Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 515
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:04
Lượt xem: 10
Cô cũng đang xuất hiệ ảo giác à?
Trong căn phòng lúc sáng lúc tối, cô gái trong dáng vẻ vũ nữ đi tới bên cạnh anh, đôi bàn tay mềm mại xoa lên lồng n.g.ự.c anh: “Thiếu soái Lục, sao giờ ngài mới đến thăm Kiều Kiều?!”
Thiếu soái Lục?
May mà cô không gọi là thiếu soái Trương, thiếu soái Lý gì gì đó!
Nếu không…anh nhất định sẽ đánh m.ô.n.g cô một trận nữa!
Ca khúc với ca từ lớn mật vẫn đang tiếp tục, người phụ nữ đi vòng qua phía sau anh, ôm lấy anh từ đằng sau, đôi tay trượt trên n.g.ự.c anh, cô mang giày cao gót nên cao hơn bình thường nhiều, mối dán lên gáy anh, phả hơi thở quyến rũ, thân thể nhẹ nhàng lay động: “Thiếu soái Lục, đêm nào Kiều Kiều cũng trông ngài tới, cuối cùng cũng trông được ngài, nhảy với Kiều Kiều một điệu nhé, được không?”.
Hơi thở ấm áp phả lên gáy, “thiếu soái Lục” đầy một bụng nghi ngờ, thế mà cũng dần dần chìm vào vở diễn, anh cũng không tự chủ mà múa may theo cơ thể cô.
Cô gái vây quanh anh, đi vòng tới trước mặt anh, trong tia sáng mong manh, có thể nhìn thấy vẻ mặt ma mị quyến rũ của cô, nhất là đôi môi đỏ mọng kia, nó giống như một đóa anh túc gợi cảm, dụ hoặc anh, câu hồn anh.
Hai mắt cô mê ly, hai tay khoát lên bả vai anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiếu soái Lục, em muốn tình yêu của ngài, ngài có cho không?”
Hầu kết gợi cảm của người đàn ông trượt lên trượt xuống, ngọn lửa ham muốn đã bị châm từ sớm, bây giờ chỉ muốn làm cái cô vũ nữ yêu nghiệt này, đâu thèm để ý có phải cô lại xuất hiện ảo giác hay không.
“Đương nhiên là cho!”. Người đàn ông có vẻ mặt tà mị, như thiếu soái phong lưu, một cánh tay rắn rỏi ôm chặt eo cô, tay kia giữ lấy cằm cô, dứt lời là hôn mê cánh môi đỏ mọng mê người.
“A”. Diệp Kiều đột nhiên hét lên một tiếng, như vừa sực tỉnh từ trong mộng, hai tay chống lên lồng n.g.ự.c hóng hổi của anh, thân thể anh nóng rực như lửa cháy.
Lục Bắc Kiêu nhíu mày, cô tỉnh rồi sao?!
“Tỉnh rồi à?”. Đúng lúc quá!
“Anh Kiêu, sao, sao em lại…”. Diệp Kiều cúi thấp đầu, nhìn bộ sườn xám màu đỏ trên người mình, kinh ngạc hỏi.
Lục Bắc Kiêu đưa tay mở công tắc trên tường, đèn sáng lên, cảm giác mê muội biến mất, hình bóng đỏ rực của cô trước mắt đối với anh mà nói là sự mê hoặc trực tiếp nhất.
“Vừa rồi em lại xuất hiện ảo giác, nói em là vũ nữ thời dân quốc, anh là thiếu soái, em thích anh, mỗi ngày luôn trông ngóng anh tới thăm em!”. Diệp Kiều kích động nói: “Sao em lại có ảo giác như vậy? Vì sao em không phải là phu nhân giàu có, còn anh là trai bao?”. Ngược lại, cô mất hứng nói.
Ánh mắt anh lóe lên, nghi ngờ nhìn cô, như thể đang đoán xem rốt cuộc cô giả vờ hay là thật.
“Bài hát gì thế này?”. Cô nói, sau đó lập tức đi tắt máy quay đĩa, lúc bước đi, cái m.ô.n.g gợi cảm lắc trái lắc phải, phối hợp với bộ đồ màu đỏ, càng có cảm giác dụ hoặc hơn.
Mà thị giác của đàn ông từ trước đến nay là mẫn cảm nhất.
Thiếu soái Lục nhấc chân bước nhanh tới phía trước, muốn ôm lấy cô từ đằng sau, Diệp Kiều cảm giác anh đi về phía mình, vội vàng xoay người lại, m.ô.n.g kê trên mép bàn, trốn anh: “Anh làm gì thế? A! Thời gian không còn sớm nữa, em phải nghỉ ngơi rồi, đau đầu quá!”
“Kiều Kiều, dụ dỗ bổn thiếu soái xong, còn muốn chạy trốn sao?”. Anh nhốt cô giữa cái bàn và cơ thể mình, híp mắt lại, nhìn cô, sâu xa nói.
“Anh Kiêu, là ảo giác, anh đừng xem là thật!”. Diệp Kiều ấm ức nói.
“Không quan tâm có phải ảo giác hay không, lửa đã bị em châm lên rồi, em phải chịu trách nhiệm, hiểu chưa?”. Nói xong, anh đã vác cô lên vai, chạy về phía giường.
“Là ảo giác, em cũng đâu có muốn!”. Diệp Kiều không ngừng đ.ấ.m đá sau lưng anh, anh ném cô lên giường, thiếu soái Lục đứng bên mép giường cởi quần áo, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm yêu tinh trên giường.
Mấy ngày nay, thông cảm cho cô bị trúng thuốc gây ảo giác, anh vẫn xem cô như người bệnh, chăm sóc vô cùng ân cần, không hóa cầm thú.
Nhưng mà bây giờ, anh không nhịn được, vốn dĩ đã hơi cầm thú rồi, huống gì là bị cô dụ dỗ như vậy.
Ánh mắt đó nóng rực đến mức dường như có thể thiêu cháy cô.
Diệp Kiều ý thức được mức độ nguy hiểm, vội vàng xuống giường: “Anh Kiêu, sao anh lại cầm thú như vậy, người ta mắc bệnh mà, anh đừng đến đây!”
Lý nào lại buông tha cho cô, anh để trần thân trên, nhanh chóng tới gần cô, Diệp Kiều không ngừng lùi về sau, rất nhanh đã lùi đến góc nhà, hết chỗ lui rồi, thân thể cao to của anh đã lấn tới, kèm theo đó là hơi thở nồng nặc hormone của anh.
Khiến trái tim bé nhỏ của cô điên cuồng nhảy nhót.
Thiếu soái Lục dùng ngón tay thô ráp nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị: “Cầm thú muốn chà đạp phụ nữ lại còn phiên biệt tiền căn hậu quả à, vậy thì đâu còn gọi là cầm thú?”
“Lại đây nào cục cưng!”. Anh cắn răng nói, ngay sau đó thì mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng rực cháy của cô.
Hôn cuồng bạo, hung hăng giày vò, hận không thể ăn môi cô như đồ ăn.
“Ưm”. Hai tay cô mạnh mẽ chống cự, cô vẫn chưa đạt được mục đích, không thể để anh thực hiện được, cô nâng đầu gối lên thúc vào chỗ yếu ớt của anh, Lục Bắc Kiêu lập tức thụt lùi: “Diệp Kiều Kiều, em muốn hủy hoại tính phúc của anh sao?”
Lục Bắc Kiêu tức giậ nhìn cô chằm chằm, nhóc con, dám đá vào huyết mạch của anh!
“Ai bảo anh giở trò cầm thú với em, đó là ảo giác, anh còn tưởng thật, em phải đi ngủ đây!”. Diệp Kiều tỏ vẻ bất mãn.
Lục Bắc Kiêu cười xấu xa, nhìn cô đi tới mép giường, anh đẩy ngã cô lên giường, cô còn muốn chạy, anh nhanh chóng đè lên.
“Anh Kiêu, anh dẫn em đi cùn có được không? Người ta muốn chơi với anh một đêm mà!”. Cô không giãy dụa nữa, ngược lại ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, làm nũng với khuôn mặt dụ hoặc.
Lục cầm thú vốn dĩ lửa dục đốt người, nào có chống lại được sự khiêu khích của cô, anh hiểu rõ vấn đề, không tự chủ mở miệng: “Chỉ cần đêm nay em hầu hạ ông đây cho thoải mái thì cái gì cũng dễ nói!”
DTV
Có những lời này của anh, Diệp Kiều quả thật vui vẻ, chủ động hôn anh, nhiệt tình không gì sánh được.
“Ngài Kiêu, ngài có thoải mái không? Ngày mai mấy giờ bay?”. Bộ đồ đỏ lành lặn gần như bị xé thành vải rách, lủng lẳng trên người cô, đôi môi đỏ mọng rực lửa bị cắn xé, bên khóe miệng đều là dấu son, mái tóc rối tung, cô nằm trên giường, thở hồng hộc hỏi.
Màu đỏ diễm lệ kết hợp với màu trắng như tuyết tạo nên sự tương phản mãnh liệt đập thẳng vào thị giác.
Ngài Kiêu ngậm điếu thuốc trên miệng, nhả một làn khói trước mặt cô, trong khói mù lượn lờ, dáng vẻ không đứng đắn đó trông như thổ phỉ.
“Ấy, mấy giờ bay? Ưm”. Hai tay cô nắm chặt ga giường, vẻ mặt chôn trên giường vừa tựa như đau đớn vừa tựa như vui thích.
Rốt cuộc anh vẫn chưa nói mấy giờ bay.
Vẫn hành hạ cô cho đến đếm khuya.
Tia Chớp Bé mới ba tháng tuổi vẫn hay ốm vặt, thường xuyên bị tiêu chảy, lúc trước còn bị nhiễm virus parvo, suýt thì đi đời nhà ma, khiến Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ lo lắng muốn chết, lúc đó hai anh em vừa đi từ phòng khám của bác sĩ thú ý trong đại viện về, chúng thay phiên nhau ôm Tia Chớp Bé.
“Lục Tiểu Vũ, chó nhà em yếu quá, nhìn nhà anh thử xem!”. Hoàng Tử Cường dắt một con ch.ó sói nhỏ vui sướng hoạt bát, nhìn thấy bọn họ, vô cùng đắc ý nói.
Lục Tiểu Vũ không chịu nổi nhất là khi người khác nói Tia Chớp yếu, cô bé chống nạnh, khí phách trừng mắt nhìn Hoàng Tử Cường: “Chồn kia, anh thì biết cái gì? Tia Chớp nhà tôi là quân khuyển, là chó chăn cừu của Đức, của nhà anh chỉ là con ch.ó nhỏ thoi, chờ Tia Chớp nhà tôi lớn lên, vồ một cái thôi cũng có thể hôn mê luôn đấy!”
Tuy rằng Tia Chớp Bé trong lồng sắt quả thật hay ốm vặt, trông như có thể ngủm bất cứ lúc nào, nhưng Lục Tiểu Vũ không nghĩ rằng Tia Chớp sẽ kém như vậy, cô bé tin rằng, Tia Chớp sẽ lớn lên và trở nên oai hùng như gốc gác của nó!
“Lục Tiểu Vũ! Em khoác lác hay lắm!”. Hoàng Tử Cường vô cùng khinh thường nói.
Lục Tiể Vũ tức giận đến mức mặt đỏ lên: “Không tin thì anh cứ chờ đó cho bổn tư lệnh! Đồ quỷ sứ đáng ghét!”
Ông nhỏ Cổn – trước nay không nói nhiều với vẻ ác, thích dùng nắm đ.ấ.m nói chuyện hơn – đã xắn tay áo lên trước rồi, Hoàng Tử Cường thấy cậu như muốn đánh người thì vội vã dắt chó chạy mất: “Tia Chớp nhà chúng mày yếu đấy!”. Hoàng Tử Cường còn vừa chạy vừa xoay người lớn tiếng cười nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-515.html.]
Lục Tiểu Vũ nhìn Tia Chớp ốm yếu trong lòng, nhỏ giọng nói: “Tia Chớp của chúng ta không yếu! Tia Chớp vẫn có thể là Tia Chớp lớn oai hùng!”
Lúc này, một tiếng còi ô tô vang lên, một chiếc Hummer tàn khốc dừng ở ven đường, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ vội vàng chạy tới trước, Lục Bắc Kiêu bước xuống xe, mỗi tay một đứa, xách hai đứa nhỏ và một con ch.ó lên xe.
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, cha muốn dẫn mẹ con đi du lịch! Hai đứa con ở đại viện ngoan ngoãn nghe lời ông cố nội, ông cố ngoại, biết chưa?”. Diệp Kiều ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt đắc ý nhìn hai đứa nhỏ phía sau, nói.
“Du lịch?”. Lục Tiểu Vũ kích động nói: “Con cũng muốn đi!”
“Hai đứa không thể đi được, cha chỉ đưa mẹ đi thôi!”. Diệp Kiều vẫn rất đắc ý nói.
Lục Tiểu Cổn trước nay không buồn không vui, bây giờ bỗng tức giận, cha muốn dẫn Diệp Kiều đi du lịch mà không dẫn chúng đi, trước nay chúng chưa bao giờ đi ra ngoài chơi với cha đâu đấy!
Giận luôn!
“Cha!”. Lục Tiểu Vũ nhìn về phía cha đang im lặng lái xe, rưng rưng chực khóc, vẻ mặt uất ức.
Xe dừng lại trước cổng chính nhà lão thủ trưởng Lục, Lục Bắc Kiêu xuống xe, trước tiên là mở cửa xe giúp bà Lục, sau đó là mở cửa xe cho hai đứa nhỏ.
Lục Tiểu Vũ ở lì trên xe không chịu xuống, Diệp Kiều đã xuống xe, cô chào hỏi ông bà nội.
“Cha, con cũng muốn đi du lịch, huhu…hay là…cha đừng đưa Diệp Kiều đi nữa! Diệp Kiều không đi, chúng con sẽ không đi!”. Lục Tiểu Vũ khóc lóc nói, như thể Diệp Kiều cũng là con của cha vậy.
Lục Bắc Kiêu quả thật dở khóc dở cười.
Anh mạnh mẽ ôm cô nhóc xuống xe, Lục Tiểu Cổn luôn rất hiểu chuyện, đã ôm Tia Chớp Bé chủ động xuống xe.
Lục Bắc Kiêu mở cốp xe, nhấc vali hành lý của Diệp Kiều xuống, vào nhà, Diệp Kiều đang chào tạm biệt với ông bà nội trong nhà, Lục Bắc Kiêu để vali hành lí và Lục Tiểu Vũ xuống, vào nhà, trong tay còn xách theo một cái túi to, kéo Diệp Kiều lên lầu, đến căn phòng trước kia của anh.
“Anh Kiêu! Anh làm gì thế?!”
Lục Bắc Kiêu ném cái túi lên giường, cuộn len màu đen lăn ra ngoài: “Bà Lục, không ai đi cả, nếu thật sự buồn chán thì đan khăn quàng cổ giúp ông xã đi!!”
Con mẹ nó thế là có ý gì?
Sắc mặt Diệp Kiều lập tức thay đổi, Lục Bắc Kiêu đã định đi ra ngoài: “Lục Bắc Kiêu! Anh đã đồng ý với em! Anh nói lời không giữ lời!”
“Lời nói trên giường của đàn ông, em cũng tin?”. Rõ ràng là anh bị cô dụ dỗ, sao anh có thể đưa một người có thể xuất hiện ảo giác bất cứ lúc nào ra ngoài được chứ?
Diệp Kiều siết chặt hai tay, ra vẻ muốn đánh người, cô còn chưa kịp bộc phát thì cửa phòng đã bị anh đóng sầm lại, còn khóa ngoài luôn!
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, hai đứa ở nhà trông chừng mẹ cho kỹ, không được để mẹ chạy lung tung, biết chưa?”. Giọng nói của anh vang lên từ bên ngoài, Diệp Kiều rất muốn g.i.ế.c người!
Dùng mỹ nhân kế mê hoặc anh ép anh đưa cô đi, kết quả bị anh ăn sạch sẽ, anh còn nuốt lời!
“Thì ra cha không muốn đưa mẹ ra ngoài! Chao ôi!”. Giọng nói đắc ý của Lục Tiểu Vũ vang lên, Diệp Kiều tức giận đến mức nổ phổi! Cô chống nạnh, hai mắt dò xét căn phòng…
Nhà ga số 1.
Người đàn ông lạnh lùng mặc đồ đen, đeo kính rấm, kéo một chiếc vali hành lý nhỏ màu đen đi tới quầy đăng ký đặc biệt dành cho khách vip để làm thủ tục, nhân viên chỉ nhìn giấy tờ của anh một cái rồi làm dấu tay “mời”, ngay cả vali hành lý cũng không cần mở ra cho bọn họ kiểm tra.
Những hành khách xếp thành hàng dài như rắn để chờ làm thủ tục xôn xao nhìn anh, vừa ghen tị vừa tò mò!
Ghen tị vì anh không cần xếp hàng, tò mò về thân phận của anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng và cà vạt, kinh râm che đi nửa khuôn mặt anh, anh kéo vali hành lý đi về phía cổng kiểm tra an ninh, lại còn đi vào lối đặc biệt.
Vừa vào cổng kiểm tra an ninh thì điện thoại di động reo lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, thời gian còn sớm, vẫn có thể bị cô mắng mấy phút.
“Bà Lục, em mắng đi, anh nghe!”. Anh trầm giọng nói, là thật lòng muốn tốt cho cô, buổi sáng cô thế mà lại bỏ thuốc tránh thai vào café của anh thay vì đường, còn thả mấy viên!
“Ngài Lục, mời ngài lập tức đến nhà ga số một, đưa thẻ căn cước của tôi cho tôi, tôi lấy thẻ lên máy bay!”. Giọng nói sâu xa và đắc ý của bà Lục vang lên.
Cho nên, cô tới sân bay rồi?!
Không thể nào, cửa bị anh khóa, ngay cả cửa sau cũng bị anh cho người hàn lại, cô làm sao mà trốn được?
“Bà Lục, em đang trêu anh à? Ngoan ngoãn ở nhà chờ, nhanh nhất là ngày mốt anh sẽ về!”. Anh trầm giọng nói, sau đó bước lên thang cuốn.
“Ngài Lục, không tin thì ngài nhìn xuống tầng một đi!”. Giọng nói đắc ý của Diệp Kiều vang lên.
Lục Bắc Kiêu đứng ở tầng hai, nhìn xuống tầng một, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ bé nhỏ đang vẫy tay với anh ở đại sảnh tầng một!
Cô thế mà lại thật sự đuổi theo!
Giây trước anh vừa đến, giây sau cô đã đi theo! Đúng là thần tốc!
…
Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người đi đường, người đàn ông lạnh lùng đi tới bên người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm!
“Làm sao em trốn ra được?”. Toàn thân anh lạnh lẽo, thấp giọng chất vấn, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô!
“Em đập cửa trước!”. Diệp Kiều khí phách nói.
Anh bịt cửa sau, không bịt cửa trước, cho nên, ngay trước mặt hai ông cụ già, hai đứa nhỏ, lính cảnh vệ, cô nhảy ra khỏi cửa trước từ trên tầng hai!
Lục Bắc Kiêu khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn cô: “Một mình em? Diệp Kiều, em giỏi lắm! Em không sợ giữa chừng xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Kiều tỏ vẻ không sao, để mặc anh quở trách, dù sao cô cũng phải đến tỉnh Y, còn phải tìm được Đại Ngốc?
Lục Bắc Kiêu tức giận đến mức không nói lời nào, kéo cánh tay cô, đi về phía quầy lấy thẻ lên máy bay, Diệp Kiều đắc ý cong môi.
Người đàn ông lạnh lùng không nói một lời, dẫn một mỹ nữ có mái tóc xoăn, mặc cái áo khoác cùng kiểu với anh đi tới lối đi đặc biệt, làm thủ tục rồi lại đến cổng kiểm tra an ninh.
Tỉ lệ mua vé hạng nhất rất thấp, mặc dù Diệp Kiều mua vé sau, nhưng vừa vặn ngồi đối diện với anh, vừa ngồi vào chỗ, anh đã giúp cô thắt dây an toàn: “Diệp Kiều, bây giờ anh đang rất tức giận, em tốt nhất đừng có chạy lung tung! Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em đâu!”
Anh ngồi xổm bên cạnh ghế cô, nhìn bà Lục nghịch ngợm ngang bướng, nghiêm túc nói.
“Lục Bắc Kiêu, anh lừa em trước, anh còn lý luận?”. Cô cắn răng, thấp giọng nói, sau đó đeo bịt mắt lên, ngủ bù!
Anh cũng về chỗ mình, đeo kính râm lên, không để ý đến cô, nhưng hai con mắt sau kính râm vẫn chăm chú nhìn cô.
Cô ngủ hơn nửa tiếng rồi tháo bịt mắt xuống, người nào đó đeo kính râm ở đối diện cũng không biết đã ngủ chưa, không nói một lời nào, toàn thân lạnh lẽo.
“Quý ông này, xin hỏi, anh là người ở đâu?”. Diệp Kiều nhàm chán quá, cố ý giả vờ không biết anh, đến gần hỏi.