Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:21
Lượt xem: 16
Trong đầu Kiều Sênh là những hồi ức đẹp đẽ đã từng của anh và Giang Ca, rõ ràng như một bộ phim lãng mạn, duy mỹ.
Nhiều năm trước, chàng thanh niên nho nhã lịch sự tài giỏi đẹp trai gặp cô gái vũ công múa ballet ưu nhã xinh đẹp ở thủ đô Paris lãng mạn, bọn họ mến nhau, yêu nhau. Ban đầu cô gái chỉ là một con chim non, cả hành trình được chàng trai ủng hộ, cổ vũ và đồng hành, khắc khổ, nỗ lực, lột xác trở thành một con thiên nga trắng.
Anh là người thừa kế của tập đoàn, thường xuyên đi công tác ở khắp nơi trên thế giới, nhưng mỗi lần cô diễn là anh đều có thể chạy tới hiện trường, làm khán giả trung thành nhất.
Thời điểm đó Giang Ca còn nhỏ tuổi, cũng rất thích gây sự, tùy hứng, bọn họ cũng sẽ có lúc giận dỗi, mỗi lần như thế đều là anh đầu hàng trước, nhường nhịn cô, dỗ dành cô, cưng chiều cô.
Nhưng mà Giang Ca trước mặt đây sẽ không nghịch ngợm, tùy hứng, sẽ không bĩu môi với anh, lại sẽ không làm nũng với anh, cô lạnh lùng yên tĩnh, viền mắt mặc dù ngấn lệ, ánh mắt cũng xạ lạ, như thể anh đối với cô mà nói chỉ là một người không quen mà thôi.
Cô bé con trong n.g.ự.c cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt rất to, hai mí rất sâu, lông mi vừa dài vừa cong, dính nước mắt trong suốt, con ngươi đen láy, mặc chiếc áo len nhỏ, bên trong mặc áo sơ mi cho trẻ con, khiến người ta nhìn mà yêu thương.
Vừa nhìn đã biết là con của cô, khuôn mặt giống cô y như đúc, toát lên vẻ thanh tú của con gái Giang Nam.
“Kiều Sênh, vật đổi sao dời, thương hải tang điền, Giang Ca sớm đã không còn là Giang Ca năm đó nữa. Đừng quấy rầy tôi nữa, vụ tai nạn đó đã sớm chôn vùi tình yêu của tôi và anh rồi!”. Không có nhiều phẫn hận, cô rất bản lĩnh, như thể chỉ đang nói một câu trần thuật.
“Giang Ca, bất kể mấy năm nay em đã trải qua những gì, biến thành dạng gì, an cũng sẽ không bao giờ buông tay nữa, thấy em còn sống…”. Kiều Sênh kích động, có hơi nghẹn lời, anh ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt: “Như một kiểu ưu ái mà ông trời dành cho anh vậy, sau này anh…”
“Ưu ái? Kiều Sênh, sở dĩ anh vẫn có thể nhìn thấy tôi, đó là vì, mạng của tôi là dùng mạng của chị tôi để đối lấy, chị của tôi, là vì anh mà chết!”. Giang Ca kích động cắt ngang lời anh nói, giọng điệu đầy châm chọc, ánh mắt đầy oán hận!
Vẻ mặt Kiều Sênh cứng đờ, sắc mặt dần dần trắng bệch, thân hình cao lớn lảo đảo.
Người đàn ông anh tuấn trưởng thành, nho nhã lịch sự, vẻ mặt bi thương, trong mắt cô là người xa lạ.
“Kiều Sênh, tôi không trả thù anh là đã không tệ rồi!”. Cô dứt lời, ôm con gái xoay người, túi cũng không xách.
Hình bóng hai mẹ con càng chạy càng xa, Kiều Sênh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
“Cậu, người c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe là chị của cô ấy, vì bảo vệ cô ấy mà c.h.ế.t thay cô ấy!”. Lục Tiểu Cổn đi tới bên cạnh Kiều Sênh, nghiêm túc nói.
Sự thật tà nhẫn, một lần nữa đả kích Kiều Sênh.
Tâm trạng vui sướng và kích động ban đầu, bây giờ đã trở nên nặng nề không chịu nổi, như một tảng đá nặng ngàn cân đè lên ngực!
Anh cũng hiểu, vì sao Giang Ca biến mất nhiều năm như vậy mà không tìm anh.
Kiều Sênh, mày là tội đồ!
Khi hình bóng họ sắp biến mất, anh nhấc chân, cũng vừa gọi điện cho tài xế, đuổi theo bọn họ.
“Kiều Sênh, rốt cuộc anh lấy đâu ra mặt mũi vậy?”. Đối mặt với anh, Giang Ca châm chọc không hề nể tình.
“Giang Ca, em hận anh đi, nhưng anh không thể không quan tâm đến các em!”. Kiều Sênh trầm giọng nói, dứt lời, anh ôm lấy cô bé con trong n.g.ự.c cô qua, Giang Ca còn chưa kịp kêu thì cổ tay đã bị anh níu lấy, kéo về phía chiếc xe sedan.
Noãn Noãn bịa nh ôm, thế mà lại không khóc rống, Kiều Sênh bỏ cô bé vào ghế sau, xoay người đẩy Giang Ca vào xe luôn.
Giang Ca sống c.h.ế.t không chịu lên xe.
“Không chịu là anh ôm em đấy!”. Anh uy hiếp, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Đường phố Paris phồn hoa, trước đây đã từng có một cô gái giận dỗi bạn trai, cũng không chịu lên xe, người đàn ông nho nhã lịch sự vừa nói như vậy, cô gái không tin là anh sẽ làm như vậy trước mặt nhiều người, kết quả, anh cởi nút áo tây trang ra, ôm cô theo kiểu công chúa, nhét vào xe.
Chẳng qua những chuyện đó Giang Ca đều không nhớ, chỉ có anh là còn nhớ rõ.
Giang Ca thật sự bị anh ôm lên xe, người đàn ông nho nhã cũng có một phương diện bá đạo.
Cửa bị khóa bởi bộ điều khiển trung tâm, Giang Ca không mở được, không thể đi xuống, người đàn ông bên cạnh đã ôm Noãn Noãn vào lòng, bên ghế phụ là thằng nhóc kia và chú chó săn của cậu.
“Cha của Noãn Noãn đâu?”. Anh chắc chắn, đây là con gái của cô!
Kiều Sênh nghiêng đầu nhìn Giang Ca, cười nhạt hỏi.
Nhưng trong lòng rỉ máu!
Người phụ nữ anh yêu có con với người đàn ông khác, đây là sự trừng phạt đối với anh!
Cũng tốt, ít nhất lương tâm của anh có thể dễ chịu hơn một chút.
“Trước đây làm việc ở nhà xưởng quen biết một người đàn ông, người ở quê, trọng nam khinh nữ, khi biết là con gái thì liền chạy mất, ở quê anh ta còn có hai cô con gái nữa!”. Giang Ca nhìn về một điểm nào đó, không có hồn, bình tĩnh nói, như thể đang nói đến chuyện của ai khác vậy.
Kiều Sênh không tin: “Giang Ca, em sẽ không ngốc như vậy, anh không tin, cha nó rốt cuộc là ai?”
“Kiều Sênh, anh cảm thấy tôi sống còn có ý nghĩa gì? Tôi cũng là một tội nhân! Mấy năm nay, tôi vẫn sống trong nỗi hổ thẹn với chị tôi, là bởi vì tôi yêu nhầm người, chị tôi mới chết, cho nên, tôi có tư cách gì mà được hạnh phúc? Mấy năm nay, tôi sống nát bét! Tôi hút thuốc, uống rượu, anh có tin không?”. Giang Ca nhìn anh, châm chọc nói.
Ánh mắt của cô, vẻ mặt của cô đã không còn nhìn thấy bất cứ một chút tình yêu nào đối với anh rồi.
“Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, Giang Ca, những thứ này đều không quan trọng!”. Kiều Sênh nói, sau đó muốn nắm tay cô, Giang Ca lập tức né ra.
Kiều Sênh nhìn về phía đứa bé trong ngực: “Noãn Noãn, gọi cha nào!”
“Cha!”
Giọng nói ngọt ngào thanh thúy, thâm nhập vào trái tim anh, Kiều Sênh rốt cuộc cũng thoải mái lên được một chút.
“Noãn Noãn nó còn nhỏ, nhìn thấy đàn ông là đều sẽ gọi cha!”. Giang Ca hắt cho anh một chậu nước lạnh, vô tình nhìn ra ngoài cửa xe.
“Noãn Noãn, sau này chỉ là thể gọi ta là cha thôi, sẽ chỉ có cha mới là cha của con!”. Kiều Sênh lại không cho là đúng, cúi thấp đầu, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo lấy cái má bụ bẫm của Noãn Noãn, dịu dàng nói.
Bé con chưa đầy hai tuổi, còn chưa hiểu nhiều việc, chỉ vùi đầu vào n.g.ự.c anh. Cô bé luôn luôn nhát gan, sợ người lạ, thế mà lại vừa gặp mặt anh là đã vô cùng vô cùng thân thiết với anh.
Kiều Sênh không tin người đàn ông quê mùa mà Giang Ca nói chính là sự thật, cho dù cô tự trừng phạt mình thì cũng sẽ không hồ đồ như vậy.
Bất kể cha của Noãn Noãn là ai, anh cũng sẽ đối xử như con của mình.
Biệt thự này Lục Tiểu Cổn cũng chưa từng tới, là do Kiều Sênh bố trí, nhà của an và Giang Ca, phong cách bày trí của nơi này hoàn toàn làm theo sở thích của cô, tầng áp mái là phòng tập, anh thường tới đây một mình, tưởng tượng hình ảnh Giang Ca múa ballet trên sàn gỗ.
Anh cầu xin Giang Ca đưa Noãn Noãn ở lại đây, anh không cầu cô yêu anh, cô hận anh cũng được, chỉ cần hai người bằng lòng ở lại đây cho anh chăm sóc là đủ rồi.
Anh nói: “Giang Ca, xem như em thương hại anh đi!”
Giang Ca nói: “Kiều Sênh, anh không sợ một ngày nào đó tôi g.i.ế.c anh à? Tin tương tôi, ở cùng tôi, anh sẽ không có kết quả tốt!”
Anh nói: “Chỉ cần trong lòng em cảm thấy khá hơn, anh cầu còn không được”.
Kiều Sênh thu xếp ổn thỏa cho mẹ con họ, sau đó một thân một mình vào một căn phòng, không kìm nén cảm xúc được nữa, che mặt khóc rống lên.
Trong phòng cách rộng lớn, Lục Tiểu Cổn mặc đồ rằn ri ngồi trên ghế, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, Tia Chớp trung thành ngồi bên cạnh.
“Anh ơi…”. Giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, cậu mở mắt ra, chỉ thấy cô bé con nho nhỏ đứng trước mặt cậu, cầm cái điều khiển từ xa tivi trong tay, chỉ vào màn hình tivi.
Cô bé muốn xem tivi.
Lục Tiểu Cổn nhận lấy điều khiển từ xa, nhấn nút, phát hiện tivi vẫn chưa cắm điện vào, nơi này trước đây chưa từng có người ở, tivi chỉ để trang trí, hộp giải mã gì gì đó vẫn chưa gắn vào, những thứ này đều không làm khó được cậu, rất nhanh sau, cậu đã mở được tivi, cố ý tìm chương trình nhạc thiếu nhi cho cô bé.
Điều khiến Lục Tiểu Cổn kinh ngạc là, Noãn Noãn bé nhỏ cũng biết rất nhiều nhạc thiếu nhi, ví dụ phát đến bài “Bài hát biểu cảm”, tên bài hát vừa xuất hiệ là cô bé đã vô tay, nhưng đã biết trước rồi vậy.
Cậu nhớ trước đây bé ở trong nhà thuê, không có tivi.
Phòng ngủ chính tầng hai, Giang Ca nhìn điện thoại di động đang rung dữ dội, lập tức nhấn nút từ chối, sau khi vào phòng vệ sinh, cô mới gọi lại.
“Đã đến chỗ của anh ta, anh ta rất hổ thẹn, nói muốn chăm sóc tôi và Noãn Noãn”. Trong gương phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Giang Ca, cô máy móc nói với người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Hổ thẹn? Hổ thẹn thì có ích gì?! Không đổi được mạng của chị cô! Giang Ca, cô mềm lòng?”. Giọng nói thâm trầm của người đàn ông vang lên.
DTV
Giang Ca nhắm hai mắt lại, không nhìn mình trong gương: “Sao lại thế? Anh ta là kẻ thù của tôi, không hơn!”
“Được! Sau này sẽ liên lạc lại!”. Người đàn ông nói xong thì lập tức cúp máy.
Giang Ca lập tức tắt cái máy điện thoại thông minh kiểu mới nhất của Nokia, giấu trong túi áo…
…
Nếu nói cô thật sự sẽ bị trời phạt thì Diệp Kiều cảm thấy, cô nhất định sẽ bị cái tên Lục cầm thú này hành hạ trên giường đến c.h.ế.t tươi!
Cầm thú tự mình trải nghiệm và nói với cô, rốt cuộc anh có cần tráng dương hay không!
Cô kiệt sức nằm lỳ trên giường, cố hết sức cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lúc này mới phát hiện ra, Kiều Sênh gọi điện thoại cho cô!
Nghĩ đến chuyện của Kiều Sênh và Giang Ca, cô giật mình, dường như không còn mệt mỏi nữa!
Sau khi giải tỏa sự đau khổ một cách phóng túng, Kiều Sênh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, đúng lúc Diệp Kiều gọi điện thoại tới.
Lục Tiểu Cổn quả nhiên là con giun trong bụng cô, hiệu suất làm việc cực cao…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-527.html.]
Kiều Sênh hỏi cô về chuyện của Giang Ca, Diệp Kiều nói hết những gì mình biết, còn có một số chuyện cần phải điều tra rõ ràng. Ví dụ như, mấy năm nay Giang Ca đi đâu, cô bé tên là Noãn Noãn đó có phải là con ruột của cô ấy không, nếu đúng thì cha của cô bé là ai…
“Kiều Kiều, anh có thể cảm nhận được, cô ấy chỉ còn lại thù hận đối với anh, nhưng mà, đây là sự trừng phạt anh nên có! Anh chỉ muốn chăm sóc cho mẹ con họ thật tốt!”. Đối với anh và Giang Ca mà nói, tình yêu đã là một thứ xa xỉ, anh không hy vọng xa vời rằng Giang Ca còn có thể yêu anh!
“Anh Sênh, anh cũng là người bị hại!”. Diệp Kiều đau lòng.
“Không phải, anh là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện”. Kiều Sênh nói với giọng trần thuật: “Kiều Kiều, em đừng lo cho anh. Quãng đời còn lại có thể trông chừng Giang Ca và con gái của cô ấy, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ rồi!”
Anh chỉ sợ cô ấy rời đi, ngay cả sự chăm sóc của anh cũng không chịu nhận!
Diệp Kiều còn muốn nói điều gì đó thì Kiều Sênh nói, anh phải đi mua đồ ăn và đồ dùng cho mẹ con họ, vội vã cúp điện thoại.
Vừa mới cúp máy xong thì cô nhận được điện thoại của Hoa Nhụy.
“Diệp Thành anh ấy, đầu tháng sẽ đi…ngài Kiều, cậu nói xem, chúng ta có cần nhờ vả quan hệ, không để anh ấy qua đó được không? Không cần cậu tìm, tôi đi tìm ông nội!”. Giọng nói có chút hoảng sợ của Hoa Nhụy vang lên.
“Đồ ngốc, sợ cái gì? Đại Ngốc, Hà Phong không phải đều yên lành đó sao, Diệp Thành, anh ấy cũng sẽ vượt qua cửa ải này! Tôi đang chờ tin tức! Cậu yên tâm đi!”. Diệp Kiều thấp giọng nói.
Kể từ năm 2003, sau khi cuộc chiến tranh ở Iraq bùng nổ, tình hình ở vùng Trung Đông vẫn rất căng thẳng, rất nhiều nơi nằm trong tình trạng không chính phủ. Bên kia loạn lạc nư vậy, cho dù Đình Tử không tình báo cho cô, cô cũng sẽ cử lính đánh thuê sang, theo dõi 24 giờ đồng hồ, bảo vệ Diệp Thành, như thế cũng sẽ không khiến Bọ Cạp nghi ngờ.
“Ngài Kiều, tôi sợ cậu sẽ…”
“Đừng nhắc đến ba chữ kia với tôi! Tôi không tin! Hoa Nhụy, cậu đừng mê tín, không phải đã hỏi me rồi sao, không phải bà ấy cũng không nói được nguyên do sao, cậu đừng không cho Diệp Thành đi, đó là sứ mệnh của một quân nhân của anh ấy!”. Diệp Kiều ngắt lời Hoa Nhụy, cô không muốn nhắc đến chuyện kia.
Mấy năm nay, cô vẫn dung cảm kiên định sống mỗi ngày, không lo sợ không đâu, không buồn lo vô cớ những chuyện ngu xuẩn.
Lúc này, Hoa Nhụy đang đứng trong phòng bếp, cầm điện thoại di động, một tay xoa trán.Mỗi lần cuối năm về quê, hỏi me chuyện này, bà đều tỏ vẻ nghiêm túc không chịu tiết lộ, như thể sẽ lộ thiên cơ vậy đó.
Cũng không phải cô mê tín, chẳng qua từ nhỏ đến lớn cô đã từng gặp không ít chuyện mà khoa học không giải thích được, sợ rằng sẽ thật sự có điều gì đó xảy ra với mình.
“Được, tôi nghe lời cậu”. Bây giờ cô vẫn lo lắng cho Diệp Thành nhất, tin tức mỗi ngày đều phát tình hình bên kia, hầu như mỗi ngày đều có các vụ đánh b.o.m liều c.h.ế.t xảy ra, người của Diệp Kiều cũng không thể cứu được anh.
Nhìn thấy Diệp Thành bước tới, cô lập tức cúp điện thoại.
“Hoa Nhụy, chúng ta nói chuyện đi!”. Diệp Thành nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trọng và nói.
Anh làm sao vậy? Lẽ nào anh đã nghe thấy những gì cô nói với ngài Kiều rồi sao?
Hoa Nhụy kinh hãi, cô đã hứa với Diệp Kiều là tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ kẻ nào về chuyện cô sống lại.
Diệp Kiều cũng không nói với cô rằng kiếp trước rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, có một vài thứ cô ấy ngại mở miệng.
“Chuyện gì?”.
Diệp Thành đi tới phòng khách trước, nghiêm túc nhìn cô: “Hoa Nhụy, em có người khác ở bên ngoài rồi phải không?”
Câu hỏi này quả thật khiến Hoa Nhụy chấn động, cũng âm thầm thở phào nhẹ nõm, may mà anh không nghe thấy cô nói chuyện điện thoại.
“Diệp Thành, anh có ý gì? Sao em lại có thể có lỗi với anh?”. Hoa Nhụy tức giận nói, nhìn anh mặc đồ ở nhà, từ đầu đến chân anh, ngay cả bít tất cũng đều do cô cẩn thận lựa chọn, nghĩ đến chuyện chẳng mấy chốc anh sẽ gặp nguy hiểm là tức giận anh không thôi.
Diệp Thành nhìn cô vợ càng ngày càng có phong phạm của một người phụ nữ quyền lực, rất sợ cô ra ngoài cám dỗ, anh sẽ thất sủng.
“Tối hôm qua anh nói với em, có một bạn học nữ trước kia tìm anh có việc, anh giúp, em thế mà lại không ghen không chất vấn anh!”. Anh lo cái tên miệng thúi Lục Bắc Kiêu kia sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến Hoa Nhụy hiểu lầm, thế là tối hôm qua anh đã chủ động lấy cái bàn giặt đã cất ra, chờ bị bà xã đại nhân phạt quỳ, kết quả, cô làm như không nghe thấy, còn nói: “Giữa bạn học cũ hẳn là có qua có lại, không chừng lần sau anh sẽ nhờ người ta giúp đỡ đấy!”
Sau đó ở trên giường, khi anh và cô xxoo, cô cũng không tập trung.
Không phải thay lòng đổi dạ thì là gì?
Hoa Nhụy: “???”
Giờ cô mới hiểu ý anh.
Bây giờ cô chỉ lo đến chuyện sống c.h.ế.t của anh, nào có tâm tư mà đi ghen tuông bậy bạ!
Cô cũng không nói gì, đi thằng vào phòng ngủ, lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, nhanh chóng trở về, đưa cái hộp cho anh.
Diệp Thành nhìn thấy logo trên cái hộp, kích động đến mức hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng mở ra, quả nhiên, một chiếc Patek Philippe trị giá hàng triệu đang nằm bên trong!
Mẹ kiếp!
Cái này đắt hơn cái mà năm đó em gái tặng cho cái tên c.h.ế.t tiệt họ Lục kia nhiều!
“Còn cảm thấy em có người khác ở bên ngoài nữa không? Nếu em có người khác bên ngoài, thì em đầu tư nhiều tiền bạc như thế lên người anh để làm gì? “. Hoa Nhụy khí phách nói.
Cô cũng không khỏi vui mừng trong lòng, năm đó ở sân bay, cô đã hào phóng nói với anh rằng, sau anh cô sẽ nuôi anh giống như Diệp Kiều nuôi Lục Bắc Kiêu vậy!’
Bây giờ, cô đã làm được rồi!
“Bã xã thân yêu!”. Diệp Thành đã xum xoe đeo đồng hồ nổi tiếng vào rồi, hôn lên mặt Hoa Nhụy một cái mãnh liệt.
Còn nghi ngờ cái bíp nữa à!
Bà xã anh chỉ hào phóng mà thôi!
Sau này, khi thu hậu toán trướng*, Diệp Thành có lẽ sẽ tự vả vào mặt!
(*) Thu hậu toán trướng: sau sự việc mới biết ai đúng ai sai, ai được ai mất.
Diệp Kiều lết tới phòng ăn như một kẻ tàn phế, Lục cầm thú cười khẽ với cô, mở nắp tô canh lớn ở giữa bàn ăn ra: “Gà ác hầm đan sâm và hồng hoa, trên mạng nói rất thích hợp tư âm bổ thận cho nữ giới! Bà Lục, mời em ăn hết cái nồi này nhé!”
Tư âm bổ thận!
Anh cố ý trả đũa cô sao!
Nhìn tô canh gà to bự còn tỏa ra mùi thuốc đông y nồng nàn, lại nhìn về phía cái tên cầm thú chơi đùa cô đến mức chân không còn một chút sức lực nào đang khoanh hai tay trước ngực, Diệp Kiều rất muốn xé nát cái mặt hàm chứa nụ cười xấu xa kia, cái khuôn mặt càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng nam tính!
Anh nhìn cô, như thể đang chế giễu cô: Bà Lục, rốt cuộc là ai cần tẩm bổ?
Cô tức giận đến mức không nói câu nào, ngồi xuống, uống hết nửa ly nước ấm, cầm đũa lên xới cơm!
Lục Bắc Kiêu ngồi xuống phía đối diện, cầm muôi múc một ít canh cho cô, Diệp Kiều không thèm nhìn lấy một cái, tiếp tục ăn cơm ăn đồ ăn, còn cố ý uống mấy ngụm nước lạnh, cố chấp không chịu ăn canh!
“Bà Lục, sao không ăn canh? Anh nói này, em nên uống mỗi ngày, không biết uống trong nửa năm một năm thì sức chiến đấu trên giường của em có tăng lên hay không nhỉ! Bà Lục đúng thật là, càng ngày càng yếu…xem ra, cái câu “phụ nữ ba mươi như hổ” không thể tin được!”. Lục Bắc Kiêu nhìn vợ cưng với mái tóc xoăn dài hơi rối, làn da vẫn trắng nõn mịn màng như cũ, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào của năm tháng, anh trêu ghẹo cô.
Cũng không phải anh lòng dạ hẹp hòi, tính toán với cô.
Mà là, cái người phụ nữ nhỏ bé không biết trời cao đất dày này, lại hám nghi ngờ công năng “tình dục” của anh! Không nghiêm khắc “trả đũa” cô một phen thì thật sự khó mà hả giận được!
Diệp Kiều nghe anh nói vậy, tức đến mức muốn nổ phổi, cô nhẫn nhịn không phản bác lại anh, cũng kiên quyết không ăn món canh này, anh lại không thể cạy miệng cô ra mà đổ canh vào đúng không!?
“Cha! Diệp Kiều! Con về rồi!”. Lục Tiểu Cổn trở về với cái đầu đầy mồ hôi, sau khi vào nhà, cậu lễ phép chào hỏi hai người lớn trong phòng ăn.
“Cục cưng, con ăn cơm chưa? Lại đây, mau ngồi xuống ăn một miếng với mẹ! Tiện thể nói một tí về chuyện của cậu Kiều Sênh với dì Giang Ca đi!”. Diệp Kiều thấy con trai về thì vội vàng ân cần nói, giọng rất lớn.
Con trai cưng của cô, càng ngày càng có phong phạm của một tình nhân bé nhỏ, tuy nét mặt vẫn sẽ kiêu ngạo mà ghét bỏ cô, nhưng mà sự ăn ý giữa hai mẹ con họ càng ngày càng giống như trước đây khi cậu chưa đầu thai!
Hơn nữa, cô cũng cố ý kích thích người cha nào đó.
Hơn bốn giờ chiều, Lục Tiểu Cổn bữa trưa cũng không ăn, lại đang trong tuổi ăn tuổi lớn, cậu gật đầu, lập tức đi rửa tay, rồi nhanh chóng trở lại tự bới cơm cho mình và ngồi đối diện Diệp Kiều.
“Cục cưng, nào, ăn canh!”. Diệp Kiều vội vàng đưa chén canh trước mặt mình cho con trai.
“Cha, cha ăn chưa?”. Lục Tiểu Cổn lễ phép hỏi phụ thân đại nhân có sắc mặt khó chịu đang ngồi bên cạnh một chút.
“Ăn rồi”. Cha Lục thản nhiên nói.
“Cục cưng, ăn nhiều một chút, con đang trưởng thành, không thể bị đói! Ở chỗ cậu Kiều Sênh chưa ăn cơm sao? Bây giờ bọn họ sao rồi?”. Diệp Kiều gắp một miếng thịt bò hầm rất mềm, bỏ vào chén con trai, dịu dàng hỏi.
Nhóc con, cứ hở một cái là “cục cưng” với thằng nhóc thúi này…
Mà thằng nhóc thúi này thế mà lại không chê buồn nôn!
Hai mẹ con nhà này hay thật!
“Khi con tới, cậu đang nấu cơm, bảo con ở lại ăn, con không ở. Dì Giang Ca không làm loạn, cũng không để ý đến cậu. Diệp Kiều, mẹ không cho người điều tra xem trước đây dì ấy rốt cuộc sống ở đâu à, Noãn Noãn trông không giống lớn lên trong cảnh nghèo khó đâu!”. Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói, đôi mắt to tròn luôn tỏa ra ánh sáng thông minh lanh lợi.
“Không giống lớn lên trong cảnh nghèo khó…”. Diệp Kiều suy ngẫm, nhớ đến hộp sữa bột nhập khẩu.
Lục Tiểu Cổn nói, Noãn Noãn muốn cậu đưa cô bé đi siêu thị, cậu đưa bé đến cửa hàng tiện lợi bán hàng nhập khẩu trong khu nhà, Noãn Noãn cầm sữa và đồ ăn vặt cho trẻ con, đều là loại tốt, trước đây cô bé đã từng ăn, cô bé còn là một đứa mê tivi, biết rất nhiều nhạc thiếu nhi.
Không giống một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó.
Hai mẹ con mẹ một câu con một câu, nghiêm túc thảo luận, người cha nào đó bị lờ đi một cách tráng lệ…