thì đã c.h.ế.t rồi, nhưng không ngờ, bà ta vẫn chống đỡ được!
Tần Lan bà ta rốt cuộc là mệnh lớn!
Vốn tưởng rằng đời này của bà ta thế là xong rồi, không ngờ, con bé Diệp Trăn Trăn đó lại tìm được cha ruột của cô ta!
Tần Lan nhắm mắt lại, cổ họng sưng đau, dáng vẻ như sắp chết, nhưng trong lòng vô cùng kích động!
Lưỡi d.a.o lam đó là Diệp Trăn Trăn đưa cho bà ta khi đến thăm tù, lưỡi d.a.o lăm được cắt làm đôi, bà ta giấu trong tay áo, lúc nửa đêm, lặng lẽ nuốt xuống, giải vờ tự tử. Diệp Trăn Trăn nói, chỉ cần bà ta có thể vào bệnh viện, cô ta có thể tìm cách đưa bà ta ra ngoài!
Diệp Trăn Trăn còn nói, làm như vậy không phải vì bà ta là mẹ ruột của cô ta.
Mà là để trả thù Diệp Kiều!
Không cần biết con bé đó là vì ai, chỉ cần Tần Lan bà ta có thể thoát khỏi nhà giam, cuộc đời của bà ta sẽ còn có cơ hội xoay chuyển!
Hai năm lao ngục, mỗi ngày bà ta phải chịu bao giày vò, trong tù có đủ loại biến thái, sớm muộn gì bà ta cũng bị giày vò đến chết!
Những điều này đều do tiểu tiện nhân Diệp Kiều kia ban tặng!
Nghe Diệp Trăn Trăn nói, bà ngoại của tiểu tiện nhân Diệp Kiều đó còn tìm được cô rồi, cô và Lục Bắc Kiêu cũng đã kết hôn, bây giờ có giá trị mấy trăm triệu, muốn có bao nhiêu hào quang liền có bấy nhiêu!
Nghĩ đến những chuyện này, n.g.ự.c của Tần Lan lên xuống dữ dội, bà ta không muốn thấy Diệp Kiều sống tốt, mỗi lần nghĩ đến đều hận không thể bóp c.h.ế.t cô!
“Đã sắp xếp xong hết chưa?” Bên ngoài bệnh viên, bên kia đường, Diệp Trăn Trăn ngồi trong xe, lạnh lùng hỏi người đàn ông mặc vest ở ghế phụ.
“Tiểu thư, đã sắp xếp xong rồi! Còn mười phút nữa, người của chúng ta đóng giả thành bác sĩ, đến đẩy Tần Lan từ trong phòng bệnh đến phòng kiểm tra, trong khoảng thời gian này có thể chạy trốn!” Người đàn ông mặc vest cung kính nói.
Khóe miệng Diệp Trăn Trăn nhếch lên, “Diệp Kiều cô ta chắc không ngờ tôi sẽ cứu mẹ tôi ra ngoài?! Tôi muốn cô ta hiểu rằng, tôi có thể đối chọi với cô ta!”
Do Tần Lan là tù nhân đặc biệt, bệnh viện đã bố trí phòng bệnh đơn cho bà ta, phòng bệnh rộng rãi, còn có nhà vệ sinh riêng.
Trong phòng bệnh, Tần Lan nhắm mắt lim dim ngủ, bà ta trông có vể bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã kích động không thôi, mấy phút nữa là bà ta tự do rồi, Tần Lan bà ta lại có thể ra ngoài làm mưa làm gió rồi!
Có thế nào cũng không ngờ, người cha ruột của Diệp Trăn Trăn những năm qua trốn tránh như rắn rết, bây giờ có thể khiến cuộc đời của Tần Lan bà ta được cải tổ!
Những năm qua, bà ta làm sao có thể không biết cha ruột của cô ta kinh doanh gì chứ!
Một lúc sau, hai bác sĩ nam cao lớn, đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đi vào, nữ giám ngục đứng dậy, chuẩn bị lấy chìa khóa ra để tháo còng tay cho Tần Lan.
Tần Lan khẽ liếc nhìn hai người mặc áo blouse trắng đó, nhịp tim đập nhanh, rất kích động.
Sau khi nữ giám ngục tháo còng tay cho bà ta, hai bác sĩ nam đó khiêng Tần Lan lên giường đẩy, chuẩn bị đẩy đi.
“Không được nhúc nhích!” Ở cửa phòng bệnh, ba cảnh sát vũ trang đội mũ sắt, mặc quân phục màu xanh than, cầm s.ú.n.g lục lần lượt nhắm vào hai bác sĩ giả!
Điều khiến Tần Lan ngạc nhiên là, bà ta nhìn thấy bốn cảnh sát đặc nhiệm đi ra từ nhà vệ sinh của phòng bệnh, bao vây họ!
“Bà Tần, đã lâu không gặp……” Và lúc này, một giọng nói phụ nữ ngọt ngào như bỏ bùa nói với Tần Lan vang lên……
Đây chắc chắn là giọng nói mà Tần Lan căm ghét nhất trong đời!
Hai tay bà ta nắm chặt lấy thành giường đẩy, chật vật muốn nhấc người dậy, nhìn chằm chằm Diệp Kiều ăn mặc gọn gàng cách đó không xa!
Mái tóc dài của cô được búi hết lên, không để lại cọng tóc nào, để lộ vầng trán sáng bóng không tì vết, trên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn trước, có thêm mấy phần trưởng thành, vẫn tự tin như vậy! Lại nhìn cách ăn mặc của cô, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu!
Trong lòng Tần Lan vừa căm hận vừa ghen tị!
Ban đầu, bà ta đã chịu phận bất hạnh.
Khi biết Diệp Kiều là bạn gái của Lục Bắc Kiêu, bà ta đã biết cuộc đời này kết thúc rồi, không thể xoay chuyển được nữa!
Không dễ dàng gì mới ôm được một tia hy vọng, cha ruột của Diệp Trăn Trăn là thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố, tổ chức khủng bố không có việc xấu nào không làm, họ ở trong tối, hai nhà họ Lục, Diệp ở ngoài sáng, cho dù quyền lực của họ ngất trời thì sao nào? Thầm nghĩ chỉ cần Tần Lan bà ta thoát ra nước ngoài, cuộc đời của bà ta sẽ còn có hy vọng!
Bà ta đang mơ một giấc mơ đẹp, nhưng tiểu tiện nhân Diệp Kiều này lại xuất hiện!
Người phụ nữ sắp nhấc nửa thân trên lên, nhìn chằm chằm vào cô, sâu trong cổ họng rên rỉ, nghẹn ngào, không thể phát ra tiếng.
“Ngoan ngoãn một chút!” Súng của cảnh sát đặc nhiệm chĩa vào đầu ba ta, nghiêm nghị nói.
Tần Lan sợ hãi lập tức nằm xuống, hai mắt vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm Diệp Kiều, nhìn cô tóc mai yểu điệu tiến lại gần mình.
“Bà Tần, tuyệt đối không ngờ tới phải không? Giấc mơ đẹp của bà lại bị tôi quấy rầy rồi, đúng không?” Diệp Kiều cười nói.
Tần Lan căm hận đến mức cổ họng dùng sức, muốn mắng cô, nhưng vết thương lại vỡ ra, một mùi m.á.u tanh!
“Tôi còn tưởng rằng bà sớm đã thành tâm hối cải rồi chứ, hóa ra ngồi tù hai năm, bà vẫn chưa từ bỏ sao? Còn muốn chạy trốn à? Có phải con gái bảo bối Diệp Trăn Trăn của bà nói muốn cứu bà không?” Diệp Kiều cười hỏi.
“Tôi chỉ tò mò, cha ruột của Diệp Trăn Trăn là ai? Nhìn tướng mạo của Diệp Trăn Trăn, cha cô ta chắc cũng sẽ không tệ, năm nay cũng mới ngoài bốn mươi tuổi phải không?” Diệp Kiều mỉa mai nói, cô lấy thứ gì đó trong túi ra, Tần Lan để ý túi của cô là của Hermes.
Diệp Kiều lấy ra chiếc gương trang điểm, mở ra, đặt trước mặt Tần Lan.
“Trong tù chắc không có gương đúng không, bà Tần chắc không biết bây giờ mình trông thế nào nhỉ?” Diệp Kiều tiếp tục chế nhạo nói.
Chỉ thấy hai mắt Tần Lan mở to……
Bà ta giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng!
Trong gương, sắc mặt vàng vọt đầy nếp nhăn, bọng mắt sụp xuống, trong mắt đầy tia máu, còn mái tóc ngắn kiểu phụ nữ nông thôn, người phụ nữ hoa tàn ít bướm là ai?!
“Với diện mạo bây giờ của bà, có chắc là cha ruột của Diệp Trăn Trăn sẽ cần bà không?” Diệp Kiều chế nhạo nói, “Loại phụ nữ như bà, chắc hẳn cũng không tìm được người đàn ông nào lâu dài, nếu không, năm đó sao ông ta không cưới bà, mà đổ cho đồng chí Diệp Thắng Huân?!”
Cô tiếp tục chế giễu bà ta.
Tần Lan tỏ vẻ khiếp sợ, hai tay ôm lấy cô, cổ họng phát ra tiếng kêu khóc đau đớn, lúc này, bà ta đột nhiên bò dậy, nhe nanh múa vuốt về phía Diệp Kiều, cảnh sát đặc nhiệm dùng cùi chỏ đánh vào thái dương của bà ta, Tần Lan lập tức ngất đi.
Diệp Kiều lạnh lùng nhìn bà ta một cái, “Bây giờ, chúng ta tiến hành hành động thứ hai đi!”
Hành động thứ hai, bắt Diệp Trăn Trăn!
“Sao họ vẫn chưa ra?! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!” Diệp Trăn Trăn lại nhìn đồng hồ, sốt ruột nói.
Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ cũng nhìn thời gian, rồi nhìn về phía cửa hông bệnh viện.
Lúc này, liền nhìn thấy hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, đỡ Tần Lan mặc áo bệnh nhân đi ra từ cửa hông, “Tiểu thư! Họ ra rồi!”
Thấy Tần Lan được cứu ra, Diệp Trăn Trăn đắc ý nhếch môi, “Lần này, Diệp Kiều đáng c.h.ế.t phải tức c.h.ế.t mất?! Ai bảo cô ta đấu với tôi!”
“Tiểu thư, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, hai người họ luôn không liên lạc với tôi! Ở cửa có không ít người mặc áo blouse trắng, thuộc hạ lo là có bẫy!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ thận trọng nói. Anh ta đeo tai nghe ở tai, dùng để liên lạc với hai tên thuộc hạ cứu Tần Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-421.html.]
“Có bẫy, có thể có bẫy gì?! Mau lái xe qua, muộn rồi mưới có thể có chuyện!” Diệp Trăn Trăn ngạo nghễ nói, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ thở dài.
——
Một chiếc xe van dừng lại ở cửa sau bệnh viện, hai người cảnh sát đặc nhiệm đóng giả thành bác sĩ đỡ Tần Lan đang hôn mê đi về phía trước, lúc này, ba chiếc xe cảnh sát đặc nhiệm từ ba hướng chạy tới, bao vây chiếc xe van.
“Tiểu thư! Đúng là có bẫy!” Cách đó không xa, nhìn chiếc xe van bị xe cảnh sát đặc nhiệm bao vây, người đàn ông mặc vest kích động nói.
Diệp Trăn Trăn ngẩn ra, vẻ mặt sững sờ!
“Ý, ý anh là gì?” Cô ta ngây ngốc hỏi.
“Kế hoạch cứu người của chúng ta thất bại rồi! Bị cảnh sát vạch trần rồi!” Người đàn ông mặc vest tức giận nói, “Đi mau! Xe cảnh sát đến rồi!”
Một chiếc xe cảnh sát đặc nhiệm chạy về phía này, người đàn ông mặc vest hét lớn, tài xế lập tức cho xe chạy.
“Chắc chắn họ ở trong chiếc xe phía trước!” Diệp Kiều kiên định nói trong xe cảnh sát đặc nhiệm.
Chiếc xe van đón Tần Lan đó bị cảnh sát đặc nhiệm bao vậy, người trên xe cũng đầu hàng, nhưng không có Diệp Trăn Trăn!
“Chắc chắn là Diệp Kiều đáng chết! Nhất định là chuyện tốt do cô ta làm!” Diệp Trăn Trăn sau khi định thần lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Chắc chắn cô sớm đã biết cô ta muốn cứu Tần Lan, cho nên mới mai phục!
“Tiểu thư, vừa rồi nếu không phải thuộc hạ đề phòng, bây giờ chúng ta đã bị bắt rồi!” Người đàn ông mặc vest trầm giọng nói.
“Anh câm miệng lại cho tôi! Tôi, làm sao tôi biết Diệp Kiều đáng c.h.ế.t đó lại trở nên lợi hại hơn?!” Bị người đàn ông mặc vest vả mặt, Diệp Trăn Trăn tức đỏ mặt, không vui nói.
Người đàn ông mặc vest không nói nên lời, đành phải ra lệnh cho tài xế tăng tốc tẩu thoát.
“Tại sao phải chạy?! Không phải các người là phần tử khủng bố sao?! Còn sợ mấy tên cảnh sát đó?! Bắn cho tôi! Bom đâu?! Ném đi!” Diệp Trăn Trăn tức giận, mặt đỏ lên!
Cô ta là con gái của thủ lĩnh phần tử khủng bố, việc gì mà phải trốn?!
Người đàn ông mặc vest hít một hơi, thực sự muốn b.ắ.n c.h.ế.t cô ta!
“Tiểu thư! Đây là Trung Quốc! Không phải là địa bàn của chúng ta, thuộc hạ cùng cô về nước để đi du lịch! Không phải để gây chuyện! Trong ba năm tới đây ông chủ không có kế hoạch đối phó với Trung Quố!” Người đàn ông mặc vest phẫn nộ nói.
“Mấy đồ vô dụng các người! Không phải ông nội tôi bị lính đặc chủng Trung Quốc g.i.ế.c c.h.ế.t sao?! Còn không dám báo thù cho ông ấy, đúng là hèn nhát!” Diệp Trăn Trăn vênh mặt hất hàm, châm chọc nói.
Người đàn ông mặc vest một lần nữa cảm thấy cạn lời vì vị đại tiểu thư vô tri này!
“Phía trước có rào chắn!” Tài xế nhìn thấy rào chắn cảnh sát giao thông đặt ở ngã tư phía trước để cản đường họ.
“Lao qua! Mau!” Diệp Trăn Trăn lớn tiếng nói.
“Đừng nghe cô ấy! Vòng qua!” Người đàn ông mặc vest hét lên, Diệp Trăn Trăn tức giận lấy s.ú.n.g ra, muốn nổ súng, lúc này mới nhớ ra bên trong căn bản không có đạn.
“Uy! Anh dám không nghe lời tôi!”
“Nghe lời đồ ngốc như cô, chúng ta đã sa lưới từ lâu rồi!” Người đàn ông mặc vest cuối cùng không nhịn được, ra oai nói, nói xong, anh ta giật lấy s.ú.n.g trong tay Diệp Trăn Trăn, lấy cán s.ú.n.g đánh cho Diệp Trăn Trăn ồn ào ngất đi!
Nếu cô ta không phải là con gái của ông chủ, sớm đã bị anh ta b.ắ.n c.h.ế.t rồi!
“Đi về phía đường cao tốc!” Người đàn ông mặc vest nói với tài xế.
Ở ngã tư đường cao tốc, sớm đã có cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ vũ trang lập chốt chặn!
“Dừng xe!” Người đàn ông mặc vest nghiến răng.
Lúc này, Diệp Trăn Trăn cũng tỉnh lại, “Uy, sao anh dám đánh tôi?! Tôi kêu cha tôi ngũ mã phân thây anh!”
Cô ta xoa cái đầu đau nhói, ngạo mạn nói với A Uy.
A Uy cầm s.ú.n.g trong tay, đang nạp đạn, dọa Diệp Trăn Trăn sợ tới mức co người về phía sau, lúc này cô ta thật sự sợ rồi, sợ bị A Uy g.i.ế.c rồi ném xác nơi hoang vu!
Anh ta xuống xe, mở cửa ghế sau, thô lỗ kéo cổ áo Diệp Trăn Trăn, “Xuống xe!”
Tài xế cũng xuống xe, trên tay cũng cầm súng, thấy cảnh sát đặc nhiệm sắp lao về phía họ.
“Họ muộn bỏ chạy!” Chiếc xe cảnh sát đặc nhiệm mà Diệp Kiều ngồi chạy tới, nhìn đám Diệp Trăn Trăn xuống xe, cô kích động nói.
“Chị dâu! Chị tuyệt đối đừng xuống xe! Nếu như bị chút thương tổn nào, quay về em phải nói sao với anh Kiêu!” Cảnh sát đặc nhiệm ở ghế phụ vội vàng nói, cậu ta cũng là con em trong đại viện, lúc trước từng ở với thuộc hạ của Lục Bắc Kiêu.
Cô sẽ không làm chuyện không lượng sức mình đó!
“Đừng g.i.ế.c tôi! Uy, nếu anh dám g.i.ế.c tôi, cha tôi sẽ không…… Uy, chỉ cần anh không g.i.ế.c tôi, chuyện gì tôi cũng nghe lời anh! Sau này tôi gọi anh là đại ca, có được không?! Đừng g.i.ế.c tôi!” Diệp Trăn Trăn bị A Uy túm lấy, sự kiêu căng ngày càng yếu đi, cuối cùng, lại cầu xin A Uy!
Cảnh sát đặc nhiêm lao về phía Diệp Trăn Trăn và A Uy, lúc này, một chiếc xe tải hạng nặng lao ra từ ngã tư đường cao tốc, dừng lại bên cạnh đám A Uy.
“Đi lên!” Cửa buồng lái mở ra, A Uy đẩy Diệp Trăn Trăn lên, lúc này Diệp Trăn Trăn mới phản ứng lại, A Uy không phải muốn g.i.ế.c cô ta!
Vừa rồi thật sự quá mất mặt!
Nhìn thấy bọn họ lên xe tải, Diệp Kiều tức giận, chiếc xe tải đó lao về phía bên này, tài xế lập tức lái xe tránh đi, cảnh sát đặc nhiệm liên tục nổ s.ú.n.g về phía chiếc xe tải!
Chiếc xe tải đó vẫn lao qua với tốc độ nhanh nhất!
Vẫn để bọn họ trốn thoát rồi!
Diệp Kiều tức giận nắm chặt tay!
——
Chủ Hải đến nhà họ Tần nghe nóng, kết quả, khi Diệp Kiều về đến nhà ông nội ở đại viện, bà cụ nhà họ Tần và mấy người nhà họ Tần đều ở đó, bà cụ Tần kéo lấy tay cô và xin lỗi.
“Cô Diệp, chúng tôi thật sự không biết tại sao Diệp Trăn Trăn đó lại trở về! Hai năm trước sau khi đến Tây Mỹ không bao lâu cô ta liền mất tích, hai năm đều không liên lạc với chúng tôi!” Bà vụ Tần sợ Diệp Kiều lấy chuyện Diệp Trăn Trăn đối phó cô đổ lên đầu nhà họ Tần bọn họ.
Hai năm nay, nhà họ Tần bọn họ bị nhà họ Diệp chèn ép trong giới chính trị, đã thất thế rồi.
Hóa ra, cho dù năm đó đã báo thù, hai bà cô nhà họ Diệp cũng vẫn nhớ năm đó Tần Lan đã làm họ khó xử, luôn đối phó với nhà họ Tần.
“Lão phu nhân, cháu không có ý trách nhà họ Tần! Nhưng bà có biết cha ruột của Diệp Trăn Trăn là nhân vật nào không?” Cô vừa quay về từ bệnh viện, Tần Lan không thể nói chuyện, bảo bà ta viết, bà ta sống c.h.ế.t không chịu viết, còn dáng vẻ một lòng xin chết, thuốc cũng không chịu uống.
Hai bác sĩ giả định cướp Tần Lan đi đó cũng chỉ là do Diệp Trăn Trăn dùng tiền thuê.
Bà cụ lắc đầu, “Năm đó tôi cũng bị cô ta lừa gạt, làm sao biết rốt cuộc đã tằng tịu với người đàn ông nào, sinh ra dã chủng! Cô Diệp, cô đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng tính toán với chúng tôi! Diệp Trăn Trăn kia nếu còn xuất hiện phá hoại, bà già tôi đây sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta đầu tiên!”
Sau đó, mấy người khác của nhà họ Tần cũng không ngừng xin lỗi cô.
——
“Tiểu thư, chúng ta phải rời khỏi Trung Quốc ngay lập tức!” A Uy hét lên với Diệp Trăn Trăn, hiện tại, chắc cảnh sát không điều tra ra được họ là người của tập đoàn K2, nếu tra ra được thì sẽ rất phiền phức!
“Tôi không đi! Không khiến cho Diệp Kiều đáng c.h.ế.t mất hết danh dự thì tôi sẽ không đi!” Diệp Trăn Trăn nói chắc như đinh đóng cột.