Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:42
Lượt xem: 17
Bà cụ Kiều, Kiều Phác và Kiều Sinh đều không để ý cô ta.
“Nếu cổ phần 10 phần trăm này trong tay Diệp Kiều bán ra, quyền khống chế Hoa Nguyên sau này sẽ nằm trong tay tôi rồi.” Quách Mỹ Anh lại giậu đổ bìm leo nói.
“Diệp Kiều cô ấy không phải con ngốc, rốt cuộc là nhà họ Kiều quan trọng hay công ty của cô ấy quan trọng, trong lòng cô ấy chắc cũng biết rõ thiếu nợ bà cụ đây tin tưởng cô ấy như vậy.” Quách Mỹ Anh lại dương dương đắc ý nói.
“Quách Mỹ Anh, cổ phần 10 phần trăm đó là bà già tôi đây cam tâm tình nguyện tặng cho con bé, con bé cùng để làm bất cứ chuyện gì tôi cũng ủng hộ, không liên quan đến Hoa Nguyên. Cô đừng nghĩ lấy lời này để kích thích tôi, lòng dạ hẹp hòi của cô, bà già tôi thấy trong mắt rồi.” Bà cụ Kiều lên tiếng nói.
“Bà ơi, bà cũng cứng miệng thì tôi nói lời thật lòng cho bà nghe nhỉ, chuyện lần này của công ty Diệp Kiều, chính là tôi dàn xếp phía sau đó, tôi phải cho các người thấy rằng, cháu ngoại, cháu gái, em gái giỏi giang của các người, dùng cổ phần của nhà họ Kiều bảo toàn công ty của chính cô ta như thế nào.” Quách Mỹ Anh lên giọng châm biếm.
Lúc này, Kiều Phác ho kịch liệt, ông ấy cầm khăn tay bịt miệng lại.
“Quách Mỹ Anh, trên đời sao lại có cô gái ác độc như cô chứ, tôi gọi điện thoại bảo cháu ngoại cục cưng của tôi lấy 10 phần trăm kia bảo vệ công ty của con bé, cô là cái thá gì mà ở đây âm dương quái khí, cô đừng quên, Kiều Phác đã thỏa thuận ly hôn với cô rồi.” Bà cụ Kiều đập bàn quát Quách Mỹ Anh.
“Cha, cha sao vậy?” Kiều Sinh kích động nói, cầm khăn trong tay, trên khăn tay có m.á.u Kiều Phác nôn ra.
Quách Mỹ Anh cũng thấy một màn này.
âm thầm vui mừng.
Chẳng lẽ cô ta bỏ ra mấy năm nay cuối cùng cũng có hồi báo Kiều Phác thật sự mắc ung thư rồi.
Đây quả thật là thần không biết quỷ không hay.
Quách Mỹ Anh thật sự đắc ý trong lòng.
“Kiều Phác à, con làm sao vậy?” Bà cụ cũng mất bĩnh tĩnh rồi, vội tiến lên hỏi.
“Chắc là không phải mắc bệnh ung thư gì đâu nhỉ, vẫn là nên đi bệnh viện khám sớm đi.” Quách Mỹ Anh ác độc nói, nói xong thì đứng dậy rời đi.
Kiều Sinh nghe thấy lời của Quách Mỹ Anh, lộ ra ánh sáng dữ tợn thoáng qua trong đôi mắt.
Tin tức T.Y sa vào nguy cơ bị báo chí đăng tin, doanh nghiệp internet mới nổi vốn dĩ đã hoàn thành vòng tài trợ cuối cùng rồi tung sản phẩm lên thị trường phảng phất như sa vào vũng bùn lầy trong một đêm. Chỉ có số ít người do Diệp Kiều dẫn dắt biết được phần mềm bị hacker xâm nhập chỉ là một cầu chì kích nổ, chỉ là một lí do rút vốn rất tốt để cung cấp cho nhà đầu tư.
Người đứng sau màn đến có chuẩn bị.
Ngay cả ngân hàng đòi tiền cũng cần mẫn hơn lúc trước nhiều.
Diệp Kiều hiểu rồi, chắc là kim chủ nam của Quách Mỹ Anh và Thẩm Hi Xuyên liên thủ chỉnh cô.
Trong ba ngày, cô cầm bảng kế hoạch của T.Y chạy gãy cả chân, hy vọng tìm được nhà đầu tư mới, nhưng vô dụng.
Không ai bằng lòng đầu tư.
Đêm khuya, Diệp Kiều mang theo mùi rượu về đến tứ hợp viện, chú Hải còn chưa ngủ nói Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ xế chiều đã trở về rồi.
Cô lập tức đi tắm sạch sẽ, vào phòng của họ.
Lục Tiểu Vũ vẫn là vô tâm vô phế ngủ từ sớm rồi, tư thế ngủ vẫn nằm chỏng vó như cũ, chăn nhỏ bị đạp, khóe miệng cô nở nụ cười cưng chiều, động tác nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô bé.
Mà sau đó, chăn lại bị hất ra.
Tư thế ngủ của Lục Tiểu Cổn rất có quy củ, nằm thẳng ngủ, giống như một người quân nhân nhỏ tuổi, chính trực ngay thẳng.
“Diệp Kiều.” Giọng nói non nớt vang lên.
“Đứa trẻ thối, con chưa ngủ à.” Diệp Kiều thấp giọng hỏi.
Lục Tiểu Cổn không mở mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Chuyện của công ty người, con biết rồi.”
Giọng điệu rất già dặn và ngữ khí điềm tĩnh giống như cậu bé mới là người lớn ấy của Lục Tiểu Cổn làm Diệp Kiều vừa buồn cười vừa cảm động, đột nhiên nhớ đến năm ấy, lúc công ty bà Đỗ sa vào nguy cơ.
Khi ấy, ngày nào Lục Tiểu Cổn cũng ở cạnh cô, cổ vũ cô, dẫn dắt cho cô.
“Biết rồi, con có thể giúp mẹ biến ra thật nhiều thật nhiều tiền không?” Diệp Kiều cười hỏi, lúc trước cô còn hỏi Lục Tiểu Cổn có năng lực biến ra tiền không nữa.
Lục Tiểu Cổn: “…”
“Diệp Kiều, người cố lên.” Rất lâu sau, Lục Tiểu Cổn rất nghiêm túc nói.
Sự cổ vũ của con trai khiến nữ cường Diệp Kiều mấy ngày nay vẫn luôn cực kỳ kiên cường bất khuất thấy chua xót khóe mắt, cổ họng nghẹn lại, lại nhớ đến trước kia, Lục Tiểu Cổn cũng thế, cũng nói “cố lên” với cô.
“Ừm, cố lên, Lục Tiểu Cổn, tuy mẹ mỹ mạo như hoa, nhưng con đừng nghĩ rằng mẹ là bình hoa. Thật ra lần này mẹ rất lợi hại, chắc chắn mẹ sẽ hóa nguy thành an, con đừng có không tin mẹ đó.” Diệp Kiều vội nói.
“Tự luyến.” Lục Tiểu Cổn rất ghét bỏ mà nói.
Thân người Diệp Kiều di chuyển về phía trong, Lục Tiểu Cổn vội trốn vào bên tường: “Người tránh xa con chút, cả người toàn mùi rượu, người lại uống rượu rồi, cha về con nói cha đánh m.ô.n.g người.”
“Mẹ ra ngoài bàn chuyện làm ăn uống chút rượu là chuyện thường tình, thời kỳ đặc thù mà, không cho con nói với cha, anh ấy đủ bận rồi.” Diệp Kiều lại nói, tối nay cô chiêu đãi người bên ngân hàng, chỉ uống đôi chút, đều là thuộc hạ nam bồi rượu.
Nếu không phải tình hình lần này nguy cấp, Diệp Kiều cô sao lại xã thân làm việc xã giao.
Lục Tiểu Cổn không nói chuyện nữa.
Diệp Kiều nhắm hai mắt lại, ngáp một cái: “Tối nay mẹ ngủ ở chỗ con được không Lục Tiểu Cổn, con thương mẹ được không hả?”
“Chúng ta đã từng vì giải quyết nguy cơ, cùng nhanh đến thành phố Thanh đất khách quê người, tìm được nhà bà ngoại ở đó.” Diệp Kiều lẩm bẩm nói chuyện mà căn bản Lục Tiểu Cổn không nhớ.
“Diệp Kiều người đang nói gì đó.” Lục Tiểu Cổn cực kỳ khó hiểu, mở đèn pin nhỏ lên thì nhìn thấy quầng thâm mắt dưới mắt cô, cậu bé đau lòng nhíu mày.
Đắp chăn cho cô, cơ thể nhỏ bé của cậu bé di chuyển đến cạnh cô.
“Diệp Kiều ngốc ngếch, người cố lên.” Lục Tiểu Cổn ngắm gương mặt ngủ say của mẹ, nhẹ giọng nói, tay nhỏ còn vỗ nhẹ lên người cô.
“Cố lên.” Diệp Kiều uể oải nói, khóe miệng còn giương nụ cười lạc quan, thật ra cô đã vô tâm vô phế mà thiếp đi rồi.
Kiếp trước, kiếp này, trên thương trường làm ăn cô cũng coi như là người dày dặn kinh nghiệm, c.h.ế.t cũng đã trải qua rồi, sao có thể bị chút trắc trở này ngăn cản chứ.
Từ sau khi T.Y rơi vào nguy cơ thì thành tiêu điểm của tin tức, Diệp Kiều lại thành tiêu điểm của công chúng, tin có liên quan đến cô, mặt tốt mặt xấu đều có, đương nhiên trong đó có nhiều mặt xấu hơn. Trong tin tức nói, thật ra cô không có bản lĩnh gì, vì gả cho già giàu, nhà ngoại lại có tiền, nên mới có chút thành tựu.
Trên thực tế cô chỉ là một bình hoa.
“Theo nguồn thông tin, hiện tại Diệp Kiều đang có 10 phần trăm cổ phần của Hoa Nguyên, lần này cô ấy sẽ dựa vào nhà ngoại chuyển mình hay không? Trên tay cô ấy có cổ phần của tập đoàn khác, nghe nói là không đủ để đối phó với nguy cơ lần này.”
“Cô ấy muốn chuyển mình thì chắc chắn phải dựa vào nhà mẹ đẻ rồi, nghe nói là nội bộ nhà họ Kiều cũng tranh đấu các kiểu. Nếu giờ Diệp Kiều bán 10 phần trăm cổ phần đi, chính là có lỗi với nhà mẹ đẻ rồi.”
Trên diễn đàn tài chính, cư dân mạng đang thảo luận sôi nổi.
Diệp Kiều đọc mấy tin xấu của mình trên mạng, dĩ nhiên biết rõ đây là kiệt tác của bà Quách.
Quách Mỹ Anh còn mong cô dùng 10 phần trăm cổ phần bà ngoại cho để cứu T.Y nữa kìa. Nếu là như thế, hội đồng quản trị sau này chính là cô ta khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-502.html.]
“Kiều Kiều, có đối tác Quách Mỹ Anh kháng nghị, hiện tại Hoa Nguyên không giúp được công ty con, con vẫn là bán hết 10 phần trăm cổ phần Hoa Nguyên đi, giải quyết vấn đề khẩn cấp. Bà ngoại không muốn nhìn thấy tâm huyết bao nhiêu năm nay của con và anh con tan thành tro bụi.” Bà cụ Kiều kéo tay Diệp Kiều, tình ý sâu xa nói.
Diệp Kiều vẫn im lặng, bĩnh tĩnh như trước.
“Bà ngoại ơi, bà vẫn chưa nhìn ra con ngựa xuất ra lần này sao, người đứng sau muốn đối phó chúng ta. Nếu con bán 10 phần trăm cổ phần đi rồi, bảo toàn công ty của con, vậy Hoa Nguyên sau này phải rơi vào tay của họ Quách kia, cho dù cậu là đổng sự trưởng, giám đốc, cũng không có quyền gì cả.” Diệp Kiều thấp giọng nói.
“Kiều Kiều, không sao hết, Hoa Nguyên không thể hủy số cổ phần đã cho con ấy trong một chốc được, chính là của con rồi. Công ty của con vốn sắp lên thị trường, hơn nữa còn là một xí nghiệp vô cùng có tiền đồ, không thể cứ vậy mà sụp đổ. Hay là con để ý người ngoài giới nói thế nào, con là cháu ngoại ruột của bà ngoại, chúng ta cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.” Bà ngoại lại nói.
Diệp Kiều cười, không nói gì.
Ngày hôm sau, có tin tức nói Diệp Kiều đang bí mật rao bán 10 phần trăm cổ phần Hoa Nguyên, đã liên tiếp có người mua liên hệ với cô rồi.
“Tôi biết mà, Diệp Kiều này không cao tay đến thế. Ngoại trừ 10 phần trăm cổ phần, cô ta hết đường rồi.” Quách Mỹ Anh cầm ly rượu vang trong tay, vô cùng đắc ý nói.
Bạch Đống bên cạnh, cũng cầm ly rượu vang trong tay, anh ta và Quách Mỹ Anh cùng nhìn người đàn ông đang đứng ở trước cửa sở sát đất, thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc một thân tây trang thủ công, đưa lưng về phía họ, cao quý ưu nhã.
“Nhóc con này, lúc trước tôi còn tưởng cô ấy sẽ có bản lĩnh gì, trên thực tế cũng là bình hoa tốt số chút thôi.” Bạch Đống nói với ngữ điệu vô cùng khinh thường.
“Còn phải nói sao. Có điều, lần này nhà chồng cô ta không giúp nổi, thua lỗ quá lớn, mẹ chồng cô ta sẽ bán tập đoàn cho cô ta bù lỗ.” Quách Mỹ Anh lại nói, người đàn ông đứng cạnh cửa sổ ngẩng đầu uống rượu, hơi nghiêng người, đứng ngược sáng, dung mạo tuấn mỹ vô song.
“Anh Mặc, lần này anh phải giúp chúng ta mua được 10 phần trăm cổ phẩn này vào tay. Nếu là như vậy, sau này Hoa Nguyên chính là của chúng ta rồi.” Quách Mỹ Anh đứng dậy, đi đến chỗ hắn.
Hắn từ trong túi n.g.ự.c trái của tây trang móc ra một khăn tay lụa màu xanh ngọc, lau khóe miệng: “Chẳng phải đã dặn người đi đàm phám chuyện này rồi sao, còn cần tôi đích thân ra mặt à?”
Hắn xoay người, con ngươi màu tối xanh kia, ánh mắt lạnh lẽo.
“Chuyện nhỏ này, không cần phiền đến anh.” Quách Mỹ Anh cúi đầu, kính cẩn lễ phép nói.
“Quách Mỹ Anh, người lúc trước cô tìm cho tôi, là thứ đồ dơ bẩn gì vậy?” Hắn nói xong, giận dữ ném vỡ ly rượu vang, dọa bắp chân Quách Mỹ Anh run lẩy bẩy.
“Anh Mặc, em cam đoan, Thẩm Hi Xuyên đó trước kia vẫn luôn là người sạch sẽ. Cậu ta cũng là bị Diệp Kiều kia hại, ở trong trại tạm giam bị, bị… cậu ta cũng là bất đắc dĩ. Anh Mặc, anh, anh xử cậu ta thế nào rồi?” Quách Mỹ Anh run giọng nói, đã mấy ngày rồi không có tin tức của Thẩm Hi Xuyên.
“Thứ đồ dơ bẩn đó, chỉ xứng cho sói ăn.” Hắn chán ghét nói.
Lúc này, cửa phòng bị người gõ, Bạch Đống đi mở cửa.
“Anh Mặc, lần này không thỏa thuận được, cái giá Diệp Kiều kia đưa ra vượt qua dự kiến của chúng tôi.” Một người đàn ông xách túi công văn, tây trang giày da tiến vào.
“Ghi âm.” Hắn nói xong, người đàn ông kia lập tức mở máy ghi âm, phát nội dung đàm phán ban nãy của anh ta và Diệp Kiều bên trong.
Sau khi nghe xong ghi âm, hắn híp mắt lại, giọng nói lạnh lẽo: “Ai nói, cô gái này là bình hoa?”
chẵn âm lịch!
Mặc Thiển vừa nói lời này, Quách Mỹ Anh và Bạch Đống nhìn nhau, đúng thật, Diệp Kiều chắc chắn là cao thủ đàm phán!
“Con nhỏ đó, âm tà thật sự!” Mặc Thiển lại nói thêm một câu.
“Mặc gia, vậy ngài xem, chuyện này……” Bạch Đống cau mày hỏi.
“Mặc gia, cổ phần Hoa Nguyên có tăng thêm, tôi cũng phải mua!” Quách Mỹ Anh lại nói.
Mặc Thiển nâng cổ tay tay trái, nhìn ngày trên đồng hồ, “Lại hẹn cô ta, mười giờ sáng ngày kia! Tôi tự mình qua!”
DTV
——
“Bà Đỗ, rất xin lỗi, hôm nay Mặc gia không ở đây! Ngày mai, ngày mai ngài lại đến, Mặc gia đều đến ở vào ngày chẵn âm lịch!” Bà Đỗ tới Mặc các, có ý mang ngọc bích cất giữ hơn nửa đời tới bán toàn bộ của cải lấy tiền mặt, để giúp con dâu bảo bối hoãn một chút việc cấp bách.
Bà Quách thu ngọc bích, giá trị ít nhất phải lấy trăm triệu!
“Mặc tiên sinh này có cá tính thật, sao phải ở vào ngày chẵn âm lịch?” Bà Đỗ đang uống trà, nâng giọng nói, “Chưởng quầy Toàn, hai ta cũng là bạn bè cũ lâu năm, tôi đang rất cấp bách, anh xem có thể mời Mặc tiên sinh ra vào hôm nay không?” Bà Đỗ rất ít cầu xin người khác, vì con dâu bảo bối, bà dùng bất cứ giá nào.
Mấy ngày này, và cũng đang chạy ngược chạy xuôi giúp cô kéo đầu tư.
A Toàn vội lắc đầu, “Chuyện này thì không được, vào lúc này, tôi cũng không rõ Mặc gia ở đâu! Ngày mai ngài tới, cậu ta nhất định có ở đó!”
Bà Đỗ đành phải rời đi.
——
Ngày hôm sau, bà Đỗ lại tới Mặc các lần nữa, Mặc Thâm quả nhiên đã ở đó.
Thời điểm bà đi vào sân, Mặc Thâm đang trêu Bát Ca, “Không được nói láo linh tinh!”
Mặc Thâm thấp giọng cảnh cáo với Tiểu Bát Ca.
Tiểu Bát Ca không dám nói láo.
“Mặc tiên sinh, cậu có cá tính thật, sao phải ngày chẵn âm lịch mới đi làm việc?” Bà Đỗ nhìn Mặc Thâm mặc áo dài, ăn bận kiểu cổ, cười hỏi.
“Lục phu nhân!” Mặc Thâm xoay người, nhìn bà Đỗ mang khuôn mặt ý cười rạng rỡ, vội chắp tay chắp tay thi lễ, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp, “Đỗ phu nhân thứ lỗi, tôi có tật xấu này, không sửa được, không sửa được!”
Anh ta vội mời bà Đỗ ngồi xuống.
Bà Đỗ cũng ngồi xuống theo, trong tay người đàn ông trung niên đi theo phía sau bà cầm theo một cái rương, bà Đỗ sai ông ta mở cái rương ra, đặt lên bàn.
Mặc Thâm vừa thấy loại ngọc bích cực phẩm đó, đôi mắt đen sâu như mực tỏa ra ánh sáng.
“Cả Thành phố J, cũng chỉ có Mặc tiên sinh biết hàng nhất, những thứ này đều là tôi vất vả nhọc nhằn khổ sở thu gom hơn phân nửa đời, lần này thực sự gặp việc gấp, cho Mặc tiên sinh ngài xem, có thể lấy hết được không."
“Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?!” Lời bà Đỗ còn chưa nói hết, từ chỗ con đường phía trước đã vang lên tiếng Diệp Kiều.
Trong lòng bà Đỗ hốt hoảng, nói thực ra, bà rất sợ cô con dâu này.
Mặc Thâm đã đứng dậy, tiến lên nghênh đón.
“Diệp tổng!”
“Mặc tiên sinh! Thứ đó của mẹ chồng tôi, bà ấy không bán!” Diệp Kiều gọn gàng dứt khoát nâng giọng nói, trên mặt mang theo ý cười lễ phép.
Ngay sau đó, cô bước đến bên bàn trà, một tay đóng lại cái rương châu báu, rất có khí thế.
“Mẹ! Chúng ta về nhà đi!” Diệp Kiều nắm tay bà Đỗ, kéo bà muốn đi.
“Kiều Kiều!” Bà Đỗ thấp giọng nói, “Mẹ đã nhìn đủ món đồ này rồi, giữ lại làm gì?”
Diệp Kiều không muốn mất mặt trước mặt người ngoài, cô ra hiệu bằng mắt với bà Đỗ, “Mẹ còn chưa truyền cho con mà! Chúng ta về nhà đi!”
“Mặc tiên sinh, ngại quá, quấy rầy!” Cô nhìn về phía Mặc Thâm, lễ phép nói với anh ta.
“Diệp tổng, khách sáo! Nếu Diệp tổng có gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng!” Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều, mỉm cười nói, vô cùng lịch sự.