Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 506

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:49
Lượt xem: 14

Quách Mỹ Anh đứng dậy, trên tay cầm báo cáo kiểm tra của Kiều Phác, vẻ mặt phấn khích, như thể trên tay đang cầm tin vui gì đó.

“Thưa các vị thành viên hội đồng quản trị, Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc điều hành đương nhiệm của chúng ta, ông Kiều Phác đã bị bệnh, hơn nữa là bệnh nan y, ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Ông ta là một người sắp c.h.ế.t rồi, còn có quyền và tư cách gì để quán lý một công ty quốc tế hàng đầu lớn như vậy của chúng ta?!”

Hoàn toàn không có chút đau buồn nào của người vợ sau khi biết chồng bị bệnh, chỉ có giậu đổ bìm leo!

Nhìn Quách Mỹ Anh độc ác như vậy, Diệp Kiều không khỏi nghĩ đến câu nói đó: độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ!

Rốt cuộc nhà họ Kiều đã có lỗi gì với bà ta?! Tại sao bà ta phải tham lam như vậy?! Còn muốn liên hợp với người ngoài để đoạt lấy Hoa Nguyên!

Mặc dù không tra ra được tài liệu về Mặc Thiểm, nhưng theo những gì cô biết, Mặc Thiểm chính là một ông trùm ở phía sau, anh ta không bao giờ đích thân ra mặt hành sự, đều lợi dụng chủ của các doanh nghiệp như Quách Mỹ Anh, Bạch Đống làm việc cho anh ta!

“Chủ tịch Kiều! Ông làm sao vậy? Không phải báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước vẫn tốt sao?” Vị thành viên hội đồng quản trị già quan tâm nói, dáng vẻ quan tâm đó hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt giậu đổ bìm leo của bà Quách.

Kiều Phác mỉm cười, “Chủ tịch Phùng, cảm ơn đã quan tâm!”

“Chủ tịch Phùng! Đây là ông không biết, lần trước để tranh đoạt hai chức vị với tôi, Kiều Phác đã cố ý chỉnh sửa báo cáo kiểm tra sức khỏe! Thật ra ông ta đã bị bệnh từ lâu rồi!” Quách Mỹ Anh nói với giọng điệu vừa chế giễu vừa khẳng định.

Những thành viên hội đồng quản trị khác đều ngạc nhiên.

“Chú Hắc, bắt đầu đi!” Bà cụ Kiều thúc giục chú Hắc.

Chú Hắc gật đầu, “Hôm nay, theo yêu cầu của hội đồng quản trị, về việc ông Kiều Phác có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị và giám đốc điều hành hay không, mời các vị thành viên hội đồng quản trị phát biểu ý kiến và kiến nghị!”

“Chú Hắc, nếu sức khỏe của Chủ tịch Kiều đã như vậy rồi, việc này còn cần phải nói sao? Chắc chắn không thể đảm nhiệm rồi!” Bạch Đống lên tiếng.

“Chính là như vậy! Để người ngoài biết được, để các cổ đông biết rằng Chủ tịch hội đồng quản trị, giám đốc của họ bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vậy phải làm sao?!” Quách Mỹ Anh kẻ xướng người hoạ nói.

“Lão chủ tịch Kiều, chú Hắc, không phải chúng tôi giậu đổ bìm leo, mà là sức khỏe của chủ tịch Kiều thật sự không còn thích hợp để quản lý công ty nữa!” Một vị thành viên hội đồng quản trị khác giơ tay nói.

Lúc này, Kiều Phác đột nhiên từ xe lăn đứng dậy, “Các vị, có lẽ mọi người đã hiểu lầm rồi, sức khỏe của Kiều Phác tôi không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất chính là, hai ngày trước xuống lầu bị bong gân, giờ mắt cá chân vẫn còn sưng, nên mới ngồi xe lăn!”

Kiều Phác nhếch môi, nhún vai, nụ cười tự tin, dáng vẻ rạng rỡ, làm gì có bộ dạng của người mắc bệnh nặng.

Lúc này, các vị thành viên hội đồng quản trị đều kinh ngạc.

Nhưng Quách Mỹ Anh hoàn toàn không tin, “Kiều Phác, ông lại ở đây giả vờ! Ông đã nôn ra m.á.u rồi! Tôi đã tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa, ông không bị ung thư mới”

Mới lạ!

Bà ta đã hạ độc ông ấy nhiều năm như vậy, là vô ích sao?!

Lúc này Kiều Sênh đứng dậy, lấy ra một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, thậm chí còn gọi một vị bác sĩ từ ngoài cửa vào.

“Bà Quách, báo cáo kiểm tra của cha tôi trên tay bà thật ra chỉ là giả! Ông ấy căn bản không bị ung thư! Không làm như vậy, sao có thể để cho các thành viên hội đồng quản trị nhìn thấy bộ mặt xấu xa giậu đổ bìm leo của bà được!” Kiều Sênh đầy căm phẫn nói.

Sắc mặt Quách Mỹ Anh đột nhiên thay đổi, lắc đầu, “Các người, các người lại diễn kịch! Rõ ràng ông ta bị ung thư dạ dày! Các vị thành viên hội đồng quản trị, các vị đừng để bị vở kịch của họ lừa, phải nghĩ cho tương lai của Hoa Nguyên, ông ta là một người sắp c.h.ế.t rồi!”

“Bà Quách! Tôi hành nghề y hơn nửa đời người, lần đầu tiên thấy một người vợ nghe tin chồng không bị ung thư lại thất vọng như vậy!” Bác sĩ của Kiều Phác mỉa mai nói.

Chồng không bị ung thư không phải nên vui mừng sao? Còn tỏ vẻ không tin, rất tức giận!

DTV

Ngay cả ba vị thành viên hội đồng quản trị vốn ủng hộ Quách Mỹ Anh làm chủ tịch hội đồng quản trị và giám đốc cũng không nhìn được nữa!

“Tôi lấy đạo đức nghề nghiệp với tư cách là một bác sĩ của mình ra đảm bảo, ông Kiều Phác không hề bị ung thư, sức khỏe của ông ấy rất tốt, con dấu trên báo cáo kiểm tra này là giả!” Bác sĩ lại nói.

“Sao có thể?!” Quách Mỹ Anh vẫn không tin, từ đáy lòng cũng thật sự là không tin.

Lẽ nào, Kiều Phác từ lâu đã nghi ngờ bà ta bỏ thứ gì đó vào cơm của ông ấy rồi? Cho nên luôn không ăn?

Không đúng, mỗi lần bà ta đều nhìn ông ấy ăn, ngoại trừ lần Diệp Kiều đến, lá rụng vào…

“Bà Quách, nếu bà không tin, bây giờ có thể theo chúng tôi đến bệnh viện, trực tiếp kiểm tra cho bà xem!” Bác sĩ thực sự không biết nên nói gì.

“Được rồi! Giám đốc Quách! Ông Kiều Phác khỏe mạnh bình thường là cái đích mà mọi người cùng hướng tới! Chúng tôi cũng không muốn sức khỏe của ông ấy xảy ra bất cứ vấn đề gì!” Vị thành viên hội đồng quản trị đứng dậy, vỗ bàn nói. Đây còn là thành viên hội đồng quản trị ủng hộ Quách Mỹ Anh lúc trước!

Hai vị thành viên hội đồng quản trị khác cũng đứng lên, sắc mặt tối sầm trừng mắt nhìn bà ta, “Giám đốc Quách, lúc trước chúng tôi ủng hộ bà, là vì bà có thể quản lý Hoa Nguyên! Bây giờ xem ra, tâm địa của bà vô cùng xấu xa, sao có thể quản lý tốt Hoa Nguyên?! Nếu ông Kiều Phác đã khỏe mạnh, đối với chúng tôi mà nói là rất tốt!”

Quách Mỹ Anh tức giận đến đỏ mặt, Kiều Phác không bị bệnh, cố ý giả bệnh, chính là để hôm nay khiến bà ta mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của ba vị thành viên hội đồng quản trị?!

“Bà Quách, cách cư xử của bà Hôm nay, thật sự vô cùng khó coi! Rốt cuộc bà có thù oán gì với cậu của tôi mà lại mong cậu tôi mắc bệnh nan y như vậy?” Diệp Kiều vẫn luôn không nói gì, lên tiếng mỉa mai nói.

Quách Mỹ Anh như bị tát cho vài cái, trơ mắt nhìn ba vị thành viên hội đồng quản trị rời khỏi phòng họp.

Bà ta lại nhìn Kiều Phác, ông ấy trông có vẻ thật sự không bị bệnh gì.

Không, bà ta không tin!

“Quách Mỹ Anh! Chúc mừng cô, dự tính của cô lại tan vỡ rồi!” Sau khi các thành viên hội đồng quản trị đều rời đi, bà cụ Kiều chế nhạo Quách Mỹ Anh.

“Bà ngoại, chúng ta đi thôi!”

“Kiều Kiều, lúc trước bà ngoại đã nói với cậu và anh họ của con rằng sẽ đi chụp ảnh gia đình, giờ con đi cùng chúng ta nhé!” Bà cụ Kiều cười nói, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Diệp Kiều.

“Được ạ! Hay là con bảo người đưa Lục Tiểu Cổn và Tiểu Vũ đến chụp cùng!” Diệp Kiều cười nói.

Bốn người họ vừa nói vừa nói rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Quách Mỹ Anh và Bạch Đống.

“Chị Anh, rốt cuộc chị làm cái trò gì vậy?! Không phải thấy ông ta nôn ra m.á.u rồi sao?! Không phải bảo đảm rằng ông ta chắc chắn bị ung thư sao?!” Bạch Đống kích động nói.

“Bạch Đống, tôi phải về nhà họ Kiều một chuyến! Tôi không tin chuyện này!” Quách Mỹ Anh nói xong, lập tức rời khỏi phòng họp, bên ngoài còn có phóng viên chụp ảnh bà ta.

Quách Mỹ Anh vội vàng trở về nhà họ Kiều không một bóng người, ngay cả bảo mẫu cũng không thấy.

Một mình bà ta lặng lẽ đi vào phòng bếp, từ sâu bên trong đáy tủ tìm thấy một lọ gia vị nhỏ màu xanh trắng.

Mở nắp lọ ra, ngón tay khẽ chạm, đưa lên miệng, quả thực là vị mặn.

Bà ta đưa ra chỗ có ánh sáng, cẩn thận phân biệt loại bột có màu hơi vàng hơn muối ăn ở bên trong.

“Bà Quách! Bà thử cẩn thận một chút, đừng bất cẩn thử nhiều quá, lại tự đầu độc chính mình!” Một giọng nam âm u vang lên, giọng nói đó như thể đến từ địa ngục!

Quách Mỹ Anh giật mình, tay run lên, cả chiếc lọ rơi xuống đất!

Kiều Sênh đã nói là đi chụp ảnh gia đình, không biết tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở cửa phòng bếp, theo sau là bà cụ Kiều và Diệp Kiều…

Hóa ra họ cố ý nói là đi chụp ảnh gia đình!

Quách Mỹ Anh chột dạ nhìn toàn bộ ba người đi vào phòng bếp, không thấy Kiều Phác, trong số đó, ánh mắt sắc bén của Kiều Sênh giống như một thanh kiếm sắc, thực sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta!

Hai năm nay, Kiều Sênh ngây ngô dại dột, giây phút này giống như một kỵ sĩ phục thù, toàn thân sát khí đi về phía Quách Mỹ Anh!

Bóng dáng dài đó đứng ở chỗ cách Quách Mỹ Anh không xa.

Diệp Kiều và bà cụ Diệp đứng ở vị trí vừa vào cửa, bà cụ sa sầm mặt, n.g.ự.c phập phồng lên xuống, Diệp Kiều thì mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt tràn đầy khinh thường và mỉa mai.

“Các người làm gì vậy?! Từng người là ánh mắt gì?!” Quách Mỹ Anh trừng mắt nhìn Kiều Sênh, vẫn rất kiêu ngạo!

Kiều Sênh cúi đầu, liếc nhìn chỗ bột đổ trên mặt đất, khóe miệng cong lên chế nhạo, “Natri nitrit, người trưởng thành bình thường ăn vào 0,3 ~ 0,5 gram là sẽ gây ngộ độc, 3 gram có thể dẫn đến c.h.ế.t người!”

Quách Mỹ Anh nghe Kiều Sênh nói, rồi nhìn về phía cái lộ trên mặt đất, cảm thấy chột dạ, anh ta phát hiện từ khi nào?!

Diệp Kiều trước giờ luôn bình tĩnh, kiềm chế, nghe thấy kết quả này, sắc mặt tái mét.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-506.html.]

Trước đây, Kiều Sênh không nói cho cô biết, rốt cuộc Quách Mỹ Anh đã cho cậu cô ăn thứ gì! Cô chỉ biết rằng lần đó không xét nghiệm ra thứ này, chắc chắn là thứ có độc trong lọ này đã bị Kiều Sênh âm thầm đổi thành thứ không có độc, như vậy, cho dù Quách Mỹ Anh hạ độc thì cũng không thành công.

Natri nitrit, muối công nghiệp, thường dùng để muối dưa và làm nước chát!

Bà cụ Kiều cũng hít một ngụm khí lạnh, Kiều Phác đã bị Quách Mỹ Anh hại c.h.ế.t bao nhiêu lần trong những năm qua?!

“Kiều Sênh! Ta không biết con đang nói gì!” Bà ta đương nhiên phải phủ nhận!

Nhưng Kiều Sênh phớt lờ bà ta, nói tiếp: “Về lâu dài, hấp thụ từng chút một, sẽ từ từ trúng độc mà chết, ngoài ra, natri nitrit vào dạ dày sẽ phản ứng với axit dạ dày, tạo thành một chất gây ung thư gọi là amoni nitrit! Cũng có nghĩa là, người bình thường ăn amoni nitrit này từng chút một về lâu dài, quanh năm suốt tháng, sẽ bất giác bị ung thư! Ung thư dạ dày, ung thư đường ruột, ung thư vòm họng, đều có khả năng!”

Anh ta chắp hai tay sau lưng, vừa đi vòng qua Quách Mỹ Anh, vừa cao giọng nói, “Đây cũng chính là nguyên nhân bà Quách chắc chắn cha tôi bị ung thư như vậy, dù sao thì việc bà đầu độc từng chút một đã được mấy năm rồi đúng không?”

Lời nói của Kiều Sênh trực tiếp xuyên vào tim của Quách Mỹ Anh!

Đây chính là dự tính mấy năm qua của bà ta! Thần không biết quỷ không hay, g.i.ế.c Kiều Phác một cách vô hình!

“Thảo nào, hôm đó tôi định dùng thứ trong lọ đó, bà nói là bột ngọt! Bà sợ tôi không cẩn thận cho nhiều quá thì sẽ xảy ra chuyện! Lục Tiểu Vũ muốn ăn vằn thắn của cậu, bà cũng cố ý ngăn lại, bà không phải là có lòng tốt gì, mà là vì khả năng chịu đựng của trẻ con không bằng người lớn, ăn một chút cũng dễ xảy ra chuyện, sẽ làm bà bị bại lộ!” Diệp Kiều bước tới, lớn tiếng nói.

Cô thực sự muốn lao tới cho người đàn bà độc ác này mấy cái bạt tai!

Nhưng, cũng may là Kiều Sênh sớm đã phát hiện, âm thầm đổi thứ trong lọ thành muối bình thường.

Và triệu chứng lúc trước của cậu, chắc là bị trúng độc natri nitrit mãn tính.

“Các người đang nói nhảm cái gì vậy?! Các người có chứng cứ không? Nói một đống lộn xộn!” Quách Mỹ Anh lớn tiếng phản bác.

Nhưng Kiều Sênh không để ý đến bà ta, “Bà Quách, sau khi biết cha tôi không bị ung thư, bà vội vàng quay về xem cái lọ này, có phải là muốn xác nhận xem rốt cuộc cha tôi có ăn hay không? Nếu không tại sao cơ thể lại khỏe mạnh được?!”

Kiều Sênh lại nói trúng tim đen Quách Mỹ Anh một lần nữa!

Cuối cùng cô ta cũng không giữ được bình tĩnh, chột dạ mà liếc nhìn một cái sang Kiều Sênh sắc bén, khuôn n.g.ự.c liên tục nhấp nho!

“Trên thực tế, tôi đã phát hiện ra dì đầu độc cha tôi từ lâu rồi, cũng lén lút đổi hết đồ trong vại thành muối thô! Vì để làm cho nó trông tương tự với Natri Nitrit, tôi đã tự nghiền nó ra vô cùng cẩn thận.” Khoé môi Kiều Sênh khinh thường mà cong lên, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười xấu xa.

“Cảnh dì nhìn thấy cha tôi hộc máu, là ý kiến của Kiều Kiều, cả nhà chúng tôi cũng phối hợp mà diễn nên màn kịch đó, để làm cho dì nghĩ rằng, cha của tôi thật sự bị ung thư!” Kiều Sênh nói tiếp.

Gương mạch Quách Mỹ Anh trắng bệch, cắn chặt răng lại, cô ta có thế nào cũng không được, một cái vại kín đáo như vậy, lại bị Kiều Sanh phát hiện được, còn chuyện cô ta lén lút đầu độc Kiều Phác, vậy mà lại bị phát hiện từ lâu, kết quả còn bị bọn họ bẫy ngược lại!

“Quách Mỹ Anh! Chuyện tới nước này rồi, cô còn muốn chối nữa sao?! Mỗi lần cô hạ độc, rốt cuộc là trong lòng cô đang nghĩ cái gì vậy?! Cô hận Kiều Phác đến như vậy sao?!” Bà cụ Kiều tức đến mức dậm chân xuống đất, bi phẫn mà nói. Nếu như không nhờ Kiều Sênh phát hiện sớm, thì có lẽ, Kiều Phác đã thật sự bị ung thư rồi!

“Thật uổng cho bà cụ tôi, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, vậy mà vẫn nghĩ sẽ chia cho cô chút cổ phần, biết rõ cô có lòng lang dạ thú, nhưng vẫn muốn cho cô, chính là vì tôi còn muốn cô biết nóng biết lạnh, tốt xấu gì thì cũng nên biết ơn một chút, đừng có đợi sau khi tôi qua đời, mà đối phó với con cháu tôi! Kết quả thì sao, tôi còn chưa mất, cô đã bắt tay với người ngoài, tranh quyền đoạt vị! Chỉ muốn làm cho Kiều Phác c.h.ế.t ngay lập tức! Quách Mỹ Anh, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi hay sao?!” Bà cụ Kiều oán giận mà nói.

Đây cũng là điều mà bà cụ rất muốn hỏi Quách Mỹ Anh suốt mấy ngày qua!

Bà cụ Kiều cảm thấy, bản thân mình vốn đã sắp c.h.ế.t rồi, vậy mà vẫn có thể bị Quách Mỹ Anh sống sờ sờ tức đến mức sống dậy, mà ý chí chống đỡ cho bà cụ, chính là vì được nhìn thấy cô ta không thể cười vui vào ngay phút chót!

“Bà, mấy chuyện đều là do đứa cháu trai bảo bối của bà tự suy diễn rồi mắng cháu, cháu không hề làm mấy chuyện tần nhẫn, thất đức đó!” Quách Mỹ Anh vẫn cứ cứng miệng chối bay.

Diệp Kiều bước lên mấy bước, “Vậy, cái c.h.ế.t của bạn gái Kiều Sênh, Giang Ca, bà giải thích thế nào?”

Cô vừa dứt lời, vẻ tươi cười trên môi Quách Mỹ Anh lập tức cứng lại.

Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này, sao cô lại biết được cả chuyện này?!

Kiều Sênh nắm chặt hai tay lại, gương mặt tối sầm đi, hai mắt tràn ngập hận ý, giống như muốn lập tức cầm d.a.o phay mà c.h.é.m Quách Mỹ Anh!

“Diệp Kiều! Cô đừng có mà ngậm m.á.u phun người!” Quách Mỹ Anh hung tợn mà phản bác lại.

Rốt cuộc thì làm sao mà bọn họ biết được? Biết được bao nhiêu rồi? Hay là đang bẫy cô ta?!

Tóm lại, bất luận có thế nào, cô ta cũng không thể mắc mưu bọn họ được!

“Nói đến Giang Ca, vậy thì phải nên đề cập đến Bạch Tuyết trước một chút!” Diệp Kiều khoanh hai tay trước ngực, “Bà Quách, bà vì Bạch Tuyết mà có thể chịu gả vào Kiều gia, không tiếc thứ gì mà chia rẽ Kiều Sênh cùng Giang Ca, cố ý tạo ra bằng chứng giả rằng Giang Ca đã phản bội Kiều Sênh, ly gián bọn họ, vì sợ Giang Ca quay lại tìm Kiều Sênh, bà cũng rất nhẫn, trực tiếp sắp xếp một vụ tai nạn xe!”

“Diệp Kiều! Cô không có chứng cứ, cô là đang vu khống! Cô có tin tôi đi kiện cô không?!” Bà Quách cực kỳ kích động, lớn tiếng mà phản bác lại.

Mà Kiều Sênh, đã quay lưng đi từ lâu, hai mắt anh ta đỏ bừng, đôi tay cũng nắm chặt lại, gánh chịu nỗi đau xé lòng, vô cùng đau khổ!

Phải trách anh ta, trách anh ta hồ đồ, mà tin vào người mẹ là bà Quách đây, để cho chứng cứ giả dối che mờ đôi mắt……..!

“Giang Ca, một diễn viên ba lê tài giỏi, tuổi còn nhỏ, vậy mà đã là diễn viên múa bale của đoàn múa hoàng gia nước Pháp, cô ấy sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam………..Hai năm trước, bởi vì gặp phải tai nạn xe mà đã c.h.ế.t thảm ở quê nhà……..Mà người tài xế gây tai nạn đó, lại là say rượu lái xe……..” Hai mắt của Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh vì chột dạ của Quách Mỹ Anh.

Diệp Kiều nói đến đây, hai vai Kiều Sênh bắt đầu run rẩy.

Quách Mỹ Anh không chút cảm giác đau khổ nào, chỉ có chống chế!

“Diệp Kiều, cô nói mấy thứ đó với tôi làm gì?! Chuyện đó liên quan gì đến tôi?!” Quách Mỹ Anh cắn răng mà phản bác lại.

“Bà Quách, người tài xế say rượu lái xe kia, vì không chịu được áp lực thẩm tra, cho nên đã khai ra chân tướng, nói là bà đã mua chuộc ông ta đụng c.h.ế.t Giang Ca!” Diệp Kiều tiến lên, lạnh lùng mà nói.

Gương mặt Quách Mỹ Anh lập tức biến sắc một lần nữa, “Nói bậy! Nếu là như vậy, thì cảnh sát đã đến bắt tôi từ lâu rồi.”

Bà ta vừa dứt lời, lại đột nhiên ý thức được điều gì đó, Quách Mỹ Anh lập tức im lặng!

“Bà Quách, bà quá kích động nên lòi đuôi luôn sao?!” Diệp Kiều cất tiếng châm chọc.

“Ý của tôi là, nếu như chuyện này là thật, vậy thì cảnh sát đã bắt tôi đi từ lâu rồi! Diệp Kiều, cô đừng hòng mà lừa tôi, muốn nói gì cũng phải có bằng chứng!” Quách Mỹ Anh vội vàng nói, chỉ sợ trên người Diệp Kiều có giấu máy ghi âm gì đó, ghi lại những lời nói của bà ta!

Diệp Kiều cũng không phản bác lại, chỉ nở một nụ cười, “Bà Quách, sao bà lại cứ trăm phương nghìn kế mà chia rẽ Kiều Sênh cùng Giang Ca vậy, rồi lại vì sao cứ nhất quyết muốn Bạch Tuyết phải gả vào Kiều gia chứ? Thật sự chỉ là vì muốn liên hợp với Bạch gia thôi hay sao?”

!!!

Quách Mỹ Anh dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Diệp Kiều, chẳng lẽ, cô còn biết được…….

“Bởi vì, Bạch Tuyết chính là con gái riêng của bà!” Diệp Kiều lớn tiếng mà nói, cô vừa dứt lời, ngay cả bà cụ Kiều cũng phải kinh ngạc!

Diệp Kiều vội vàng đi đến bên cạnh bà cụ mà đỡ bà, “Bà ngoại, bà bình tĩnh lại một chút!”

Sắc mặt Quách Mỹ Anh đã khó coi đến mức không thể hình dung được, trừng mắt nhìn thẳng về phía Diệp Kiều.

“Diệp Kiều, cô……”

“Tôi lại vu khống bà nữa sao? Trong tay tôi còn có kết quả xét nghiệm của mẹ con hai người này, có cần tôi đưa cho bà xem không?!” Cô lớn tiếng cắt ngang lời Quách Mỹ Anh!

“Quách Mỹ Anh, nếu như không muốn người khác biết, trừ khi bản thân mình đừng làm! Từ sau khi biết bà bao nuôi Thẩm Hi Xuyên, tôi đã điều tra hết mọi thứ về bà. Bạch Tuyết vốn không phải là người nhà Bạch gia, cũng không phải là con của bà cùng Bạch Đống, là do bà muốn đàm phán hợp đồng thành công, nên đã hy sinh bản thân mà sinh con với một ông chủ nào đó! Biết bao nhiêu năm qua, đứa nhỏ đó vẫn luôn được gửi nuôi tại Bạch gia!” Diệp Kiều nói tiếp.

Cả người Quách Mỹ Anh run run, đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi, đã vậy còn xảy ra ở nước ngoài, làm thế nào mà Diệp Kiều có thể tra ra được?!

“Bây giờ, bà không còn gì để nói nữa đúng không? Quách Mỹ Anh, vì lợi ích của chính mình, đúng là chuyện xấu gì bà cũng làm được!” Diệp Kiều cất tiếng châm biếm, cô đưa mắt nhìn bà Quách Mỹ Anh ăn mặc sang trọng trang điểm kỹ càng.

Bà cụ Kiều bước lên, trong tay bà vẫn còn đang cầm một cái chén, bà lập tức ném chiếc chén vào Quách Mỹ Anh!

Quách Mỹ Anh không kịp tránh đi liền bị ném trúng, chiếc chén sứ rơi xuống đất, tiếng đổ vỡ cũng vang lên!

“Họ Quách kia, cô như vậy thì có xứng với với Kiều Sênh vẫn đối đãi với cô như mẹ ruột hay không? Từ nhỏ đến lớn, thằng bé hiếu thảo với cô như vậy, tin tưởng cô như vậy, cũng ỷ lại vào cô, trong cái nhà này, cô cũng là người mà thằng bé thân nhất!” Bà cụ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Kiều Sênh tạm thời phục hồi lại tinh thần từ trong cơn đau xé lòng kia, anh ta nhắm hai mắt lại, hơi ngẩng cằm lên, khóe môi nở một nụ cười mỉa mai, lập tức xoay người lại.

“May mắn thay, dì không phải là mẹ ruột của tôi! Tất cả những thứ mà dì đã làm, đều là lấy lý do là mẹ ruột! Nếu là mẹ ruột, vậy thì sao có thể hại tôi được?!” Kiều Sênh cất tiếng châm chọc.

Tuy rằng không một ai nói cho anh ta biết chuyện này, nhưng anh ta đã biết hết từ lâu, lại giả vờ không biết, vẫn đối đãi với Quách Mỹ Anh giống như mẹ ruột của mình, kết quả thì sao chứ.

“Tôi, tôi đã làm gì?! Tôi không làm cái gì cả!” Quách Mỹ Anh vẫn cứng miệng chối bay như vậy.

Lúc này, Kiều Phác từ ngoài bước vào, ông ấy không ngồi trên xe lăn, thậm chí cũng không hề bị trật mắt cá chân, đi theo sau ông ấy còn có hai người mặc thường phục, hai người họ bước lên, trình thẻ chứng nhận trước mặt Quách Mỹ Anh.

Loading...