Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 476

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:47
Lượt xem: 18

"Ngoan ngoan ngoan nào, anh sai rồi, là anh có bệnh thần kinh!" Anh Lục vội vàng chịu tội, làm sao dám làm cho cô tức giận, anh chịu không nổi!

Mỗi lần nhìn thấy cô nhóc trước kia người nhẹ như yến nhảy nhót tưng bừng đỡ cái bụng to, anh cũng cảm thấy một luồng hơi nóng trong ngực.

Kiểu gì cũng nhớ tới mùa hè nóng nực không thể chịu nổi cách đây 5 năm, cô gái mặc đồng phục đeo kính gọng to, tết hai b.í.m tóc ngốc. Nghĩ phòng anh không có ai đã lẻn vào, kết quả anh đã bị say nắng!

Trong nháy mắt, cô gái đã trở thành người vợ sinh ra một cặp sinh đôi cho anh, anh vừa yêu thương lại có phần kính trọng cô!

Diệp Kiều thở sâu đưa tay vuốt ve bụng.

Cho dù Lục Tiểu Cổn tới, sao cô biết đó là Lục Tiểu Cổn được? Là con trai thì nhất định sẽ là cậu bé sao?

--

Sinh nhật Lục Bắc Kiêu là vào ngày 6 tháng 8. Vào ngày hôm ấy, thai của Diệp Kiều động mạnh hơn, cô không dám xuất viện nên chỉ đợi ở bệnh viện, nhưng cô lại đợi một ngày!

"Nghiêm!"

Trên giường bệnh, cái bụng lớn của bà Lục lại động dậy, từng đợt làm cô khó chịu, sĩ quan Lục nhìn về phía bụng cô trầm giọng ra lệnh.

Trước kia chỉ cần anh hô "Nghiêm", hai nhóc con này sẽ thần kỳ nghiêm thật, nhưng lần này thì không vẫm còn động!

"Chồng, em muốn đi vệ sinh..." Tình trạng đi tiểu nhiều lần đã xuất hiện sau khi mang thai, bởi vì thai nhi đè lên bàng quang.

Anh Lục vôi đỡ cô dậy đến nhà vệ sinh.

"A!"Diệp Kiều nhìn thấy trong quần lót của mình có chút dịch màu nâu.

Cô hét lên làm Kiêu gia không sợ trời không sợ đất hết hồn, vội lao vào, "Cục cưng, sao thế?!"

"Anh Kiêu! Chắc chắn em sắp sinh rồi, thấy m.á.u rồi!" Diệp Kiều kích động nói.

Cô nhìn người nào đó còn cuống hơn cả cô, bản thân bình tĩnh, "Anh Kiêu, anh căng thẳng à? Thật ra sẽ không sinh ngay đâu, tử cung còn chưa co lại!:

Mặc dù là lần đầu sinh con nhưng những kiến thức này cô đã học thuộc lòng rồi. Không có nhiều thông tin cho rằng phụ nữ mang thai có thể làm rơi thai nhi xuống cống khi đi vệ sinh.

"Anh, anh căng thẳng gì?! Đùa à!" Anh Lục tỉnh táo lại vội nói, vẻ mặt kinh hoàng bị lạnh lùng thay thế.

"Không căng thẳng? Lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi kìa!" Diệp Kiều đánh bốp bốp vào mặt anh.

Anh Lục: "!!!"

Là một người mới làm cha, thiếu kinh nghiệm đen mặt lại, "Anh đi gọi y tá!"

Hai tiếng sau Diệp Kiều bắt đầu đau từng cơn, cũng không tính là đau phần lưng dưới vừa sưng vừa đau, hơi khó chịu. Lần này tử cung thực sự co lại, đi phòng sinh kiểm tra đã mở một chút!"

"Huhu... Anh Kiêu, sau này em cũng không muốn sinh nữa đâu, cảm giác kiểm tra tử cung thực sự không phải cảm giác con người có thể chịu được!" Diệp Kiều cảm giác mình sắp có bóng ma tâm lý.

"Em muốn anh cũng không cho! Hai đứa nhỏ này lát nữa đừng hành hạ em, nếu không một ngụm sữa mẹ cũng đừng mong uống!" Anh Lục đau lòng ở cạnh giúp cô Lục lau sạch mau trên người vừa trầm giọng nói, bé cưng của anh sinh đứa bé này quá chịu tôi!

"Ngoan, nếu không em đi mổ, tiêm thuốc tê ngủ một giấc là con ra rồi!" Thấy sắc mặt cô Lục đỏ lên, dáng vẻ chịu đau khổ, anh dụ dỗ.

Diệp Kiều lắc đầu, "Cùng là đau lại còn chịu một dao, há chẳng phải chịu tôi?! Anh Kiêu, anh đừng lo lắng, em còn có thể chịu đựng!"

"Ngoan nào, đau quá thì cắn tay anh!" Anh nói rồi đưa tay ra trước mặt cô.

"Cơ bắp anh cứng quá cắn đau răng! A... Lại tới! Ư... Hưm..." Cơn đau từng cơn ập tới, Diệp Kiều đau đến trợn mắt há mồm, nghiến răng. Cơn đau này cảm giác kéo dài nửa phút, sau đó cách mấy phút lại đau một lần, tử cung mở ra càng ớn cơn đầu càng tấp nập.

Mỗi lần cô đau, Lục Bắc Kiêu đều đổ mồ hôi, anh cũng đau, đau lòng vì cô!

Lúc mở đến ba đầu ngón tay cô được đẩy vào phòng sinh, rất nhiều người từ ba gia đình đến nhưng tất cả đều bị chặn lại ở lối đi bên ngoài phòng sinh.

Trước đó Lục Bắc Kiêu đã nói với bệnh viện muốn vào cùng sinh, anh dứt khoát đi vào.

Thời khác này một người chồng như anh sao có thể không ở cạnh được?!

Trên giường sinh, trên bụng to của Diệp Kiều đặt máy đo điện tim để đo tần suất tim thai nhi, màng thai cũng bị vỡ và nước ối chảy ra. Hiện tại là lúc cô đau nhất, vì đảm bảo lúc sinh thường có sức nên cô kiên quyết không khóc, nghiến răng mặt đỏ bừng, thừa nhận cơn đau cấp 12.

Nhìn dáng vẻ cô chịu đựng đau khổ, hai tay anh Lục nắm chặt, giống như sắp đánh người làm nữ hộ sinh bên cạnh không dám nhìn anh lâu, lại nhìn không được lặng lẽ nhìn người đàn ông lạnh lùng vào sinh cùng hiếm thấy này!

Bà đỡ đẻ nhìn năm như vậy, đàn ông chịu vào phòng sinh cùng sợ thực sự hiếm như lá mùa thu!

Hơn nữa một người đàn ông sĩ quan nhìn như đàn ông chủ nghĩa lại đau lòng cho vợ!

"Chồng tôi anh ấy... Anh ấy căng thẳng quá..." Diệp Kiều vừa từ cơn đau tỉnh lại thấy cảnh này đã giải thích thay anh Lục.

"Nhìn ra được! Nhìn ra được! Anh Lục, anh đừng căng thẳng quá! Hai chuyên gia giỏi nhất khoa sản đang ở đây rồi!" Nữ hộ sinh vội vàng nói, mở chai Red Bull ra để ống hút vào đưa đến chỗ Diệp Kiều.

"Cô Lục, uống chút bổ sung năng lượng đi, cổ tử cung sẽ sớm mở hết! Chỉ cần kiên nhẫn!"

Lục Bắc Kiêu nhận lấy đồ uống từ nữ hộ sinh, cúi người uống. Diệp Kiều hút một hơi uống gần nửa, chỉ thấy tay anh run lên không ngừng.

Anh không sợ trời đất, biệt danh là Lục chiến thần!

Nhưng khi nhìn cô sinh con thì run rẩy không ngừng!

Vừa định an ủi anh, cơn đau kia lại kéo tới, lần này thời gian rất dài, bác sĩ xuống kiểm tra, "Thấy đâu thai rồi, cô Lục, chúng ta chuẩn bị đi!"

Lục Bắc Kiêu đứng sang một bên, mặt anh không biểu cảm và bình tĩnh, nhưng nắm tay lại nắm chặt.

Không phải anh sợ, không phải căng thẳng, chỉ là đau, đau lòng cho cô gái của anh phải chịu nỗi đau tột cùng nhất trên thân thể con người!

Hai tay Diệp Kiều nắm chặt thành giường sinh, thở sâu, dưới sự giúp đỡ của hộ sinh cố gắng đưa đứa bé ra khỏi bụng, cảm giác kia giống cảm giác táo bón không ra được...

Cứ thế thử đi thử lại nhiều lần, con vẫn chưa ra.

Máy đo nhịp tim thai đột ngột vang lên báo động, nữ hộ sinh nói rằng nhịp tim thai đột ngột giảm xuống, có nguy cơ ngạt thở, có thể là dây rốn quấn cổ!

Diệp Kiều vừa nghe nói đứa trẻ có thể gặp nguy hiểm, trong lòng chùng xuống, nỗi sợ hãi mất mát ập đến. Lục Bắc Kiêu chạy đến bên cạnh cô, Diệp Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, "Anh Kiêu, em không muốn con có chuyện..."

Lục Bắc Kiêu gục đầu xuống in một nụ hôn lên trán cô, "Ngoan, đừng sợ, có nhiều bác sĩ ở đây như vậy, nhất định bọn trẻ sẽ không sao đâu!"

có anh ở đây, có lời an ủi của anh, trong lòng Diệp Kiều an tâm hơn nhiều, "Ừm!"

"Cô Lục, chúng ta cố sức thêm nào!"

Diệp Kiều nghe bác sĩ lập tức hít sâu, nghĩ đến con có thể bị ngạt thở, cô dùng hết sức lực của bản thân, gầm lên một tiếng thật mạnh từ sâu trong cổ họng. Giữ vững khoảng hơn 10 giây cô cảm giác một thứ nóng hổi trượt đến giữa hai chân!

"Ra rồi hả?" Cô run giọng hỏi.

"Ra rồi ra rồi! Cô Lục, đầu thai nhi này đã đi được nửa đường rồi! Ôi! Hai đứa bé thực sự muốn tranh nhau đi ra này!" Lúc bình thường sinh xong một đứa, một đứa khác còn chưa vào khuôn, nhà anh thì ngược lại, đứa trước vừa ra đứa sau đã không chịu nổi nữa!

"Ừm!" Diệp Kiều nặng nề đáp lại. Hiện tại cô đã không quan tâm trai hay gái, có phải Lục Tiểu Cổn không mà chỉ muốn lũ trẻ bình an sinh ra!

Sinh xong một đứa, đứa sau dễ sinh hơn. Cô chỉ dặn chút là đứa bé đã ra, khóc ầm lên!

"Chúc mừng chúc mừng, thai long phượng đó! Đứa ra trước là trai, nặng 2,4 kg. Ra sau là bé gái, lại nặng hơn bé trai, 2.6 kg! Hai đứa trẻ sinh đôi không tính là không nhỏ!"

"Sao bé trai này còn chưa khóc?" Lúc trẻ con sinh ra đều phải khóc, càng to càng tốt!

Sau khi làm sạch lỗ mũi và miệng cho hai bé, nữ hộ sinh thấy bé trai chui ra đầu tiên chưa khóc nên đã quay đầu xuống, nắm lấy cổ chân và tát mạnh vào m.ô.n.g bé!

Ai ngờ bé vẫn không khóc!

Bên kia bé gái đã khóc đến đinh tai nhức óc, giọng to vô cùng!

Sinh đôi trai gái!

Diệp Kiều vừa sinh xong sau khi nhận ra điều đó đã phấn khích ngồi dậy!

Một bé là bé trai!

Là Lục Tiểu Cổn sao?

"Bác sĩ! Để tôi nhìn bé trai xem!"

Dk đã không ôm bất cứ hi vọng gì lại cháy lên hi vọng!

DTV

Nũ hộ sinh bế bé trai ra chỗ cô, quan sát đứa nhỏ này thực sự không giống có vấn đề, nhưng sao lại không khóc?!

"Nhìn xem, một đứa trẻ xinh đẹp, ngay cả khi mở mắt bé vẫn cười! Có đánh bé cũng không khóc! Không được, còn phải để bé khóc đã!" Nữ hộ sinh ôm bé trai đến chỗ Diệp Kiều để cô nhìn, vừa nói.

Một đứa trẻ to như một con mèo nhỏ, có đôi mắt to tròn đen láy, hai mí sâu, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to ấy dường như đang nhìn cô.

Lục Tiểu Cổn, là con sao?

Nói chuyện nào!

Diệp Kiều đặt câu hỏi ở trong lòng, mắt nhìn bé chằm chằm, khóe miệng nhếch lên.

Lục Bắc Kiêu đứng ở một bên nhìn con trai mình không khóc còn cười thì sững sờ, nữ hộ sinh lật đứa bé lại, "Đứa nhỏ này, những đốm trên m.ô.n.g của rất đặc sắc này! Như chữ Hán!"

Lúc này nữ hộ sinh mới chú ý tới.

Đúng lúc Diệp Kiều nhìn thấy một vết bầm đỏ lớn trên m.ô.n.g của em bé, bình thường đều trẻ con mới sinh đều sẽ có, đó là sắc tố da sau này sẽ dần biến mất.

"Sao có chữ như chữ Cổn vậy!" Nữ hộ sinh cẩn thận nhìn rồi nói.

Cổn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-476.html.]

Diệp Kiều lần nữa định thần nhìn lại, lần này cô có thể thấy rõ ràng đó là từ "Cổn"!

Lục Tiểu Cổn!

Thật sự là Lục Tiểu Cổn!

Diệp Kiều kích động nghĩ, vừa sinh xong cô mệt lử lúc này lại đầy nhiệt huyết, "Hức..." Cô không nhịn được òa khác, hai mắt mơ hồ nhìn cậu bé chằm chằm.

Suốt khoảng thời gian mang thai cô đều sợ không phải Lục Tiểu Cổn...

Thằng nhóc này, cố tình đúng không?!

Cố ý làm cho cô nghĩ rằng bé sẽ không quay lại hại cô lo lắng, bé đang bắt nạt cô!

Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng thấy thần kỳ, anh vẫn cho rằng Lục Tiểu Cổn chỉ là tưởng tượng của cô, kết quả trên m.ô.n.g của em bé lại có một vết bớt chữ "Cổn" to!

Diệp Kiều đánh mạnh vào m.ô.n.g Lục Tiểu Cổn một cái, kết quả em bé vẫm không khóc!

"Em bé này thực sự không khóc sao!"Nữ hộ sinh hoảng.

"Anh Kiêu! Anh mau đánh thằng bé đi!" Diệp Kiều kích động nói.

Lục Bắc Kiêu cũng sợ đứa nhỏ có vấn đề, nhìn đứa nhỏ thật sự anh không ra tay được, anh thử nhẹ đánh lên m.ô.n.g em bé một cái. Ai biết được thằng nhóc thối òa khóc "Oa"!

Lần này Diệp Kiều càng khóc to hơn.

Chắc chắn đó là Lục Tiểu Cổn!

Người khác đánh bé, mẹ ruột là cô đánh bé, thằng bé không khóc. Cha vừa đánh nhẹ một cái bé đã khóc rồi!

Bởi vì đó là người cha cậu bé yêu nhất!

Thằng nhóc ngang ngược, thực sự đã mang theo một em gái!

Diệp Kiều giật mình hiểu ra, cũng xác định sao gen nhà họ Lục, họ Diệp và họ Kiều không sinh đôi mà cô lại mang song thai, còn là sinh đôi long phượng!

Bởi vì cậu bé biết cha của cậu là quân nhân chỉ có thể sinh một con, cho nên cậu mang đến cho cha một em gái nữa!

Nghĩ tới những thứ này, Diệp Kiều khóc càng to hơn!

Trong phòng sinh, một người lớn hai đứa bé đều đang khóc to làm cho người chồng sĩ quan bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên dỗ thế nào cho tốt!

Nhưng đương nhiên là dỗ dành cô dâu nhỏ đã vì anh, chịu khổ chịu cơn đau đớn sinh một cặp cho anh!

"Anh Kiêu... Thật là Lục Tiểu Cổn!" Diệp Kiều nhịn không được kích động nói, Lục Tiểu Cổn và em gái của bé đã được ôm ra khỏi phòng sinh.

Thực sự là Lục Tiểu Cổn!

Mặc dù vết bớt không phải là chữ Cổn rõ nét nhưng thế này đã rất sinh động rồi!

Từ trước đến nay sĩ quan Lục vốn luôn là người vô thần, hiện tại càng khó hiểu hơn. Nhớ lúc ấy bọn họ mới kết hôn cô thúc giục anh đóng thuế, sau đó nói sinh Lục Tiểu Cổn, còn nói Lục Tiểu Cổn là con của họ ở kiếp trước...

Cuối cùng là thế nào đây?!

Cô nằm mơ đã thực sự thành hiện thực rồi?!

Cho dù linh nghiệm anh cũng không tin giả thiết kiếp trước kiếp này gì!

"Không được khóc! Khóc nữa hỏng mắt! Bây giờ em là sản phụ!" Anh trầm giọng nói, ôm chặt cô!

"Anh Kiêu, em rất vui!" Cô rất muốn cho anh biết chuyện về Lục Tiểu Cổn, nếu anh biết nhất định cũng rất cảm động! Đáng tiếc cô không thể.

"Chị Lục, anh Lục, trước hết hai người đừng quá kích đọng. Chị Lục còn phải làm sản dịch!" Bác sĩ tới cười nói với bọn họ.

Diệp Kiều lại nằm xuống, bác sĩ thừa lúc cô không chú ý bỗng ép bụng dưới của cô xuống. Cô đau đến mức hét lên, sản dịch trong tử cung được ép ra ngoài!

*Huyết hôi theo âm đạo bài xuất ra ngoài sau khi đẻ.

--

Một đôi song sinh long phượng được ôm ra khỏi phòng sinh, ba gia đình thấy đôi long phượng thì kích động muốn chết, lúc trước đều tưởng là một cặp bé gái!

Đây thực sự là một chuyện vui vẻ!

Bà Đỗ vốn ngoài miệng nói muốn một cặp cháu gái lần này có cháu trai thì kích động đến nước mắt lưng tròng, có cháu gái cưng còn có cháu trai, đương nhiên là thêm gấm thêm hoa!

Bà ngoại Diệp Kiều, các cô dì nội ngoại ai cũng lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước nhét vào khăn quấn của hai đứa trẻ!

--

Sau hai giờ theo dõi hậu sản, Diệp Kiều được đẩy vào phòng bệnh, lúc đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

"Sao vẫn khóc vậy? Mẹ, mẹ ôm con bé đi đi, đừng để ảnh hưởng đến Kiều Kiều nghỉ ngơi, cô ấy cực khổ quá rồi!" Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nhìn con gái nhỏ của anh đang nằm trong n.g.ự.c bà Đỗ khóc không ngừng!

Đây là cha ruột sao?

Hình như từ lúc hai bé được sinh ra đến giờ anh còn chưa từng ôm một lần, sau khi trở về phòng bệnh, cũng không thèm nhìn, toàn bộ chú ý đều đổ dồn vào vợ anh!

"Tiểu Niếp Niếp đang đói bụng này!" Bà Đỗ đau lòng nhìn cháu gái cưng khóc không ngừng, cháu trai ngoan hơn, nằm trong nôi một mình không quấy khóc.

"Đói bụng rồi thì cho đi uống sữa bột đi! Mau đi ra có được không mẹ? Đừng đánh thức cô ấy!" Lục Bắc Kiêughét nói, sau đó khẽ liếc con gái anh, cháu gái Đỗ, "Cục thịt nhăn nheo, còn năng hơn cả anh trai nó!"

"Bác sĩ nói ngụm sữa đầu tiên đứa nhỏ uống tốt nhất là sữa mẹ! Tăng cường sức miễn dịch!" Bà Đỗ thấp giọng nói, bà cũng không đành lòng làm phiền con dâu yêu nghỉ ngơi.

Ngẫm lại Kiều Kiều thật sự không yếu ớt, sinh đôi còn cố gắng sinh thường. Trước đó bà đã liên hệ với bác sĩ sản khoa giỏi nhất ở thành phố J cho cô sẽ chuẩn bị sinh mổ cho cô. Nhưng cô không chịu, nói không muộn đụng d.a.o kéo, còn muốn hồi phục nhanh chóng.

"Chúng ta không cho uống sữa mẹ, cho uống sữa bột!" Trong mắt người cuồng vợ thì không ai sánh bằng vợ, cho dù hai đứa con mới sinh khóc đòi sữa.

"A Kiêu... Anh đừng như vậy.... Mẹ! Mẹ ôm Tiểu Vũ qua đây ạ! Còn cả Lục Tiểu Cổn... Con muốn nhìn lũ nhỏ!" Diệp Kiều vừa tỉnh nghe Lục Bắc Kiêu nói, vừa muốn mắng anh lại cảm động vô cùng!

Anh thật đúng là người cha tồi!

Thật là một người chồng tốt mà!

Bà Đỗ ôm cháu gái khóc mệt đến bên giường, đặt vào n.g.ự.c cô!

"Ôi, nhóc đáng thương, thực là có nước mắt! Xấu xí đáng yêu!" Đứa bé bị ngâm trong nước ối quá lâu không được ưa nhìn, mí mắt sưng vù, không có lông mày, da còn nhăn nheo, tóc lại đen, miệng nhỏ hồng hồng lúc này đột nhiên mở mắt ra.

"Trẻ con vừa sinh ra đều vậy, qua một thời gian nữa sẽ đẹp hơi. Con nhìn mắt cũng không nhỏ, hai mí sâu, tương lai nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân!" Bà Đỗ vui tươi hớn hở nói.

"Lục Bắc Kiêu! Bảo con ôm con đây này?" Bà Đỗ nhìn về phía con trai đang đứng cạnh nôi, thúc giục.

Bà không biết rằng đứa con trai lần đầu tiên làm cha của bà, một sĩ quan đặc biệt toàn năng trên thế giới, lại đang bị đứa cháu nhỏ của bà làm luống cuống!

Lục Bắc Kiêu nhìn vào cái nôi nhỏ đứa nhỏ đang nằm trong nôi, quấn khăn, có khuôn mặt không lớn hơn nửa nắm tay, con trai anh, Lục Tiểu Cổn cũng đang nhìn anh!

Bị giục, anh lại thử định ôm vật nhỏ mềm mềm kia lên, tay vừa chạm vào cậu bé thì lập tức rút về.

Không dễ chơi!

Con trai không hề giống như trong tưởng tượng của anh!

Mềm mềm như đậu hũ, ngay cả chạm vào một chút cũng không dám, sợ vỡ!

Anh thật muốn huýt còi để thằng nhóc này tự đứng dậy, xuống giường, chạy vào trong n.g.ự.c mẹ!

"Này! Nhóc con!" Bà Đỗ thấy anh đứng im một lúc lâu vội tới ôm cháu trai cưng vào lòng, thả vào n.g.ự.c anh, "Ôm cho tốt đấy!"

hai tay Lục Bắc Kiêu cứng ngắn, Lục Tiểu Cổn nhỏ nhỏ không nặng lắm nằm trên tay anh, đôi mắt to không hề chớp nhìn cha mà cậu bé ngưỡng một nhất, vẻ mặt của cha cậu cực kì nghiêm túc.

Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu cao lớn thô kệch đang ôm Lục Tiểu Cổn bé như ôm mèo, cổ họng nghẹn ngào.

Lục Tiểu Cổn, cha mà con sùng bái nhất đang ôm con đấy, vui chứ?

Thằng nhóc thối nhất định sẽ rất vui!

Cậu bé thực sự rất yêu cha, cha mới là cha ruột của cậu, người mẹ như cô không phải mẹ ruột! Hừ!

Lục Bắc Kiêu cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Tiểu Cổn vào lòng cô. Anh đứng bên mép giường nhìn hai đứa bé đang nằm trong n.g.ự.c vợ cưng của anh, nghĩ đến cô đã vất vả như thế nào, lòng tràn đầy thương yêu, nhưng cũng rất khó hiểu rốt cuộc đau khổ thế nào?

Tình cảm vợ chồng tốt đẹp biết bao, giờ lại có thêm hai người tranh giành quyền lợi với anh!

"Lục Tiểu Cổn, sao con không nặng bằng em gái thế? Tặng hết dinh dưỡng cho em gái rồi đúng không? Thương em gái thế à!" Diệp Kiều cười hỏi nhìn Lục Tiểu Cổn không khóc không quấy, giọng cô hơi khàn.

Khóe mắt cô còn có một giọt lệ, vì ngại Lục Bắc Kiêu ở đây nên cô chỉ có thể nói với Lục Tiểu Cổn ở trong lòng.

Nhưng Lục Tiểu Cổn vẫn không đáp lại cô.

Chỉ chốc lát sau em gái khóc, Diệp Kiều ngồi dậy ôm em gái vào trong lòng cho bé uống sữa thử. Cô biết càng cho con b.ú sớm thì càng tốt, cô ủng hộ nuôi con bằng sữa mẹ.

Lục Bắc Kiêu sau khi gọi cháo cho cô về thấy cô đang cho con b.ú thì cau mày, lòng chua chua.

Nhưng anh cũng không nói gì, yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Yêu ai yêu cả đường đi lối về...

Giống như hai đứa nhỏ chỉ là con của vợ anh!

Nhưng khoảng thời gian sau đó, trong đêm hâm sữa cho hai con bú, thay tã đều là anh làm. Nhưng hai đứa bé như ăn mãi không đủ, lát lại đói, ăn no rồi lại thay tã, chơi đùa anh nửa tháng không có cảm giác ngủ ngon!

"Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ! Ông nói cho hai con biết, đây đều vì mẹ con đấy, có biết không? Nếu không cha đã đánh các con lâu rồi!" Lúc Diệp Kiều vào phòng ngủ nghe thấy ông Lục đang thay tã cho con nhỏ giọng thì thầm.

Loading...