Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 450
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:05
Lượt xem: 19
Nghe lời nói của Bờm Sư Tử Tiện Tiện, Diệp Kiều còn cười lớn hơn anh ta, một tay che miệng, ghé sát vào tai anh ta.
“Tiện Tiện, có tin là anh Kiêu nhà tôi có thể một tay đánh cho Tứ đại thiên vương đó của cậu tơi bời tan tác không? Một tay anh ấy cũng có thể xách anh như xách gà, ném cho chó ăn!” Trong đầu cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Lục Bắc Kiêu dùng tay trái xách cổ áo Tiện Tiện, xách anh ta lên!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện tức giận trừng mắt nhìn Kiều Diệp nhắc đến tên cho vay nặng lãi, ngọt ngào đến mức ánh mắt cũng đang cười, “Nhìn dáng vẻ vợ thảo này của cậu, bình thường bị tên cho vay nặng lại chửi mắng đánh đập không ít đúng không? Chỉ là nhắc đến anh ta, cậu đã bị dọa thành bộ dạng sợ hãi này rồi!”
Diệp Kiều lúc này cười càng rạng rỡ hơn, “Tiện Tiện, chuyện cười của cậu thật quá buồn cười! Chị thật sự muốn cậu mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là thê nô điển hình! Đợi cậu lập gia đình rồi thì học theo!”
Bờm Sư Tử Tiện Tiện cảm thấy mình lại bị bắt nạt, tức giận không để ý đến cô nữa!
Ở hàng ghế trước, khu vực đắc địa, một người phụ nữ ăn mặc như một phu nhân giàu có, cũng là một trong những bên tổ chức ngày hôm nay, bà chủ của Nhã Văn Media, bà Tuyết Văn.
“Cô gái ở cạnh Tô Mục là ai? Trông họ có vẻ rất thân thiết!” Bà Tiết hỏi nữ trợ lý bên cạnh.
“Chủ tịch Tiết, đó là một nhân vật lớn ở thành phố J chúng tôi, cháu dâu trưởng của nhà họ Lục quân môn, còn là một nhà đầu tư có giá trị 300 triệu, Diệp Kiều, Diệp tỷ!” Trợ lý ghé sát vào tai bà ta báo cáo.
Tiết Văn lại liếc xéo về phía sau, cô gái với mái tóc dài uốn nhẹ, mặc áo vest màu trắng viền đen, bên trong phối một chiếc váy quây dài màu trắng, trông chỉ hai mấy tuổi, lại có lai lịch khủng!
“Chủ tịch Tiết, cô ấy là bạn thân thanh mai trúc mã của Tô Mục! Trong giới đồn rằng Diệp Kiều là ánh trăng sáng trong lòng anh ấy!” Trợ lý lại nói.
Tiết Văn vốn còn có chút ấn tượng với Diệp Kiều, sau khi nghe mối quan hệ của Diệp Kiều với Tô Mục, sắc mặt liền thay đổi!
Và Tô Mục đáng lẽ phải ngồi ở vị trí cạnh bà ta!
——
Bờm Sư Tử Tiện Tiện dính lấy cô như kẹo cao su, cô đi đâu, anh ta đi theo đó, bực mình đến mức Diệp Kiều muốn trở mặt với anh ta giữa đám đông! Hơn nữa, hội trường có phát sóng trực tiếp, chính là phát trực tiếp trên mạng T.Y của họ! Sợ là Lục Bắc Kiêu ở phòng bệnh cảm thấy buồn chán lên mạng nhìn thấy!
Từ sau khi biết Tiện Tiện thích cô, cô thực sự gần như không liên lạc với anh ta, rất tuyệt tình!
Không muốn cho anh ta bất kỳ hy vọng nào, một chút cũng không được! Nhưng trong thâm tâm, cô luôn coi anh ta là bạn thân nhất, thỉnh thoảng sẽ xem tin tức của anh ta, thấy anh ta vẻ vang, cô sẽ vui mừng, khi thấy tin tức tiêu cực của anh ta, cũng sẽ lo lắng cho anh ta.
“Tiện Tiện, cậu còn bám lấy tôi, tôi sẽ bảo vệ sĩ của tôi đánh cậu đó! Hai người họ còn lợi hại hơn Tứ đại thiên vương của cậu, Tứ đại thiên vương đó của cậu cũng chỉ là bức tường thiệt, chặn con gái thì được!” Đã tan cuộc rồi, Tiện Tiện đã uống không ít rượu vẫn đi theo cô, Diệp Kiều tức giận thì thầm cảnh cáo anh ta.
Cô sải bước, định thoát khỏi anh ta, nhưng tay của Tiện Tiện lại tiến lên, trực tiếp ôm lấy eo cô!
Cũng may đây là bãi đậu xe dưới hầm, người hâm mộ và phóng viên không vào được, Diệp Kiều tức giận không ngừng đập vào mu bàn tay của anh ta, nhưng Tiện Tiện lại không hề buông ra!
“Tiện Tiện! Cậu cố ý hại tôi có phải không?! Chết tiệt! Chị là vợ của quân nhân!” Diệp Kiều nói, ném Tiện Tiện trốn vào phía sau một cọc xi măng!
“Tôi mà là quản lý của cậu, tôi đã bị cậu làm cho tức c.h.ế.t từ lâu rồi!” Diệp Kiều nói, định quật anh ta qua vai!
“Nhị Nha… Anh mệt quá… muốn về quê, chúng ta về quê, khi về đi…” Ai dè, Tiện Tiện lại lấy hai tay ôm lấy eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lẩm bẩm.
Cảnh tượng này, vừa hay bị hũ giấm nào đó ngồi trên hàng ghế sau của chiếc ô tô màu đen bắt gặp!
Tiểu tử tóc vàng này có lẽ là muốn phần đời còn lại nằm trên giường bệnh đến chết!
Điều khiến anh càng tức giận hơn là, nhóc con lại không buông anh ta ra, để mặc cho anh ta ôm, anh không tin là cô không đẩy anh ta ra được!
Anh đến đón vợ, kết quả là đón được cảnh tượng vợ anh bị tiểu tử mến mộ cô ôm lấy!
Lục Bắc Kiêu không chút do dự, mở cửa xe ra, anh mặc một bộ vest đen, đeo kính râm, giống như một sát thủ chuyên nghiệp, bước ra khỏi xe, nếu trong tay anh có súng, có thể sẽ trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t Bờm Sư Tử Tiện Tiện!
Phía sau cột xi măng ở góc bãi đậu xe, một chàng trai đẹp trai mặc đồ trắng, hai tay ôm lấy cô gái mặc váy, áo vest với mái tóc dài xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ, cằm của anh ta đặt lên đỉnh đầu của cô gái!
Cảnh tượng này cũng bị một người phụ nữ ngồi trong xe van nhìn thấy!
Giọng điệu của Tô Mục đầy thương cảm, một người luôn thích cười đùa cợt nhả với cô, luôn đê tiện như anh ta, vậy mà lại như thế này!
DTV
Diệp Kiều sững sờ, quên mất quật anh ta qua vai, cũng quên mất không kịp thời đẩy anh ta ra!
Chính lúc này, cô cảm nhận được một không khí rõ ràng có gì đó không ổn, bốn tên vệ sĩ áo đen to lớn của Tiện Tiện bắt đầu chặn người nào đó, Diệp Kiều hoàn toàn định thần lại!
“Tiện Tiện! Cậu buông ra cho tôi! Cậu uống nhiều quá rồi đấy?!” Diệp Kiều phẫn nộ nói.
Trong lúc nói chuyện, cô nhìn qua vai của Tô Mục, liền nhìn thấy Lục Bắc Kiêu với dáng người cao lớn, mặc vest và đeo kính râm, sải bước đi về phía bên này, Tứ đại thiên vương bị anh dùng một cú hất ra, mỗi một cú đều đánh vào má họ!
“Nhị Nha, chúng ta về quê đi!” Bờm Sư Tử Tiện Tiện càng nói càng kích động.
Anh ta vừa dứt lời, cổ áo phía sau của bộ lễ phục màu trắng liền bị một quả đ.ấ.m thép túm lấy, cơ thể của Tiện Tiện thình lình bị anh xách lên, thấy hai chân sắp rời khỏi mặt đất rồi!
“Loại như cậu còn muốn đưa người phụ nữ của tôi bỏ trốn sao?!” Giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau đầu Tiện Tiện, anh ta rùng mình một cái!
Tên cho vay nặng lãi đến rồi!
Không phải anh ta đang nằm viện sao?!
Tiện Tiện như tỉnh cơn mê!
Lục Bắc Kiêu buông cổ áo sau của Tô Mục ra, kéo anh ta lại, dùng tay trái nắm lấy cổ áo anh ta.
“Tiểu tử, sao cậu không có trí nhớ vậy?! Nếu đã có não cũng vô dụng, lão tử đánh cho não của cậu ra ngoài nhé, có được không?!” Người đàn ông đeo kính râm, nghiến răng, lạnh lùng nói.
Vãi!
Tên cho vay nặng lãi, anh thực sự là dùng một tay xách anh ta lên!
“Chồng à… Tay anh đang bị thương, đừng vì người hèn hạ này mà làm vết thượng bị rách ra, tiểu tử khốn này giao cho em là được rồi!” Diệp Kiều bước lên, không cầu xin cho Tiện Tiện, ngược lại muốn đánh anh ta!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện một lần nữa bị hoảng sợ!
Vợ anh lần này lại giữ thể diện cho anh trước mặt tiểu tử tóc vàng, nhưng không phải là cô sợ tiểu tử tóc vàng này bị anh đánh c.h.ế.t chứ?!
Rốt cuộc Lục Bắc Kiêu đã thả Tiện Tiện ra.
“Nhị Nha… Tôi… A…” Bờm Sư Tử vừa muốn nói gì đó liền cảm thấy mình bị Diệp Kiều vác lên, sau đó, một trận trời đất quay cuồng, “rầm” một tiếng, anh ta đã bị ném trên mặt đất!
Động tác của Diệp Kiều trước sau không quá ba giây, dứt khoát gọn gàng, liền mạch lưu loát! Cho dù đi giày cao gót, mặc váy dài, cũng có thể dễ dàng đánh gục Tiện Tiện!
Anh ta đau đớn gào ghét, “Kiều Nhị Nha, cậu còn thật sự ném!”
“Nếu không phải sợ paparazzi chụp được, tôi thật sự muốn đánh cho cậu một trận!” Diệp Kiều hung dữ nói, xoay người đi đến bên cạnh Lục Bắc Kiêu, “Chồng à, vết thương của anh có bị rách ra không?” Cô quan tâm hỏi.
Sắc mặt của Lục Bắc Kiêu lúc này mới dịu lại một chút, “Không!”
Anh trừng mắt nhìn Tiện Tiện vẫn đang đau đớn gào thét trên mặt đất, sau đó nắm lấy tay cô, đi về phía chiếc xe màu đen!
“Sao anh lại chạy ra ngoài rồi?!” Vừa lên xe, bà Lục hỏi hũ giấm bên cạnh với giọng điệu quở trách.
Cô còn dùng từ “chạy” với một người đàn ông như anh, rõ ràng là giọng điệu phụ huynh chất vấn con cái!
Chiếc xe chạy từ bãi đậu xe dưới hầm lên mặt đất, ánh đèn neon chiếu sáng bên trong xe, người đàn ông lạnh lùng, mím môi, nghiêng đầu, anh đeo kính râm, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy lạnh lùng, không giống dáng vẻ bám người, cười đùa lấy lòng cô như bình thường.
Anh đưa tay trái lên má cô, vén mái tóc xoăn như rong biển bên má cô ra, luồn tay vào mái tóc cô, đôi mắt sau cặp kính râm, nhìn chằm chằm bà Lục trông hào phóng, trưởng thành lại không mất đi sự gợi cảm.
“Không chạy ra ngoài thì sao có thể bắt gặp tiểu tử không biết tốt xấu đó muốn đưa vợ của Lục Bắc Kiêu anh bỏ trốn?!” Mặc dù là giọng điệu chậm rãi, nhưng khiến Diệp Kiều luôn xưng vương xưng bá trước mặt anh mấy ngày nay cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát!
“Vừa rồi là anh giữ thể diện cho hai người, dù sao thì đó là ở bên ngoài, gây ồn ào để những người có dụng ý xấu chụp được, đối với cậu ta, đối với em đều có ảnh hưởng vô cùng tồi tệ! Em yêu, em có hiểu không?!” Anh lại nói, ngữ khí lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, giống như trùm xã hội đen bắt được người phụ nữ của mình và tiểu bạch kiểm vụng trộm!
Diệp Kiều bị kinh hoàng bởi khí chất lạnh lùng này của anh, nhất thời lại quên đáp lại anh!
“A…” Cánh tay của anh đột nhiên di chuyển xuống, ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng, cô nằm trên đùi anh.
Đây là đang trên xe!
Còn có tài xế nữa!
Cuối cùng Diệp Kiều cũng định thần lại, “Lục Bắc Kiêu! Cái gì mà bỏ trốn?! Nói khó nghe như vậy! Vừa rồi không phải em đã dạy cho cậu ta một bài học rồi sao?!”
“Em là sợ anh đánh phế tiểu tử đó!” Hũ giẫm Lục lạnh giọng phản bác.
“Em không có! Em còn tức giận vì bị cậu ta ôm cơ! Em chính là muốn đánh cậu ta nên mới đánh gục cậu ta!” Diệp Kiều kịch liệt phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-450.html.]
“Em tức giận? Ha… Em yêu, em nghĩ anh mù sao?! Em bị cậu ta ôm tận mười giây, em đều không đẩy ra! Anh thấy em rất hưởng thụ!” Hũ giấm tiếp tục chua chát nói, càng nói càng hung, càng nói càng tức!
Tận mười giây?
Anh còn nhìn đồng hồ đếm giờ sao?!
Cô lúc đó cũng là bị lời nói thương cảm đột ngột đó của Tiện Tiện làm cho sững sờ, cũng không biết đột nhiên anh ta lên cơn gì!
Diệp Kiều tức giận trừng mắt nhìn hũ giấm Lục đeo kính râm, “Lục Bắc Kiêu! Ở bên ngoài em không cãi nhau với anh! Về bệnh viện lý luận với anh sau!”
“Về tứ hợp viện!” Anh lạnh giọng nói.
“Về bệnh viện! Ưm…” Diệp Kiều lớn tiếng phản bác, vừa dứt lời thì bị anh hôn mãnh liệt!
Đây là trên xe đó!
Diệp Kiều chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, hai tay không ngừng đẩy n.g.ự.c anh, nhưng anh như đang cố ý, phát ra tiếng nhấp miệng, tài xế thức thời mở radio trên xe lên, “Bài hát tiếp theo là của ca sĩ nổi tiếng Tô Mục, nghe nói bài hát này là anh ấy viết cho người yêu thanh mai trúc mã của mình, bài hát có tên là “Cô gái”…”
Giọng nói của người dẫn chương trình kênh âm nhạc giao thông truyền đến, hai người đang hôn nhâu lập tức dừng lại, trong nháy mắt, Diệp Kiều chỉ có thể cảm nhận được nụ hôn cuồng nhiệt từ hũ giẫm!
Chết tiệt, Tiện Tiện đáng c.h.ế.t này!
“Ưm… đau…” Môi bị anh cắn vô cùng đau đớn, Diệp Kiều kháng nghị.
Lục Bắc Kiêu nghe giọng hát từ tính mà thâm tình đó của Tiện Tiện, nghe lời bát hát, cái gì mà “Đồng ruộng mênh mông, chúng ta đuổi nhau trêu đùa, nụ cười của em, còn rực rỡ hơn hoa mùa hạ…”
Tắt loa đi!
Diệp Kiều gào thét trong lòng!
“Em yêu, anh có thể g.i.ế.c c.h.ế.t em trên xe không? Hửm?” Bàn tay to lớn của anh luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy cô, xuyên qua ánh sáng bên ngoài, nhìn cô bị anh hôn đến thở hổn hển trong lòng, nghiến răng hỏi.
Giọng điệu uy hiếp, khí chất mạnh mẽ, cô thật sự sợ rằng anh sẽ làm như vậy!
“Không, không, chồng à, đừng giận, chúng ta về nhà, nghe theo anh, về nhà!” Sợ bị anh g.i.ế.c c.h.ế.t trên xe, Diệp Kiều sợ hãi, vội vàng bò dậy, ôm lấy eo anh, nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng cầu xin nói.
Như vậy còn tạm được!
Anh nới lỏng cà vạt, vẫn nghiêm mặt, không nói gì.
——
Trên xe van, Tô Mục trông như thể có chút nhếch nhác ngồi trên ghế da, phu nhân cao quý bên cạnh anh ta, tay cầm khăn tay định lau mặt cho anh ta, Tô Mục giơ tay lên chặn cánh tay của bà ta một cách rất không khách sáo!
“Đừng chạm vào tôi!” Anh ta lạnh lùng nói.
Tô Mục bình thường trông ấm áp, vô hại, dáng vẻ chàng trai nhà bên, lúc này lại lạnh mặt.
Tiết Văn thực sự bị anh ta chọc giận, quản lý A và trợ lý Miko của Tô Mục nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi toát mồ hôi hột vì anh ta.
“Tô Mục! Cậu chính là vì Diệp Kiều đó, luôn lờ đi tình yêu của tôi sao?!” Tiết Văn nghiêm mặt nói.
“Cho dù không có cô ấy, Tô Mục tôi cũng sẽ không ở cùng một bà già như chị! Chị bỏ cuộc đi!” Tô Mục nghiêng đầu qua, trên mặt tràn đầy biểu cảm chán ghét.
“Tô Mục! Nói chuyện với Chủ tịch Tiết kiểu gì vậy?!” A vội vàng quát.
Sắc mặt của Tiết Văn lúc đỏ lúc trắng, nhưng một bà chủ trong giới đào tạo ngôi sao như bà ta sao có thể bị một ca sĩ nhỏ chọc giận, có biết bao ca sĩ xếp hàng đợi được bà ta chơi đùa!
“Tô Mục, cậu đúng là cá tính, quả nhiên là tiểu tử mà Tiết Văn tôi nhìn trúng…!” Tiết Văn cười nói.
“Phì! Tôi xin cảm ơn vì chị đã coi trọng tôi!” Tô Mục càng tức giận hơn, lăn lộn trong giới giải trí này, ấm ức nào cũng có thể chịu đựng, duy nhất loại chuyện này, anh ta không chịu nổi! Bà già này, càng nhìn anh ta càng cảm thấy ghê tởm!
“Tô Mục! Album mới tháng 6 này của cậu không muốn phát hành nữa sao? Sau này muộn bị cấm sóng à?! Làm trái ý Tiết Văn tôi có kết cục như nào, lẽ nào còn cần tôi nói cho cậu biết sao?!” Tiết Văn tiếp tục lạnh giọng nói.
“Tô Mục! Mau xin lỗi Chủ tịch Tiết!” A vội vàng nói, “Chủ tịch Tiết, cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, không biết phép tắc, chị đại nhân đại lượng, đừng…”
“A! Chị thôi đi!” Lúc này Tô Mục đúng dậy, nghiêm nghị nói, “Dừng xe!”
A tiến lên, kéo anh ta, “Tô Mục, cậu muốn c.h.ế.t sao?! Mau xin lỗi Chủ tịch Tiết! Cấm sóng cậu thật sự là chuyện chỉ cần một câu nói của chị ấy! Chị cầu xin cậu đấy, còn không được sao?!”
“Rốt cuộc có dừng xe lại không?! Lão tử nhảy ra khỏi xe đấy!” Tô Mục hoàn toàn nghe không vào, quát lớn với tài xế.
Tài xế thực sự sợ anh ta nhảy khỏi xe gây ra án mạng, vội vàng tấp vào lề dừng lại.
Tô Mục kéo cửa xe đi xuống, “Bà già, lão tử thà bị cấm sóng, cũng sẽ không hầu hạ loại biến thái già như chị! Cấm sóng tôi, đóng băng tôi? Lão tử sợ chắc? Cút đi!”
Anh ta đã nhịn đủ lâu rồi! Tiết Văn này từ lúc đầu dẫn dụ, thả thính, đến bây giờ muốn anh ta chiều theo bà ta một cách trắng trợn, đã gần một năm rồi! Anh ta luôn nhẫn nhịn không vạch mặt bà ta, đương nhiên cũng chưa bao giờ để bà ta được như ý!
Lúc này, một tràng mắng mỏ phát ra, chỉ cảm thấy sảng khoái!
Tiết Văn ở trên xe, hai tay nắm chặt, bị chọc giận đến mức sắc mặt tím tái!
Trợ lý Miko của Tô Mục vừa bước xuống xe, chiếc xe van liền nhanh chóng chạy đi!
“Đưa điện thoại cho tôi!” Tô Mục trầm giọng nói.
“Anh Tô! Anh đây là tự đào hố chôn mình! Tiếp tục câu nệ bà ta không phải là được rồi sao!” Miko lo lắng nói, đưa điện thoại cho anh ta.
Tô Mục tựa vào đèn đường bên đường, gửi đi một tin nhắn, “Chuyện này không được nói cho Diệp Kiều, biết chưa?!”
Chiếc xe dừng lại cửa tứ hợp viện, Diệp Kiều giành mở cửa xe xuống trước, nhưng mà tốc độ của cô làm sao mà nhanh bằng ai đó.
Diệp Kiều nhìn anh xuống xe cũng nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Nha đầu này! Lúc ở trên xe mềm mại dỗ ngọt anh, thực chất là kế hoãn binh! Về đến nhà cô lại muốn cưởi lên đầu anh rồi!
Mang một túi đồ ăn đi vào nhà sau, nhưng cô không chạy, về đến nhà rồi cô không sợ anh nữa, lúc nãy là sợ anh trước mặt tài xế làm ra hành động gì quá trớn thôi!
Lục Bắc Kiêu đi vào nhà sau, cũng không chạy, chỉ bước nhanh về phía về phía nhà chính, nhờ anh đèn, nhìn bà Lục mang giày cao gót, mặc váy mang theo một túi đồ ăn, bước nhanh về phía trước cách anh không xa. Cô đi nhanh nhưng không mất đi vẻ thanh lịch, cứ như người mẫu đi trên sàn catwalk vậy.
Diệp Kiều vào đến nhà chính, chuông báo tin nhắn vừa đến.
“Nhị Nha đầu, xin lỗi, tối nay tôi uống nhiều quá, nói năng hồ đồ, cô đừng xem là thật!” là tin nhắn của bờm sư tử Tiện Tiện.
Tên trứng thối này, còn nói với cô ba chữ “Tôi xin lỗi nữa”. trước giờ chưa thấy nói bao giờ.
“Á!” Điện thoại bị cướp đi, eo bị bàn tay ngạo nghễ ôm lấy ép sát vào tường.
“Lục Bắc Kiêu! Là Tiện Tiện, là anh ta uống say mới như vậy, vừa nãy là anh ta xin lỗi em!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu nhìn điện thoại của cô sau đó tùy tiện ném qua một bên, “Mua cái mới!” Diệp Kiều hơi tức giận, thời đại này điện thoại cầm tay khá mắc, tuy rằng công năng y như người già vậy.
“Rẹt~~” anh định vén chiếc váy lên nhưng nó quá cản trở anh liền xé nó đi.
Diệp Kiều ngẩng ra, sau đó càng tức giận, “Mới mua đó, còn là thiết kế giới hạn…”
“Anh ta không uống say, em và anh còn không hiểu sao?” Anh nghiên răng nói, nét mặt lạnh lùng, Diệp Kiều bị anh ép vào góc tường không nhút nhích được.
“Đã biết tên nhóc đó thích em mà còn qua lại với anh ta! Diệp Kiều Kiều, em được lắm! Trừ anh ra em còn ôm người đàn ông khác nữa!” nói đến đây, Diệp Kiều nghe thấy âm thanh mở dây lưng, trong lòng nhảy lên một nhịp tim.
“Lục Bắc Kiêu! Anh đừng quên, em chưa có đồng ý anh đâu! Anh đừng có mà đụng loạn, chuyện này tuy em sai.. anh…” Cô ngửa mặt hét lên, một chân của cô đã bị nhấc lên, và tiếng vải rách lại vang lên.
Diệp Kiều cảm thấy phía dưới hơi lạnh, chiếc quần lót ren lụa cuối cùng cũng bị sé rạch.
Người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, đang nhìn chằm chằm cô nguy hiểm, “Bà Lục này, những chuyện này anh có thể để mặc em! Anh thương em, nuông chiều em, để em trước mặt anh vô pháp vô thiên, nhưng không có nghĩa em làm sai rồi anh lại không trách phạt em, đấy là làm sai nguyên tắc của anh! Biết anh hiện tại cảm giác như thế nào không? Anh cảm giác như bị em đội cho cái mũ xanh vậy!”
Trời đất, chỉ bị Tiện Tiện ôm một cái mà đã trở thành đội nón xanh cho anh, có nghiêm trọng thế không?
Diệp Kiều quả thật cạn lời, nhưng cô cũng không có cơ hội phản kháng, bởi vì anh đã hôn chặn miệng cô lại.
Trừng phạt cô bằng nụ hôn say đắm, con dã thú trong người cô bị đánh thức, cô bám lấy anh hôn lại nồng nhiệt, nhưng không dám dùng quá sức sợ anh bị thương, “Ông Lục này, sự trừng phạt của ông chính là gấp gáp vậy sao, càng hợp ý tôi đó…” Môi cô mở ra, dán vào môi anh, thở một hơi, kích thích anh.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, “Thế nào, bà chủ Kiều, vậy tôi không khách khí nữa.”Anh thấp giọng nói mà thanh âm sau càng nặng nề hơn.