Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 524

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:16
Lượt xem: 13

Tia Chớp đã không còn là chú chó hèn nhát sinh ra đã yếu ớt lắm bệnh và cụp đuôi từ lâu, sau khi nó lớn lên đã dậy thì rồi, dũng mãnh giống như Tia Chớp lúc trước nhưng nó cũng có linh tính hơn những chú chó bình thường, được Lục Tiểu Cổn huấn luyện như chó quân đội.

Nó có thể phân biệt được người tốt hay người xấu.

Cho nên, chắc chắn tên hiện tại không phải người tốt, bé gái kia cũng không ngừng khóc, gương mặt đầy nước mắt, cứ gọi mẹ suốt, hình như người đàn ông đang ôm bé không phải cha bé.

Hắn đá chân, ý đồ muốn đá văng Tia Chớp ra, Tia Chớp cắn chặt bắp chân hắn: “Nhóc con, chó của mày cắn bậy người ta, tao phải báo cảnh sát.”

“Bé gái ông đang ôm là gì của ông?” Lục Tiểu Cổn đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu, gương mặt không hề sợ hãi, lớn tiếng chất vấn.

“Nó là con gái của tao, nhanh kéo chó của mày ra, cắn tao bị thương rồi, mày đền tiền đi tiêm phòng cho tao.” Hắn lớn giọng quát Lục Tiểu Cổn, nhìn một bé trai mặc tây trang nhỏ nhắn xinh xắn, thật muốn ôm đi chung luôn.

Bé gái vùng vẫy hai b.í.m tóc, khóc to hơn nữa, gương mặt đầy nước mắt, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đánh vào mặt người đàn ông.

“Tia Chớp, cắn cánh tay ông ta.” Lục Tiểu Cổn nhỏ giọng ra lệnh, Tia Chớp lập tức buông ống quần hắn, đứng dậy, nhanh chóng cắn cánh tay hắn.

Hắn ăn đau hét to, Lục Tiểu Cổn chạy đến trước cánh tay còn lại của hắn, thẳng tay cướp lấy bé gái.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn, Noãn Noãn ơi con ở đâu vậy Noãn Noãn?” Một người phụ nữ vừa chạy trong hẻm vừa gọi to, bé gái nghe thấy tiếng mẹ mình thì khóc càng dữ hơn, bé đã được Lục Tiểu Cổn cướp trở về.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Bé gái nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, vẫy tay nhỏ gọi.

“Dì ơi.” Lục Tiểu Cổn gọi to người phụ nữ vừa chạy vừa tìm kiếm.

“Noãn Noãn.” Cô ấy chạy qua, cúi người ôm bé gái trong vòng tay của Lục Tiểu Cổn lên.

Lục Tiểu Cổn hỏi cô ấy có quen người đàn ông đang bị Tia Chớp cắn lấy hay không, cô ấy hét to: “Hắn là tên buôn người.”

“Tia Chớp, đẩy ngã ông ta.” Lục Tiểu Cổn hạ lệnh, móc điện thoại ra báo cảnh sát.

Tia Chớp lôi kéo khống chế tên buôn người, không lâu sau cảnh sát tuần tra gần đó đã đến, người phụ nữ thấy cảnh sát đến rồi, vẻ mặt kỳ lạ, ôm lấy bé gái muốn rời đi.

“Dì ơi, dì tên gì?” Lục Tiểu Cổn chắn trước mặt cô ấy, nâng gương mặt đẹp trai nhỏ nhắn lên, tuy cô ấy ăn mặc trông rất bình thường, nhưng tướng mạo và khí chất không tầm thường, thậm chí cực kỳ có khí chất, lên giọng hỏi.

Hình như cậu bé gặp qua cô ấy rồi.

“Cậu bạn nhỏ, hôm nay cảm ơn con nhé, dì bận lắm, còn phải đi làm, dì đi trước đây.” Cô ấy vội nói rồi ôm bé gái đi.

“Dì không thể đi, dì đi rồi, làm chứng thế nào được?” Lục Tiểu Cổn dang tay cản cô ấy lại.

Một chiếc xe việt dã quân dụng tiến vào cổng trường tiểu học, trên xe, ngoại trừ lái xe thì còn có ba người cha bị cô giáo mời đến, họ đang hút thuốc, cả đường đều trò chuyện về thế cục Trung Đông, không hề bàn về chuyện con cái.

Chiếc xe sắp dừng lại, Lão Thái hỏi một câu: “Con trai tôi đang học lớp mấy ta?”

“A3 nhỉ? Lần trước có nghe Hoa Nhụy nói, chẳng phải bốn đứa nhóc đều học cùng một lớp hả, chính là A3.” Lão Diệp Thành ngẫm nghĩ rồi nói.

Lục Bắc Kiêu ngồi ở ghế phó lái phản bác: “A3? Là A4.”

“Lớp một hay là lớp hai?” Lúc Lão Thái đẩy cửa xe ra, lại hỏi một câu.

“ĐM, lão Thái anh đỉnh thật, đến con nhà anh học lớp mấy cũng không biết, lớp hai rồi.” Lão Diệp Thành quở trách anh ta.

Lão Lục: “…”

Không phải là lớp một sao? Anh cũng hồ đồ luôn rồi.

Lúc họ đi đến văn phòng của lớp hai tìm, bị Chu Mạt nghe được, tức đến muốn gọi điện thoại cho vợ họ để cáo trạng.

Mấy người quân nhân này, đến con cái nhà mình học lớp mấy cũng không biết.

Cho nên mới nói ngày thường chưa bao giờ tham dự vào chuyện giáo dục con cái mà.

Cô ấy biết họ bận rộn, cũng biết họ làm công việc gì, nhưng mà đến việc con mình đang học khối mấy lớp mấy mà cũng không biết thì cũng quá vô lý rồi!

Đi dạy bao nhiêu năm nay, lần đầu gặp được phụ huynh kỳ lạ như vậy, cũng chẳng trách con của họ nghịch ngợm!

Ba đứa nhỏ nhìn thấy cha của từng đứa, vui vẻ c.h.ế.t được, không chút sợ hãi đối diện với người lớn khi làm sai!

“Cô Chu! Cảm ơn cô, gọi cha con về đây!” Lục Tiểu Vũ nhìn Chu Mạt, cô bé vui vẻ cả mặt.

Chu Mạt bất lực!

Ủa, này là cô ấy phát phúc lợi cho họ sao?!

“Ba vị phụ huynh, xin các anh nghiêm túc chút!” Tuy ba vị này người nào cũng là người giỏi giang trong quân đội, nhưng thân làm cô giáo con của họ, Chu Mạt không cho họ sắc mặt tốt, cực kỳ nghiêm túc nói.

“Cô Chu, cô nói đi!” Diệp Thành cười khà khà nói, thả con trai mặc tây trang nhỏ, còn đẹp trai hơn cả minh tinh nhí trên ti vi xuống.

Lục Bắc Kiêu cũng thả con gái trang điểm như con trai xuống: “Lục Tiểu Cổn đi đâu rồi? Đang lên lớp sao? Không phải phong cách của cậu bé.”

“Phụ huynh em Lục Chiến Vũ, Lục Chiến Qua nhà anh lúc học xong tiết một thì em ấy từ hàng rào sân sau trường học trèo ra ngoài chạy đi ! Ba em này cũng muốn chạy, bị tôi bắt tại trận!” Chu Mạt giận dữ nói, đã qua hai giờ đồng hồ rồi mà vẫn không thấy Lục Tiểu Cổn trở về.

Nhưng cô ấy biết Lục Tiểu Cổn thông minh lanh lợi, ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện.

Chẳng biết vị bá vương kia đã được xe cảnh sát đưa về bao nhiêu lần rồi nữa, đồn công an còn trao tặng cho cậu bé một lá cờ tuyên dương, nên giận hay không đây?!

Lão Diệp Thành ngồi xổm xuống, dáng vẻ hận sắt không thành thép nhìn con trai của mình: “Diệp Nhất Mộc ơi Diệp Nhất Mộc, con nói con xem, uổng phí con còn lớn hơn Lục Tiểu Cổn, sao không giỏi bằng thằng nhóc ấy chứ? Sao cậu bé có thể chạy đi còn con lại bị tóm vậy? Hả?”

Diệp Thành nói câu này xong, Chu Mạt giận đến suýt nôn ra máu!

Không dạy dỗ con mình chuyện trốn học cũng thôi đi, vậy mà còn khuyến khích?!

Có ai dạy con thế này không?!

Lão Lục đứng bên cạnh mặt đắc ý, miệng nói lời kiêu ngạo: “Bởi vì đó là con trai của Lục Bắc Kiêu tôi đây!”

Chu Mạt: “…”

“Cha ơi! Con vì Lục Tiểu Vũ mới bị tóm đó! Tụi con sống c.h.ế.t có nhau!” Tiểu Bạch Thái không cần cha hỏi, tự chủ động giải thích, bất ngờ là cậu nhóc cũng có thể chạy trốn thành công đó!

“Ba vị phụ huynh, tôi thấy các anh vẫn là dẫn con về đi, rồi dẫn chúng vào quân đội, trực tiếp làm lính trẻ em! Còn đến đây đi học làm chi?” Nếu tương lai Trần Đại Ngốc nhà cô ấy cũng dạy con như thế này, chắc chắn cô ấy sẽ đòi ly hôn với anh ta!

Quá đáng sợ rồi!

Không dạy cũng thôi đi, còn xúi giục chúng trốn học!

“Được á, được á! Con muốn đi làm lính nhất!” Lục Tiểu Vũ vỗ tay.

Chu Mạt tức đến quay phắt người đi luôn.

“Cô Chu, chuyện của mấy đứa trẻ làm cô hao tâm rồi! Chúng tôi sẽ dạy lại các bé!” Thủ trưởng Thái vẫn luôn không nói giờ khách sáo nói. Lãnh đạo chính là lãnh đạo, mở miệng đều là giọng quan.

Chu Mạt lại không hề khách sáo: “Ba người các anh, đầu tiên giúp chúng viết xong bản kiểm điểm chưa viết xong đi! Tôi thất lễ trước!” Cô ấy quăng ra câu này rồi rời khỏi văn phòng, vừa ra ngoài thì thấy Lục Tiểu Cổn trở về với một vị cảnh sát!

Không cần hỏi, chắc chắn cậu bé này lại làm chuyện tốt rồi!

Chu Mạt bảo Lục Tiểu Cổn cũng viết một bảng kiểm điểm, nếu trước khi tan học mà bốn đứa nhóc vẫn không viết xong, ba vị phụ huynh cũng không được phép đi, còn không thì dẫn chúng về nhà đi, sau này đừng đi học nữa!

Họ nào dám không cho bọn trẻ đi học, về nhà sẽ bị vợ xé xác!

“Bốn đứa các con sau này không được trốn học nữa! Học tập kiến thức văn hóa cho tốt, phải tuân thủ kỷ luật! Làm lính cũng phải có văn hóa có tính kỷ luật, hiểu chưa?” Thủ trưởng Thái ra dáng lãnh đạo, dạy dỗ mấy đứa nhỏ.

“Lục Tiểu Cổn mà không trốn học thì tụi con cũng không trốn đâu!” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, nhìn Lục Tiểu Cổn không chịu viết bảng kiểm điểm ở bàn đối diện.

Trong từ điển của lão Lục, không có ba chữ “bản kiểm điểm” này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-524.html.]

Lục Tiểu Cổn khoanh tay, ghét bỏ nhìn em gái, cực kỳ bá đạo nói: “Anh có thể thi trọn điểm, em có thể không?”

Thành tích của Lục Tiểu Vũ kém nhất trong số họ, lần nào Lục Tiểu Cổn cũng nói chắc chắn cô bé di truyền từ Diệp Kiều!

Diệp Kiều sẽ lấy chuyện cô là sinh viên giỏi ở đại học J để phản bác cậu bé, còn Lục Tiểu Cổn cảm thấy không khoa học, chú Lục Bắc Trì có nói, lúc trước Diệp Kiều học cấp ba, thành tính nát muốn chết, chính là một đứa học dốt!

Lục Tiểu Vũ bị Lục Tiểu Cổn chặn họng đến không nói được gì.

“Lần sau chắc chắn chúng ta sẽ thi trọn điểm!” Tiểu Mộc Đầu thề thốt, Tiểu Bạch Thái cũng gật đầu mạnh, thật ra lần nào cậu nhóc cũng cố ý thi rất tệ, nếu không thì Lục Tiểu Vũ không chịu chơi với cậu nhóc nữa!

Chuông tan học vang lên, Lục Tiểu Cổn vẫn chưa viết chữ nào vào bản kiểm điểm, Lục Bắc Kiêu tìm Chu Mạt nói chuyện riêng mấy câu, Chu Mạt cũng không kiên trì nữa, cho họ đi!

Diệp Thành nhìn con trai vạn người mê của anh ta được cả đám con gái vây quanh, mà bên cạnh Lục Tiểu Cổn chẳng có cô nào, dương dương tự đắc nói với Lão Lục: “Thấy chưa hả? Con trai của đại gia Diệp tôi đấy!”

“Hoa Nhụy có biết thời cấp ba cậu thay bạn gái như thay áo không? Trước đó không lâu, bạn gái cũ của cậu còn tìm tôi bàn chuyện nữa nhỉ?” Lục Bắc Kiêu hầm hầm nói.

!!!

Diệp Thành cắn răng: “Vợ tôi biết hết!”

“Vậy sao? Về tôi hỏi cô ấy.” Lục Bắc Kiêu hai mặt nói.

“Lục Bắc Kiêu cậu—” Diệp Thành cắn răng nói: “Rồi rồi rồi! Con trai cậu giỏi! Con trai cậu giống cậu, di truyền sự si tình chung thủy của cậu!”

Lục Bắc Kiêu đáp lại anh ta một vẻ mặt “này còn được”!

Ba vị quân nhân dẫn bốn đứa con và Tia Chớp đi nhà hàng tư nhân trong tứ hợp viện nằm ở một con hẻm, hiếm khi vào thành phố một chuyến, tuy họ đều vẫn đang làm lính đặc chủng, nhưng ngày thường rất ít khi tụ họp cùng nhau, nên không thể thiếu màn uống rượu được.

Bốn đứa nhỏ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ khác ăn cơm, mùi vị thức ăn của họ khá nhạt, Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái, Tiểu Mộc Đầu vẫn luôn thảo luận về chuyện cuối tuần này nên chơi trò gì mới vui, chỉ có Lục Tiểu Cổn vẫn không nói gì, giống như đang suy nghĩ gì đó, Tia Chớp nằm sấp bên cạnh cậu bé.

“Diệp Thành, hiện tại bên Trung Đông loạn lắm, sau khi cậu qua đó, cẩn thận chút!” Lão Thái nhìn Diệp Thành, nghiêm túc nhắc nhở.

Đầu tháng sau Diệp Thành phải dẫn quân đi Trung Đông làm lính giữ hòa bình, anh ta còn là đội trưởng.

Bộ đội giữ hòa bình phải tuân thủ nguyên tắc “Hạn chế sử dụng vũ khí mức thấp nhất”, thường chỉ là phụ trách nhiệm vụ tuần tra, không tham gia vào chiến đấu, nhưng thường xuyên sẽ gặp phải phần tử ngụy trang công kích, cho nên số lượng thương vong rất lớn, Trung Đông còn loạn đến thế.

Diệp Thành gật đầu, gương mặt không sợ hãi: “Cảm ơn thủ trưởng Thái quan tâm, đến đây, uống rượu uống rượu!”

“Nghe nói hai năm nay K2 ở bên Trung Đông hoạt động khá mạnh.” Sau khi đặt ly rượu xuống, Lục Bắc Kiêu nói một câu.

Hai năm trước, anh lại nhận được tình báo của Queen, nói là Hà Phong gặp nguy hiểm, người của K2 ám sát anh ta, anh đã cứu Hà Phong. Từ đó về sau, người của K2 trong hai năm không còn tiến vào biên cảnh của Trung Quốc nữa, thành thật không ít!

“Họ hợp tác với tổ chức chống chính phủ bên Trung Đông, kiếm được rất nhiều!” Lão Thái nói.

Họ tiếp tục vừa uống vừa trò chuyện.

“Là cậu!” Lục Tiểu Cổn vẫn luôn suy nghĩ chuyện gì, bỗng quăng ra một câu.

“Cháu trai cưng của cậu gọi cậu làm chi đó?” Lão Diệp Thành còn tưởng Lục Tiểu Cổn đang nói anh ta, ngước cổ lên nhìn cậu bé nói.

Sự yêu thích của anh ta với Lục Tiểu Cổn, chẳng ít hơn con trai mình!

“Không có gọi cậu!” Lục Tiểu Cổn nhìn anh ta nói, lập tức chạy vào sân gọi điện thoại cho mẹ.

Diệp Kiều Thối, ba cái điện thoại đều tắt hết! Đang trên máy bay à?!

Lục Tiểu Cổn thất vọng nhìn điện thoại thông minh Nokia trên tay, cau mày, chần chừ không biết nên gọi cho số khác hay không.

Vẫn là thôi đi, chuyện này để Diệp Kiều xử lý ổn hơn.

Cậu bé suy ngẫm.

--

Một năm trước, Hoa Nhụy từ chức rồi hợp tác sáng lập “trang mạng Hoa Nhụy” với Diệp Kiều, chủ yếu bán sản phẩm dành cho giới nữ như đồ trang điểm, trang sức, túi xách, quần áo vân vân. Lần này họ đến Tô Thành ở miền Nam để khảo sát mấy công xưởng quần áo.

Hoa Nhụy một mình về thành phố J trước, còn Diệp Kiều thì đơn độc, không dẫn ai theo ngồi xe buýt đến một cổ trấn ở tỉnh Z.

Đến trạm xe, có chiếc xe sang đến đón cô, lái thẳng vào cổ trấn, dừng tại một nhà trọ tên là “Sênh Ca Dao”.

DTV

“Đến rồi à!” Vừa vào cửa, người đàn ông nho nhã mặc sơ mi trắng khoác áo gile len nghênh đón cô.

“A! Em sắp mệt c.h.ế.t rồi! Phòng của em vẫn còn giữ nhỉ? Phải đi ngủ một giấc!” Diệp Kiều nhìn Kiều Sênh, lên tiếng nói.

“Vẫn luôn giữ! Ăn chút gì không? Bảo chị Tuệ mang lên cho em!” Kiều Sênh cười mỉm nói.

Diệp Kiều không ngoảnh đầu lại, vẫy vẫy tay, cô không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ bù một giấc!

Vào năm 2005, bà ngoại đã qua đời. Hai năm nay, dưới sự dẫn dắt của Diệp Kiều, người cậu Kiều Phác dần dần chuyển vốn đầu tư trọng tâm vào trong nước, loại bỏ không ít nhà đầu tư nước Mỹ, bởi vì nước Mỹ sắp xảy ra khủng hoảng tài chính, không loại bỏ vốn kịp thời, họ sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng!

Kiều Sênh cũng quản lý công ty, chỉ là mùa xuân hàng năm, anh ta đều muốn về vùng sông nước này ở một thời gian, ở đây là quê hương của Giang Ca, người yêu đã khuất của Kiều Sênh.

Lúc cô thức dậy, Kiều Sênh đang kéo đàn violon bên cầu dưới lầu, không còn là “Khúc An Hồn” bi thương nữa, mà là một ca khúc cô chưa từng nghe qua, không vui không buồn, cô đứng trước cửa sổ phòng mình, bên dưới chính là một con sông, nhìn về hướng tây, có một cây cầu, trên mặt sông có một du thuyền treo đèn lồng đỏ.

Kiếp trước cô thích ở đây, thường hay đến đây ở một khoảng thời gian.

Nơi đây còn có một căn nhà Lục Bắc Kiêu mua cho cô mà anh đã nói trong di ngôn ở kiếp trước.

Cô cũng không rõ, kiếp trước sao anh biết cô thích ở đây nữa!

Không lâu sau, cô đã đeo bao tay dùng một lần lên, ăn giò heo cực kỳ nổi tiếng ở cổng chính của cổ trấn, không chỉ có giò heo mà còn có móng heo, chân gà om, cháo ngó sen! Cô thích vị ướp của bên này, khẩu vị thiên ngọt.

Kiều Sênh ngồi đối diện cô, uống trà mới nhất trồng ở bản địa, nhìn cô vui vẻ ăn uống.

Hình như chỉ có món cô thích ăn, tâm trạng của cô cực kỳ tốt, thật sự rất dễ thỏa mãn.

Diệp Kiều ăn hơi no, mới nhớ ra ba cái điện thoại hết pin đang sạc pin, sau khi gỡ xuống bao tay thì vội vàng đi mở từng cái máy một.

Nokia cùng một màu, gần như đều là kiểu mới nhất!

Vừa mở máy, không lâu sau Tiểu Tằng gọi đến, báo cáo rất nhiều chuyện, cuối cùng nói đã có báo cáo một lần kiểm tra sức khỏe dạo gần đây của cô rồi.

Hoàn toàn không có bệnh! Cô vẫn luôn rất khỏe!

Cho nên, trời phạt đâu ra?

Vừa muốn về chỗ ngồi, số điện thoại riêng cũng vang lên, màn hình điện thoại hiển thị “lão Cổn”, cô nở nụ cười, vội nhấc máy.

“Diệp Kiều người đi đâu rồi? Tại sao người tắt máy suốt vậy hả?” Khẩu khí của Lục Tiểu Cổn cứ như bạn trai cô, chất vấn cô.

Diệp Kiều thầm nghĩ, cha cậu bé cũng chưa quản cô đến vậy.

Có điều, được con trai cưng quản, thật ra cũng là một chuyện hạnh phúc.

“Điện thoại mẹ hết pin, con trai cưng à, nhớ mẹ rồi à, giờ này chẳng phải con đang đi học sao?” Cô cười nói, đi đến cửa sổ, phơi mình trong ánh nắng ngày xuân ấm áp.

Lục Tiểu Cổn: Người bớt ảo tưởng.

“Diệp Kiều, người chụp lại tấm ảnh trong ví tiền của cậu Kiều Sênh gửi qua cho con đi.” Lục Tiểu Cổn rất nghiêm túc nói.

Diệp Kiều xoay người, Kiều Sênh vừa mới đi đến cổng, cô không hiểu Lục Tiểu Cổn có ý gì, trong ví tiền của Kiều Sênh là ảnh gì, cô không hiểu nhưng vẫn gọi Kiều Sênh lại, cô luôn đáp ứng mọi yêu cầu của con trai, cô chỉ sợ con trai không yêu cầu cô làm gì.

Trong ví tiền của Kiều Sênh, chính là tấm ảnh người yêu đã khuất của anh ta, Giang Ca, ảnh múa ba lê.

Diệp Kiều không chụp lại, bởi vì đây là không tôn trọng người đã mất: “Con trai à, rốt cuộc là chuyện gì?” Cô đi về phòng mình, giải thích đơn giản cho con trai.

“Diệp Kiều, hình như con nhìn thấy bạn gái của cậu rồi, cô ấy còn có một đứa con gái chưa đến hai tuổi.” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.

Loading...