Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 444
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:52:55
Lượt xem: 19
Diệp Thành làm sao có thể tìm một sinh viên gia đình nghèo khổ được?!
Bà cô lớn không tin đây là sự thật!
“Chị dâu, chị cũng không tin đúng không?! Lúc tôi vừa nghe nói cũng không tin! Chị nói xem, Diệp Thành đường đường là cháu trai trưởng nhà họ Diệp, làm sao có thể qua lại với một nữ sinh gia cảnh nghèo khó đến từ một nơi xa xôi được?! Cháu gái nhà tôi làm ở ngân hàng đấy thì nó không thích!”. Bà cụ Thư tỏ vẻ không thể hiểu nổi, bà ta nói với bà cô lớn bằng giọng rất lớn.
Trong phòng khách có không ít người nhà họ Hàn, bọn họ đều nghe thấy.
Bà cô lớn sao lại không nghe ra, bà cụ Thư này đang chê cười nhà họ Diệp bọn họ chứ!
Tiểu thư khuê các thì chê, kết quả lại đi tìm một nữ sinh viên, lại còn là nữ sinh nghèo khó ở vùng sâu vùng xa!
“Chị dâu, chị cũng đừng tức giận, thanh niên bây giờ đều tôn sùng cái gì mà yêu đương tự do đấy! Haha…”. Bà cụ Thư ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng giọng điệu đầy châm biếm!
“Em gái này, tôi không tức! Tuy tôi chỉ mới nghe nói chuyện này, cũng chưa xác định là thật hay giả, nhưng mà, ánh mắt của cháu trai tôi từ trước đến nay đều rất tốt! Thằng nhóc đó, con mắt sắc bén lắm, cô gái mà nó nhìn trúng chắc chắn sẽ không tệ!”. Bà cô lớn sao có thể để cho bà cụ Thư này chê cười nhà mình được!
Bà tươi cười đáp lại.
Bà cụ Thư như c.h.ế.t lặng, bà ấy không chỉ không tỏ vẻ tức giận, còn nhân tiện nói kháy cháu gái nhà mình nữa!
Khen ánh mắt của cháu trai bà ấy tốt, chẳng phải nói bóng nói gió rằng cháu gái mình không tốt, nên cháu trai bà ấy mới không để ý sao?!
Bà cụ Thư tức giận trong lòng!
Nhưng mà, chuyện này nói thế nào cũng không thể trở mặt trực tiếp, chỉ có thể nhịn!
“Cũng đúng, con cháu tự có phúc của con cháu! Chỉ là ấy, tôi còn nghe nói, gia đình cô gái đó bết bát lắm, quê cô ta là nơi từng xảy ra vụ án buôn lậu ma túy lớn gây chấn động toàn quốc đó! Nghe nói chỗ đó đàn ông đều hút thuốc phiện, đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng hút! Cha và anh trai của cháu dâu tương lai nhà chị đều còn đang ở trong trại cai nghiện đấy!”. Bà cụ Thư hạ giọng nói với bà cô lớn.
Nghe bà cụ Thư miêu tả sinh động như thật, bà cô lớn lại chùng lòng!
“Em gái này, tin tức của cô nghe được từ đâu thế? Cái chuyện này không thể nói lung tung được đâu! Tôi không tin!”. Bà cô lớn cười haha nói, tuy trong lòng như đánh trống, nhưng cũng không thể khiến người ngoài chê cười!
Thằng khốn Diệp Thành này, rốt cuộc giở trò gì thế không biết?!
“Có tin hay không, chị điều tra đi là sẽ biết! Chị dâu, đây hoàn toàn là sự thật!”. Bà cụ Thư lại nói.
“Tôi nói này em gái, có phải cô vẫn canh cánh trong lòng về chuyện nhà họ Diệp chúng tôi không thể kết thông gia với nhà các cô không?! Xem mắt ấy mà, nào phải liếc mắt một cái là có thể nhìn trúng, không thích nhau cũng rất bình thường không phải sao? Hà tất phải tỏ vẻ không cam lòng?!”. Bà cô lớn trực tiếp công kích bà cụ Thư!
Bà cụ Thư ngây ngẩn cả người, khi sực tỉnh lại thì rất mất mặt, vội vàng cười làm lành, đổi chủ đề nói chuyện.
Chiều 30, hai anh em Diệp Kiều và Diệp Thành đang dán câu đối xuân ngoài sân, Diệp Kiều bưng hồ dán trong tay, không ngừng quở trách Diệp Thành, bên này lệch, bên kia không ngay ngắn, nói chung là toàn ghét bỏ!
“Hai anh em nhà này đúng thật là, hiếm khi thấy hai đứa nó hợp tác với nhau đấy!”. Hai bà cô đi vào sân, cô lớn và cô nhỏ theo sau, cô lớn và cô nhỏ thấy hai người họ đang dán câu đối xuân ở cửa phòng khách thì quả thật tò mò.
Diệp Kiều nhìn các bà các cô, nghĩ thầm, lát nữa còn phải tiếp tục hợp tác với cái tên Diệp Thành đáng ghét này nữa!
Sắc mặt của bà cô lớn rất khó xem, nhưng mà không bộc phát ra ngoài, chỉ bảo hai người họ dán nhanh lên rồi đi vào phòng khách.
Cha mẹ Diệp Thành ở bên ngoài, không về thành phố J ăn tết, buổi sáng Diệp Thành đã gọi điện thoại nói thẳng tình hình của Hoa Nhụy với bọn họ, bảo bọn họ đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của anh! Bọn họ rất tức giận, nhưng không tiện nói gì ở trong điện thoại.
Lão tham mưu trưởng tối hôm qua đã tìm hiểu tình hình rồi, sống cả đời, ông đã nhận ra từ sớm, ông nói với Diệp Thành: Phải vượt qua khó khăn!
“Diệp Thành, thằng nhóc con gây ra chuyện gì rồi? Hả? Nếu không nhờ bà cụ Thư nói với bà, bà cô của con cũng không biết chuyện này đâu!”
“Diệp Thành, trong lòng chúng ta, con luôn rất thông minh, sao lần này lại hồ đồ thế? Tình hình của cô gái đó, ta đã cho người điều tra xong cả rồi!”. Bà cô cả nói xong đến lượt bà cô hai nói tiếp, nhà bà làm trong ngành giáo dục, muốn tra ra tình hình của Hoa Nhụy thì chỉ cần một câu nói!
Hai người cô thì tức giận đến mức không nói nên lời!
“Các bà các cô, trước khi gặp cô ấy, con cảm thấy hẳn là nên tìm một người cháu dâu trưởng môn đăng hộ đối cho nhà họ Diệp! Từ nhỏ đến lớn con đều được truyền tải tư tưởng đó! Nhưng mà bây giờ con đã hiểu, Diệp Thành con mà một người độc lập, vợ của con hẳn là phải phù hợp với sở thích của con đúng không? Đã sắp thế kỷ 21 rồi, vì sao thờ phụng xã hội cũ?! Môn đăng hộ đối gì đó, Diệp Thành con thích, yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, đó mới gọi là xứng đôi!”. Diệp Thành đứng lên, cất giọng nói.
“Đây chính là thái độ của con! Ai cũng không ngăn cản được, Diệp Thành con muốn ở bên Hoa Nhụy!”. Diệp Thành lại nói.
Diệp Kiều ngồi bên cạnh không nói gì.
Các bà cô tức giận không thôi, hai người cô cũng vậy.
“Diệp Thành, năm đó chúng ta bị Tần Lan sỉ nhục, con đã quên chuyện này rồi sao, lúc đó, vì sao chúng ta không thể đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Diệp ngay lập tức, không phải là vì nhà họ Diệp không đủ thực lực sao? Từ sau khi Kiều Kiều gả cho A Kiêu, thực lực của nhà họ Diệp chúng ta thế nào, con không thấy được sao? Bây giờ phóng tầm mắt nhìn ra cả thành phố J, cả nước, ai dám bắt nạt chúng ta?”. Cô cả tận tình khuyên bảo.
Lúc này, Diệp Kiều đứng lên.
“Cô cả, cái này con phải nói lại cô, cô đừng nóng giận. Năm đó không phải nhà họ Diệp cũng muốn kết thông gia với nhà họ Tần, nên cha con mới cưới Tần Lan mà bỏ mặc mẹ con sao? Sau khi kết thông gia với nhà họ Tần, nhà họ Diệp thế nào? Không phải bị Tần Lan ức h.i.ế.p sao? Hơn nữa, quên Tần Lan đi, bà ta c.h.ế.t là hết, con cũng không muốn nhắc lại! Ý của con là, mọi người muốn Diệp Thành đi theo con đường xưa của cha con sao?! Cha con bây giờ đang hối hận kia kìa, muốn đến phần mộ của mẹ con dâng hoa cũng không được!”. Diệp Kiều vẫn không nói, kiếp trước Diệp Thành nghe lời mấy người cưới Thư Dư, kết quả anh ấy xảy ra chuyện, Thư Dư làm loạn đòi ly hôn, còn có tình nhân!
Lời nói của Diệp Kiều khiến các bà các cô im lặng.
Câu nói đầu tiên của cô đã đ.â.m trúng chỗ đau của bọn họ, cũng đ.â.m trúng cột sống của bọn họ!
“Đúng vậy, Hoa Nhụy tuy xuất thân nghèo khó, cha và anh cũng đều không có chí tiến thủ, nhưng mà, trách cô ấy được sao?! Chính cô ấy khắc khổ nỗ lực, thi đậu đại học J, chính là muốn thay đổi vận mệnh của mình! Cô ấy làm được rồi! Con không cảm thấy một cô gái như vậy không xứng với Diệp Thành! Cô ấy ưu tú hơn tất cả những cô gái được gọi lại thiên kim quý tộc! Tương lai cô ấy sẽ còn tốt hơn nữa! Cái con muốn nói là như vậy! Xin các bà các cô suy nghĩ cho rõ ràng, đừng để bi kịch tái diễn nữa!”
“Kiều Kiều! Anh không phải chú nhỏ! Anh không thể đi lại con đường xưa của chú ấy, không ai có thể cản trở anh và Hoa Nhụy!”. Diệp Thành nói chắc như đinh đóng cột.
“Mấy người đừng có lo lắng! Chuyện của người trẻ, để chúng nó tự giải quyết!”. Lão tham mưu trưởng từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, chợt khí phách nói: “Diệp Thành! Hôm nay là giao thừa, buổi tối đưa cô nhóc đó đến nhà ông nội ăn sủi cảo!”
Trước đó lão tham mưu trưởng cũng băn khoăn, nhưng tất cả những mối lo đều đã được trút bỏ bởi những gì Diệp Kiều nói, đúng vậy, Diệp Thắng Huân không phải là một ví dụ sống sờ sờ đó sao?
Diệp Thành nghe ông nội nói vậy thì cười gật đầu, vốn dĩ anh đã định đưa Hoa Nhụy đến nhà ông nội qua đêm giao thừa, nghĩ đến việc mỗi dịp cuối năm cô ấy đều đơn độc một mình nơi đất khách quê người là anh lại đau lòng đến khó chịu!
Lão tham mưu trưởng đã nói như vậy rồi, Diệp Kiều cũng đứng về phía Diệp Thành, các bà các cô mặc dù vẫn còn lo lắng trong lòng, nhưng cũng không tiện khuyên nữa.
Thư Dư vốn dĩ đang chờ Hoa Nhụy bị người nhà họ Diệp phản đối, lúc nghe Hoa Nhụy trải qua giao thừa ở đại diện của lão tham mưu trưởng Diệp, cô ta quả thật giận điên lên!
Làm sao có thể?!
Nhất định lại là Diệp Kiều!
Lúc này, điện thoại di động của cô ta nhận được một tin nhắn: Hy vọng cô Thư đã thất bại năm mới vui vẻ!Chúc mừng cô vừa già thêm một tuổi! Mau tìm chồng đi nha! Có cần tôi giới thiệu giúp không? Hoan nghênh cô trả lời tôi bất cứ lúc nào! Diệp Kiều.
Diệp Kiều làm sao biết cô ta gây sự sau lưng?!
Thư Dư nhìn tin nhắn châm biếm do Diệp Kiều gửi tới, tức đến xanh mét mặt mày!
Lúc đó, Diệp Kiều nghĩ đến dáng vẻ tức c.h.ế.t nhưng lại không thể làm gì cô cả của Thư Dư là cô đã cảm thấy sảng khoái!
Cô ngồi dậy, xuống giường, hôm nay là mồng một tết, cô trở về nhà của bọn họ một mình, nhìn căn phòng trống vắng, đột nhiên cảm thấy cay cay ở sống mũi, cô bĩu môi một cái, lấy từ dưới gối ra vài bao lì xì.
DTV
Cô lại lấy một cái hộp nhỏ ra từ ngăn kéo đầu giường, mở ra, bên trong đã có sáu bao lì xì rồi!
Cái hộp này chuyên dùng để đựng tiền mừng tuổi của Lục Tiểu Cổn.
Sáu bao lì xì này đều là tiền mừng tuổi mà cô cho Lục Tiểu Cổn hằng năm, mỗi năm đều có hai bao, một bao là của cô, một bao là cô lì xì giúp Lục Bắc Kiêu.
“Diệp Kiều! Tiền mừng tuổi của con tương lai phải đưa cho con hết đấy! Không được phép tham ô!”. Mỗi cuối năm, Lục Tiểu Cổn đều khí phách cảnh cáo cô một lần.
“Lục Tiểu Cổn, đây là tiền mừng tuổi năm nay cha và mẹ cho con, mẹ cho con 666, cha cho con 999! Có phải rất nhiều hay không?! Có muốn không? Nếu muốn thì trở về nhanh đi, sau khi trở về, mẹ sẽ cho con nhiều hơn nữa!”. Vừa nói cô vừa rơi nước mắt, bây giờ làm thế nào cũng không thể nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Lục Tiểu Cổn được nữa rồi…
Còn nhớ, năm đầu tiên cô lì xì cho cậu là sáu hào sáu xu, lúc đó Lục Tiểu Cổn chê ít, tức giận đến mức hai ngày không nói chuyện với cô!
Năm thứ hai cô cho cậu sáu tệ sáu, cậu vẫn chê ít, lại hai ngày không để ý đến cô.
“Tiền mừng tuổi mang ý nghĩa cầu may! Khi còn bé, hàng năm mẹ chỉ được một xu tiền lì xì mà đã vui mừng chạy khắp thôn, có thể mua được mười gói đậu phộng da cá đấy!”
“Lúc mẹ còn bé là thập niên 70! Bây giờ sắp sang thế kỷ 21 rồi!”. Lục Tiểu Cổn tức giận nói, Diệp Kiều thúi thế mà lại lừa dối cậu như trẻ con bình thường!
Năm thứ ba cô cho cậu 66 tệ, Lục Tiểu Cổn mới thỏa mãn một chút, chẳng qua vẫn rất ghét bỏ nói: “Tài sản của cha đã cho mẹ cả rồi, bà ngoại còn cho mẹ 150 triệu làm của hồi môn! Thế mà mẹ cho con có mấy chục tệ?! Nếu cha mà biết, chắc chắn sẽ chửi mẹ keo kiệt! Ông ấy cho con 9999 tệ 9 hào 9 xu còn tạm được!”
Diệp Kiều thúi, chỉ cho cậu 66 tệ, phần của cha hẳn 99 tệ!
“Thằng nhóc xấu xa này, năm nay tăng gấp mười lần năm trước mà con vẫn chưa hài lòng?”. Diệp Kiều tức giận nói: “Cha con cho con? Con đi mà nằm mơ! Tương lai con sinh ra, có lẽ một xu cha cũng không cho con đâu!”
“Còn nữa, số tiền bà ngoại cho mẹ không phải đã đem đi đầu tư hết rồi sao? Tiền của cha con mẹ cũng đầu tư vào bất động sản cả rồi, mẹ con chuẩn bị xong nhà tân hôn cho con luôn rồi, con không biết sao?”
Lục Tiểu Cổn cứng họng, vẫn hai ngày không để ý đến cô!
Diệp Kiều chảy nước mắt, nhìn tiền mừng tuổi của Lục Tiểu Cổn, nhớ lại những chuyện trước đây với cậu, lòng cô đau nhói: “Tiểu Cổn thúi, năm nay không lì xì cho con nữa! Ai bảo con vẫn chưa về! Tiền mừng tuổi trước kia cũng tịch thu hết luôn!”
Cho dù cô hù dọa Lục Tiểu Cổn như vậy cũng không nghe thấy giọng nói ngang ngược của cậu.
Diệp Kiều thở dài, vẫn bỏ hai bao lì xì thật dày vào hộp…
Chiếc máy tính xách tay để mở cả đêm trên tủ đầu giường phát ra âm thanh báo tin nhắn đến trên QQ, cô cầm qua.
Dưới góc phải có ba biểu tượng chim cánh cụt, trong đó biểu tượng của cô đang nhấp nháy, khi thứ này lần đầu tiên xuất hiện trên mạng, cô đã đăng ký rất nhiều con số đẹp, chọn ra ba dãy số vô cùng hay, cô một cái, Lục Bắc Kiêu một cái, Lục Tiểu Cổn một cái, online lên mỗi ngày.
Lúc trước Lục Tiểu Cổn còn dặn dò phải giúp cậu nâng cấp QQ mỗi ngày!
Vậy thì khi cậu trưởng thành, cấp QQ của cậu đã rất cao rồi!
Lục Tiểu Cổn có đôi khi cũng rất ngây thơ.
“Diệp Kiều, năm mới vui vẻ! Không được tham ô tiền mừng tuổi của con!”
Diệp Kiều ngây người, tin nhắn này do số QQ của Lục Tiểu Cổn gửi tới!
Cổn gia: Diệp Kiều, chúc mừng năm mới! Không cho người tham ô tiền mừng tuổi của con!"
"Lục Tiểu Cổn, con ở đâu?! Có phải con còn chưa đi không?" Lục Tiểu Cổn kích động ngửa đầu tìm kiếm khắp nơi thậm cầm điện thoại lên nghe, nhưng không có tiếng của Lục Tiểu Cổn.
Chẳng lẽ hiện tại Lục Tiểu Cổn không còn tồn tại trên sóng điện thoại nữa mà là trên mạng rồi?!
Người duy nhất của anh Kiêu: Lục Tiểu Cổn, là con sao? Con ở đâu?
Cô lập tức gửi một tin nhắn.
Tiếng QQ vang lên, ấn ra xem là Lục Tiểu Cổn gửi tới, nhưng số của cô vẫn không đợi được Lục Tiểu Cổn trả lời...
Rốt cuộc Lục Tiểu Cổn có biến mất không?
Nếu đã biến mất vì sao còn có thể gửi tin nhắn cho cô? Nếu như không biến mất, vì sao không trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ngồi thẫn thờ qua hai tiếng, rốt cuộc cũng không đợi được câu trả lời của Lục Tiểu Cổn...
Cổn gia: Diệp Kiều, đừng đau khổ, con sẽ quay lại!
Người duy nhất của anh Kiêu: Mẹ không đau buồn đâu, con dám không quay lại mẹ sẽ lấy hết tiền mừng tuổi của con!
Cổn gia: Người dám!
Người duy nhất của anh Kiêu: Mẹ dám mẹ dám!
Diệp Kiều ngồi trên giường đặt máy tính trên chăn, đôi bàn tay thon dài của cô gõ phím không ngừng, một lát cười mắt lại ửng hồng. Cô lấy số mình nhắn vào số của Lục Tiểu Cổn nói chuyện phiếm, giả bộ Lục Tiểu Cổn vẫn còn ở đó...
Cuộc sống sau này chỉ cần nghĩ đến Lục Tiểu Cổn, cô sẽ làm như một người khôn ngoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-444.html.]
Trời đất ngập tràn băng tuyết, trời đông giá rét.
Những người bảo vệ biên cương đều đội mũ, mặc áo chống rét, bên ngoài còn mặc một bộ chống gió lạnh màu trắng, bọn họ ôm súng, lông mi dưới mũ đã có động lại một lớp sương dày, lông mày thành màu trắng.
Cho dù như vậy các chiến sĩ cũng cảm thấy mình sắp bị đông thành băng rồi.
Nhưng từ trong thung lũng vang lên tiếng rống chứng minh bọn họ còn chưa đông thành băng, chỉ bị đông cứng đến mức mất đi tri giác!
Xa xa nhìn lại trong thung lũng tuyết trắng lần lượt xuất hiện những bóng người da màu đồng, kỳ lạ đáng chú ý vô cùng!
Đó là một lực lượng đặc biệt đến từ Quân khu Z để tìm hành hạ, để trần nửa thân trên tiến hành huấn luyện trong thung lũng tuyết có nhiệt độ:30 độ.
Chỉ nhìn thôi, những người lính biên phòng đã thấy lạnh sống lưng!
"Đánh bại Lão Thái!"
"Làm c.h.ế.t Lão Thái!"
"Lão Thái không phải là người!"
Lúc các chiến sĩ đang huấn luyện chiến đấu đều nguyền rủa Lão Thái, ai cũng cảm thấy anh ta đáng đời cô độc, độc thân cả đời cũng tốt!
"Tiểu Lục, cậu xem lỗ tai tôi còn không, sao tôi không có cảm giác gì vậy?" Đại Ngốc bị Lục Bắc Kiêu quật ngã, ngửa đầu ngã vào trong tuyết hổn hển nói, hơi thở trắng sáng trong không khí kết thành sương trắng trong nháy mắt.
Thời tiết này nếu một người bình thường không có biện pháp bảo vệ bản thân nào thì lỗ tay thực sự có khả năng đông thành băng!
Lục Bắc Kiêu nửa trên trần trụi ngồi đó, nhếch môi, "Ôi, Đại Ngốc, lỗ tai cậu rơi mất rồi. Các anh em, đêm nay tôi có nộm tai lợn!"
Đại Ngốc vừa nghe thấy tai bị đứt thì phủi đất đứng dậy làm mấy người khác cười to.
Anh ta chưa kịp nói gì, đôi chân dài của Lục Bắc Kiêu đã bay đến, Đại Ngốc vội tránh đi, tiếp tục đánh nhau với anh!
Bọn họ đến đây 2 tháng ngoại từ huấn luyện đối kháng bên ngoài, còn ác cuộc tập kích vũ trang, tập kích theo nhóm, săn lùng và tiêu diệt trong rừng núi.
Lục Bắc Kiêu sắp thành sĩ quan huấn luyện bây giờ không những không oán giận Lão Thái chút nào mà trong lòng còn cảm kích!
Nửa tháng nữa trôi qua, đây là đêm cuối cùng của nhóm Huyết Lang, tổ A B cùng đi trực như thường với chiến sĩ biên phòng.
Thế giới phủ một lớp áo bạc, dù là đêm vẫn sáng, bầu trời trên đầu đầy sao, bầu trời đầy sao ở phía bắc Tân Cương xưa nay vẫn nổi tiếng
Tương lai có cơ hội nhất định phải đưa cô Lục đến đây du lịch, đương nhiên nhất định không phải mùa đông.
Thời tiết đẹp, trời đêm, dựng lều ngồi bên nhau trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời
Nghĩ đã thấy lãng mạn!
Nhưng tế bào lãng mạn này chỉ ở trong đầu sĩ quan Lục mấy giây, anh đã nghĩ ra điều gì đó tuyệt vời hơn.
Đó chính là mẹ nó rốt cục lúc nào có thể về giao tiền thuê cho địa chủ Kiều đây! Nghĩ đến thôi là nơi nào đó lóng ngóng muốn dựng!
"Tiểu Lục! Lính gác chỗ cao nhất sao không thấy đâu?! Vừa rồi còn ở đó mà!" Giọng của Đại Ngốc đã kéo anh về. Lần theo nguồn phát ra âm thanh, anh khó có thể nhìn thấy Đại Ngốc trong bộ đồ rằn ri màu trắng!
Trong băng tuyết màu trắng là cách ngụy trang tốt nhất.
Nghe Đại Ngốc nói, Lục Bắc Kiêu nhìn về phía của lính gác!
"Tôi đi xem một chút!" Đại Ngốc nói, bước chân đi về phía lính canh gác.
Đại Ngốc đi xa mấy chục mét, Lục Bắc Kiêu nhíu mày. Là lính đặc công được đào tạo bài bản và dày dặn kinh nghiệm, anh có quan sát nhạy cảm hơn người thường với không khí nguy hiểm!
Nói cách khác dường như anh đã ngửi được mùi nguy hiểm.
Thấy Đại Ngốc đã bò lên dốc nhỏ, anh vội đuổi theo!
Mượn ánh sáng sáng như tuyết, Đại Ngốc nhìn thấy một dấu vết đậm màu trên mặt đất, lập tức đào lên xích lại gần ngửi.
Là máu
Đồng thời anh ta cũng nhận ra động tĩnh phía sau, gần như không chút chần chừ xoay người theo bản năng tránh đi tập kích của đối phương. Anh ta lập tức quay người, trong tuyết con d.a.o găm quân đội đi mộ đường lạnh lẽo trên không trung đ.â.m về phía anh ta. Đại Ngốc né không kịp nhưng kịp thời giữ chặt được tay của đối phương!
Kẻ địch cao hơn anh ta, mặc đồ ngụy trang giống họ, mũi d.a.o kia đặt dưới cằm anh ta, Đại Ngốc siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, kẻ địch cũng mạnh tay hơn. Lúc này trong tay kẻ địch của thêm một con d.a.o găm, đ.â.m về phía Đại Ngốc!
Thấy Đại Ngốc sắp không chịu nổi nữa, tiếng s.ú.n.g vang lên!
Lục Bắc Kiêu nổ s.ú.n.g b.ắ.n về phía kẻ đánh lén Đại Ngốc!
“Tất cả các nhóm chú ý, có xâm lược vũ trang!" Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói ra bộ đàm.
"Kiêu gia! Hơn nửa đêm đừng nói đùa chứ, không phải là Lão Thái đột nhiên diễn tập đấy chứ?!" Phương Trác tức giận nói.
"Mẹ nó ông không nói đùa với các cậu! Đã có lính gác hi sinh! Người châu u! Cao hơn tôi và Đại Ngốc một cái đầu, trên người mang theo ba con d.a.o găm quân đội, mã tấu, s.ú.n.g lục kiểu 54 và một khẩu AK! Chắc chắn mẹ nó không chỉ có một người!" Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói.
Lúc này mọi người mới tin tưởng không phải diễn tập mà là thực chiến!
Trời đất ngập tràn băng tuyết, một màu trắng bao la rộng lớn, có người trang bị vũ khí đánh lén!
Chỉ chốc lát sau chuông cảnh báo vang lên!
Lính canh gác trên cao liên tiếp bị sát hại.
"Bọn chúng muốn chiếm lấy chỗ cao, sống mái với chúng ta!" Trong doanh trại, Lục Bắc Kiêu nhìn bản đồ địa hình chỉ vào mấy chỗ cao nhất, trầm giọng nói, "Vương đoàn, mau cho lính canh gác rút lui đi! Muộn một phút sẽ có chiến sĩ hi sinh!"
"Trung úy Lục, cái này..." Lính gác sao có thể rời khỏi đường biên giới!
"Không có thời gian!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, "Đội đặc nhiệm của chúng tôi sẽ đối đầu trực diện với chúng! Chỉ có thể như vậy!"
Đoàn trưởng do dự mấy giây mới gật đầu!
Lão Thái đã và đang triển khai chiến lược.
Đêm khuya, trong cánh đồng tuyết rộng lớn, kẻ địch mặc đồ trắng ngụy trang giấu mình trong tuyết, xung quanh yên tĩnh họ không rõ kẻ địch mai phục ở đâu, chỉ có thể ẩn nấp chờ đợi...!
Mấy chục phút sau, tiếng s.ú.n.g vang lên.
Cuộc chiến bắt đầu!
Sau khi xử lý tay b.ắ.n tỉa của đối phương, bọn họ lập tức phát động tấn công mạnh mẽ, đánh cho những tên này chạy tứ phía vào trong rừng!
Tổ Huyết Lam có mười thành viê, hai người một nhóm chia ra hành động, Lục Bắc Kiêu và Đại Ngốc một tổ.
Họ đuổi theo, ba tên mất tích, Đại Ngốc định chạy về phía trước đã bị Lục Bắc Kiêu giữ chặt, anh ta lấy s.ú.n.g từ eo ra, dựa lưng vào với Đại Ngốc.
Đạn từ trên người bọn họ bay tới, hai người lập tức cuộn tròn thành quả bóng, nhào trên mặt đất, vừa né tránh, vừa trốn sau một cái cây lớn!
"Các anh em! Nghe nói bắt sống người của Huyết Lang tiền thưởng càng nhiều!" Giọng nói ác độc phát ra từ phía sau bên phải của Lục Bắc Kiêu. Anh lập tức quay người, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trong tay không có ống ngắm, không có đầu ngắm, nổ s.ú.n.g chỉ dựa vào nơi phát ra âm thanh!
Một tiếng s.ú.n.g vang, tên lưu manh trốn ở trên đại thụ vừa mới mạnh miệng nói ngã từ trên cây xuống, phát s.ú.n.g này trúng giữa n.g.ự.c gã, mấy giây sau gã mới chết!
"Đ*t!" Một tên khác tức giận nói, vừa nói xong đã thấy hối hận, một viên đạn bay tới may gã ta nhanh nhẹn vội thả tay ngã xuống tyết, tiếng động nặng nề phát ra, Đại Ngốc lập tức nổ s.ú.n.g theo tiếng phát ra!
"Đại Ngốc! Làm tốt lắm! Chú ý ẩn nấp!" Lục Bắc Kiêu vừa nói xong đã có đạn bay về phía Đại Ngốc, nhưng viên đạn này b.ắ.n vào thân cây.
Mạt cưa bay tán loạn xoáy thẳng vào mặt, Đại Ngốc đau đến nghiến răng, quay người b.ắ.n mấy phát vì tức giận!
"Bọn chúng xuống rồi, đuổi theo!" Lục Bắc Kiêu phát hiện bóng dáng chúng, lớn tiếng nói.
Đại Ngốc và anh đuổi theo không ngừng, trong núi rừng tiếng s.ú.n.g vang lên không ngừng.
"Chúng mày là ai phái tới! Rốt cuộc có nói không?!" Đại Ngốc bắt sống được một tên, đ.ấ.m gã rồi nghiêm nghị chất vấn.
Tên lưu manh nói tiếng Tây Ban Nha, nghẹn ngào vì đau đớn.
"Mẹ nó nói cái tiếng chim gì vậy, tôi không hiểu!” Đại Ngốc tức giận nói rồi lại đá một phát!
Ngay lúc anh ta định nổ súng, cảm giác thái dương bị chặn lại, Đại Ngốc có chút mơ hồ, tên xã hội đen dưới đất cũng định đứng dậy, "Đừng nhúc nhích!"
Đại Ngốc ra vẻ định bắn, họng s.ú.n.g trên huyệt thái dương cũng chĩa vào anh ta.
Lục Bắc Kiêu từ trên cây nhảy xuống, đá vào tên chĩa s.ú.n.g vào Đại Ngốc! Đại Ngốc lập tức quay người, "Đại Ngốc! Mẹ nó ông đây hết đạn rồi! Yểm hộ tôi!"
Anh nói xong móc s.ú.n.g lục ra, toàn thân chỉ có một khẩu s.ú.n.g này!
Đại Ngốc ở cạnh yểm hộ anh, vừa nổ s.ú.n.g lại là một màn mưa đạn, yểm hộ giúp đỡ nhau.
"Tiểu Lục, cậu không sao chứ?" Nghe thấy tiếng thở dốc của Lục Bắc Kiêu ở phía sau, Đại Ngốc nhíu mày lo lắng hỏi.
"Không có! Tên ở hướng 11 giờ của cậu chỉ có một cây s.ú.n.g lục, mau đánh!" Anh trầm giọng nói, Đại Ngốc lập tức nổ s.ú.n.g một phát s.ú.n.g đích. Lúc này những thành viên khác cũng tới.
Trận chiến ác liệt này kéo dài vỏn vẹn 3 tiếng, tất cả bọn côn đồ ở biên giới đều bị giết.
"Xem ra bọn chúng là kẻ thù của chúng ta!"
"Chẳng lẽ là người từ k2?"
"Có thể! Trước đó không lâu báo chí nước ngoài đã đưa tin Bọ cạp độc chưa c.h.ế.t mà!"
"Kiêu thần, sao cậu không đi thế?!"
Thấy Lục Bắc Kiêu không nhúc nhích, Hà Phong nói, thấy một tay anh đang che tay.
Chết tiệt!
Mấy người khác cũng giật mình kinh sợ!
Kiêu thần đao thương bất nhập cũng trúng đạn!
"Tiểu Lục! Nhất định là lúc vừa rồi cậu yểm hộ cho tôi!" Dáng vẻ của Đại Ngốc như sắp khóc đến nơi ôm lấy Lục Bắc Kiêu.
"Mẹ nó cậu c.h.ế.t đi! Có buồn ói không thế?! Mẹ nó ai vì cậu chứ! Mơ đấy à!" Anh sợ Đại Ngốc sẽ áy náy nên nói với giọng điệu vô cùng ghét bỏ.
"Mau quấn lại cho tôi, tôi không muốn cụt tay!” Thời tiết lạnh cóng, khi vết thương lộ ra ngoài sẽ rất nhanh cóng, c.h.ế.t cóng không phải chuyện tầm thường!
"Cảnh cáo trước, nếu ai dám nói với vợ tôi chuyện ày, tôi sẽ để người đó giống tôi! Giữ bí mật! Không được để cô ấy biết có hiểu không?" Lục Bắc Kiêu lông mày cũng không nhíu lấy một cái, ý thức cũng rất tỉnh táo, ra lệnh với tất cả mọi người bao gồm cả Lão Thái.
Cánh tay của anh bị trúng đạn cũng may kẻ địch dùng s.ú.n.g ngắn, nếu không tay này của anh sẽ bị tàn phế mất.
Dù thế Lục Bắc Kiêu cũng rất phiền muộn, anh sợ vết thương này sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác b.ắ.n s.ú.n.g của anh! Lãnh Tuyết đã kiểm tra xác định không bị thương đến xương cốt, nhưng nhất định phải phẫu thuật ngay!
Đêm đó máy bay trực thăng chở anh rời khỏi mảnh đất được bao trùm bởi tuyết trắng này....
"Sếp Kiều Kiều, cậu trẻ dẫn cháu đi ăn cà ra nhé?" Ban giám đốc vừa tan họp, đồng chí Đỗ Quân đã lập tức lấy lòng nói với Diệp Kiều ở bên cạnh.
"Mùa này còn có cà ra?" Bây giờ mới cuối tháng ba đấy! Diệp Kiều hỏi lại, cô vẫn đang chăm chú xem tài liệu trong bộ đồ công sở.