Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 424

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:45
Lượt xem: 14

Chương 424:

Lực cánh tay của anh rất lớn, mục tiêu chuẩn xác, gậy bóng chày mạnh mẽ lao đi, vừa vặn đánh rớt khẩu s.ú.n.g trong tay A Uy!

Không nói đến Diệp Trăn Trăn, ngay cả A Uy cũng c.h.ế.t lặng. Lúc này, người đàn ông toàn thân đầy sát khi lao về phía bọn họ, Diệp Trăn Trăn theo bản năng trốn ra phía sau A Uy. Khi Lục Bắc Kiêu bước đến chân cầu thang, bước chân của anh dừng lại, cởi mũ ra rồi ném nó xuống đất.

Anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ướt đẫm mồ hôi và không chút biểu cảm, anh ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích A Uy.

“A Uy! Xông lên!” Mặc dù Diệp Trăn Trăn đang vô cùng sợ hãi nhưng vẫn phô trương thanh thế, hét lên, cha nói A Uy là người có thân thủ giỏi nhất trong tổ chức!

Nhất định có thể đánh bại Lục Bắc Kiêu!

A Uy cởi áo vest khoác ngoài ra, để lộ áo thun sát nách màu đen. Anh ta đứng tại chỗ, khởi động hai tay sau đó gầm lên một tiếng, một tay giữ lấy tay vịn cầu thang để chống đỡ cơ thể, hai chân duỗi thẳng đá vào người Lục Bắc Kiêu.

Người đàn ông vững vàng đứng trên sàn nhà, chỉ di chuyển nửa thân trên đã dễ dàng né được đòn tấn công mạnh mẽ!

Sau khi rơi xuống đất, A Uy liên tục vung nắm đ.ấ.m về phía Lục Bắc Kiêu. Đầu của Lục Bắc Kiêu né trái né phải, cả người lùi về phía sau, mãi đến lúc sức lực của A Uy càng ngày càng yếu, anh liền bắt lấy cánh tay A Uy!

Trọng tâm A Uy không vững, bị anh vật ngã xuống đất, sàn nhà đều rung chuyển.

Diệp Trăn Trăn vừa hét lên “Đánh hay lắm”, lúc này, A Uy đã ngã xuống sàn nhà!

Cô ta tức giận, nắm chặt hai tay.

Lục Bắc Kiêu không nhân cơ hội này để tấn công, mà anh khinh thường ngoắc ngoắc tay thách thức A Uy, tâm lý muốn “chơi chết” anh ta!

A Uy bò dậy, nhổ nước bọt và nắm chặt hai tay, sau khi bày ra tư thế chiến đấu liền nhào đến tấn công anh. Lúc này Lục Bắc Kiêu mới bắt đầu hành động một cách nghiêm túc. Anh nắm chặt hai tay, dùng khuỷu tay để chống lại các đòn tấn công của A Uy, sau khi A Uy liên tục thất thủ, anh bắt đầu phản kích.

Nắm đ.ấ.m thép mạnh mẽ vung về phía A Uy, A Uy không ngừng lùi ra sau, nắm đ.ấ.m của Lục Bắc Kiêu đập vào sống mũi của anh ta, cơ thể cường tráng của A Uy lảo đảo ngã về phía sau.

“Cô chủ! Chạy mau!” Sau khi ngã xuống đất, anh ta cắn răng nói.

Diệp Trăn Trăn đứng trên cầu thang nhìn thấy tình hình không ổn, lúc này mới nhớ đến việc chạy trốn. Lục Bắc Kiêu sải bước định đuổi theo, A Uy liền đứng dậy tấn công anh.

“Anh Kiêu! Diệp Trăn Trăn cứ giao cho em!” Cô cũng không thể để cô gái nhỏ kia chạy mất trước mắt mình, Diệp Kiều cắn răng nói sau đó dùng hết sức lực chạy về phía cầu thang, một tay cầm súng!

Diệp Kiều nhanh chóng bò lên đến tầng hai, Diệp Trăn Trăn vừa chạy vừa nhìn ra phía sau nên suýt chút nữa té nhào, tốc độ của cô ta chậm hơn Diệp Kiều nhiều, rất nhanh đã bị cô chặn ở góc tường.

Trong tay Diệp Trăn Trăn vẫn còn cầm khẩu s.ú.n.g không có đạn kia, cô ta liền giả bộ sẽ nổ súng, “Cô bóp cò đi! Không có đạn đúng chứ?” Diệp Kiều cười chế giễu cô ta.

Bị Diệp Kiều đoán trúng, Diệp Trăn Trăn tức đến mức cả mặt đỏ ửng.

Còn khẩu s.ú.n.g trong tay Diệp Kiều nhắm thẳng đầu cô ta.

“ĐM, Diệp Trăn Trăn, cô nhúc nhích một cái, tôi sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cô ngay!” Diệp Kiều thấp giọng nói.

Diệp Trăn Trăn sợ đến mức hai chân run rẩy, “Cô, nếu cô g.i.ế.c tôi, cô cũng sẽ bị tử hình!”

“Cô không nghe anh Kiêu nói sao? Anh ấy có đặc quyền, hơn nữa, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng!” Diệp Kiều cười nói, hô hấp càng ngày càng nặng nề, cả người cũng càng ngày càng nóng……

Cô bước đến gần Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn sợ đến mức ôm đầu và ngồi xổm xuống đất, Diệp Kiều nhấc chân lên đá cô ta một cái, “Sợ rồi sao? Biết bản thân tự tìm đường c.h.ế.t rồi? Dáng vẻ hung hăng, kiêu ngạo ban nãy của cô đi đâu rồi? Ấy?! CMN, không phải chuốc thuốc tôi sao? Không phải muốn tiêm heroin vào người tôi sao?!”

Diệp Kiều lớn tiếng chế nhạo nói, chân không ngừng đá vào Diệp Trăn Trăn đang co rúm, ngồi xổm dưới đất!

“Diệp Kiều! Nếu cô dám g.i.ế.c tôi, cha tôi sẽ báo thù cho tôi!” Diệp Trăn Trăn hét lên.

“Cha cô, cha cô! CMN, rốt cuộc cha cô là ai?! Nói ra nghe thử, xem có hù c.h.ế.t tôi không!” Diệp Kiều hung dữ nói. Cô nói xong liền đá Diệp Trăn Trăn một cái nữa!

Lo lắng Diệp Kiều ở trên lầu sẽ bị Diệp Trăn Trăn bắt nạt, Lục Bắc Kiêu lựa chọn tốc chiến tốc thắng!

Mặt của A Uy đã sớm chảy máu, anh ta giơ nắm đấm, bày ra tư thế phòng ngự. Lục Bắc Kiêu dẫm lên bàn, nhảy lên, đôi chân dài hướng thẳng về phía A Uy, đôi giày quân đội màu đen đạp mạnh vào mặt anh ta, một ngụm m.á.u tươi từ miệng A Uy phun ra, thân hình cường tráng và rắn chắc của A Uy nặng nề ngã xuống đất.

Cuối cùng anh ta không còn sức để bò dậy!

Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú, sau khi liếc mắt nhìn tên côn đồ đang nằm lăn trên sàn nhà, anh liền bước lên lầu!

“Cô có nói hay không, thật ra cô không dám nói, đúng không? Nói ra để hù c.h.ế.t tôi này!” Diệp Kiều vẫn đang đá Diệp Trăn Trăn, miệng nói không ngừng.

Diệp Trăn Trăn hai tay ôm đầu, toàn thân đau đớn, Diệp Kiều vừa dừng lại, cô ta liền ngẩng đầu lên, tức giận hét lớn: “Cha của tôi là… là trùm tổ chức khủng bố K2! Diệp Kiều! Cô dám g.i.ế.c tôi, ông ấy sẽ g.i.ế.c cả nhà cô!”

Tổ chức khủng bố?!

Diệp Kiều nheo mắt, kinh ngạc.

“Sợ rồi sao?! Tốt nhất cô đừng động vào tôi! Ông ấy là người không sợ bất kỳ ai!” Diệp Trăn Trăn nghĩ rằng Diệp Kiều sợ hãi, cô ta giống như một chú gián đánh không chết, lần nữa lấy lại khí thế, tiếp tục kiêu ngạo nói.

“CMN, vậy thì cô càng không được sống!” Lên đến tầng trên, giọng nói đầy khí phách của Lục Bắc Kiêu vang lên.

Anh bước đến bên cạnh Diệp Kiều.

Nhìn thấy anh, Diệp Kiều cảm thấy hô hấp càng nặng nề hơn, toàn thân sôi sục, nóng như lửa đốt, anh còn chưa bước đến trước mặt cô, cô đã có thể ngửi thấy hơi thở nồng đậm hormone nam tính trên người anh……

Diệp Trăn Trăn ngây người nhìn Lục Bắc Kiêu lạnh lùng bước đến bên cạnh Diệp Kiều, sau đó ôm cô vào lòng!

Cô ta vừa tức giận vừa ghen ghét!

“Cô thật sự là con gái của bọ cạp độc K2?” Lục Bắc Kiêu nhận lấy khẩu s.ú.n.g trong tay Diệp Kiều, ngồi xổm xuống rồi chĩa họng s.ú.n.g vào đầu Diệp Trăn Trăn.

Thực sự không thể tưởng tượng được, đứa con hoang của nhà họ Diệp này lại là con gái của K2!

“Đúng vậy! Lục Bắc Kiêu! Nếu anh dám g.i.ế.c tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Diệp Trăn Trăn tiếp tục kiêu ngạo nói, mặc dù cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Khóe miệng Lục Bắc Kiêu hiện lên nụ cười mỉa mai, “Có biết ông nội của cô c.h.ế.t như thế nào không? Có biết người cha hèn nhát kia của cô bị đánh đến mức ngay cả biên giới quốc gia cũng không dám bước vào không? Người cha hèn nhát kia của cô đã trơ mắt nhìn ông nội cô bị chúng tôi đánh như tổ ong vò vẽ, ông ta cũng không dám béo thù! Cô thì sao?! Nếu ông ta dám đến đây báo thù thay cô, Lục Bắc Kiêu tôi sẽ xem ông ta là nam tử hán!”

Nhìn vẻ mặt châm chọc của anh, Diệp Trăn Trăn sững sờ.

Ông nội bị đám người Lục Bắc Kiêu giết?!

Mặc dù Diệp Trăn Trăn biết Lục Bắc Kiêu là lính đặc chủng, nhưng cô ta sao có thể biết được phiên hiệu bộ đội của họ!

Bây giờ cô ta càng ngốc hơn, bởi vì A Uy từng nói ông nội bị lính đặc chủng Trung Quốc giết, cha rất kiêng dè bọn họ!

“Không, không đâu, ông ấy chắc chắn sẽ báo thù cho mình……” Diệp Trăn Trăn lẩm bẩm, khi nói lời này, cô ta không còn chút tự tin nào. Người cha kia của cô ta, ngay cả cha ruột bị g.i.ế.c cũng mặc kệ, huống hồ là một đứa con gái ngoài giá thú mới chỉ nhận nhau hai năm như cô ta!

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng cửa cuốn, A Uy kéo cửa cuốn lên định chạy trốn.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, Diệp Thành đã dẫn theo cảnh sát đặc nhiệm và chặn trước cửa ra vào.

Diệp Thành mặc thường phục, một chân đạp A Uy với khuôn mặt bầm tím ngã xuống, cảnh sát đặc nhiệm lập tức tiến lên còng tay anh ta lại. Những tên côn đồ khác bị vợ chồng anh Lục đánh trọng thương đang nằm trên sàn nhà, nhìn thấy cảnh sát đến, thực sự khóc không thành tiếng, từng người đều bị cảnh sát còng tay!

“Ai da, CMN, tôi còn nghĩ phải cần tôi ra tay, kết quả, mọi chuyện đều không liên quan đến mình?!” Diệp Thành bước lên lầu, nhìn thấy hai người họ thân mật dựa vào nhau, cao giọng nói.

Diệp Thành nhìn người ngồi xổm ở chân tưởng, thoạt nhìn anh ta cảm thấy rất quen, một hồi sau mới nhận ra đó là Diệp Trăn Trăn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-424.html.]

“Cô ta nói cô ta là con gái của bọ cạp độc K2! Đem về, thẩm vấn kỹ càng!” Lục Bắc Kiêu lớn tiếng nói.

Cảnh sát đặc nhiệm bước đến, còng tay Diệp Trăn Trăn lại, “Tôi không muốn! Tôi không muốn! Diệp Kiều, đều tại mày! Mày… dựa vào cái gì mà mày lại may mắn như vậy!”

Hai vai Diệp Trăn Trăn bị cảnh sát đặc nhiệm áp giải đi, cô ta vẫn không cam tâm, nhìn Diệp Kiều điên loạn hét lên.

“Chờ đã!” Diệp Kiều ra lệnh một tiếng, cảnh sát lập tức dừng lại, Diệp Kiều được Lục Bắc Kiêu đỡ đến trước mặt Diệp Trăn Trăn.

“Diệp Trăn Trăn, cô có biết tại sao vận may của tôi lại tốt như vậy không?” Cô lẩm bẩm hỏi, “Bởi vì tôi không bao giờ chủ động hại người khác. Tuy nhiên, điều may mắn nhất của tôi chính là được anh Kiêu sủng ái! Đây là điều cô mãi mãi không có được! Cô cứ ngưỡng mộ, đố kỵ và hận thù đi!”

DTV

Nghe Diệp Kiều nói, Diệp Trăn Trăn thực sự tức đến mức nội thương, cô ta oán hận trừng mắt nhìn cô, sau đó nhìn chàng trai tuấn tú, luôn lạnh lùng như Lục Bắc Kiêu lại dịu dàng ôm lấy cô, trong lòng càng hận Diệp Kiều!

Diệp Trăn Trăn bị áp giải xuống lầu, Diệp Kiều cũng được bế xuống. Họ vừa mới xuống cầu thang, đột nhiên một trận mưa b.o.m bão đạn tập kích đến, Lục Bắc Kiêu theo phản xạ ấn Diệp Kiều sát xuống sàn nhà, cảnh sát đặc nhiệm cũng chuẩn bị phản kích, “Đưa s.ú.n.g cho tôi!”, anh lạnh lùng nói.

Đối phương đang sử dụng s.ú.n.g máy!

Còn Diệp Thành cũng yêu cầu cảnh sát đặc nhiệm đưa một khẩu s.ú.n.g cho mình, anh ta và Lục Bắc Kiêu phối hợp ăn ý, nhanh chóng tìm được nơi ẩn nấp sau đó đánh trả hai xạ thủ s.ú.n.g máy ở cửa!

Hai gã s.ú.n.g máy này là người của A Uy! Họ đả thương cảnh sát, muốn giải cứu A Uy, sau đó cứu Diệp Trăn Trăn!

Diệp Trăn Trăn ngồi xổm dưới đất, cảm thấy lại tìm được hy vọng, sau đó nhìn thấy kim tiêm trên sàn nhà, cô ta lập tức nhặt nó lên, mặc dù hai tay bị còng, nhưng cô ta vẫn thực hiện được động tác đó. Nhìn thấy Diệp Kiều ngồi xổm bên cạnh, cô ta lập tức nhào đến, cầm ống tiêm định đ.â.m vào người Diệp Kiều.

Diệp Kiều đang bị dục vọng tra tấn, hai mắt mê man, mơ hồ nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đang lao về phía mình, tuy nhiên, cảnh sát đặc nhiệm kịp thời ngăn cô ta lại, “Diệp Kiều đáng chết, tôi phải khiến cô nghiện ma túy! Tôi muốn cô…”

Trong lúc vật lộn với cảnh sát đặc nhiệm, kim tiêm trong tay Diệp Trăn Trăn bị cướp đi, bởi vì bản thân cô ta không ngừng giãy giụa, kim tiêm trong tay cảnh sát đ.â.m vào cánh tay cô ta một chút, sau đó không cẩn thận ấn mạnh vào pilang!

Diệp Trăn Trăn c.h.ế.t lặng, trơ mắt nhìn heroin bị đẩy mạnh vào cơ bắp trên cánh tay mình!

Diệp Kiều bị dọa tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cô cười ha ha: “Đáng đời! Đúng là gieo gió gặt bão mà!”

Chỉ thấy Diệp Trăn Trăn sợ hãi, dáng vẻ muốn kêu cũng không kêu được.

Bên kia, Lục Bắc Kiêu và Diệp Thành ngồi xổm trên sàn nhà, tay cầm súng. Sau khi xử lý từng xạ thủ s.ú.n.g máy xong, họ liền dẫn theo cảnh sát đặc nhiệm khác nhanh chóng chạy ra ngoài, xe cứu viện của A Uy đang định tẩu thoát. Họ nấp sau chiếc xe cảnh sát, không ngừng bán vào lốp xe của chiếc xe kia!

Xe không chạy được, người trên xe định nhảy xuống chạy trốn, nhưng vừa thò đầu ra đã bị b.ắ.n chết!

Lục Bắc Kiêu và Diệp Thành giơ súng, cùng nhau bước về phía chiếc xe đó. Quần chúng vây xem đều trốn sau cánh cửa và nhìn cảnh b.ắ.n súng, đánh nhau như trên phim này, CMN thật kích thích!

“Xuống đây!” Cửa xe hàng ghế sau bị mở ra, Diệp Thành giơ súng, nhắm chuẩn vào A Uy vẫn bị còng tay đang ngồi ở ghế sau, hét lớn.

A Uy đành phải giơ tay lên, bước xuống xe.

Bây giờ, bọn họ hoàn toàn chán nản……

Một lúc sau, Diệp Trăn Trăn bị tiêm heroin vào người cũng bị đưa lên xe cảnh sát, cô ta điên cuồng gào thét, giống như một kẻ điên.

“Anh Kiêu……” Diệp Kiều cuộn tròn trên sàn nhà, mặt đỏ ửng. Khi Lục Bắc Kiêu bước đến còn tưởng rằng cô bị thương, vẻ mặt căng thẳng, anh lo lắng hỏi: “Bảo bối, em sao vậy?! Bị thương ở đâu?!”

“Anh Kiêu…… Em khó chịu…… Chúng ta…… về nhà!” Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và đầy nam tính trên người anh, cô sắp phát điên rồi……

Anh vừa mới đánh nhau xong, trên người đều là mồ hôi nóng, đó là hormone giống đực nồng nặc trêu chọc cô, mà trong cơ thể của cô, hormone giống cái đã muốn nổ tung rồi !

Không hiểu sao Lục Bắc Kiêu cẩn thận kiểm tra toàn bộ người cô, cũng không phát hiện trên người cô có ngoại thương gì, ngoại trừ bên trên gò má cô có dấu ngón tay!

Chẳng lẽ là nội thương?

Diệp Kiều nhào vào trong n.g.ự.c của anh, chôn mặt ở n.g.ự.c anh. Ở n.g.ự.c nóng cọ cọ, hai tay cũng hoạt động ở trên lưng anh, trêu chọc khiến anh nuốt nước miếng.

"Rốt cuộc là làm sao vậy? !" Tay trái anh xoa trán của cô, nhiệt độ trên người cô nóng hổi, nhưng, cái trán giống như không nóng như vậy.

"Anh Kiêu... Em, em... Bị Diệp Trăn Trăn, hạ, dược, tính. dược !" Diệp Kiều cắn răng, dùng hết sức lực, mới nói ra mấy chữ này!

! ! !

Lục Bắc Kiêu chăm chú. Cắn răng, âm thầm nắm tay. Diệp Trăn Trăn này đúng là đủ ác độc, nếu đêm nay anh không đến, thì Diệp Kiều... !

Cô ghé vào trong n.g.ự.c anh, ngọ nguậy giống như là côn trùng, Lục Bắc Kiêu không chút do dự, một tay ôm ngang cô!

"Em họ của tôi bị thương hả? Nghiêm trọng không? !" Diệp Thành thấy Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều giống như ôm công chúa ra, cho là cô bị thương, bước lên phía trước hỏi, mặt của Diệp Kiều đang cọ ở trong n.g.ự.c Lục Bắc Kiêu, tham lam hít lấy mùi trên người của anh.

Gương mặt tuấn tú của Lục Bắc Kiêu đen lại: "Không bị thương tổn! Để ông nội yên tâm! Cậu ở đây, giải quyết hậu quả thật tốt! Đêm nay đừng tìm tôi!"

Anh trầm giọng bàn giao cho Diệp Thành, ôm Diệp Kiều, vòng qua t.h.i t.h.ể lưu manh bị bọn họ đánh c.h.ế.t trên mặt đất, nhanh chân đi đến chiếc xe Jeep đỗ ở ven đường lúc trước!

Sau khi Diệp Kiều bị anh đặt ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau, anh lập tức lên vị trí lái: "Ngoan, anh dẫn em đi bệnh viện!"

Cái gì? !

Đi bệnh viện? !

Tuy Diệp Kiều bị giày vò đến tình mê ý loạn, nhưng vẫn còn lý trí: "Anh Kiêu... Vô dụng... Muốn ạnh là được rồi! Anh chính là thuốc giải! Về nhà! Về nhà đi!"

Cô có chút tức giận, không tin tư tưởng anh đơn thuần như thế!

! ! !

Tay lớn người đàn ông cầm tay lái, lại nắm chặt thêm mấy phần, khớp xương trắng bệch!

Nuốt nuốt nước bọt, hầu kết gợi cảm run rẩy.

Muốn mạng chính là, anh còn chưa lái được bao lâu, cô liền bò lên từ chỗ ngồi phía sau, sau khi đến ghế của anh, muốn ôm anh!

"Diệp Kiều! Ngồi xuống! Chú ý an toàn! Anh đang lái xe!" Anh trầm giọng nói, giọng nói nghiêm túc, giống như mệnh lệnh! Bởi vì nếu không nghiêm túc như vậy, sợ cô nghe không vào!

Cô bị quát không dám đụng anh, thế nhưng, nóng quá!

Hai tay cào lung tung ở trên người, gãi, sờ, trong cơ thể giống như là có nghìn con sâu kiến đang bò, ngứa đến khó chịu, thân thể của cô ngã ngồi xuống, đổ vào chỗ ngồi phía sau, hai tay không ngừng nắm lấy ghế da...

Nhìn lấy bộ dạng cô thật sự là khó chịu, một chân anh đạp chân ga xuống, đi lối tắt, chạy đến tứ hợp viện!

Gần như vừa mới buông cô xuống, Diệp Kiều liền nhào vào trong n.g.ự.c của anh, hai tay tham lam tiến vào trong vạt áo T-shirt của anh, phủ loạn lên trên cơ bắp tráng kiện nóng hổi của anh, Lục Bắc Kiêu dứt khoát cởi áo đang mặc, mặt Diệp Kiều sớm đã đỏ như tôm luộc, một đôi mắt đầy hơi nước nhìn từng cơ bắp trên n.g.ự.c của anh.

"A!" Anh đột nhiên bị đau gầm nhẹ, cúi đầu xuống, cô thế mà cắn n.g.ự.c của anh!

Hai tay kia giống như móng vuốt mèo dùng sức nắm lấy phía sau lưng của anh, Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều như cầm thú ở trước mắt, tưởng chừng như choáng váng!

Thì ra, cô cũng có thể làm cầm thú, phản công anh!

Cô khó chịu, ngọn lửa bỏng cháu mãnh liệt trong cơ thể cô, cô muốn phát tiết, cần thuốc giải!

Anh chính là thuốc giải tốt nhất!

Loading...