Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:09
Lượt xem: 15
Không bao giờ ngờ rằng, cái tên năm đó chỉ biết trốn đằng sau Lý Vận để mưu hại cô, cô còn chưa đối phó với anh ta thì anh ta đã sợ đến mức không dám trở về thành phố J – Thẩm Hi Xuyên – đã thay đổi nhanh chóng, trở thành tổng giám đốc của công ty nào đó, còn có vẻ rầm rầm rộ rộ!
Thẩm Hi Xuyên! Cuối cùng anh ta cũng dám hiện thân rồi! Cô còn tưởng rằng, cả đời này cô sẽ không gặp lại cái tên đàn ông đê tiện này nữa, cô cứ tưởng rằng anh ta sẽ mãi im hơi lặng tiếng như vậy!
Cho dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Diệp Kiều cong môi giễu cợt: “Quý tổng giám đốc này, nếu tài đại khí thô*, sao không tiêu ít tiền xây một cái dành riêng cho mình, chiếm lấy thang máy chung làm thang máy riêng, phong cách này, thật là rác rưởi!”
(*) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Cô vừa nói xong, các nữ nhân viên trong thang máy che miệng cười, gục đầu xuống.
Quả nhiên là nữ vương Kiều, thế cũng dám chửi!
Hơn nữa còn chửi vô cùng có lý!
Kể từ sau khi thang máy chung bị vị tổng giám đốc này chiếm lấy, những nhân viên quèn như bọn họ đi làm vô cùng bất tiện, gọi cho bảo vệ trách cứ bao nhiêu lần cũng không được.
Hơn nữa, vị tổng giám đốc này còn lên tin tức, trên tin tức nói anh ta rất trâu bò, tuổi còn trẻ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giá trị con người xa xỉ, lại còn là sinh viên xuất sắc của viện công nghệ Massachusetts!
Ở trên mạng, anh ta đã thành người chồng quốc dân!
Cô nhận ra anh ta?
Cô vẫn mạnh mẽ như trước đây!
Nhưng mà, Thẩm Hi Xuyên anh ta bây giờ đã không còn sợ cô nữa!
Anh ta trông như một người đàn ông lịch lãm, chỉ nhìn cô, khẽ gật đầu với cô một cái, và không nói gì cả.
Lúc này, có nhân viên lục tục rời khỏi thang máy, chào hỏi với Diệp Kiều, Diệp Kiều gật đầu chào từng người một, thang máy tiếp tục đi lên, cho đến khi chỉ còn lại cô, Thẩm Hi Xuyên và hai gã cấp dưới của anh ta.
Đến tầng 26, là tầng làm việc của cô, Diệp Kiều cũng không ra mà là tháo kính râm xuống, nhìn về phía Thẩm Hi Xuyên.
Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nay đã trở nên chín chắn sắc sảo hơn trước kia, khoảnh khắc cô lấy kính râm xuống vẫn khiến anh ta kinh ngạc, kinh ngạc như nhiều năm trước, lúc cô mười mấy tuổi, đẹp đến mức khiến anh ta chỉ muốn cất giấu cô!
Anh ta sợ cô bị những thằng nhóc trong đại viện cướp mất, nên mới bảo cô mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đeo gọng kính lớn, thắt b.í.m tóc, bảo cô đối nghịch với bọn họ!
“Thẩm Hi Xuyên, thật sự không ngờ, cái đồ cặn bã như anh cũng có một ngày trở mình! Lý Vận không còn giàu có nữa, mấy năm nay anh bu bám phù bà à?!”. Diệp Kiều đi tới trước mặt anh ta, dáng người cô cao gầy, hơi ngước khuôn mặt lên, nhìn Thẩm Hi Xuyên còn đeo kính rấm, làn da nhẵn mịn, cô châm chọc nói.
“Được bảo dưỡng thành “tiểu bạch kiểm”* thực thụ rồi nhỉ!”. Cô lại châm chọc.
(*) Tiểu bạch kiểm: mang nhiều nghĩa, ở đây hiểu theo nghĩa tiêu cực là những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi…
Thẩm Hi Xuyên cũng tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt kia.
“Gọt hàm, cấy lông mày, tiêm gọn mặt!”. Cặp mắt Diệp Kiều sáng quắc như tia x, nhìn Thẩm Hi Xuyên và nói một cách chắc chắn.
Lần này, cô càng chắc chắn là Thẩm Hi Xuyên được bao nuôi!
“Diệp Kiều! Cô đừng nghĩ tôi quá rác rưởi!”. Thẩm Hi Xuyên rốt cuộc cũng mở miệng, híp hai mắt nói với cô.
Diệp Kiều mỉm cười: “Ừm, khả năng anh càng rác rưởi hơn những gì tôi nghĩ!”
Khóe miệng Thẩm Hi Xuyên co quắp: “Tôi cũng không có thời gian nói nhảm với cô!”
Cửa thang máy mở ra, đến tầng 32!
Thẩm Hi Xuyên lại đeo kính râm lên, bước đi, giả vờ kiêu căng ngạo mạn ra khỏi thang máy.
Diệp Kiều nhếch môi, nhấn nút 26.
Cô vừa vào công ty đã gọi: “Tiểu Tằng! Cô qua đây!”
Trong đại sảnh náo nhiệt, nữ vương Kiều xách túi công văn bước chân vội vã, cô cất giọng kêu, thư ký Tiểu Tằng đang bận rộn ôm một chồng tài liệu, vội vàng chạy về phía bóng dáng cao gầy của cô.
“Sếp Kiều!”
“Cô lập tức đi thăm dò tất cả tư liệu về công ty tên là cái gì Đế đó tầng 32 cho tôi, và tất cả tư liệu về tổng giám đốc Thẩm Hi Xuyên của bọn họ nữa!”. Diệp Kiều vừa đi vừa phân phó, giày cao gót nện trên nền đất phát ra tiếng “lộc cộc”.
“Lần này anh Thẩm sẽ mang món tiền khổng lồ về đầu tư ở thành phố J chúng ta, có tiện tiết lộ số tiền không? “. Trên màn hình máy tính là chương trình tài chính và kinh tế địa phương của đài truyền hình thành phố J, nhân vật được phỏng vấn trong số này là Thẩm Hi Xuyên, một doanh nhân mới nổi ở thành phố J, tổng giám đốc của công ty TNHH Phát triển Bất động sản Bạc Đế.
Cái này do thư ký Tiểu Tằng cho cô xem, nó đã được phát trên tivi mấy ngày trước, lúc đó cô đang ở nước ngoài nên đã “hụt mất”.
“Không tính là nhiều, cũng chỉ mấy chục tỉ!”. Thẩm Hi Xuyên áo mũ chỉnh tề “khiêm tốn” nói với MC, MC tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Khoản tiền này không chỉ dùng để đầu tư bất động sản, tôi còn sẽ quyên tặng cho trường cấp ba cũ của mình một tòa nhà!”. Thẩm Hi Xuyên lại nói về phía màn ảnh, MC lại khen anh ta một trận, dưới video này đều là bình luận của cư dân mạng.
Hầu hết cư dân mạng đều khen ngợi, cũng không thiếu cô gái gọi anh ta là “ông xã”, cũng có một số người vô cùng ít ỏi châm chọc anh ta nói anh ta được chăm chút như phụ nữ.
Nói tóm lại là, Thẩm Hi Xuyên nổi tiếng rồi, hơn nữa còn nở mày nở mặt trở về!
Những ngày cô ở Mỹ, anh ta còn tham gia không ít bữa tiệc thời trang, càng là con cưng của giới kinh doanh, các ông lớn tranh nhau muốn được anh ta đầu tư!
Diệp Kiều ngồi trong phòng làm việc, khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn vào màn hình máy tính, trên mặt bàn chất đống tài liệu đang chờ cô ký tên.
Cô biết Thẩm Hi Xuyên không thể nào lập tức trở thành nhà giàu mới nổi ngay được, nhưng lại không tra ra được giá trị con người của anh ta từ đâu ra, cũng không tra ra được người đứng sau anh ta là ai!
Với hiểu biết của cô đối với Thẩm Hi Xuyên, anh ta chính là Lý Vận phiên bản nam, nhất định là bu bám phú bà!
Yên lặng theo dõi diễn biến thôi!
Dù sao cũng muốn nhìn xem, anh ta có thể chơi ra cái dạng gì, sẽ đối phó với cô thế nào?
Cô cầm lấy tài liệu trên bàn, vừa ký tên vừa nhấn nút ngừng phát, gọi thư ký vào.
“Thông báo một chút đi, mười phút sau, quản lý các bộ phận họp ở phòng họp số 1!”. Thư ký đi vào, cô cất giọng nói.
“Vâng! Sếp Kiều, cô cò có rất nhiều lời mời ăn tối, có cần tôi đẩy xuống giúp cô không?”
“Để đó cho tôi xem một chút!”. Cô không ngẩng đầu lên, vung bút ký tên một cái lên phần ký tên trên tài liệu, nhìn những tấm thiệp mời thư ký đưa tới, nhân lúc ký tên, cô xem qua từng cái, sau đó lần lượt bỏ qua, chỉ để lại ba cái, viết thời gian vào phía sau, sau đó bảo thư ký nhắc nhở cô, cô sẽ đích thân hẹn.
Quanh năm suốt tháng, có thể đẩy bữa tiệc nào xuống là cô sẽ đẩy xuống, nhưng dù vậy cũng không tránh khỏi một năm có hơn trăm bữa tiệc.
Cũng may Lục tiên sinh quanh năm ở trong doan trại, nếu không thì đã kháng nghị từ sớm rồi!
Cô và bà Đỗ, đã sớm trở thành “đội quân tóc dài” nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Chỉ chốc lát sau, hình bóng giỏi giang của nữ vương Kiều xuất hiện trong phòng họp, quản lý các bộ phận nghe nữ vương Kiều nói về việc bọn họ sắp đưa ra thị trường, những người ngồi đây đều có cổ phần trong công ty, quả thật nhiệt huyết sôi trào!
“Hy vọng mọi người không ngừng cố gắng, nghênh đón thử thách và cơ hội này! Trước khi công ty đưa ra thị trường, các bộ phận cũng không được xảy ra bất cứ sai lầm nào! Cảm ơn mọi người!”. Sau khi nói xong, cô khom mình cúi chào.
Thiêm Dực do cô và Kiều Thiêm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng dựa vào phần mềm hệ thống quản lý khách sạn, và dần dần phát triển thành công ty internet như ngày nay với trang web lớn nhất cả nước, hiện nay, phần mềm hệ thống quản lý khách sạn anh cả dẫn đầu trong số các phần mềm ngang hàng.
Họ cũng đã phát triển một trang web hệ thống đặt phòng trực tuyến, có lượng người dùng khổng lồ.
Đương nhiên, mấy năm nay cũng đóng cửa không ít ngành nghề, ví dụ như sản xuất trang web, đại lý quảng cáo và các lĩnh vực nhỏ khác…
Bây giờ, nhìn Thiêm Dực thật sự mọc thêm cánh, sắp cất cánh, trong lòng cô vừa chờ mong vừa hồi hộp…
Tại khi trung tâm sầm uất, trên màn hình led khổng lồ đang chiếu quảng cáo điện thoại di động nắp gập thịnh hành nhất trong năm nay, chính sữa sân khấu lộng lẫy, ca sĩ đang hát những bài hát tuyệt đẹp với cây đàn ghita điện, trên tay người hâm mộ cầm gậy phát sáng bao vây xung quanh sân khấu.
Anh ta chính là người đại diện hình ảnh của chiếc điện thoại này, Tô Mục!
Diệp Kiều ngồi trong xe quét mắt nhìn quảng cáo này, nhếch miệng lên, thằng nhóc thúi, càng ngày càng có khí chất của siêu sao đấy! Bọn họ cũng ít khi liên lạc, chẳng qua mỗi lần anh phát album mới thì đều sẽ gửi cho cô một bản có chữ ký trước tiên, nhưng cô chưa bao giờ nghe.
Một là không có thời gian, hai là không có hứng thú.
Tiện Tiện đại diện cho sản phẩm nào tốt, cô cũng có thể nhận được trước tiên, ví dụ như chiếc điện thoại di động này, nhận được hơn mười cái, các giám đốc trong công ty mỗi người một cái.
Chiếc xe thể thao Ferrari màu xanh ngọc cực ngầu dừng ở bãi đậu xe trước tòa nhà văn phòng, chiếc xe thể thao này do cậu nhỏ yêu nghiệt tặng, hai năm trước anh ta đã mở một đại lý kinh doanh xe hơi để phục vụ cho sở thích của mình, khỏi phải nói, làm ăn khá tốt.
Giờ này vẫn chưa có bao nhiêu người đến làm, vẫn còn rất nhiều chỗ để xe.
Lục Tiểu Vũ luôn nói cô lười biếng, là vì chúng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ làm việc bình thường của người mẹ là cô đây. Rạng sáng năm giờ rưỡi thức dậy, uống một cốc nước ấm, chạy bộ một tiếng, sáu giờ rưỡi mua một phần ăn sáng ở ngoài ngõ về nhà, tắm xong, ăn sáng xong, lại tiêu hoa một chút rồi đi làm, bình thường bảy giờ rưỡi cô đã đến công ty.
Hai đứa nhỏ lại bị đưa tới đại viện, chúng thích, như cá gặp nước vậy. Đầu tháng chín là có thể vào mẫu giáo rồi, cô đã sớm bàn bạc với Lục Bắc Kiêu, cho bọn nhỏ học trường mẫu giáo trong đại viện, lúc còn bé mấy người Lục Bắc Kiêu cũng học trong đó.
Cô không có tâm lý mong muốn hai đứa nhỏ thành rồng, để mặc chúng tự do trưởng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-482.html.]
Hai chiếc thang máy đều dừng ở tầng một, thang máy nhỏ mở cửa trước, thang máy bên phải không mở, cô lại nhận nút mấy cái, cái bên phải vẫn không mở cửa ra.
Cho nên, chiếc bên phải này thật sự được đặt dành riêng cho thằng đàn ông họ Thẩm rác rưởi kia, phải cà thẻ mới mở được sao.
Thật đê tiện!
Cô vào thang máy bên trái, vừa vào phòng làm việc đã gọi điện thoại cho bảo vệ, yêu cầu bọn họ phải khôi phục lại chức năng dùng chung của thang máy lớn trước giờ làm, nếu không, cô sẽ kiện bọn họ!
Sắp đến chín giờ, Diệp Kiều đã làm việc hơn một tiếng, cô đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, Tiểu Tằng đi mua café giúp cô sao vẫn chưa đến?
Ngay dưới tầng của bọn họ có một chi nhánh của “Các Cô Ấy”, mở cửa 24 giờ, bây giờ đã không chỉ đơn thuần là một tiệm trà sữa nữa rồi, mà còn có café, bánh ngọt, nhưng không có cổ phần của cô!
Cô có thói quen trước khi đi làm thường uống một ly Blue Mountain.
“Sếp Kiều, tôi lại bị kẹt ở cửa vào thang máy tầng một rồi, quá nhiều người, tôi đi thang bộ lên đây!”. Tiểu Tằng gọi điện thoại tới nói.
Leo thang bộ? Tầng 26 đấy, bò lết đến c.h.ế.t luôn!
Tiểu Tằng biết nữ vương Kiều sẽ không cam lòng để cô ấy leo thang bộ, nên cố ý gọi cuộc điện thoại này. Trợ lý, thư ký bên cạnh Diệp Kiều đều là người tinh ranh đấy.
“Đừng leo, tôi tìm bảo vệ!”. Vẫn chưa giải quyết vấn đề thang máy cho cô!
Diệp Kiều đi xuống bằng thang bộ, cô không có thời gian chờ thang máy, mà chiếc thang máy nhỏ cũng vì không chịu nổi gánh nặng mà “đình công” rồi, tầng một chen chúc rất nhiều nhân viên của các công ty nhỏ. Trong tòa nhà này đại đa số là các công ty internet nhỏ mới khởi nghiệp, ông chủ của những công ty này có lẽ đều sợ đắc tội Thẩm Hi Xuyên, giận mà không dám nói gì.
“Hai chiếc thang máy đều là của mọi người, dựa vào đâu mà cái này lại dành riêng cho ông chủ của công ty khác?! Cô cũng thấy đấy, nhiều người bị kẹt ở đây như vậy!”. Diệp Kiều chất vấn nữ quản lý bảo vệ, cô không ra mặt nói chuyện thì chỉ sợ không ai dám đứng ra!
Lúc này, Thẩm Hi Xuyên mặc đồ tây đeo kính râm được bốn gã đàn ông mặc đồ tây vây quanh đi tới trước cửa thang máy, trông rất là phô trương.
Thẩm Hi Xuyên vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người chú ý lúc anh ta vừa xuất hiện, cho nên, anh ta cố gắng không đi từ tầng hầm, mà lên tầng một, chính là muốn khiến cho những nhân viên quèn này ngưỡng mộ anh ta, sùng bái anh ta, cũng thích nhìn một số người đố kị với anh ta nhưng mà không làm gì được anh ta!
Bây giờ anh ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ai có thể làm khó được anh ta!
Diệp Kiều cũng nhìn thấy anh ta, vẫn là cái vẻ vờ vịt kiêu căng như ngày hôm qua!
“Sếp Diệp, chúng tôi chỉ là bảo vệ, nghe lời ông chủ, là ông chủ yêu cầu thiết lập thang máy này dành riêng cho tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi cũng không có cách nào!”. Quản lý bảo vệ nói với Diệp Kiều.
“Ông chủ nào? Sao bọn họ lại đồng ý với một yêu cầu vô lý như vậy? Không để ý đến cảm nhận của những người thuê chúng tôi sao?”. Diều Kiệp hỏi ngược lại.
“Sếp Diệp, bây giờ ông chủ của tòa nhà này chỉ có một người!”. Quản lý bảo vệ cất giọng nói.
Lúc này, Thẩm Hi Xuyên tháo kính râm xuống, khóe miệng nở nụ cười, bước đi về phía Diệp Kiều, ra vẻ tiểu nhân đắc ý, dưới chân dường như có một luồng gió.
Diệp Kiều có một dự cảm xấu.
Lẽ nào…
Thẩm Hi Xuyên đắc ý, mặt mày toàn là ý cười, nhìn Diệp Kiều: “Sếp Diệp, bây giờ cả tòa nhà văn phòng này đều đã bị Thẩm tôi mua rồi, tôi là ông chủ duy nhất! Dĩ nhiên muốn dùng thang máy nào thì dùng thang máy đó rồi!”
Anh ta khí thế nói, ra vẻ ta đây không thiếu tiền.
Thì ra là thế!
Diệp Kiều biết được, vẻ mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ cười híp mắt nhìn Thẩm Hi Xuyên kiêu ngạo như con chim công xòe đuôi, ấy, ngày hôm nay hình như còn đánh phấn nữa, rốt cuộc phú bà nào lại thích cái kiểu chim công này nhỉ?!
“Oa, đúng là giàu có, nữ vương Kiều bị cứng họng rồi!”
“Chứ còn gì nữa?! Giám đốc Thẩm thật giàu có, có thể mua cả một tòa nhà văn phòng!”
“Hình như nữ vương Kiều cũng chỉ là người thuê ở đây, tầng 26- 31 đều được công ty bọn họ thuê!”
Cái đám nhân viên bị kẹt này cũng không vội đi làm, dù sao thang máy cũng hư rồi, ông chủ có trách cũng có lý do.
Bọn họ đang chờ xem nữ vương Kiều sẽ cãi lại giám đốc Thẩm thế nào, hoặc là bị giám đốc Thẩm nói đến mức khó chịu, bọn họ chưa từng thấy một người phụ nữ mạnh mẽ như nữ vương Kiều chịu thua, từ trước đến nay, hình tượng của cô đối với bọn họ là tàn sát dứt khoát!
“Ồ? Là ông chủ thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Không để ý đến cảm nhận của người thuê? Không sợ sau này mọi người không thuê phòng làm việc của các anh nữa sao?”. Diệp Kiều lên giọng phản bác.
Thẩm Hi Xuyên lại cười, đưa tay lên, vuốt ve chiếc nhẫn khảm đá quý màu đen lớn như quả trứng chim bồ câu trên ngón áp út của mình.
“Giám đốc Diệp, cô nghĩ rằng tôi kiếm tiền dựa vào chút đỉnh tiền thuê ấy của cô sao?”. Anh ta đắc ý cãi lại, nụ cười trên mặt càng tươi tắn!
Diệp Kiều ơi là Diệp Kiều, cô cũng có ngày hôm nay!
“Nữ vương Kiều yếu thế rồi!”
“Giám đốc Thẩm thật là bản lĩnh, còn có thể cãi lại nữ vương Kiều “không gì là không thể” cơ đấy!”
Thấy Diệp Kiều không nói lời nào, Thẩm Hi Xuyên càng đắc ý hơn: “Giám đốc Diệp, nể tình chúng ta đã từng là bạn tốt, sau này tôi sẽ cho cô dùng thang máy của tôi!!”
Anh ta nói với Diệp Kiều như thể bố thí.
Diệp Kiều từ nãy đến giờ không lên tiếng, bỗng buồn cười nói: “Thẩm Hi Xuyên, tôi thật sự cảm ơn ý tốt của anh, tôi rất cảm động! Nhưng mà, trong thang máy của anh quá nồng mùi son phấn phàm tục, tôi sợ bị sặc!”
“Cô! Diệp Kiều, cô đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, có tin tôi để cô cút khỏi tòa nhà của tôi ngay bây giờ không?!”. Thẩm Hi Xuyên bị chọt trúng chỗ hiểm, xù lông lên, vốn dĩ đang tao nhã lễ độ bỗng phản bác một cách thô lỗ.
Son phấn phàm tục, anh ta không ghét sao? Anh ta cũng ghét! Nhưng mà, “kim chủ” thích…
Thấy tổng tài bá đạo trở mặt, các nhân viên líu lưỡi, cũng không biết nữ vương Kiều sẽ cứu vãn danh dự thế nào đây!
Trong đại sảnh tòa nhà, bên cạnh thang máy có một đám “quần chúng ăn dưa” xem nữ vương Kiều trong một bộ đồ công sở chuyên nghiệp giằng co với tổng giám đốc Thẩm giàu có trong bộ u phục!
Nữ vương Kiều sẽ thật sự bị đuổi sao? Nếu vậy thì mất thể diện quá!
Thẩm Hi Xuyên cười đắc ý nhìn Diệp Kiều, trong lòng càng đắc ý hơn, anh ta tốn nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là để một ngày nào đó có thể trở về “ăn tươi nuốt sống” Diệp Kiều sao, không đùng, còn có thể khiến cô cúi đầu phục tùng anh ta nữa!
Cô có Lục Bắc Kiêu làm chỗ dựa thì sao?
Thẩm Hi Xuyên anh ta bây giờ cũng xem như là nhân vật lớn của công chúng rồi, bọn họ còn có thể hù dọa anh ta giống như trước đây, đến mức anh ta không dám lộ diện sao?
Lãnh đạo thành phố J cũng nịnh bợ anh ta, muốn tiền đầu tư của anh ta đây này!
Nói tóm lại, Thẩm Hi Xuyên anh ta đã không còn là nhân vật nhỏ bé như con kiến hôi, có thể bị Lục Bắc Kiêu bóp c.h.ế.t như năm đó nữa rồi!
“Diệp Kiều, nói mấy lời mềm mỏng cho tôi nghe, có lẽ, tôi sẽ nể tình cô đã từng theo đuổi tôi nhiều năm như vậy mà đối xử tốt với cô một chút!”. Thẩm Hi Xuyên khom lưng, ghé sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy, tà ác nói.
Lời nói của Thẩm Hi Xuyên cộng thêm mùi nước hoa nồng nặc và mùi son phấn phàm tục trên người anh ta khiến cô buồn nôn!
“Tôi rất tò mò, người bao nuôi anh, rốt cuộc là người như thế nào!”. Diệp Kiều nhỏ nhẹ nói: “Khiến anh thành như một tên thái giám thế này!”
Thẩm Hi Xuyên xù lông lần nữa: “Bây giờ tôi tuyên bố, công ty của các cô lập tức dọn ra khỏi tòa nhà của tôi ngay!”
“Chúng tôi vẫn còn hạn hợp đồng hai năm đấy!”. Diệp Kiều cất giọng phản bác, cô cố ý nói như vậy.
“Không phải chỉ là phí bồi thường vi phạm hợp đồng thôi sao, tôi bồi thường!”. Tổng giám đốc Thẩm tiền muôn biển bạc khí phách nói.
“Thật ngại quá, trên hợp đồng chỉ nói, phải cho tôi thuê đến năm 2005! Không nói đến chuyện vi phạm hợp đồng hay không!”. Diệp Kiều lên giọng phản bác, giọng rất lớn.
“Giám đốc Diệp! Cô đang cố níu kéo và không chịu rời đi đúng không?”. Thẩm Hi Xuyên tỏ vẻ giễu cợt không gì sánh được, sỉ nhục Diệp Kiều.
Các nhân viên khác như đang xem bọn họ thi hùng biện, thấy nữ vương Kiều lại thế thế, bọn họ hít ngược vào một hơi.
“Cũng không phải!”. Diệp Kiều cất giọng nói, ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà này: “Thiêm Dực sắp đưa ra thị trường rồi, còn phải làm việc trong một tòa nhà cho thuê thì thiệt thòi quá! Thẩm Hi Xuyên, nhớ cho kỹ, chúng tôi không phải bị anh đuổi đi, mà là chúng tôi không thèm ở trong tòa nhà của anh!”
DTV
Cô nói xong thì đưa đưa chiếc điện thoại di động nắp gập lên tai nghe.
“Giám đốc Lâm, ngay bây giờ, truyền lệnh đi cho tôi, tất cả các bộ phận lập tức hành động, dọn nhà! Dọn đến tòa nhà trụ sở mới của chúng ta!”. Sau khi nói với giám đốc hành chính trong điện thoại, Diệp Kiều khép máy lại, nhìn Thẩm Hi Xuyên với vẻ mặt ưu nhã.
“Thẩm Hi Xuyên, anh muốn làm khó tôi, muốn tôi khó chịu? Cho xin đi, học bài xong rồi hẵng quay lại! Đầu óc cũng linh hoạt lên một chút, một công ty sắp đưa ra thị trường của tôi, sẽ hạ mình ở trong tòa nhà rác rưởi của anh à? Chúng tôi đã sớm xây dựng một tòa nhà văn phòng độc lập rồi có biết chưa?”. Cô nhìn Thẩm Hi Xuyên, vô cùng khinh thường nói.
Thẩm Hi Xuyên cứng họng, không còn lời nào để phản bác, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng!
Nữ vương Kiều khí phách!
Các nhân viên đứng xem không khỏi cảm thán.
Bọn họ còn tưởng rằng ngày hôm nay nữ vương Kiều sẽ bị chèn ép bởi tổng giám đốc Thẩm nữa chứ, nào ngờ vẫn có thể bị cô xoay ngược tình thế!
“Ông chủ của chúng ta đến lúc nào mới có thể khí phách như vậy nhỉ! Chứ không phải nhẫn nhịn mà để chúng ta ngoan ngoãn đi cái thang máy này!”. Có nhân viên quèn thở dài nói.
Diệp Kiều chiến thắng Thẩm Hi Xuyên xong thì bước đi, Tiểu Tằng vội vàng bước tới nghênh đón, đưa cho cô một ly cà phê của “Các Cô Ấy”, cũng dựng thẳng ngón cái với cô: “Sếp Kiều, chửi hay lắm! Nhưng mà, các tầng văn phòng của chúng ta thì sao?”