Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:50
Lượt xem: 18
Chương 427:
Số dư còn lại trong thẻ không đủ!
! ! !
Họ Kiêu giờ phút này quả thực là muốn g.i.ế.c người!
Diệp Thành đáng chết, còn chưa chuyển cho anh 4000 tệ! Thành viên khác trong Huyết Lang đều thành thật đưa tiền cho anh, chỉ còn cậu ta!
Đây là không muốn sống!
Lục Bắc kiêu cầm điện thoại của Diệp Kiều, đi tới một bên cửa sổ sát đất, lập tức gọi điện thoại Diệp Thành.
"A Kiêu, tin tức quan trọng, A Uy cuối cùng cũng nhận tội, bọn họ thực sự có căn cứ ở trong nước."
"Tôi mẹ nó hiện tại không muốn nghe công việc! Diệp Thành, cậu mẹ nó thiếu của ông đây 4000 tệ đâu rồi? ! Hạn cho cậu trong vòng năm phút, chuyển qua đây!" Lục Bắc Kiêu hung tợn cắt ngang lời nói của Diệp Thành.
Diệp Thành bên đầu kia điện thoại, vẻ mặt hoang mạng.
DTV
"Không đúng, A Kiêu, mẹ nó, ông đây thiếu cậu tiền, là cậu hỏi vay tiền tôi mà? Của ông đây! Cậu mẹ nó đây là thái độ vay tiền à? ! Làm giống như là ông đây thiếu tiền cậu vậy!" Diệp Thành ở trong điện thoại tức giận nói.
"Cậu mẹ nó có dũng khí đứng trước mặt ông đây thử nói lời này một chút xem? !" Tên khốn thiếu chuyên nghiệp này, thời khắc mấu chốt thì như xe bị tuột xích! Dứt lời, ngang ngược cúp điện thoại.
"Lục thiếu nghèo như vậy đó, số dư hai vạn khối cũng không có..."
"Các mỹ nữ, chồng của tôi, anh ấy không phải nghèo, tiền của anh ấy đều ở chỗ của tôi giữ rồi ! Quẹt thẻ của tôi đi!" Diệp Kiều vừa vặn đi đến, rút từ trong bóp da ra một thẻ tín dụng bạch kim đưa cho nhân viên cửa hàng, cười tủm tỉm nói.
"Cô Diệp, em đã nói rồi, Lục thiếu làm sao có thể không có tiền! Nhưng mà, chị cũng quá hạnh phúc, anh ấy thật sự đưa toàn bộ tiền cho chị sao?" Nhân viên cửa hàng tiếp tục bát quái hỏi, hận không thể đem lịch sử bọn họ yêu đương đều nghe một lần! Một đôi này, thật sự là quá khiến cho người khác hâm mộ rồi !
"Đó là đương nhiên! Không phải vậy làm sao có thể không đủ số dư?" Diệp Kiều thật sự không biết ngượng nói, vị Lục thiếu đẹp trai lạnh lùng trước mắt các cô này, mỗi tháng anh ấy chỉ có 20 khối tiền tiêu vặt!
Diệp Kiều vừa nhận điện thoại trong tay Lục Bắc Kiêu, cái đồ chơi này lại vang lên. Hai người cùng đi ra tiệm áo cưới, qua hướng đối diện trung tâm thương mại thế giới.
"A Kiêu! Anh vừa chuyển cho cậu 5000 tệ đó, mẹ nó, không muốn cậu trả, vẫn không được? !" Vừa kết nối liền nghe được âm thanh ảo não của Diệp Thành truyền đến.
Diệp Kiều một chút đã hiểu, anh Kiều nhà cô là đang hỏi vay tiền Diệp Thành!
"Thành thành thành! Anh nói nha, không cần trả lại!" Diệp Kiều vui mừng hớn hở nói, nàng thật sự muốn cười c.h.ế.t rồi.
"Chết tiệt! Em gái! Em phải làm chủ cho anh! Người đàn ông của em thật sự là mẹ nó quá ghê tởm! Vì mua cho áo cưới cho em, cậu ta để mấy người bọn anh góp vốn cho hắn! Mỗi người 4000 tệ! Anh đây đang bận công việc quên không chuyển cho cậu ta, mẹ nó, cậu ta liền một bộ dạng muốn g.i.ế.c anh!" Diệp Thành nghe thấy là em gái nhà cậu, vội vàng kể nỗi khổ tâm với cô!
Lúc này Diệp Kiều càng vui vẻ, nhìn người đàn ông lớn lạnh lùng bên cạnh: "Anh Kiêu nhà em thật sự quá đáng yêu!"
"Đáng yêu? ! Quả thực mẹ nó là thổ phỉ mới đúng chứ? ! Của ông đây!" Diệp Thành tức giận nói: "Mẹ nó, em gái, em thế nhưng là Kiều ba trăm triệu! Em không thể cho cậu ta thêm chút tiền tiêu vặt à? !"
"Ừm, về sau mỗi tháng cho anh ấy thêm 100 tệ!" Diệp Kiều cười ha hả nói.
"..." Diệp Thành.
"Vợ, 100 nhiều lắm, 50 là đủ rồi!" Lục Bắc Kiêu ở bên cạnh, ôm lấy cô tiến vào cửa hàng.
Lần này cả Diệp Kiều và Diệp Thành đồng thời im lặng!
Lục Bắc Kiêu lấy điện thoại trong tay Diệp Kiều: "Căn cứ của bọn họ ở đâu? Tại sao Diệp Trăn Trăn không biết?"
Anh đã khôi phục nghiêm túc, cũng không quên công sự.
"Ngay ở thành phố lân cận thành phố T! Diệp Trăn Trăn làm sao có thể biết bí mật nội bộ K2! Là A Uy khai báo, suýt chút bị tôi thiến hóa học mới chịu nói! A Kiêu, xem chừng chúng ta lập tức tập hợp! Đã có cuộc vơ vét thảm ở bên kia thành phố T rồi !" Diệp Thành nghiêm túc nói.
Lục Bắc Kiêu híp mắt: "Thành tử, trông coi A Uy chặt chẽ, tôi đoán người K2 trong nước sẽ đến cứu A Uy!"
Lời Lục Bắc Kiêu nói là cứu A Uy chứ không phải cứu Diệp Trăn Trăn hay Tần Lan. Bởi vì, với hiểu biết của anh về Bò cạp độc, địa vị của cô con gái Diệp Trăn Trăn trong lòng ông ta còn không bằng A Uy. Trong khẩu cung của Diệp Trăn Trăn Trăn, A Uy ở tập đoàn K2 này có địa vị không nhỏ. Cũng không cần bàn tới Tần Lan, chỉ là người phụ nữ có quan hệ gần nhất với Bò cạp độc mà thôi.
Trước kia, bọn họ chưa từng hoài nghi chuyện K2 có cơ sở trong nước.
Hiện giờ có thể thấy được, cơ sở này là để thu thập thông tin, do thám tình báo, có thể mưu đồ tạo ra những sự kiện cực đoan ở trong nước trong thời gian tới.
Mẹ nó.
Thật sự là quả b.o.m hẹn giờ mà.
Cái khối u ác tính này ở thành phố T cần phải được tìm ra càng sớm càng tốt, diệt trừ càng mau càng tốt, chặt đứt cái ý tưởng khủng bố của tập đoàn K2 này.
“A Kiêu, cậu cứ thoải mái an tâm chăm sóc em gái tôi đi. Ở đây đã có Huyết Lang, còn có thể có chuyện gì xảy ra chứ!” Diệp Thành cố tình nhấn mạnh vào cái chữ “Chăm sóc”, giọng điều có phần tà ác.
Lục Bắc Kiêu không nói câu nào, cắt đứt điện thoại.
“Anh Kiêu, Diệp Trăn Trăn thật sự là phần… tử… khủng… bố” Diệp Kiều cũng không thể nói hoàn chỉnh thành câu. Trong lòng cô, bốn chữ phần tử khủng bố này chỉ nói ra thôi cũng cảm thấy quá đáng sợ. Kiếp trước, cô xem rất nhiều tin tức về phần tử khủng bố đáng sợ g.i.ế.c người.
Ví dụ như… Isis…
Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, “Cô ta là phần tử khủng bố đáng sợ gì chứ. Em là vợ của anh, anh so với phần tử khủng bố còn tàn nhẫn hơn.”
Dứt lời, nắm tay dắt cô đi vào trong.
Tầng 1 của trung tâm thương mại này đều là cửa hàng của những nhãn hiệu xa xỉ cùng với các nhãn hiệu trang sức. Vốn dĩ nói đi tới siêu thị ở tầng hầm B1 mua đồ ăn, nhưng Diệp Kiều lại kéo Lục Bắc Kiêu đi vào trong cửa hàng Tiffany. Nhân viên cửa hàng nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ đi vào thì hai mắt sáng ngời. Các cô là nhận ra vị khách quý Kiều 300 triệu của các cô. Còn người đàn ông mặc tây trang màu đen đi cạnh cô, dáng vẻ cao lớn soái khốc lại vô cùng đẹp trai a.
Cảm nhận được ánh mắt si mê của mấy cô nhân viên bán hàng, Diệp Kiều thật sự muốn bịt mắt các cô lại. Chỉ là, thật sự khó mà dắt được siêu soái ca này ra ngoài, cảm giác thật có mặt mũi a.
“Diệp tiểu thư, cô tới rồi!”
Cửa hàng trưởng cũng là một mỹ nữ, có giá trị nhan sắc cao, có khí chất hơn so với các nhân viên bán hàng rốt cuộc cũng phục hồi được tinh thần, dứt bỏ được cái vẻ hoa si, vội vàng tiến tới chào đón.
“Các cô, sau này gọi tôi là bà Lục đi, vị này là ông Lục!” Diệp Kiều nói.
Mấy nhân viên bán hàng rốt cuộc cùng cúi chào, “Chào ông Lục!”
Lục Bắc Kiêu vẻ mặt vô tình, lịch sự gật đầu chào.
Cửa hàng trưởng dẫn hai người vào khu vực khách quý, tự mình đi lấy cặp nhẫn mà Diệp Kiều đặt lúc trước.
Hóa ra, cô dâu bá đạo của anh đã đi đặt nhẫn cưới.
“Tuy rằng anh Kiêu của chúng ta thường xuyên ở trong doanh trại, hàng ngày không thể đeo trang sức, những mà nhẫn cưới thì phải đeo.” Diệp Kiều nói xong thì đeo cái nhẫn được thiết kế đơn giản lên ngón áp út của anh.
Sau đó, lại tự mình đeo chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản nhưng lại mang dáng vẻ của nữ giới lên tay mình. “Được không? Có thích không?”
“Bảo bối, rốt cuộc anh đã cảm nhận được cảm giác được bao nuôi!” Kỳ thực, anh muốn nói là cảm giác được cô sủng ái.
“Cái này mà cũng gọi là bao nuôi sao? Cặp nhẫn này còn không có bằng chiếc nhẫn kim cương của anh đâu!” Diệp Kiều nói xong thì kéo anh đứng lên. Cửa hàng trưởng muốn mời hai người tới xem cặp đồng hồ tình nhân. Diệp Kiều từ chối cô ta rồi dắt tay Lục Bắc Kiêu đi sang cửa hàng Patek Philippe ở phía đối diện.
!!!
Cửa hàng trưởng cảm thấy tiếc nuối.
Khi Diệp Kiều đeo chiếc đồng hồ trăm vạn cô chọn từ ba tháng trước lên tay Lục Bắc Kiêu, Lục đại thiếu mới chân chính cảm nhận được cảm giác được bao nuôi.
Đàn ông không thể không thích đồng hồ mà Lục Bắc Kiêu anh cũng không ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-427.html.]
“Cái đồng hồ này thật xứng với anh Kiêu của em. Anh Kiêu của em so với các người mẫu khí chất hơn nhiều.” Diệp Kiều đứng xa vài bước nhìn tới, ánh mắt si mê đánh giá Lục Bắc Kiêu, thật lòng khen ngợi.
“Cảm ơn phú bà đã bao nuôi, chi tiêu cũng thật rộng rãi!” Rộng rãi hơn so với bà Đỗ với tư lệnh Lục nhiều. Lục Bắc Kiêu cúi người nói nhỏ bên tai cô.
“Đẹp trai, dáng dấp tốt, tính tình tốt nên được cưng nhiều!” Diệp Kiều nhón chân thì thầm bên tai anh, giọng nói thân mật, đặc biệt cảm nhận cái cảm giác được tiêu tiền vì anh này.
Lục đại thiếu nghe cô nói xong thì cong miệng cười đắc ý. Nhưng lại nghe thấy cô nói tiếp, “Anh Kiêu, hiện giờ anh biết em muốn làm gì không?”
Người đàn ông cao lớn lãnh khốc trong bộ tây trang, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi mở cúc cổ, hai tay cắm túi quần, tay trái đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu rất tương xứng với bản thân, hơi cúi người nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng hỏi, “Muốn làm gì? Hử!”
“Đem từ “gì” xóa đi, thêm vào một chữ “anh”!” Diệp Kiều thì thầm bên tai anh, tủm tỉm cười tà ác.
Anh cẩn thận nghĩ lại câu cô vừa nói, hiểu được ý nghĩa trong đó…
!!!
Anh nhịn không được, nuốt nước bọt, cắn chặt răng nói, “Phú bà, rất vui được phục vụ bà… Cho nên, về nhà thôi!”
Con nhóc này, thật sự dám nói a. Ở đây là trung tâm thương mại đó!
Diệp Kiều tuy rằng bị vẻ đẹp trai soái khí của anh làm cho xúc động, nhưng cô cũng là một con hổ giấy, vội vàng lùi ra sau, né tránh cái kẻ mặt người dạ thú này, vẻ mặt nghịch ngợm nói, “Còn phải mua đồ ăn a!”
Lục Bắc Kiêu khinh bỉ nhìn cô một cái. Con nhóc này, dám nói nhưng không dám làm.
Diệp Kiều đi thanh toán tiền xong thì hai người đi xuống siêu thị ở dưới tầng. “Mấy năm nay tầng 4 làm ăn thế nào? Chưa đóng cửa chứ?”
Anh nhàn nhạt hỏi.
“Anh Kiêu, có nhân tài maketing là em ở đây sao có thể đóng cửa chứ? Nhưng mà, cửa hàng đi theo thị trường ngách, cũng sẽ không thể kiếm được nhiều!” Diệp Kiều nói.
Cửa hàng mà hai người nói tới chính là cái cửa hàng Xạ kích mà Lục Bắc Kiêu từng đầu tư trước kia, hiện giờ người đầu tư đổi thành Diệp Kiều, mấy năm nay Diệp Kiều đều chăm chỉ tới đây.
Khách hàng đều là những người yêu thích kỹ năng quân sự, cho nên cũng không đông khách, vì thế, cô tăng cường hoạt động maketing.
Hai người đi tới thang cuốn, đi xuống siêu thị ở dưới tầng hầm.
Diệp Kiều dự tính đêm nay sẽ làm một bữa tối dưới ánh nến ở nhà, nếu không thật phí cái ngày anh có thể mặc thường phục này. Bộ tây trang này là cô đặt cho anh, cũng dự tính là sẽ dùng để chụp ảnh cưới.
Vì thế, hai người đi tới khu vực thực phẩm tươi sống mua chút thịt bò bít tết đã ướp sẵn, mua thêm ít nấm về nấu ăn, thêm một chút đồ ăn cũng trái cây. Hai người cũng đi tới khu rượu mua một chai rượu vang đỏ, tuy rằng trong siêu thị không có rượu ngon, nhưng mà muốn cảm nhận được không khí lãng mạng của bữa tối dưới ánh nên thì không thể thiếu rượu.
“Kỳ lạ, người ở lầu hai đâu rồi?” Hai người lại đi thang cuốn lên siêu thị trên tầng 2, cũng chính là lên mặt đất, cô muốn mua băng vệ sinh.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, trong khu vực tầng 2, không một bóng người.
Thật là khác thường.
Lúc này, chiếc đồng hồ radar trong túi áo của anh có tín hiệu báo. Vừa rồi, vì đeo chiếc đồng hồ mới, anh đã tháo xuống thả vào trong túi.
Vừa lấy được đồng hồ ra thì hai người nghe thấy từ dưới siêu thị tầng B1 có tiếng vang giống như tiếng nổ lớn, mặt sàn rung chuyển. Diệp Kiều sợ hãi chui tọt vào lòng anh. Lục Bắc Kiêu nhanh tay ôm lấy cô trốn ra phía sau kệ hàng.
“Anh Kiêu, chuyện gì vậy? Tiếng vừa rồi giống như tiếng nổ!” Diệp Kiều hoảng hốt nói.
Lục Bắc Kiêu lại lấy đồng hồ radar ra xem. Chiếc đồng hồ này có công năng cảm ứng nguy hiểm, chất nổ. Mà với kinh nghiệm của anh, tiếng nổ vừa rồi chính xác là tiếng nổ của lựu đạn!
Cướp sao?
“Các anh em, con mẹ nó, lão tử hiện giờ đang ở lầu 2 trung tâm thương mại, có người tung lựu đạn, ai biết xảy ra chuyện gì không? Nhận được trả lời, nhận được trả lời!” Lục Bắc Kiêu tháo chiếc đồng hồ hàng hiệu Diệp Kiều mới mua cho xuống, đeo đồng hồ radar lên, thấp giọng nói vào đồng hồ, dựa vào kệ hàng, con mắt nhìn khắp nơi băn khoăn.
“Trời ạ, Kiêu gia. Anh đang ở trung tâm thương mại?! 5 phút trước cảnh sát nhận được tin báo có người muốn làm loạn ở trung tâm thương mại, nên đã thông báo cho khách hàng rút ra ngoài. Hiện giờ cảnh sát đặc nhiệm đang di chuyển tới. Hiện trường như thế nào chúng tôi không rõ lắm!” Giọng nói của Phương Trác truyền tới.
“Pằng pằng pằng!”
Trên thang cuốn có một người đàn ông, dáng người thô kệch, s.ú.n.g vác trên vai, đạn đã lên nòng. Người này đeo cái mũ ngụy trang, đeo kính râm che mắt, trong tay là khẩu AK, theo thang cuốn đi về phía hai người.
Là cướp sao?
Cướp sao lại đi vào siêu thị? Sao lại không vào các cửa hàng hiệu, thời trang, đồng hồ xa xỉ ở dưới tầng 1.
Diệp Kiều nín thở, trong lòng suy nghĩ.
Lục Tiểu Cổn. Con có giúp ba mẹ không? Những người này có súng, có l.ự.u đ.ạ.n a. Mà ba mẹ con tay không tấc sắt a.
Diệp Kiều thầm nhủ trong lòng với Lục Tiểu Cổn. Trần nhà vì ảnh hưởng của tiếng nổ vừa nãy mà những mảng vữa không ngừng rơi xuống.
Thời khắc mấu chốt này, Lục Tiểu Cổn không có trả lời.
Lục Bắc Kiêu rất nhanh tháo giày xăng đan cao gót trên chân Diệp Kiều, để tránh phát ra tiếng trên đường đi, sau đó, lấy từ trong túi cô ra cái bao d.a.o găm anh bỏ vào đó lúc ở cửa hàng váy cưới. Đây là d.a.o găm ba cạnh, ba mặt đều là lưỡi d.a.o sắc.
Ngày thường anh quen giấu vũ khí trong ống quần, lúc nào cũng mang theo. Hôm nay đúng dịp, khi ra ngoài không mang theo s.ú.n.g lục.
Anh nhìn vào kệ hàng bên trong, nhìn thấy lối ra của nhân viên thì chỉ chỉ, ý bảo Diệp Kiều chạy tới đó.
Diệp Kiều không dám. Dù sao mấy kẻ khủng bố này chỉ có cách đó mấy kệ hàng, nếu như phát hiện ra cô thì lập tức giương s.ú.n.g “chíu chíu chíu” cho cô mấy nhát thì sao. Nhưng rồi, nhìn ánh mắt kiên định của anh, cô giống như được uống thuốc an thần. Có anh ở đây, cô không cần sợ điều gì.
Cô hít sâu, khom người nhẹ chân chạy tới phía cửa dành cho nhân viên.
Cái tên to con cầm khẩu ak hình như phát hiện ra tiếng động, lập tức chĩa s.ú.n.g về phía Diệp Kiều đang chạy b.ắ.n luôn một tràng, lửa từ nòng s.ú.n.g văng ra, đồ đạc bày trên kệ hàng trúng đạn văng tứ tung. Tên to con chạy tới phía cửa ra dành cho nhân viên siêu thị, trên đường đi, hắn không để lại bất cứ tiếng động nào.
Rõ ràng hắn đi ủng quân đội.
Lục Bắc Kiêu nấp sau một kệ hàng đựng băng vệ sinh, không nghe được tiếng bước chân nhưng mà ngửi thấy mùi hôi toát ra từ người tên đó.
Anh dựa lưng và kệ hàng, nhìn thấy tên to con đang đi tới gần cửa ra dành cho nhân viên siêu thị, xác định phía sau hắn ta không có đồng bọn thì nhanh chóng phóng tới phía sau lưng tên to con, chỉ còn hai bước chân, con d.a.o găm cầm trong tay vòng ra trước đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c trái tên đó, tay trái thì nhanh chóng bịt kín miệng hắn.
Máu từ trong cơ thể tên cướp theo lưỡi d.a.o trào ra ngoài. Con d.a.o găm cắm sâu vào n.g.ự.c tên cướp chừng 10cm, Lục Bắc Thâm nắm chặt chuôi d.a.o xoáy thêm một vòng, sau đó nhanh chóng rút d.a.o ra.
Tên to con mất mạng.
Đây là ưu điểm của d.a.o găm ba lưỡi, sau khi đ.â.m vào cơ thể thì có thể đem không khí tiến vào, khiến cho không khí xâm nhập vào mạch máu. Chỉ cần d.a.o cắm sâu vào chừng 8cm là đã có thể lấy mạng đối phương.
“Xì!” Lục Bắc Kiêu nhìn m.á.u trên tay dính cả vào chiếc áo sơ mi trắng thì lắc lắc tay vẻ chán ghét, sau đó đỡ tên to con ra phía sau kệ hàng, nhanh chóng di chuyển tới vị trí cửa ra dành cho nhân viên siêu thị.
Diệp Kiều trốn ở trong tủ quần áo trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, nghe được tiếng gọi nhỏ của Lục Bắc Kiêu thì lập tức chạy tới, đang định ôm anh thì nhìn thấy một bên tay cùng con d.a.o găm của anh dính đầy m.á.u tươi.
Anh ra dấu hiệu im lặng đối với cô, cầm tay cô nhanh chóng chạy vào phía cửa thoát hiểm. Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
“Anh Kiêu, đây là bọn cướp sao?” Diệp Kiều nhỏ giọng hỏi.
“Không giống!” Anh trả lời dứt khoát.
Đi tới lầu 4. Cửa thoát hiểm của lầu bốn có thể mở được, hai người mở ra, lén đi vào, bám theo vách tường đi vào hành lang. Lục Bắc Kiêu dò xét, trên lầu 4 này cũng không có bóng người, cũng không thấy mấy kẻ đó, không gian yên tĩnh vô cùng. Đúng lúc này, anh nhìn thấy ở phía đối diện là quán Xạ kích.
“A Kiêu! A Kiêu! Cậu có đó không?!”
“Có!”
“Có thể xác định, trung tâm thương mại bị một đám bắt cóc chiếm giữ.”
“Mẹ nó, tôi biết rồi. Hơn nữa còn là một đám lính đánh thuê. Mẹ nó, giống hệt như là diễn tập chống khủng bố vậy. Tôi với Diệp Kiều hiện giờ bị nhốt trong này!” Anh hạ giọng nói vào trong chiếc đồng hồ.