Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:00
Lượt xem: 22
Đương nhiên cô phải làm rõ!
Diệp Kiều tức giận nghĩ muốn lập tức có thể thấy anh! Nhưng cô cũng tin anh không ở đại đội!
"Vợ ơi, không tức giận mà, trên đường lái xe cẩn thận một chút nhé, anh phải lên máy bay rồi!" Giọng điệu dịu dàng dỗ dành.
"Phòng bệnh 606! Sao anh lại ra đây?! Tay phải còn cầm đồ, không muốn tay nữa đúng không?!" Lúc Diệp Kiều chuẩn bị cúp máy, một giọng nói của một người phụ nữ trung niên xa lạ truyền đến.
!!!
Cô choáng váng và suýt đạp phải phanh, nhưng cô vẫn lý trí dừng xe sang bên đường.
Phòng bệnh 606.... Cánh tay....
Lúc đó tay trái Lục Bắc Kiêu cầm ống nghe, tay phải cầm máy ghi âm, quay đầu nhìn y tá trưởng dáng vẻ khỏe mệnh như đàn ông!
Đầu anh đầy hắc tuyến!
Cái này gọi là gì?
Thất bại trong gang tấc!
"Cậu còn trừng mắt! Khỏi nghĩ chị giống mấy y tá kia có thể bị khuôn mặt lạnh lùng của cậu dọa khóc! Nhanh về phòng bệnh nằm đi! Xem cậu có thể làm được gì!" Ra vào bệnh viện đều là bộ đội cứng rắn, đại lão gia, tính ai cũng dữ tợn nên y tá trưởng ở đây có tính cách kiêu ngạo hơn cả bọn họ!
Cho dù đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng cũng có thể khiến các y tá sợ hãi không dám bước vào phòng bệnh của Lục Bắc Kiêu!
Lục Bắc Kiêu vừa y tá trưởng quở trách xong, trong loa tiếng gầm gừ điên cuồng của bà Lục phát ra.
"Lục Bắc Kiêu! Rốt cuộc bây giờ anh ở đâu?!"
Sau khi cô dừng chiếc xe Jeep màu đỏ sang một bên, một tay cầm di động một tay che trán, trong lòng vừa hoảng sợ vừa tức giận!
Giọng của có thể dùng từ đinh tai nhức óc để hình dung!
Lục Bắc Kiêu hít vào một hơi lạnh, có cảm giác tai họa sắp ập đến!
Lục Bắc Kiêu anh thực sự là không sợ trời đất, diêm vương cũng phải nể anh 3 phần nhưng lại chỉ sợ duy nhất vợ!
"Em yêu, anh bị đứt tay."
"Bị đứt tay?! Thực sự không xem tính mạng ra gì, vết thương do đạn b.ắ.n ra đấy, mảnh đạn còn chưa lấy ra." Lục Bắc Kiêu còn chưa nói xong đã bị y tá trưởng cắt ngang trước. Bà cướp lấy máy ghi âm trên tay phải của anh, y tá trưởng bị ánh mắt dữ tợn của Lục Bắc Kiêu cắt ngang.
Thằng nhóc này trừng người ta đúng là khiến người ta sợ hãi, dáng vẻ lại giống người!
Diệp Kiều nghe rõ điều y tá trưởng nói, một tay giữ chặt vô lăng, cắn chặt môi dưới.
Anh bị thương đang ở bệnh viện lại giấu giếm cô nói phải đi chấp hành nhiệm vụ!!!
"Vợ ơi, đừng nghe chị ấy nói bừa, anh vẫn đang nhảy nhót tưng bừng này."
"Bệnh viện nào?!" Giọng nói tức giận truyền đến, trong lòng anh lại giật mình.
Không đợi Lục Bắc Kiêu trả lời, Diệp Kiều đã đã buông điện thoại ra nhìn dãy số trên màn hình. Dãy số của thành phố J, anh đang ở bệnh viện.
"Anh không nói em cũng biết, 301!" Cô hung dữ nói rồi lập tức cúp máy, xoay chìa khóa xe khởi động xe, dứt khoát quay đầu về thành phố!
Lục Bắc Kiêu gọi lại, không có ai trả lời.
Trời sắp tối, anh lo rằng cô sẽ gặp tai nạn khi lái xe vội vàng!
Anh đành phải nhờ quan hệ của mình với đại đội giao thông, bảo họ đón cô tới!
Sau khi sắp xếp xong, Lục Bắc Kiêu còn hoảng hốt vì đại nạn của chính mifh!
Thế là đã gọi thêm một vài cuộc điện thoại.
Một tiếng rưỡi sau ...
Cửa phòng bệnh 606 bị một người đá văng, tấm cửa bị va đập mạnh!
Cô gái mặc một chiếc áo gió kaki của Anh, đi boot màu đen, tóc dài được uốn xoăn nhẹ đầy tức giận đứng ở cửa.
Trong phòng bệnh, vợ chồng lão tư lệnh Lục, lão tham mưu trưởng Diệp, vợ chồng tư lệnh Lục cùng bệnh nhân phạm tôi đầy trời nào đó ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, cả sáu cặp mắt đồng loạt nhìn về phía cửa. !
Khí chất đó giống như nữ hoàng đến!
Cho dù người lớn ở trong phòng sắc mặt cô vẫn lạnh lùng vô cùng, ánh mắt sắc bén b.ắ.n thẳng vào giường bệnh. Người đàn ông mặc áo bệnh nhân sọc trắng xanh đang ở đó.
Bất kể kiếp trước hay hiện tại, đây là lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy anh mặc áo bệnh nhân! Lần đầu tiên thấy sắc mặt anh xanh xao, với đôi má gầy gò và đôi mắt trũng sâu, hốc hác đến thế!
Đôi tay buông thõng bên hông, bí mật siết chặt, kìm nén nỗi đau thấu tim!
Cô bước đến, đôi boot màu đen giẫm lên nền đất sáng sủa phát ra âm thanh nặng nề. Trong mắt cô không có bất cứ người lớn nào ở đây, chỉ có giường bệnh. Trên giường bệnh là cái người đáng giận đã giấu giếm cô, còn kết hợp với bạn bè lừa gạt cô!
Khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí!
Lần đầu tiên trong đời Lục Bắc Kiêu đối mặt với một người khiến anh có cảm giác muốn trốn sau lưng ông nội!
Ngay cả khi còn bé làm chuyện xấu bị bà Đỗ đánh vào m.ô.n.g anh cũng chưa từng trốn sau lưng người lớn nhờ che chở cả, tối nay bị vợ dọa đến mức muốn tránh!
Những trưởng bối này đều là anh mời đến cứu binh mà lại bị cô bỏ qua!
Mà các ông các bà hình như cũng bị khí thế mạnh mẽ của vợ anh làm choáng váng, không dám căn cô nói tốt cho anh.
!!!
Trong lúc nhất thời Lục Bắc Kiêu luống cuống, xấu hổ trốn sau lưng ông nội, mặt dày nở nụ cười về phía bà Lục đang khí thế hung hăng.
"Kiều Kiều! Kiều Kiều! Con đến rồi nha!" Vẫn là bà Đỗ tỉnh táo trước, bà vội đứng lên đến trước mặt Diệp Kiều, nở nụ cười hòa ái.
"Mẹ! Mẹ đừng cản con, đây là chuyện giữa con và anh ấy! Ông bà nội nữa, mọi người đừng quan tâm!" Diệp Kiều vẫn giữ khuôn mặt ấy chỉ nhìn vào mắt bà Đỗ. Cô nói với giọng điệu không cho bất cứ ai xen vào!
"Đi đi đi, chuyện vợ chồng trẻ để chúng nó tự giải quyết!" Người nói là lão tư lệnh Lục, nói xong ông đứng dậy.
"Kiều Kiều, A Kiêu nó cũng sợ con."
"Lục Bắc Kiêu! Có phải anh không muốn ở bên em nữa đúng không?!" Lão tham mưu trưởng Diệp còn chưa khuyên cháu gái cưng xong đã nghe thấy Diệp Kiều nói. Giọng nói phá nóc nhà vang lên, cô đi đên bên giường, hai tay nắm chặt đối mặt với Lục Bắc Kiêu vừa cười làm lành với cô, hai vai căng cứng! Cô đã dùng hết sức lực để hét lên với anh!
Tiếng hét này của cô làm các trưởng lão sợ tới mức chỉ muốn nhanh chóng tránh đi, sợ Diệp Kiều quay đầu lại tra hỏi, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng!
Mới hơn một tiếng đồng hồ trước họ mới biết thằng nhóc thối này bị thương, ngay cả tư lệnh Lục cũng không biết, trên đường tới còn bị bà Đỗ mắng một trận, cho rằng ông biết chuyện mà không báo!
Lục Bắc Kiêu không phản bác, cánh tay dài vươn ra định ôm cô. Diệp Kiều lập tức lùi ra sau một bước, ánh mắt vẫn sắc bé như lưỡi d.a.o hung dữ nhìn anh chằm chằm, chỉ là trong đôi mắt ấy cũng có ánh nước!
"Sao không muốn! Nằm mơ cũng muốn sống ở bên em mỗi ngày! Nhóc con, vết thương nhỏ này của anh, nhìn em sợ..." Anh lập tức xuống giường, đi tới chỗ cô nhẹ dỗ dành.
Mấy vị trưởng lão lúc này đều đi tới cửa phòng, yên lặng nhìn lại thấy Diệp Kiều giơ cánh tay định đánh Lục Bắc Kiêu, nhưng bàn tay kia không rơi xuống, "Em đánh anh làm gì! Cái gì mà đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau đều là giả! Đã thế em không cần nữa, đừng theo em nữa!"
Diệp Kiều ngẩng mặt giận dữ nói với anh, sau đó xoay người rời đi!
Anh vươn tay ra muốn túm cô lại định hôn cô một cái thật sâu rồi nói tiếp. Nhưng Diệp Kiều dường như đã biết anh sẽ có chiêu này, nhanh lẹ tránh đỉ rồi quay người, ánh mắt càng thêm sắc bén b.ắ.n thẳng vào anh!
"Lục Bắc Kiêu! Anh đừng làm chuyện này với em nữa!" Cô sầm mặt, "Đừng cho là em đang đùa anh, em nghiêm túc đấy! Anh chọn giấu em thì khoảnh khắc anh nói dối em thì anh nên biết hậu quả là gì!"
Đương nhiên anh biết hậ quả, nhưng không ngờ rằng sẽ bị cô phát hiện!
Cứ nghĩ vết thương lành rồi gặp lại cô sẽ không phát hiện ra, thậm chí bị phát hiện cứ giải thích qua loa cô cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Lục Bắc Kiêu nhìn về phía của cầu cứu, nhưng mấy vị trưởng bối đã đi ra, chỉ còn bà Đỗ đi cuối đóng cửa, dành cho anh một ánh mắt "Con trai, con tự cầu phúc đi!"!
"Mẹ! Đừng đóng cửa, con cũng đi!" Diệp Kiều nhanh chân đi về phía cửa, bà Đỗ ra vẻ không nghe thấy vội đi ra.
Diệp Kiều vừa kéo cánh cửa ra cánh tay đã bị anh ấn xuống. Hai tay cô túm chặt chốt cửa lại không chống lại sức mạnh của tay anh! Diệp Kiều tức giận đành phải buông ra, lúc anh định ôm cô thì cô né ra.
Lục Bắc Kiêu dựa lưng vào tấm cửa chặn lại, lần này xem cô đi thế nào!
Người đàn ông to lớn mặc áo bệnh nhân, khuôn mặt tuấn tú gầy gò, cằm nổi một lớp râu ria xanh, khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ trông rất khốn nạn!
"Cục cưng, thấy được chưa? Thực sự là vết thương nhỏ, một tay cũng khỏe bằng cả hai tay! Cho dù bây giờ để anh đi làm nhiệm vụ thì vẫn có thể chiến đấu được! Chưa kể trả tiền thuê nhà cho em có thể đại chiến 300 hiệp!" Anh ngăn ở cửa mặt dày mày dạn nói với nữ vương Kiều đang đầy tức giận đứng cách đó không xa.
Thực ra cánh tay bị thương kia chưa hết sưng, nặng giống như đổ chì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-447.html.]
"Anh có để em mở không?!" Cô sầm mặt nói.
Lục Bắc Kiêu lắc đầu, không cho, có c.h.ế.t cũng không cho!
Lục Bắc Kiêu lập tức lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra: "A Đông, tôi đang ở trong phòng bệnh, cửa phòng bệnh bị Lục Bắc Kiêu chặn rồi, hai người lập tức mở cửa cho tôi đi!"
!!!
Hai tên vệ sĩ kia còn ở đây! Trong lòng anh ngập tràn lửa giận, nhưng hiện tại anh là người có tội, nào có tư cách chất vấn cô!
Anh lập tức cài khóa chống trộm vào, đi về phía cô, Diệp Kiều lùi lại từng bước, đến tận khi lùi đến chân tường, "Lục Bắc Kiêu, anh còn dám thử bước lên một bước nữa xem?!"
Người đàn ông lập tức dừng lại.
"Cục cưng, lần này em muốn phạt anh thế nào anh đều nhận! Đừng bơ anh có được không? Thực sự vết thương nhỏ mới giấu em, sợ em lo lắng vớ vẩn! Anh là người trong nghề không chịu được mấy phát đạn thì không tính là đàn ông! Ngoan nào, không phải em muốn sinh con sai sao, anh sẽ giao tiền thuê nhà cho em mà!"
Anh vừa nói tay trái đặt lên cổ áo vừa nhanh chóng cởi mấy chiếc cúc áo, sau đó hai tay giữ lấy cổ áo cởi bỏ áo bệnh nhân giống như cởi áo thun, lộ ra từng khối cơ bắp.
Ở khối cơ bắp đầy gợi cảm ấy, Diệp Kiều rõ ràng đã thấy cánh tay phải và vai phải của anh quấn băng vải!
Trên lớp vải quấn ấy còn rỉ từng vết m.á.u lớn nhỏ.
Anh bước đến đã đến trước mặt cô, "Địa chủ Kiều, mời thu thuế!" Da mặt của anh dày hơn.
Cô dữ dằn nhìn anh chằm chằm, cắn răng đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c anh, "Lục Bắc Kiêu! Tên khốn nạn anh! Anh chỉ có một mình sống tốt! Anh cưới em làm gì!" Bởi vì nghẹn ngào nên giọng cô rất thấp, nắm đ.ấ.m liên tục đập mạnh vào lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh, vừa hung tợn nói hốc mắt cũng ửng hồng.
Cô giận anh, hận anh, lại càng thấy đau lòng cho anh!
Sao cô không rõ tâm lý của anh! Một người đàn ông không chịu để cho cô thấy vẻ yếu đuối của anh! Đúng là sợ cô lo lắng, cũng sợ cô thấy vẻ tiều tụy ốm yếu của anh hơn! Nhưng vợ chồng là gì? Giữa vợ chồng là bình đẳng, giúp đỡ nhau, đồng cam cộng khổ!
Kiếp trước anh cũng có tật xấu này, nếu không phải Lục Tiểu Cổn nói thì cô cũng không biết cuối cùng anh bị bệnh trầm cảm! Kiếp trước anh chịu mấy phát đạn cô cũng không biết, chỉ biết trên người anh có sẹo to sẹo nhỏ!
Từng giọt nước mắt rơi xuống, nắm đ.ấ.m vẫn đ.ấ.m mạnh vào anh, "Bé con, anh không cưới em thì còn sống thế nào?" Tay anh vòng qua eo cô, cúi đầu cười nói.
Diệp Kiều đẩy mạnh n.g.ự.c anh, tránh người đi, "Đừng mặt dày với em, chúng ta ly ưm..."
Cái từ "Hôn" kia còn chưa ra khỏi miệng anh đã kéo cô vào lòng, cúi đầu hung hăn cô hôn!
Cô giãy giụa nghiêng đầu muốn tránh lại bị anh giữ chặt gáy, làm nụ hôn này sâu hơn!
Ngọn lửa hoành hành trong miệng cô, điều khiến cô tức giận hơn cả là trong miệng anh vẫn còn mùi thuốc!
Trong bệnh viện cấm hút thuốc mà anh còn hút, thật đúng là giỏi mà!
"Rầm", cửa phòng bệnh đáng thương lại bị ấn công, lần này cánh cửa sắp vỡ thành từng mảnh rồi, chỉ thấy hai người đàn ông mặc đồ đen rất ngầu đứng ở cửa.
Nhìn thấy trong phòng bệnh là hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi anh rể trần nửa trên đang ôm nữ vương Kiều trong lòng, A Đông A Tây hoang mang!
"Cút!" Lục Bắc Kiêu buông Diệp Kiều ra, nhìn về phía cửa, khuôn mặt tuấn tú sầm lại nghiêm nghị nói.
Bóng dáng A Đông A Tây biến mất ngay khỏi cửa pòng, bọn họ cũng không dám lại bị đánh!
"Sĩ quan Lục, tới giờ ngài uống thuốc rồi" A Đông A Tây vừa đi, y tá đẩy xe nhỏ vào thấy cảnh tượng bên trong vội vàng cúi đầu nhắm mắt nói.
"Không phải đã nói để các cô truyền nước cho tôi sao?! Sao còn mang thuốc đến?! Đổi đi!" Khẩu khí của anh ngang ngược, khuôn mặt lạnh lùng, dù trông anh đẹp trai nhưng mấy cô gái trẻ này sợ anh vô cùng!
"Sĩ quan Lục, bác sĩ Chương nói mặc dù truyền nước nhanh khỏi nhưng lạm dụng kháng sinh sẽ ảnh hưởng đến miễn dịch trong cơ thể ngài." Y tá cúi thấp đầu rụt rè nói.
Lục Bắc Kiêu muốn khỏi nhanh nên không muốn uống thuốc.
"Cô y tá, cô để thuốc lại đi!" Diệp Kiều nãy giờ không lên tiếng mở miệng nói.
DTV
"Tôi, tôi nhất định phải thấy bệnh nhân uống mới đi được!" Sĩ quan Lục này sẽ thực sự phối hợp uống thuốc sao?
Lúc này Diệp Kiều nhìn về phía Lục Bắc Kiêu đang miễn cưỡng kia, mặt cô không biểu cảm không nói một câu.
"Bà Lục, anh uống anh uống!" Đây là cơ hội anh thể hiện bản thân trước cô sao có thể buông được?! Lục Bắc Kiêu nói rồi đi đến xe nhỏ y tá đẩy tới, cầm mấy viên thuốc kia bỏ vào miệng nuốt thẳng mà không cần nước.
Wow! Hóa ra đây là bà Lục sao!
Trước mặt bà Lục, sĩ quan Lục lạnh lùng thật sự là dịu dàng ngoan ngoãn quá!
Y tá Tiểu Cầm tự nghĩ, bà Lục thực sự xinh đẹp và ngầu mà!
"Sĩ quan Lục, ngoài còn phải đo nhiệt độ cơ thể!" Tiểu Cầm đưa nhiệt kế qua cho anh.
Tay Lục Bắc Kiêu sờ lên trán, "Đo cái gì mà đo, không nóng chút nào!"
Lúc này bà Lục quăng ánh mắt nghiêm nghị đến, sắc mặt cô vẫn âm trầm như thế!
"Đo, anh đo!" Sĩ quan Lục nhìn về phía bà Lục rồi vội nói, nhận lấy nhiệt kế từ tay y tá rồi để dưới nách.
Ánh mắt của bà Lục có thể trị sĩ quan Lục ngoan ngoãn! Thật là ngầu mà!
Năm phút sau.
"Sĩ quan Lục, ngài còn đang sốt mà! 38,5 độ! Bảo ngài uống nhiều nước nóng mà ngài không nghe!" Có bà Lục ở đây, lá gan của y tá Tiểu Cầm cũng tăng lên, giọng nói có mấy phần chỉ trích!
Cô y tá này, sáng mai đổi người khác!
Lục Bắc Kiêuvẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô y tá dám chỉ trích anh trước mặt bà Lục.
Còn sắc mặt bà Lục càng âm trầm, cách cô nhìn chằm chằm vào anh trông còn đáng sợ hơn anh trừng cô y tá. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô thì vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Anh uống, vợ ơi, anh đi đổ nước ngay, em đừng giận!"
Anh vội vàng lấy bình nước ngoan ngoãn rót một bình nước nóng.
"Cô y tá, còn gì cần anh ấy phối hợp nữa không?" Diệp Kiều nhìn về phía y tá nghiêm túc hỏi.
"Bà Lục, trong phòng bệnh sĩ quan Lục còn hút thuốc nữa! Miệng vết thương của anh ấy còn chưa hết sưng, ăn uống phải thanh đạm, phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, tiêm, đo nhiệt độ!" Y tá đã mách lại cho Diệp Kiều.
Lục Bắc Kiêu lại trừng mắt với cô ấy, hiện tại Tiểu Cầm cũng không sợ anh!
"Được rồi, tôi biết rồi. Làm phiền các cô rồi, sau này tôi sẽ dạy dỗ anh ấy lại!" Diệp Kiều lễ phép nói với y tá.
Đúng, bệnh nhân không nghe lời y tá và bác sĩ này nên dạy dỗ cẩn thận@
Y tá Tiểu Cầm nhìn Lục Bắc Kiêu đang cầm bình nước uống ùng ục, sau đó cô ấy đẩy xe nhỏ đi.
"Bé cưng, đừng nghe các cô ấy nói bậy, cơ thể anh rất tốt đây!" Uống xong một bình nước lớn, trán Lục Bắc Kiêu đổ chút mồ hôi đi đến trước mặt cô lại cười đùa tí tửng nói.
Sắc mặt Diệp Kiều vẫn rất khó coi, "Thân thể tốt, đúng không? Vậy anh quỳ điều khiển cho em xem nào!"
Anh họ Lục lập tức đến chỗ TV cầm điều khiển ra, đầu tiên là mở TV lên. Đây là phòng bệnh cán bộ cao cấp, TV là tiêu chuẩn thấp nhất.
"Cục cưng, để chứng minh anh thực sự không sao, anh sẽ quỳ! Em bớt giận đi!" Anh cười nói, đặt điều khiển từ xa lên đất sau đó quỳ thẳng xuống.
Sắc mặt Diệp Kiều vẫn rất tệ, cô không để ý đến anh mà đi về phía cửa.
"Kiều Kiều! Em đi đâu thế?!" Anh cho là cô muốn đi nên gọi to, định đứng dậy thì Diệp Kiều quay người nhìn anh chằm chằm, "Lúc em về nếu anh không quỳ thì nhất định phải chết!"
Cho nên cô sẽ còn quay lại.
Lục Bắc Kiêu thở dài một hơi, còn chưa nói gì cửa phòng bệnh đã bị cô đóng, cô đi ra ngoài.
Diệp Kiều ra chỗ y tá cẩn thận hỏi thăm tình hình vết thương của anh. Anh bị trúng đạn vào bắp tay phải, vỏ đạn đã được lấy ra nhưng có một mảnh đạn nhỏ đã mắc vào khe hở giữa hai bả vai của anh, độ khó quá lớn, để tránh tạo ra tổn thương lần hai nên chỉ có thể ở lại trong đó.
"Đại Ngốc, cậu thấy chưa? Là phòng này à?!" Ngoài cửa sổ có hai người như Spider-Man dán vào tường, Đại Ngốc đang nhìn vào cửa sổ.
Quan sát xong anh ta choáng váng.
Người đàn ông để trần nửa trên đang quỳ là Tiểu Lục sao?! Sao cậu ta lại quỳ?!
"Chết tiệt! Kiêu gia, Kiêu gia đang quỳ! Dưới đầu gối của cậu ta kia là điều khiển từ xa sao!" Phương Trác leo lên nằm trên bệ cửa sổ, nhìn cảnh tượng trong bên trong phòng bệnh cả kinh nói.
Lục Bắc Kiêu mơ hồ cảm thấy ngoài cửa sổ có người, bản năng anh muốn đứng lên. Lúc này đúng lúc Diệp Kiều đi vào, "Anh đừng nhúc nhích!" Cô lạnh giọng nói.
Anh không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa ssor thấy cửa sổ bị người từ bên ngoài kéo ra.
"A ha ha... Kiêu gia! Thanh danh của cậu! A ha ha..." Phương Trác động tác lưu loát nhảy vào từ ngoài cửa sổ, nói trông có chút hả hê.
"Tiểu Lục! Cậu đang bị Tiểu Kiều phạt quỳ điều khiển à!" Đại Ngốc cũng nhảy vào sau đó!
Lục Bắc Kiêu mặt đầy hắc tuyến, tức giận đến mức muốn đứng lên!
"Lục Bắc Kiêu! Anh đừng nhúc nhích!" Diệp Kiều không thèm nể mặt anh lạnh giọng nói. Cô muốn để anh mất mặt trước mặt các anh em thì anh mới có thể nhớ kỹ được!