Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 567

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:38:50
Lượt xem: 9

Cô đối tiểu tử thối thật sự là tràn đầy lòng cưng chiều và yêu thương nha!

Nghe cô nói, Lục đại bình dấm chua càng chua, bàn tay lớn thô ráp chụp lấy cổ tay trắng của cô, đem hai tay của cô nhấn ở hai bên đầu.

"Đó là anh coi tiểu tử thối là con ruột mới sai sử cậu ta! Vả lại, một con rùa lớn thô kệch kia, cũng thiếu dạy bảo! Nhìn cho đau lòng em!"Đại lão gia chua xót nói.

Nhìn dáng vẻ đổ bình dấm chua của anh, trong lòng Diệp Kiều miễn bàn đến đắc ý nhiều như thế nào !

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng không dám ngỗ nghịch với người cha cặn bã này, Tiểu Thất không giống như vậy, cậu ấy dám!

"Em rất đau lòng! Thì ra, Tiểu Thất mới là con ruột của em! Không biết kiếp trước là không phải mỗi ngày anh bị chúng ta chua c.h.ế.t không!" Diệp Kiều cười tủm tỉm nói, cố ý nhổ lông bên miệng lão hổ.

"Diệp Kiều Kiều em muốn tạo phản!" Lục Đại Ma Vương hung ác nói, ngược lại xấu bụng cười một tiếng: "Bà Lục, em có thể đừng đắc ý quá sớm, quay đầu anh cũng để người ta tìm đối tượng cho tiểu tử thúi kia, về sau anh nhìn cậu ta có nàng dâu, còn muốn người mẹ này hay không!"

"Cầm thú! Tiểu Thất cậu ất vẫn còn con nít!" Diệp Kiều quả thực không biết nói gì!

"Bảo bối, cậu ấy cũng 21 rồi ! Lúc ông đây 21, cũng đã ăn em xong lau sạch rồi !" Lục đại bình dấm chua cười tà nói, quyết định như vậy đi, về thành J cũng để người ta tìm vợ cho tiểu tử thối này!

Diệp Kiều: "..."

Lúc cô đang thất thần, Lục cầm thú đã vọt vào, lần này, quả thực muốn mạng của cô, hai tay chăm chú bóp lấy hai vai rắn chắc của cô, cào ra vết máu!

Rất nhanh, cô cũng có cảm giác, nghĩ bọn họ kiếp trước cũng là vợ chồng, còn có ba đứa con, một nhà năm miệng ăn ở một kiếp này tương phùng đoàn viên, cô liền không khống chế nổi cùng anh kịch liệt dây dưa, lại ẩn ẩn cảm giác trong trí nhớ của mình giống như thiếu một phần gì...

Lục Bắc Kiêu cũng giống như vậy, nghĩ bi kịch của bọn họ kiếp trước, một kiếp này cuối cùng viên mãn, đời thứ nhất cũng không biết kết cục như thế nào, nhiệt huyết của anh càng bành trướng thêm!

Không quan tâm kết cục, không quan tâm bi kịch, chỉ biết là, cô cùng anh duyên phận, ba đời dây dưa!

Sau đó anh hung hăng mút lấy viên chu sa trước n.g.ự.c cô...

——

Ngày thứ hai, bọn họ đưa Dạ Thất về tới thành J, tiến vào 301, bệnh viện đa khoa giải phóng quân đội, nơi này có các chuyên gia chỉnh hình có địa vị lớn nhất, hai vợ chồng không muốn chân của Tiểu Thất có bất kỳ hậu di chứng gì.

Nửa tháng trôi qua, chân Dạ Thất khôi phục được rất tốt, cũng là lúc đó nằm trong viện quá nhàm chán, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào nhìn Olympic g.i.ế.c thời gian.

Lúc vui vẻ nhất chính là thời điểm cha ruột mẹ ruột đến thăm.Thỉnh thoảng, anh trai nhỏ của cậu và chị nhỏ của cậu cũng tới thăm cậu!

Lục đại bình dấm chua không cho vợ yêu thương con trai quá mức, cho nên, anh đều tự mình nấu đồ ăn, nấu canh cho Tiểu Thất!

Tiểu Thất tuyệt đối không nghĩ đến, một kiếp này còn có thể mỗi ngày được ăn đồ ăn Lục Đại Ma Vương nấu!

"Cha, người nói với Diệp Kiều Kiều một chút, để cho con về nhà tĩnh dưỡng thôi, ở chỗ này giống như ngồi tù, quá nhàm chán!"

Tiểu tử thối, thế mà cũng có lúc nũng nịu với anh!

"Nhàm chán? Tìm vợ cho con nhé?" Lời này Lục Bắc Kiêu vừa nói, dọa Dạ Thất đến ngã ngồi về trên giường.

"Con! Không! Muốn!" Dạ Thất vô cùng kiên quyết phản bác: "Diệp Kiều Kiều, cha của con lại muốn tìm đối tượng cho ta!"

Diệp Kiều đi nghe điện thoại xong trở về, Dạ Thất hô lớn tiếng cáo trạng với cô, Diệp Kiều giống như là không nghe thấy.

Lục Bắc Kiêu liếc một chút liền nhìn ra cô không thích hợp: "Làm sao vậy?"

"Anh Kiêu, em muốn đi tìm Đình Tử!" Diệp Kiều nhìn anh, gọn gàng dứt khoát nói.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, một đôi mắt to vô cùng nghiêm túc, thẳng thắn mà nhìn anh!

Trước đó, anh đã cho cô số của Đường Thiếu Đình, sau khi cô gọi điện thoại, Đường Thiếu Đình có bạn gái, anh ta đã có khởi đầu mới ở nước ngoài, cô không tiện lại đi tìm anh ta, hiện tại, đột nhiên lại muốn đi tìm anh ta...

Chẳng lẽ Đường Thiếu Đình xảy ra chuyện gì?

Trong tay Diệp Kiều nắm chặt di động, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Lục Bắc Kiêu: "Vừa nghe từ một số điện thoại lạ, người trong điện thoại nói, Đình Tử anh ta sắp chết... Lúc anh ta nằm vùng ở K2, trúng một loại độc dược mãn tính, chính anh ta cũng không biết... Em không biết là người nào gọi tới, cũng không biết có phải là thật hay không, em muốn đi tìm anh ta, xác định có phải thật như vậy hay không!"

Ngay trước mặt Dạ Thất, cô nói thẳng.

"Em gọi lại số điện thoại di động của anh ta, tắt máy!" Diệp Kiều ngẩng đầu, nhìn anh, điềm tĩnh nói.

Từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ, cô cũng chưa từng nhàn rỗi, thỉnh thoảng lúc nhớ tới Đường Thiếu Đình, là có chút nghi ngờ, làm một người bạn trung thành, vì cái gì sau khi biết cô tỉnh lại, một cú điện thoại đều không gọi về cho cô.

Có đôi khi nghĩ, có thể là anh ta sợ bạn gái của anh ta ăn dấm đi!

Lục Bắc Kiêu không nói chuyện, cầm lấy điện thoại di động của cô, tìm đến dãy số đường dài quốc tế vừa mới gọi tới, trực tiếp gọi trở lại, đường dây điện thoại trạng thái đang bận. Chuyện như vậy, Diệp Kiều vừa đã làm.

"Không biết là người nào, thực tình hi vọng chuyện này là lừa gạt! Nhưng em nhất định phải mau mau đến xem anh ta!" Cô thở ra một hơi, vẻ mặt vẫn ngưng trọng, người nhìn cũng bình tĩnh, nhưng, trong lòng rốt cuộc là sợ.

Sợ Đình Tử thật sự sắp chết...

Lục Bắc Kiêu cho cô một cái ánh mắt trấn an, móc điện thoại di động của mình từ trong túi quần ra, đi đến cửa sổ, gọi một cú điện thoại ra ngoài. Anh lo lắng cú điện thoại này là thế lực còn sót lại của K2 đánh tới, muốn dụ bọn họ xuất ngoại để trả thù! Bởi vì, nếu bây giờ Diệp Kiều phải xuất ngoại, Lục Bắc Kiêu anh khẳng định sẽ đi cùng!

Cho nên, anh phải xác định, hiện tại Đường Thiếu Đình rốt cuộc như thế nào!

"Tôi muốn biết tình huống cụ thể hiện tại của Đường Thiếu Đình!"

Diệp Kiều nhìn lấy bóng hình của anh, nghe không biết anh nói như vậy với ai, cô đi đến bên giường bệnh, nhìn con trai anh tuấn chân bị thương, ngồi dựa vào đầu giường.

Đương nhiên Dạ Thất biết Đường Thiếu Đình là ai, nhìn lấy dấm vương Lục Đại Ma Vương vì Diệp Kiều Kiều, đối với tình địch cũng để ý như vậy, Dạ Thất không khỏi cảm khái, tình yêu vĩ đại!

Chỉ chốc lát sau, Lục Bắc Kiêu biết tung tích của Đường Thiếu Đình: "Người của anh nói, anh ta vẫn luôn ở khu phố nước T, anh ta mở quán Bar, mỗi ngày buôn bán bình thường, anh ta cũng xuất hiện bình thường! Không thấy anh ta đi đến bệnh viện!"

Nghe nói anh ta vẫn tốt, Diệp Kiều thở dài một hơi, lại cau mày: "Vậy cú điện thoại này là ai gọi tới? Có mục đích gì?"

Lục Bắc Kiêu cúi thấp đầu nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ ngưng trọng, biết cô không đi tự mình đi gặp Đường Thiếu Đình, sẽ không an tâm.

"Bây giờ anh liên lạc Lục Tư Lệnh, xin xuất cảnh, cùng em qua tìm anh ta!" Cô là người trọng nghĩa khí, Lục Bắc Kiêu anh cũng giống như vậy! Đây không phải là lúc ăn dấm, tuy nhiên, thấy cô vì Đường Thiếu Đình kia mà mặt ủ mày chau, trong lòng của anh lúc này vẫn khó chịu.

Diệp Kiều ngồi ở trên ghế một bên giường bệnh, ngửa đầu, cảm động nhìn anh, cầm tay của anh: "Cảm ơn anh Kiêu!"

"Ai... chú Đình của con thật sự là vĩnh viễn không thay đổi được số phận làm nam phụ nha!" Diệp Kiều ngồi ở trên giường bệnh yếu ớt nói câu.

Đôi vợ chồng đồng thời nhìn về phía cậu, hai miệng một lời hỏi: "Có ý gì? !"

"Chú Đình kiếp trước là sư huynh của Diệp Kiều Kiều , cũng vì Diệp Kiều Kiều vào sinh ra tử nha!" Dạ Thất không sợ c.h.ế.t nói, lúc nói chuyện, nghịch ngợm nhìn Lục Đại Ma Vương.

Lục Bắc Kiêu mặt đen lên nhìn cậu chằm chằm!

"Cha, con nói chính là sự thật nha!" Dạ Thất nhún vai nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-567.html.]

"Vậy thì thế nào? ! Mẹ của con mãi mãi chính là người của cha!" Lục Đại Ma Vương bá đạo nói, hướng hũ dấm chua loét này của mình về phía Diệp Kiều Đường Thiếu Đình này tốt nhất không có việc gì!

Tuy Đường Thiếu Đình là tình địch lớn nhất của anh, nhưng Lục Bắc Kiêu anh thật thật sự cũng không phải là người đàn ông hẹp hòi, anh cũng tôn trọng Đường Thiếu Đình là người đàn ông tốt, đương nhiên không hy vọng anh ta có chuyện!

Lại nói, nếu như Đường Thiếu Đình là bởi vì giúp Diệp Kiều nằm vùng mà bị chết, Diệp Kiều sẽ tự trách cả một đời, anh là người rất keo kiệt, không hy vọng người phụ nữ của anh trong lòng vẫn luôn có vị trí để cho người đàn ông khác, dù là đầu ngón tay lớn nhỏ cũng không được!

Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai cha con, Dạ Thất vội vàng từ dưới giường, bên trong giày của cậu lấy ra t.h.u.ố.c lá đã trộm giấu đi, ra hiệu lục Đại Ma Vương mở cửa sổ ra, tản mùi!

Lục Bắc Kiêu trừng mắt liếc cậu một cái, tiểu tử thối đã nghiện thuốc, anh vẫn là đi mở cửa sổ, chỉ chốc lát sau, hai cha con cấu kết với nhau làm việc xấu hút thuốc ở trong phòng bệnh.

"Cha, cũng không phải con cố ý làm ngài thương tâm, kiếp trước chú Đình là yêu Diệp Kiều Kiều!" Dạ Thất chân thành nói, hít mây nhả khói, tư thế hút thuốc vô cùng soái khí, bên trong soái khí lộ ra tà khí.

Lục Bắc Kiêu nhìn cậu chằm chằm: "Con không nói, không ai biết!"

"Con nói, là để người quý trọng gấp đôi Diệp Kiều Kiều!" Dạ Thất cười nói, mắt sắc xa xăm...

Lục Bắc Kiêu đi đến bên giường, lặp lại gõ xuống đầu của cậu, nhìn như dùng sức, kỳ thực cũng không có đánh đau cậu: "Cả đời này ông đây không trân quý mẹ cậu lúc nào hả ? ! Mẹ của cậu kiếp trước làm như vậy, cha của cậu đây vẫn yêu cô ấy đến c.h.ế.t như cũ!"

Dạ Thất sờ lấy cái ót, dáng vẻ ủy khuất, thấy bác sĩ đi cửa, liền vội vàng nhét tàn thuốc vào trong chăn , dập tắt trên sàng giường.

"Cha! Người có thể đừng hút thuốc trong phòng bệnh được không?" Dạ Thất cất giọng nói.

Bác sĩ nữ kiểm tra phòng nghiêm túc mà liếc nhìn Lục Bắc Kiêu, bất quá, Trung tá Lục chỉ là chậm rãi dập tắt thuốc, dáng vẻ lạnh lùng, không nhìn đến sắc mặt vô cùng khó coi và lạnh lùng của bác sĩ nữ này, anh một câu không nói, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ nữ mặc áo khoác trắng, lạnh lùng như băng, nhìn Dạ Thất.

"Đại Minh Ven Hồ! Cậu trừng cái gì mà trừng, tôi cũng không có hút thuốc, cha tôi rút ra, có bản lĩnh cậu tìm ông ta đi!" Dạ Thất la ầm lên.

Đại Minh Ven Hồ, là biệt hiệu cậu đặt cho vị bác sĩ thực tập nữ này, cô ấy tên thật là "Hạ Hòa" !

Hạ Hòa, Hạ Hà, Hạ Vũ Hà, Đại Minh Ven Hồ Hạ Vũ Hà.

Hạ Hòa không để ý cậu tí nào, đi đến bên đầu giường ném một bao mềm Trung Hoa và cái bật lửa vào thùng rác, lại bỗng nhiên để lộ chăn mền, trên sàng giường, bất ngờ rút một cây t.h.u.ố.c lá còn nửa đoạn, vẫn có khói bụi đen sì!

Khóe miệng mỹ nhân lạnh lùng cuối cùng cũng vẽ ra một tia cười, trừng mắt liếc Dạ Thất một cái: "Kéo quần xuống, tiêm!"

Cô ấy dứt lời, kéo khẩu trang lên, đi đến bên xe đẩy, động tác lưu loát xé bao bì bên ngoài của ống tiêm dùng một lần một cách gọn gàng..

"Tôi không muốn tiêm!" Tay Dạ Thất che lấy cái mông, lớn tiếng kháng cự, nếu không phải một cái chân bị treo, Tiểu Thất gia cậu đã sớm chạy!

Tay phải Đại Minh Ven Hồ cầm ống kim, cây kim dài nhỏ hướng lên trên, mũi kim ứa ra giọt nước, đi đến phía giường bệnh, Dạ Thất giống như đứa trẻ ba tuổi sợ tiêm, không ngừng trốn...

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu thảm thiết của Dạ Thất!

——

Trên con phố nước ngoài đầy hương vị lạ, nhộn nhịp, sôi động như ngày thường.

Người phụ nữ xõa tóc dài, mặc áo sơ mi trắng, quần ngắn, giày thể thao, đeo kính râm, tay phải nắm chắc bàn tay to thô ráp của người đàn ông bên cạnh, người đàn ông cũng đeo kính râm, mặc quần bò, áo T màu đen, bọn họ vô ý ngắm cảnh, xuyên qua đám người rộn ràng, đi đến khu phố người Hoa vô cùng yên tĩnh vào ban ngày.

DTV

Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều cùng Lục Bắc Kiêu xuất ngoại, anh là quân nhân tại ngũ, không có tình huống đặc biệt không cho phép xuất cảnh, xin vài ngày, mới được phê chuẩn.

âm thầm đi theo đám bọn họ tới đây, còn có mấy người bộ đội Ảnh Tử, để phòng có bẫy.

Vị trí khu phố người Hoa gần một loạt quán bar nhất, ban ngày, nơi này yên tĩnh dị thường.

Diệp Kiều liếc một cái liền chú ý tới một quán bar tên "Suns", ngoài cửa còn treo hai đèn lồng đỏ hình bầu dục.

Suns, trong tiếng Latinh có nghĩa là cây thuốc phiện, lúc cô từng ở nước Mỹ, dùng qua cái tên này.

Nhưng cô đi đến quán bar sát vách tên "Basement", bởi vì, lúc trước bọn họ điều tra, Đường Thiếu Đình mở quán bar tên "Căn Cứ" .

Quán bar khóa cửa, còn chưa đến thời gian buôn bán, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.

Buổi sáng bọn họ đã đi qua nơi ở của Đường Thiếu Đình, nhưng anh ta không ở chỗ kia, phòng trọ đã bị anh ta bán, nhà kia là lúc trước Diệp Kiều đưa cho anh ta, bao gồm cả hộ tịch ở nước T này, tất cả đều ở trước lúc cô xảy ra chuyện đã sắp xếp xong xuôi giúp anh ta.

"Tối nay lại đến, tìm một chỗ ăn cơm đi!" Lục Bắc Kiêu dứt lời, kéo cô trở về.

Bọn họ vừa đi không xa, từ quán bar đầu ngõ, một bóng hình cao lớn đi ra, người đàn ông nhếch miệng lên, lẩm bẩm nói: "Em Kiều, em tìm đến anh..."

Nhìn bóng dáng hoạt bát của cô, nụ cười của anh ta càng lúc càng lớn, lúc thấy cô quay đầu lại, anh ta liền vội vàng xoay người, nhanh chóng lách vào trong ngõ hẻm!

——

Mặt trời lặn phía tây, người đàn ông mặc quần bò rách, áo T màu đen, tiến vào môi trường dơ dáy bẩn thỉu trong ngõ nhỏ, giẫm lên trên bậc thang gỗ đến lầu ba, đến cửa một gian phòng cho thuê, gõ cửa hồi lâu, cũng không ai mở cửa, dứt khoát gỡ cái móc chìa khóa xuống, lấy công cụ móc ngoáy tai nhỏ mở khóa cửa ra.

Cửa mở, liếc mắt liền thấy được đứng bên cái giường đơn, một bóng người thướt tha đang mặc quần áo.

Người phụ nữ mặc áo lót màu đen, đang xoay người mặc quần bò, đưa lưng về phía cửa, cảm giác cửa mở, cô ta mãnh liệt xoay người, hai tay che ngực, thấy một người đàn ông đầy tà khí, dựa vào khung cửa, bên trong miệng ngậm điếu thuốc, đang nhìn mình.

"Che cái gì, đều là đồ giả, cho tôi nhìn cũng khinh thường!" Anh ta ngả ngớn nói.

Vẻ mặt người phụ nữ vốn dĩ đang khẩn trương khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, toàn thân buông lỏng xuống, hai tay cũng buông xuống.

Chiếc cúp che đậy ba phần tư bao vây hình tròn một cách hoàn mỹ, màu đen nổi bật da thịt trắng noãn, cho dù là gợi cảm, người phụ nữ đối mặt với anh ta, chậm rãi kéo quần bò từ chỗ bắp chân lên trên.

Ánh mắt người đàn ông tận tâm đánh giá khu vực tam giác thần bí này, nhếch miệng lên: "Cắt đi thật đúng là sạch sẽ!"

Người phụ nữ đã kéo quần lên, kéo khóa kéo, buộc đai lưng lên, nhặt một chiếc áo sơ mi trắng xuyên thấu mỏng như cánh ve trên mặt đất lên, khoác lên trên người, một bộ quần áo thật to, nút thắt một cái cũng không cài, đi tới cửa, tay phải chải vuốt mái tóc dài màu đỏ buông xuống ra sau trán, đi tới cửa, cướp t.h.u.ố.c lá bên trong miệng người đàn ông đi, ngậm lên miệng.

"Nghĩ thông suốt rồi, muốn tìm em chơi?" Người phụ nữ phong tình vạn chủng nói, miệng hút t.h.u.ố.c lá thật sâu, nhả ra vòng khói vào mặt của anh ta, âm thanh nũng nịu chọc người.

Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ này còn giống như thiên sứ thanh thuần, dáng người, tác phong, lại như ma quỷ.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhẹ vỗ khuôn mặt của cô ta, ánh mắt tà ác rơi vào cánh môi màu sắc mỹ lệ của cô ta: "Nói lại lần nữa xem, anh Đình tôi không có hứng thú với đàn ông!"

Từng chữ nói ra, tốc độ nói cực chậm, khóe miệng còn vẽ ra cười.

Người phụ nữ gần sát anh ta, cả thân thể giống như dựa vào trên người của anh ta, vẻ mặt yêu mị: "Thử một chút lạc, ngộ nhỡ sau khi thử xong, muốn ngừng còn không được đâu?"

Ánh mắt sáng rực không hề chớp mắt khóa lại khuôn mặt tuấn tú và hoàn mỹ kia!

Đường Thiếu Đình không nói chuyện, móc tiền mặt từ trong túi quần ra, nhét vào trong túi trước áo sơ mi trắng của cô ta, vẻ mặt người phụ nữ mừng rỡ : "Khách khí cái gì, mọi người đều có nhu cầu mà!" Ngoài miệng nói như vậy, lại đang vui vẻ đếm tiền mặt rồi.

"Đêm nay tiếp tục làm bạn gái của tôi!" Người đàn ông đưa lưng về phía cô ta, cất giọng nói.

"A? Không phải muốn cùng em phiên vân phúc vũ? !" Vẻ mặt người phụ nữ mất mát!

Loading...