Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:25
Lượt xem: 10
Còn cô ta thì sao?
Ngay cả quyền được sinh con cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không còn nữa!
“Kiếp này của tôi sẽ sống tốt suốt quãng đời còn lại!” Diệp Kiều hất cằm lên, nhìn Lý Vận, tự tin nói.
Họ không biết rằng Diệp Kiều cô là người trọng sinh!
Lý Vận cao ngạo hừ lạnh một tiếng, khi bước lên xe, cô liền nhìn thấy Thẩm Hi Xuyên dựa lưng vào ghế, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
“Thẩm Hi Xuyên, anh bị sao vậy? Có phải ở trong đó bị người ta đánh không?” Lý Vận không phải đang quan tâm anh, mà đang vui sướng khi thấy anh gặp nạn!
“Tôi đưa anh đến bệnh viện xem sao nha?”
“Cút! CMN, đừng nói chuyện với tôi!” Đến bệnh viện, anh không muốn sao? Nhưng để người khác biết Thẩm Hi Xuyên anh là thụ, anh có còn mặt mũi nào nữa chứ? Ngay cả Lý Bận cũng không biết bí mật của anh!
—
“Tia Chớp, sao em không ăn cơm? Có phải em không muốn ăn thịt không, muốn ăn kẹo sao?” Lục Tiểu Vĩ ngồi xổm bên cạnh Tia Chớp, nhìn Tia Chớp không ăn không uống, đầu lưỡi dài vươn ra và nằm rạp trên đất, cô bé ngây thơ hỏi.
Lục Tiểu Vũ lấy trong túi ra một viên kẹo sữa hình chú thỏ trắng lớn, cô bé lột ra rồi đưa vào miệng Tia Chớp.
“Đồ ngốc, Tia Chớp không ăn kẹo!” Lục Tiểu Cổn bước đến, nhìn em gái, ghét bỏ nói.
Nhìn thấy Lục Tiểu Cổn, Tia Chớp khẽ vẫy đuôi. Tia Chớp là chó nghiệp vụ, chưa từng vẫy đuôi lấy lòng người khác mà chỉ vẫy đuôi với Lục Tiểu Cổn.
“Anh hai, có phải Tia Chớp bị bệnh không?” Lục Tiểu Vũ bĩu môi, hai mắt đỏ hoa, buồn bã nói. Bàn tay nhỏ nắm lấy một bên vạt áo của anh trai, cô bé rất ít khi ỷ lại vào anh trai như vậy, thậm chí rất hiếm khi gọi cậu bé là “anh hai”.
“Không phải nó bị bệnh đâu…… Diệp Kiều nói nó già quá rồi, hiện tại nó còn lớn hơn cả ông bà cố nội nữa!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.
Lúc này, nghe thấy tiếng xe ô tô, Lục Tiểu Cổn lập tức chạy đến cổng lớn, là Diệp Kiều đã trở về.
Theo yêu cầu của Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều đã mượn một chiếc xe ba bánh chạy bằng sức người từ nhà hàng xóm để chở hai anh em và Tia Chớp đến bệnh viện thú cưng. Chiếc xe thể thao kia của cô không thể chở họ đi được.
—
Lúc này, Tia Chớp đang được truyền dung dịch dinh dưỡng.
Bác sĩ thú ý nói với Diệp Kiều rằng Tia Chớp thực sự muốn đi rời, nó đã quá già, thân thể và tất cả các cơ quan của nó đều đã suy kiệt, vì vậy nó mới không ăn không uống.
Cô không biết nên giải thích với hai đứa nhỏ như thế nào, bọn chúng còn quá nhỏ, có thể hiểu được cái gì là “sinh ly tử biệt” sao? Có phải sẽ rất đau lòng?
Ngay cả bản thân cô cũng luyến tiếc Tia Chớp!
Trong trí nhớ của cô, Tia Chớp được đưa đi chính là năm nay, bởi vì nó là chó nghiệp vụ đã xuất ngũ nên t.h.i t.h.ể sẽ được quân đội chở đi……
Tia Chớp được truyền dinh dưỡng, rõ ràng có tinh thần hơn!
“Tia Chớp, em phải mau chóng khỏe lại! Bổn tư lệnh còn muốn đưa em về đại viện để bảo vệ căn cứ của chúng ta nữa!” Lục Tiểu Vĩ ngồi xổm bên xe ba bánh, nhìn Tia Chớp đang nằm dài, lớn tiếng nói.
Tia Chớp vẫn không nhúc nhích.
Diệp Kiều giẫm lên bàn đạp, nghe Lục Tiểu Vũ tư lệnh nói, khóe miệng cô lộ ra nụ cười đau khổ, “Lục Tiểu Vũ, Tia Chớp phải về quê rồi! Hai ngày nữa mẹ sẽ cho người đưa nó về quê, được không?”
“Diệp Kiều, nhà chúng ta không phải là nhà của Tia Chớp sao?”
“Không phải! Tia Chớp là người Uông Tinh, quê của nó ở Uông Tinh, nó nhớ nhà nên mới sinh bệnh, chỉ cần nó trở về Uông Tinh, bệnh của nó sẽ tốt hơn!” Diệp Kiều vừa dùng sức đạp xe ba bánh vừa lớn tiếng giải thích với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ thật sự ngây thơ nhìn lên bầu trời, lúc này đã chạng vạng tối, bầu trời căn bản không có ngôi sao nào.
Lục Tiểu Cổn cũng ngẩng đầu lên.
“Vậy Uông Tinh là ngôi sao nào…… Nó về quê rồi, có trở lại không?” Lục Tiểu Vũ ngây thơ hỏi.
Diệp Kiều cũng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời sau đó tiếp tục đạp xe ba bánh.
“Uông Tinh chính là ngôi sao sáng nhất kia, đương nhiên nó sẽ trở lại! Nó sẽ biến thành một chú chó con, sau đó lần nữa lớn lên và trưởng thành giống như hiện tại!” Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, sau khi Tia Chớp đi rồi, cô sẽ nuôi một chú chó Đức màu đen khác giống như Tia Chớp, giả bộ nó là Tia Chớp để dỗ dành chúng.
Lục Tiểu Vũ dường như đã hiểu, ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời không có ngôi sao nào.
“Này, Diệp Kiều vẫn có thể đi một chiếc xe ba bánh cũ như vậy!” Ngồi trong xe hơi, Lý Vận nhìn sang đường đối diện nói.
“Hai đứa con của cô ta đã lớn như vậy rồi, đều là con trai sao?” Khoảng cách rất xa, nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi phía sau xe ba bánh đều mặc quân phục ngụy trang và đội mũ rằn ri, Lý Vận liền hỏi.
“Một trai một gái. Cho nên nói, CMN, số mệnh của Diệp Kiều thật tốt, có thể sinh thai long phượng. Không giống cô, ngay cả khả năng sinh con cũng không có, nếu không tốt xấu cũng kiếm được món tiền lớn!” Thẩm Hi Xuyên vừa hút thuốc, nhả một làn khói, vừa châm chọc Lý Vận.
Lý Vận tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm Hi Xuyên! CMN, anh có còn lương tâm không?! Năm đó tôi đang mang thai con của anh đấy!”
Năm đó cô đang mang thai con của Thẩm Hi Xuyên, lừa lão già kia nói là của ông ta, kết quả, người ta căn bản không yêu thích, còn bị Cố Tuyết Yến hãm hại nên xuất huyết quá mức, phải cắt bỏ tử cung!
Thẩm Hy Xuyên hoàn toàn không quan tâm, “Nói như vậy, mang thai con của tôi hay mang thai con của người khác, đối với cô hình như không có gì khác nhau cả!”
Ánh mắt người đàn ông nham hiểm và hung ác nhìn ba mẹ con càng lúc càng đi xa, trong lòng nảy ra kế hoạch thâm độc!
Thẩm Hi Xuyên anh không thể đối phó được Diệp Kiều, chẳng lẽ không thể đối phó được hai đứa con của cô sao?!
“Anh!” Lý Vận vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, quả thực, đối với cô mà nói không có điểm gì khác biệt.
Chỉ cảm thấy đau lòng cho bản thân không còn tử cung, nếu không, cô sẽ dùng nó làm công cụ sinh con cho những kẻ có tiền, sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh này!
—
Vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, trong đại viện có thể nhìn thấy những đứa nhóc nghịch ngợm khắp nơi, chúng quả thực “coi trời bằng vung”, những bóng người nhỏ bé xuyên qua mọi ngóc ngách trong đại viện.
Sau khi chiếm lĩnh căn cứ Đồi than đá, Lục Tiểu Cổn trở thành vua của đám nhóc, tuy nhiên, Hoàng Tử Cường không phục, khiêu chiến cậu bé ba lần và đều bị đánh bại, cậu nhóc tức giận nên lôi kéo anh em của mình không chơi chung với những đứa trẻ này nữa.
Lúc này, trên ống khói cao, Hoàng Tử Cường và các bạn của mình đang leo lên bậc thang của ống khói, xem thường nhìn xuống đám trẻ nhỏ hơn chúng ở phía dưới.
“Con chồn kia! Nếu cậu có bản lĩnh thì xuống đây một đấu một này! Chúng tôi không sợ cậu đâu!” Tư lệnh nhỏ Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Tử Cường đang leo lên ống khói cao, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói.
Hai trợ thủ đắc lực đứng bên cạnh cô bé lần lượt là Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái, cả hai đều mặc quân phục ngụy trang. Mái tóc đen nguyên thủy của Tiểu Mộc Đầu đã được cạo bớt, cậu bé đội mũ rằn ri, không thể nhận ra và cả hai cậu nhóc đẹp trai đều khoanh tay trước ngực.
Ông cố nội nói chúng có thể đi khắp nơi nhưng không được trèo lên ống khói cao, Lục Tiểu Vũ thực ra rất nghe lời.
“Lục Tiểu Vũ! Bổn đại vương chưa từng đánh nhau với cô gái nhỏ!” Hoàng Tử Cường trên cao nhìn xuống, lớn tiếng nói.
Đáng ghét!
Tại sao cô không phải là con trai, mà là Lục Tiểu Cổn!
Mỗi lần chúng nói không đánh nhau với con gái, Lục Tiểu Vũ đều cảm thấy bản thân bị mọi người kỳ thị!
“Bởi vì cậu không đánh lại tôi!” Tư lệnh Lục Tiểu Vũ thuần thục sử dụng kế khích tướng đã học.
Lúc này, Lục Tiểu Cổn đang đứng trên nóc nhà gỗ, tay cầm điều khiển từ xa và đang chơi máy bay điều khiển từ xa của mình.
Hoàng Tử Cường lười biếng, không thèm tranh luận với Lục Tiểu Vũ.
“Lão đại! Bên ngoài bức tường có bốn người lớn!” Cậu bé đứng trên ống khói phát hiện bên ngoài bức tường của đại viện có người liền lớn tiếng báo cáo.
Xung quanh khu đại viện đều là tường rào thép gai, nhưng hàng rào thép gai nói chung chỉ có tác dụng uy hiếp, rất ít khi thực sự ngăn được!
Bên ngoài bãi đất trống có bốn người đàn ông đang đứng ngay đầu tường, chuẩn bị bò lên!
"Bọn họ muốn vượt tường!"
Lúc này Lục Tiểu Cổn cũng phát hiện ra, kẻ xấu!
Dù sao chắc chắn không phải người tốt bụng gì!
"Lục Tiểu Cổn! Em dẫn người đến mái nhà đối diện, mang theo đá nhỏ! Đánh kẻ xấu!" Lục Tiểu Cổn lập tức ra lệnh.
Mái nhà cậu đang ở là một ngôi nhà một tầng có mái hiện đều là mặt phẳng.
Có người xấu?
Sau khi Lục Tiểu Vũ nghe xong ra lệnh, tất cả bọn trẻ đều cúi xuống nhặt đá rồi đi lên mái dưới sự dẫn dắt của Lục Tiểu Vũ. Lên đến nóc nhà nhà kia, bốn tên đàn ông vừa ló đầu ra đã bị ném đá vào, bọn họ giơ tay ra đỡ.
"Đánh đánh đánh! Đánh cho tớ! Người xấu! Dám trèo tường vào đại viện của chúng ta!"
Lục Tiểu Vũ ngang ngược nói.
Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái bên cạnh ném đá không ngừng, mấy đứa trẻ khác cũng vậy.
"Đám trẻ ranh này đầu gấu quá!"
"Con mẹ nó cái này trói thế nào?! A:-"
Bốn tên lưu mạnh vừa ló đầu ra xem thì lại bị trúng đá.
"Các anh là ai?! Có tin tôi gọi cảnh vệ tư lệnh đến bắt đi các anh đi không!" Lục Tiểu Vũ dữ dằn nói.
"Chính là con nhỏ đó!"
"Đúng thế!"
Bốn người đàn ông lùi lại nhìn Lục Tiểu Vũ mặc đồ rằn ri đứng trên mái nhà trong sân, cô bé chắc chắn chính là người bọn họ muốn trói lại!
Đương nhiên còn có một cậu bé khác trên mái nhà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-491.html.]
"Em gái ơi, bọn chú không phải người xấu đâu, các chú là người tốt! Các chú lạc đường không may đi qua nơi này, các cháu đừng đánh nữa!"
"Nơi này là khu quân sự! Các anh dám trèo tường vào đây, không muốn sống nữa à!" Người nói là Lục Tiểu Cổn. Cậu không tin lời mấy người này nói đâu, cậu điều khiển máy bay bay trên đầu bọn họ.
Chiếc máy bay điều khiển từ xa này có màu rằn ri, Stuka bắt chước máy bay chiến đấu của Thế chiến thứ hai, phần đầu phía trước của thân máy bay là một cánh quạt, xoay tròn không ngừng như một cái quạt. Mô hình máy bay ngụy trang bay lên trên đầu của bốn "kẻ xâm nhập", giống như một máy bay tuần tra trên biên giới.
"Ai xâm nhập vào đại viện sẽ bị trừng phạt!" Lục Tiểu Cổn cầm điều khiển từ xa trong tay ngang ngược nói, giọng rất vang dội.
Máy bay hạ độ cao lao thẳng vào mặt một tên côn đồ với tốc độ nhanh nhất làm gã sững sờ lập tức quay đầu sang một bên, nhưng không tránh kịp, cánh quạt vẫn quạt vào mặt gã làm gã trầy da!
"Mẹ kiếp!"
Tên lưu manh sờ mặt, tay ay bê bết m.á.u và tức giận đến chửi thề, lúc này gã mới ý thức được cơn đau.
Ba tên còn lại thấy máy bay tiếp cận mình thì nhảy dựng lên, Lục Tiểu Cổn lập tức cho máy bay bay cao lên để né tránh. Máy bay lượn trên không trung tầm mấy vòng rồi lại lao thẳng về phía một tên côn đồ, "Giết!"
"Á!"
Lại một tên khác bị thương ở mặt!
Mấy đứa trẻ thấy cảnh này thì reo hò khen hay, chúng cũng muốn có máy bay chiến đấu!
"Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là:-"
"Dù sao các anh cũng không phải người tốt!" Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói, tiếp tục g.i.ế.c giết giết!
"Mấy đứa ranh con này! Chạy đi!" Thấy máy bay lại lao về phía bọn họ, một trong số đó tức giận nói rồi lập tức chạy vội. Lục Tiểu Cổn lập tức lái máy bay đuổi theo đánh được một tên rồi quay về chỗ ban đầu, vì khoảng cách quá xa không bay được.
Bốn tên lưu manh kia đã chạy xa!
Lục Tiểu Cổn cong môi cười đắc ý, xưa nay dkk sẽ không bao giờ mua hàng giả cho cậu, cái máy này thật có tác dụng!
DTV
"Bắt được đứa trẻ rồi không?!" Thẩm Hi Xuyên gọi điện thoại dùng máy biến đổi giọng, nói nhỏ.
"Không được, ngay cả đại viện chúng tôi cũng không vào được!"
"Đồ vô dụng! Không phải tôi đã nói với các anh ở góc tây nam có chỗ trống, chỗ đó có cảnh vệ canh giữ!" Thẩm Hi Xuyên tức giận đến nghiến răng, năm đó bọn bọ lén vào đại viện đều qua bức tường đó!
"Chúng tôi đến chỗ đó mà! Chưa bò vào đã bị một đám nít ranh đánh! Cầm đầu là hai đứa sinh đôi muốn bắt cóc kia! Thằng ranh kia quá xấu xa, dùng máy bay điều khiển từ xa làm chúng tôi bị thương! Tiên sinh, tiền thuốc men thế nào:-"
Nghe vậy, Thẩm Hi Xuyên hung tợn cúp máy.
Đến cùng là con của Lục Bắc Kiêu!
!!!
Thẩm Hi Xuyên tức giận đến mức đá vào chân bàn, đau đến mức anh ta hít khí lạnh.
"Các anh là ai? Sao tùy tiện vào?!" Nữ thư ký thấy có ba người trông không đứng đắn đi vào nên vội vàng tiến lên cản, bị đẩy ra.
"Chúng tôi đến tìm Giám đốc điều hành tuyệt vời, giàu có và quyền lực của cô!"
Lúc này bọn họ đã thấy Thẩm Hi Xuyên, vệ sĩ của Thẩm Hi Xuyên lập tức xông lên cản trước mặt chủ.
Khi Thẩm Hi Xuyên nhìn thấy ba tên kia, hận đến mức không thể nổ tung bọn họ lên!
"Đưa bọn họ ra ngoài cho tôi!" Anh ta ra lệnh cho vệ sĩ.
"Ai da, ra ngoài trở mặt không nhận người rồi? Lúc ở trong đó mẹ nó ai suốt ngày như chó bị chúng tao:-"
"Các anh muốn làm gì?!" Sợ bọn họ nói chuyện xấu của anh ta ra, Thẩm Hi Xuyên bước nhanh đến phía trước dữ dằn nói.
"Trước hết bảo vệ sĩ của anh tránh xa ma..." Gã đàn ông trọc đầu dẫn đầu, vẻ mặt xấu xa không sợ anh ta chút nào.
Thẩm Hi Xuyên ban đầu lôi kéo vệ sĩ đành phải ra lệnh bọn họ tránh ra.
Ba tên trọc đầu ở trong phòng làm việc của anh ta cầm đồ này đồ kia, sờ linh tinh, "Ở trên mạng anh cũng là chồng quốc dân gì đó, anh nói để cư dân mạng biết thực ra anh ở trong tù bị:-"
Ác nhân tự có ác nhân trị, ba người đàn ông đầu trọc này là cùng một nhóm người mà Thẩm Hi Xuyên đã ở chung trong ký túc xá khi anh ta ở trong trại giam!
Trước khi giọng nói đe dọa của người đàn ông nói ra, Thẩm Hi Xuyên lập tức giơ tay cản, "Rốt cuộc các anh muốn thế nào?!"
Nếu như anh ta bị hàng trăm triệu cư dân mạng biết, anh ta đẹp trai nhiều tiền mà thực ra lại như vậy sẽ khiến anh ta xấu hổ. Hơn nữa nếu như để kim chủ của anh ta biết, anh ta bị mấy tên đàn ông chơi trong trại giam thì...
Thẩm Hi Xuyên nghiến răng siết chặt nắm đấm, có cảm giác muốn đánh gãy răng chỉ có thể uất ức nuốt vào lòng!
"Chúng tôi muốn thế nào..." Một tên đầu trọc ngồi trên ghế sếp của anh ta, phách lối nhìn Thẩm Hi Xuyên trông như chó đi giày da mặc âu phục, "Phải xem thành ý của anh thế nào!" Nói xong ngón tay anh ta làm động tác đếm tiền.
Bọn họ muốn lấy chuyện kia ra uy h.i.ế.p đòi tiền anh ta!
Thẩm Hi Xuyên có cảm xúc muốn g.i.ế.c bọn họ, nhưng còn phải cho tiền bọn họ, dỗ dành bọn họ!
Nhưng ngoại trừ như thế thì bọn họ còn có thể làm gì?!
Anh lập tức lấy chi phiếu ở trong túi ra, kí tên, "Năm vạn! Cút bao xa thì cút đi! Đừng để tôi gặp các anh nữa!"
Chi phiếu bị anh ta đập xuống mặt bàn.
"Năm vạn? Ba chúng tôi?" Tên đầu trọc cầm đầu vô cùng ghét bỏ nói.
"Các anh đừng được voi đòi tiên! Tôi sẽ báo cảnh sát các anh tống tiền tôi!" Thẩm Hi Xuyên dữ tợn nói.
"Báo cảnh sát chúng tôi? Anh kiện à? Tôi nghĩ việc chúng tôi vào tù hay danh tiếng của anh quan trọng. Người chồng quốc dân Thẩm Hi Xuyên không chỉ làm giả bằng cấp mà thực ra:-"
Tên trọc đầu uy hiếp, Thẩm Hi Xuyên lập tức lấy chi phiếu ra lại ký hai tấm, "Một người năm vạn! Không có thêm đâu!"
Ba người đàn ông đầu trọc đều là người vô công rồi nghề, không phải người đứng đắn, bình thường không có tiền, tống tiền một cút đã được năm vạn, số tiền này vẫn còn nhiều, nên họ cầm lấy rồi bỏ đi.
“Thẩm Hi Xuyên, anh ngồi tù mấy năm, bị bọn họ” Ba người vừa đi, thì Lý Vận đi mua đồ quay lại, vừa rồi cô nghe được chuyện gì đó, chỉ là không biết có đúng không
Nhìn thấy cô khuôn mặt Thẩm Hi Xuyên đỏ lên, “Cô câm miệng lại cho tôi! Dám nói thêm chữ nào, tôi đánh c.h.ế.t cô!”
“Trời, là thật à, anh thật sự bị bọn họ bùng à!” Lý Vận còn chưa nói hết câu, Thẩm Hi Xuyên đã cầm cái ly trà trên bàn ném về phía cô.
Lý Vận bị ném trúng, đau đến thét chói tai.
“Thẩm Hi Xuyên! Cái thằng khốn nạn! Nếu không gặp tôi, hợp lại” Lý Vận chưa nói hết đã thấy Thẩm Hi Xuyên hùng hổ đi đến, cô ta bị dọa lùi lại phía sau.
“Đừng nghĩ là tôi sợ anh, hiện tại, tôi đã nắm được điểm yếu của anh trên tay! Nếu như anh không nghe lời tôi, tôi sẽ đem chuyện này quăng lên mạng! Để công sức trước kia anh muốn tẩy trắng đều mất sạch!” Lý Vận vừa lùi lại vừa lớn tiếng nói. Từ khi anh ta bị thả ra, lại trắng trợn lên mạng tẩy trắng, đổ ra không ít tiền, hiện tại trên mạng lời đánh giá dành cho anh ta tốt lên không ít.
Có lúc Lý Vận cảm thấy Thẩm Hi Xuyên rất biến thái, tại sao lại muốn tận hưởng cảm giác được người người khen ngợi?
Cô ta nào biết, anh ta vì bị uốn công từ thẳng thành gay nên tâm lí biến đổi, cực kì tự ti, cần những phong quang bên ngoài để che đậy cái bên trong!
Thẩm Hi Xuyên hi vọng những người biết được bí mật của anh ta và những người anh ta căm ghét toàn bộ đều biến mất!
An lại không thể làm gì được Lý Vận!
Tất cả chuyện này đều là do Diệp Kiều cả! Thẩm Hi Xuyên anh ta biến thành như thế đều là do Diệp Kiều hãm hại!
Sự căm hận này đến cả con của cô ta anh cũng không bỏ qua!
…
“Các anh em, làm hết vụ này chúng ta quay về nhà thôi! Diệp đại gia tôi hôm này trong đầu đều muốn quay về nhà ôm vợ!” Trên tàu hãi quân, Diệp Thành toàn thân vũ trang, mắt hít lại, nhìn đầu súng, khóe miệng nhếch lên
Đội Huyết Lang đang phối hợp cùng với hải quân làm một nhiệm vụ đặc biệt.
“Vợ? Cậu kết hôn khi nào? Làm sao mấy anh em đây không biết?”
Lục Bắc Kiêu đang nắp sau mấy thùng dầu, cũng nhìn đầu súng, nói chuyện với Diệp Thành thông qua micro.
Mục tiêu phục kích của bọn họ lần này là phần tử khủng bố trên con tày kia.
Trên tàu kia còn có năm người ngư dân Trung Quốc, trên tàu chỉ có một động cơ nhưng đã bị bọn họ làm hư, hiện dừng lại không chạy được.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Thành âm thầm cắn răng, đã nữa tháng rồi không liên lạc với Hoa Nhụy, cũng không biết cô ấy có giận không nữa.
“Anh đây bốn năm trước đã đăng ký kết hơn, các cậu mất trí nhớ hết rổi sao? Lần đó tôi đã đắng ký kết hôn với Hoa Nhụy rồi!” Diệp Thành nói dối, chẳng qua là khi trở về anh cũng biến thành sự thật thôi.
“Diệp thiếu gia à, vậy chúng tôi có phải không cần đưa tiền mừng rồi không? Đưa phần tình cảm là được rồi!” Thanh âm của Hà Phong cười hố hố truyền đến.
Lúc này, Diệp Thành bóp cò.
Một kích này trúng tên du côn ở trên tàu.
“Lần hành động này của Diệp thiếu gia quả là có đóng có mở a!”
Diệp Thành càng thêm đắc ý, “Ông đây không biểu hiện tốt chút, sau này làm sao mà khoe khoang trước mặt con trai chứ? Phần tiền mừng muốn thiếu à? không có cửa đâu! Còn có, ba năm nay, con trai tôi đều đưa tiền lì xì cho tôi, các người đều bù lại cho tôi!”
“Diệp thiếu gia, cậu là bị thần Kiêu nhập rồi à?” Phương Trác tức giận nói, còn cái gì mà bù tiền lì xì chứ?
Quả thật là Lục Bắc Kiêu thứ hai!
“Thần nhân Kiêu là do vợ đưa tiền sinh hoạt phí quá ít, mới đi bóc lột, anh một cây đơn độc mà đòi tiền cái gì!”
Nghe nói sinh hoạt phí của thần Kiêu mấy năm nay từ 50 đồng tăng lên 100 đồng rồi!
“Ông nó, anh đây mấy năm nay mất không ít tiền mừng và tiền lì xì rồi, đương nhiên phải bù lại rồi!” Diệp Thành lí lẽ dĩ nhiên nói, anh cái cây đơn độc mấy năm nay, lại bị từng đôi, từng nhà độc, còn ra tiền nữa, dể lắm sao?