Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 495

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:31
Lượt xem: 15

Mấy năm qua Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều từ một cô nhóc từng bước lột xác thành một Boss nữ có thể một mình gánh vác mọi việc! Anh yên tâm về cô, loại người cặn bã như Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận, Lục Bắc Kiêu anh chưa từng để vào mắt!

Nhưng lần này bọn họ đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh!

Diệp Kiều muốn xử lý vết thương giúp anh, anh nói không có thời gian. Tiễn anh ra cửa chính, hai người lưu luyến không rời hôn nhau một hồi lâu anh mới lên xe.

"Yên tâm đi! Lần này Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận trốn không thoát! Lục Bắc Kiêu, anh phải bình an cho em, anh là trời của nhà chúng ta, anh biết không?!" Diệp Kiều vòng tay qua cổ anh hôn lên mặt anh với giọng điệu ra lệnh.

"Em yêu, anh đương nhiên sẽ bình an! Về phòng đi, em vào nhà khóa cửa lại, anh đi đây!" Anh trầm giọng nói.

Thật giống như mỗi lần gọi điện hoại, anh đều nói đợi cô cúp máy mới cúp. Anh có vẻ là một người đàn ông chủ nghĩa, nhưng thật ra, anh rất tôn trọng cô.

Diệp Kiều không làm chậm trễ thời gian của anh, sau khi hôn gió với anh thì nhanh chóng vào nhà, khóa cửa lại chờ một lát mới nghe thấy tiếng động cơ. Anh ăn ý biết cô còn đang ở sau cửa nên ấn còi xe, tiếng động cơ mới xa dần....

--

Ngày hôm sau Lục Tiểu Cổn dậy sớm, cậu nhóc một mình lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh chuồng của Tia chớp, ngơ ngác nhìn bát cơm của Tia chớp...

Diệp Kiều lặng lẽ đi tới ngồi cạnh, giữa người mẹ cô và Lục Tiểu Cổn thật ra giống bạn bè hơn, "Diệp Kiều, Tia chớp c.h.ế.t rồi.... Con hiểu... Chết là đi mãi mãi...."

"Lục Tiểu Cổn, mẹ cũng từng c.h.ế.t rồi con có tin không? Mỗi người chúng ta đều từng đã c.h.ế.t mới sống lại lần nữa, chỉ là chúng ta không nhớ rõ chuyện lúc trước. Con phải tin Tia chớp còn sống, chỉ là nó không phải bạn của chúng ta nữa, nó đã đến nơi khác. Đương nhiên nếu có duyên phận chúng ta sẽ còn gặp lại nó..." Diệp Kiều khàn khàn giọng nói, vuốt ve đầu anh.

Lục Tiểu Cổn ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều, dáng vẻ không hiểu.

"Diệp Kiều, người học kung fu từ khi nào vậy? Tại sao con không biết?" Cổn gia không muốn bị Diệp Kiều nhìn thấy dáng vẻ cậu cô đơn khó chịu, ngang ngược hỏi cô.

Diệp Kiều muốn cười, cô thực sự muốn nói, con dạy mẹ đấy, con cho mẹ năng lượng đấy!

"Mẹ luôn là nữ siêu nhân, được không? Con và Lục Tiểu Vũ lại coi mẹ là bình hoa!" Diệp Kiều nói rồi nhấc chân đạp vào bao cát!

Vừa rồi lại ra quyền trêu trước mặt con trai!

Lục Tiểu Cổn nhìn mà ngây người, Diệp Kiều ngốc sao lại lợi hại thế?!

"A...." Nghịch động đến vết thương, Diệp Kiều hít khí lạnh!

"Ngốc! Bị thương còn nghịch ngợm!" Lục Tiểu Cổn cau mày ghét bỏ nói.

Giọng điệu dạy dỗ này giống hệt khi như lúc cậu chưa đầu thai. Diệp Kiều cũng không nhịn được nữa giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, hôn mạnh lên!

!!!

Không muốn đâu! Ghét mà! Diệp Kiều ngốc bất lịch sự với cậu!

Lục Tiểu Cổn ở trong lòng ghét bỏ muốn c.h.ế.t lại không giãy dụa sợ đụng phải vết thương của cô. Diệp Kiều lại nhiệt tình hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu. Trước khi Lục Tiểu Cổn chỉ tồn tại ở sóng điện cô đã muốn làm như thế rồi!

Lúc buông ra Lục Tiểu Cổn lau mạnh gò má, cô cùng ghét bỏ nhìn cô, "Để cha biết, người lại bị đánh đòn!"

!!!

Diệp Kiều: "..."

Nhưng có thể hôn được cục cưng Lục Tiểu Cổn rồi, đánh cứ đánh đi!

Tiếng chuông điện thoại di động từ xa truyền đến, cô lập tức bắt máy.

Đó là cuộc gọi của cảnh sát, họ nói Thẩm Hi Xuyên không liên quan gì đến vụ bắt cóc này, tất cả đều một mình Lý Vận làm!

Kết quả như vậy Diệp Kiều cô tin thế nào được?!

--

"Diệp tổng, cả những kẻ bắt cóc đều khẳng định có người bên trên chỉ thị bắt cóc con trai cô. Mà người này chúng tôi cũng đắc bắt được, căn cứ vào lịch sử cuộc gọi, toàn bộ liên hệ giữa anh ta và Lý Vận, ghi chép cuộc gọi, tin nhắn đều có!" Đội trưởng cảnh sát hình sự nói với Diệp Kiều.

"Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên bất đồng lời khai sao?" Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Đội trưởng cảnh sát hình sự lắc đầu.

"Tôi có thể xem chứng cứ kia được khong?" Diệp Kiều nhẹ giọng hỏi, dựa theo tình huống bình thường, dựa theo quy trình là không thể.

Đội trưởng cảnh sát hình sự chần chừ một lúc mới ra một hơi, "Đương nhiên có thể!"

Vị này chính là vợ của thần Kiêu!

Vụ án bắt cóc lần này, vì bảo vệ quyền riêng tư của hai đứa bé Diệp Kiều đã nói không cho phép bất cứ truyền thông nào đưa tin, cũng không nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, cũng yêu cầu cảnh sát giữ bí mật!

Chỉ chốc lát sau tất cả lời khai, chứng cứ có liên quan đến vụ án, bao gồm lịch sử trò chuyện của Lý Vận và bọn bắt cóc cũng có, nhưng không có ghi âm cuộc gọi giữa Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên về vụ án bắt cóc trong điện thoại di động của Lý Vận!

Lý Vận, một người phụ nữ không có gì cả sao có thể cho bọn bắt cóc 500.000 nhân dân tệ? Không có Thẩm Hi Xuyên hỗ trợ, cô ta sẽ lấy tiền ở đâu? !

--

DTV

"Lý Vận, cô hẳn phải biết giúp Thẩm Hi Xuyên gánh tội thay sẽ có kết cục gì? Ban đầu cô còn có thể sống tự do, hiện tại cô ở vai trò bắt cóc! Cô phải ngồi từ! Trong tù như thế nào không cần tôi miêu tả nhỉ? Nói đi, có phải Thẩm Hi Xuyên sai cô không?!" Diệp Kiều đích thân đến phòng thẩm vấn phòng thẩm vấn, nghiêm nghị nói với Lý Vận.

Cho dù Lý Vận có khai ra Thẩm Hi Xuyên hya không, tóm lại cô ta hông thể thoát khỏi bị ngồi từ trong cuộc đời!

"Diệp Kiều! Tôi cũng không nghĩ cô ngu như vậy! Chuyện phạm tội này tôi sẽ không làm! Thẩm Hi Xuyên cũng không sai tôi gì cả, chuyện này tôi hoàn toàn không biết! Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phó với hai đứa con của cô!" Lý Vận lớn tiếng phản bác, cô ta thực sự bối rối,

Nhìn thấy Lý Vận như vậy, Diệp Kiều thật sự cho rằng cô ta thực sự không biết.

"Lý Vận, cô có hồ sơ cuộc gọi với bọn bắt cóc, còn cãi gì nữa? Số điện thoại di động mà cô dùng để liên lạc với bọn bắt cóc đều dựa vào chứng minh thư và tên thật của cô! Tất cả chứng cứ đều là của cô! Cô thông qua một tên đồng bọn thuê bốn nam một nữ, cho bọn họ 500.000 tệ bắt cóc 2 con củ tôi, đồng thời g.i.ế.c con tin!" Diệp Kiều đập bàn lớn tiếng nói.

Một lượng lớn chứng cứ đặt ở trước mặt trước mặt Lý Vận, nhìn số điện thoại di động xa lạ kia, Lý Vận lắc đầu, "Tôi chưa từng dùng số này!"

Lý Vận cảm giác như bị người khác đẩy xuống vực sâu!

"Diệp Kiều! Là Thẩm Hi Xuyên! Chắc chắn là Thẩm Hi Xuyên, anh ta cố ý đổ tội cho tôi! Tôi đã nói rồi, tại sao tên kẹt sỉ này đột nhiên lại tốt bụng với tôi trả tiền cho tôi, anh ta muốn tôi thế tội cho! Diệp Kiều! Tất cả đều là Thẩm Hi Xuyên làm vu oan cho tôi!" Lý Vận lớn tiếng nói.

Trước khi Lý Vận phản ứng kịp, Diệp Kiều đã đoán ra được!

Thẩm Hi Xuyên lần này đúng là cao tay đã ném cái nồi này cho Lý Vận, mà còn ném sạch sẽ không để lại chút bất lợi nào cho anh ta! Rõ ràng ngay từ đầu anh ta đã lợi dụng Lý Vận, bày ra kế này!

Đã có thể bắt cóc hại con của Diệp Kiều cô, lại có thể đổ trách nhiệm lên đầu Lý Vận!

"Diệp Kiều! Thẩm Hi Xuyên anh ta hại tôi! Thằng khốn này!" Lý Vận nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm phẫn, hai tay bị còng chặt thành nắm đấm.

Diệp Kiều không cảm thông chút nào với cô ta, cô nhớ lại mọi chuyện kiếp trước và gương mặt của Lý Vận ở kiếp này. Ánh mắt cô đầy mỉa mai nhìn cô ta: "Lý Vận, cái này trách được ai? Lúc trước không phải vì Thẩm Hi Xuyên đổi đời, cô nịnh bợ anh ta, diễu võ giương oai trước mặt tôi nữa đấy còn gì? Lần này bị anh ta cho một phát thế, cảm giác này thế nào? Đúng là mỉa mai!"

Bị Diệp Kiều vả vào mặt ngay tại chỗ, sắc mặt Lý Vận đỏ lên. Cô ta không thể ngờ được rằng Lý Vận cô lại bị Thẩm Hi Xuyên dùng vũ khí lợi dụng, cô ta không phát giác ra chút gì!

"Cảnh sát! Tôi bị oan!" Lúc này Lý Vận lớn tiếng hét lên, "Tôi bị Thẩm Hi Xuyên hãm hại! Tôi bị toan!"

"Tiếc quá, cô nói như vậy cũng không có chứng nào chứng minh Thẩm Hi Xuyên đã đổ oan cho cô, bây giờ cô đã biết cô ngu đến mức nào chưa?" Diệp Kiều ăn mặc chỉnh tề, nhìn Lý Vận mặc áo màu cam, đeo còng tay, cất giọng nói.

Dường như cô thấy mình của kiếp trước.

Cũng ngu hư thế, rõ ràng không làm chuyện phá hoại gia đình, không g.i.ế.c người, không làm chuyện trái với luân thường đạo lý, rõ ràng là đôi khốn nạn này làm cô lại chịu oan, bị đi tù!

Cho nên đây coi như là báo ứng của Lý Vận?

"Tôi không tham gia vụ bắt cóc! Là Thẩm Hi Xuyên đổ oan cho tôi!" Lý Vận vẫn kích động hét lên.

"Lý Vận! Tôi hỏi cô, số tiền kia rốt cuộc Thẩm Hi Xuyên lấy ở đâu ra?! Đằng sau anh ta là ai?!" Diệp Kiều đập bàn khiến cô ta tỉnh táo, hỏi.

"Tôi không biết, tôi thực sự không biết, mẹ nó tôi cũng rất muốn biết! Thằng khốn này!" Lý Vận nghiến răng nghiến lợi nói, "Diệp Kiều, cô không thể để tôi chịu tội oan này được. Cô nói với cảnh sát là do Thẩm Hi Xuyên đổ oan cho tôi, người thực sự muốn bắt cóc con của cô là Thẩm Hi Xuyên đó! Cô bảo cảnh sát thả tôi ra đi! Tôi hứa sau này sẽ không về thành phố J nữa!"

Diệp Kiều tin từng câu từng chữ của Lý Vận là thực, chỉ là:-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-495.html.]

Cô khịt mũi nhún vai, "Cảnh sát khi làm việc đều dựa vào chứng cứ, cô không có chứng cứ chứng minh mình bị hãm hại thì không ai cứu được cô! Nói mà không có bằng chứng sao, Lý Vận!"

Diệp Kiều cô cũng không có lòng thương cảm với một kẻ cặn bã như Lý Vận. Ba năm trước cô ta từng ăn nói khép nép cầu xin cô, kết quả Thẩm Hi Xuyên đổi đời cô ta đã không chờ nổi nữa muốn dính lấy anh ta! Buồn cười và mỉa mai là cô ta còn bị Thẩm Hi Xuyên lợi dụng!

Thực sự quá đỉnh!

Diệp Kiều cô có lý do gì để giúp người bạn thân nhất của mình đã đặt cô vào tù bảy năm ở kiếp trước thoát khỏi tội đây?

Không có lý do.

Trời tốt cho kiếp luân hồi, ông trời sẽ tha cho ai?

Lý Vận cảm giác mình bị tát vào mặt, Diệp Kiều giẫm lên cô ta còn không kịp, làm sao có thể giúp cô ta đây?!

"Diệp Kiều! Cô trơ mắt nhìn Thẩm Hi Xuyên ung dung ngoài vòng pháp luật sao?!" Lý Vận nhìn bóng lưng của Diệp Kiều, cố ý khiêu khích cô.

Nghe Lý Vận nói, Diệp Kiều chỉ muốn cười, cô còn nhiều cách để đối phó với Thẩm Hi Xuyên!

Diệp Kiều vừa rời khỏi phòng thẩm vấn của Lý Vận ra ngoài đã thấy Thẩm Hi Xuyên mặc âu phục đi giày da bước ra từ phòng thẩm vấn khác, anh ta đắc ý nhìn Diệp Kiều một chút!

Suy cho cùng Thẩm Hi Xuyên sợ không dám công khai nói chuyện với Diệp Kiều ở cục cảnh sát, chỉ đắc ý nhìn cô rồi rời đi.

"Diệp tổng, không đủ chứng cứ nên chúng tôi chỉ có thể thả anh ta ra trước! Ngài yên tâm vụ án này chúng tôi sẽ còn tiếp tục điều tra!

Đội trưởng cảnh sát hình sự đi tới nói với cô.

Diệp Kiều gật đầu, "Tôi hiểu, vất vả cho các anh rồi!"

Trước cửa cục cảnh sát, Thẩm Hi Xuyên đứng bên chiếc Rolls-Royce, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn cô với nụ cười trên môi.

Diệp Kiều mang theo cặp tài liệu đi đến, "Thẩm Hi Xuyên, đổ oan cho Lý Vận, bây giờ anh rất đắc ý nhỉ?"

"Diệp Kiều, tôi không rõ cô nói gì! Cái gì oan cái gì không oan, Thẩm Hi Xuyên tôi cũng chưa từng làm ra chuyện bắt cóc trẻ con!" Lỡ trên người Diệp Kiều có bút ghi âm gì đó bị ghi lại thì không phải anh ta xong đời rồi sao?!

Thẩm Hi Xuyên cẩn thận đề phòng Diệp Kiều.

"Nói thì mạnh mồm thật ra thì nhát gan! Nhưng lần này anh đúng là mưu mô, biết coi Lý Vận làm súng, cũng không ngu như tôi tưởng. Cũng tốt, giúp tôi giải quyết con ruồi Lý Vận buồn nôn này, tôi cảm ơn anh nhé!" Cô cũng không muốn Thẩm Hi Xuyên thấy vui trong lòng!

Giết con tin không thành cò giúp cô giải quyết cái gai trong mắt, Thẩm Hi Xuyên ảo não, "Tôi không biết cô nói cái gì!"

Nói xong câu này anh ta giận đùng đùng bước lên chiếc xe Rolls-Royce kia.

Điện thoại di động của Diệp Kiều vang lên, là Lục Bắc Kiêu gọi đến, anh vừa dẫn đội đến nơi khác.

"Anh Kiêu, vụ bắt cóc này là do Thẩm Hi Xuyên bay ra, anh ta lấy Lý Vận làm giá đỡ, bản thân trốn không giấu vết gì! Tạm thời cảnh sát đã thả anh ta ra rồi!" Lục Bắc Kiêu hỏi chuyện này, Diệp Kiều nói chi tiết.

"Anh ta nghĩ là ở ngoài cục cảnh sát sẽ dễ chịu hơn ở trong sao? Đúng lúc lần này, hãy ép người đứng sau anh ta ra đi!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.

Trong nháy mắt Diệp Kiều đã hiểu ý anh, cô cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy, chỉ sợ không hợp pháp, "Anh Kiêu, em cũng muốn làm vậy nhưng lại sợ điều đó là phạm pháp. Cho nên vẫn chưa từng làm..."

"Chuyện này giao cho anh! Em không cầm tham gia vào! Đương nhiên anh cũng không tham gia trực tiếp vào!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, "Nhớ là không được để vết thương dính nước, kiên nhẫn không tắm mấy ngày!"

Giọng nói quan tâm vang lên....

"Đương nhiên anh biết! Em không phải trẻ con, có anh ấy, lần sau về vết thương của anh còn chưa khỏi, em cần phạt anh quỳ điều khiển trước mặt hai đứa nhỏ đấy!" Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Chỉ nghe Lục Bắc Kiêu xấu bụng cười, "Bà Lục, em không có cơ hội đó!"

Nhóc con luôn muốn anh phạm lỗi để phạt anh "Biểu diễn" quỳ điều khiển từ xa trước mặt hai đứa bé. Kết quả ba năm qua biểu hiện của anh hết sức ưu tú, không cho cô cơ hội phạt!

"Em lại hi vọng anh mãi mãi không có cơ hội này! Còn có ý, anh đã giấu DV đó ở đâu?!", Cô giận dữ nói.

"Nói rồi, t.h.i t.h.ể bị phá hủy!” Người đàn ông cười nói.

!!!

Thật là bị anh làm tức mà!

"Hình ảnh đáng quý như thế mà anh hủy đi! Rốt cuộc có tế bào lãng mạn nào không? Chờ tương lai chúng ta già đến răng rụng sạch, cùng nhau ngồi xem lại video kia thật tốt biết bao!" Diệp Kiều thở phì phò nói.

Lúc đó người đàn ông xấu bụng ở đầu kia điện thoại đắc ý, "Em xác định là không phải khoe khoang với hai nhóc con kia không? Nhóc con, tâm địa gian xảo này của em, anh đấy biết rõ!"

Cách đó không xa nhóm sói con vừa gỡ trang bị ra xong, nói chính xác là nhóm Huyết Lang nhìn thấy Lục Diêm Vương cười nghe điện thoại, sau một hồi đoán già đoán non mới biết đó là số điện thoại của vợ thầy!

Lục Bắc Kiêu phát giác được bọn họ đang nhìn mình thì lập tức nghiêm mặt, chỉ một ánh mắt lạnh lùng, sáu người lập tức tan tác như chim!

Kết thúc một bữa tiệc, Thẩm Hi Xuyên nở mày nở mặt được các lãnh đạo tiễn ra xe. Đoàn tùy tùng kính cẩn mở cửa xe cho anh, anh mặc vest và đi giày da cũng không quên quay lại chào mọi người.

"Thẩm tổng! Đi thong thả đi thong thả!"

"Thẩm tổng, hẹn lần sau gặp lại! Dự án của chúng tôi mong anh để ý nhiều hơn!"

"Không dám không dám! Các vị, Thẩm Hi Xuyên tôi xưa nay đều là người thẳng thắn!" Anh ta nhẹ cười, trong miệng còn ngậm điếu thuốc sau đó quay người chui vào trong xe sang trọng, nằm xuống bên trong!

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái đi, Thẩm Hi Xuyên nằm trong ghế da khóe miệng còn có nụ cười đắc ý. Đang cười cười lại cảm thấy dưới người lành lạnh giống như trên ghế có đồ gì đó thấm vào quần áo của anh, anh ta vươn tay ra lần mò lại thấy vừa lạnh vừa mềm, còn có m.á.u tươi!

"A!" Thẩm Hi Xuyên dọa đến thét chói tai vội ngồi dậy, "Bật đèn nhanh! Ở chỗ ngồi của tôi có gì đây!"

Đèn trong hàng ghế sáng lên, trên ghế sa lon bằng da thật màu đen có một thứ màu máu. Thẩm Hi Xuyên sợ đến hét lên lần nữa, cấp dưới vội tới.

"Thẩm tổng! Là, là heo phổi! Còn có gan heo!"

"Nhanh lấy ra đi! Buồn nôn muốn chết?! Ai làm?! Tại sao trên xe tôi có thứ này?!" Thẩm Hi Xuyên hét lên

"Thẩm tổng! Cái này còn có giấy! Trên đó viết chữ!"

"Viết, viết cái gì? !" Thẩm Hi Xuyên kích động hỏi.

"Đây chỉ là bắt đầu, sau này còn kích thích hơn! Cái mạng nhỏ của anh sắp xong rồi!" Cấp dưới của Thẩm Hi Xuyên đọc lấy chữ trên đó.

Mồ hôi lạnh của Thẩm Hi Xuyên tuôn ra, sợ đến mức vội vàng xuống xe, anh ta không dám ngồi xe này, "Mau gọi một cái taxi cho tôi!"

Cấp dưới của anh ta vội vàng gọi một chiếc xe taxi cho anh ta, anh ta cúi người chui vào, cấp dưới vẫn không nên xe, xe taxi nghênh ngang rời đi. Sau khi lên xe, Thẩm Hi Xuyên mới phát hiện ngồi kế bên tài xế có người che mặt đang ngồi.

"Mày, chúng mày là ai?A?" Anh ta sợ đến mức co người lại, toàn thân run rẩy, "Có phải chúng mày đòi tiên khong, muốn tiền bao nhiêu sẽ cho chúng mày bấy nhiêu! Chỉ cần chúng mày đừng đánh tao, đừng g.i.ế.c tao!"

Anh ta sợ như một đứa cháu, ôm đầu.

Chỉ chốc lát sau anh ta đã bị người ta kéo xuống xe, rồi sau đó những cú đ.ấ.m đá tới, "Họ Thẩm, thức thời thì cút khỏi thành phố J nhanh! Nếu không sau này sẽ không phải đánh mày một chầu đơn giản thế này đâu? Gia của chúng tao có thể khiếm loại người cặn bã như mày c.h.ế.t hàng trăm kiểu, mày có tin không?!"

Gia, là ai?

Diệp Kiều? Hay là Lục Bắc Kiêu?

"Tôi, tôi báo cảnh sát!" Anh ta run giọng nói.

"Báo cảnh sát? Mày thử chút xem!" Đối phương buồn cười nói, Thẩm Hi Xuyên cũng biết nếu như là người của Diệp Kiều hoặc là Lục Bắc Kiêu thì anh ta có báo cảnh sát cũng vô dụng!

Mấy ngày sau đó, những chuyện khiến anh ta sợ đến c.h.ế.t đi sống lại mỗi ngày đều xảy ra, Thẩm Hi Xuyên khổ sở vô cùng. Anh ta cảm thấy không thể chờ ở thành phố J tiếp được nữa, lại không dám gọi điện chờ người kia, sợ bị phát hiện anh ta không sạch sẽ...

"Chị Anh.... Hu...." Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Hi Xuyên đã khóc.

"Khóc cái gì? Ai bắt nạt cậu?" Giọng Quách Mỹ Anh vang lên.

"Chị Anh... Mau cứu em... Xuyên Nhi sắp xong đời rồi, ngày nào cũng bị người ta uy hiếp, đe dọa.... Hu hu..." Thẩm Hi Xuyên khóc nói, dáng vẻ như thái dám!

"Ai dám đe dọa cậu?! Diệp Kiều sao?" Quách Mỹ Anh lại nói, giọng điệu của một lão phật gia sủng thái giám.

"Ngoại trừ cô ta còn có thể la ai?! Chị cũng biết lai lịch của cô ta mà, hu hu... Chị Anh, cầu xin chị, che chở cho em với!" Thẩm Hi Xuyên vừa khóc vừa nói.

Loading...