Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:44:11
Lượt xem: 16
Không giống với dáng vẻ nữ sinh như lần gặp mặt trước, Thư Dư không thể không thừa nhận, Diệp Kiều của hôm nay, tràn đầy khí chất của một bà chủ doanh nghiệp.
Diệp Kiều tỏ vẻ như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới nhận ra cô ta: “Là cô Thư sao, hoá ra là cô làm trong ngân hàng này hay sao! Thật trùng hợp!”
Hôm nay cô mặc một bộ âu phục đầy khí chất, mái tóc rẽ ngôi giữa, buộc gọn lên, cũng không để lại chút tóc mái nào. Cô vẽ lông mày thành hình chữ nhất, trông vừa khí chất cũng vừa mang theo chút khí khái anh hùng, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ trị giá sáu con số! Nụ cười trên khoé miệng Thư Dư càng sâu hơn, nói cái gì mà Kiều ba trăm triệu, nhưng cô ta biết, mấy ông chủ trị giá được mấy trăm triệu đó, đều đang thiếu nợ ngân hàng cả!
Diệp Kiều, hình như cô vẫn còn chưa ý thức được nguy hiểm mà mình sắp gặp phải nhỉ? Còn tỏ ra vẻ trông Thư Dư rất chướng mắt!
Cô ta cũng làm cho cô phải mất trước truyền thông, làm cho cô phải tự vả với các nhà đầu tư trước đó!
Trong cuộc họp báo vừa rồi, Diệp Kiều nói, bọn họ đã bàn bạc xong xuôi với ngân hàng rồi, hôm nay sẽ ký kết hợp đồng!
“Hình như cô Diệp vẫn chưa biết, đây là hệ thống ngân hàng của Thư gia chúng tôi thì phải? Bác cả của tôi là Phó Giám đốc của Ngân hàng Quang Thái…….Chỉ là, so với Diệp gia, Lục gia, thì chúng tôi chỉ là một nhà bình thường mà thôi……….Nhưng mà, tốt xấu gì thì chúng tôi vẫn có quyền lực cho hay không cho ai vay, có đúng không?” Thư Dư không nhịn được, đối mặt với Diệp Kiều, nhỏ giọng mà nói.
“Woa……..Hệ thống ngân hàng sao! Trông thật lợi hại nha!” Diệp Kiều ghé sát bên tai Thư Dư, giọng điệu như vô cùng kinh ngạc.
Cô nói vậy là có ý gì chứ?!
Thư Dư tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Diệp Kiều, người phụ nữ này, rốt cuộc là trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?!
“Thưa hai vị đại diện, xin hỏi, ngân sách lần này mà Ngân hàng Quang Thái dành cho trang web Thiêm Dực là bao nhiêu?” Phóng viên ở hiện trường đã bắt đầu gấp gáp không thể chờ được mà đặt câu hỏi.
Cuối cùng cũng đã tới, thời khắc làm người ta kích động rồi!
Thư Dư thầm đắc ý.
“Thưa các vị, thật sự rất xin lỗi, sau khi ngân hàng chúng tôi cẩn thận đánh giá lại, cuối cùng quyết định không hợp tác với trang web Thiêm Dực! Ban lãnh đạo cấp cao của ngân hàng chúng tôi không mấy kỳ vọng về sự phát triển của ngành công nghiệp Internet này!” Vị giám đốc điều hành đứng bên cạnh Thư Dư quay sang nói với cánh phóng viên.
Lúc này, hiện trường bỗng trở nên xôn xao.
Rõ ràng đã nói là hợp tác, cộng thêm việc người sáng lập của trang web Thiêm Dực mới vừa nói chắc như vậy, phía ngân hàng lại đột nhiên đổi ý!
Đổi ý cũng không có gì, lại còn thêm câu nói không mấy kỳ vọng về sự phát triển của ngành công nghiệp Internet, sẽ làm ảnh hưởng đến Thiêm Dực và sự phán đoán của các nhà đầu tư khác! Làm không tốt thì bọn họ sẽ lập tức rút vốn đầu tư!
Thư Dư đắc ý mà nhìn về phía Diệp Kiều, vừa hay Diệp Kiều cũng nhìn lại cô ta.
“Là vị lãnh đạo cấp cao nào của quý ngân hàng, mà lại có tư tưởng ếch ngồi đáy giếng đến như vậy?! Vậy mà có thể nói ngành công nghiệp Internet không có chút triển vọng nào!” Diệp Kiều đứng lên cất tiếng nói, cô nở một nụ cười châm biếm.
“Cô Diệp! Ngân hàng chúng tôi tất nhiên có cơ chế xét duyệt của mình, cũng như sự chuyên nghiệp trong việc đáng giá mức độ rủi ro!” Thư Dư nắm bắt cơ hội, không nhịn được mà đứng lên đáp lại Diệp Kiều.
“Thật sao! Thưa cô, vậy cô cho rằng cơ chế đánh giá mức độ rủi ro của của bộ phận tín dụng thuộc bốn ngân hàng lớn có đủ chuyên nghiệp không?” Diệp Kiều lớn tiếng mà hỏi.
Cô có ý gì?!
Thư Dư có chút khó hiểu, nhưng vẫn rất chắc chắn mà nói: “Bốn ngân hàng lớn đương nhiên là chuyên nghiệp hơn!”
Diệp Kiều nở nụ cười mà nói, “Thưa mọi người, giờ đây, mời mọi người hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để hoan nghênh ngân hàng đối tác cuối cùng của chúng tôi, đại diện đến từ ICBC: Ngân hàng Công thương Trung Quốc!”
Cô vừa dứt lời, mọi người ở hiện trường yên lặng trong chốc lát, rồi sau đó, những tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên!
Thư Dư vẫn còn đang ngây người, thế này là thế nào? Sao người của ICBC có thể đến được?!
Cô ta ngây ngốc mà nhìn Diệp Kiều bắt tay nhiệt tình với người đại diện mặc bộ đồng phục của ICBC!
“Ngân hàng chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, ủng hộ cùng bồi dưỡng ngành công nghiệp Internet, càng vô cùng xem trọng tiềm năng phát triển của ngành công nghiệp này, hơn nữa, chúng tôi cũng vô cùng vinh hạnh khi được hợp tác với Trang web Thiêm Dực!” Người đại biểu của Ngân hàng Công thương cất tiếng nói.
Chát chát chát!
Nhân viên ICBC mới vừa dứt lời, thật giống như tát một cái vào mặt của người bên Ngân hàng Quang Thái vậy! Mới vừa rồi bọn họ còn nói lấy góc độ chuyên nghiệp đánh giá, không xem trọng ngành công nghiệp Internet!
Thư Dư hoàn toàn ngây ngốc, mà vị Giám đốc điều hành bên cạnh cô ta cũng ngây người luôn, vốn dĩ là muốn giúp Thư Dư làm xấu mặt Diệp Kiều, như vậy, sao lại thành ICBC cho bọn họ vay vốn rồi?!
“Trước khi tôi giải đáp mọi thắc mắc của mọi người, tôi muốn hỏi hai vị nhân viên của Quang Thái một chút.” Diệp Kiều nở nụ cười mà nói, nhìn về phía hai người Thư Dư, “Xin hỏi hai vị, bây giờ hai người cảm thấy, rốt cuộc thì ngành công nghiệp Internet có còn triển vọng nữa hay không?”
Mẹ nó, tuy rằng Diệp Kiều cũng không có năng lực gì cao thâm, nhưng mà, khả năng né bẫy, gài bẫy lại, vả mặt tiện nhân thì vẫn phải có!
Thư Dư này lại còn cmn cho rằng có thể ngáng chân Kiều ba trăm triệu cô trong mây chuyện cho vay vốn này, đúng thật là không biết tự lượng sức mình!
Thư Dư đỏ mặt, vị Giám đốc điều hành đứng bên cạnh cô ta cũng ngượng ngùng mím môi cứng đờ người, gật đầu, trông như muôn bỏ chạy.
“Hai vị xin dừng bước! Tôi còn có chút chuyện chưa nói hết mà!” Diệp Kiều mạnh mẽ nói, bên khóe môi vẫn còn vương nụ cười tự tin.
“Tôi muốn nói với hai vị rằng, không phải là chúng tôi bị Ngân hàng Quang Thái đột ngột cho leo cây, rồi từ chối hợp tác, mà là Trang web Thiêm Dực chúng tôi, sau khi trải qua nhiều lần so sánh, cuối cùng lựa chọn hợp tác cùng ICBC! Trước đó tôi có nói hợp tác với ngân hàng, ý là đang muốn nói về ICBC, chứ không phải là Quang Thái! Bởi vì, hạn mức cao nhất mà Quang Thái cho chúng tôi vay cũng chỉ có một nghìn, mà bên ICBC có thể cho chúng tôi vay đến tận hai nghìn!” Diệp Kiều khí phách mà cất tiếng nói.
Diệp Kiều vừa dứt lời, phóng viên tại hiện trường liền tặc lưỡi, mà đám người Thư Dư kia, lại bị tát một cái thật đau điếng!
Trước đó bọn họ còn muốn làm cho Diệp Kiều phải mất mặt trước truyền thông, kết quả thì sao, bên cô đã bàn bạc sẽ hợp tác với ICBC sẵn trước, rồi còn tát lại bọn họ một cái!
Diệp Kiều này, sao có thể làm được như vậy?!
Chẳng lẽ cô đã nhận được tin tức từ trước rồi?!
Thư Dư tức n.g.ự.c đến mức không thở nổi!
cả hiện trường lại ồ lên.
Lúc trước còn tưởng rằng, bọn họ đã bị Ngân hàng Quang Thái từ chối hợp tác rồi, thật không ngờ, trên thực tế lại là Thiêm Dực đang lực chọn ngân hàng để hợp tác! Chứ không phải để ngân hàng chọn bọn họ!
Thư Dư cùng Giám đốc điều hành cúi đầu xuống, bước đi nhanh ra cửa.
Bên kia, người của ICBC đã ký hợp đồng với Kiều Thiêm.
“Cô Thư, đừng đi gấp vậy chứ………” Giọng nói của Diệp Kiều vang lên sau lưng cô ta!
Thư Dư xoay người lại, biểu cảm như ăn phải phân.
“Cô Thư, cô không biết biệt danh của Diệp Kiều tôi là Kiều ba trăm triệu sao? Nói thật cho cô biết, chỉ có mười triệu tệ đó, còn không đủ nuôi người đàn ông của tôi một năm nữa! Lúc trước đến hỏi ngân hàng của các người để vay vốn, là đã nể mặt các người, cho các người chút công trạng! Cô nghĩ là, như vậy thì có thể gây khó dễ cho tôi, làm cho Diệp Kiều tôi phải bực tức hay sao? Đúng thật là nực cười!” Diệp Kiều cất tiếng châm chọc Thư Dư.
Cho nên, Diệp Kiều đã biết được mưu kế của cô ta từ trước rồi?!
Diệp Kiều từ chỗ chị Ngô mà biết được, Thư Dư phản đối cho bên cô vay vốn. Nhưng bất kể là bên Quang Thái có chịu cho cô vay hay không, vậy thì cô cũng nhất quyết không hợp tác với người của Thư gia, một cú điện thoại đã thành công kết nối được với Giám đốc tín dụng, đối phương cũng rất vui vẻ mà đồng ý!
Từng lời nói của Diệp Kiều, thật sự giống như giáng xuống mặt Thư Dư một cái tát đau điếng!
Thư Dư cảm giác như bản thân mình lại bị cô làm cho mất mặt một lần nữa!
Hơn nữa, vẫn là do cô ta không biết tự lượng sức mà tự dâng đến tận cửa!
“Cô Diệp, chuyện hôm nay là quyết định của ngân hàng chúng tôi, không liên quan gì đến tôi cả!” Thư Dư thật sự không gánh nổi, đành phải ném cái nồi này đi.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Kiều kêu lên, là Thư Đồng Thăng gọi tới, cô trực tiếp mở loa ngoài: “Diệp tổng, thật sự rất xin lỗi cô! Chuyện này, tôi cũng là bị ép thôi, đều là do chuyện tốt của đứa cháu gái Thư Dư kia của tôi gây nên, con bé đưa khoản vốn qua cho dự án khu nghỉ dưỡng mà con bé xem trọng! Còn không cho tôi báo tin cho cô!”
Diệp Kiều vẫn không chớp mắt, ánh mắt mỉa mai của cô dừng trên gương mặt đang vang lên mấy tiếng tự vả chát chát kia của Thư Dư……
Diệp Kiều không trả lời lại Diệp Đồng Thăng, mà trực tiếp gác máy.
“Cô Thư là muốn trả thù tôi sao? Cũng thật là buồn cười, người chê bai Diệp Thành là cô, sau khi bị tôi vạch trần bộ mặt thật, rồi lại muốn gả gấp cho Diệp Thành cũng là cô! Trông cô cũng là phần tử trí thức mà, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Diệp Kiều đánh giá cô ta, cất tiếng mỉa mai.
“Muốn trả thù tôi, vậy thì cũng phải xem cô có năng lực đó hay không! Xin cô sau này thông minh hơn một chút, đừng làm chuyện lấy đá tự đập chân mình như vậy nữa! Nếu như cô không tin, thì có thể đi hỏi thăm thử, kết cục của mấy kỹ nữ ngây thơ trong sáng lúc trước muốn gài bẫy tôi giống như cô vậy!” Thư Dư bị từng cô nói của cô châm chọc đến cứng họng, Diệp Kiều lại nói nữa.
Thư Dư tức tối làm n.g.ự.c liên tục phập phồng, lại á khẩu không đáp lại được!
“Không biết tự lượng sức!” Diệp Kiều vứt lại mấy chữ, rồi quay lại hiện trường cuocj họp báo.
Thư Dư nhìn theo dáng vẻ hớn hở của cô, giậm chân một cái, rồi nhanh chóng rời đi………
Cuối cùng thì sĩ quan Lục cũng không về nhà cấp giống!
Vừa hay thời tiết đang lạnh, cô liền lấy chiếc khăn choàng cổ màu đen “Trăm nghìn lỗ hở” trước kia đan cho anh, dự định khi đến tìm sẽ đưa cho anh. Cái này là do cô đan từ mùa đông năm ngoái, liên tục đến tận mùa hè mới xong, lúc đó cũng bị Lục Tiểu Cổn cực kỳ ghét bỏ.
Nhớ tới Lục Tiểu Cổn, cô liền nhíu mày.
“Lục Tiểu Cổn, con tự chạy tới không được sai? Mẹ cũng không cần phải phiền phức đến tận quân doanh bức cha con như vậy………Rất xấu hổ đó……..Còn phải ở nhà khách……….” Cô lẩm bẩm.
“Không đúng, nếu như con tự chạy tới, vậy thì không giải thích được rồi! Với hũ giấm bự như cha con, sẽ g.i.ế.c mẹ chết, sau đó cũng tự sát theo!” Nếu như cô vô duyên vô cớ mà có thai, Lục Bắc Kiêu thật sự sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!
“Cha của con là vì rất yêu mẹ, nghĩ cho mẹ rất nhiều, cho nên mới không muốn sinh con ra bây giờ, con cũng đừng giận cha con! Nhất định phải chờ mẹ đí, nhất định phải đến làm con trai mẹ, một nhà ba người chúng ta, ba đời ba kiếp đều phải ở bên nhau!” Cô lại lẩm bẩm.
“Cha con còn khoe với cậu Diệp Thành của con, nói con của anh, cũng sẽ xưng vương xưng bá trong đại viện đó!” Diệp Kiều nói tiếp, Lục Tiểu Cổn sùng bái cha bé nhất, nghe thấy cô nói như vậy, thằng bé nhất định sẽ không đợi được mà trở về.
Thời kỳ này vẫn còn có kế hoạch hoá gia đình độc ác, mà Lục Bắc Kiêu lại là quan quân, không thể có đứa thứ hai được. Sau này bọn họ chỉ có thể có một đứa con là Lục Tiểu Cổn thôi, chỉ cần một mình thằng bé là đủ rồi!
Chiếc xe jeep Wrangler ngạo nghễ tiến vào quân doanh, không ai dám đón, cũng không ai dám cản.
Trên xe vẫn là một tài xế nữ, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, mái tóc dài buông xõa, còn mang thêm kính râm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-440.html.]
“Cái tên sĩ quan họ Lục đó, giả vờ cái gì chứ! Mỗi lần nhìn thấy anh ta, ông đây liền muốn đ.ấ.m anh ta một cái! Người đứng đầu cái gì chứ? Chờ sau khi ông đây giành được vị trí người đứng đầu mới, nhất định sẽ một mình đấu với anh ta!” Trong thời tiết lạnh gia, mấy người lính trần nửa thân trên đang luyện tập chiến đấu dưới bãi bùn, vừa luyện tập vừa nói chuyện.
Mà trong số đó, người cao nhất, tráng kiện nhất, đang vô cùng khinh thường Lục Bắc Kiêu.
“Tiểu Hứa, cậu cũng đừng mạnh miệng quá! Người đó là Kiêu Thần của đại đội binh đặc chủng đó! Không ai là không phục! Khoan nói tới việc anh ấy là người đứng đầu xuất chúng, ba năm trước người ta còn từng được đến trường Hunter nữa! Đã vậy còn cầm được huy chương dũng sĩ trở về, cậu có hiểu không?!”
“Trường Hunter là cái quái gì vậy?!” Quăng qua vai rồi đầy ngã, chiến hữu đã bị cậu ấy quăng ngã vào vũng bùn, người lính tên Tiểu Hứa kia khinh thường hỏi lại.
“Cái này mà cậu không biết sao, trường Hunter đó chính là” Khắp người lính dính đầy bùn đất, đột nhiên cậu ta nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp ở cách đó không xa, lập tức im lặng, hai mắt trừng lớn.
“Hứa Nghị!” Diệp Kiều cất tiếng gọi, trong lòng đầy xúc động.
Hứa Nghị lau bớt bùn đất dính trên mặt, xoay người lại, vừa liếc mắt liền nhìn thấy được một người con gái xinh đẹp đeo kính râm, cậu ấy cũng ngây người ra, nhưng mà, cô là ai vậy?
Cậu ta đương nhiên không biết Diệp Kiều, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong kiếp này.
Diệp Kiều lại nhớ cậu ta, Hứa Nghị chính là người quen duy nhất mà cô đã gặp vào cái ngày cô c.h.ế.t ở kiếp trước.
Vừa rồi bị lạc đường, xuống xe hỏi đường một chút chợt nghe thấy có người đang mắng sĩ quan Lục nhà cô, cô nghĩ thầm, là thằng khỉ tân binh nào chưa từng va chạm xã hội đấy?! Nào ngờ là Hứa Nghị! Kiếp trước, một tay Lục Bắc Kiêu huấn luyện cậu ta, cậu ta cũng là một người được anh xem trọng nhất!
Lúc này Hứa Nghị vẫn chưa phải là chiến sĩ của đội Huyết Lang!
Hứa Nghị dính nước bùn cả người, màu da lúa mạch, cơ bắp cường tráng, giữa lại cái đầu đinh 3 li tiêu chuẩn, đi tới trước mặt cô.
“Cô biết tôi?”. Cậu ta nở nụ cười lưu manh, hai tay chống nạnh, ra vẻ một tên côn đồ. Ba năm trước cậu ta vẫn còn là một tên côn đồ chơi bời lêu lổng, một lần nhìn thấy bộ đội đặc chủng đi làm trên đường, cảm thấy vô cùng oai phong khí phách, thế là quyết tâm làm lính luôn.
Năm 17 tuổi nhập ngũ, năm nay mới 18 tuổi!
“Đúng vậy! Tôi biết cậu!”. Diệp Kiều tháo kính mác xuống, khóe miệng nở nụ cười hòa ái, tựa như trưởng bối nhìn vãn bối, tuy cô chỉ lớn hơn Hứa Nghị ba tuổi, nhưng mà dù gì cô cũng là “cô”* của cậu ta mà!
(*) Vợ của thầy.
“Cô là ai?”. Hứa Nghị chảnh chọe hỏi.
“Tôi là vợ của trung úy Lục!”. Diệp Kiều cất giọng nói, gió hơi lớn làm rối loạn tóc trước trán cô, cô đưa tay vuốt những sợi tóc ra đằng sau.
Hứa Nghị đần người ra, cô thế mà lại là vợ của cái người làm người ta ghét đó à!
“Cậu vừa mới mắng sĩ quan Lục nhà chúng tôi đấy!”. Diệp Kiều lại nói. Cái tên Hứa Nghị này lúc còn trẻ cũng là một kẻ đ.â.m chọc lắm, ra vẻ không coi ai ra gì, muốn bị chỉnh đốn! Thảo nào lại được Lục Bắc Kiêu xem trọng!
Bây giờ cậu ta không phục Lục Bắc Kiêu lắm đâu, sau này mới sùng bái anh!
Hứa Nghị còn tỏ vẻ khinh thường: “Đúng đấy, tôi mắng đấy, còn muốn mắng trước mặt anh ta cơ!”
Cái tên Lục Bắc Kiêu này, con mẹ nó lúc nào cũng chấm điểm thấp về kỹ thuật cho mình! May mà mình đủ thực lực, nhảy vào top 4 cuộc thi đấu đối kháng!
Diệp Kiều nở nụ cười, xoay người rời đi, Hứa Nghị còn ra vẻ “Mấy người có thể làm gì tôi!”.
Đúng lúc này, Diệp Kiều chưa đi được mấy bước thì đột nhiên xoay người lại, Hứa Nghị phản ứng kịp, chân phải mang giày lính màu đen của cô đã đá mạnh lên phần dưới cổ của cậu ta, cậu ta vô thức lùi lại nhưng mà đã muộn rồi!
Hứa Nghị bị Diệp Kiều đá phải lùi về sau hai bước liên tục, mãi sau mới đứng vững lại, không đến mức ngã sấp mặt.
“Mẹ kiếp! Vợ của trung úy Lục cũng là bộ đội đặc chủng sao?”
DTV
Cú đá bất ngờ vừa rồi đúng là ngầu đét!
“Không phải, chỉ nghe nói rất giàu! Là một bình giấm chua! Trong doanh trại không có một nữ binh nào dám nói một câu với sĩ quan Lục!”
“Hứa Nghị ơi là Hứa Nghị, ngay cả vợ của sĩ quan Lục cũng đánh không lại mà còn mạnh mồm!”
Chỉ thấy Diệp Kiều mặc cái áo gió, mái tóc dài tung bay trong gió, hai chân đứng vững vàng trên mặt đất, cô lại dùng tay làm lược chải lại mái tóc rối tung, nở một nụ cười tỏa nắng vô hại.
Má nó!
Lần này cô đá vào n.g.ự.c cậu ta, nóng như lửa đốt! Hứa Nghị chửi tục trong lòng.
“Nhóc con! Đây xem như là một sự cảnh cáo nho nhỏ! Ai bảo cậu mắng sĩ quan Lục của tôi, đúng lúc bị tôi nghe thấy!”. Diệp Kiều để lại một câu rồi xoay người.
“Cô đánh bất ngờ, lại là phụ nữ, ông đây nhường cô đấy!”. Hứa Nghị không phục nói với bóng lưng của Diệp Kiều.
Thằng nhóc thúi này! Còn không phục!
Lúc xoay người lại, Diệp Kiều đã giơ một chân dài lên đá về phía mặt cậu ta, lần này Hứa Nghị phản ứng nhanh chóng rồi, vội vàng lùi về sau, Diệp Kiều thực hiện cú đá liên hoàn về phía cậu ta, Hứa Nghị liên tục lùi ra sau: “Cô là phụ nữ, tôi không đánh với phụ nữ!”
Lúc này Diệp Kiều hét lớn một tiếng, cuối cùng đá một cú lên n.g.ự.c Hứa Nghị, cơ thể cao lớn của cậu ta ngã vào vũng nước bùn phía sau!
“Được! Chị dâu đánh hay lắm!”. Mấy cậu lính khác vỗ tay nói.
Hứa Nghị ở trong bùn thì nhổ một ngụm nước bẩn trong miệng, trong lòng không thể không thừa nhận, cô gái này có bản lĩnh thật!
“Chị dâu! Chị xuất thân từ nhà luyện võ à?!”
Diệp Kiều khiêm tốn nói: “Tôi chỉ múa máy tay chân chút thôi, bình thường trung úy Lục tùy tiện dạy cho vào chiêu, để các cậu chê cười rồi!”
“Chị dâu, chị múa máy tay chân thôi à?!”. Nếu cô ấy múa máy tay chân thì bọn họ gọi là gì? Giấy cói!
“Trung úy Lục tùy tiện dạy vài chiêu mà có thể lợi hại như vậy sao! Tôi càng muốn vào đại đội đặc chủng hơn rồi!”
“Muốn vào đại đội đặc chủng thì phải luyện tập cho đàng hoàng! Đúng rồi, các cậu có biết ký túc xá nằm ở đâu không?”. Diệp Kiều cất giọng hỏi, chỉ thấy Hứa Nghị bò ra với cả người nước bùn, nhưng vẻ mặt vẫn không phục!
“Chị dâu! Ở hướng hai giờ! Tiếp tục đi vào bên trong, tòa nhà màu trắng mới nhất!”
“Cảm ơn! Các cậu cố gắng luyện tập đi! Vào đại đội đặc chủng không dễ đâu!”. Diệp Kiều nói xong thì đeo kính râm lên, bước về phía xe mình.
“Hứa Nghị! Phục đi!? Vợ của người ta mà cũng có thể đánh đến mức cậu mất năng lực phản kháng thì đừng nói là bản thân anh ta nữa!”
“Phục cái con khỉ! Ông đây nhường phụ nữ thôi!”. Hứa Nghị lớn tiếng reo lên.
Diệp Kiều nghe thế thì cười cười, thằng nhóc thúi này đúng là mạnh miệng, sau này cậu sẽ phục thôi!
Cuộc họp dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, Lục Bắc Kiêu đội nón lính ra khỏi phòng họp.
Nếu không phải lần này làm giám khảo, có thể thuận tiện khảo sát tố chất của tân binh khóa 96 một chút xem có thể lựa chọn ra mầm mống ưu tú cho đại đội đặc chủng hay không, thì anh cũng sẽ không đến đây đâu! Lâu lâu phải nghe tư lệnh Lục nói chuyện họp hành!
“Trung úy Lục! Người yêu ủa anh đến thăm anh kìa! Chờ trong phòng làm việc của anh nửa tiếng rồi!”. Anh vừa mới ra khỏi phòng họp thì một nữ nhân viên cần vụ đi tới báo cáo với anh.
!!!
Nhóc con thật sự tìm tới à!
Sao cô biết anh tới tổng bộ?
“Trung úy Lục, hạnh phúc nha! Vợ chồng mới cưới có khác!”
“Hạnh phúc quá hạnh phúc quá!”
Một sĩ quan có cấp bậc không chênh lệch với anh lắm nhìn anh, cười haha hâm mộ nói.
Hạnh phúc?
Haha…
Vợ anh tới bắt anh nộp lương thì có!
“Lục Bắc Kiêu! Ngày hôm nay nhóm con nghỉ, tiếp đãi Kiều Kiều cho tốt!”. Tư lệnh Lục đi từ phòng họp ra, ông mặc quần trang, trên vai khoác áo khoác quân đội, cầm trong tay một cái ly giữ nhiệt, ân cần nói với con trai.
“Tư lệnh Lục, ngài biết cô ấy sắp tới à?”. Lời nói ra khỏi miệng, anh lại cảm thấy câu hỏi này hơi dư thừa!
Vợ anh biết tính toán lắm! Không tìm ông già mới là lạ!
“Thằng nhóc thúi, thái độ gì đó? Trước đây gặp nó thì mừng lắm, giờ thì sao đó? Vừa mới cưới đã không biết yêu thương rồi à?!”. Tư lệnh Lục tỏ vẻ bất bình thay cho con dâu.
“Ai không yêu?! Ông già ngài thì biết gì?!”. Lục Bắc Kiêu gần như trợn trắng mắt với tư lệnh Lục, bước nhanh chân đi về cuối cầu thang!
Thằng nhóc khốn này!
Hối hận làm sao khi lúc còn bé không đánh nó nhiều thêm một chút! Bây giờ có muốn đánh cũng không đánh được!
Cửa phòng làm việc bị anh vội vàng đẩy ra, vừa mới đóng lại đã thấy Lục phu nhân mặc áo khoác, mái tóc dài đứng trong góc nhà cười tủm tỉm nhìn anh, chính xác là vô cùng mị hoặc!
Sĩ quan Lục dựa lưng vào ván cửa, lấy nón lính xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô không hề chớp lấy một cái!
“Thổ phỉ Kiều tới rồi!”. Anh híp mắt, nhẹ giọng nói.
Diệp Kiều đi về phía anh từng bước một, đứng trước mặt anh: “Thổ phỉ?”
“Em ép anh “nộp lương”, không phải thổ phỉ thì là gì?”. Anh sâu xa nói, dứt lời là đưa cánh tay trái ra kéo cô vào lòng, tay kia ôm lấy gò má cô…