Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 445
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:52:57
Lượt xem: 14
"Sếp ơi! Có tiền là có tất cả! Dù cháu có muốn ăn thịt rồng thì người cậu trẻ này cũng có thể mang đến cho cháu!" Đồng chí Đỗ Quân vỗ bàn đắc ý nói.
Đến nhìn Diệp Kiều cũng không thèm nhìn anh ta, lạnh lùng nói, "Cậu có thể thì sao cậu không lên trời đi?!"
Dqq: "..."
Diệp Kiều vẫn còn tiếp tục xem tài liệu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Sếp Kiều Kiều, rốt cuộc cháu có đi ăn không?" Đồng chí dqq ra vẻ tức giận.
"Không ăn! Cà ra mùa này một không có thịt hai không có kem, có gì ăn mà ngon! Cậu trẻ, ban giám đốc hôm nay sếp Khương đã cho chúng ta hai nhắc nhở! Quan trọng là tài chính!" Diệp Kiều không rảnh nói nhảm với anh ta, cô bận rộn nhiều việc nên đã xin nghỉ phép để đến thành phố N tham gia vào cuộc họp hội đồng quản trị này.
Buổi chiều còn phải về.
"Vấn đề tài chính liên quan gì đến chúng ta?!" Đồng chí Đỗ Quân cau mày nói, anh thấy khó chịu nhất trong những công việc kinh doanh này, chỉ muốn dẫn sếp Kiều Kiều đi chơi bời!
Diệp Kiều bị anh ta làm tức c.h.ế.t rồi, kiếp trước anh ta cũng là kẻ miệng ăn núi lở ăn tiêu hoang phí!
"Bọn họ huy động vốn, bỏ càng nhiều vốn đầu tư thì được vào, vốn ban đầu của chúng ta vẫn là mảnh đất trống ban đầu kia mỗi người 12,5% vốn, sau này 10% cũng không có, bọn họ đầu tư vào nhiều thì cổ phận định mức của chúng ta sẽ càng ít hơn! Được rồi, nói với cậu những việc này cậu cũng không hiểu!"
Sau khi khai trương trung tâm thương mại quốc tế đã nhanh chóng thu hút những nhà đầu tư, các ông lớn đã háo hức muốn thử. Hơn nữa cô có thể cảm nhận được phó giám đốc muốn đá hai người họ ra khỏi ban giám đốc!
Năm đó bọn họ không ném vào một đồng tiền, dựa vào mảnh đất trống kia nắm được một chân trong ban giám đốc.
Diệp Kiều xoa xoa tay cũng không cảm thấy e ngại, mà cô cảm thấy thật vinh dự khi có cơ hội cạnh tranh với những ông lớn bất động sản trong kiếp này!
Điện thoại vang lên, là Đại Ngốc gọi đến.
"Ấp a ấp úng có chuyện gì thế? Nói thẳng!" Trông vẻ mấy lần muốn nói của Hoa Nhụy, Diệp Kiều nhíu mày thúc giục nói.
"Kiều gian, khách hàng của công ty chúng ta lần trước đã nói chuyện với cậu, bữa tiệc đêm nay lại gặp anh ta, lúc trước anh ta có ý với tớ..."
Không cần Hoa Nhụy nói rõ, Diệp Kiều cũng có thể hiểu chuyện gì xảy ra!
Ở nơi làm việc, phụ nữ có khả năng cao gặp phải những khách hàng muốn quy tắc ngầm hoặc háo sắc rất cao.
"Khách hàng đó tên là gì thế? Cậu cứ đi xã giao trước đi, nhớ bảo vệ mình đặt lên hàng đầu, cùng lắm thì tớ không làm nữa!" Diệp Kiều nói thẳng.
"Ừm! Kiều gia, anh ta lên Hạ Cường! Cậu cũng đừng lo lắng quá! Thực sự làm phiền cậu rồi..."Mỗi lần tạo phiền phức cho Diệp Kiều, Hoa Nhụy thực sự rất ngại, cô ấy bận rộn như vậy còn phải quan tâm chuyện của mifh!
Cô cũng muốn bản thân nhanh chóng có thể tự mình gánh vác! Nhưng không ai một bước đã lên trời được...
"A Đông, cậu và A Tây giúp tôi theo dõi sát Hạ Cường, tổng giám đốc của trang phục Sensen!"
"Chị Kiều! Tôi và A Tây đều ở thành phố N mà, bây giờ chúng tôi đang ở tầng 1!" Giọng của A Đông truyền đến.
!!!
Hai thằng nhóc thối này còn theo đến thành phố N!
Sau khi Lục Bắc Kiêu từ chối lòng tốt của bà, bà ngoại vẫn để A Đông và A Tây lặng lẽ bảo vệ cô. Thấy họ không can thiệp vào cuộc sống, học tập và công việc của cô nên cô không quan tâm.
"Cô Thư, chuyện này nếu làm không tốt, tôi còn sẽ phải ngồi từ!" Người đàn ông mặc vest nhìn bóng lưng của Thư Dư với vẻ khó xử.
"Hạ tổng, được rồi, anh không chịu làm thì quên đi, Thư Dư tôi xưa nay không thích ép buộc người khác. Nhưng nếu công ty quần áo của anh không thể lấy được khoản vay này..." Thư Dư buồn bã nói, mỉm cười.
Người phụ nữ này! Trông thì trang nhã lịch sự mà tâm địa lại độc ác như thế!
Dùng khoản vay để uy h.i.ế.p anh ta, bảo anh ta đi quyến rũ Hoa Nhụy.
"Cô Thư, đương nhiên tôi biết! Nhưng Hoa Nhụy kia thực sự không chịu mắc câu, tôi nói ngon ngọt, túi hàng hiệu, tiền mặt nóng hổi đưa đến trước mặt mà cô ta vẫn thờ ơ!" Hà Cường mặt mày ủ rũ nói.
Thư Dư nghe câu này thì tức giận!
Hoa Nhụy này vẫn rất thông minh đấy, biết việc ở bên Diệp Thành vững chắc thì tương lai sẽ hưởng vinh hoa phú quý!
Cái lợi nhỏ bé này cô ta rất ngứa mắt!
"Cô ta không chịu thì anh không thể dùng thủ đoạn sao? Mục đích của tôi là hủy hoại thanh danh của cô ta! Cái loại con gái nhà nghèo nào thích nhất là bồ nhí cho người khác!" Thư Dư tàn nhẫn nói, cô tasẽ không ngu ngốc đi đối phó với Diệp Kiều, nhưng Hoa Nhụy này hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta!
Thư Dư cô không gả vào nhà họ Diệp được thì cũng sẽ không để Diệp Thành được như ý!
Sao Hạ Cường không rõ ý của Thư Dư, "Tôi sẽ thử, tôi sẽ thử!"
"Đêm nay anh nhất định phải thành công! Nếu không đừng nghĩ đến việc lấy được khoản vay!" Thư Dư nghiến răng nói.
Từ sau lần trước bị anh em nhà họ làm nhục nhã ở cửa hàng, cô ta đã không ngóc đầu ở ngân hành được nửa, thường bị những bà tám ở đấy bàn tán. Thù này cô ta nhất định phải đòi lại!
Thư Dư từ bên ngoài quay về ngân hàng đã nghe thấy tiếng có người bàn tán về cô ta.
"Thật sự không biết cô ta suốt ngày ra vẻ lạnh lùng cứng rắn cái gì, cho là mình thông minh cơ! Người đứng sau cứng rắn mà thôi! Làm thế nào mà dự án của cô ta lại không được phê duyệt chứ?!"
"Đúng thế!"
"Các chị lại đang nói gì đó?" Thư Dư sầm mặt đi đến.
"Thư Dư, chúng tôi có thời gian nghỉ ngơi tâm tự mà thôi, còn phải xin phép cô sao?!" Hai nhân viên kia cũng không sợ cô ta.
"Các chị đang nói về chuyện riêng của tôi!" Thư Dư nghiêm nghị nói.
Hai nhân viên nữ kia cười, nhún nhún vai, "Chúng tôi vừa nói chị sao? Giả bộ lạnh lùng là cô sao?" Chị Ngôn phản bác.
"Chị!" Thư Dư bị chặn không phải bác được, bởi vì đúng là họ không nói tên cô.
Chỉ là cô ta làm nhiều việc trái với lương tâm nên đúng chỗ thôi!
Thư Dư nén giận, cười cười, "Đúng là người đứng sau tôi mạnh nên để các chị ghen ghét rồi, ngại quá... Nhưng các chị chắc dự án của tôi được phê duyệt vì có người đứng sau sao? Thư Dư tôi mỗi một dự án đều có thể cam đoan mang đến hiệu quả và lợi ích cho ngân hàng! Các chị có thể sao?"
"Thư Dư, cô dẹp dẹp đi, từ lúc cô vào Quang Thái đến nay, trong tay cô còn chưa có một dự án nào hết hạn vay, còn quá sớm để nói cái này? Chẳng lẽ, cô mắc nợ khó đòi sao..." Chị Ngô nghĩ đến Diệp Kiều. Lúc trước khi chị nói chuyện phiếm với Diệp Kiều, cô ấy dám hứa dự án Resort kia sẽ thất bại!"
"Chắc chứ? Vậy chúng ta cùng chờ xem!" Thư Dư kích động nói.
Đúng lúc này điện thoại cô ta vang lên, mà điện thoại của chị Ngô cũng vang lên.
"Cái gì? ! Làm sao có thể? ! Các cô nhầm à?!" Thư Dư kích động nói, giọng nói sắc bé, dáng vẻ xù lông.
Còn chị Ngô lúc nghe tin này thì vui vẻ, thầm nghĩ Diệp Kiều sao lại tuyệt vời như vậy!
Vừa rồi cô còn đánh cược với Thư Dư và giờ đã trở thành sự thật!
Thư Dư nhận điện thoại xong sắc mặt trách bệch, người lung lay, nếu không phải có bàn làm việc đỡ thì có lẽ cô ta đã ngã xuống rồi.
"Chị Ngô, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Cô Thư của chúng ta lúc trước không cho Thiêm Dục Võng vay mà cho Resort kia. Bây giờ ông chủ của resort kia đã ôm tiền bỏ chạy rồi! Hóa ra bề ngoài resort kia ồn ào đẩy nhanh tốc độ công trình nhưng thực ra cố ý tạo cho chúng ta xem để lừa lấy khoản vay của chúng ta! Cô Thư, ai vừa nói cứ chờ xem?!" Chị Ngô nhìn Thư Dư, trông có chút hả hê.
Chuyện này đối với Thư Dư mà nói đã không phải mất mặt đơn giản như vậy, đây là khoản vay 10 triệu tệ là cô ta cho vay. Lúc trước cô ta vội làm trò ngáng chân Diệp Kiều nên thủ tục công ty này thế chấp không đầy đủ!
Trước khi Diệp Kiều lên máy nhận được điện thoại của chị Ngô, cô không chút bất ngờ nào vì đã sớm nằm trong dự đoán của cô.
Lúc trước nghe Thư Đồng Thăng nhắc đến dự án này, cô đã đợi đến ngày Thư Dư bị lừa!
Dự án resort kia là một dự án chưa hoàn thành nổi tiếng ở thành phố J. Trên ngọn núi phía tây bắc của thành phố J, nó đã trở thành một ngôi nhà ma sau vài năm xây dựng dở dang, đã xảy ra nhiều vụ án mạng, ngân hàng không đấu giá được cũng chỉ có thể bỏ hoang.
"Thư Dư kia vừa lệnh cho bộ phận thu tiền đi tìm ông chủ!” Chị Ngô cầm ống nghe nhỏ giọng nói với Diệp Kiều. Làm trong nghề này không có quan hệ sao được, mặc dù chị Ngô là nhân viên nhỏ trong ngân hàng nhưng lần trước đã kể cho cô nghe không ít chuyện.
"Cô ta ngây thơ quá rồi!" Thời đại này internet không phát triển như mười mấy năm sau khi đó tất cả hồ sơ tín dụng cá nhân được kết nối với Internet, ông chủ này có thể đã sớm trốn đi với một khoản vay khổng lồ rồi. "Nhưng chị Ngô ơi, việc này cũng chỉ làm cô ta mất mặt chút thôi không ảnh hưởng gì lớn đến công việc của cô ta ở ngân hàng. Em thấy Quang Thái các chị sắp bị nhà họ Thư hủy rồi..."
"Không phải sao ?! "Chị Ngô tức giận nói, "Chị vừa nghe nói cô ta bị phạt không được cho vay trong ba tháng! Trong khoảng thời gian này cô ta đào được không ít khách đâu, để chị xem cô ta làm thế nào!"
Khoảng thời gian gần đây Thư Dư này rất "Ngoan", nhưng cô tuyệt đối không tin cô ta sẽ từ bỏ ý định!
Sau khi cúp điện thoại cô lập tức gọi điện đến phòng làm việc đội đặc biệt, phòng làm việc của trung đội Thái.
"Trung đội Thái sao? Em là Diệp Kiều!" Nghe thấy giọng của Lão Thái, bình thường đều là nhân viên hậu cần nhận máy. Diệp Kiều mừng thầm, nghĩ thầm chắc chắn họ đã về rồi!
Lão Thái cầm điện thoại trong tay, một cấp trên như anh ta thực sự sẽ không nói dối. Lúc đang lo lắng thì Đại Ngốc đến đưa báo cáo vừa tới cửa, anh ta ưỡn định kêu "báo cáo" đã bị Lão Thái ra hiệu cấm, Lão Thái cho anh ta vào phòng, nhét củ khoai nóng bỏng tay này cho Đại Ngốc!
Khẩu hình miệng nói "Diệp Kiều"!
Đại Ngốc trợn tròn mắt sợ hãi, "Này, này, này!"
"Anh Đại Ngốc?! Bên các anh xảy ra chuyện gì sao? Em nói một lúc rồi mà không ai để ý đến em, vừa rồi không phải là Lão Thái sao? Tại sao lại là anh rồi?!" Diệp Kiều trực tiếp chỉ trích.
Vừa rồi cũng nghe giọng của Lão Thái, anh ta không trả lời cô lại để cho Đại Ngốc nhận máy!
"Tiểu Kiều à, Lão Thái đi họp gấp rồi?" Đại Ngốc vừa nói dối mồ hôi đã tuôn như mưa, nghĩ đến việc nói dối Tiểu Kiều, anh ta càng khó xử hơn!
"Em không nói nhiều với anh nữa, anh Kiêu đâu? Anh nhanh bảo anh ấy nghe máy đi! Em đang ở sân bay sắp lên máy bay rồi, nhanh lên!" Có lẽ sĩ quan Lục phải quỳ điều khiển từ xa rồi! Về mà không gọi điện cho cô báo bình an nữa!
Người đàn ông này, thiếu kỉ luật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-445.html.]
"A. . . Cái kia a. . . Tiểu Kiều à, Tiểu Lục cậu ta hiện tại muốn làm sĩ quan huấn luyện, anh và cậu ấy không cùng một nhóm! Hiện tại anh cũng không biết cậu ấy ở đâu!" Sắc mặt Đại Ngốc đỏ lên, mồ hôi đổ như mưa vì lo lắng.
"Anh Đại Ngốc, lúc anh thấy anh ấy thì bảo anh ấy gọi cho em nhé! Em chuẩn bị lên máy bay!" Nhất thời Diệp Kiều không nghĩ nhiều, chỉ thấy tức giận.
Ôi chao, rốt cục thoát được một kiếp, Đại Ngốc vỗ vỗ tim, sững người một lúc rồi cúp điện thoại dứt khoát và nhanh chóng.
A Đông A Tây đi theo cô cô lên máy bay, lúc này PHS của cô lại đổ chuông, tên người gọi là số điện thoại cố định ở thành phố j.
"Vợ ơi, em đang ở đâu?" Giọng của Lục Bắc Kiêu vang lên. Diệp Kiều vội vàng đi đến bên cạnh.
Nghe thấy giọng nói của anh, Diệp Kiều vừa mừng vừa giận!
"Em đang ở sân bay thành phố N, em tôi sẽ lên máy bay và bay đến thành phố J ngay bây giờ! Anh Kiêu, em muốn hỏi anh, anh đang ở đâu?! Vì sao từ Bắc Cương về rồi cũng không gọi ngay cho em! Trong lòng anh rốt cuộc có đặt người vợ là em này ở vị trí thứ nhất không?!" Là một người chồng, đi lâu không thấy mặt mũi thì cũng thôi đi, đến điện thoại cũng không gọi.
Lúc đó Lục Bắc Kiêu đang mặc quần áo bệnh nhân đứng ở chiếc điện thoại công cộng của bệnh viện, tay trái cầm ống nghe.
Nghe giọng của cô, anh cong môi, không đặt cô ở thứ nhất thì đặt ai?
"Cục cưng, không phải anh mới về đã gọi ngay cho em rồi sao? Anh còn chưa vào cổng đơn vị đâu, đang đứng ở điện thoại công cộng ở cổng gọi cho em đây!" Anh nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp.
Vừa về?
Tại sao Lão Thái và Đại Ngốc đều ở trong văn phòng? !
Ở đây có vấn đề!
Lục Bắc Kiêu ơi, anh còn có khả năng dám nói dối em!
Đài phát thanh sân bay lại thúc giục.
"Thật sao, anh Kiêu, anh và mấy anh Đại Ngốc đều ở cùng nhau sao?" Diệp Kiều thăm dò, không vội vạch trần anh!
"Đúng thế, à không, đám Đại Ngốc vào trước rồi. Anh nhớ cục cưng của anh, không chờ nổi nữa nên gọi ngay cho em!" Anh cũng là kẻ đề phòng trước, lỡ cô bé này muốn để người khác nghe điện thoại thì sao?
Hai vợ chồng đang đấu trí đấu dũng.
Ha ha..
Lục Bắc Kiêu ơi là Lục Bắc Kiêu, lại có thể học cái trò nói dối!
"Chồng ngoan quá!" Diệp Kiều ngọt ngào khen ngợi, lại có vẻ mặt sắp đánh anh rồi!
"Chồng à, em phải lên máy bay rồi, đến thành phố J em sẽ gọi cho anh sau!" Cô lại nói, kiên định không vạch trần anh!
Lục Bắc Kiêu cúp điện thoại như trút được gánh nặng.
Anh nhớ ra gì đó vội gọi điện cho Lão Thái, kết quả nghe Lão Thái nói Đại Ngốc và Diệp Kiều đã gọi điện cho nhau là anh biết đã xong rồi!
Lộ tẩy!
Anh bị thương ở tay nên về thành phố J trước, mẹ nó anh còn tưởng Huyết Lang chưa về mà...!
DTV
Gọi điện lại cho Diệp Kiều máy đã ở tình trạng tắt máy!
Diệp Kiều tức giận đến phát run, trong đầu nghĩ đủ mọi cách trừng phạt Lục Bắc Kiêu. Nhưng sau khi tỉnh táo mới nghĩ ký, sao anh phải nói dối cô?!
Anh sẽ không vô duyên vô cớ không làm chuyện như vậy.
Anh có nỗi khổ tâm gì?
Nghĩ đến việc có thể anh có gì khó nói, cô lại mềm lòng.
Lúc này cẩn tượng nhớ về kiếp trước tình trạng của họ.
Không nghi ngờ gì nữa, tách biệt.
Sau khi kết hôn, người chồng là anh này không thấy bóng dáng đâu, nửa năm sau mới về. Về phần anh làm gì ở bên ngoài cô hoàn toàn không biết!
Máy bay hạ cánh, thành phố J đã là 9 giờ.
Vừa mở máy, chỉ chốc lát sau đã nhận được tin nhắn của Hoa Nhụy.
"Kiều gia, gọi cho cậu mấy lần điện thoại cậu đều tắt máy. Vừa rồi tớ phát hiện tổng giám đốc Hạ này có làm ăn với Thư Dư, tớ mang bút ghi âm theo rồi!"
Đây là tin nhắn Thư Dư gửi một tiếng trước.
Thư Dư!
Thật kỳ lạ nếu cô ta có thể dễ dàng buông tha cho Hoa Nhụy!
Trên lầu hai của khách sạn Rose Garden, trong đại sảnh có mấy người phụ nữ ăn mặc rất fashion đang ngồi, nhìn cửa phòng riêng kia chật ních người!
Một người phụ nữ dẫn theo hai người đàn ông xông vào phòng riêng la hét nói Hoa Nhụy là bồ nhí quyến rũ chồng cô ta. Còn Hoa Nhụy tay cầm d.a.o gọt trái cây, đ.â.m vào bàn tay như móng lợn của Hạ Cường! Mọi chuyện rất ầm ĩ, đã báo cảnh sát.
"Diệp thiếu tội gì phải khổ thế chứ, nhất định phải tìm cô bé lọ lem!"
"Loại con gái xuất thân nghèo nàn này dã tâm rất lớn! Không thì sao không có cậu cả họ Diệp ở đây đã lộ cái đuôi hồ ly rồi!" Mấy người phụ nữ khác mỉa mai.
Cô lớn của Diệp Kiều vội vàng từ tầng ba xuống, khách sạn này do bà ta mở!
Diệp Thắng Thái: cô lớn của Diệp Kiều đi ngang qua sảng tầng hai nghe thấy tiếng bàn tán mới đến. Không ngờ khách gây chuyện lại có liên quan đến Hoa Nhụy kia!
Hiếm lắm bà ta mới đến khách sạn một lần lại gặp được chuyện này!
Đúng là tình cờ!
Trên đường đến nhân viên phục vụ đã nói rõ tình huống với bà. Một tổng giám đốc công ty thời trang ăn tối với một nhân viên của một công ty ngoại thương, đột nhiên vợ của tổng giám đốc này tới bắt gian. Cũng không biết tình huống trước đó ở trong phòng thế nào, cô nhân viên kia nói vị tổng giám đốc kia có ý bất lịch sự với cô ấy, vị tổng giám đốc nói cô nhân viên kia quyến rũ mình, lúc vợ anh ta chạy đến, cô nhân viên kia đã làm tay anh ta bị thương!
Hiện tại hai bên ai cũng bảo mình đúng.
"Con hồ ly tinh này, cô dám quyến rũ chồng tôi! Quyến rũ còn trả đũa!" Vợ của tổng giám đốc Hạ chỉ vào con d.a.o gọt hoa quả, vẻ mặt hung ác mắng chửi Hoa Nhụy.
"Tôi nói lại lần nữa, là anh ta động tay động chân với tôi trước! Chị ngốc sao?! Nếu tôi quyến rũ anh ta còn đ.â.m anh ta à?!" Hoa Nhụy tức giận châm chọc.
Cô vợ của tổng giám đốc Hạ kia bị nói đến không đáp lại được.
"Vợ, em phải tin anh, cô ta đang trả đũa anh!" Tổng giám đốc Hạ lớn tiếng nói, mu bàn tay phải của anh ta còn đang đổ máu, vì khoản vay nên anh ta nhất định phải làm việc trái với lương tâm này!
"Con hồ ly tinh này, chồng tôi mua túi xách cho cô, cho cô tiền. Mấy việc này đững nghĩ tôi không biết!"
"Đúng! Anh ta từng đưa cho tôi mấy thứ này nhưng tôi đều từ chối!" Khi cô đến phòng ăn mới biết đêm nay trong phòng chỉ có hai người họ, không biết vì sao mà quản lý của bọn họ không đến. Cô quay người định đi thì tổng giám đốc Hạ kia tới kéo cô lại.
Nói ra đủ thứ lời ngon ngọt ghê tởm, động tay động chân.
"Các anh chị đừng làm loạn! Đây là khách sạn của tôi!" Diệp Thắng Thái mạnh mẽ bước vào phòng, nghiêm giọng nói.
Sao cô lớn lại ở đây?
Mặc dù cô trong sạch nhưng trong tình huống này đột nhiên gặp người nhà họ Diệp, Hoa Nhụy vẫn cảm thấy khó chịu. Cô cũng kịp hiểu ra khách sạn này là của cô lớn, cô thầm nghĩ đúng là khéo thật!
Cô lớn sẽ tin cô chứ?
Mặc dù ông nội và Diệp Kiều đều thừa nhận cô, nhưng cô biết những người khác trong nhà họ Diệp không chào đón cô. Hồi mùng 1 đầu năm cô đã từng gặp người nhà họ Diệp rồi.
"Có việc gì ra ngoài nói, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi!" Diệp Thắng Thái tiếp tục dữ dằn nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoa Nhụy.
Ánh mắc sắc bén như d.a.o kia quả thực đã đ.â.m vào lòng tự trọng của Hoa Nhụy!
Nếu tin tưởng cô, sao cô lớn không giải vây giúp cô?
Ớn lạnh từ đáy lòng cô dâng lên!
"Con hồ ly này! Chúng ta ra ngoài nói, đến đồn công an nói! Đi!" Vợ của tổng giám đốc Hạ tiến đến muốn nói cô.
"Đừng tới đây!" Hoa Nhụy cầm d.a.o tự vệ nghiêm túc nói với vợ của tổng giám đốc Hạ. Ngay sau đó cô móc bút ghi âm ra!
"Tôi nói rồi là tên khốn này vô lễ với tôi! Các người không tin thì nghe ghi âm đi!" Ban đầu cô muốn đưa công an bút ghi âm này, nhưng cô không thể để cho người nhà họ Diệp có bất cứ hiểm lầm gì với cô!
Vừa nghe thấy có bút ghi âm, sắc mặt của vợ tổng giám đốc Hạ cũng thay đổi!
"Tổng giám đốc Hạ, những người khác đâu? Vì sao chỉ có hai người chúng ta thôi?!" Giọng Hoa Nhụy vang lên.
"Hoa Nhụy, đêm nay chỉ có hai người chúng ta thôi! Nhanh ngồi đi, nhanh ngồi đi!"
"Tổng giám đốc Hạ, ngại quá bữa tiệc tối nay không có việc của tôi, quản lý của chúng tôi đã không ở đây thì a anh làm gì vậy?! Thả tôi ra!"
Nghe đoạn ghi âm này, hai vợ chồng tổng giám đốc Hạ nhìn nahu.
Hai người họ vốn đã liên thủ cũng vì công ty, nếu không vay được vốn thì xưởng may của họ không thể giải quyết được tình trạng khủng hoảng hiện tại!
"Nội dung phía sau còn muốn tôi phát không?!" Hoa Nhụy ấn tạm dừng. Cô tức giận nói, hai mắt đỏ lên nhìn về phía cô lớn đang đứng xem ở cửa!