Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 575

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:39:03
Lượt xem: 9

Diệp Kiều mê man cả người, vẫn không nhúc nhích, quanh người đều là hơi thở nam tính của một người quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm, bóng đen cao lớn ở ngay bên cạnh cô, cô ngước mắt lên, nhìn lên phía trên bên trái…

Người đàn ông ngang ngược y như trước kia sống sờ sờ trước mắt, chồng của cô, Lục Bắc Kiêu, đang ở ngay bên cạnh cô!

Chủ nhân của bàn tay heo trợn to mắt chó nhìn cánh tay bị bẻ ngược 90 độ lui sau của mình, vẻ mặt ngơ ngác, mấy giây sau, chỉ nghe gã phát ra tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết!

Cái tay nắm lấy cái tay 90 độ kia, giậm chân, không ngừng kêu rên với vẻ mặt vặn vẹo.

Người đàn ông lạnh mặt nhìn với toàn thân tràn đầy sát khí, thật ra, bẻ gãy cái tay heo này cũng không thể giải tỏa được cơn giận trong n.g.ự.c anh, đồ đáng chết, lại dám sờ mặt cô, còn muốn tấn công n.g.ự.c cô, nếu anh đến chậm một bước thì gã đã được như ý rồi!

Đồng bọn của bàn tay heo thấy vậy thì đều kinh hãi, như mà đây là địa bàn của đám du côn bọn họ, sao lại sợ một người nước ngoài được, hơn nữa, bọn họ người đông thế mạnh!

Ba tên côn đồ lại gần anh, miệng hùng hổ nói tiếng nước T, Lục Bắc Kiêu nghe hiểu hết.

Anh kéo bà Lục vẫn còn đang sững sờ vào lòng, khỉnh bỉ nhìn ba tên côn đồ không biết sống c.h.ế.t này như nhìn lũ kiến hôi, thậm chí chủ động giơ chân lên đá một cú cho cái tên bàn tay heo đang gào khóc kia bay ra ngoài mấy mét!

Ba tên khác thấy đồng bọn bị ngược đãi như vậy, bỗng rút từ sau thắt lưng ra một con d.a.o và vọt về phía anh, chính vì Diệp Kiều bị bàn tay heo sờ soạng khuôn mặt, bị những con ch.ó tạp chủng này giở trò mà trong n.g.ự.c Lục Bắc Kiêu bây giờ ngùn ngụt lửa giận không có chỗ trút, bọn chúng lại còn không sợ c.h.ế.t chủ động cho anh phóng lửa!

Cánh tay trái của anh ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé vẫn còn ngây ngốc vào lòng, một kẻ không sợ c.h.ế.t cầm d.a.o xông về phía anh, giơ cánh tay lên, c.h.é.m mạnh xuống, anh vững vàng nâng tay phải lên, tóm lấy cổ tay đối phương, đối phương dốc sức giãy dụa, sức lực toàn thân cũng không bằng một cánh tay của anh, Lục Bắc Kiêu tàn ác nhếch môi, cánh tay phải lắc mạnh sang bên phải một cái, lại là tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, đối phương bị ép buông tay, con d.a.o vào tay Lục Bắc Kiêu!

Hai kẻ khác đã tiến lại gần họ một trước một sau, anh ôm Diệp Kiều xoay người, đồng thời giơ chân dài lên, đạp trúng phần bụng của tên côn đồ phía trước, con d.a.o trong tay phải hạ xuống cánh tay của người đàn ông phía sau.

Trong con hẻm mờ tối, từng tiếng kêu rên vang lên, bốn tên côn đồ ngã trên mặt đất, gãy xương, bị thương, còn cái tên đàn ông trung niên lừa gạt Diệp Kiều kia thì sợ đến mức tè ra quần mà bỏ trốn!

“Mở to mắt chó của bọn mày lên mà nhìn, tao, là chồng cô ấy!”. Lục Bắc Kia dùng tiếng nước T lạnh lùng nói với bọn côn đồ. Nghĩ lại cái đám chó má này trước đó còn nói bọn chúng là chồng cô, anh đã muốn đá bể hạ bộ của bọn chúng rồi!

“Ông xã…”. Người phụ nữ mê man, chỉ số IQ giảm sút, thất hồn lạc phách, cuối cùng cũng hoàn hồn, ngửa mặt lên, nương theo đèn đường ở đối diện mà nhìn mặt anh, lẩm bẩm gọi.

Lục Bắc Kiêu nguyên vẹn không hao tổn gì, mặc áo sơ mi đen, quần jean, giày Martin giản dị, đang ở trước mắt cô.

Lục Bắc Kiêu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cưng chiều xen lẫn đau lòng: “Đã bảo em ngoan ngoãn, sao em còn chạy lung tung?!”

Giọng điệu trách cứ như đang dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi không nghe lời vậy.

Nói xong, anh nắm tay cô đi ngay, Diệp Kiều còn lo lắng, anh đi được mấy bước cô mới nhấc chân, bị anh kéo về phía trước, cô mặc váy dài, mang dép xỏ ngón, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang xác nhận, rốt cuộc có phải là anh thật hay không vậy.

Cô đang đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng vì thất tình với anh mấy ngày nay, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô một cách oai phong, thế nên cô cảm thấy điều này không chân thật.

Bàn tay to thô ráp đang nắm thật c.h.ặ.t t.a.y mình, không phải của anh thì của ai?

Người đàn ông cao lớn đồ sộ, không phải anh thì là ai?

Đi ra khỏi con hẻm nhỏ u ám, đến bên lề đường ngựa xe như nước, anh ngoài người lại nhìn cô đang bước chậm rãi, khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, anh ngây ngẩn cả người.

Anh khom người đứng trước mặt cô, hai tay vịn lên bả vai cô, nhếch miệng lên: “Đồ ngốc, anh hứa sẽ trở về, em còn lo lắng bậy bạ! Có ngốc không?”

“Bà Lục của anh thật là ngu ngốc, bình thường tinh ranh như con bọ chét vậy, vừa rồi bị người ta lừa đi đâu là đi đó, còn bị người ta sờ mặt!”. Anh lại nói, giọng điệu vừa cưng chiều lại vừa mang một chút ý chỉ trích.

Bà Lục nào đó nước mắt không ngừng rơi, bị đè nén chừng mấy ngày, vẫn nhịn, bây giờ rốt cuộc cũng òa khóc.

“Lục! Bắc! Kiêu!”. Anh đang định lau nước mắt trên mặt cô thì cô đột nhiên cắn răng rống tên của anh từng chữ một!

Diệp Kiều trợn to hai mắt, vẻ mặt hung dữ, ở trên con đường đông đúc với ngọn đèn mờ ảo, cô rống anh, dốc hết sức lực toàn thân, ai không biết còn tưởng rằng hai vợ chồng đang cãi nhau!

Lục đại ma vương không sợ trời không sợ đất, bị cô rống mà sợ sệt trông lòng.

“Đây! Bà Lục, có chuyện gì thì về khách sạn nói…”

“Anh về từ lúc nào?!”. Anh đang định nắm tay cô thì cô gạt mạnh ra, lại gào thét hỏi anh.

Thấy anh cũng chỉ mặc đồ từ trong nhà mang đi, Diệp Kiều mới nhận ra, trước đó anh về rồi, vậy thì lúc trước không phải cô nằm mơ, đúng là anh đã về, tắm, cạo râu, ở trần đi qua đi lại trong phòng, còn sờ đầu cô, đều là thật!

“Về được bảy tiếng rồi!”. Lục Bắc Kiêu nâng tay trái lên xem đồng hồ, lại nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói.

Diệp Kiều giơ tay lên muốn đánh anh!

Tay lại hạ xuống cánh tay anh, dồn sức mà đập, đập đến mức đau cả lòng bàn tay!

“Anh đã về từ sớm, mà không nói với em?! Anh không đánh thức em?! Lục Bắc Kiêu! Mụ nội anh! Đồ biến thái!”. Diệp Kiều rống lên, tỏ vẻ rất muốn ăn thịt anh, nhấc chấn đá chân anh, chiếc dép xỏ ngón bay ra ngoài, chân cũng đá đau, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt vì bị anh làm tức giận!

Lúc cô thức dậy, trong phòng rõ ràng không có ai!

Cô đau lòng đến mức hồn bay phách lạc, sắp không thở nổi rồi, kết quả, anh đã về từ sớm, nhưng cô không biết!

Người đàn ông lạnh lùng cao 1m86 đứng trên con đường người đến người đi, đang bị người phụ nữ nhỏ bé dạy dỗ, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, anh cười khổ: “Bà Lục, anh đã gọi em nhiều lần, nhưng em ngủ quá sâu, không tỉnh!”

Anh tỏ vẻ “Trách anh sao ~?”, khuôn mặt ấm ức vô cùng.

Lời giải thích này cũng không xua tan được cơn tức giận của cô: “Anh không biết đường lay em tỉnh à?! Anh là tên khốn kiếp! Anh cố ý! Anh biến thái! Tôi hận anh!”

Diệp Kiều không để ý hình tượng mà rống lên, bị anh chọc tức điên lên, lại đá anh, một chiếc dép kia cũng đá bay ra ngoài!

“Ngoan ngoan ngoan, về khách sạn trước đã!”. Anh cũng không muốn bị người ta nhìn như khỉ, ôm ngang cô lên rồi đi ngay, vừa đi vừa nhặt hai chiếc xép bay rất xa.

Diệp Kiều không ngừng đánh lên n.g.ự.c anh, không ngừng quở trách anh: “Anh không sao, cũng không biết gọi điện về báo bình an cho em à?! Cố ý để em không dễ chịu! Lục Bắc Kiêu! Anh khá lắm! Anh không muốn sống với em nữa có đúng không?! Mụ nội anh!”

“Điện thoại của anh mất rồi!”. Anh cười giải thích, bước nhanh hơn, mặc dù đang ở nước ngoài, không ai biết anh, nhưng mà bị bà xã đại nhân dạy dỗ trên đường như một đứa cháu thì vẫn rất mất mặt!

“Mất điện thoại thì anh không biết dùng điện thoại của những người khác à?!”. Lời giải thích này của anh nào có thể khiến cô nguôi giận, cô lớn tiếng chất vấn, nắm tay đ.ấ.m lên n.g.ự.c anh.

“Rừng mưa nhiệt đới hoang sơ, không có tín hiệu, trên máy bay trực thắng không thể mở máy”. Anh tiếp tục giải thích.

Lời giải thích này trong mắt Diệp Kiều là có độ thuyết phục quá yếu, tóm lại là, chính là lỗi của anh, tội của anh không thể tha thứ.

Diệp Kiều không dám nhớ lại mấy ngày nay mình vượt qua thế nào, cái cảm giác muốn khóc mà khóc không được, giống như bị ai bóp cổ, thở không ra hơi quá khó chịu, cô lại phẫn hận đ.ấ.m anh mấy cái.

“Cho anh không đánh thức anh này, cho anh không làm này!”. Cô nghiến răng nghiến lợi.

Ông Lục “phạm sai lầm” chỉ cười haha chấp nhận, rõ ràng anh rất oan uổng.

Thế mà trong thang máy còn có không ít khách, bà Lục đang đắm chìm trong sự phẫn nộ và khổ sở đang không ngừng đánh anh, người ngoài còn tưởng anh làm gì cô, ánh mắt của họ rất quái dị, thậm chí còn có người tốt bụng quan tâm hỏi Diệp Kiều có cần sự giúp đỡ hay không.

Diệp Kiều lau nước mắt, nở nụ cười cảm kích nói: “Cảm ơn đã quan tâm tôi, thật ra tôi đang dạy dỗ ông chồng không nghe lời, không hiểu chuyện của tôi, anh ấy không bắt nạt tôi, là tôi đang áp dụng bạo lực gia đình với anh ấy!”

Không nghe lời, không hiểu chuyện?

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngoài ba mươi tuổi, nghe bà Lục miêu tả anh như miêu tả một đứa nhỏ ba tuổi trước mặt người ngoài, anh hiền lành cười cứng ngắc, cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng kéo cô ra ngoài.

Đánh chửi cả quãng đường, Diệp Kiều cũng nguôi giận được một nửa rồi, nhưng sau khi vào phòng, cơn giận lại dâng lên nữa rồi.

Cô cởi dép trên chân ra, ném về phía anh như một người đàn bà chanh chua!

Cô rất tức giận, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô, đầu tóc rối bời, n.g.ự.c phập phồng mãnh liệt, tuy anh rất oan uổng, nhưng vẫn để mặc cô trút giận.

Cô bước về phía anh, đứng trước mặt anh, đôi mắt to tròn cẩn thận quan sát anh từ đầu đến chân, xác định anh nguyên vẹn không một chút tổn hại.

“Sao anh không lay em tỉnh? Anh có biết em thức dậy thấy anh vẫn chưa về, trong lòng em khó chịu thế nào không? Lục Bắc Kiêu, em sắp c.h.ế.t luôn rồi, anh biết không?”. Cô đá lên bắp chân anh, tức giận nói.

Anh cười khổ trong lòng, lại quả thật yêu thương cô, cái cảm nhận đó, vào lúc cô sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác, anh đã từng được trải qua một cách thấm thía!

Anh khom người ôm lấy mặt cô, thành khẩn nói: “Nghe nói em ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, lại ngủ sâu như vậy, anh nào cam lòng đánh thức em?”

“Thế sao em tỉnh dậy, không có anh trong phòng, không phải anh nên trông chừng em sao?”. Diệp Kiều càng gào to hơn.

“Anh đi siêu thị mua chút thức ăn, định nấu cho em ăn, em luôn chê đồ ăn bên này khó ăn”. Anh giải thích.

Mặc dù lý do này rất cảm động, nhưng mà, vô dụng.

“Anh tưởng em là heo sao? Anh mất tích mấy ngày, em còn nuốt trôi thức ăn sao? Em chi muốn nhìn thấy anh thôi! Lục Bắc Kiêu, em muốn cắn c.h.ế.t anh!”

“Cho em cắn”. Anh mặt dày kề sát môi mình vào môi cô, nhưng mà, bà Lục dã man đã cởi áo sơ mi của anh ra, cắn mạnh lên bờ vai anh.

Cũng không phải là cắn mút, mà là cắn thật, cắn lên bắp vai cứng như sắt thép của anh, không cắn nổi cũng muốn cắn!

Hai cánh tay cô lại giống như cây tơ hồng, quấn quýt lấy hông anh.

Anh thật sự bị cô dồn sức cắn rách da, nếm được mùi m.á.u tươi rồi, cô hung hăng hít lấy mùi m.á.u của anh, chỉ khi ăn anh mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng cô, dần dần, nước mắt cũng xông lên, sau khi giải tỏa một trận như điên, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cô buông bờ vai của anh ra, thả đôi chân đang kiễng xuống, dán khuôn mặt lên n.g.ự.c anh, vừa rồi còn la lối om sòm như một người đàn bà chanh chua, bây giờ lại tĩnh lặng như một trinh nữ.

“Nghe nói xảy ra vụ nổ, anh có bị thương không?”. Cô nhẹ giọng hỏi.

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô: “Không phát hiện một vết thương nào! Lúc nổ, anh đã trốn trong đường ống, xui cái đường ống đó là đường ống nước thải, nối thẳng vào biển, sau khi ngâm mình một ngày, trôi nổi trên một hòn đảo, may mắn có thuyền đánh cá đi ngang qua!”

Anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, anh sẽ không nói với cô rằng suýt nữa anh đã làm mồi cho cá mập đâu!

Nhưng mười mấy năm trước lúc anh học ở trường học thợ săn, anh đã được huấn luyện về lặn biển sâu và phiêu lưu rồi.

Diệp Kiều không nói gì, chỉ ôm anh càng chặt hơn.

Không biết qua bao lâu, anh kéo cô ra: “Hết giận rồi?”

Diệp Kiều trợn trắng mắt, vẫn gật đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú nguyên vẹn không chút sứt mẻ của anh, cô kiễng hai chân lên, muốn hôn anh, lại bị anh đánh vào mông.

“Làm gì đó?”. Lại dám đánh cô!

“Bà Lục, em hết giận rồi, nhưng anh đây vẫn chưa xả giận đâu! Em chạy lung tung cái gì? Còn bị người ta lừa gạt, mấy tên côn đồ kia giở trò với em, em còn ngây ngốc mặc kệ, mặt cũng bị sờ soạng, nếu anh đến chậm một bước thì sẽ thế nào đây?”.

Nhớ lại, anh còn muốn g.i.ế.c người!

Diệp Kiều cũng không sợ anh, ngược lại còn hung dữ nhìn anh chằm chằm: “Đầu sỏ gây chuyện không phải là anh à? Ai bảo anh mất liên lạc? Lục Bắc Kiêu! Lúc đó em nhớ đến chuyện anh mất tích, cái gì cũng không thể suy nghĩ được nữa, hồn vía bay đi đâu mất! Sau này anh còn dám như vậy nữa, tất cả hậu quả đều do anh gánh chịu!”

Anh không nói gì, chỉ đột nhiên ôm lấy cô, vào phòng vệ sinh, lấy khăn lông ướt lau lên gò má của cô đã bị bàn tay heo chạm qua!

Ném khăn đi, anh giữ lấy cằm cô, khom người, xấu xa nói: “Cục cưng, có bà xã báu vật người gặp người thích như em, anh có c.h.ế.t thì con mẹ nó cũng đừng ai hòng mơ mộng đến người phụ nữ của anh!”.

Nói xong, anh hung tợn ngăn chặn môi cô.

Đó chỉ là một câu nói đùa thôi, anh biết, cho dù anh c.h.ế.t thật, cô cũng sẽ không tái hôn, không sống tốt bên một người đàn ông nào khác.

Nụ hôn này kéo dài từ phòng vệ sinh ra đến giường, gần mười phút, anh đang định làm động tác tiếp theo thì bị cô ngăn lại: “Đói bụng!”

“Lát nữa cho em ăn no!”. Anh nói xong là kéo váy cô ngay.

“Đói bụng rồi!”. Diệp Kiều hò hét.

Người đàn ông tức cười, ôm lấy mặt cô, ngủ một giấc, sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, không tiều tụy như lúc anh vừa trở lại nữa: “Vừa rồi ai mới nói không phải heo, nuốt không trôi?”

Diệp Kiều: “…”.

Cô đá lên bụng anh, anh bắt lấy bàn chân cô hôn mạnh một cái, sau đó mới ngồi dậy, đi nấu cơm cho cô.

“Vệ sĩ cũng do anh bảo đi à?”. Cô hỏi một câu.

“Đúng”. Anh cũng không quay đầu lại, lúc đi tới cửa mới xoay người nói: “Bà Lục, trước đó em mặc áo sơ mi trông rất gợi cảm!”.

Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài.

Diệp Kiều “a a a” vài tiếng, nhảy bật trên giường, vì anh trở về mà đã yên tâm hơn.

Sau khi làm loạn, nghĩ đến Đường Thiếu Đình, cô lập tức gọi điệ thoại đến bệnh viện, nhận được tin rằng các dấu hiệu sinh tồn của anh ta đều đã bình thường, chẳng qua là vẫn chưa tỉnh.

Ưu Ưu vẫn đang canh giữ.

Độc đã giải, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, cô không lo lắng cho anh ta lắm.

Trong phòng bếp, dưới ánh đèn nhu hòa ấm áp, người đàn ông đeo tạp dề, đang nghiêm túc nấu cơm, người phụ nữ bé nhỏ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng cao lớn kia mà không hề chớp mắt, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Lúc Lục Bắc Kiêu xoay người lại, chỉ thấy bà Lục với mái tóc xoăn như tảo biển đang mặc áo sơ mi trắng của anh, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa phòng bếp.

Cô mặc áo sơ mi của anh, áo sơ mi trắng bình thường mặc trên người cô lại gợi cảm c.h.ế.t người, đồng thời có một cảm giác gắn bó không khoảng cách.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, không ai nói gì cả, trong nồi không ngừng phát ra tiếng ục ục, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Nhìn sâu vào ánh mắt nhau, đều là tình cảm trìu mến, không cần ngôn từ, ai cũng hiểu.

Anh phá vỡ sự im lặng trước, cong môi nói: “Bà Lục, cái ánh mắt đó của em là gì vậy?”

Anh dời mắt xuống nhìn lên đôi chân ngọc ngà thon thả gợi cảm của cô, vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới che được đến bắp đùi của cô.

Cô bước về phía anh, tò mò hỏi: “Ánh mắt gì cơ?”

Ánh mắt anh chuyển từ sáng màu sang tối màu: “Ánh mắt mau ăn anh đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-575.html.]

Diệp Kiều: “…”

Anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi! Rõ ràng ánh mắt của cô là trìu mến thành thật!

“Ăn anh? Gặm được không? Cả người toàn là cơ bắp!”

Cô nói xong rồi đi tới cạnh bếp, dở nắp nồi ra nhìn một nồi mì hải sản, thèm thuồng đến nuốt nước miếng.

Mấy ngày nay, nào nuốt trôi được thứ gì, khi nào thật sự cảm thấy đói bụng thì ăn qua loa mấy miếng bánh mì, uống chút nước lọc, cũng không biết suy nghĩ gì, niềm an ủi duy nhất đó chính là Tiểu Thất.

Lúc gọi video cậu luôn nói rằng Lục đại ma vương sẽ không sao, còn nói với cô chuyện kiếp trước Lục đại ma vương cúi đầu xưng thần trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.

Cô vặn nhỏ lửa lại một chút, thắt lưng bị anh ôm chặt từ đằng sau, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Cảm giác được anh ôm từ đằng sau thật tuyệt, cảm thấy ấm áp và có chỗ dựa!

“Bà Lục, ý an là tú sắc khả xan*! Lẽ nào em không cảm thấy chồng em tú sắc khả xan sao?”. Anh tiếp tục nói một cách không đứng đắn.

(*) Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm.

Diệp Kiều: “…Anh Kiêu, da mặt của anh tỉ lệ thuận với thời gian đấy, càng ngày càng dày!”

Lục Bắc Kiêu: “Rõ ràng là sự thật!”

Diệp Kiều muốn dùng cái muôi đập anh!

Cô vừa múc mì vừa hỏi: “Mấy người Vô Ảnh biết anh bình an không?”

“Đều biết hết! Đang trên đường về!”. Anh trầm giọng nói.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra ban công hóng gió, ăn mì, anh còn mở rượu vang.

Vừa ăn vừa nói đến quá trình lấy thuốc giải.

“Ưu Ưu rất si mê anh Đình, đáng tiếc, anh ấy vẫn không biết!”. Diệp Kiều cảm thán, cụng ly với anh một cái.

“Anh rất mong chờ dáng vẻ ngã xuống của anh ta đấy!”

Đối với tình địch, anh không có ánh mắt hảo tâm gì cả đâu.

Diệp Kiều uống rất nhiều, đứng dậy nằm ngoài ra lan can ngắm cảnh đêm, cái m.ô.n.g dưới lớp áo sơ mi như ẩn như hiện, khiến anh khô nóng đến mức phải cởi nút áo sơ mi xuống đến ngực, ôm lấy cô từ đằng sau.

Anh cắn lên cổ áo sơ mi của cô, kéo nó lui sau, sau đó gặm nhấm làn da mềm mại của cô…

“Lục Bắc Kiêu! Anh thôi đi! Em vẫn còn rất giận, em đã nói với anh rồi! Im hơi lặng tiếng đến Nam Mỹ, thật là đáng ghét!”. Cô quay đầu kháng nghị, giọng đã ngà ngà say.

Cô thật là nhỏ mọn, may mà mấy năm nay anh đều làm mọi việc chu đáo toàn diện, nếu không…không biết bị cô phạt quỳ bao nhiêu lần nữa!

Anh tiếp tục hôn lên cái gáy nhạy cảm của cô, vừa hôn vừa hít mùi hương trên người cô: “Bà Lục, anh sợ em làm khó, nên dứt khoát không từ mà biệt! Nếu em biết lấy thuốc giải rất nguy hiểm, em sẽ cho anh đi sao? Không cho anh đi, cái tên Đường Thiếu Đình kia chỉ có thể chờ c.h.ế.t thôi! Em nói xem, em có làm khó không? Anh không muốn em khó xử nên mới làm vậy!”

Tuy hơi say, cô vẫn hiểu ý anh, lại bị cảm động, tay chậm rãi dời lên trên, âu yếm cặp đùi ngọc ngà cách lớp áo sơ mi, mò đến sung sướng, ồm ồm nói: “Ở dưới cũng không mặc gì, mê hoặc ai? Hửm?”

“Trừ anh ra, còn có thể là ai?”. Cô quay lại, dựa lưng trên lan can, vẻ mặt kiều mị, nói như điều đương nhiên.

“Ừm! Chỉ có thể là ông đây!”. Người đàn ông kiêu ngạo nói, sau đó vùi vào n.g.ự.c cô, quá thú tính…

Chiều cao của hơn hai mươi tầng, ngoài ban công, phía trước trống trải không có tòa nhà nào cả, bên cạnh càng không nhìn thấy, độ che khuất vô cùng tốt, không chỉ thế, cô đã bị anh đè lên bàn ăn, trong lúc cô cầu khẩn sắp khóc, anh mới ôm cô vào phòng ngủ…

Mảng trắng xóa càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi nhìn ra đó là trần nhà màu trắng, bên phải, dụng cụ điện tim nói cho anh biết đây là phòng bệnh của bệnh viện…

Bên trái, có một người nằm bên giường bệnh, là phụ nữ.

“Em Kiều…”.

Cô mặc áo sơ mi của anh, áo sơ mi trắng bình thường mặc trên người cô lại gợi cảm c.h.ế.t người, đồng thời có một cảm giác gắn bó không khoảng cách.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, không ai nói gì cả, trong nồi không ngừng phát ra tiếng ục ục, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Nhìn sâu vào ánh mắt nhau, đều là tình cảm trìu mến, không cần ngôn từ, ai cũng hiểu.

Anh phá vỡ sự im lặng trước, cong môi nói: “Bà Lục, cái ánh mắt đó của em là gì vậy?”

Anh dời mắt xuống nhìn lên đôi chân ngọc ngà thon thả gợi cảm của cô, vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới che được đến bắp đùi của cô.

Cô bước về phía anh, tò mò hỏi: “Ánh mắt gì cơ?”

Ánh mắt anh chuyển từ sáng màu sang tối màu: “Ánh mắt mau ăn anh đi!”

Diệp Kiều: “…”

Anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi! Rõ ràng ánh mắt của cô là trìu mến thành thật!

“Ăn anh? Gặm được không? Cả người toàn là cơ bắp!”

Cô nói xong rồi đi tới cạnh bếp, dở nắp nồi ra nhìn một nồi mì hải sản, thèm thuồng đến nuốt nước miếng.

Mấy ngày nay, nào nuốt trôi được thứ gì, khi nào thật sự cảm thấy đói bụng thì ăn qua loa mấy miếng bánh mì, uống chút nước lọc, cũng không biết suy nghĩ gì, niềm an ủi duy nhất đó chính là Tiểu Thất.

Lúc gọi video cậu luôn nói rằng Lục đại ma vương sẽ không sao, còn nói với cô chuyện kiếp trước Lục đại ma vương cúi đầu xưng thần trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.

Cô vặn nhỏ lửa lại một chút, thắt lưng bị anh ôm chặt từ đằng sau, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Cảm giác được anh ôm từ đằng sau thật tuyệt, cảm thấy ấm áp và có chỗ dựa!

“Bà Lục, ý an là tú sắc khả xan*! Lẽ nào em không cảm thấy chồng em tú sắc khả xan sao?”. Anh tiếp tục nói một cách không đứng đắn.

(*) Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm.

Diệp Kiều: “…Anh Kiêu, da mặt của anh tỉ lệ thuận với thời gian đấy, càng ngày càng dày!”

Lục Bắc Kiêu: “Rõ ràng là sự thật!”

Diệp Kiều muốn dùng cái muôi đập anh!

Cô vừa múc mì vừa hỏi: “Mấy người Vô Ảnh biết anh bình an không?”

“Đều biết hết! Đang trên đường về!”. Anh trầm giọng nói.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra ban công hóng gió, ăn mì, anh còn mở rượu vang.

Vừa ăn vừa nói đến quá trình lấy thuốc giải.

“Ưu Ưu rất si mê anh Đình, đáng tiếc, anh ấy vẫn không biết!”. Diệp Kiều cảm thán, cụng ly với anh một cái.

“Anh rất mong chờ dáng vẻ ngã xuống của anh ta đấy!”

Đối với tình địch, anh không có ánh mắt hảo tâm gì cả đâu.

Diệp Kiều uống rất nhiều, đứng dậy nằm ngoài ra lan can ngắm cảnh đêm, cái m.ô.n.g dưới lớp áo sơ mi như ẩn như hiện, khiến anh khô nóng đến mức phải cởi nút áo sơ mi xuống đến ngực, ôm lấy cô từ đằng sau.

Anh cắn lên cổ áo sơ mi của cô, kéo nó lui sau, sau đó gặm nhấm làn da mềm mại của cô…

“Lục Bắc Kiêu! Anh thôi đi! Em vẫn còn rất giận, em đã nói với anh rồi! Im hơi lặng tiếng đến Nam Mỹ, thật là đáng ghét!”. Cô quay đầu kháng nghị, giọng đã ngà ngà say.

Cô thật là nhỏ mọn, may mà mấy năm nay anh đều làm mọi việc chu đáo toàn diện, nếu không…không biết bị cô phạt quỳ bao nhiêu lần nữa!

Anh tiếp tục hôn lên cái gáy nhạy cảm của cô, vừa hôn vừa hít mùi hương trên người cô: “Bà Lục, anh sợ em làm khó, nên dứt khoát không từ mà biệt! Nếu em biết lấy thuốc giải rất nguy hiểm, em sẽ cho anh đi sao? Không cho anh đi, cái tên Đường Thiếu Đình kia chỉ có thể chờ c.h.ế.t thôi! Em nói xem, em có làm khó không? Anh không muốn em khó xử nên mới làm vậy!”

Tuy hơi say, cô vẫn hiểu ý anh, lại bị cảm động, tay chậm rãi dời lên trên, âu yếm cặp đùi ngọc ngà cách lớp áo sơ mi, mò đến sung sướng, ồm ồm nói: “Ở dưới cũng không mặc gì, mê hoặc ai? Hửm?”

“Trừ anh ra, còn có thể là ai?”. Cô quay lại, dựa lưng trên lan can, vẻ mặt kiều mị, nói như điều đương nhiên.

“Ừm! Chỉ có thể là ông đây!”. Người đàn ông kiêu ngạo nói, sau đó vùi vào n.g.ự.c cô, quá thú tính…

Chiều cao của hơn hai mươi tầng, ngoài ban công, phía trước trống trải không có tòa nhà nào cả, bên cạnh càng không nhìn thấy, độ che khuất vô cùng tốt, không chỉ thế, cô đã bị anh đè lên bàn ăn, trong lúc cô cầu khẩn sắp khóc, anh mới ôm cô vào phòng ngủ…

Mảng trắng xóa càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi nhìn ra đó là trần nhà màu trắng, bên phải, dụng cụ điện tim nói cho anh biết đây là phòng bệnh của bệnh viện…

Bên trái, có một người nằm bên giường bệnh, là phụ nữ.

“Em Kiều…”.

Anh đã nằm mơ một giấc mơ tuyệt đẹp và lãng mạn, cô gái trong mơ giống như gió xuân mười dặm, khiến anh cảm nhận được một cảm giác rung động muốn yêu, cô kéo tay anh chạy nhanh trên vùng quê, cô canh giữ bên giường bệnh của anh, dịu dàng chăm sóc anh.

Nhưng mà, giữa cô và anh luôn tồn tại một lớp sương mù thật mỏng, anh không nhìn thấy rõ mặt cô, cũng không biết cô là ai.

Không hề giống cảm giác mà em Kiều mang lại cho anh…

DTV

Cái cảm giác rung động này, đến bây giờ anh vẫn có thể cảm nhận được, có một sự thôi thôi anh hãy yêu đi.

Ý thức của anh dần dần quay trở lại, càng ngày càng rõ ràng, có thể chắc chắn rằng, người phụ nữ đang ghé lên mép giường không phải là em Kiều.

Là tiên nữ trong mộng của anh?

Người đàn ông trưởng thành 32 tuổi, trái tim nhất thời thót lên tận cổ họng, như thể một thiếu niên mới biết yêu, muốn thấy khuôn mặt của người yêu trong mộng của mình…

Đầu cô ấy nhúc nhích, khuôn mặt cà cà phía dưới.

Lúc này Đường Thiếu Đình mới nhận ra, tay mình bị cô ấy gối lên, mặt cô ấy đang chôn trong lòng bàn tay anh, hơi thở ấm áp phả lên lòng bàn tay anh, cảm giác đó thấm vào nội tâm, như một luồng gió xuân trêu chọc tiếng lòng…

Tiên nữ ngẩng đầu lên…

Đáy lòng Đường Thiếu Đình có một thanh âm đang gào thét, giờ phút này, tâm trạng của anh chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là: Ý loạn tình mê!

Cô gái lại nhúc nhích, một lọn tóc dài rơi ra, cô ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất, người đàn ông trưởng thành trên giường bệnh khao khát được nhìn thấy hoa thơm bằng đôi mắt hừng hực!

Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ vén làn tóc trước trán lên, vuốt lui sau, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ…

Đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, nhìn anh!

Đường Thiếu Đình vốn dĩ nhộn nhạo trong tim, khi nhìn thấy khuôn mặt này, như bị người ta hắt một xô nước đá!

Mẹ kiếp!

Anh tức giận đến mức chửi tục trong lòng!

Tại sao lại là cái tên “nhân yêu*” Ưu Ưu này?!

(*) Một từ mang ý xúc phạm người chuyển giới từ nam sang nữ của người Trung Quốc.

“Anh Đình, anh tỉnh rồi à!”. Ưu Ưu thấy anh đã tỉnh thì vui vẻ nói.

Người đàn ông vừa mới tỉnh lại trông rất suy yếu, râu ria mọc tùm lum, bị tức giận mà đầy m.á.u sống lại, nhảy bật cái ngồi dậy!

Đúng là anh bị tức mà sống dậy!

Vốn dĩ trong lòng đang nghĩ ngợi về một tiên nữ bé nhỏ nào đó đang trông chừng mình, kết quả lại là cái tên nhân yêu này!

Ai mà không tức giận?!

“Sao lại là cô?!”. Đường Thiếu Đình tức giận hỏi, còn có thể nhớ rõ trong lúc mơ mơ màng màng, tiên nữ lấy bông gòn nhúng nước dịu dàng chấm môi anh cho đỡ khô! Ngẫm lại cái hành động dịu dàng đó do cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này làm, anh thật sự rất ghét bỏ trong lòng!

“Nếu không thì anh tưởng là ai?! Chị Kiều à? Chị Kiều và trung tá Lục đang ân ái rồi!”. Ưu Ưu dựa lưng vào ghế, liếc mắt nói với anh.

“Là ai cũng không thể là cô!”. Đường Thiếu Đình tức giận đến mức cắn răng, lẽ nào tiên nữ trong mộng của anh thật sự là cái tên nhân yêu này sao, vừa rồi cô nằm, anh thế mà lại không để ý đến mái tóc màu rượu đỏ của cô!

Fuck!

Đường Thiếu Đình cứ phải gọi là phiền muộn trong lòng!

“Cô nói, Lục Bắc Kiêu đã về rồi?”. Đường Thiếu Đình đang định hút thuốc thì nhìn về phía Ưu Ưu, nghiêm túc nói.

Ý thức được mình còn sống, anh cũng hiểu, chắc là do thuốc giải cứu sống, nghe nói bọn họ đang ân ái, anh không hề ghen tuông một xíu nào, chỉ thở phào thật nhẹ nhõm.

“Đúng vậy, trung tá Lục mang thuốc giải về cho anh, còn xảy ra vụ nổ, anh ấy tìm được đường sống trong chỗ chết!”. Lúc nói chuyện, vết thương trên cánh tay Ưu Ưu vẫn còn sưng đau, nhưng cô ấy chưa từng nhíu mày lấy một cái, cô mặc áo tay dài, anh không nhìn thấy, cũng sẽ không cho anh biết cô cũng ôm huyết thanh chạy trốn khỏi cái chết.

May mà Lục Bắc Kiêu không sao!

Đường Thiếu Đình khẽ cắn môi, rút một điếu thuốc bỏ vào miệng, đang định lấy bật lửa thì điếu thuốc trong miệng bị Ưu Ưu giật mất!

“Vừa tỉnh lại đã hút thuốc!”. Ưu Ưu ra vẻ dạy dỗ anh như một người bạn gái quản lý bạn trai, vẻ mặt âm u.

Loading...