Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 511

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:57
Lượt xem: 13

Chiếc xe việt dã xông ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, những con sói đói sáp lại đầu xe đều bị nghiền chết, những con sói đói vồ lên thân xe cũng bị bỏ lại toàn bộ, thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy một bầy sói đang đuổi theo bọn họ!

“Cái tên Mặc Thiển c.h.ế.t tiệt này! Ở đâu ra nhiều sói như vậy?! Càng ngày càng nhiều!”. Diệp Kiều khó hiểu hỏi.

Lục Bắc Kiêu nhìn ra sau, chẳng qua chỉ còn lại năm con sói thôi mà?

Nhiều?

Anh cầm vải lau sạch m.á.u trên thân dao, chỉ cảm thấy tốc độ xe càng lúc càng nhanh, anh ngẩng đầu lên, phía trước cách đó không xa chính là vách tường, sao cô không giảm tốc độ và rẽ sang hướng khác?!

“Diệp Kiều! Lái chậm một chút! Quẹo cua!”. Anh trầm giọng nói.

“Không được, đằng sau đang có rất nhiều sói đuổi theo!”. Diệp Kiều lớn tiếng trả lời, thông qua kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy vô số con sói hung mãnh đang đuổi theo bọn họ, có con còn nhảy cẩng lên!

Lục Bắc Kiêu nhìn phía sau, đằng sau xe rỗng tuếch!

Anh khiếp sợ nhìn lại Diệp Kiều đang lái xe: “Phanh lại! Diệp Kiều!”

Gần như là gào thét!

Chắc chắn cô bị Mặc Thiển bỏ thuốc rồi, nhớ lại những gì Mặc Thâm nói, thuốc gây ảo giác, sắc mặt Lục Bắc Kiêu đanh lại!

Mặc dù không biết vì sao, nhưng Diệp Kiều vẫn nghe lời kịp thời đạp phanh lại, tốc độ xe đang nhanh như vậy, đột nhiên dừng ngay, theo quán tính, thân thể của cô nhào tới phía trước, may may Lục Bắc Kiêu kịp thời bắt cô lại!

Diệp Kiều tập trung nhìn, trước mặt bọn họ sao lại có một bức tường cao thế này?

“Anh Kiêu! Sao có thể như vậy?”. Cô xoay người, đúng lúc chạm phải khuôn mặt tuấn tú tối sầm của anh, vừa rồi suýt nữa bọn họ bị đ.â.m c.h.ế.t à?!

Khoảng cách chỉ có vài mét!

Lục Bắc Kiều ở đằng sau đưa hai tay ôm lấy mặt cô, chăm chú nhìn cô: “Ngoan, em đang xuất hiện ảo giác! Có lẽ em đã bị Mặc Thiển bỏ thuốc rồi! Vừa rồi Mặc Thâm còn nói, Mặc Thiển biết dùng thuốc gây ảo giác!”

Anh cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh sau lưng!

Ảo giác?!

Cho nên vừa rồi không có sói đuổi theo bọn họ? Con đường rộng rãi cô nhìn thấy cũng là giả?!

Mẹ kiếp!

Cô chửi tục trong lòng, trở tay ôm lấy mặt Lục Bắc Kiêu: “Anh Kiêu, có khi nào ngay cả anh cũng là giả không?!”

DTV

Lục Bắc Kiêu: “…”

Anh mạnh mẽ hôn cô một cái!

“Anh là thật! Ngoan, em không thể lái xe nữa!”. Anh nhìn thoáng ra đằng sau, không có bầy sói đuổi theo, anh nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua ghế lái, Diệp Kiều đã chuyển sang ghế phụ.

“Chắc chắn là cái thứ thuốc mà ngày hôm qua anh ta đã dùng khi bắt em đi! Em đã từng nghe mẹ của Hoa Nhụy nói rồi! Con mẹ nó, trước kia là em bỏ thuốc cho vợ của trùm buôn thuốc phiện, bây giờ…”. Cô bỗng nhớ lại lúc ở trong chuồng sói, cũng từng xuất hiện ảo giác, con sói cô đánh c.h.ế.t lại không thấy đâu, có lẽ cũng là ảo giác của cô!

Vốn dĩ không hề có nhiều sói như vậy, Mặc Thiển cố tình khiến cô tiêu hao thể lực!

Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều bên cạnh đang trong bộ dạng chật vật, vẻ mặt lại phẫn hận và hung ác, anh đưa tay vuốt ve sau gáy cô: “Luôn theo anh, không được phép rời đi nửa bước, biết không?”.

Diệp Kiều nặng nề gật đầu.

Một nắm chặt áo anh, ỷ lại anh, nhắm hai mắt lại, gì cũng không nhìn nữa.

“Thế mà bọn họ không đ.â.m c.h.ế.t đi!”. Xa xa, Mặc Thiểm nhìn chiếc xe việt dã đi trong sân huấn luyện, híp mắt lại, lạnh lùng nói.

Anh ta cầm lấy một quả lựu đạn, ném về phía chiếc xe việt dã!

Lựu đạn rơi xuống đất, “bùm” một tiếng, nổ bùng lên thành một đống lửa, chỉ cách chiếc xe việt dã một tí tẹo, Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu ở trên xe cũng bị ảnh hưởng bởi lực nổ mãnh liệt và nhiệt độ nóng rực, chỉ thấy kính xe vỡ vụn toàn bộ.

“Anh Kiêu! Anh ta thật sự có vũ khí!”. Diệp Kiều kích động nói, ngay sau đó lại một âm thanh vang lên, Lục Bắc Kiêu thấy ngọn lửa qua kính chiếu hậu, có cảm giác như đang ở trên chiến trường vậy!

Cái tên Mặc Thiển này đúng là một người điên!

Vừa rồi nể tình anh ta là bệnh nhân tâm thần, hơn nữa lại là nhân cách của Mặc Thâm, không có sức công kích, nên anh mới không bắn, dù sao quân nhân cũng không thể g.i.ế.c người lung tung!

Nếu không thì đã sớm b.ắ.n c.h.ế.t anh ta rồi!

Chiếc xe việt dã vượt qua đường lửa, xa xa, Mặc Thiển chơi rất vui, đối với anh ta mà nói, cái này giống như đang chơi game vậy, vô cùng kích thích!

Trên sân huấn luyện, khói mù mịt khắp nơi, hầu như không nhìn thấy chiếc xe việt dã, không nhìn thấy đồ chơi của anh ta nữa, Mặc Thiển hơi nóng ruột, đang tìm kiếm thì đột nhiên nhìn thấy chiếc xe việt dã lao về phía mình, anh ta kinh hãi!

Anh ta lập tức lách mình né tránh!

Lục Bắc Kiêu híp mắt, nhìn Mặc Thiển qua kính chiếu hậu, quay đầu xe, lại phóng về phía anh ta!

Mặc Thiển sợ đến mức chạy tán loạn, Lục Bắc Kiêu lái xe ép anh ta vào góc nhà, Diệp Kiều ở trên xe bị xóc đến mức trời đất quay cuồng, một tay vẫn nắm chặt áo Lục Bắc Kiêu!

Lúc này, chiếc xe việt dã đột nhiên dừng lại!

Đồng hồ xăng cho thấy, hết dầu rồi!

Bỗng thấy Mặc Thiển chạy vào sân từ cửa hông!

“Xuống xe! Theo sát anh!”. Anh xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, ôm cô xuống xe, sau đó, nắm tay cô đi về phía trước, lúc này, năm con sói đói đã tấn công về phía bọn họ!

“Anh Kiêu, là sáu con, phải không?”. Diệp Kiều sợ mình lại xuất hiện ảo giác, trầm giọng hỏi.

“Đúng!”. Lục Bắc Kiêu đặt s.ú.n.g vào tay cô: “Chỉ còn lại một viên đạn thôi, cho em dùng phòng thân, theo sát anh!”

Nói xong, anh lại rút d.a.o găm ra!

Sói đói hung mãnh nhào tới, anh đưa chân đạp, một tay dùng d.a.o đâm, Diệp Kiều đưa lưng về phía anh, đối phó sau lưng anh.

Mặc Thiển đứng trong sân, nhìn hai vợ chồng họ g.i.ế.c năm con sói còn sót lại từng con một, anh ta tức giận đến mức siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, anh ta lập tức huýt vài tiếng sáo, thấy Diệp Kiều đột nhiên đi về phía bê này, còn Lục Bắc Kiêu thì bị hai con sói đói quấn lấy, khóe miệng anh ta nở nụ cười đắc ý.

“Diệp Kiều! Em làm gì thế?!”. Cánh tay anh bị sói đói cắn, nhìn thấy Diệp Kiều đi vào sân, anh rống to hơn, Diệp Kiều cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi vào bên trong!

“Nhóc con!”. Lục Bắc Kiêu lại rống lên, con d.a.o bên tay phải đ.â.m thẳng vào trái tim con sói đói, sau đó cánh tay mạnh mẽ lập tức rút ra.

Con sói đói cuối cùng lại hung dữ nhào về phía anh, còn Diệp Kiều đã vào sân, cô trông giống như một người máy vậy!

Diệp Kiều ma xui quỷ khiến đi vào nhà chính, trong tay cô còn cầm khẩu s.ú.n.g phòng thân mà Lục Bắc Kiêu đưa cho cô, Mặc Thiển đứng cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười nhìn cô.

Anh ta cầm một cái ống tiêm trong tay, trong ống tiêm là máu, anh ta đi về phía cô, Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, giống như khúc gỗ, cánh tay bị anh ta cầm lấy: “Cô khiến tôi bị lây HIV, tôi cũng phải hủy hoại cô!”.

Anh ta hung ác nói.

“Diệp Kiều!”. Lục Bắc Kiêu tìm đến, Mặc Thiển lập tức kìm cặp hai bên Diệp Kiều, cầm ống tiêm trong tay, kim tiêm nhọn hoắc kề lên cổ Diệp Kiều!

“Đừng lại đây!”. Mặc Thiển hung ác nói.

Lục Bắc Kiêu nhớ đến chuyện Mặc Thiển có khả năng bị lây HIV, mà trong ống tiêm là máu, anh lập tức hiểu ra, trong tích tắc, anh bị cảnh tượng nguy hiểm đó cướp mất hơi thở, còn Diệp Kiều thì như người chết, vẫn không nhúc nhích!

“Diệp Kiều! Em tỉnh lại đi! Anh là Lục Bắc Kiêu!”. Cặp mắt anh đỏ lên, rống to.

“Mẹ nó anh câm miệng lại cho tôi! Diệp Kiều, nổ s.ú.n.g về phía anh ta, b.ắ.n c.h.ế.t anh ta!”. Mặc Thiển tức giận nói, sau đó, anh ta nở nụ cười nham hiểm, chỉ huy Diệp Kiều.

Diệp Kiều thế mà lại thật sự giơ s.ú.n.g lên, nóng s.ú.n.g nhắm ngay Lục Bắc Kiêu.

Lục Bắc Kiêu hít ngược vào một hơi, siết chặt nắm tay, anh không tránh, đôi mắt không hề chớp lấy một cái, chăm chú nhìn vào đôi mắt vô hồn, trống rỗng của Diệp Kiều.

Ánh mắt kia của anh như thể đang nói: Nhóc con, em tỉnh lại cho anh!

Diệp Kiều chớp mắt, ánh mắt mờ nhạt, nơi vốn dĩ đã trống rỗng bỗng như có hình bóng, rất mơ hồ…

“Diệp Kiều! Nổ súng! Giết anh ta đi!”. Bên tai là một giọng nói ra lệnh như ma quỷ.

Ngón trỏ của cô vô thức đặt lên cò súng, hình bóng mờ ảo, rất mờ ảo, nhưng mà…

Theo trực giác của cô, đó chính là anh!

Có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra, là Lục Bắc Kiêu mà cô yêu mến!

Cô làm sao lại cầm s.ú.n.g chỉa vào anh?!

Cô làm sao có thể g.i.ế.c anh?!

Cổ bị người ta siết lại, bên tai phải là một cánh tay, trong tay người đàn ông cầm một ống tiêm, bên trong ống tiêm là máu!

“Diệp Kiều, mau nổ súng, g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta!”. âm thanh ma quỷ lại ra lệnh…

“Anh đi c.h.ế.t đi…!”. Diệp Kiều nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói, Mặc Thiển sau lưng đắc ý nhếch môi, tay phải duỗi ra thẳng tắp của Diệp Kiều bỗng chuyển ra đằng sau, người xoay lại, s.ú.n.g trong tay chỉa lên người Mặc Thiển.

“Pằng” một tiếng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-511.html.]

Tiếng s.ú.n.g mãnh liệt vang lên, thân thể Mặc Thiển bị lực b.ắ.n của s.ú.n.g hất văng ra đằng sau, ống tiêm trong tay phải anh ta cũng rơi xuống, thân thể anh ta liên tục lùi về sau, lưng đụng vào bàn bát tiên, trên vai trái xuất hiện một lỗ máu!

Diệp Kiều bị thuốc gây ảo giác của anh ta khống chế, cuối cùng không nổ s.ú.n.g với Lục Bắc Kiêu, mà là lựa chọn g.i.ế.c Mặc Thiển!

Trong tích tắc tiếp theo, cơ thể cô đã bị người ta ôm chặt lấy: “Nhóc con!”

Giọng nói cưng chiều xen lẫn vui sướng vang trên đỉnh đầu cô, lúc này Diệp Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhếch miệng lên, sợ đến mức chảy hai giọt nước mắt…

“Cho dù bảo em tự sát, em cũng không thể nào g.i.ế.c anh Kiêu được…”. Diệp Kiều cười, lẩm bẩm nói, như đang thì thầm.

Bóng người mơ hồ đó tuy rất mờ nhạt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đó là anh.

Hình như đó là một kiểu bản năng!

Mặc Thiển trúng đạn, ngón tay thon dài bịt vết thương, cắn răng nhìn chằm chằm bọn họ, anh ta cầm con d.a.o trên bàn lập tức xông về phía bọn họ, Lục Bắc Kiêu giơ chân lên đạp anh ta bay ra ngoài, nện vào bức tường đằng sau!

Anh ta đau đớn kêu rên!

“Mặc Thiển!”.

Lúc này, một giọng nói yếu ớt và trầm thấp vang lên.

Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều đều nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, hai người đồng thời choáng váng đầu óc, họ thấy một người mặc trường sam đứng ở cửa, trông giống y như đúc với Mặc Thiển đang bị thương ngã trên đất!

Sắc mặt anh ta tái nhợt cắt không còn giọt máu, thân thể suy nhược dựa vào tường, trông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào…

Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu đồng thời nhường đường, chỉ thấy Mặc Thiển bò dậy, người đàn ông vốn vĩ nham hiểm biến thái bỗng hai mắt đẫm lệ: “Anh! Anh tỉnh rồi à!”

Mặc Thiển kích động nói, khóe miệng nhuốm nụ cười.

“Mặc Thiển…sao em lại trở nên càng ngày càng tệ thế này…”. Người đàn ông ở cửa yếu ớt nói, giọng điệu đầy trách cứ.

“Anh! Bọn họ ép em! Đều tại bọn họ ép em!”. Mặc Thiển kích động nói, sau đó quỳ trên mặt đất.

Cho nên, cái người suy nhược trông như bệnh nặng mới khỏi này, là Mặc Thâm thật sự!

Người bị tâm thần phân liệt là Mặc Thiển!

Diệp Kiều ngửa đầu nhìn Lục Bắc Kiêu, anh cũng hiểu ý mà nhìn cô một cái.

Hai người đều không nói gì.

“Mặc Thiển, năm đó vì cứu em mà anh bị đánh thành người vô tri…em cũng không lo sống cho tốt, còn gây nghiệp chướng! Những chuyện em làm mấy năm nay, mỗi ngày anh đều nghe rõ mồn một!”. Mặc Thâm lại nói, cũng vừa bị tiếng s.ú.n.g vừa rồi đánh thức.

“Anh! Em hận những người đó! Bọn họ hủy hoại em! Đánh anh thành kẻ ngốc!”. Mặc Thiển kích động nói, anh ta quỳ dưới đất, lết về phía Mặc Thâm…

Nhìn Mặc Thiển bò về phía Mặc Thâm, m.á.u vẫn chảy ròng ròng trên mặt đất, dáng vẻ bi thảm khiến Diệp Kiều hơi xúc động. Cái tên Mặc Thiển này, chắc chắn đã bị tổn thương rất nặng nề, nên mới có thể bị kích thích đến mức phân tách nhân cách đúng không!?

Lúc này, trong sân vang lên tiếng động rất lớn, người của Lục Bắc Kiêu đã tìm tới, bọn họ thấy ở đây có l.ự.u đ.ạ.n nổ nên mới phát hiện ra, bọn họ đứng ở cửa, thấy Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều dường như không bị tổn thương quá nhiều, họ cũng không vào mà gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi xe cứu thương!

Mặc Thâm nhìn vẻ mặt của Mặc Thiển mà lòng đau không tả xiết…

Mặc Thiển lúc này chỉ là Mặc Thiển, anh ta quỳ trước mặt Mặc Thâm, ngửa đầu, bàn tay dính đầy m.á.u tươi nắm chặt vạt áo Mặc Thâm.

“Anh cứu em, cho em sống khỏe mạnh, không phải là để em tiếp tục báo thù, hại người vô tội!”. Mặc Thâm bất lực nói, cắn chặt răng.

“Anh! Em không cam lòng!”. Mặc Thiển nhìn anh ta, khổ sở nói.

Mặc Thâm bi ai thở dài: “Những người bắt nạt em năm đó, cũng đã bị quả báo trừng phạt rồi! Em còn muốn thế nào nữa?”.

Mặc Thiển cúi thấp đầu, không thèm nói lại, m.á.u trên vai anh ta vẫn không ngừng chảy.

Mặc Thâm vịn lên tường, cố hết sức di chuyển từng bước một, đến bên cạnh bàn, ngửa đầu nhìn bức ảnh treo trên tường: “Mặc Thiển, nếu năm đó chúng ta không đến thành phố J, thì có thể không có kết cục như thế này hay không?”

Hai hàng lệ chảy xuống khóe mắt Mặc Thâm…

Năm 1995, hai anh em sinh đội Mặc Thâm và Mặc Thiển lớn lên từ nhỏ ở miền núi mang theo hai khối ngọc phỉ thúy thô tổ truyền đến thành phố J làm ăn, định tạo nên một vùng trời. Anh em hai người tuy rằng giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.

Anh trai Mặc Thâm trưởng thành chín chắn; em trai Mặc Thiển ngang ngược bốc đồng.

Vừa tới thành phố J không lâu, Mặc Thiển đã đắc tội với không ít người, một chàng trai trẻ như anh ta bị một đám côn đồ bắt nạt, bị hủy hoại thanh danh. Chuyện này gây tổn thương cực kỳ lớn đối với Mặc Thiển, Mặc Thẩm trưởng thành chững chạc cũng không chịu nổi khi thấy em trai mình bị người ta bắt nạt như vậy, thế mà liều mạng với đám người kia, bị đánh thành người vô tri!

Mặc Thiển vốn dĩ đã bị chấn thương tâm lí, không thể chịu đựng sự thật là Mặc Thâm biến thành người vô tri, chính anh ta đã làm Mặc Thâm, giúp Mặc Thâm tồn tại!

Dần dần, Mặc Thiển cũng biến thành Mặc Thâm!

Anh ta trốn tránh vai diễn Mặc Thiển, thậm chí giả vờ như Mặc Thiển không tồn tại trong một khoảng thời gian, chỉ đóng vai Mặc Thâm trưởng thành chững chạc, an phận thủ thường làm ăn.

Hai anh em mở một cửa hàng tên là Mặc Các, ban đầu vào ngày chẵn âm lịch, Mặc Thâm sẽ đến làm việc, vào ngày lẻ âm lịch, Mặc Thiển sẽ đến làm việc. Sau này, việc làm ăn càng ngày càng tốt, anh ta có tiền, có địa vị, nhân cách Mặc Thiển vốn đã tồn tại, bắt đầu ngu xuẩn, tham vọng nhiều hơn.

Trước kia anh ta bị người ta bắt nạt, sau khi phát tài, anh ta muốn bắt nạt, khống chế người khác!

Anh ta âm thầm thao túng công việc kinh doanh, khống chế rất nhiều ông chủ trong thương giới bán mạng cho anh ta, dùng hết thủ đoạn!

Chơi đàn ông, là một kiểu trả thù của anh ta đối với quá khứ bi thảm của mình!

“Mặc Thiển, em cần gì phải thế?!”. Nghe Mặc Thiển giải thích, Mặc Thâm thật sự lau nước mắt, oán hận nói.

Lúc này, tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên.

“Anh, anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi, anh tỉnh là tốt rồi! Sau này, anh hãy sống khỏe mạnh!”. Mặc Thiển đã giúp Mặc Thâm tồn tại nhiều năm, sống có tiếng nói có mặt mũi, nhưng mà, lại khiến cuộc sống của mình thành bi kịch!

Diệp Kiều nghe hai anh em nói chuyện xong mà thổn thức không thôi…

Mặc Thiển mất m.á.u quá nhiều, ngã trên mặt đất, được nhân viên cấp cứu đặt lên cáng cứu thương, Lục Bắc Kiêu đi qua, nhẹ giọng nói cho bọn họ biết tình hình của Mặc Thiển, để bọn họ chú ý.

Mặc Thâm xoay người lại, nhìn về phía Diệp Kiều – cái người mà Mặc Thiển luôn nhắc đến với anh…

Người thích Diệp Kiều là Mặc Thâm, là nhân cách Mặc Thâm mà Mặc Thiển đã phân tách ra, chứ không phải Mặc Thâm thực thụ trước mặt này.

Diệp Kiều trong bộ dạng quần áo bị sói cắn phá, có thể dùng từ “quần áo tả tơi” để miêu tả; mái tóc rối loạn, trên mặt cũng có vết bẩn, vết máu, có thể dùng từ “rối bù” để hình dung; chứ không gọn gàng như Mặc Thiển miêu tả, nhưng mà cho dù quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, thì cái khí chất phóng khoáng, chững chạc của cô lại giống như Mặc Thiển miêu tả, cũng là kiểu mà Mặc Thâm thích.

Mặc Thiển, rất hiểu người anh trai này!

Tuy anh ta ác, nhưng anh ta lại sống ra được một Mặc Thâm lương thiện!

“Giám đốc Diệp, tôi thay mặt Mặc Thiển nói xin lỗi với cô!”. Mặc Thâm thành khẩn nói.

Diệp Kiều lập tức lắc đầu: “Anh Mặc, tất cả những gì Mặc Thiển làm, tôi đều có thể hiểu được. Nhưng mà, tính cách anh ta vặn vẹo, cũng không phải là tôi muốn hại anh ta!”

“Giám đốc Diệp, tôi biết cả! Tất cả hậu quả đều tại nó gieo gió gặt bão!”. Mặc Thâm trầm giọng nói.

Diệp Kiều cong môi, nở nụ cười chân thành: “Anh tĩnh dưỡng cho khỏe nhé! Cáo từ!”. Cô lễ phép nói, dứt lời thì nắm tay Lục Bắc Kiêu, nắm rất chặt.

“Anh Mặc, xin hỏi, Mặc Thiển cho vợ tôi dùng thuốc gì vậy?”. Lục Bắc Kiêu chờ bọn họ nói chuyện xong mới bước tới hai bước, trầm giọng hỏi.

“Hai người không cần lo lắng đâu! Giám đốc Diệp nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ bình phục thôi, không gây tác dụng phụ cho cơ thể đâu!”

“Anh Kiêu, đi thôi! Thuốc này em biết!”. Mặc Thâm và Mặc Thiển đều đến từ miền núi tỉnh Y, hẳn là bọn họ cùng dân tộc với mẹ của Hoa Nhụy, bọn họ am hiểu việc dùng nấm độc làm thuốc gây ảo giác, nếu lợi hại thì còn có thể khống chế người bị trúng độc! Nhưng mà người có bản lĩnh như vậy thì hầu như đều đã mất tăm mất tíc.

Sau khi hôn mê, cơ thể cô không thể động đậy được, thật ra cũng là một loại ảo giác.

Lục Bắc Kiêu ôm ngang cô lên, ra khỏi căn nhà này, trong sân, những bông hoa bỉ ngạn chỉ thấy hoa không thấy lá đã đông cứng thành màu hổ phách.

Hoa bỉ ngạn, bỉ ngạn nở, chỉ thấy hoa, không thấy lá, hoa và lá, ra đời hàng tỉ năm, mặc dù cùng gốc nhưng mà khó tương phùng.

Ngôn ngữ của hoa, sự dịu dàng của ác quỷ.

Diệp Kiều mặc áo khoác của Lục Bắc Kiêu, hai người đều trông chật vật, trên người đều là mùi thối của sói! Anh kiểm tra cẩn thận vết thương trên người cô, sợ bị m.á.u của Mặc Thiển dính vào, tuy rằng bọn họ vẫn chưa xác định là rốt cuộc Mặc Thiển có bị lây HIV hay không.

Xe vẫn đang lắc lư trên con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, trên người có thể nhìn thấy xe quân sự và xe cảnh sát thực thụ.

“Lục Bắc Kiêu, lúc em cầm s.ú.n.g nhắm vào anh, vì sao anh không tránh ra, anh không phải là người bình thường, với thân thủ của anh, trước khi em nổ s.ú.n.g là cũng có thể chống lại em rồi!”. Cô dựa trong n.g.ự.c anh, nhìn chiếc cằm đầy râu lún phún của anh, nghiêm túc hỏi.

Lục Bắc Kiêu cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì anh chắc chắn, em sẽ không nổ s.ú.n.g với anh”.

“Chắc chắn như thế à, lúc đó em thật sự bị mê hoặc rồi, lúc đó trong mắt em không có gì cả, trống rỗng, bên tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng ra lệnh cho em, thật sự suýt nữa em đã nổ s.ú.n.g rồi!”. Nghĩ lại còn sợ, quan trọng là, anh thế mà lại không tránh.

“Bởi vì ông đây đã gọi em, em dám không tỉnh lại, em dám nổ s.ú.n.g với anh thử xem?”. Anh khí phách nói, tỏ vẻ vô cùng tự tin.

Chính cái sự tự tin đó, tự tin an có thể đánh thức cô, bà Lục sẽ không nổ s.ú.n.g với anh.

“Nếu em nổ s.ú.n.g thật, anh thử thế nào được nữa?”. Diệp Kiều cảm thấy buồn cười, lại không còn gì để nói.

“Ưm…”. Anh đột nhiên mạnh mẽ hôn cô.

Mẹ kiếp, trên xe còn có tài xế đấy, ghế phụ còn có người kia kìa!

Anh vẫn cứ mạnh mẽ hôn cô như chốn không người.

Loading...