Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:48
Lượt xem: 17
Chương 426:
Tuy máy phát hiện nói dối xác suất trúng là 80%, nhưng, từ hô hấp, mạch đập, tần suất, huyết áp và độ ẩm da thịt của Tần Lan cùng với đủ loại số liệu biến hóa xảy ra, nhất định là bà ta đang nói láo!
Chỉ là, vô luận Diệp Thành hù dọa bà ta như thế nào, bà ta đều một mực chắc chắn, người nhà họ Diệp đã sớm biết chuyện này!
"Người nhà họ Diệp sợ bị liên lụy, một mực gạt chuyện này không nói, bọn họ biết rõ cha ruột của Diệp Trăn Trăn là ai, còn bỏ mặc cô ta xuất ngoại tìm cha của cô ta!" Tần Lan tiếp tục nói láo, bởi vì nói láo nên bị đổ mồ hôi làm ướt hết quần áo của bà ta!
Lúc này, Lục Bắc kiêu đi tới, cầm microphone lên nói: " Tần Lan, bà khẳng định Diệp Trăn Trăn xuất ngoại chính là vì tìm Bọ Cạp Độc cha của cô ta? !"
"Tôi đương nhiên khẳng định!" Cảm xúc của Tần Lan kích động, lộn xộn, nhưng, vẫn nói như đinh đóng cột.
Cho tới bây giờ chưa có ai có thể trải qua thẩm vấn khảo nghiệm ở nơi này, bao gồm Tần Lan!
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, phân phó cảnh sát mở máy truyền hình trong phòng thẩm vấn!
"Trước đây tôi xuất ngoại, căn bản không biết cha tôi là ai! Tần Lan không có nói cho tôi biết! Tôi ở trong sòng bạc phía tây nước Mỹ, gặp được cha tôi, Bọ Cạp Độc! Ông ta vô tình biết mẹ tôi tên Tần Lan, là tôi hư vinh trước nghi ngờ ông ta là cha tôi, Bọ Cạp Độc đưa tôi đi làm giám định ruột thịt..."
Trong TV, Diệp Trăn Trăn, quả thực đánh vào mặt của Tần Lan.
"Tần Lan! Bà còn muốn tiếp tục nói láo sao? ! Con gái của bà cái gì cũng nói rõ ràng rồi !" Diệp Thành cất giọng nói.
Tần Lan lại co quắp ngồi xuống lại, mồ hôi rơi như mưa, vừa bị máy phát hiện nói dối này hù dọa, chỉ cần biết là hung hăng nói láo, ngược lại là quên cái đồ vật c.h.ế.t kia đi!
"Diệp Thành, Lục, Lục Bắc Kiêu! Tôi như thế nào, mới có thể không chết? Tôi mấy năm nay, thật không sự chưa từng có bất luận lần gặp nhau nào với Bọ Cạp Độc! Tôi chỉ là phạm vào tham ô, tôi ngồi xong vài chục năm trong nhà tù thì có thể đi ra! Tôi không phải phần tử khủng bố gì! Tôi mấy năm nay tránh Bọ Cạp Độc còn không kịp? Tôi... ! Diệp Thắng Huân ông ta càng không biết, tôi nào dám cho ông ấy biết, tôi gạt ông ấy thân thế của Diệp Trăn Trăn 17 năm, tôi nào dám nói cho ông ấy biết những chuyện này? ! Lúc trước đều là tôi nói láo! Tôi muốn kéo nhà họ Diệp xuống nước... Diệp Thành! Xem ở chúng ta đã từng gọi nhau là thím cháu với nhau, cháu giúp đỡ thím, chỉ cần không chết, để cho thím làm cái gì cũng có thể!" Tần Lan không biết Diệp Trăn Trăn còn nói những thứ gì, bà ta chỉ biết là, nếu nói láo nữa, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn!
Không hề giống hình dạng con vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng vừa rồi, bà ta xông tới Diệp Thành khóc cầu xin, thậm chí quỳ xuống!
"Tần Lan! Lần này bà chỉ cần không nghĩ chạy trốn, cố gắng còn có thể an ổn ngồi trong ngục, nhưng là, muộn rồi! Loại người như bà, chỉ có chết, mới có thể chân chính nhận lỗi sai!" Diệp Thành đ.ấ.m tay vào bàn, nghiêm túc nói với bà ta.
"Bây giờ bà vẫn là người phũ nữ của phần tử khủng bố Bọ Cạp Độc, chỉ có một con đường c.h.ế.t thôi!" Diệp Thành nhún nhún vai, một bộ dạng lực bất tòng tâm.
Cậu và Lục Bắc Kiêu xoay người, từ trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng kêu rên biết vậy chẳng làm củaTần Lan này!
"Tôi không nên sinh hạ đứa con hoang Diệp Trăn Trăn kia! Lại càng không nên để Diệp Thắng Huân đảm nhận! Ngàn vạn lần không nên trêu chọc Diệp Kiều!" Tần Lan ngồi dưới đất, hai tay đánh vào đầu, rống to.
Nhưng, tất cả đã trễ rồi!
Lục Bắc Kiêu và Diệp Thành vừa mới đi, chỉ thấy Lão Thái nhảy xuống từ trên xe việt dã.
"Theo lời khai của con gái Bọ Cạp Độc Diệp Trăn Trăn, hiện tại căn cứ của Bọ Cạp Độc là ở Nam Mĩ! Địa chỉ rõ ràng, phương thức liên lạc, toàn bộ Diệp Trăn Trăn khai báo ! Bất quá, Lão Thái, tôi nghi ngờ Bọ Cạp Độc cũng có căn cứ ở trong nước! Hai tên bị đánh c.h.ế.t bằng s.ú.n.g máy này, là lính đánh thuê quốc tế! Gần đây bên trong, vẫn luôn không có ghi chép xuất nhập cảnh, nghi ngờ bọn họ vẫn luôn đang ở trong căn cứ không lộ diện!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
"Cái người tên A Uy kia, còn chưa khai ra?" Lão Thái lạnh giọng hỏi.
Diệp Thành lắc đầu.
"Lục Bắc Kiêu! Cậu đi thẩm tra đi!" Lão Thái ra lệnh cho anh nói.
"Lão Thái, chuyện này xin lỗi, tôi phải về nhà chiếu cố nàng dâu!" Lục Bắc Kiêu nhún nhún vai, quẳng xuống câu nói này, trực tiếp nhảy lên chiếc xe Jeep quái vật lớn!
Lão Thái kích động muốn bắt anh tới đánh một trận , bất quá, cậu không phải đối thủ của ma đầu kia!
Tiểu tử hỗn láo này, sẽ phải làm huấn luyện viên vào tháng ba năm sau!
Trường Giang sóng sau đè sóng trước... !
Khi Lục Bắc Kiêu về đến nhà, Diệp Kiều hai chân trần trụi, giống như nạn dân Châu Phi gặm một cái bánh màn thầu lạnh ở trong phòng bếp!
"Dép lê cũng không mang, bánh màn thầu vừa cứng lại khô cũng gặm, đây là có bao nhiêu đói? !" Anh đến trước gót chân cô, ôm cô lên, thả trên ghế.
"Để anh hai ngày hai đêm thử không ăn cơm một chút đi? !" Khi cô vừa tỉnh lại, tính toán thật lâu, mới hiểu rõ, cách buổi tối Thất Tịch kia đã qua hai ngày hai đêm rồi !
Anh muốn đoạt đi bánh màn thầu trong tay cô, Diệp Kiều đói đến n.g.ự.c dán đến lưng c.h.ế.t sống không chịu buông, giống như có ai muốn cùng với cô cướp đồ, hung hăng cắn một miếng lớn, Lục Bắc Kiêu bị bộ dạng này của cô chọc cho buồn cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
"Ngoan , chờ đây, anh nấu canh gà mang qua cho em!" Anh dứt lời, cầm tạp dề buộc trên kệ, đi rửa tay, nấu cơm cho nàng dâu.
"Thật là một người chồng 24 tốt!" Nhìn thẳng nam kiên cường mặc tạp dề, vì cô rửa tay làm canh, Diệp Kiều nhịn không được tán dương.
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng, cưng chiều nhìn cô một cái, đi đến bên tủ lạnh, bưng canh gà đã được hầm từ sớm, đi vào bếp bận rộn.
Vì nha đầu nhỏ nấu cơm, đối với anh mà nói, là một sự việc vô cùng hưởng thụ!
DTV
Bà Đỗ vừa mới tiến vào Tứ Hợp Viện, nhìn thấy chính là con trai bảo bối hai tay chưa từng dính qua nước của bà buộc tạp dề, bưng khay, bên trong khay là một bát tô lớn nóng hôi hổi, hình ảnh mì sợi mùi thơm bốn phía!
"Ông trời, đây là tôi đi nhầm nhà à?" Bà Đỗ vỗ tim, nói.
Diệp Kiều nghe được âm thanh, vội vàng đi tới cửa, nhìn thấy bà Đỗ, đi ra ngoài đón, nhiệt tình nói: "Bác gái! Bác đã tới! Không đi nhầm, không đi nhầm đâu ạ! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Lục Bắc Kiêu thì không nói một lời, không nhìn thẳng mẫu thân đại nhân, nghĩ thầm, tới làm gì vậy? Muốn làm bóng đèn? ! Ghét bỏ!
Đây là lần đầu tiên bà Đỗ tới nhà nhỏ của vợ chồng trẻ bọn họ!
Mì sợi nóng hôi hổi, canh gà vị đậm đặc, một quả trứng chần nước sôi, một cái đùi gà, chân gà, còn có hai cây cải dầu xanh mơn mởn, nhìn lấy liền rất muốn ăn.
"Cái này, thật sự là con trai tôi làm?" Bà Đỗ nhìn về phía Lục Bắc kiêu, khó có thể tin hỏi.
"Bác gái! Thật sự là anh Kiêu làm! Anh Kiêu, trong nồi còn không? Phần này cho bác gái ăn, em đi xới cơm!" Diệp Kiều khéo léo khách khí nói, nghĩ thầm, bà bà đại nhân chỉ sợ đời này còn chưa ăn qua một miếng cơm Lục Bắc Kiêu làm? !
Lục Bắc Kiêu vội vàng đẩy bát to hướng một bên, ngăn Diệp Kiều : "Trong nồi không còn, cả ngày dài, em ăn cái gì? ! Em mau ăn đi! Mì sợi lâu sẽ ăn không ngon! Cẩn thận một chút, nóng đó!"
! ! !
Cái này bà ta còn chưa nói muốn ăn đâu, tiểu tử hỗn láo liền giống như sợ bà ta sẽ cùng vợ hắn cướp đồ, đi qua bảo vệ!
Bà Đỗ tức giận đến cắn răng, bất quá, thoáng qua liền cười : "Nếu nói nấu mì, tay nghề của ai cũng cũng không sánh nổi lão Lục, nhưng mà, các con cũng không có cơ hội nếm được, ông ấy chỉ làm cho ta thôi. Kiều Kiều, con mau ăn đi, bá mẫu mới không hiếm ăn!"
"..." Diệp Kiều.
"..." Lục Bắc kiêu.
Bà Đỗ bị ngược, đây là đảo ngược nhẹ nhàng vung thức ăn cho chó!
Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng bị khiếp sợ, bà Đỗ luôn cố chấp, ở trước mặt con dâu đều nói cười nói trêu đùa, có thể thấy được bà rất thân thiết với Diệp Kiều!
"Nói thật giống như ai lại hiếm đến ăn lão sáu nấu, cũng chỉ có người hiếm!" Lục Bắc Kiêu sâu xa phản bác.
"A ... Ăn ngon! Tay nghề của anh Kiêu rất tốt, vắt mì này được nấu vừa chín tới!" Lúc này Diệp Kiều khen ngợi từ đáy lòng.
"Ngoan, ăn nhiều một chút, trong nồi còn nữa!" Lục Bắc Kiêu ngồi ở một bên , vừa nhìn cô , vừa cưng chìu nói.
! ! !
Tiểu tử hỗn, vừa mới còn nói trong nồi không còn!
Ngay cả Diệp Kiều cũng lúng túng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bộ dạng bà Đỗ muốn bóp c.h.ế.t đứa con bất hiếu!
Phốc... Anh Kiêu nhà cô tuy là người chồng 24 tốt, nhưng thật ra là một người con bất hiếu!
Mà người con bất hiếu này giống như không có việc gì, hoàn toàn không có nửa chút áy náy với mẹ.
"Bà Đỗ, người tới làm gì?" Lục Bắc Kiêu ngược lại dùng một giọng điệu rất ghét bỏ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-426.html.]
"Làm gì, ta là mẹ, còn không thể đến xem nhà con trai, con dâu một chút sao? !" Bà Đỗ tức giận nói, anh ta cũng không một bộ dạng, bà già này quấy rầy vợ chồng trẻ bọn họ chứ!
"Bác gái! Anh Kiêu không phải ý tứ kia! Người đừng để ý, đừng để ý!" Diệp Kiều vội vàng ở giữa hòa giải, ở dưới gầm bàn đá chân Lục Bắc Kiêu.
Anh chính là ý tứ kia!
Chẳng qua nhìn mặt nàng dâu, anh liền cho bà Đỗ một chút mặt mũi đi!
"Mẹ tới là để thăm hỏi Kiều Kiều!" Bà Đỗ trợn mắt nhìn lục Bắc Kiêu một cái rồi nói, ngược lại nở nụ cười hòa ái, nhìn Diệp Kiều: " Kiều Kiều, đêm hôm đó cháu xảy ra sự việc lớn như vậy, tất cả mọi người thật sự quan tâm, buổi tối đó, có bị thương không?"
"Bác gái, không, không, có anh Kiêu ở đó, làm sao anh ấy có thể để cho cháu bị thương! Cháu chỉ là đánh nhau với những người xấu kia, quá mệt mỏi, hai ngày này vẫn đang nghỉ ngơi, không có đi ra ngoài..." Càng nói càng chột dạ, nghĩ đến cô ăn tươi nuốt sống Lục Bắc Kiêu, hình ảnh kịch liệt vận lộn, thật cảm thấy khó xử...
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi! Về sau gặp lại loại sự tình này, cho dù là sợ, cũng đừng xông về phía trước nha!" Bà Đỗ vội vàng nói.
Diệp Kiều ngoan ngoãn đồng ý.
"Hôn lễ của các con, tính toán lúc nào cử hành vậy?" Bà Đỗ lại hỏi.
"Lễ quốc khánh! Nha đầu vừa vặn nghỉ! Đúng, mẹ, mẹ chuẩn bị sính lễ kỹ càng! Kiều Kiều đều chưa hỏi muốn phòng ở nhà chúng ta!"
! ! !
Tiểu tử vô liêm sỉ!
Lúc đòi tiền liền biết gọi mẹ!
Không muốn phòng ở? Tứ hợp viện này là sản nghiệp tổ tiên nhà ai ? Bất quá, bà ta cũng biết, tứ hợp viện này đã bị anh chuyển đến danh nghĩa Diệp Kiều rồi !
Diệp Kiều quả thực không còn mặt mũi ngẩng đầu, Lục Bắc kiêu, anh thật sự là đủ rồi!
"Bác gái! Không cần sính lễ gì, cháu và anh Kiều là tình đầu ý hợp, tự do yêu đương, không nói những cái kia!"
"Nhìn một chút, nàng dâu của con thật hiểu chuyện, mẹ, người còn không biết xấu hổ không cho sao?" Lục Bắc Kiêu cưng chiều sờ gáy Diệp Kiều, nhìn về phía bà Đỗ, cất giọng nói.
! ! !
Anh đều nói như vậy, bà ta làm mẹ, làm sao không biết xấu hổ? !
"Kiều Kiều, cái sính lễ này, sao có thể thiếu? ! Bác gái chỉ có một con trai bảo bối này không phải sao? !" Bà Đỗ mặt nở nụ cười hòa ái nói; "Nhưng mà, sau này cháu thu tài sản về bản thân mình, khỏi phải cho hắn một phân!"
Bà Đỗ bị con trai hỗn láo này chọc cho tức giận, tâm đều hướng về con dâu!
Lúc này Lục Bắc Kiêu lại đắc ý cười: "Mẹ, không dối gạt người, Kiều Kiều mỗi tháng chỉ cho con 20 khối tiền tiêu vặt, nếu không nói, mua nhẫn kim cương, áo cưới con đều đòi tiền người đây này!"
Diệp Kiều cúi thấp đầu, đã không nhịn được muốn cười ha ha rồi.
Mà bà Đỗ, vẻ mặt hoang mang, một hồi lâu mới phản ứng được.
! ! !
Bà đây là bị hố một phen!
Bà liền nói sao, tiểu tử hỗn này tại sao nghèo như vậy, 10 vạn 20 vạn, đều muốn hỏi bà ta!
Hợp lại, tất cả đều nộp lên cho nàng dâu rồi !
Mỗi tháng 20 khối tiền tiêu vặt, đủ cho hắn mua một gói thuốc lá? ! Lão Lục nhà bà mỗi tháng còn hai trăm khối tiền tiêu vặt!
"Kiều Kiều, theo bác thấy, về sau cháu, vẫn là sinh một đứa con gái đi! Cho bác gái thêm đứa cháu gái, cũng là cực tốt! Đàn ông nhà họ Lục, làm chồng đó là không thể gánh, làm con... Thôi được rồi, không bằng không muốn!" Bà Đỗ thực sự trò chuyện không nổi nữa, đứng dậy muốn đi, Diệp Kiều vội vàng tiễn bà, giọng điệu bà Đỗ như người từng trải, đối với cô tận tình khuyên bảo.
Lục Tiểu Cổn: Bà nội, bà đây là nghiêm túc sao?
Diệp Kiều che miệng vui sướng, không ngừng gật đầu, cô sớm đã phát hiện được!
"Anh Kiêu, áo cưới? Làm sao vậy?" Đưa bà Đỗ đi xong, Diệp Kiều trở lại trong phòng liền đi tìm trong tủ treo quần áo, nhưng là, làm gì có? !
Diệp Kiều chưa từng nghe Lục Bắc Kiêu nhắc qua áo cưới, cô còn dự định đến lúc đó đến phòng chụp hình thuê một bộ đây này, dù sao cả một đời chỉ mặc một lần kia, mua cũng lãng phí.
Anh nói, áo cưới còn ở bên trong tiệm áo cưới, còn chưa lấy.
Sau khi ăn no, Diệp Kiều khôi phục được gần hết sinh lực và thể lực đều khôi phục, sau khi thay một bộ quần áo, liền cùng anh đi ra cửa.
Anh không lập tức đưa cô đi lấy áo cưới, mà là đi bệnh viện, hơn nữa là 301!
"Em không có bệnh! Không muốn kiểm tra! Xấu hổ c.h.ế.t mất!" Diệp Kiều sống c.h.ế.t không chịu, tuy anh dỗ dành nói, bác sĩ rất quen với anh, hơn nữa là bác sĩ nữ.
"Bảo bối, em đây là tùy hứng! Ngoan, chỉ cần kiểm tra mức độ hormone của em, để anh yên tâm!" Bên góc tường, anh cúi thấp đầu, khom người, âm âm thanh nhẹ nhàng dỗ dành cô.
"Anh Kiêu, làm sao có thể có vấn đề! Em khỏe mạnh như thế!" Cô bĩu môi nói.
Lục Bắc Kiêu lại nhìn đồng hồ tay một chút, nghiêm túc nhìn cô: "Không có thương lượng, phải đi! Em muốn anh khiêng em vào, hay là bản thân tự đi vào?"
Diệp Kiều tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Dám ra lệnh cho em!", nhưng sợ anh khiêng cô đi kiểm tra trước mặt mọi người, cuối cùng vẫn là thở phì phò chủ động đi.
Đến phòng làm việc của bác sĩ, đều là anh đang nói, Diệp Kiều vẫn luôn cúi đầu, mặt đỏ đến tận tai. Bác sĩ đưa hóa đơn, sau khi nộp phí, cô qua rút một ống máu, ngày mai sẽ có kết quả.
"Ngoan, đừng tức giận, anh đưa em đi lấy áo cưới nha!" Ra khỏi bệnh viện, nhìn cô dâu nhỏ còn giận dỗi với anh, thở phì phò, anh nắm tay của cô nói.
"Tại sao phải lãng phí tiền, mặc một lần thôi mà, thuê một bộ không phải tốt sao!" Diệp Kiều làm ngược lại với anh, biết rõ kiếp trước anh cũng mua một bộ áo cưới, còn giống như tay nghề thiết kế nổi tiếng từ nước Pháp!
"Chính là bởi vì cả đời chỉ có một lần, mới quý gía hơn! Cô dâu của anh sao có thể mặc lại áo cưới người khác đã mặc qua? !" Anh xoa đầu của cô, nói chuyện đương nhiên.
"Thật sự rất đẹp trai!"
"Cô dâu cũng tốt đẹp!"
"Bà chủ, nếu chúng ta đem áp phích ảnh cưới tủ kính đổi thành ảnh bọn họ, nhất định hấp dẫn so với người mẫu!"
"Cô gái, để bọn họ đại sứ hình tượng cho chúng ta? Cô biết, bọn họ là ai không?" Bà chủ tiệm quần áo cười nhạo mấy người nhân viên nữ: "Anh chàng đẹp trai này, là sĩ quan quân đội tiếng tăm lừng lẫy ở thành J của chúng ta! Cha cậu ta là tham mưu trưởng! Mỹ nữ kia, cũng là Hồng Tam Đại, ông nội là ông cụ nhà cách mạng! Các cô có biết danh hiệu của cô ấy không? Kiều ba trăm triệu! Giá trị bản thân là ba trăm triệu! Để bọn họ làm đại sứ hình tượng cho chúng ta? Sợ là đập nồi bán sắt cũng không mời nổi!"
Các cô gái nghe chủ cửa hàng nói như vậy, từng tâm tư cô gái nhỏ tất cả đều nổ tung : "Bà chủ, chị đang ở đây kể truyện cổ tích chúng em à? !"
"Ngượng ngùng, người như vậy giống như hoàng tử và công chúa thực sự!" Bà chủ đả kích nói, nhìn đôi bích nhân kia, cô cũng rất hâm mộ!
Trong gương lớn, phản chiếu ra một bức tranh tuyệt đẹp mà ấm áp, cô gái mặc một bộ váy cưới lớn trắng tinh kéo đuôi kéo dài, đang giúp người đàn ông mặc đồ tây đeo caravat.
Một bộ đồ tây đen làm nổi bật lên dáng người thẳng tắp tuyệt đẹp của anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặt trang phục tây, bộ âu phục này cũng là lúc trước cô đặt trước cho anh tại cửa hàng armani, chính là vừa vào trong nước, vừa gọi điện thoại để nhân viên cửa hàng mang tới!
"Dáng vẻ anh Kiêu mặc âu phục, thật là đẹp trai!" Bàn tay trắng nõn thon dài của cô vỗ nhẹ ở trên âu phục, nhìn vẻ đẹp trai và cực nam tính của anh, khen ngợi từ đáy lòng.
Lục Bắc Kiêu nhìn tấm gương, sửa sang lại trên đầu một chút, nhếch miệng lên: " Bảo bối của anh càng đẹp, đương nhiên, đẹp đến mức chỉ có thể phối hợp với anh!"
"..." Diệp Kiều, thật tự luyến!
"Chẳng lẽ không phải, hả?" Anh một tay chế trụ eo nhỏ của cô, giọng điệu uy h.i.ế.p hỏi.
"Đúng đúng đúng!" Diệp Kiều vội vàng nói.
Nhân viên cửa hàng một bên lại bị ngọt quá rồi!
Sau khi xác định kích thước vừa vặn phù hợp của áo cưới, nhân viên cửa hàng mời Lục Bắc Kiêu qua thanh toán số dư: "Ngài Lục, rất xin lỗi, số dư còn lại trong thẻ của ngài không đủ, nếu không, đổi một cái khác?"