Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 449
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:04
Lượt xem: 26
Từ nhỏ đến lớn, Thư Dư chưa từng phải chịu ấm ức như vậy, hai tay bị còng, không thể cử động tự do, người bị nhốt trong phòng tạm giam chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, mất tự do cá nhân, ngay cả luật sư cũng phải chờ đợi 24 giờ nữa mới có thể đến!
Cô ta nghĩ rằng bọn họ không có bằng chứng, vài giờ là sẽ được thả ra, nghĩ rằng người nhà họ Thư sẽ tìm quan hệ để bảo lãnh cô ta ra ngoài trước, kết quả đợi một ngày một đêm cũng không thấy bất kỳ động tĩnh gì!
“Cô ngoan ngoãn chút đi! Đây không phải nhà của cô, làm ầm ĩ lên!” Nữ cảnh sát nghiêm nghị quát, dùng dùi cui điện chỉ vào cô ta.
Thư Dư tức giận đập bàn, “Đợi đến lúc tôi được vô tội thả ra, tôi muốn cảnh sát thụ lý vụ án các cô phải xin lỗi, nhận lỗi với tôi từng người một!”
Nữ cảnh sát nghe lời cô ta nói giống như đang nghe chuyện cười vậy!
“Các người đợi đấy!” Thư Dư thấy nữ cảnh sát đang cười nhạo mình, tức giận đến nghiến răng!
Cô ta không tin Diệp Kiều lợi hại đến mức một tay che trời! Bọn họ không có chứng cứ, còn có thể đổ tội sao?!
——
Chuyện Thư Dư xúi giục người bắt nạt Hoa Nhụy từ lâu đã lan truyền trong giới cán bộ cấp cao, ai ai cũng biết! Rất nhiều người đều không ngờ rằng Thư Dư trông trí thức, rộng lượng lại làm ra loại chuyện tai tiếng này, cô ta và Diệp Thành xem mắt không thành, lại quay sang bắt nạt bạn gái Lọ Lem của anh ta.
Nhà họ Thư sử dụng rất nhiều quan hệ để bảo lãnh cho Thư Dư, họ cũng tin rằng Thư Dư bị vu cáo hãm hại!
Họ đưa ra tin tức với bên ngoài rằng, khi thời điểm đến, Thư Dư sẽ được thả ra, họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đã vu cáo hãm hại Thư Dư!
“Chị dâu, chị phải tin cháu gái của em, nó đường đường là một viên chức ngân hàng, vừa có ngoại hình, vừa có học thức, còn có gia thế, cần gì phải đối phó với một cô gái từ trên núi, chị nói có đúng không?” Bà cụ Thư đến nhà họ Diệp, muốn nói giúp cháu gái, cứu vãn hình tượng của cô ta.
Ý trong câu này là vẫn xem thường gia cảnh của Hoa Nhụy.
Bà cô làm sao không nghe ra.
“Đúng vậy! Nó cần gì phải thế?! Nhưng em gái này, nếu đây đúng là sự thật, đứa cháu gái này của em khá thật đấy! Ta đã nghe ngóng rõ ràng rồi, ban đầu là nó cảm thấy hơn Diệp Thành nhà chúng ta, bị cháu gái ta nghe thấy, cháu gái ta đương nhiên là bênh vực anh nó rồi!” Bà cô cũng không khách khí, chế nhạo nói.
Thư Dư này đúng là không biết xấu hổ!
Diệp Kiều nói rõ đầu đuôi sự việc cho bà ta rồi, Thư Dư này và Diệp Thành xem mắt, kết quả lại gặp tiếng sét ái tình với Lục Bắc Kiêu! Khi gọi điện thoại đã nói với bạn của cô ta rằng, không đạt được cái tốt nhất thì cũng phải tương đối, lựa chọn Diệp Thành!
Nếu thật sự gả vào nhà họ Diệp, cô ta không chừng lại trở thành Tần Lan thứ hai!
“Chị dâu, chuyện này làm sao có thể?! Mọi người không thể đổ oan cho cháu gái của em! Là Diệp Thành nhà chị không thích nó!” Bà cụ Thư dáng vẻ không tin, vội vàng xua tay.
“Cô tin hay không thì tùy! Tóm lại, bảo cháu gái của cô tự cầu nguyện đi! Bạn gái hiện tại của Diệp Thành nhà chúng ta, tuy không có bối cảnh gì, nhưng nó yêu Diệp Thành, đối với Diệp Thành trong ngoài như một, không giống như mấy cô gái nào đó, trong ngoài bất nhất!” Bà cô lại nói móc.
“Chị dâu! Chị, chị nói cháu gái của em như vậy, là không công bằng với nó rồi?!” Bà cụ Thư cũng lo lắng.
“Trong lòng nó nghĩ rằng nó hơn Diệp Thành, bề ngoài lại muốn gả vào nhà họ Diệp chúng ta, không phải là trong ngoài bất nhất thì là gì?! Còn nữa, nó còn uy h.i.ế.p người khác bắt nạt cháu dâu tương lai của ta, không phải chính là trong ngoài bất nhất sao, những gì ta nói là sự thật, có gì mà không công bằng với nó?! Hơn nữa, còn không biết tự lượng sức mình muốn ngáng chân cháu gái tôi, không cho công ty nó vay vốn! Không biết là cháu gái của ta, bốn ngân hàng lớn đều đề nghị cho nó vay vốn!” Bà cô cũng không sợ đắc tội với bà cụ, vô cùng hả giận nói.
Bà cụ Thư bị bà ta nói móc trúng tim đen, đặc biệt là chuyện cuối cùng, bà ta cũng tham gia!
“Chị dâu, Thư Dư nhà em không đối phó với cô gái đó, nó bị oan!” Duy nhất có chuyện này, bà cụ Thư rất tự tin.
Lúc này, cháu trai của bà ta, em họ của Thư Dư, vội vàng tìm đến: “Bà ơi! Không hay rồi, chị Thư Dư không được thả ra! Còn bị viện kiểm sát bắt giữ rồi! Chị ấy đã nhận hối lộ và xúi giục ông chủ của công ty quần áo kia bắt nạt, bằng chứng xác thực!”
Bà cụ Thư vừa rồi còn cháu gái bị vu cáo hãm hại, lúc này bị vả vào mặt! Suýt nữa không thở được mà c.h.ế.t rồi!
“Em gái này! Bây giờ cô tin chưa?! Hả?! Tâm tư của Thư Dư này thật ác độc! Suýt chút nữa đã hủy hoại một cô gái như hoa như ngọc rồi!” Đúng là báo đúng lúc, bà cô cảm thấy thật hả giận, cho dù nhà họ Diệp vẫn còn khúc mắc với Hoa Nhụy, nhưng bạn gái của Diệp Thành cũng không đến lượt những người ngoài này chỉ chỉ trỏ trỏ!
Bà cụ Thư dáng vẻ như sắp lên cơn đau tim, “Chắc chắn là vu cáo hãm hại!”
“Vu cáo hãm hại? Tốt hơn hết cô nên tìm một luật sư giỏi để bào chữa cho đứa cháu gái quý giá của cô đi! Chứng cứ xác thực rồi! Mất hết thể diện! May là ban đầu Diệp Thành nhà ta đã không thích nó! Thật sự không biết nó lấy vốn ở đâu ra để làm những việc này không nghĩ đến hậu quả này! Còn không biết ngượng là tiểu thư khuê các!” Bà cô tiếp tục nói móc.
Ai bảo Thư Dư đó đáng ghét như vậy!
Trong đồn cảnh sát, Thư Dư đang chờ được thả ra, thế nào cũng không ngờ rằng mình đang chờ lệnh bắt từ viện kiểm sát!
Cô ta bị bắt vì tội tình nghi nhận hối lộ và xúi giục người khác phạm tội!
Hóa ra ban đầu vợ chồng Hà Cường sợ Thư Dư nuốt lời, nên đặc biệt giữ lại để đề phòng, không chỉ có đoạn ghi âm điện thoại xúi giục anh ta quấy rối, sàm sỡ Hoa Nhụy, mà còn có ảnh chụp khi Thư Dư nhận túi hiệu, đồng hồ hiệu, tiền mặt mà họ hối lộ.
Túi hiệu, đồng hồ hiệu và tiền mặt ban đầu Hà Cường tặng cho Hoa Nhụy, sau khi Hoa Nhụy từ chối, tất cả đều bị Thư Dư lấy đi!
“Thư Dư, thật ra sớm đã có chứng cứ rồi, tôi chính là bảo họ cố tình nhốt cô 48 tiếng rồi mới bắt cô, trong 48 tiếng này, cô luôn nghĩ rằng Hà Cường căn bản sẽ không để lại chứng cứ, cô chắc chắn sẽ được thả ra đúng không? Cảm giác hy vọng tan vỡ này có phải rất khó chịu không?” Diệp Kiều cong khóe môi, xấu xa nói.
“Cô, cô…!” Thư Dư sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn Diệp Kiều, tức giận tột độ cộng với việc hai ngày không ăn cơm, cô ta liền ngất đi!
——
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh, Lục Bắc Kiêu tay phải cầm s.ú.n.g ngắn đang giơ s.ú.n.g luyện tập, lập tức bỏ s.ú.n.g xuống, nấp sang một bên, nhìn thấy y tá Cầm bước vào, trong lòng cảm thấy thất vọng, tiếp tục giơ khẩu s.ú.n.g lên, làm chuyện anh vừa làm!
“Sĩ quan Lục! Anh lại luyện s.ú.n.g rồi!” Cô ấy bây giờ có bà Lục chống lưng, không sợ anh, Cầm học giọng điệu của y tá trưởng nói.
Sĩ quan Lục lạnh lùng như không nghe thấy, cánh tay phải bị thương vẫn chưa hoàn toàn hết sưng duỗi thẳng về phía trước, nhắm một mắt lại, mũi s.ú.n.g nhắm vào bức tranh sơn dầu hoa hướng dương của Van Gogh treo trên trường, vị trí tâm hoa. Tư thể của anh cao thẳng, cho dù mặc quần áo bệnh nhân cũng khó có thể che giấu được sự bá đạo, mạnh mẽ của anh!
“Sĩ quan Lục! Đến giờ uống thuốc rồi!” Y tá Cầm lại nói lớn, khẩu khí rất không tốt.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu quay mặt sang, ánh mắt u ám, “Đưa nước cho tôi!” Anh lạnh lùng nói.
Cách một cự ly rất xa, Cầm cũng bị anh dọa sợ tới mức lòng bàn chân lạnh ngắt, bà Lục đâu rồi? Cô biết sĩ quan Lục nhà cô lại không hợp tác điều trị chưa?!
Cầm muốn khóc nhưng không có nước mắt, lại không dám khinh suất, thầm nghĩ đợi bà Lục đến, nhất định sẽ tố cáo anh!
Khi ra đến cửa, Cầm quay người nhìn vào trong phòng bệnh, cáo mượn oai hùm nói: “Sĩ quan Lục! Anh, anh đợi đấy! Bà Lục đến rồi, cô ấy, cô ấy sẽ không tha cho anh đâu!”
Hừ! Sáng hôm qua anh vừa thức dậy đã không thấy bà Lục nữa, sắp hai ngày anh không gặp cô rồi! Hôm qua anh còn chịu hợp tác với y tá, hôm nay lại bắt đầu buông thả rồi!
Cầm về đến quầy y tá liền hỏi những người khác: “Mau mau mau, mọi người có số điện thoại của bà Lục không!”
“Bà Lục bận lên lớp, không có thời gian qua đây!” Một y tá chuẩn bị tan làm nói với Cầm vừa đến thay ca.
“A?! Vậy thì tôi thảm rồi sao?!” Cầm vừa nghe bà Lục sẽ không đến, nghĩ đến việc vừa rồi mình tìm chỗ c.h.ế.t “phách lối” như vậy với sĩ quan Lục, cô ấy có một cảm giác kích động sắp cuốn gói rời đi!
“Tôi đến rồi! Sĩ quan Lục nhà tôi lại gây phiền phức cho mọi người sao?” Lúc này, Diệp Kiều xách túi lớn đúng lúc đi tới, cô cao giọng nói.
Y tá Cầm cảm thấy mình giống như đi tàu lượn siêu tốc, vừa rồi còn tuyệt vọng, bây giờ lại nhìn thấy hy vọng, “Bà Lục! Cô đến rồi! Sĩ quan Lục anh ấy lại không hợp tác rồi!”
Cửa phòng bệnh lại vang lên một lần nữa, sĩ quan Lục lần này không thèm trốn đi nữa, tiếp tục làm tư thế ngắm bắn, để luyện tập cánh tay phải bị thương của anh!
“Tư thế cầm s.ú.n.g của sĩ quan Lục đẹp trai thật đấy!” Giọng nói riêng biệt thuộc về bà Lục truyền đến, sĩ quan Lục đang cầm súng, toàn thân cứng đờ bất động, trong tư thế b.ắ.n s.ú.n.g đẹp trai, cánh tay bị thương đó duỗi thẳng về phía trước, trông giống như căn bản không bị thương!
Thật là quê!
Sĩ quan Lục cảm thấy hô hấp không thông, tuyệt đối không ngờ lại là bà Lục!
“Bà Lục, khẩu s.ú.n.g này phải bảo dưỡng hàng ngày, anh lấy ra để bảo dưỡng, em tuyệt đối đừng tin những y tá đó!” Vừa nói anh vừa đặt s.ú.n.g xuống, cầm trong tay giả vờ giả vịt.
Diệp Kiều đặt túi lớn túi nhỏ xuống, đặt một bình giữ nhiệt, một hộp cơm lên bàn ăn.
“Y tá cũng không nói gì cả! Đương nhiên là em biết s.ú.n.g phải bảo dưỡng thường xuyên.” Cô cao giọng nói.
Tình hình gì đây?
Vậy mà bà Lục lại không giận! Càng không định xử lý anh!
Anh còn thật sự nghĩ rằng những y tá gan to tày trời đó sẽ tốt cáo với cô! Hóa ra, anh đây là một phen hú hồn! Lục Bắc Kiêu như trút được gánh nặng!
“Đi rửa tay rồi tới ăn cơm đi!”
Lục Bắc Kiêu đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, lập tức đi rửa tay.
Canh cá diếc nấu đậm đà, nạm bò hầm với cà chua và khoai tây, thịt viên kho, tôm xào súp lơ xanh, còn có một đĩa cải thảo trứng!
Lục Bắc Kiêu có thể nhìn ra những thứ này đều là do Diệp Kiều nấu!
Xem ra, cô đã nguôi giận rồi!
“Em yêu, vất vả cho em rồi!” Nói xong, trộm thơm lên má cô.
“Không vất vả, nên làm mà.” Cô nói xong cũng ngồi xuống, cùng ăn với anh, tay trái của anh cầm đũa thuần thục gần như tay phải!
“Hai ngày nay đều hợp tác với bác sĩ, y tá chứ?” Diệp Kiều quan tâm hỏi.
Lục Bắc Kiêu sững sờ một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Tất nhiên là hợp tác! Uống thuốc đúng giờ, đo nhiệt độ, sau khi hạ sốt thì không sốt nữa!”
Anh vừa nói vừa gặp một miếng thịt bò cho cô vợ bảo bối của anh.
Diệp Kiều nhếch môi, “Như vậy mới đúng, hợp tác điều trị mới có thể mau khỏi! Từ bỏ điều trị là tìm cái chết!” Câu phía sau có hàm ý.
Vừa dứt lời, y tá Tiểu Cầm gõ cửa bước vào, Lục Bắc Kiêu nhìn thấy cô ấy, hai mắt nhìn chằm chằm cô ấy!
Y tá này, tốt nhất là có mắt một chút!
“Sĩ quan Lục, chủ nhiệm Uông nói rằng ông ấy sẽ không truyền nước cho anh, anh vẫn nên uống thuốc tiêu viêm đi! Anh đã không uống thuốc hai bữa, không đo nhiệt độ hai lần rồi!” Y tá Tiểu Cầm phớt lờ ánh mắt áp bức đó của anh, cao giọng nói.
Bốp bốp bốp!
Sĩ quan Lục cảm thấy mặt mình thật đau!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-449.html.]
Vừa rồi còn khoác lác trước mặt bà Lục, bây giờ liền bị vả mặt!
Anh khẽ liếc nhìn Diệp Kiều, cô mỉm cười, nhìn y tá Tiểu Cầm.
Cô càng bình tĩnh như vậy, trong lòng anh càng hoảng sợ.
“Bà Lục, em đừng nghe cô ấy, lúc trước không phải là cô ấy trực!”
“Sĩ quan Lục! Chúng tôi ở đây đều có ghi chép lại! Còn nữa, vừa rồi anh lại luyện súng, chủ nhiệm Uông nói rồi, tốt nhất là treo cánh tay phải của anh để tĩnh dưỡng, như vậy vết thương mới nhanh lành!” Tiểu Cầm tiếp tục vả vào mặt anh.
“Đó là tôi bảo dưỡng súng! Để thuốc đấy, cô có thể ra ngoài rồi!” Lục Bắc Kiêu sa sầm mặt, cao giọng phản bác.
“Tiểu Cầm, để thuốc và nhiệt kế ở đấy đi!” Diệp Kiều cao giọng nói, “Phiền cô rồi!”
Sau khi y tá Tiểu Cầm đi ra, Lục Bắc Kiêu lập tức cầm lấy thuốc, uống hết không chút do dự, cũng kẹp nhiệt kế dưới nách, bước tới trước mặt Diệp Kiều, ngồi xổm xuống, “Em yêu, đừng nghe y tá nói bậy, anh luôn rất hợp tác điều trị! Ngoan, đừng giận nhé!”
Diệp Kiều mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt má anh, “Anh Kiêu, tại sao lại nghĩ là em đang giận chứ? Lẽ nào những gì y tá nói đều là sự thật?”
Cô hỏi như vậy, anh càng chột dạ.
Lập tức nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là giả rồi! Những y tá này chỉ biết thêm mắm thêm muối!”
Diệp Kiều mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, “Anh Kiêu, anh ăn tiếp đi, uống hết canh cá đi, rất bổ dưỡng đó!”
Lục Bắc Kiêu đang phập phồng lo sợ lại như trút được gánh nặng, vội vàng đi ăn cơm, uống canh.
Khi hai người ăn cơm, trò chuyện câu được câu chăng, bà Lục trông có vẻ thực sự như không tức giận.
Anh cũng hoàn toàn thả lỏng, ngồi trên sô pha, bật ti vi lên, “Em yêu, tối nay anh phá lệ, cùng em xem bộ phim truyền hình cẩu huyết sến súa mà em thích nhất!” Nói xong, liền tìm kênh.
Cẩu huyết, sến súa?
Cái đuôi của người nào đó lại vểnh lên trời!
Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Bắc Kiêu đang có tâm trạng rất tốt lập tức đi ra mở cửa.
Ở cửa, mấy nhân viên công chức mặc âu phục, trước n.g.ự.c trái bộ âu phục ghim quân huy “Bát Nhất”, một người trong số họ xách một vali da màu đen, họ chào nghi thức quân đội với anh.
“Trung úy Lục, chúng tôi thuộc đại đội quản lý vũ khí, nhận lệnh của Tư lệnh Lục, giờ tịch thu khẩu s.ú.n.g ngắn K54 của anh! Anh yên tâm, đợi anh bình phục và phục chức thì sẽ trả lại cho anh!”
Lục Bắc Kiêu nghiến răng, xoay người nhìn về phía Diệp Kiều, chỉ thấy cô nhóc khoanh tay trước ngực, mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn anh lại rất sắc bén!
Là cô gọi điện cho Tư lệnh Lục?!
Không cần đoán, không phải mới lạ!
Cho nên, y tá đã tố cáo với cô! Cô là cố ý giả bộ không tức giận!
“Trung úy Lục, xin hãy giao nộp súng!”
Lục Bắc Kiêu không cam tâm tình nguyện, đi đến bên bức tranh sơn dầu “Hoa hướng dương”, kéo khung tranh ra ngoài, lấy khẩu s.ú.n.g giấu bên dưới xuống.
Hóa ra là anh giấu ở đó! Chẳng trách tối hôm trước cô không tìm thấy!
“1 khẩu s.ú.n.g ngắn K54, ba viên đạn 7.62MM của Liên Xô, Trung úy Lục, nếu không có thắc mắc gì mời ký tên!”
Lục Bắc Kiêu nhận lấy phiếu thu, phát súng, ký tên của mình lên, trơ mắt nhìn khẩu s.ú.n.g đó bị đặt vào trong vali da đen, khóa lại!
Diệp Kiều nhiệt tình tiễn hai vị công chức quân đội ra ngoài phòng bệnh, vừa trở về phòng liền bắt gặp khuôn mặt u ám của Lục Bắc Kiêu, nhưng sắc mặt của cô còn u ám hơn anh!
Là em gọi điện cho Tư lệnh Lục à?” Anh hỏi với giọng điệu không tốt.
DTV
“Đúng! Anh có ý kiến gì sao?!” Diệp Kiều lạnh giọng hỏi vặn lại, khí thế núi lửa sắp phun trào!
Sĩ quan Lục một lần nữa có cảm giác tai vạ sắp đến!
“Không, không có ý kiến gì! Em yêu, em, em đừng nổi giận!” Anh vội vàng cười làm lành, đi về phía cô, dang hai tay muốn ôm cô.
Diệp Kiều lập tức lùi về phía sau mầy bước, “Lục Bắc Kiêu! Anh lập tức đến quầy y tá, bảo y tá treo tay phải của anh lên! Sau này, bất luận làm gì cũng không được hạ xuống!”
“Em yêu, thật sự không cần thiết đâu, treo lên bất tiện lắm…” Anh chưa kịp nói hết lời thì bị ánh mắt hung dữ của cô cắt ngang!
“Rốt cuộc anh có đi không?!” Cô hung dữ nói.
Anh lập tức đi về phía cửa phòng bệnh, cánh tay treo lên bất tiện thì không nói, còn bảo anh đi tìm mấy y tá đó, cố tình làm cho anh bẽ mặt trước những y tá đó đúng không?
Nhóc con, thật là độc ác!
“Y tá! Treo cánh tay của tôi lên!” Đến quầy y tá, Lục Bắc Kiêu lạnh mặt, trầm giọng nói.
“Ồ! Đây không phải là Trung úy Lục sao? Không phải anh luôn không chịu để chúng tôi treo tay sao, sao lại chủ động đến vậy?” Y tá trưởng châm chọc anh nói.
Sắc mặt Lục Bắc Kiêu tái xanh, quay đầu muốn rời đi, lúc này, bà Lục khoanh tay trước ngực, cách đó không xa, “Chồng à, phiền anh lễ độ một chút với các thiên thần áo trắng!”
Nhóc con!
Trước mặt người ngoài lại không nể mặt anh như vậy!
Y tá trưởng giơ ngón cái cho Diệp Kiều: “Bà Lục, Trung úy Lục nhà cô thật sự là bệnh nhân bất hợp tác nhất, cố chấp nhất, tính khí cũng tệ nhất mà tôi từng gặp trong những năm qua! Thật quá là gây phiền phức cho công việc của chúng tôi!”
“Y tá trưởng, thực sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người! Sau này, nếu anh ấy còn không hợp tác, mọi người lập tức liên hệ với tôi!” Diệp Kiều cười nói, tư thế phụ huynh dắt con đến xin lỗi giáo viên.
Lục Bắc Kiêu sa sầm mặt, để cho y tá Cầm quấn băng vào cổ và cánh tay, Cầm luôn trao cho anh ánh mắt chế nhạo.
Kiêu Gia luôn uy phong lẫm liệt, có cảm giác hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ! Tuy nhiên, những y tá này không phải chính là cáo mượn oai hùm! Biết là anh sợ vợ!
“Sĩ quan Lục ở trước mặt bà Lục ngoan thật đấy!”
“Đúng vậy, giống như cừu vậy!”
“Nghe nói sĩ quan Lục còn bị bà Lục phạt quỳ trên điều khiển nữa! Quỳ trên điều khiển còn không thể đổi kênh! Thật muốn xem là bộ dạng gì!”
Hai người đi về phía phòng bệnh, nghe thấy tiếng bàn tán truyền đến từ phía sau, sắc mặt của người nào đó càng đen hơn!
Thật muốn xuất viện ngay lập tức!
——
Súng bị tịch thu, tay bị treo, bà Lục còn không để ý đến anh, không cho anh động vào, tất cả y tá đều biết là anh sợ vợ, lộng hành trước mặt anh, chỉ cần anh hơi không hợp tác thì sẽ gọi điện cho bà Lục tố cáo!
Kiêu Gia sống 25 năm nay, lần đầu tiên hiểu được thế nào gọi là ấm ức!
Con người này của anh, da thô thịt dày, sau khi nằm viện mười mấy ngày, vết thương cơ bản đã lành lại, rõ ràng có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, nhưng bà Lục lại bắt anh tiếp tục nằm viện!
“Em yêu, em đi đau vậy? Anh nhớ em đến phát điên! Tối nay khi nào em qua?”
Tối nay Diệp Kiều được mời đến tham gia một buổi biểu diễn thời trang, vừa đến nơi liền nhận được tin nhắn của Lục Bắc Kiêu, năm nay Motorola vừa ra mắt một mẫu điện thoại di động mới, cô lập tức mua hai chiếc, cô và anh mỗi người một chiếc, đều là số di động.
Có điện thoại mới làm trò tiêu khiển, sĩ quan Lục gần như một lúc lại phải gửi tin nhắn cho cô, gọi em yêu, cục cưng, sến sẩm c.h.ế.t đi được!
Nhưng mỗi tin nhắn anh gửi đến, cô đều lưu lại, không nỡ xóa một tin nhắn nào!
Cách đây không lâu, cô còn mua một sim điện thoại của một người ở vùng sâu vùng xa trên mạng, sim không đăng ký tên thật, định sau này lấy danh nghĩa Queen gửi mã điện báo nhắc nhở cho anh, như vậy, cho dù anh điều tra, cũng không điều tra ra được là ai gửi.
Cô vẫn lạnh lùng không trả lời, bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Anh luôn không xin lỗi cô về việc giấu cô nhận hỗ trợ, cô biết, anh sẽ không xin lỗi, bởi vì nếu thời gian quay ngược lại, anh vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy!
Lúc này, liền nghe thấy một tràng vỗ tay nhiệt liệt trong hội trường, ca sĩ nổi tiếng Tô Mục, tiết mục áp chót xuất hiện!
Diệp Kiều nhếch môi, nhìn thấy trên màn hình lớn trong hội trường, Bờm Sư Tử Tiện Tiện mặc một bộ áo đuôi tôm màu trắng, giống như một hoàng tử, đứng trước bảng ký tên, ký tên của anh ta, hai tay giơ ngón cái lên, tạo dáng trước các nhiếp ảnh gia, mím môi, khóe miệng nhếch lên.
Anh chàng này, giờ đây thực sự là một siêu sao!
Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông, cô lập tức lấy ra, quả nhiên, lại là tin nhắn của thần bám vợ.
“Em yêu, anh bảo người mua cho em món đậu phụ thối mà em thích ăn nhất rồi, em mau về đi, chúng ta vừa ăn vừa xem phim, có được không?”
Đừng, có anh, có đậu phụ thối, có phim truyền hình, thật sự là một loại cám dỗ!
“Em ra ngoài tham gia buổi biểu diễn thời trang, phải rất muộn mới về được, tối này em về nhà, không đến bệnh viện, anh nghỉ ngơi sớm đi!” Tin nhắn vừa gửi đi liền cảm thấy bên cạnh có ai đó, vừa quay đầu thì nhìn thấy nụ cười muốn bao nhiêu đê tiện có bấy nhiêu trên khuôn mặt của Bờm Sư Tử Tiện Tiện đang nhìn mình!
“Tiện Tiện, ai cho cậu ngồi bên cạnh tôi, chỗ ngồi của cậu không phải ở khu vực đắc địa sao?!” Diệp Kiều vô cùng chán ghét, nói nhỏ với anh ta.
“Đúng vậy, anh từ bỏ vị trí đắc địa có tỷ lệ xuất hiện cao nhất chính là để ngồi bên cạnh cậu, có cảm động không?” Anh ta đê tiện nói.
Đôi chân dưới váy của Diệp Kiều giẫm mạnh lên đôi giày da trắng bóng của anh ta.
“Vãi! Kiều Nhị Nha, lát nữa tôi còn phải lên sân khấu nữa!” Tiện Tiện nghiến răng, thấp giọng nói.
“Cảm động cái đầu cậu! Tìm chỗ c.h.ế.t à! Để chồng tôi nhìn thấy chúng ta ngồi cạnh nhau, trở về lại khiến cậu đau đớn!” Diệp Kiều nghiến răng nói.
“Bớt lấy tên cho vay nặng lãi ra dọa tôi! Anh đã nghe ngóng rồi, tay của anh ta bị thương rồi, đang nằm viện! Hahaha…” Tiện Tiện đắc ý nói.