Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:44:13
Lượt xem: 19
Vừa mới kết hôn, ngày thứ ba sau cưới đã đi, lại hơn một tháng không gặp, làm sao mà không nhớ?
Lục Bắc Kiêu nhớ cô đến phát điên, chỉ vừa nghĩ đến mục đích cô đến tìm anh thôi là lòng anh đã chua xót!
Diệp Kiều nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt to mọng nước: “Em không phải thổ phỉ, em là địa chủ, em tới thu tiền thuê! Trồng trên đất của em còn không chịu nộp tô thuế à?”. Cô mập mờ nói.
!!!
Anh vừa yêu vừa hận mà nghiến răng hàm, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, ngón tay xù xì nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mịn màng của cô.
“Thu tiền mà đến tận doanh trại, lá gan của địa chủ em không nhỏ nhỉ!”. Anh cắn răng nói, sau đó cũng không nhịn được nữa mà mãnh liệt hôn cô!
Hai người hôn nhau say đắm, mang theo nỗi nhớ của những ngày qua, gạt bỏ chuyện mang thai, Diệp Kiều cũng nhớ anh, sau khi Lục Tiểu Cổn biến mất, cô càng nhớ anh hơn trước đây!
Ban đầu là bị cô đè trên ván cửa mà hôn, chỉ chốc lát sau, anh đã thô lỗ ấn cô trên ván cửa, hơn nữa còn phát ra một chút tiếng động, mà bên ngoài thì có quân nhân mặc quân trang nghiêm chỉnh lui tới!
Anh mặc kệ, ôm mặt cô, hôn mãnh liệt, vừa chứa đựng sự yêu thương vừa mang ý trừng phạt!
Thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng giày da giẫm lên mặt đất ở bên ngoài, tim Diệp Kiều đập như sấm, lúc buông ra cô đã thở hổn hển: “Em đã đặt phòng ở nhà khách rồi, chúng ta đến đó đi…”
!!!
“Phòng cũng đặt xong rồi! Lục phu nhân đúng là đi thẳng vào vấn đề thật đấy…có cân nhắc đến cảm nhận của chồng em không? Hửm?”. Anh chua xót nói, cắn mút môi dưới của cô đến sưng đỏ như cánh hoa.
“Ưm…đau!”. Diệp Kiều nhíu mày, trừng anh: “Dù sao thì lần này cũng phải thành công!”
“Diệp Kiều Kiều! Sao anh lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t em thế nhỉ?!”. Bàn tay to của anh ôm lấy khuôn mặt trái xoan của cô, mạnh mẽ nhào nặn, cắn răng oán hận nói.
“Anh làm đi! Nhanh lên!”. Cô khích tướng.
“Ông đây không thể bị em lừa được! Hơn nữa, chồng em bừa bộn nhiều việc!”. Anh nghiêm mặt nói xong rồi buông mặt cô ra, đi tới trước bảng trắng, cầm bút đánh một ngôi sao sau cái tên “Hứa Nghị”.
Sĩ quan Lục tỏ v ẻ còn bận vịu công việc!
Diệp Kiều trừng anh trắng mắt, nghĩ thầm, quả nhiên là anh chú ý đến Hứa Nghị.
“Cha nói, ngày hôm nay cho anh nghỉ một ngày! Lục Bắc Kiêu! Rốt cuộc anh có đi không?! Anh không đi, em sẽ giận đấy! Ngày kia là sinh nhật của em đấy!”
Đương nhiên anh nhớ ngày kia là sinh nhật cô!
Lục Bắc Kiêu không nói gì, ném bút một cái, xoay người lại, đội nón lính vào rồi lôi cổ tay cô ra khỏi phòng làm việc.
Hai người đi trong dãy nhà văn phong, thỉnh thoảng nhận được những ánh mắt hâm mộ!
Không ai là không khen Diệp Kiều xinh đẹp, sĩ quan Lục ngoài mặt tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng hí hửng lắm.
Bên cạnh doanh trại cách đó không xa chính là nhà khách của quân khu, phần nhiều là quân nhân và người nhà của quân nhân ra vào, Diệp Kiều đặt căn phòng xa hoa nhất.
Vừa vào phòng, Lục Bắc Kiêu đã lấy nón lính xuống, ôm lấy cô và xé quần áo của cô.
“Làm gì thế?!”. Diệp Kiều lùi lại hai bước, cau mày nói.
“Làm gì à, Lục phu nhân, anh muốn nộp tô thuế!”. Anh chua xót nói, gương mặt lạnh lùng, tỏ vẻ rất là phóng khoáng!
Diệp Kiều “phụt” một tiếng, bật cười: “Gấp cái gì, tối nay em không đi! Ông xã, anh lại tức giận à?”
Cô bước tới, kiễng hai chân lên, ôm lấy khuôn mặt anh, cười hỏi.
“Tránh ra! Anh không rảnh tức giận với em, tốc chiến tốc thắng! Sớm giao nộp sớm xong việc! Khỏi con mẹ nó suốt ngày bị em nhớ nhung như công cụ!”. Sĩ quan Lục ương bướng nói, rõ ràng tức giận mà còn nói không có!
“Lục chảnh chọe” nói xong, hai bàn tay đã khoác lên eo cô, định cởi bỏ!
Hai tay cô vội vã nắm lấy cổ tay anh ngăn cản: “Em đâu có xem anh là công cụ, đừng nóng giận, chúng ta ăn cơm trước có được không?! Em dậy rất sớm, làm cho anh mấy món ăn! Đều là món anh thích ăn đấy!”
“Lục phu nhân hà tất phải dùng chiêu viên đạn bọc đường? Lục Bắc Kiêu tôi từ trước đến nay đều cho em “cầu gì được nấy” mà!”. Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói, cũng buông lỏng tay ra.
Cô có ý tốt nấu ăn mang đến cho anh, ngược lại lại thành viên đạn bọc đường à!
Diệp Kiều nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cái tên này, thật sự là vừa tức vừa buồn cười!
“Sắp vào đông rồi, anh mặc thế không lạnh à?”. Anh cởi áo khoác quân trang ra, móc lên móc áo, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi, cô không khỏi quan tâm hỏi.
“Lục phu nhân còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của công cụ cơ à! Có phải sợ tôi bị đông lạnh, làm ảnh hưởng đến chất lượng mầm mống không?”. Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế salon, chua xót nói, cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi lên, chuyển đến kênh quân sự.
!!!
Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú! Anh đang giận!
Diệp Kiều trợn trắng mắt, không để ý đến anh, lấy một hộp giữ ấm ra từ trong vali hành lý nhỏ, trong căn phòng xa hoa này có cả phòng bếp. Có một số sĩ quan quê ở vùng khác, quanh năm không về nhà, nếu có người nhà đến thăm thì còn có chỗ ở, rất có cảm giác gia đình, thiết kế rất có tính người.
Cô cầm hộp giữ ấm đi vào phòng bếp.
Diệp Kiều đang hâm nóng đồ ăn trong phòng bếp, “Lục giận dỗi” đi vào, bắp tay cuồn cuộn của anh nổi lên dưới lớp áo sơ mi, anh rửa tay, đi tới phía sau cô, giành lấy cái xẻng trong tay cô, tự mình làm!
Cái xẻng xào đồ ăn phát ra âm thanh rất lớn.
Bình thường ở nhà anh đều là người xuống bếp, bây giờ cho dù tức giận với cô, nhưng mà nên thương vợ thì vẫn thương.
Cô vội vàng ôm lấy eo anh từ đằng sau, vùi mặt vào lưng anh, hít ngửi lấy mùi hương đàn ông trên người anh, cái mùi này ngửi mãi cũng không đủ!
“Ông xã thật tốt! Người ta rất nhớ anh…”. Cô nói ngọt.
“Nếu em qua đây vào mấy ngày em sai, nói lời này thì anh sẽ thật sự cảm động đấy!”. “Lục giận dỗi” chua xót nói, lấy đĩa qua sắp xếp thức ăn.
!!!
Bây giờ những lời dỗ ngon dỗ ngọt của cô đều biến thành dụng ý khác trong mắt anh rồi!
Diệp Kiều buông anh ra, cũng không trấn an, bưng lấy đĩa thịt kho tàu đỏ óng ra bàn ăn, anh tiếp tục hâm món khác, trong lò vi sóng đang hâm cơm cô mang đến.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã ngồi trước bàn ăn.
Anh vẫn không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà lại ăn ngon vô cùng.
“Biết là viên đạn bọc đường mà vẫn ăn ngon thế à?”. Diệp Kiều sâu xa nói.
“Lục chảnh chọe” nhìn Lục phu nhân ranh ma ở đối diện: “Không ăn cho no thì làm gì có sức “gieo trồng” cho Lục phu nhân?”
!!!
“Lưu manh! Có để cho người ta ăn cơm không?”. Diệp Kiều trợn anh trắng mắt.
Cái đồ kiêu ngạo này!
Sao cô lại không biết, bởi vì đồ ăn cô nấu nên khẩu vị của anh mới tốt như vậy chứ!
Ăn cơm xong, anh đi rửa chén, sau khi rửa sạch hộp giữ ấm cô mang tới, anh đến phòng ngủ tìm cô, tá điền bị địa chủ bóc lột nên nộp tô thuế rồi!
Diệp Kiều thấy anh đột nhiên bước vào thì sợ đến mức vội vàng giấu tay ra sau lưng, Lục Bắc Kiêu thì hờ hững cởi nút áo sơ mi: “Lục phu nhân, đột nhiên rụt rè cái gì thế? Mau nhận tô thuế đi! Buổi chiều em về đi, sáng sớm mai anh phải làm giám khảo rồi!”.
Vừa dứt lời anh đã thấy cô đột nhiên nhào tới, sau đó, trên cổ anh có thêm một đồ vật mềm mại ấm áp.
“Không được ghét bỏ!”. Diệp Kiều ra lệnh, xoay lưng lại, chiếc khăn quàng cổ được đan quá tệ, chính cô còn cảm thấy không nỡ nhìn!
Cô trời sinh đã không khéo tay, chỉ có năng khiếu nấu ăn thôi, còn vì là một kẻ tham ăn!
Rất lâu sau, anh cũng không có động tĩnh gì!
Có phải là quá xấu hay không?
Diệp Kiều thấp thỏm trong lòng, lập tức xoay người lại: “Lục Bắc Kiêu! Đây là lần đầu tiên em đan len đó! Tuy rất xấu lại còn thưa, nhưng mà, mỗi mũi len đều chất chứa nỗi nhớ của em dành cho anh đó! Là lúc anh đến tỉnh Y nằm vùng, em đã đan từ mùa đông cho đến mùa hè đấy! Anh thế mà lại chê! Đáng ghét!”
Lẽ nào không phải là cho dù cô đan xấu c.h.ế.t đi được, anh cũng phải mừng rỡ như điên sao? Thấy anh sững sờ, Diệp Kiều tưởng anh chê, tức giận lớn tiếng nói.
Dáng vẻ đó rất là khí phách!
Lục Bắc Kiêu mặc áo sơ mi, trên cổ đeo khăn quàng màu đen, sực tỉnh lại, nhìn vẻ mặt thở phì phò của Lục phu nhân, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, anh cầm lấy khăn quàng cổ quấn thêm vòng nữa, cảm nhận được sự ấm áp nơi cổ, tràn ngập cả trái tim.
Khuôn mặt vốn dĩ tức giận giận dỗi, lúc này đã nở nụ cười tươi sáng.
“Chỉ cần là bà xã đan, có xấu đi nữa anh cũng không chê!”. Anh cười nói.
“Xấu sao? Em cảm thấy, anh đeo rất đẹp trai!”. Diệp Kiều bĩu môi nói, trăm ngàn chỗ hở, như chó gặm vậy! Quả thật rất xấu!
“Không xấu không xấu!”. Ý thức được mình nói sai, anh vội vàng nói, một tay ôm cô vào lòng, bưng mặt cô: “Cục cưng, em muốn anh cảm động đến c.h.ế.t sao?”
Trong đầu Lục Bắc Kiêu tưởng tượng đến hình ảnh vợ anh tay chân vụng về đan từng mũi len thành khăn quàng cổ cho anh, kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào!
“Thế anh còn tức giận nữa không?”. Cô cười híp mắt hỏi.
“Tức giận? Ai tức giận? Làm sao có thể?! Anh thương em còn không hết!”. Anh nói lia lịa, nói xong còn hôn cô, đồng thời đẩy cô lên giường, hai người cùng ngã xuống.
Lục phu nhân dùng một cái khăn xấu xí là dễ dàng dỗ được sĩ quan Lục đang giận dỗi!
Tương lai về sau, cứ mỗi khi đến mùa đông, sĩ quan Lục chỉ mặc đồ thường, nhưng tuyệt đối phải đeo cái khăn quàng cổ xấu xí như chó gặm không mấy ấm áp này, ai gặp cũng ngại thay!
Nhà khách đã chu đáo đặt đồ dùng “kế hoạch hóa gia đình” trên tủ đầu giường, dùng một cái là tốn một đồng.
Lục Bắc Kiêu theo thói quen lấy “áo mưa”, bị Diệp Kiều đang mê man cắm lấy cánh tay.
“Cục cưng, hai năm nữa rồi sinh, ngoan…anh yêu em, là vì muốn tốt cho em! Bà xã cục cưng nghe lời nhất, ngoan nhất!”
Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hồng hào mờ mịt của cô, dịu dàng hôn lên cánh môi cô để dụ dỗ.
Cô đang đến kỳ rụng trứng, tỉ lệ trúng số cực kỳ cao.
Vốn đã bị anh trêu chọc đến khó nhịn vô cùng, anh còn “cục cưng”, “ngoan nào” mà dụ dỗ, Diệp Kiều cảm thấy mình sẽ thỏa hiệp.
“Không được! Lục Tiểu Cổn! Anh Kiêu…em muốn con trai sớm một chút…” trở về!
Lại là Lục Tiểu Cổn!
“Cục cưng…em rất lạ…có phải có chuyện gì giấu anh không? Hửm? Lục Tiểu Cổn, chỉ là em thấy lúc nằm mơ?”. Anh thật sự không thể nào hiểu được, cũng nghĩ không ra, vì sao vừa mới kết hôn cô đã muốn sinh con, trước khi kết hôn, mỗi lần đến thời khắc quan trọng không phải cô bảo dừng ngay, nhất quyết phải để anh mang đồ bảo hộ mới bằng lòng à? Bây giờ lúc nào cũng nói, bọn họ sẽ sinh con trai, hơn nữa con trai tên là Lục Tiểu Cổn!
Hả?!
Diệp Kiều mê man bỗng sực tỉnh lại, chợt mở đôi mắt mờ mịt: “Em nào có chuyện gì giấu anh!”
Nói xong, thừa dịp anh không chú ý, cô đã phản công lại anh, cái tên khốn xấu bụng này đã mang áo mưa vào rồi, có cái thứ này thì làm sao mà Lục Tiểu Cổn tới được?!
Cô quả quyết cởi ra, sau đó bắt anh cúi đầu thần phục!
“Diệp Kiều, em có chuyện giấu anh!”. Ai ngờ, anh thế mà lại bình tĩnh nhìn cô, nghiêm túc hỏi không gì sánh được, không hề bị ham muốn quấy nhiễu chút nào.
Diệp Kiều hơi hoảng hốt, anh chính là bộ đội đặc chủng đó, hơn nữa còn xuất thân là lính trinh sát!
Nếu không phải vì yêu cô thì anh đã sớm hoài nghi cô rồi!? Trước đây nếu không nhờ Lục Tiểu Cổn giúp cô thì cô cũng đã bại lộ từ lâu!
“Trước khi kết hôn rất sợ có thai, sau khi kết hôn lại gấp gáp muốn có con như vậy, nếu trong lòng em không có chuyện gì mới là lạ đấy! Kiều Kiều, anh là người thân nhất, người em yêu nhất đúng không? Có chuyện gì không thể nói với anh sao? Hửm?”. Lục Bắc Kiêu không hề nghi ngờ tình yêu mà Diệp Kiều dành cho anh chút nào, chỉ sợ cô có chuyện gì đó khó cói, có nỗi khổ tâm gì đó mà gánh chịu một mình, không chịu cho anh chia sẻ giúp cô.
Diệp Kiều thót tim, nhìn vẻ mặt trìu mến của anh, nhớ lại kiếp trước, bỗng nhiên cay sống mũi…
Lục Bắc Kiêu, em có thể nói cho anh nghe những chuyện xảy ra ở kiếp trước sao? Em có thể nói với anh, con mẹ nó kiếp trước em là một con tiện nhân có mắt không tròng sao! Một người tốt như vậy thì không yêu, cứ khăng khăng thích một người đàn ông khốn nạn, làm loạn với anh, gây sự với anh, cuối cùng hành hạ anh đến mức uất ức! Kiếp trước chúng ta còn có một đứa con, em đã để sẩy nó lúc mới mang thai nó bốn tháng, lúc em mang thai nó, mỗi ngày em đều trông mong nó biến mất đi, còn gọi nó là Lục Tiểu Cổn*! Kiếp này, em sống lại với trí nhớ của kiếp trước, Lục Tiểu Cổn nó còn tới bảo vệ người mẹ không xứng đáng là em…
(*) Cổn =cút.
Em có thể nói cho anh biết những thứ này sao?
Cho dù anh sẽ không hận em, vẫn yêu em như cũ, nhưng, giữa chúng ta sẽ có một vách ngăn!
Kiếp này em chỉ muốn anh bình an, thật vui vẻ, được em yêu toàn tâm toàn ý để bù đắp, không cần phải biết những chuyện xấu xa trước kia! Em chỉ muốn anh biết rằng, Diệp Kiều vẫn yêu anh!
Thật ra, người không nhớ cái gì cả, mới là người thoải mái nhất.
Mà cô, tuy bình thường trông rất vui vẻ lạc quan, nhưng ở sâu trong nội tâm, cô luôn tự trách vì những chuyện ở kiếp trước, lương tâm vẫn bị tra khảo mỗi ngày!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-441.html.]
Nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Diệp Kiều, trái tim Lục Bắc Kiêu không hiểu sao lại đau đớn, anh cau mày, nhíu mày lại thành chữ “川”: “Bã xã ngoan, anh yêu em, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại muốn sinh con gấp gáp như vậy? Tại sao lại muốn con trai?”
Anh nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, giọng nói êm ái không gì sánh được.
“Không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, anh Kiêu, em cũng yêu anh, làm sao có thể giấu anh chuyện gì! Em cũng không biết vì sao, em thường xuyên mơ thấy một bé trai gọi em là mẹ, nó nói, nó tên là Lục Tiểu Cổn, nó muốn ra đời…Là em mê tín!...Nhưng mà em, thật sự muốn làm mẹ…”. Cô nói liên hồi, co người lại, nằm sấp bên giường, lặng lẽ rơi lệ.
Lục Bắc Kiêu cũng không muốn tin tưởng vào câu chuyện hoang đường của cô, nhưng lại không nỡ để cô rơi nước mắt!
“Chỉ là cảnh trong mơ thôi mà đã khiến em cố chấp như vậy sao? Em tưởng anh ngốc sao? Kiều Kiều, em lừa dối anh như vậy, anh sẽ đau lòng!”. Anh trầm giọng nói.
Vừa nghe nói anh sẽ đau lòng, Diệp Kiều càng hoảng hốt!
“Không sinh nữa! Chúng ta không sinh nữa! Em thật sự không có chuyện gì gạt anh cả, anh Kiêu, anh đừng đau lòng! Em xin anh!”. Cô lập tức nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, không ngừng khóc lóc cầu xin.
Toàn thân cô run rẩy, là thật sự sợ anh đau lòng mà khóc, nhóc con vẫn rất lạc quan, đã có lúc nào khóc như vậy trước mặt anh đâu!
Lòng Lục Bắc Kiêu mềm như vũng bùn: “Diệp Kiều! Không cho khóc! Anh dọa em đó!”
Anh bảo anh cưng chiều cô chứ, cho dù đầy một bụng nghi vấn, nhưng không đành lòng ép cô! Thậm chí anh còn chưa hiểu rõ, vì sao một tờ giấy trắng như cô có thể luyện ra được thân thủ tốt như vậy chỉ trong vòng ba năm!
“Anh Kiêu!”. Diệp Kiều khóc gọi, trong đó chất chứa sự bối rối của cô, cô sợ Lục Tiểu Cổn không về được, lại sợ bị anh nghi ngờ, nhưng không thể nói cho anh biết sự thật!
Trong lòng cô đầy đau khổ, lại không cách nào nói ra được, chỉ gửi gắm hy vọng vào việc anh tin tưởng cô, nuông chiều cô vô điều kiện!
“Ngoan, không cho khóc! Anh không hỏi nữa, nếu em thật sự muốn sinh thì sinh! Đã nói rồi đấy, tương lai thằng nhóc thúi đấy mà ra đời, em không được phép bỏ rơi anh đâu đấy!”. Cô nằm trong n.g.ự.c anh, không ngừng run rẩy, nghe thấy tiếng khóc của cô, Lục Bắc Kiêu lại nhân nhượng!
Nghe anh nói, Diệp Kiều cảm động, nước mắt rơi càng nhiều hơn!
“Anh Kiêu, anh phải tin tưởng tình yêu em dành cho anh! Trong lòng em, anh là người thân nhất, là người em yêu nhất!”. Cho dù ngay trước mặt Lục Tiểu Cổn, cô vẫn sẽ nói như vậy.
“Cục cưng, anh chưa từng nghi ngờ tình yêu em dành cho anh! Anh sợ em có nỗi khổ tâm gì gạt anh, không cho anh chia sẻ giúp em, hiểu chưa?”. Anh kéo cô đã khóc như vũng nước ra khỏi ngực, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, đau lòng nói.
Diệp Kiều vội vàng lắc đầu: “Không có nỗi khổ tâm! Thật sự không có!”
Trông cô nói như c.h.é.m đinh chặt sắt, giống như không có thật.
Nhưng đáy lòng cô dường như vẫn cất giấu một bí mật mà anh không thể nào biết được!
Anh cong môi: “Anh tin em, ai bảo anh cưng chiều em chứ!”
Cô cảm động, nước mắt lại trào ra, anh nghiêm mặt: “Còn khóc à! Muốn anh đau lòng đến c.h.ế.t sao? Trước nay chưa từng thấy em khóc dữ dội như thế bao giờ!”
Diệp Kiều không nói gì, lấy nụ hôn phong ấn, ngăn chặn môi anh!
“Cục cưng, hài lòng chưa?”. Tiếng thở gấp của người đàn ông dần dần dẹp loạn, anh nhẹ giọng hỏi bên tai cô.
Địa chủ Kiều rốt cuộc cũng nhận tô thuế thành công!
Diệp Kiều nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh, hôn một cái lên môi anh: “Hài lòng rồi!”
DTV
“Nhưng mà, bổn địa chủ tương đối gian trá, ngày hôm nay muốn thu ít nhất ba lần thuế!”. Cô biết, một lần anh sẽ không thỏa mãn, quan tâm đến cảm nhận của anh, cô cười híp mắt nói.
!!!
Anh sửng sốt một chút mới hiểu ý cô!
Đúng là bà xã cục cưng của anh mà!
“Địa chủ Kiều, năm nay thu hoạch tốt lắm, hẳn là nên nộp năm lần thuế!”. Anh được voi đòi tiên.
“Nào có tá điền nào chủ động nộp nhiều thuế cho địa chủ?! E rằng anh là tá điền giả!”. Diệp Kiều tức giận nói, cũng bị chọc cười, lại cảm nhận được sự nồng nhiệt của anh…
Chiều hôm nay, tá điền Lục không ngừng nộp thuế cho địa chủ Kiều!
Sau đó địa chủ Kiều không chịu nổi gánh nặng, ngủ say mất…
“Lục Tiểu Cổn, lần này, con có thể tới rồi…”. Diệp Kiều nằm trên giường, thầm nói trong lòng.
Hai ngày nay là ngày rụng trứng, tỉ lệ trúng số rất lớn!
Chẳng qua, kiếp trước cuối năm 1999 cô mới mang thai Lục Tiểu Cổn, còn kém một năm, kiếp này Lục Tiểu Cổn có thể đến sớm không?
Tuy cách doanh trại một đoạn, nhưng Diệp Kiều vẫn bị tiếng chuông báo thức đánh thức, Lục Bắc Kiêu cũng ngồi dậy.
“Ngoan, trời vẫn chưa sáng, em ngủ tiếp đi!”. Anh trầm giọng nói: “Anh đã sắp xếp tài xế cho em, ngày hôm nay anh bận, không thể đưa em về được, tạm biệt nhé! Ngày mai sinh nhật em, anh nghèo lắm, em cũng biết đấy, nên…tặng một nụ hôn buổi sáng nhé!!”
Nói xong, anh mổ một cái lên môi cô: “Lục phu nhân, chào buổi sáng!”
“Ông xã…chào buổi sáng!”. Diệp Kiều lầm bầm nói, lật qua lật lại trên giường lớn, chăn trượt xuống, lộ ra bộ n.g.ự.c sữa, dụ cho hầu kết của sĩ quan Lục trượt lên trượt xuống.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Câu này không sai chút nào!
“Ưm…”. Diệp Kiều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên bị anh hôn, hai cánh tay cũng tự giác quàng qua cổ anh…
Sáng sớm đầu đông, bên ngoài thanh lãnh, bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Toàn bộ rèm cửa sổ bị kéo lại, hai ngọn đèn treo tường ở đầu giường tỏa ra sắc màu ấm áp, trên chiếc giường lớn trắng tinh, người đàn ông để trần thân trên, cơ thể to lớn màu đồng gần như bao trùm lên toàn bộ người phụ nữ bé nhỏ phía dưới.
Từ đằng xa vang lên tiếng khẩu hiệu đều đặn.
“Ừm…sĩ quan Lục, bài tập chạy sắp kết thúc rồi…sao anh còn chưa đi…”. Giọng nói bị ham muốn nhuộm dần, hơi thở dồn dập và tiếng rên rỉ đan xen nhau, khi chuông báo thức reo lên, anh lập tức tỉnh dậy, và thế mà…
Vành tai chạm tóc mai, lưu luyến không rời, sĩ quan Lục chìm đắm trong hương sắc, nào có cam lòng rời đi!
“Con mẹ nó may mà bây giờ không phải thời chiến tranh, nếu không…hồng nhan họa thủy, anh cũng bị em hại c.h.ế.t mất!”. Anh cắn răng nói, eo nặng nề ép xuống một cái, tiếng thét chói tai của Diệp Kiều bị anh ngăn chặn, lại là một nụ hôn mãnh liệt, mới đủ!
Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ánh sáng trong phòng biến thành ban ngày, anh mới bỏ qua!
May mà mấy ngày nay anh chẳng qua chỉ là giám khảo, không làm chính sự gì cả!
Nhìn cả thiên hạ đang ngủ say trên giường, anh nhếch môi, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn.
Trước khi gặp phải Diệp Kiều, chưa bao giờ có cô gái nào lọt được vào mắt anh, anh tưởng rằng cả đời này chỉ có thể lấy s.ú.n.g làm vợ thôi!
Sau khi gặp cô anh mới hiểu, s.ú.n.g chỉ là vũ khí, còn cô mới là mạng của anh!
Có hơi không nói rõ được, lại chìm đắm không cách nào kiểm soát! Cho dù trên người cô có rất nhiều câu đố mà anh không thể giải, nhưng đáy lòng lại tin tưởng cô, yêu cô, cưng chiêu cô vô điều kiện!
Anh cũng tin rằng cô yêu anh, cũng chưa từng hoài nghi!
Cho dù biết cô đang nói dối, đang có chuyện gạt anh, nhưng anh lại tiếp tục dung túng cô, tín nhiệm cô!
Đi xuống nhà ăn dưới lầu cầm đồ ăn sáng lên, anh mới rời đi, không quên mang theo cái khăn quàng cổ xấu xí mà chẳng ấm là bao kia!
Khác với khung cảnh luyện tập căng thẳng trước đây, mấy ngày nay, thao trường vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi của cán bộ chiến sĩ!
Trên võ đài, hai binh sĩ có vóc dáng tương đương nhau, mặc quân phục huấn luyện rằn ri đang giao chiến.
Có sáu giám khảo đang ngồi trên ghế dành cho ban giám khảo ở dưới sân khấu, hầu hết là lãnh đạo cấp trung đoàn trưởng, mặc quân phục huấn luyện rằn ri, một người trong đó đội mũ bê rê, đeo kính râm, mặc đồ bộ đội đặc chủng, là binh vương ba lĩnh vực, Lục Bắc Kiêu!
Binh lính gọi anh là “Kiêu thần”!
Kính râm che lấp, không nhìn thấy rõ mặt anh, cảm giác đầu tiên đập vào mắt người ta là: lạnh lùng, tàn khốc!
Người nào không hiểu anh thì cho rằng anh ngụy trang, ai hiểu anh đều biết anh trâu bò!
“Cái tên Hứa Nghị này lại đi đường tà đạo rồi! Thằng nhóc này!”. Trung đoàn trưởng ở bên cạnh thấy Hứa Nghị đang đấu võ trên võ đài lại sử dụng mánh khóe chiêu trò, vừa bực mình vừa buồn cười nói.
“Chiêu trò cái gì, đánh bại đối phương thì đều chiêu tốt hết! Trên chiến trường đâu cần đánh cho đẹp!”. Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói, cầm bút chấm điểm.
Trung đoàn trưởng bên cạnh liếc mắt: “Trung úy Lục mới chấm cho cậu ta 8 điểm à!”
Lục Bắc Kiêu khẽ nhếch môi, không nói gì.
Đã có kết quả, tuy bị Lục Bắc Kiêu chấm điểm thấp, nhưng Hứa Nghị vẫn lọt vào trận chung kết, nhìn cái tên sĩ quan vờ vịt kia lại chấm điểm thấp cho mình, Hứa Nghị vô cùng không phục, sau khi xuống võ đài thì đi thẳng tới trước mặt Lục Bắc Kiêu.
“Họ Lục kia! Anh giả vờ giả vịt cái gì! Con mẹ nó anh có gan thì đấu với ông đây một trận đi! Đừng có giở trò với ông!”. Hứa Nghị không sợ c.h.ế.t nói.
Lục Bắc Kiêu đứng sừng sững, vẫn tàn khốc như cũ, mặt không chút cảm xúc, kính râm đã che đậy hai mắt anh.
“Cái tên lính ngu dốt không biết trời cao đất rộng này, sao lại ăn nói như vậy với trung úy Lục hả?! Một đ.ấ.m của người ta có thể đánh cậu bay đến Tây Thiên đấy! Mau xin lỗi đi!”. Tiểu đội trưởng của Hứa Nghị nhanh chóng sang đây khiển trách cậu ta.
Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nhấc bước, đến trước mặt Hứa Nghị: “Đấu riêng với tôi? Cậu vẫn chưa xứng!”
Sáng sớm đầu đông, bên ngoài thanh lãnh, bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Toàn bộ rèm cửa sổ bị kéo lại, hai ngọn đèn treo tường ở đầu giường tỏa ra sắc màu ấm áp, trên chiếc giường lớn trắng tinh, người đàn ông để trần thân trên, cơ thể to lớn màu đồng gần như bao trùm lên toàn bộ người phụ nữ bé nhỏ phía dưới.
Từ đằng xa vang lên tiếng khẩu hiệu đều đặn.
“Ừm…sĩ quan Lục, bài tập chạy sắp kết thúc rồi…sao anh còn chưa đi…”. Giọng nói bị ham muốn nhuộm dần, hơi thở dồn dập và tiếng rên rỉ đan xen nhau, khi chuông báo thức reo lên, anh lập tức tỉnh dậy, và thế mà…
Vành tai chạm tóc mai, lưu luyến không rời, sĩ quan Lục chìm đắm trong hương sắc, nào có cam lòng rời đi!
“Con mẹ nó may mà bây giờ không phải thời chiến tranh, nếu không…hồng nhan họa thủy, anh cũng bị em hại c.h.ế.t mất!”. Anh cắn răng nói, eo nặng nề ép xuống một cái, tiếng thét chói tai của Diệp Kiều bị anh ngăn chặn, lại là một nụ hôn mãnh liệt, mới đủ!
Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ánh sáng trong phòng biến thành ban ngày, anh mới bỏ qua!
May mà mấy ngày nay anh chẳng qua chỉ là giám khảo, không làm chính sự gì cả!
Nhìn cả thiên hạ đang ngủ say trên giường, anh nhếch môi, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn.
Trước khi gặp phải Diệp Kiều, chưa bao giờ có cô gái nào lọt được vào mắt anh, anh tưởng rằng cả đời này chỉ có thể lấy s.ú.n.g làm vợ thôi!
Sau khi gặp cô anh mới hiểu, s.ú.n.g chỉ là vũ khí, còn cô mới là mạng của anh!
Có hơi không nói rõ được, lại chìm đắm không cách nào kiểm soát! Cho dù trên người cô có rất nhiều câu đố mà anh không thể giải, nhưng đáy lòng lại tin tưởng cô, yêu cô, cưng chiêu cô vô điều kiện!
Anh cũng tin rằng cô yêu anh, cũng chưa từng hoài nghi!
Cho dù biết cô đang nói dối, đang có chuyện gạt anh, nhưng anh lại tiếp tục dung túng cô, tín nhiệm cô!
Đi xuống nhà ăn dưới lầu cầm đồ ăn sáng lên, anh mới rời đi, không quên mang theo cái khăn quàng cổ xấu xí mà chẳng ấm là bao kia!
Khác với khung cảnh luyện tập căng thẳng trước đây, mấy ngày nay, thao trường vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi của cán bộ chiến sĩ!
Trên võ đài, hai binh sĩ có vóc dáng tương đương nhau, mặc quân phục huấn luyện rằn ri đang giao chiến.
Có sáu giám khảo đang ngồi trên ghế dành cho ban giám khảo ở dưới sân khấu, hầu hết là lãnh đạo cấp trung đoàn trưởng, mặc quân phục huấn luyện rằn ri, một người trong đó đội mũ bê rê, đeo kính râm, mặc đồ bộ đội đặc chủng, là binh vương ba lĩnh vực, Lục Bắc Kiêu!
Binh lính gọi anh là “Kiêu thần”!
Kính râm che lấp, không nhìn thấy rõ mặt anh, cảm giác đầu tiên đập vào mắt người ta là: lạnh lùng, tàn khốc!
Người nào không hiểu anh thì cho rằng anh ngụy trang, ai hiểu anh đều biết anh trâu bò!
“Cái tên Hứa Nghị này lại đi đường tà đạo rồi! Thằng nhóc này!”. Trung đoàn trưởng ở bên cạnh thấy Hứa Nghị đang đấu võ trên võ đài lại sử dụng mánh khóe chiêu trò, vừa bực mình vừa buồn cười nói.
“Chiêu trò cái gì, đánh bại đối phương thì đều chiêu tốt hết! Trên chiến trường đâu cần đánh cho đẹp!”. Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói, cầm bút chấm điểm.
Trung đoàn trưởng bên cạnh liếc mắt: “Trung úy Lục mới chấm cho cậu ta 8 điểm à!”
Lục Bắc Kiêu khẽ nhếch môi, không nói gì.
Đã có kết quả, tuy bị Lục Bắc Kiêu chấm điểm thấp, nhưng Hứa Nghị vẫn lọt vào trận chung kết, nhìn cái tên sĩ quan vờ vịt kia lại chấm điểm thấp cho mình, Hứa Nghị vô cùng không phục, sau khi xuống võ đài thì đi thẳng tới trước mặt Lục Bắc Kiêu.
“Họ Lục kia! Anh giả vờ giả vịt cái gì! Con mẹ nó anh có gan thì đấu với ông đây một trận đi! Đừng có giở trò với ông!”. Hứa Nghị không sợ c.h.ế.t nói.
Lục Bắc Kiêu đứng sừng sững, vẫn tàn khốc như cũ, mặt không chút cảm xúc, kính râm đã che đậy hai mắt anh.
“Cái tên lính ngu dốt không biết trời cao đất rộng này, sao lại ăn nói như vậy với trung úy Lục hả?! Một đ.ấ.m của người ta có thể đánh cậu bay đến Tây Thiên đấy! Mau xin lỗi đi!”. Tiểu đội trưởng của Hứa Nghị nhanh chóng sang đây khiển trách cậu ta.
Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nhấc bước, đến trước mặt Hứa Nghị: “Đấu riêng với tôi? Cậu vẫn chưa xứng!”