Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 552

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:17
Lượt xem: 12

Tiểu Thất là ai?

Bạn mới của Lục Tiểu Vũ sao?

Dạ Thất bưng đĩa đồ ăn ngồi vào chỗ trên nhất ở bàn bọn họ, là nhà hàng buffet nên có thể ngồi bất cứ nơi đâu. Lục Tiểu Cổn thấy cậu ta ngồi xuống bàn này thì nhướn mày, tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì.

“Tiểu Thất! Em đã đi đâu vậy? Rất lâu rồi không thấy em!”. Lục Tiểu Vũ hỏi Dạ Thất, giọng điệu có vẻ bất mãn.

Dạ Thất tỏ vẻ rất cảm động nhìn Lục Tiểu Vũ: “Chị, em về quê!”

Nghe ra là giọng điệu của một người đàn ông trưởng thành, thế mà lại gọi Lục Tiểu Vũ là “chị”? Cái giọng này, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi!

Diệp Kiều ngồi trên xe lăn, nghe giọng Dạ Thất, chỉ cảm thấy quen tai, cẩn thận nhớ lại…

“Quê em ở đâu? Sau này bao lâu em mới tới thành phố J một lần?”. Lục Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi.

“Quê em ở rãnh núi tỉnh H! Chị, chị thích nhìn thấy em sao?”. Dạ Thất hỏi, ánh mắt nhìn lên mặt Diệp Kiều ngồi trên xe lăn ở đối diện.

DTV

Lục Tiểu Vũ không thèm nhìn biểu cảm ghét bỏ của Lục Tiểu Cổn, mà nhìn đứa em trai còn đẹp trai hơn cả ngôi sao nam đang đổi tiếng của mình: “Chỉ cần em nghe lời chị, đương nhiên là chị thích rồi!”

“Tiểu Thất! Em nói mẹ chị sẽ tỉnh, vì sao mẹ còn chưa tỉnh?”. Lục Tiểu Vũ thở phì phò hỏi.

“Mẹ sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi! Còn có…”. Dạ Thất giơ cổ tay lên vừa xem đồng hồ vừa nói, lời ra khỏi miệng với ý thức được gì đó…

Mẹ!

Diệp Kiều bối rối, bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc.

“Mẹ, con tới đón mẹ đây! Anh cả bảo con tới! Anh ấy biết mẹ sẽ gặp phải kiếp này, nên cố ý bảo con tới!”

“Mẹ, con không muốn đưa mẹ về, làm sao đây? Lục đại ma vương chắc chắn không cho con đến gần mẹ nữa, lão Thất muốn độc chiếm mẹ!”

Là trí nhớ của cô xuất hiện lỗi gì đó sao?

Vì sao cô lại nhớ lúc hôn mê, cậu bé này từng nói như vậy bên tai mình?

Sao cậu ta lại gọi cô là “mẹ”?!

“Tiểu Thất! Đó là mẹ của chị và Lục Tiểu Cổn!”. Lục Tiểu Vũ không vui nói, ham muốn chiếm hữu của cô bé đối với Diệp Kiều cũng rất mãnh liệt.

Dạ Thất:…

“Lục Tiểu Vũ, em đã gọi chị là chị rồi, mẹ chị chính là mẹ em, không đúng sao?”. Dạ Thất nhướn đôi mày kiếm, nhìn Lục Tiểu Vũ và nói.

“Thế cũng không được!”. Lục Tiểu Vũ rất kiên định với nguyên tắc.

Dạ Thật hết lời để nói nhìn Lục Tiểu Vũ, trong lòng khó chịu, muốn khóc!

Lục Bắc Kiêu nghe điện thoại xong trở về, nhìn thấy Dạ Thất, anh nhíu mày lại, mỗi lần anh nhìn thấy thằng nhóc này là không khỏi muốn chỉnh đốn cậu ta một trận!

Lần đó sau khi gặp cậu ta ở bệnh viện, anh đã cho người điều tra, mẹ ruột của cậu ta quả thật đã qua đời, nhưng mà dáng vẻ của mẹ cậu ta căn bản không giống Diệp Kiều, về sau thằng nhóc này cũng không xuất hiện nữa, anh cũng không cho người theo dõi.

“Hết chỗ trống rồi, ông nhỏ Thất tôi mới bất đắc dĩ ngồi bàn của mọi người!”. Dạ Thất nhìn thấy Lục đại ma vương thì trong lòng vô thức e sợ, cậu ta gắng gượng tỏ vẻ chí khí hùng hồn nói.

Ý là, ai thèm ngồi bàn của mấy người?

“Dạ Thất, chỗ nào cũng có ghế trống cả!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nhìn Dạ Thất, nói như vả vào mặt cậu ta.

Dạ Thất: “…”

Cậu ta chỉ tùy tiện bịa một lý do mà thôi!

Mẹ kiếp, muốn bỏ nhà ra đi quá!

Trong lòng cậu ta rất rõ, đây cũng không phải là nhà của cậu ta!

Cậu ta chỉ sở hữu ký ức đời trước mà thôi!

“Cha, cha cho Tiểu Thất ngồi bàn chúng ta đi! Đây là em trai con mới nhận!”. Lục Tiểu Vũ rất trượng nghĩa với anh em, cô bé nhìn cha và làm nũng nói.

Lục Bắc Kiêu nghĩ thầm, ông đây có đuổi cậu ta đi sao? Là thằng khốn này quá kiêu ngạo, tự nói đấy chứ!

“Vừa rồi tôi mới tới đây, bàn bên cạnh không có nhiều chỗ trống như vậy!”. Dạ Thất kiêu ngạo nói, sau đó bưng đĩa đứng dậy.

Lúc cậu ta đi ngang qua người Diệp Kiều, Diệp Kiều trông như người thực vật, đột nhiên nâng tay phải lên, níu chặt vạt áo sơ mi của Dạ Thất…

Dạ Thất dừng chân lại, cúi đầu, chỉ thấy tay của Diệp Kiều đang nắm chặt vạt áo sơ mi của cậu ta, cậu ta sửng sốt, mũi chua xót.

Quả nhiên, trên đời chỉ có mẹ là tốt!

Lục Bắc Kiêu đang định ngồi xuống, nhìn thấy Diệp Kiều thế mà lại túm lấy áo Dạ Thất, thần kinh anh chấn động lần nữa!

Tay cô có thể động đậy?!

Diệp Kiều cũng cảm thấy tay mình đang nắm chặt cái gì đó, đó là một loại bản năng không rõ xuất phát từ đáy lòng, tuy rằng cô cũng không biết cậu bé tên là Dạ Thất này sao lại gọi cô là “mẹ”.

Nhưng cô biết, sau khi cô gặp chuyện không may, là cậu ta đã cứu cô, còn từng được cậu ta chăm sóc.

“Anh cả” trong miệng cậu ta là ai?

Thật là muốn mở mắt ra nhìn xem cậu ta trông thế nào quá, nghe giọng thì hẳn là một người trưởng thành rồi.

Sức lực trên tay dần dần biến mất, tay cô đột nhiên rủ xuống.

Lục Bắc Kiêu chạy tới bên cạnh cô, đúng lúc thấy tay cô hết sức, lại rủ xuống: “Bà Lục”.

Anh thử gọi.

Như anh dự đoán, cô giống với lúc trước hôn môi, vẫn không có phản ứng.

Nhưng sao cô lại đột nhiên bắt lấy vạt áo sơ mi của Dạ Thất?

Cô biết Dạ Thất?

Anh lại nhìn lên khuôn mặt của Dạ Thất, thằng nhóc vừa cao vừa đẹp trai, viền mắt hồng hồng, đang nhìn bà Lục nhà anh mới ánh mắt phức tạp.

“Cha! Con vừa mới thấy cái gì đó? Con bị hoa mắt sao? Mẹ con có thể động đậy?”. Cung phản xạ của Lục Tiểu Vũ hơi dài, bây giờ mới định hình được, nhóc con kích động hỏi.

Lục Tiểu Cổn ngồi hơi xa, vừa rồi cậu không nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Dạ Thất, cậu ngồi bàn này đi!”. Lục Bắc Kiêu thấy Dạ Thất định đi thì trầm giọng hỏi.

Dạ Thất nhìn Lục đại ma vương, trong lòng sửng sốt, rồi lại vô cùng kiêu ngạo nói: “Chú bảo tôi ngồi là tôi ngồi à! Ông nhỏ Thất đây không thèm đâu!”

“Vợ tôi bảo cậu ở lại, cậu phải ở lại!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt nói, giọng điệu không cho người ta phản bác.

Nếu không phải nể mặt Diệp Kiều, anh đã sớm trừng trị cậu ta rồi, thằng nhóc vô liêm sĩ còn chảnh chọe.

Lục đại ma vương mãi mãi ngang ngược, uy nghiêm như vậy.

“Tôi, tôi…”. Dạ Thất chảnh chọe không biết nên trả lời thế nào, nếu ở lại thì mất mặt quá, nếu không ở lại thì con mẹ nó trong lòng sẽ rất hụt hẫng: “Được rồi, nể tình mẹ nuôi tôi, tôi miễn cưỡng ở lại đó!”

Dạ Thất kiêu ngạo nói, rồi vòng trở lại, ngồi bên cạnh Diệp Kiều.

Diệp Kiều tuy không nhìn thấy cái gì cả, lại có thể rõ ràng tưởng tượng ra hình ảnh lúc này, nghe giọng điệu của Dạ Thất, cảm thấy cậu ta cũng rất chảnh.

Lại gọi cô là “mẹ nuôi”!

“Không ai là mẹ nuôi của cậu cả!”. Lục đại ma vương sầm mặt lại và nói, nghiêm nghị trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Dạ Thất không để ý đến anh: “Chị, vừa rồi mẹ em, không đúng, mẹ nuôi em quả thật động đậy đó, mẹ nắm lấy áo em không cho em đi! Em nói mẹ sẽ tỉnh là mẹ sẽ tỉnh, chị cứ yên tâm đi!”

Lục Bắc Kiêu nhìn thằng nhóc khoảng chừng 20 tuổi, cao1m8 gọi Lục Tiểu Vũ là “chị”, còn gọi lưu loát như vậy, quả thật không còn lời nào để nói.

Thằng nhóc này, còn gọi Diệp Kiều là “mẹ” bắt tai như vậy.

Một chàng trai khoảng 20 tuổi gọi một người phụ nữ mới ngoài 30 là “mẹ”.

Bậy quá!

Dạ Thất và Lục Tiểu Vũ thân thiện trò chuyện với nhau, hở miệng ra là “chị”, Lục Tiểu Vũ thì hở miệng là “Tiểu Thất Tiểu Thất”, chỉ có Lục Tiểu Cổn là nãy giờ không nói gì, ra vẻ như một người anh lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-552.html.]

Cách bọn họ ở một nơi rất xa là một người phụ nữ dắt theo một cậu bé, bên cạnh là v.ú em, người phụ nữ chính là Cố Tuyết Yến.

Cái tên Dạ Thất thiểu năng này, sao lại quen biết với cả nhà Diệp Kiều?

Đúng là thiểu năng, thế mà lại nói nói cười cười với một cô bé tám tuổi!

Cố Tuyết Yến nhìn Diệp Kiều ngồi trên xe lăn như người chết, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái! Mấy năm nay, Diệp Kiều oai phong một cõi trong thương giới thế nào, cô ta đều thấy hết, Diệp Kiều đúng là rất lợi hại, ai theo cô cũng đều tốt cả!

Nhưng, ông trời có mắt, Diệp Kiều cuối cùng cũng ngã xuống!

Điều khiến người ta tức giận là, cũng không biết có phải cô đã đoán trước được mình sẽ xảy ra chuyện hay không, sau khi cô gặp chuyện không may, giá cổ phiếu của công ty Thiêm Dực của cô thế mà lại bình ổn, không bị “ngâm nước” trên diện rộng!

Nhưng mà, cô ta tin rằng, điều tốt đẹp sẽ không kéo dài lâu!

Trang web Thiêm Dực, Hoa Nhụy, thiếu người sáng lập là Diệp Kiều thì sẽ không ổn định được bao lâu đâu!

“Mẹ, con muốn đi vệ sinh!”. Cậu bé nhìn cô ta, cất giọng nói.

“Mẹ Tiêu, cô đi với Dạ Hằng đi!”. Cố Tuyết Yến lạnh nhạt nói, không thèm liếc mắt nhìn con trai, mắt đang nhìn cả nhà Diệp Kiều, nhất là trên người Lục Bắc Kiêu đang đưa lưng về phía cô ta.

Mấy năm, cô ta vẫn nhớ mãi không quên Lục Bắc Kiêu, không cách nào quên được!

Đến trưa, Lục Bắc Kiêu thuê hai phòng, đưa Diệp Kiều đi nghi ngơi, Lục Tiểu Vũ và Lục Tiểu Cổn ở phòng khác, Dạ Thất cũng đi theo chúng, anh cũng không để ý.

Diệp Kiều được anh đặt lên giường, Lục Bắc Kiêu ngồi bên mép giường, nắm tay cô thật chặt: “Bà Lục, em biết Dạ Thất à? Thế mà lại đột nhiên nắm lấy áo cậu ta!”

Giọng điệu anh hơi chua, may mà thằng nhóc khốn kia xem cô như mẹ, nếu không…chắc anh sẽ đuổi cậu ta về rừng mất!

Cô hoàn toàn không nhớ rõ rằng trước đây cô từng quen biết Dạ Thất!

Suy nghĩ một chút, rồi lờ mờ ngủ, lúc cô ngủ, ý thức và cảm giác đều biến mất.

Lúc bọn họ trở về tứ hợp viện, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, Dạ Thất cũng đi theo.

Lục Tiểu Vũ và Lục Tiểu Cổn đi tắm cho Tia Chớp, Dạ Thất cũng tham dự, Lục Bắc Kiêu đi nấu cơm, Diệp Kiều nằm trên ghế trong sân.

Dường như cô cảm thấy có người đến gần, hình như ngồi xuống bên cạnh cô, bởi vì hơi thở của người đó đang ở ngay trước mặt.

“Con là Dạ Thất, con út của nhà họ Dạ ở tỉnh H, sau khi con sinh ra không lâu, mẹ ruột của con đã qua đời, bọn họ đều nói đầu óc con có vấn đề, con thường xuyên gây chuyện thị phi, bọn họ cho con ở một mình trong căn biệt thự trên núi, để quản gia, vệ sĩ trông chừng con…”

“Mẹ ruột của con là người vợ thứ ba của cha ruột con, mấy năm trước ông ta lại có niềm vui mới rồi, người phụ nữ kia sinh cho ông ta một đứa con trai, đúng rồi, người phụ nữ đó là Cố Tuyết Yến, bây giờ cô ta đang lập mưu đối phó với công ty của mẹ đấy!”

Dạ Thất ngồi xổm bên cạnh Diệp Kiều, nhìn cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ. Cậu biết, cô nghe thấy.

Cố Tuyết Yến lại là mẹ kế của Dạ Thất!

Cô ta còn dám đối phó với công ty của cô? To gan quá nhỉ, trước kia c.h.ế.t trong tay cô như thế nào, quên rồi sao?

Lục Bắc Kiêu thấy Dạ Thất ngồi xổm bên cạnh cô, nói chuyện với cô, anh không bước tới ngăn cản, cũng nghe thấy những gì Dạ Thất nói!

Anh cố ý cho thằng nhóc này đi theo, muốn làm rõ rốt cuộc gốc gác của cậu ta thế nào!

Dạ Thất còn định nói cái gì đó với cô thì một người phụ nữ mặc đồ công sở đã đi vào cổng, chính là Hoa Nhụy.

“Ngài Kiều, cậu còn muốn nghỉ ngơi bao lâu nữa?”. Sau khi chào hỏi với Lục Bắc Kiêu, Hoa Nhụy xách ghế ngồi bên cạnh Diệp Kiều, thấy cô vẫn không nhúc nhích, cô ấy cười nói.

Cô ấy chỉ xem cô như đang nghỉ ngơi.

“Mấy ngày nay có người cố ý hãm hại trang web Hoa Nhụy của chúng ta, nói chúng ta bán mỹ phẩm thật giả lẫn lộn, mở topic nói xấu chúng ta trên mạng. Nhưng mà, danh sư xuất cao đồ, tình huống này tôi đã có phòng bị từ sớm rồi, mỗi một sản phẩm chúng ta phán ra đều có thẻ nhận dạng, cụ thể đến mức nhà cung cấp thường xuyên cũng được ghi lại rõ ràng! Chuyện này, chúng ta công khai lật ngược tình thế rồi! Cái này học được từ cậu đấy!”

Nghe Hoa Nhụy nói vậy, Diệp Kiều rất hài lòng.

“Nhưng mà, ngài Kiều, chúng tôi vẫn không có cậu là không được, nhiều nhà đầu tư và nhà cung cấp sau khi biết tình trạng của cậu thì đều mất lòng tin vào trang web Hoa Nhụy của chúng ta, nhiều nhà cung cấp mỹ phẩm tên tuổi không muốn hợp tác với chúng ta, mà muốn hợp tác với một trang web mua sắm trực tuyến khác! Mấy ngày nay tôi luôn chạy ngược chạy xuôi, nỗ lực thuyết phục bọn họ!”. Hoa Nhụy gầy đi trông thấy nhìn Diệp Kiều không nhúc nhích, nói xong thì viền mắt phiếm hồng.

Diệp Kiều chính là chủ kiến của cô!

Nghe Hoa Nhụy xuống giọng rất thấp, Diệp Kiều đã biết sự nghiêm trọng của vấn đè, trang web Hoa Nhụy vừa mới bắt đầu ổn định, đây chính là thời điểm quan trọng!

Trong nhiều năm qua, Diệp Kiều đã chiếm một vị trí trong thương giới từ sớm, có quyền uy và sức ảnh hưởng rất lớn!

Rất nhiều khách hàng, nhà đầu tư, nhà cung ứng đều đến vì cái tên “Diệp Kiều”, chỉ cần cô ra tay, sẽ không có vụ làm ăn nào mà không thành!

Bây giờ cô ngã xuống, công ty chịu ảnh hưởng cũng là điều tất nhiên.

Trang web Thiêm Dực cô đã phòng ngừa chu đáo rồi, bây giờ không có cô cũng có thể hoạt động bình thường theo quy luật thị trường.

“Ngài Kiều, tôi rất hoảng sợ, nhưng mà, trang web Hoa Nhụy nếu thật sự sụp đổ thì đóng cửa thôi, cùng lắm thì Hoa Nhụy tôi bắt đầu lại từ đầu! Cái tôi lo lắng là, cậu có mãi mãi ngủ như thế này hay không! Nhất là lúc thức dậy, nhìn thấy Diệp Thành đứng trong sân vì cậu mà khổ sở không ngừng hút thuốc, trong lòng tôi càng hoảng sợ! Anh ấy biết sức mạnh của loại khí độc đó, còn tôi, luôn nghĩ đến lời nói của me…đây lẽ nào thật sự là trời phạt sao?”

Hoa Nhụy bụm mặt bằng hai tay, không muốn rơi lệ, nhưng vẫn không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa.

Diệp Kiều muốn an ủi cô ấy, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào, cũng không vùng dậy nổi.

Trong lòng cô cũng rất sốt ruột.

Lục Bắc Kiêu đứng ở cửa sổ phòng bếp, cách tấm lưới bán trong suốt, anh thấy Hoa Nhụy bụm mặt khóc, Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, n.g.ự.c anh hơi khó chịu.

Nhưng mà, nghĩ đến việc cô đã có một chút tiến bộ, anh lại cảm thấy rất an ủi.

Hoa Nhụy vừa mới đi, Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu đã chạy tới, hai đứa nhỏ nghịch ngợm phơi nắng đen như mấy thằng ăn trộm, bưng một thùng tôm hùm đất tới.

“Cô ơi, cô ơi, bọn con cho cô một thùng tôm hùm đất này! Cô mau dậy ăn đi!”. Tiểu Mộc Đầu lớn tiếng nói.

Oa!

Cháu trai thân yêu!

Năm đó cô không phí công thương cậu mà!

Chẳng qua cô vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một cái, không mở miệng được!

Diệp Kiều sốt ruột!

Thời buổi này, tôm hùm đất cũng có giá lắm đó!

Tiểu Mộc Đầu câu tôm hùm đất cả ngày, phơi nắng đen như cục than, thấy cô thờ ơ nằm đó, cậu bĩu môi, bước tới, hôn một cái lên mặt Diệp Kiều.

Lục Bắc Kiêu nhìn một thùng tôm hùm đất, nghĩ bà Lục cũng đâu thể ăn, thế là bảo bọn nhỏ thả lại xuống hồ nước.

Diệp Kiều hò hét trong lòng: Phung phí của trời!

Lục Tiểu Vũ vội vàng ngăn cản, cô bé cũng thích ăn tôm hùm đất mà, nhưng Lục Bắc Kiêu nói, anh không biết làm!

Lục Tiểu Vũ không thể làm gì khác hơn là chỉ huy Dạ Thất làm!

“Ôi! Tôm hùm đất Tiểu Thất làm có vị y chang Diệp Kiều làm luôn!”

Lúc một chậu lớn tôm hùm đất đỏ tươi thơm ngon được bày lên bàn, Lục Tiểu Vũ nếm thử một con, sau đó vui mừng khôn xiết nói.

Dạ Thất tỏ vẻ đắc ý!

Lục Bắc Kiêu không ngờ, thằng nhóc rõ ràng ngớ ngẩn này thế mà cũng biết nấu ăn!

Diệp Kiều ngửi thấy mùi hương mê người, cô chỉ có thể sốt ruột!

Lục Bắc Kiêu và năm đứa trẻ, bao gồm cả Dạ Thất ăn cơm tối trong sân, Diệp Kiều nằm bên cạnh, trên mặt đất đốt nhang chống muỗi.

Dạ Thất sau khi ăn xong thì lén lút tới bên cạnh Diệp Kiều, cầm điện thoại di động trong tay.

“Cái đồ ngu ngốc Cố Tuyết Yến kia…”. Dạ Thất vừa dứt lời thì nhận ra mình thô lỗ, dừng lại một chút mới nói: “Cái đồ ngốc cô ta…để kiếm doanh thu và lượng truy cập, các hàng nhập khẩu túi xách, giày dép hàng hiệu cao cấp gì gì đó, cô ta đều giảm 50% toàn bộ! Con kiểm hàng rồi, tất cả đều là hàng chính hãng!”

Cố Tuyết Yến đúng là bỏ ra vốn liếng rất lớn, Dạ Thất mắng không sai, hàng hiệu cao cấp mà, có thể kiếm bao nhiêu lợi nhuận, còn giảm 50%! Đầu óc bị lừa đá à! Đúng là ngốc mà lại giàu!

Nếu thật sự là hàng chính hãng thì cô mua hết!

“Mẹ, lão Thất đây đã cho người đêm nay mua hết toàn bộ hàng giảm giá 50% trên sàn thương mại của cô ta, đến lúc đó, bán sang tay, còn có thể kiếm bộn! Không phải cô ta muốn kiếm lượng truy cập sao? Cho cô ta đắc ý!”

Diệp Kiều đang nghĩ ngợi chuyện tốt thì Dạ Thất nhỏ giọng nói một cách xấu xa bên tai cô.

Cậu ta lại gọi cô là mẹ!

Thằng nhóc này, đang giúp người “mẹ” này là cô đối phó với mẹ kế à!

Loading...