Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:56
Lượt xem: 15
Chương 431:
Giọng nói nũng nịu của bà Lục vừa mềm mại vừa yêu kiều, hơi thở nóng rực còn phun vào tai anh, da thịt trắng nõn còn lộ ra bên ngoài, rịn một lớp mồ hôi, cho dù mặc áo n.g.ự.c thể thao, nhưng với góc nhìn của anh, đủ nhìn thấy cái rãnh ẩn hiện mê người.
Về nhà.
Hai chữ này đối với anh mà nói có ý dụ hoặc tốt nhất, khiến anh mơ tưởng rất xa.
Lục Bắc Kiêu nghiến răng.
“Không sợ về nhà bị anh thu thập?” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, hạ giọng hỏi.
So với trước kia, trước mặt người khác bị anh đánh m.ô.n.g là tốt hơn rồi.
Cô sợ nhất chính là như vậy.
“Không sợ! Hưởng thụ còn không kịp ấy chứ!” Cô cười hì hì nói, dáng vẻ háo sắc.
!!!
Con nhóc này, cũng thật nhiệt tình.
Nhìn thấy hầu kết của anh nhấp nhô, Diệp Kiều liền hiểu, đã thành công.
Nhưng mà, Lục Bắc Kiêu lại đứng dậy, đi tới bên đài thi đấu. Thân hình cao lớn mạnh mẽ nhảy lên đài, tháo mũ lưỡi trai xuống, cởi cái áo thun đen, lộ ra thân hình màu đồng cuồn cuộn cơ bắp.
“Mau xem mau xem, người đàn ông cực phẩm kia là ai?!”
“Oa, trời ạ. Nhìn cơ bắp kìa, trời ạ cái màu da… a a a a… đúng là cực phẩm!”
Những học viên nữ đang tập luyện ở đây nhìn thấy trên đài đột nhiên có một người đàn ông cơ bắp, thì động tác đều dừng cả lại, vẻ mặt như hoa si mà kinh ngạc cảm thán, ngây ngất nhìn tới.
Đứng trên đài đấu là một người đàn ông cao lớn, để lộ nửa thân trên, mặc quần bộ đội màu lục, đi ủng đen, da thịt màu đồng, cơ bắp rắn chắc, cơ bụng 6 múi, hoàn mỹ, vùng chữ V mỹ nhân ngư thì chạm sâu vào lưng quần, khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Diệp Kiều đứng yên tại chỗ mà sững sờ. Sau đó lại thấy đám nữ học viên thể hiện thái độ hoa si đối với anh thì lập tức lấy lại tinh thần, nổi cơn ghen.
Trời ạ.
Không được nhìn.
Nhắm mắt lại cho tôi!
Đó là người đàn ông của tôi.
Diệp Kiều hò hét trong lòng, 10 phần chiếm hữu, cũng là thêm tức giận Lục Bắc Kiêu. Anh muốn tạo phản sao? Dám để lộ nửa thân trên cho các học viên nữ này xem.
Muốn quỳ bàn giặt sao?
“Thân hình cơ bắp như vậy không thể nào chỉ luyện tập trong phòng tập mà có được. Trông thế này là tập luyện đối kháng hàng ngày. Còn cái màu da đồng cổ ấy nữa chứ… a a a… thật sự có người như vậy sao?”
“Các cô có nhìn thấy không, cũng thật đẹp trai a. Cực phẩm. Ngũ quan rõ ràng, cương nghị, lại vô cùng soái khí, nam tính.”
“Má ơi, trái tim của tôi. Cứu mạng, phạm tội nghiêm trọng rồi.”
“Thật muốn sờ. Chắc chắn sẽ rất cứng rắn, gõ vào sẽ đanh.”
Diệp Kiều nghe những người xung quanh ríu rít thảo luận về người đàn ông của mình, lại có người muốn sờ vào anh thì hai tay nắm chặt.
“Chồng à! Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay không cần tập nữa!” Cô lớn tiếng gọi.
“A? Người đàn ông kia, là chồng của Diệp Kiều?” Mấy người đứng xung quanh vội hô lên, sợ tới mức vội vàng giải tán.
Ở trung tâm quyền anh này ai mà không biết sự lợi hại của Diệp Kiều chứ? Đến huấn luyện viên còn bị cô đánh cho tan tác, ôm đầu xin tha.
Lục Bắc Kiêu đứng ở trên đài đấu, hai mắt nhíu lại, từ trên cao nhìn xuống hai người vệ sỹ sau lưng Diệp Kiều nói, “Hai cậu, cùng nhau lên đi!” Anh cao giọng nói, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh lẽo.
!!!
Diệp Kiều lên tiếng thương cảm hộ A Đông A Tây trong lòng.
“A Đông, anh rể là muốn kiểm tra thực lực của chúng ta. Cậu lên trước đi, để anh rể biết chúng ta không phải là bình hoa! Chúng ta có thể bảo vệ chị Kiều!” A Tây vô cùng tự tin, nhìn A Đông nói.
Thằng nhóc này, quá ngây thơ đi.
Đầu tiên, trước mặt anh ấy, hai người chính là bình hoa.
Sau đó, anh ấy thật sự muốn kiểm tra thực lực của hai người.
Đơn giản vậy thôi sao?
Anh là ghen tuông, muốn giải tỏa. Hiểu chưa?
Diệp Kiều lắc lắc đầu, trong lòng thở dài. Nhưng mà nhìn thấy người đàn ông tràn ngập hormone nam tính trên sàn đấu, rồi lại nhìn những người đang tập luyện ở đây vẫn đang lén nhìn anh, thì cô cũng muốn giải tỏa.
A Đông, với tinh thần dân tộc cũng đi lên đài. Cậu ta cao 1m86, gần tương đương với Lục Bắc Kiêu, thân thể cũng rắn chắc. Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu không có đeo bao tay, cậu ta cũng hăng hái cởi bỏ áo thun, lộ ra thân hình cơ bắp rắn chắc.
A Đông và A Tây là anh em, bọn họ không chỉ có dáng người tốt, khuôn mặt cũng đẹp. Nét đẹp tinh xảo lai giữa Á và u, mắt sâu, con ngươi màu lam nhạt, mũi cao thẳng, môi gợi cảm.
Nhưng mà ở trong mắt Diệp Kiều, hai anh em họ tuy rằng đẹp trai, cũng biết đánh nhau, nhưng không thể bằng Lục Bắc Kiêu nam tính, khí phách, sắc bén.
Ở trong mắt các cô gái khác cũng vậy.
Tuy rằng đàn ông lai rất đẹp trai nhưng mà các cô lại thích đàn ông trong nước hơn.
“Anh rể, đắc tội!” A Đông cao giọng nói, vẻ mặt tự tin, vào dáng thủ thế. Cho dù là quyền anh, cách đấu vẫn như vậy, là sở trường của anh.
Diệp Kiều thật lòng thở dài, xoay người không xem, là không đành lòng nhìn A Đông bị đánh.
Nhìn cái dáng vẻ phúc hắc kia của Lục Bắc Kiêu, khẳng định sẽ đánh vào khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn của A Đông.
DTV
A Đông vung tay tấn công Lục Bắc Kiêu, lực rất lớn, đẩy Lục Bắc Kiêu liên tục lùi về phía sau.
“Chị Kiều, chị nhìn đi, anh rể vẫn luôn ở thế hạ phong, nhất định anh rể sẽ hài lòng với thực lực của hai chúng tôi!” A Tây nhìn thấy A Đông chiếm thế thượng phong thì kiêu ngạo nói với Diệp Kiều.
Diệp Kiều không quay đầu lại, tiếp tục quay lưng về phía đài đấu.
Nhóc con, các cậu có biết cái gì gọi là một chiêu chế địch không?
Anh rể các cậu không muốn lãng phí thể lực với các cậu. Hiểu chưa?
“Chị Kiều! A Đông tấn công càng lúc càng mạnh, anh rể vẫn đang lẩn tránh. Đánh, đánh nữa đi, đánh cho hắn ngã đi!” A Tây vô cùng hăng say cổ vũ, kích động đến nhảy dựng lên. Đúng lúc này, ở trên đài, Lục Bắc Kiêu bắt đầu phản kích, A Tây không nhìn ra anh ra đòn thế nào, chỉ thấy A Đông bị đánh trúng mặt, m.á.u mũi phun ra, thân hình cậu ta lảo đảo ngã xuống.
“A Đông! Đứng dậy đi!” A Tây không hiểu vì sao A Đông không đứng dậy được, kích động kêu lên.
Mười mấy giây trôi qua, A Đông không ngồi dậy được.
Cậu ta thua rồi!
Đã bị Lục Bắc Kiêu đ.ấ.m cho một đấm, không ngồi dậy được.
Trời ạ.
A Tây không tin nổi.
“A Đông, cậu quá vô dụng!” A Tây dùng tiếng Nga, buồn bực nói với A Đông. Cậu ta cũng đứng dậy, cởi áo thun đi lên đài.
A Đông chỉ cảm thấy mũi vô cùng khó chịu, đầu óc thì chấn động. “Có giỏi thì lên đài đi!” Cậu ta tức giận dùng tiếng Nga đáp trả.
A Đông vốn 10 phần tự tin, giờ phút này lại hoài nghi bản thân.
A Tây thì thật sự lên đài đấu.
“Anh Kiêu! Anh ra tay nhẹ chút a!” Diệp Kiều nhìn thấy A Đông xuống đài, m.á.u mũi vẫn chảy, đầu váng mắt hoa, khuôn mặt xinh đẹp sưng húp được tô thêm chút đỏ bầm thì lớn tiếng nói với người đàn ông trên đài.
Thật là đáng thương mà…
Nằm không cũng trúng đạn.
Kết cục của A Tây so với A Đông còn thảm hơn. Mặt mũi bầm dập.
Đúng như Diệp Kiều dự đoán, hũ dấm chua phúc hắc đó sẽ đánh nát khuôn mặt tuấn tú của hai người vệ sỹ này.
“Với trình độ này của hai người mà dám đi làm vệ sỹ?” Lục Bắc Kiêu dựa lưng vào cột bảo vệ của đài thi đấu, đưa mắt nhìn A Tây còn choáng váng hoa mắt chóng mặt chưa ngồi dậy được, trào phúng nói.
Chỉ là, hai thằng nhóc này cũng thực sự có tài, đối phó với bọn cướp bình thường cũng được.
Nhưng mà ở trước mặt Lục Bắc Kiêu anh, hai người họ đúng là bình hoa này. Lại còn hai khuôn mặt này nữa… không phải bình hoa sao…
“Cực phẩm này rốt cuộc đang làm gì vậy? Ra tay sao mà tàn nhẫn thế?! Nếu là huấn luyện viên thì thật tốt…”
“Nếu là huấn luyện viên, dù một tháng tốn một vạn tôi cũng sẽ tham gia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-431.html.]
Những học viên nữ ở dưới đài nhìn Lục Bắc Kiêu tiếp tục bình luận. Diệp Kiều nắm chặt bàn tay, tiếng xương khớp kêu răng rắc.
Ông chồng của Kiều 300 triệu cô mà còn có người dám mơ tưởng làm huấn luyện viên riêng? Nằm mơ đi.
“Chồng à! Chúng ta về thôi!” Diệp Kiều lớn tiếng gọi. Lục hỗn đản, cố ý đúng không? Cố ý khoe thân trước mặt người phụ nữ khác để khiến cô ghen. Đánh xong hai người này còn không chịu xuống, còn đứng ở đó rêu rao làm gì!
Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều ở dưới đài, híp mắt nói, “Vợ à, lên đi!”
“A?” Diệp Kiều kinh ngạc, sau đó hai hai tay theo bản năng sờ vào mông…
“Lên đi!” Lục Bắc Kiêu ở trên đài trầm giọng nói.
Giọng nói kia lộ ra vẻ uy nghiêm không chút dung túng với cô, giọng điệu ra lệnh rõ ràng.
Hay cho cái tên Lục Bắc Kiêu này.
Còn dám ra lệnh đối với em.
Vốn dĩ đã đầy một bụng tức với cái dáng vẻ “trần truồng lõa thể” không có chỗ trút, Diệp Kiều thật sự muốn đem cái tên rêu rao đứng trên đài đấu kia đánh cho một trận. Chỉ là, cô không có đủ năng lực.
Không phải anh lại muốn đánh m.ô.n.g cô chứ?
Thật sự không biết anh muốn làm cái gì.
Đeo bao tay quyền anh màu đỏ của mình lên, Diệp Kiều đi lên đài thi đấu. A Tây bị đánh đến hồ đồ cả người đang được A Đông đỡ đi xuống.
Lục Bắc Kiêu thì ra hiệu cho huấn luyện viên lấy đôi bao tay quyền anh màu đen. Anh đeo bao tay vào thật sự là muốn tốt cho đối thủ, cũng là muốn bảo vệ bản thân.
Thấy hai vợ chồng đấu với nhau, những huấn luyện viên trong trung tâm huấn luyện quyền anh này cùng với các học viên lập tức vây lại xem.
Người đàn ông để trần nửa người trên, mang đôi bao tay màu đen đấu với cô gái mặc áo n.g.ự.c thể thao, quần đùi thể thao, giày thể thao, mang đôi bao tay quyền anh màu đỏ.
Lục Bắc Kiêu tiến tới một bước, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói, “Chúng ta không chỉ đấu quyền anh, taekwondo, quyền Thái, đấu tự do… em học được cái gì thì đều có thể sử dụng, không cần lưu tình.”
Anh đây là nghiêm túc.
Kỳ thật, anh muốn biết rõ, cô có thực sự lợi hại giống như người của Cục An ninh Quốc gia nói không.
Hai tay cô, nhìn trắng trẻo mịn màng như vậy, trên cánh tay không hề giống người tập luyện, lại có thể dùng d.a.o kỵ binh g.i.ế.c c.h.ế.t một lính đánh thuê, chỉ bằng một nhát đâm.
Chuyện này không có khoa học.
Lúc ấy, anh cho rằng đó là phản ứng của cô trong tình thế cấp bách.
Nhưng mà, trước đó thì sao?
Ngày đó, buổi tối trong quán bar, những tay đ.ấ.m đó thân thủ đều không tồi, nhưng mà khi anh tới, cô đã một mình đã hạ gục toàn bộ.
Anh thật muốn thử, tột cùng cô lợi hại như thế nào.
“Thật trùng hợp. Hiện giờ em rất muốn đánh anh! Để cho anh biết trần truồng lõa thể trước mặt người phụ nữ khác thì sẽ bị phạt như thế nào!” Diệp Kiều nghiến răng nói, đè thấp giọng.
Trần truồng lõa thể?
Nào có chứ, anh chỉ cởi áo thôi mà.
“Đến đây nào, bà Lục!” Anh cong môi gọi.
Nhân lúc anh không có chuẩn bị, Diệp Kiều vung tay đ.ấ.m tới, Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu né sang một bên. Cô vung tay đ.ấ.m tiếp nhưng anh vẫn né được.
Anh có thể cảm nhận được, lực đ.ấ.m của cô không nhỏ, sức lực của cô cũng không kém.
Anh cũng để ý thấy, cơ bắp trên tay cô khá lớn, tuy rằng không bằng một nữ quân nhân, nhưng mà cũng hơn hẳn những người phụ nữ khác. Diệp Kiều vung tay đ.ấ.m tới, anh không né nữa, một quyền nện thẳng vào n.g.ự.c anh. Lục Bắc Kiêu cảm nhận được một lực đánh mạnh giáng vào ngực, nếu như là những tay đấu quyền anh khác, đã sớm bị đánh ngã. Nhưng mà, anh không có như vậy.
Diệp Kiều buồn bực, thuận thế vung chân đá vào bụng anh. Anh đã nói, cô có khả năng dùng cách gì thì cứ dùng cách đó mà tấn công.
Lục Bắc Kiêu thấy cô vung chân đá thì nghiêng người tránh, bàn tay bắt được mắt cá chân cô. Diệp Kiều không trụ được, cô liền vung tay tấn công vào đầu anh, chỉ là anh nghiêng đầu dễ dàng tránh được. Trọng tâm bị lệch, cô ngã ra sau. Diệp Kiều gầm lên một tiếng, vòng hai tay ôm lấy cổ anh.
Muốn quăng ngã cô thì cùng nhau ngã.
Lục Bắc Kiêu buông chân cô ra, cổ bị cô vòng tay ôm lại, trọng tâm của hai người đều mất, Diệp Kiều nặng nề ngã xuống mặt đất, thân hình to lớn của anh cũng ngã xuống, tay kịp chống xuống sàn đấu, không đến mức đè thẳng lên người cô.
Người xem ở dưới đài nhìn thấy hai người giao đấu, trong lòng vô cùng phấn khích, nhiệt huyết sôi trào, mặt mũi thêm đỏ hồng vì kích động.
Đôi này, cho dù là nam hay nữ, đều là cực phẩm.
Diệp Kiều thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm. Lục Bắc Kiêu vừa rồi né tránh đòn tấn công liên tục của cô nên cũng thở gấp nói, “Bảo bối, tiếp tục, tấn công mạnh hơn!”
Anh vừa nói xong thì dùng sức kéo cô dậy. Diệp Kiều bị kéo dậy, chưa kịp đứng vững nên cả người lại ngã vào cơ thể rắn chắc nóng bỏng kia của anh. Bị 2 điểm mềm mại như bông đụng nào, người anh giống như bị điện giật.
Dòng điện lan khắp toàn thân.
Đậu má!
Cô cảm nhận được hai chân mình như mất sức.
Không, không được, phải bình tĩnh, tiếp tục đánh.
Dù sao anh sẽ không bỏ được thói quen đánh cô. Nếu hôm nay cô không nhân cơ hội này sấn tới, thì sẽ còn bị anh làm cho tức giận dài dài.
Diệp Kiều lập tức điều chỉnh hô hấp, không để mình bị sắc đẹp của anh quyến rũ nữa.
Lục Bắc Kiêu cũng như vậy. Nhìn dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô thì cũng thật sự muốn kéo cô vào một góc vắng mà thu thập.
Trên đài quyền anh, Diệp Kiều mồ hôi đổ xuống như mưa, nhưng mỗi chiêu tung ra đều vô cùng tàn nhẫn, tấn công Lục Bắc Kiêu, chỉ đáng tiếc, chiêu nào cũng bị anh phá giải.
Lục Bắc Kiêu cũng phát hiện ra, thực lực của Diệp Kiều chắc chắn hơn hẳn hai tên vệ sỹ kia.
Trong lúc anh thất thần, một đ.ấ.m của Diệp Kiều b.ắ.n thẳng tới khuôn mặt tuấn tú của anh.
Rốt cuộc cô cũng đánh trúng rồi.
Diệp Kiều đắc ý cong miệng cười, nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó lưng chạm đất. Anh quăng cô qua vai, nhưng mà không hề dùng lực ném đi mà chỉ vặn người cô qua vai đặt xuống đất.
Diệp Kiều kiệt sức, nằm thẳng dưới đất, thở dốc, toàn thân ướt sũng mồ hôi, hai má đỏ ửng.
Lục Bắc Kiêu đưa tay xoa xoa bên má bị cô đánh trúng, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, ngồi xuống cạnh cô, cười nói, “Bà Lục à, em ra tay đủ tàn nhẫn a, đánh hỏng khuôn mặt tuấn tú này của anh, thì em cũng mệt rồi.”
“Đánh thành đầu heo mới tốt. Đến lúc đó không người phụ nữ nào thèm nhìn tới anh nữa.” Diệp Kiều vừa thở hồng hộc vừa trọn mắt nhìn anh. “Mau mặc quần áo vào!”
Anh lại không thèm để ý, “Bảo bối, lúc em tập luyện, ở phía dưới có không ít đàn ông nhìn em, em xem…” Giọng điệu của anh chua lòm.
“Không phải em không mặc áo!” Diệp Kiều tức giận nói.
“Nhưng bọn họ có thể nhìn thấy chuyển động của em!” Anh nghiến răng nghiến lợi, cúi càng thêm thấp, tựa nhưng dán sát đến bên môi cô.
Phía dưới người xem còn chưa đi hết, nhìn thấy hai vợ chồng anh ở trên đài đấu hôn nhau thì đỏ mặt, rốt cuộc cũng biết rời đi.
Diệp Kiều sửng sốt.
Chuyển động?
Rốt cuộc cô đã hiểu được.
“Em còn tiếp xúc gần với huấn luyện viên. Hay là, anh cũng tìm một cô gái tập luyện cùng anh!” Giọng anh tiếp tục chua lè.
“Anh dám?!” Diệp Kiều lớn tiếng quát, tức giận ngồi bật dậy. “Lục Bắc Kiêu, anh chờ đấy, lập tức về nhà. Không bắt anh quỳ góc nhà em không còn là Kiều 300 triệu.”
Diệp Kiều đùng đùng nổi giận, nhảy khỏi đài đấu đi tới phòng thay đồ, lấy khăn tắm, sữa tắm đi vào trong phòng tắm.
“Anh Lục, anh không biết thôi, tốc độ tiến bộ của chị Kiều thật sự khiến tôi hoài nghi mình có phải quán quân quyền anh cả nước hay tôi chỉ là một giọt nước. Nhưng mà, cô ấy nói, cô lấy lớn lên trong đại viện quân đội, từ nhỏ đã tập võ, thân thể rất tốt!” Huấn luyện viên quán quân quyền anh cùng Lục Bắc Kiêu đứng ở ngoài sân, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Lục Bắc Kiêu hỏi thăm anh ta được không ít thông tin về chuyện tập luyện của Diệp Kiều 3 năm nay.
Từ nhỏ đã tập võ?
Con nhóc này, thật sự biết nhắm mắt nói dối.
“Như vậy sao?!” Anh nhàn nhạt nói một câu, dụi đầu thuốc vào cái gạt tàn, ném đầu lọc vào thùng rác rồi đi.
Anh ngồi ở khu nghỉ ngơi, cách phòng thay quần áo không xa chờ Diệp Kiều. Lúc này, có một cô gái mới tập luyện xong, toàn thân còn mướt mồ hôi ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó hỏi, “Vị tiên sinh này, anh có làm huấn luyện viên không?”
Cô gái chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay chống cằm, chân gác lên, người rướn về phía trước, vòm n.g.ự.c đầy đặn ép chặt lên mặt bàn, khiến người ta tưởng tượng phong phú.
Cô ta biết rõ anh không phải là huấn luyện viên, lại còn có vợ, mà còn cố ý hỏi như vậy.
Đây là một dạng ám chỉ sao?
“Làm!” Lục Bắc Kiêu mặt mày điềm nhiên, trầm giọng đáp.
Nghe anh trả lời như vậy, cô gái tươi cười như hoa, câu thành công rồi.