Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:14
Lượt xem: 11

Diệp Kiều sẽ không tỉnh lại nữa…

Như thể đó là một sự thật không cần nói cũng biết! Chẳng qua là anh luôn cố chấp lừa mình dối người, không chịu thừa nhận mà thôi!

Đúng lúc bà Đỗ đi vào, nghe thấy cháu gái cưng nói vậy, nhất thời đỏ mắt, người phụ nữ quyền lực nửa đời dốc sức trong thương giới, bây giờ nhìn con dâu cưng nằm ở đó không nhúc nhích, nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống.

Lục Tiểu Vũ ném bài thi và giấy khen xuống đất, vọt tới, nhào vào n.g.ự.c bà: “Bà nội, có phải mẹ con sẽ mãi mãi như vậy hay không? Huhuhu…Con không muốn! Con muốn Diệp Kiều đi họp phụ huynh, lần này mẹ chắc chắn sẽ không bị cô giáo của chúng con nói nữa! Mẹ nhất định sẽ tự hào vì con!”

“Tiểu Vũ, mẹ con chỉ là…”. Bà Đỗ thật sự không nói nên được lời nào để lừa gạt trẻ con, trong khoảng thời gian này, không biết bà đã tìm bao nhiêu gia về phương diện này để hỏi, hy vọng xa vời, một chút xác suất cũng là kỳ tích!

Lục Bắc Kiêu không nghe tiếng khóc của bọn họ, anh bế Diệp Kiều lên, vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại!

“Diệp Kiều Kiều, bọn họ đều quá bi quan, chúng ta không để ý đến họ nữa, em tiếp tục nghỉ ngơi đi!”. Anh nhìn cô ngủ trên giường, cười nói, dứt lời, anh cầm máy dv cũ trên bàn lên, lúc mở ra đoạn video đó, tay anh rơi run rẩy.

Mấy ngày nay anh đã không phải em lần một lần hai, lúc nhàm chán là sẽ mở ra xem cô của mười năm trước.

“Tăng tăng tăng tằng ~! Ngày hôm nay là ngày 31 tháng 7 năm 1998, bây giờ là 11 giờ tối! Mau nhìn ông xã Lục Bắc Kiêu, anh ấy đang bị tôi phạt quỳ điều khiển từ xa, hahahaha!”

“Lục Bắc Kiêu! Không cho anh đứng lên!”

Video vừa được mở lên, nụ cười nghịch ngợm đáng yêu, hoạt bát bá đạo của Diệp Kiều mười năm trước đập vào mắt, cô cách màn ảnh rất gần, một nửa khuôn mặt đã bị chặn, phía sau, người đàn ông cao lớn bị cô phạt quỳ điều khiển từ xa đang hung ác nhìn cô chằm chằm.

“Hahahaha…ông xã làm em sợ quá! Tôi bảo anh ấy làm cái gì là anh ấy làm cái đó! Quỳ điểu khiển từ xa, lại còn không thể đổi kênh! Chiêu này đủ ác chưa!! May mà anh ấy làm lính! Đàn ông bình thường chắc chắn không làm được!”

Giọng nói dương dương đắc ý, khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lơi, người đàn ông cầm máy dv bằng hai tay, khóe môi không khỏi cong lên, như thể về lại mười năm trước, con người lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.

Mỗi lần xem là đều cảm thấy buồn cười.

“Diệp Kiều Kiều, em mau nhìn xem, em mười năm trước thật là nghịch ngợm! Khi đó cũng con mẹ nó rất đáng yêu!”. Lục Bắc Kiêu nói với Diệp Kiều đang nằm.

“Ông xã, em muốn ăn hồ đào pecan!”

“Ừm ừm ừm, ngon thật!”

“Được rồi, đêm nay ông xã còn bị tôi phạt ăn đậu hủ thối mà anh ấy ghét nhất…”

Giọng nói sang sảng, đắc ý và nghịch ngợm của cô vang vọng trong phòng ngủ, sinh động như vậy, khuôn mặt lanh lợi như vậy…

Lục Bắc Kiêu cười cười, hình ảnh càng ngày càng mờ nhạt, trên mặt có cảm giác ẩm ướt, anh đưa tay lên sờ, cả một tay nước, anh bỗng giật mình hiểu ra, đó là nước mắt của anh.

Anh thế mà lại rơi nước mắt!

Anh sửng sốt trước hành động của mình, anh là một người đàn ông sắt thét trước nay chỉ đổ m.á.u không đổ lệ!

Anh vô thức nhìn lại Diệp Kiều vô hồn nằm trên giường, bên tai còn vang lên tiếng nói lanh lảnh bá đạo của cô mười năm trước…

“Sau này, em còn phải đưa đoạn phim này cho con trai anh xem!”

“Ông xã ông xã, người anh cong kìa, phải giữ thẳng tắp!”

Một cơn đau tan nát cõi lòng kéo đến, khiến n.g.ự.c anh nghẹn lại, hai đầu gối như nhũn ra, chống lên ngăn tủ đằng sau mới không ngã xuống.

Nếu cô thật sự không tỉnh lại, sau này cũng sẽ không nghịch ngợm bá đạo như trong đoạn phim nữa…

Chính anh vẫn luôn tự lừa mình dối người, bây giờ đã nhận thức được sự thật tàn khốc, hay tay nắm dv thật chặt, tay không ngừng vuốt ve lên khuôn mặt phóng đại của cô trên màn hình, từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình…

Trong đầu là đủ các dáng vẻ của cô, nghịch ngợm, đáng yêu, bá đạo, xuất sắc, sấm rền gió cuốn, khôn khéo quả quyết…

Bất kể loại nào cũng đều tươi sáng, khắc cốt ghi tâm!

Nghĩ đến việc sau này cô cũng chỉ có thể nằm trên giường giống như hiện tại, người đàn ông chưa từng rơi một giọt nước mắt nào là anh, bây giờ, lệ rơi đầy mặt…

Lục Bắc Kiêu độc thoại nội tâm:

DTV

Thấy cô ấy bị giam trong phòng khí độc, giơ s.ú.n.g tự sát, chôn vùi trong biển lửa, tôi không cảm thấy đau thương, g.i.ế.c c.h.ế.t Bọ Cạp, giơ s.ú.n.g tự sát, đi theo cô ấy, là chuyện quá đơn giản, không có gì có thể khổ sở.

Mãi mãi bị chia cắt giữa sự sống và cái c.h.ế.t thì mới gọi là bi thảm, một đêm bạc đầu.

Cô ấy mất tích, mấy ngày tìm cô ấy, tâm trạng vẫn rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh khó có thể dùng từ ngữ để hình dung. Tìm được cô ấy, thấy cô ấy còn thở hổn hển, khoảnh khắc đó, tôi vừa hưng phấn, cũng vừa hạnh phúc!

Cái gì gọi là “mất mà lại được”?

Chính là nó!

Tuy cô không thể nhúc nhích lấy một cái, nhưng chỉ cần cô ấy vẫn còn trên đời này, chúng tôi vẫn còn thở cùng nhau, đối với tôi mà nói là đã đủ!

Mỗi ngày tôi xem cô ấy như người bình thường, nói chuyện phiếm với cô ấy, những câu chuyện tầm thường, dỗ ngon dỗ ngọt, không có gì giấu nhau.

Tôi vẫn tin rằng cô ấy sẽ tỉnh lại.

Ban đầu, tất cả mọi người đều cho là như vậy, ngay cả Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ tám tuổi cũng cho là như vậy!

Nhưng mà, thời gian trôi qua hết ngày này đến ngày khác, hết tháng này đến tháng khác…

Bọn họ đều nghi ngờ rằng, có phải cô ấy sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa hay không? Chỉ có tôi là vẫn còn kiên trì, thật ra, có rất nhiều khoảnh khắc, tôi biết, tôi cũng đang lừa mình dối người!

Xem đoạn phim trước kia của cô ấy, lúc trước đã xem qua mấy lần, chỉ có một cảm giác: Ngọt ngào!

Ngọt vào tận tâm khảm!

Tôi cũng sẽ nhớ lại những hồi ức ở bên nhau càng ngọt ngào tốt đẹp hơn của chúng tôi, đời này, thứ mà nhóc con đêm lại cho tôi là niềm hạnh phúc đong đầy nặng trĩu. Cô ấy nói trong nhật ký rằng, đời này chỉ muốn tôi được vui vẻ hạnh phúc!

Cho nên, cô mang đến những điều tiên tri đối với kiếp này, nghĩ hết mọi cách để giúp tôi cứu anh em tốt của tôi!

Nhưng mà Diệp Kiều, em cứu mọi người, sao lại biến mình thành thế này!

Diệp Kiều, em mở mắt ra nhìn đi, Lục Bắc Kiêu anh bị em “dằn vặt” thành cái gì rồi?

Cuối cùng anh vẫn không thể chịu nổi, không thể chống cự được nữa mà rơi lệ!

Bởi vì, co mẹ nó anh nhìn em trong màn hình, tươi sáng, đáng yêu, bá đạo như vậy, lại nhìn em trên giường, mãi không nhúc nhích, ngoài hơi thở ra thì chẳng khác gì người c.h.ế.t cả!

Con mẹ nó anh cứ nghĩ đến chuyện sau này em sẽ không bao giờ gọi anh là “anh Kiêu anh Kiêu”, làm nũng “ông xã ông xã”, rống lên “Lục Bắc Kiêu! Lục Bắc Kiêu”, nghiến răng nghiến lợi “Lục cầm thú! Lục cầm thú!” nữa là lòng anh lại đau như d.a.o cắt!

Em có hiểu không?!

Em sẽ không phạt anh quỳ điều khiển từ xa, vỏ sầu riêng, không phạt anh ăn đậu hủ thối nữa, sẽ không ngược đãi mấy tên khốn nạn, phát cơm chó với anh nữa, sẽ không đồng cam cộng khổ với anh trong lúc hoạn nạn nữa, sẽ chỉ nằm yên mà không hay biết gì như vậy, nghĩ đến những điều đó là lòng anh lại phát điên lên!

Em hiểu không?!

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều chiếu lên sân, tia nắng cuối ngày xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên giường, soi sáng cả thiên hạ vẫn nằm yên không nhúc nhích trên giường…

Người đàn ông có thân hình cao lớn đồ sộ, mặt đầy nước mắt, anh bước từng bước tới bên giường…

Ở cửa phòng, cậu bé nhìn người cha luôn dạy mình rằng nam tử hán “chỉ đổ m.á.u không đổ lệ”, đang khóc đứt ruột đứt gan, lệ rơi đầy mặt, cậu giật mình.

Thì ra, người cha đầu đội trời chân đạp đất, đao thương bất nhập cũng biết khóc…

Sau này cậu mới biểu, cha biết khóc, nhưng chỉ sẽ khóc vì mẹ…

Người đàn ông đi tới mép giường, ngồi xuống, ôm người vẫn nằm yên không nhúc nhích lên ngồi trên đùi mình, siết chặt vào lồng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm hai mắt lại, nước mắt càng tuôn dữ dội…

Sâu trong anh, phát ra tiếng nghẹn ngào thật thấp…

Ai đang khóc vậy? Còn ôm chặt cô nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-550.html.]

Hình như là anh Kiêu, anh Kiêu của cô, cô ngửi được một mùi hương chỉ thuộc về riêng anh…

Lục Bắc Kiêu!

Anh thế mà lại khóc?!

Lục đại ma vương lại còn biết khóc?!

Trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt! Cái người sắt thép như anh, có lẽ bị b.o.m hơi cay hun vào mắt thì cũng không rơi một giọt nước mắt nào đâu!

Nhưng bây giờ anh quả thật khóc rất thê thảm, kìm ném tiếng nghẹn ngào thật nhỏ, thật khiến người ta đau lòng, cô rất muốn nhìn xem dáng vẻ của anh bây giờ thế nào, muốn ôm mặt anh an ủi một chút…

Mẹ kiếp!

Vì sao cô làm thế nào cũng không mở mắt ra được?!

Tay cũng không cử động nổi?!

Người đàn ông khóc đến mức cơ thể co quắp!

“Anh Kiêu, anh đừng khóc mà…Lục đại ma vương như anh, sao mà khóc được?!”. Cô kích động nói, nhưng mà phát hiện ra, mình căn bản không thể phát ra được âm thanh nào!

Cảm giác này như kiểu đi ngủ bị “bóng đè” vậy, ý thức thì tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể động đậy, giãy dụa thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào!

“Diệp Kiều, em nhớ cho rõ, đời này, anh chỉ rơi nước mắt vì em lúc này thôi, sau này, bất kể em có tỉnh hay không, anh cũng sẽ không như vậy nữa!”. Anh ôm cơ thể mềm mại của cô càng chặt hơn, giọng nói khàn khàn.

Trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai còn treo hai hàng nước mắt.

Là khóc vì cô, cô làm sao?

Nhất thời Diệp Kiều vẫn chưa nhận ra sao mình lại như vậy, nhưng mà, cô dần dần nghĩ ra…

Cô hít phải khí độc và hôn mê!

Bây giờ nhớ lại, may mà lúc đó cô thông minh, không thật sự nổ s.ú.n.g lên đầu mình, nếu không thì bây giờ đã xuống nơi chín suối rồi ấy chứ!

Muồn nhìn xem Lục đại ma vương khi khóc sẽ như thế nào quá!

Lục Tiểu Cổn đâu rồi?

Mau lại đây, quay lại cảnh cha con khóc đi, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

Cô nghịch ngợm nghĩ trong lòng, cũng rất sốt ruột, làm thế nào cũng không mở mắt nổi!

Không biết qua bao lâu, cảm giác anh buông lỏng mình ra, cơ thể được đặt lên chỗ bằng phẳng.

Lục Bắc Kiêu đứng lên, nước mắt trên mặt đã bị điều hòa hong khô, anh cầm lấy dv trên tủ đầu giường, nhấn nút tắm, cũng không có dũng khí để mở ra xem!

Anh ra khỏi phòng ngủ chính, chỉ chốc lát sau, bà Đỗ đi vào, nhìn con dâu cưng vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, bà nghẹn ngào…

Cô ngồi bên mép giường, nắm tay Diệp Kiều.

“Kiều Kiều à, rốt cuộc con muốn nghỉ ngơi bao lâu? Mỗi ngày mẹ đều mong đợi kỳ tích xảy ra, ngóng trông con tỉnh lại! Mỗi người chúng ta đều cần con! A Kiêu, Tiểu Cổn Tiểu Vũ, cùng với những người thân chúng ta, ngoài tra còn có những người trong công ty con, tất cả đều cần con! Mẹ cũng cần người quân sư là con! Con không biết đâu, Cố Tuyết Yến về rồi, nó còn gả vào nhà giàu có rồi, nhà chồng làm địa ốc!”. Bà Đỗ nhìn Diệp Kiều và nói.

Thật ra, bà cũng không sợ Cố Tuyết Yến ngóc đầu trở lại, chẳng qua là muốn kích thích Diệp Kiều thôi.

Cố Tuyết Yến?

Diệp Kiều suy nghĩ một chút mới nhớ ra cô ta!

Như cô ta mà cũng có thể gả được vào nhà giàu á? Nhà giàu nào bị mù mắt thế?!

“Cái cô Cố Tuyết Yến này, ỷ có nhà chồng làm chỗ dựa, còn có mặt mũi hẹn mẹ đi uống trà chiều, nói với mẹ mấy lời chướng khí, nhất là nói con bây giờ…”. Bà Đỗ lại nói.

Cái con bạch liên bông này!

Diệp Kiều không cần nghĩ cũng biết cô ta sẽ nói mấy lời chướng khí gì, mẹ kiếp, cô muốn tỉnh lại ngay lập tức rồi vả vào mặt cô ta quá!

“Kiều Kiều, khiến mẹ đau lòng là A Kiêu, mẹ sợ nó điên mất, lúc nó nói chuyện với con, thường là tự hỏi tự trả lời, mẹ sợ tinh thần nó sẽ sụp đổ mất thôi!”. Bà Đỗ lại nói, viền mắt đỏ lên: “Mẹ đã nói từ sớm rồi, con chính là sinh mạng của nó!”

“Anh ấy cũng là sinh mạng của con…”

Tim Diệp Kiều thắt lại, cũng càng ngày càng nôn nóng, giãy dụa thế nào thì thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không phát ra được âm thanh nào!

Nhìn Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, bà Đỗ lau mắt, khàn giọng nói với cô rằng Lục Tiểu Vũ vì cô mà quyết chí tự cường, kỳ thi cuối kỳ được điểm tối đa.

Sau khi bà Đỗ đi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô như bị bóng đè, cố gắng giãy dụa lần nữa, cố gắng hét lên, nhưng vẫn tốn công vô ích!

Cô thất vọng thở dài trong lòng!

Nghe nói Lục Tiểu Vũ thi được điểm tối đa trong kỳ thi cuối kỳ, trong phòng ngủ còn bật điều hòa, bây giờ chắc là đầu tháng bảy, cô hôn mê cũng sắp hai tháng rồi.

Trong khoảng thời gian này, chắc rất cực khổ cho những người yêu thương cô, quan tâm cô!

Nhất là Lục Bắc Kiêu!

Người đàn ông sắt thép đó vì cô mà khóc…

Còn có học sinh dở Lục Tiểu Vũ nữa, vì cô thế mà lại có thể đạt điểm tối đa, có thể tưởng tượng được, nhóc con cố gắng học tập thế nào, trước kia cô bé ham chơi như vậy, bảo cô bé làm bài tập thôi mà còn tàn nhẫn hơn là g.i.ế.c bé nữa!

“Diệp Kiều, cha vì mẹ mà khóc luôn rồi, mẹ vẫn không tỉnh sao? Con đọc cho mẹ nghe bài văn được điểm tối đa của con nha!! Đề bài là viết về “Mẹ của em”!”

Cô đang định gọi Lục Tiểu Cổn thì giọng nói của cậu vang lên…

“Mẹ của em tên là Diệp Kiều, trong lòng em, mẹ không giống mẹ em, mà giống em gái của em hơn! Mẹ thích trang điểm, thích ăn, vô tâm vô tư, thường xuyên tranh giành đồ ăn với em gái của em là Lục Tiểu Vũ! Mẹ hơi đần, em thích gọi mẹ là: Diệp Kiều ngu ngốc! Không thích gọi là mẹ!”

Cô biết là Lục Tiểu Cổn sẽ không viết vì hay ho về người mẹ này mà!

Diệp Kiều thở phì phò trong lòng.

“Diệp Kiều ở trước mặt em có tính tình rất trẻ con, thường xuyên gọi em làm cái này làm cái kia giúp mẹ, mẹ còn hơi cẩu thả, cha quanh năm không ở nhà, buổi tối lúc mẹ ngủ là y như Lục Tiểu Vũ, thích đá chăn, lúc trời còn lạnh, chưa ấm lên, ban đêm em đều phải thức dậy, lén lút đắp chăn cho mẹ, những chuyện này mẹ không biết!? Em cũng không nói với mẹ, em sợ mẹ biết là lại giống như bà dì quái đản hôn em vậy! Em là cậu bé lớn rồi!”

Những gì cậu trai ấm áp Lục Tiểu Cổn nói, từng câu từng chữ đều gõ vào lòng cô.

“Mẹ luôn hy vọng em gọi mẹ là mẹ, nhưng cuối cùng em vẫn không chịu, mẹ có cảm giác ỷ lại, em không ỷ lại mẹ, là mẹ ỷ lại em! Mãi cho đến một ngày, em mới phát hiện ra, thì ra, Diệp Kiều thật ra là một nữ siêu nhân!”

“Mẹ không chỉ phụ trách xinh đẹp như bình hoa như trong tưởng tượng của chúng em, mẹ là nữ vương Kiều! Mẹ biết võ thuật, có thể đánh kẻ bắt cóc em tan tác! Mẹ còn là anh hùng, vì cứu mọi người mà để mình bị thương…”

“Bây giờ mẹ ngủ suốt ngày, không nói, không di chuyển. Em gọi mẹ là mẹ, em dùng tiếng Tây Ban Nha nói yêu mẹ, mẹ cũng không chịu tỉnh! Nhưng mà, em vẫn tin rằng, mẹ sẽ tỉnh lại. Sau này mỗi ngày em sẽ đều gọi mẹ là mẹ, hát bài hát mà mẹ luôn bảo em hát nhưng em đã không hát…”

Lời nói của Lục Tiểu Cổn xấu xa lạnh lùng kiêu ngạo, mỗi câu mỗi chữ cắt vào lòng cô, bên tai còn vang lên tiếng ca non nớt…

“Nghe lời mẹ, đừng làm mẹ bị thương, phải nhanh chóng lớn lên, mới có thể bảo vệ mẹ…”

Lục Tiểu Cổn lạnh lùng giống như cha cậu, chưa bao giờ thích hát, vì Diệp Kiều, cậu đã học bài hát này rất lâu, cũng nhớ Diệp Kiều từng viết trong “tiểu thuyết” rằng cậu đã từng hát bài này cho cô nghe.

Giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên khóe mắt…

“Tóc bạc xinh đẹp…”. Lục Tiểu Cổn đang hát, thấy khóe mắt Diệp Kiều chảy nước mắt thì sững sờ!

“Mẹ! Mẹ!”. Cậu xông tới phía trước, lắc cô, lớn tiếng gọi.

Nghe Lục Tiểu Cổn gọi cô là “mẹ”, nước mắt cô càng chảy dữ dội.

“Cha! Cha! Mẹ khóc! Mẹ đang chảy nước mắt!”. Lục Tiểu Cổn vội vàng vọt ra gọi cha.

Loading...