Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 446
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:52:59
Lượt xem: 27
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt thờ ở của cô lớn, tim Hoa Nhụy nghẹn lại, ánh mắt rơi vào đôi vợ chồng muốn hãm hại cô. Bọn họ không ngờ cô sẽ mang theo bút ghi âm! Lần này cô muốn xem bọn họ cãi thế nào.
Rõ ràng Diệp Thắng Thái đã nghe thấy đoạn ghi âm, nhưng đối với bà ta mà nói chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng không tốt!
Đó là trong mắt người ngoài, bạn gái Hoa Nhụy của Diệp Thành là kẻ thứ ba!
"Ghi âm này, ghi âm này..." Hạ Cường lắp ba lắp bắp hỏi.
Lúc này công an đến rồi!
Diệp Kiều cũng tới, vài người tụ tập quanh cửa phòng. A Đông A Tây đeo kính râm mặc tây trang lạnh lùng đi đến, bảo những người đó tránh ra dọn đường cho Diệp Kiều.
"Kiều Kiều!" Diệp Thắng Thái thấy cô.
"Cô lớn! Chuyện này có người cố tính tạo ra để hại Hoa Nhụy, ngài đừng để bị lừa!" Hai vệ sĩ mặt không biểu cảm bảo vệ trước mặt cô. Cô nhìn Diệp Thắng Thái, nói nhanh gọn giọng rất lớn, nhiều người có thể nghe thấy.
Dáng vẻ Diệp Kiều như thế, mọi người hóng hớt đã cảm thấy lai lịch cô không nhỏ.
Diệp Kiều vào phòng thấy tay Hoa Nhụy cầm d.a.o và bút ghi âm, vẻ mặt cô ấy căm phẫn, cơ thể nhỏ hơi run rẩy. Rõ ràng cô ấy rất sợ hãi lại phải ra vẻ mạnh mẽ chiến đấu làm cô rất đau lòng.
"Đồng chí công an, chuyện này nhất định có hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Hạ Cường thấy công an tới, trong tay Hoa Nhụy còn bút ghi âm gây bất lợi cho bọn họ, vội vàng đổi giọng.
Tội quấy rối, tội hãm hại, còn muốn một câu "Hiểu lầm" để dàn xếp ổn thỏa?
Mẹ nó làm gì có chuyện tốt như vậy!
"Không phải hiểu lầm! Là anh ta quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c tôi! Cũng là tôi báo cảnh sát!" Hoa Nhụy kích động hơn cả Diệp Kiều, mặc dù biết chuyện này ảnh hưởng lớn đến thanh danh của con gái, cho dù là sự thật vẫn sẽ có những điều bất lợi cho cô ấy!
Nhưng cô ấy không thể để kẻ đã hại mình được yên ổn! Bọn họ phải trả giá đắt hơn!
"Đúng! Đồng chí công an, chúng tôi phải có lời giải thích về vấn đề này! Hơn nữa, chúng tôi có bằng chứng để kiện anh ta về tội quấy rối! Xin các anh lập tức lập án điều tra!" Diệp Kiều mạnh mẽ nói, như vậy còn có thể ép tổng giám đốc Hạ kia khai ra tên khốn đứng sau!
Hai vợ chồng Hạ Cường vừa nghe muốn kiện thì càng cuống hơn.
"Dẫn hết đi!" Đội trưởng công an trầm giọng nói.
Diệp Kiều đến trước mặt Hoa Nhụy nhìn cổ áo somi của cô ấy bị giật hết ra, cô âm thầm thở dài, "Hoa Nhụy, đừng sợ!"
Hoa Nhụy cúi thấp đầu gật đầu, hai giọt lệ rơi xuống....
Cô không sợ, chưa từng sợ! Chỉ là...
Có ghi âm của Hoa Nhụy, Hạ Cường không cãi được, vợ anh ta giả bộ không biết rõ tình hình, sau khi xin lỗi Hoa Nhụy thì cũng không sao, còn Hạ Cường bị giữ lại.
"Tổng giám đốc Hạ, cho anh cơ hội lấy công chuộc tội. Tôi hỏi anh, chuyện này có ai ở sau sai khiến anh không?!" Diệp Kiều bước vào phòng thẩm vấn, lạnh lùng hỏi Hạ Cường.
Hạ Cường kinh hãi, mặc dù anh ta muốn nói ra tình hình thực tế nhưng sợ khai ra Thư Dư thì sẽ không nhận được khoản vay, công ty cũng sụp đổ!
"Không có! Là tôi nhất thời hồ đồ thấy Hoa Nhụy xinh đẹp nên nảy lòng xấu xa!" Hạ Cường kiên định nói. Anh ta cũng không gây tổn thương gì cho Hoa Nhụy, còn bị cô đ.â.m vào mu bàn tay, có lẽ cũng không bị giam mấy ngày!
Diệp Kiều hừ lạnh, "Tổng giám đốc Hạ, muốn lấy dê thế tội sao? Vậy tôi sẽ để anh được như ý, có tin anh sẽ bị phán ít nhất ba năm không?" Diệp Kiều thấp giọng nói, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
"Cô là ai? Dám đe dọa tôi! Ở đây là đồn công an! Cô cho là tôi thiếu kiến thức pháp luật sao?!" Hạ Cường phản bác.
"Tôi là ai? Có thể nói uy h.i.ế.p anh trước mặt cảnh sát ở đồn công an, anh nghĩ tôi là ai?!" Diệp Kiều giễu cợt nói, cô lập tức khom lưng xích gần đến tai Hạ Cường: "Có thể bóp c.h.ế.t một ông chủ như anh thành con kiến!"
Hạ Cường trên trán toát ra mồ hôi lạnh biểu lộ kinh ngạc nhìn cô gái trẻ này! Sáng mai luật sư của tôi sẽ đến, cô đừng dọa dẫm tôi!" Hạ Cường ra vẻ không mắc lừa.
Diệp Kiều cười nhạo, cảm thấy anh ta thực sự ngây thơ!
"Dê thế tội, anh có tin mai anh sẽ đổi ý không? Đến lúc đó anh đổi ý thì đã muộn rồi!" Diệp Kiều quẳng lại câu này xong thì nhanh chóng rời đi.
"Kiều Kiều, cô lớn vẫn cho là cháu thông minh nhưng sao trong chuyện của Diệp Thành cháu hồ đồ vậy?! Cháu có biết cháu thế này đang hại Diệp Thành không?! Cô nghe chú của con nói bên chính ủy đã tìm thằng bé rồi! Nó là quân nhân đó! Hoa Nhụy kia có hoàn cảnh gì?!" Diệp Kiều vừa từ sở cảnh sát ra, Diệp Thắng Thái đã lên đón tận tình khuyên bảo.
"Cô lớn, ý của cô là cháu hại Diệp Thành? Hơn nữa cha và anh của Hoa Nhụy là nghiện ma túy chứ có phải tội ác buôn ma túy đâu? Bên chính ủy nói gì rồi? Không cho Diệp Thành tham gia quân ngũ hay không cho anh ấy tự do yêu đương?!"
"Kiều Kiều! Bỏ chuyện này ra một bên không nói nữa, chuyện tối nay, đúng, đúng là có người hại Diệp Thành nhưng đã gây ảnh hưởng! Hiện tại ai quen Diệp Thành đều biết!"
Thấy sắc mặt đã xấu đến khó coi, Diệp Thắng Thái nào còn dám nói tiếp, hiện tại Diệp Kiều mới là bà cô trẻ ở nhà họ Diệp!
Diệp Kiều lười nói với cô trẻ, cô đi về phía xe của mình, lên xe mới phát hiện Hoa Nhụy không ở đây. Hai phút sau cô ấy mới đến, dáng vẻ đầy tâm sự.
Thư Dư không ngờ không những không hãm hại được Hoa Nhụy mà Hạ Cường kia lại bị Hoa Nhụy tố cáo ngược lại! Con nhóc này trông nhu nhược lại đơn thuần thế mà cũng ranh ma! Không phải là Diệp Kiều bảo cô ta làm thế đấy chứ?!
"Cô Thư, vì giúp cô mà ông nhà tôi đã bị giữ lại, cô cũng không thể làm chúng tôi khó xử về khoản vay nữa chứ?!" Vợ của Hạ Cường tìm đến ngân hàng kích động nói với Thư Dư.
Thư Dư đứng ở cửa sổ, hai tay ôm n.g.ự.c chột dạ nghe bà Hạ nói.
"Bà Hạ,chị có ý gì đây? Ông nhà chị không lịch sự quấy rối phụ nữ bị bắt lại đến làm phiền tôi?!" Thư Dư quay người nhìn bà Hạ với dáng vẻ vô tội.
Cô ta đang muốn chối cãi? Hay sợ rước họa vào thân?
"Cô Thư, chúng ta không nói chuyện này chứ, việc khoản vay của công ty chúng tôi..." Bà Hạ sợ đắc tội với Thư Dư không được vay đành phải nói vậy.
"Bà Hạ, bộ phận kiểm soát rủi ro đã từ chối đơn xin vay của bà sáng nay. Tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi không thể làm được!" Thư Dư nhún nhún vai nói.
Sắc mặt bà Hạ lập tức thay đổi.
"Bộ phận kiểm soát rủi ro? Cô Thư, cô đang chơi vợ chồng chúng tôi đấy à? Lúc trước cô luôn mồm nói với anh nhà tôi sẽ tìm người xử lý khoản vay, chính mồm cô đã nói!" Bà Hạ kích động nói.
"Bà Hạ, tôi không nói như vậy! Ban đầu tôi là nhân viên kinh doanh nhận nghiệp vụ của các chị, sau đó bộ phận kiểm soát rủi ro chấp nhận mới có thể cho các chị vay tiền được!" Thư Dư qua cầu rút ván.
Bà Hạ không thuận theo, Thư Dư đành gọi bảo vệ đuổi cô ra khỏi văn phòng của mình.
"Bà Hạ, Thư Dư này hiện tại đã bị ngân hàng của chúng tôi hạn chế cho vay, hôm qua đã có thông báo xuống! Cô ta biết bản thân không thể cho vay còn đồng ý với các chị, rõ ràng là lừa các chị rồi!" Chị Ngô đuổi kịp theo bà Hạ nói sự thật.
Lần này bà Hạ mới hiểu ra! Vừa rồi suýt nữa cô ta đã tin chuyện ma quỷ của Thư Dư!
Con đĩ Thư Dư này rõ ràng đã mất tư cách cho vay mà đêm qua còn mạnh mồm xui khiến Hạ Cường làm chuyện đó, còn bảo hứa sẽ có thể cho bọn họ vay! Bây giờ làm Hạ Cường bị kiện, khoản vay thì không lấy được!
Thư Dư ở phía sau sai khiến bọn họ lại ụp nồi lên bọn họ!
Lần này hai vợ chồng bọn họ không lấy được gì tốt, kết quả Hạ Cường còn bị bắt giam!
Bà Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Con đĩ Thư Dư này! Chờ đấy cho tao!"
--
Mặc dù không hãm hại Hoa Nhụy thành công nhưng chuyện này đã gây ra ảnh hưởng với Diệp Thành và Hoa Nhụy, Thư Dư vẫn rất được hoan nghênh. Đêm hôm đó mấy người phụ nữ ở đại sảnh khách sạn là do cô ta sắp xếp, chuyện này đang lan truyền trong nhóm bọn họ.
"Thực sự không biết anh họ em mắt bị mù hay gì mà cứ phải hẹn hò với con bé lọ lem kia!" Người nói là Hàn Yên, cháu gái của bà cô lớn của Diệp Kiều đang đánh bài bài poker. Một bàn mấy người có nam có nữ, Thư Dư cũng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-446.html.]
"Hàn Yên! Em dám nói anh Thành như thế, có bản lĩnh đó! Cẩn thận anh Thành về sẽ c.h.é.m em đầu tiên đấy!" Người nói chuyện là Hàn Ngọc, anh trai Hàn Yên.
"Em nói sai sao! Chị Thư Dư tốt thế nào chứ! Anh ấy không hợp!" Hàn Yên lớn tiếng nói, Thư Dư đang ngồi ở vị trí chếch đối diện cô ta.
Thư Dư được Hàn Yên khen thì vội vàng lắc đầu, "Hàn Yên, em cũng đừng nói vậy, nếu anh em biết sẽ không hay! Chị và anh Thành của em cũng không có gì.
Hàn Mặc nằm trên ghế sopha bên cạnh muốn ngủ tỉnh giấc thầm nghĩ, người phụ nữ này lại giả bộ...
"Chị Thư Dư, theo chúng em, chị và anh Thành rất xứng đôi!" Một cô gái khác nói.
Vừa nõi xong bên ngoài có tiếng chó sửa, lát sau có ba cảnh sát đi đến, là một nam hai nữ.
"Ai là Thư Dư?" Cảnh sát đi đầu kẹp tập tài liệu màu đen dưới nách, trầm giọng nói.
Một đám người trẻ tuổi đều ngừng tay, "Các anh làm gì vậy? Sao vào nhà tôi?" Hàn Yên cất giọng nói, dáng vẻ không sợ cảnh giác chút nào, cô ta cũng rất bực sao bọn họ có thể vào.
Cảnh sát không nhì Hàn Yên chút nào, Thư Dư đã đứng dậy với vẻ mặt khó coi.
"Là tôi, đồng chí cảnh sát xin hỏi có chuyện gì vậy?"
"Có người tố cáo cô xui khiến người khác hãm hại, quấy rồi cô gái họ Hoa! Bây giờ cô nhất định phải cùng chúng tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra! Dẫn cô ấy đi!" Công an đi đầu đưa giấy kiện và triệu tập ra, nghiêm túc nói với Thư Dư
Chết tiệt!
Họ Hoa?
Không phải Hoa Nhụy sao?
Là Thư Dư xúi dục người khác hại cô ấy?
Tất cả nam nữ trẻ tuổi ở đây đều kinh hãi.
"Các anh hiểu lầm gì vậy? Sao tôi có thể làm ra chuyện này được! Nhất định là bọn họ hãm hại tôi!" Thư Dư không ngờ Hạ Cường sẽ khai mình ra, mà cảnh sát lại đến nhà họ Hàn bắt cô ta!
"Có phải hiểu lầm không tới cục cảnh sát nói tiếp!" Một nữ cảnh sát quan sát nói, giữ tay Thư Dư đưa còng tay vào tay cô ta.
"Tôi bị oan!" Trên đường đi Thư Dư kêu lên không ngừng.
"Chết tiệt, chị Thư Dư sẽ không phải người như vậy thật chứ?!" Hàn Ngọc kích động nói.
"Sao có thể chữ?" Hàn Yên nhíu mày, "Nhưng mấy cảnh sát hôm nay đúng là to gan dám đến nhà mình bắt người! Nhất định là có người ta chỉ thị!"
"Sao không thể?! Chị Thư Dư của các anh vẫn chưa hết hi vọng với anh Thành đâu, cái loại giả tạo này đúng là ác độc!" Hàn Mặc hoàn toàn tỉnh lại, thở ra một hơi, uể oải nói.
Chỉ chốc lát sau bà cô lớn đều biết Thư Dư hại Hoa Nhụy đã bị cảnh sát dẫn đi!
DTV
Có thể để công an đến nhà họ Hàn bắt người đương nhiên nhiên là Diệp Kiều!
Thư Dư vừa lên xe cảnh sát đã thấy Diệp Kiều ngồi ở ghế phụ!
"Cô Thư, tôi nhớ tôi từng nói nếu cô còn dám giở trò xấu thì tôi sẽ không để cô sống yên ở thành phố J nữa đâu!" Diệp Kiều không thèm quay đầu, lạnh lùng nói.
"Diệp Kiều, tôi không hiểu, tôi làm gì cô chứ?!" Thư Dư hai tay đeo còng tức giận nói. Bên cạnh cô ta là hai nữ cảnh sát, ở ngay trước mặt hai người họ cô ta nào dám cãi nhau với Diệp Kiều, sợ nói nhiều sai nhiều!
"Còn giả bộ nữa, hai vợ chồng Hạ Cường chắc chắn cô là người xúi giục bọn họ! Tôi xem cô thoát thân thế nào!" Diệp Kiều tàn nhẫn nói.
Thư Dư mặt không đổi sắc, "Việc bọn họ là kết quả lại tìm tôi thế tội! Tôi tin cảnh sát sẽ cho tôi kết quả trong sạch!"
Hạ Cường chỉ điểm cô ta thì sẽ đúng rồi?! Chỉ cần cô ta chắc chắn bản thân không làm thì xem bọn họ đổ tội cho cô ta thế nào! Thư Dư suy nghĩ.
"Chỉ mong lần này cô Thư có thể thoát thân được! Nếu không thiếu đi một cực phẩm đối đầu với tôi, tôi sẽ thấy chán lắm!" Diệp Kiều nói sâu xa rồi lập tức xuống xe cảnh sát.
Chán chết!
Hiện tại cô chỉ muốn muốn đến đội đặc chủng để tìm ra tên khốn nạn dám nói dối cô! Nhưng con khốn Thư Dư này cứ xuất hiện giở trò như vậy!
Cái tên dám nói dối cô sắp hết 24 giờ còn không chủ động gọi điện hoặc tìm cô, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!
Kỳ hạn cô cho anh là 48 giờ!
Thư Dư vẫn im lặng, chờ luật sự đến cô ta một mực nói với luật sư rằng Hạ Cường vu oan cho cô ta!
"Cô Thư, chỉ cần Hạ Cường không có chứng cứ chứng minh cô xúi giục anh ta thì sau 48 giờ cảnh sát sẽ tự động thả người. Ngài không cần lo lắng, kiên nhẫn chờ là được!" Luận sư trấn an cô ta.
"Làm sao anh ta có thể có chứng cứ..."Thư Dư nhỏ giọng thì thầm, ngồi đợi 48 giờ sau được thả.
Chưa đến 24 giờ, cuối cùng Lục Bắc Kiêu đã gọi điện đến!
"Cục cưng, hiện tại anh đang ở sân bay phải đến nơi khác chấp hành nhiệm vụ, có lẽ mười ngày nửa tháng không về được, đừng nhớ quá nhé!" Ngoại trừ Diệp Thành không biết đi đâu giải quyết công việc rồi, tất cả mọi người đều được anh thống nhất một việc. Đó chính là khi Diệp Kiều tới hỏi thì nói anh ra ngoài rồi.
"Lục Bắc Kiêu! Anh lại lừa em! Anh biết hiện tại em ở đâu không?! Em đang trên đường đến đại đội của anh đây, còn nửa đường nữa thôi!" Diệp Kiều hung dữ nói.
!!!!
Quả nhiên lúc trước đã bị lộ tẩy!
Nhóc con thực sự ngày càng tinh ranh!
"Cưng ơi, anh lừa em làm gì? Anh thực sự ở sân bay mà! Chuyến bay sắp cất cánh rồi, nhanh về nhà đi, ngoan về nhà chờ anh giao tiền thuê cho em! Dành dụm mấy tháng rồi!" Anh cười nói lời xấu ổ.
Lúc này rong tai nghe truyền đến âm thanh phát sóng của sân bay.
Chẳng lẽ anh ở sân bay thật, trước đó anh không lừa cô?
Sao có thể!
"Lục Bắc Kiêu, vì sao anh lừa em? Đại Ngốc nói anh không ở doanh trại, anh lại nói anh và anh ấy vừa về! Em mong anh thẳng thắn sẽ được khoan hồng!" Diệp Kiều vừa lái xe vừa nghiêm túc nói.
"Vợ ơi, thực sự không có thời gian! Anh sắp lên máy bay thật rồi, không tin em nghe đi!" Sĩ quan Lục cầm máy ghi âm đứng ở lối nhỏ trong bệnh viện nghe điện thoại.
"Cục cưng, vợ ngoan, nhanh về đi, anh hứa sẽ nhanh về!" Anh lại dỗ dành.
"Không được! Nói dối một lần sẽ có lần thứ hai! Ai biết bây giờ anh có phải đang dùng đoạn ghi âm tiếng của đài sân bay để lừa em thì sao!" Diệp Kiều tức giận nói!
!!!
Nhóc con này, em là Holmes à?!
Cái này cũng đoán được! Sĩ quan Lục không khỏi cảm khái ở trong lòng, vợ khôn khéo quá cũng không phải chuyện tốt!
"Được được được, em đến đại đọi tìm đi!" Dù sao đã thống nhất hết rồi, không sợ cô nghi ngờ nữa!