Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 577
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:39:07
Lượt xem: 10
Sau cơn say, đầu đau như sắp nứt, trong đầu Đường Thiếu Đình không ngừng hiện lên những hình ảnh gợi cảm mơ hồ, anh có chút ảo não, thế mà lại mộng xuân!
Cảm giác căng mịn tiêu hồn, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, không khỏi bồi hồi nhớ lại…
Trong đầu anh loáng thoáng hiện lên hình ảnh người phụ nữ có vóc dáng ma mị mà anh muốn đè lên giường, cô ấy đưa lưng về phía mình, cái m.ô.n.g hình quả đào cong vút…chỉ là, không nhìn thấy mặt cô ấy, không nhớ nổi, cảm giác vẫn là, tiên nữ lần trước…
Anh mở to mắt ra nhìn trần nhà, ý thức dần dần rõ ràng, tất cả các giác quan đều khôi phục, trong không khí có một mùi mờ ám nồng nặc!
Loáng thoáng còn có thể nghe được ngoài hơi thở của anh ra thì còn có tiếng hít thở của người thứ hai!
!!!
Lúc anh quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh mình thật sự có một người phụ nữ đang nằm, mái tóc màu đỏ rượu hơi xoăn bung xõa, hầu như che khuất mặt cô ấy, cái màu tóc này…
!!!
Người đàn ông có vẻ mặt khó tin và vặn vẹo, nhìn người phụ nữ nằm trên giường anh mà ngủ, không phải, không phải phụ nữ, là đồ đồng bóng, người chuyển giới!
Trong đầu Đường Thiếu Đình có hàng ngàn câu chửi tục vụt ngang qua!
Lúc này, Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng mở cửa ra chạy vào, từ xa, anh thấy hai con ch.ó ngậm những cục giấy vệ sinh nằm rải rác trên mặt đất và cắn xé một cách rất thích thú!
Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết trong những cục giấy vệ sinh đó có cái gì, là con cháu hậu duệ của anh!
Lại nhìn về phía quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ còn đang ngủ say trên giường mình, Đường Thiếu Đình hò hét trong lòng: “NO!”
Anh bò dậy, tránh Ưu Ưu như tránh ôn dịch, đứng dậy phát hiện mình trần như nhộng, anh kéo chăn qua quấn quanh người, cứ thế, đến phiên cô trần như nhộng mà năm đó.
Đường cong hoàn mỹ, mái tóc dài gợi cảm, toàn thân đều là những vết đỏ mờ ám, trên cánh tay trái của cô còn quấn băng vải màu trắng, trên băng vải còn thấm ra chút máu…
Bắt mắt nhất là vết m.á.u dính trên bờ m.ô.n.g cong vút của cô!
!!!
Điên rồi!
Sau khi uống say, anh bị người đồng bóng chà đạp rồi!
Cảm thấy hơi lạnh, Ưu Ưu co ro, chậm rãi mở hai mắt ra, vén tóc lên, lập tức thấy Đường Thiếu Đình nhìn mình như nhìn quái vật, làm như thể cô đã làm gì anh vậy đó!
Sau đó, anh sầm mặt, nhìn mình chăm chăm.
“Sao lại là cô?!”. Đường Thiếu Đình hung ác nói, tức giận đến mức lồng n.g.ự.c trần phập phồng kịch liệt, trên khuôn n.g.ự.c màu đồng rắn chắc của anh đầy những vết cào, đây là dấu vết cô để lại trong lúc kích tình, anh rống lên một tiếng khiến hai con husky sợ đến mức nhào ra cửa.
Ưu Ưu chỉ cảm thấy toàn thân đau xót khó chịu không thôi, còn khó chịu hơn lúc huấn luyện, nhất là nơi nào đó, vừa đau vừa rát…
Cô vẫn nằm yêu không nhúc nhích, không có hơi sức nói chuyện với anh.
Ngày hôm qua cô tạm thời trở về Vương Thất vạch mặt chị kế, sau đó vì sốt cao mà ngất xỉu, buổi tối mới có thể vội vàng trở về, tới nhà anh tìm anh, anh uống say không biết gì, bắt lấy cô rồi hôn lung tung một trận…
“Thế anh Đình nghĩ là ai?”. Cô yếu ớt nói.
Đường Thiếu Đình tức giận đến mức vòng qua giường lớn, nâng tay lên định đánh cô, nhưng mà nhìn khuôn mặt nữ tình hơn cả phụ nữ kia, tay anh lơ lửng giữa không trúng, thế mà lại không đánh xuống được!
Anh cũng không bao giờ đánh phụ nữ!
Tuy trong mắt anh, cô căn bản không được xem là phụ nữ!
“Ưu Ưu, cô khá lắm, khốn kiếp, đêm hôm khuya khoắc tới nhà tôi, thừa dịp tôi uống say cưỡng h.i.ế.p tôi, một kẻ đồng bóng như cô, yên tâm thế quái nào được?!”. Đường Thiếu Đình tức giận nói.
Ưu Ưu: “…”
Anh lại còn cho cô là một kẻ đồng bóng!
Ưu Ưu kéo chăn qua đắp lên người mình, ngồi dậy: “Anh Đình, vừa rồi em không có vũ khí, ai…cưỡng h.i.ế.p ai?”
Cô luồng tay vào tóc, ngửa mặt lên nhìn anh, nói với vẻ quyến rũ vô hạn.
Đường Thiếu Đình bị cô nói đến câm nín, còn Ưu Ưu thì nở nụ cười ranh mãnh, nhìn anh trông có vẻ thỏa mãn, còn vươn đầu lưỡi ma mị ra, tỏ vẻ rất hài lòng mà l.i.ế.m cánh môi.
Ngực anh càng phập phồng dữ dội hơn, chỉ thấy cô xoay người ngồi bên mép giường, dùng ngón chân nhón lấy quần lót nhỏ màu đen rơi trên sàn nhà, trông có vẻ ma mị như một yêu tinh!
Sau khi dùng chân móc đồ lót lên, Ưu Ưu dùng tay lấy qua, nhét vào chăn, Đường Thiếu Đình tưởng cô là người chuyển giới, tối hôm qua anh đã vào bằng “cửa sau”, thế là tức giận đến mức muốn hộc máu, quay người lại.
“Ưu Ưu! Con mẹ nó cô c.h.ế.t chắc rồi!”. Đường Thiếu Đình cáu kỉnh nói, tức giận đến mức giậm chân!
Anh là trai thẳng!
Nhìn bóng lưng của anh, Ưu Ưu làm mặt quỷ, nhanh chóng mặc quần lót vào, cứ để anh tiếp tục hiểu lầm đi!
Ai bảo anh nói, cho dù cô là phụ nữ thì anh cũng sẽ không muốn cô!
Cô mặc đồ lót xong, để đôi chân trần ngọc ngà đi tới trước mặt anh, ngước khuôn mặt tuyệt đẹp lên: “Anh Đình, lẽ nào anh muốn phủ nhận chuyện, tối qua anh và em chơi rất vui sao?”
Cô đưa tay vuốt ve mặt anh, cổ tay bỗng chốc bị anh giữ chặt: “Khốn nạn, tối qua cô bỏ thuốc cho tôi à!?”
Ưu Ưu: “…”.
Đàn ông đều là heo!
“Anh Đình, anh phải tin tưởng vào cảm giác của mình…Rõ ràng anh vô cùng có cảm giác với em!”. Ưu Ưu cười nói quyến rũ: “A…”
Cô bị anh đẩy mặt ra, suýt nữa ngã lăn trên đất.
“Cô cút ngay cho tôi! Cũng đừng để tôi gặp lại cô nữa!”. Anh hung ác nói, sau đó vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen lên, tẩy rửa cơ thể ô uế của mình.
Thật xui xẻo!
Càng nghĩ, anh lại càng ý thức được một vấn đề, tối hôm qua anh không mang bao, phía sau Ưu Ưu dường như còn chảy máu!
!!!
Anh sẽ không dính HIV chứ hả!?
Càng nghĩ càng giận, tức đến mức ước gì có thể chặt cô ra!
Chắc chắn cô ta cố ý!
Bắt đầu từ khi mới quen cô ta đã không ngừng trêu chọc anh, ra vẻ muốn bẻ cong anh…
Nghĩ vậy, trong đầu Đường Thiếu Đình lại có hàng ngàn câu chửi tục vụt ngang qua!
Lúc anh đi ra ngoài, Ưu Ưu đã thức thời đi thật rồi, trong lòng còn lưu lại mùi mờ ám, nhất là trên giường, dính m.á.u mấy chỗ liền!
Đúng là xui xẻo tám đời!
Trước đây anh không nên cứu cô ta, cứ để cho cô ta bị bọn đàn ông chà đạp đi! Cái đồ khốn kiếp này, có lẽ là vì anh cứu cô ta nên cô ta có ấn tượng tốt với anh, rồi quấn quýt lấy anh không tha!
Anh cầm điện thoại di động lên, vừa mở ra đã nhận được tin báo Diệp Kiều đã bình an về thành phố J, cô nói trong tin nhắn là phải giữ liên lạc!
Anh vừa châm điếu thuốc thì lại nhận được điện thoại.
“Anh Đình, cái quán bar của em, rốt cuộc anh có mua lại hay không đây?”. Người gọi tới là ông chủ của quán bar Suns, quán bar này sắp vỡ nợ rồi, lúc trước Đường Thiếu Đình định mua nó lại.
“Sorry, tôi không muốn quán bar nữa”. Nói xong, anh cúp điện thoại, mỉm cười.
Trước đây lúc nhìn thấy quán bar Suns, không tiếc giá cao, anh đã mua lại quán bar sát căn cứ.
Chỉ vì, Suns là một tên tiếng Anh của Diệp Kiều.
…
Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu vừa trở lại thành phố J nhưng không về nhà, mà đi thẳng tới 301 thăm con trai.
Dạ Thất đang chán chường nằm trên giường bệnh chơi máy điện tử, tivi cũng bật, đang phát sóng trực tiếp thế vận hội Olympic.
Nhìn thấy cha mẹ về, cậu nhất thời tỉnh táo tinh thần, xin xuất viện, quả thật cậu cũng có thể xuất viện rồi.
“Sao chú Đình không về cùng hai người? Còn thím Đình của con đâu?”. Dạ Thất vừa ăn mít sấy do Diệp Kiều mang về vừa hỏi.
“Thân phận của chú Đình con nhạy cảm, tạm thời không đến Trung Quốc được. Con nói Ưu Ưu à? Lúc chúng ta trở lại không thấy cô ấy, cô ấy là công chúa của vương thất nước T! Chú Đình của con còn hiểu lầm cô ấy là người chuyển giới, ghét bỏ cô ấy, có lẽ cô ấy trở về vương thất để xử lý công việc rồi!”. Diệp Kiều vừa cầm d.a.o cạo râu cạo râu giúp Dạ Thất vừa nói.
Tóc của cậu cũng đã dài rồi, rối bù, dường như hai ba ngày chưa gội, vốn dĩ là một cậu bé lớn sạch sẽ và ưu nhã, bây giờ lại lôi thôi như một ông chú.
Cậu nói, cậu không thích được y tá hầu hạ, rất nhiều chuyện đều do chính cậu nhảy một chân vào phòng vệ sinh làm.
Dạ Thất hưởng thụ sự yêu thương cưng chiều của người mẹ đẹp như hoa, trong lòng rất ấm áp: “Con chờ đến này chú Đình ngã vào tay thím Đình!”
Lục Bắc Kiêu đã đi làm thủ tục xuất viện xong xuôi cho Dạ Thất, lúc trở về, thấy vợ mình đang cạo râu cho Tiểu Thất, sắc mặt anh nhất thời tối sầm lại!
Anh đứng bên giường bệnh, híp mắt nói: “Bà Lục, có ai chiều con như em không? Nó bị thương ở chân, tay cũng tàn tật luôn rồi à? Đã 20 tuổi đầu rồi còn muốn mẹ cạo râu cho, Lục Chiến Kỳ, con có phải là đàn ông không?”
Nhóc con!
Chưa bao giờ cạo râu cho anh lần nào cả!
Diệp Kiều: “…”
Cô và con trai cưng nhận nhau chưa được hai ngày đã ra nước ngoài, sau khi trở về vẫn không thể cưng chiều cậu một tí à?!
“Cha, trước mặt mẹ con, dù con có bốn mươi tuổi thì cũng còn là một em bé!”. Dạ Thất nói, còn không sợ c.h.ế.t mà ôm lấy eo Diệp Kiều, tỏ vẻ con trai làm nũng với mẹ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục đại ma vương muốn quất cậu!
“Đúng thế! Con cái trước mặt cha mẹ, mãi mãi là trẻ con!”. Diệp Kiều nói xong rồi yêu thương vuốt ve tóc Tiểu Thất: “Về nhà, mẹ cắt tóc cho con!”
Mẹ con họ trong thời gian này vẫn liên lạc với nhau thông qua video, nhất là mấy ngày Lục Bắc Kiêu mất tích, tình cảm mẹ con tăng vọt, so với Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ, Tiểu Thất mới là con trai ruột chân chính của cô!
Hai tên nhóc khốn đó, nét mặt chỉ biết ghét bỏ cô, đều đứng về phía cha chúng, không đứng về phía cô!
!!!
Hai mẹ con này còn hăng hái hơn à!
“Lục Chiến Kỳ! Mày lập tức buông mẹ mày ra cho ông đây!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói.
Dạ Thất: Không buông không buông không buông!
Sau đó ôm Diệp Kiều yêu dấu của cậu thật chặt.
“Không muốn ghi tên trong hộ khẩu nhà họ Lục có đúng không?”. Lục đại ma vương sầm mặt lại, uy hiếp, Dạ Thất muốn cựa ra khỏi lòng Diệp Kiều, lại bị Diệp Kiều đè lại.
“Tiểu Thất! Con quên rồi sao, mẹ con là một nữ doanh nhân có m.á.u mặt trong thương giới với giá trị con người lên tới hàng chục tỉ, chuyển hộ khẩu thôi mà, mẹ gọi một cú điện thoại thôi, nửa phút là yên ổn chuyện hộ khẩu của con!”. Nữ vương Kiều khí phách nói.
Dạ Thất lại ôm chặt cô, đắc ý nhìn về phía Lục đại ma vương.
“Ông đây mới là chủ hộ!”. Lục đại ma vương sầm mặt nói, hai mẹ con nhà này chắc là đều muốn đánh đòn rồi!
“Chủ hộ thì làm sao? Trở về em tách hộ khẩu ra, tự làm chủ hộ, cho Tiểu Thất nhập vào hộ khẩu của em!”. Nữ vương Kiều khí phách nói lần nữa.
Tiểu Thất nhìn người mẹ cao hai thước tám trong lòng cậu với vẻ mặt sùng bái, chỉ thấy sắc mặt của Lục đại ma vương âm u tới cực điểm, trong lòng cậu rất vui vẻ!
Lục đại ma vương đang định nổi đóa thì điện thoại di động của Diệp Kiều reo lên, cô muốn đi nghe điện thoại, Dạ Thất hoảng sợ, sợ lúc cô không có ở đây thì sẽ bị đánh, sống c.h.ế.t muốn cô nghe máy trong phòng bệnh, để che chở cho con, Diệp Kiều cũng đành nghe.
Dạ Thất cảm giác mình bị g.i.ế.c c.h.ế.t bởi ánh mắt của Lục đại ma vương, ôm chặt mẹ không chịu buông tay.
Cuộc gọi từ trợ lý Tiểu Tằng, về cục diện rối rắm của dự án bã đậu của Cố Tuyết Yến, sau khi Cố Tuyết Yến bị bắt, dạ án trường tiểu học Hy Vọng không ai xía vào, công ty của Cổ Tuyết Yến đăng ký tại thành phố đã “người đi nhà trống”, tiền dự án cũng bị ôm chạy mất rồi.
Trước khi ra nước ngoài cô đã cho Tiểu Tằng theo dõi sát sao vụ việc này, đã sớm đoán ra được sẽ là một cục diện rối rắm, bởi vì Cố Tuyết Yến đấu với bà Đỗ mới dẫn đến cục diện này, cho nên, vì những đứa trẻ đang cần, cô phải thu dọn cục diện tan hoang này!
Cô lập tức gọi điện thoại cho quỹ từ thiện của cô, bỏ vốn tiếp nhận dự án này, tập trung vào việc xây dựng trường tiểu học Hy Vọng trong mấy năm qua, bọn họ đã có một đội ngũ kỹ thuật chuyên nghiệp.
Lúc cô gọi điện thoại trông rất nghiêm túc, rất có phong phạm của một sếp lớn, càng là một nữ doanh nhân có tâm và có ý thức trách nhiệm xã hội!
Làm chồng cô, Lục Bắc Kiêu nhìn thấy hết, cũng ngưỡng mộ cô từ tận đáy lòng!
Tuy cô đã quên mất ký ức không chịu nổi kiếp trước rồi, nhưng anh vẫn còn nhớ!
So với kiếp trước, bất kể là về tình yêu hay là về sự nghiệp cũng như hoài bão và kết cục của cô, đều chưa từng tiếc nuối về lần sống lại này!
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều thấy Lục đại ma vương đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, còn tưởng rằng anh vẫn còn ghen với Tiểu Thất, Lục Bắc Kiêu cũng hoàn hồn lại, uy nghiêm trừng mắt nhìn hai mẹ con họ, nhất là Dạ Thất!
Thằng nhóc vô liêm sỉ còn ôm chặt mẹ nó, đã hai mươi tuổi rồi, lấy đâu ra mặt mũi vậy?!
Được cha mẹ trẻ tuổi vừa ngầu vừa đẹp trai, xinh xắn như hoa đẩy đi, được người qua đường nhìn với ánh mắt đầy hâm mộ, lòng hư vinh của Dạ Thất cực kỳ thỏa mãn!
Xe bảo mẫu đã sớm chờ ở cửa hông bệnh viện, trên xe đã có chuẩn bị sẵn một tấm tạo dốc để đẩy xe lên.
Trước khi lên xe, trong lúc vô tình Dạ Thất nhìn thấy "ven hồ Đại Minh" vừa trực ca đêm xong, đi tới trước một chiếc xe sang trọng ở đằng trước, người đàn ông trên xe bước xuống mở cửa xe cho cô ấy, cô ấy ngồi lên ghế phụ.
“Tính tình của "ven hồ Đại Minh" mà cũng có người thích á!”. Dạ Thất lẩm bẩm.
…
Tới đại viện lục quân, Dạ Thất có cảm giác như đi trại lính ở kiếp trước, vô cùng thân thiết! Kiếp trước Lục đại ma vương quanh năm ở trong doanh trại, Diệp Kiều Kiều thường xuyên dẫn cậu đến thăm anh.
Xa xa, Diệp Kiều đã nhìn thấy đám trẻ con trong đại viện do Lục Tiểu Vũ, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái cầm đầu, đang đứng với một nhóm trẻ con khác không biết từ đâu đến, hai nhóm trẻ con đầu gấu có vẻ như sắp đánh nhau.
“Đại viện hải quân mấy người, dám lén lút chạy tới đại viện lục quân của chúng tôi, không muốn sống nữa à! Thích bị đánh à!”. Lục Tiểu Vũ chống nạnh, bước tới một bước dài, hùng hồn nói với đám trẻ con nghịch ngợm lén lút tới từ đại viện hải quân.
Thời tiết nóng bức, cô bé còn mang giày lính màu đen, quần rằn ri, áo thun rằn ri, đội mũ rằn ri có vành, có thể che nắng che mưa.
Còn vành nón che, không nhìn ra là con gái hay con trai, cô bé cũng không có gì khác con trai.
Phía sau cô bé là Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thìa, tất cả đều khoanh hai tay trước ngực, hai chân dang rộng bằng vai, chân mang giày lính màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, sau lưng chúng là tất cả trẻ con trong đại viện, lớn có nhỏ cũng có.
Dám chạy vào đại viện lục quân, thông thường cũng là những đứa lớn, một câu bé cao hơn Lục Tiểu Vũ một cái đầu bước tới một bước, đưa tay đẩy Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ tốt xấu gì cũng luyện trung bình tấn mỗi ngày, chân đứng yên vững vàng, không bị đẩy ngã.
“Ai lén lút chạy vào? Ông nhỏ đây quang minh chính đại mà vào! Đại viện lục quân mấy người, tôi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra!”
Lục Tiểu Vũ cười đểu một tiếng, xoay người, nhìn đám thuộc hạ: “Các đồng chí, cậu ta vừa mới nói gì, các đồng chí đều nghe thấy cả rồi đúng không?! Cái đám cháu chắt này, khinh thường đại viện chúng ta đều phải chết! Các đồng chí nói xem, nên xử lý như thế nào?!”
Cô bé lớn tiếng nói với vẻ mặt khí phách!
“Người nào xâm phạm đại viện chúng ta, giết!”. Đám nhóc đầu gấu trăm miệng một lời, khí thế uy nghiêm, vừa dứt lời, dưới lời kêu gọi của Lục Tiểu Vũ, bọn nhỏ bắt đầu đánh nhau!
Diệp Kiều ngồi trong xe, nghe thấy lời nói của cô nhóc, nhìn thấy hai nhóm trẻ con nghịch ngợm đánh nhau, cô không khỏi bật cười.
Chỉ chốc lát sau, bọn nhóc Lục Tiểu Vũ đã yếu thế, dù sao thì đại viện hải quân cũng toàn là những cậu bé lớn mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-577.html.]
Lục Tiểu Vũ bị đè xuống đất đánh, Dạ Thất thấy cô bé bị đánh, nhớ lại khi còn bé, cậu thường xuyên bị người ta đánh, anh trai chị gái giúp cậu báo thù, cậu muốn xuống xe giúp đỡ cô bé!
Hai người lớn không hề có ý định xuống xe giúp bọn nhỏ, văn hóa trong đại viện chính là “dùng nắm đ.ấ.m để nói chuyện!”.
Đời của bọn họ còn ác hơn thế hệ này nhiều, đánh nhau cũng cầm cục gách đánh cho đổ máu!
Lát sau đã thấy thằng con cả cục cưng của bọn họ là Lục Tiểu Cổn chạy tới, đầu tiên là cậu đ.ấ.m một cú vào mặt cậu bé đang bóp cổ Lục Tiểu Vũ!
Bật chế độ bảo vệ em gái điên cuồng!
Ở trước mặt người mình, Lục Tiểu Cổn ghét bỏ Lục Tiểu Vũ có thừa, ở trước mặt người ngoài thì lại không cho phép cô bé bị bắt nạt!
Lục đại ma vương cong môi, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn con cả dũng mãnh mưu trí, không thể nghi ngờ gì, tương lai Lục Tiểu Cổn chính là người nối nghiệp của anh.
Không ai trong bọn họ xuống xe cả, bảo tài xế tiếp tục lái vào tòa nhà thủ trưởng.
“Muốn làm con nhà họ Lục, biết chơi cờ, chơi s.ú.n.g không?”. Lão thủ trưởng đầu tóc bạc trắng chắp hai tay sau lưng, nhìn Dạ Thất đang ngồi trên xe lăn, trầm giọng hỏi.
“Ông cố, đến máy bay trực thăng con cũng biết lái!”. Dạ Thất vô cùng tự tin nói.
Bây giờ cậu mới hiểu vì sao trước đây Lục đại ma vương lại muốn chạy cậu chơi cờ rồi, thì ra là phải qua cửa ải của ông cố.
Lão thủ trưởng Lục tỏ vẻ không tin, ném s.ú.n.g lục cho cậu.
Dạ Thất nhanh chóng thái dở, sau đó, nhắm mắt lại lắp vào!
Lão thủ trưởng Lục rất thỏa mãn: “Nghe nói tên cũng lấy rồi à?”
“Báo cáo thủ trưởng! Tôi tên là Lục Chiến Kỳ!”. Dạ Thất có năng lực nhận biết cực cao, sau khi nhận được ánh mắt của Lục đại ma vương, cậu lớn tiếng nói một cách hùng hồn, chỉ kém đứng lên cúi chào ông cụ thôi đó!
Lão thủ trưởng gật đầu, không nói gì, Dạ Thất thấp thỏm trong lòng, nhưng cậu bị ông cụ gọi đi đánh cờ, lúc trước nghe Diệp Kiều nói, nếu ông cố bằng lòng chơi cờ với cậu thì chính là đã nhận cậu!
Dạ Thất mừng rỡ như điên!
…
Lục đại ma vương nhỏ mọn dạy dỗ Dạ Thất về chuyện ở bệnh viện, anh chỉ trích Dạ Thất không xem người cha là anh ra gì, còn dính lấy vợ anh!
Anh lại bị người mẹ bao che cho con là Diệp Kiều đánh trả.
“Tiểu Thất! Sau này, con nhất định phải đứng vững trên cùng một chiến tuyến với mẹ! Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ đều là tay sai của cha! Con đừng sợ cha! Có mẹ đây, cha không dám làm gì con đâu!”. Diệp Kiều khí phách nói, đắc ý nhìn ông tổ ghen tuông nào đó.
Anh xám mặt lại, nhìn cô chằm chằm!
“Bà Lục, không còn sớm nữa, nên về phòng nghỉ ngơi thôi!”. Lục đại ma vương nói, sau đó thừa dịp cô không chú ý, anh đã kéo cô vào lòng và lôi vào phòng ngủ chính!
“Bà Lục, em muốn tạo phản sao?”. Đóng cửa phòng, ông tổ ghen tuông bắt đầu thu nợ.
Diệp Kiều vội vã né tránh, cô bò lên giường, lấy gối đánh anh: “Anh có hai tay sai rồi, cũng không cho em thu nhận tay sai là Tiểu Thất sao!”
Mặt anh xám lại, không nói gì, lại gần từng bước một, Diệp Kiều trốn vào đầu giường!
Thật sự không còn thứ gì để ném nữa, cô sờ lung tung, nhấc luôn cả ảnh cưới trên tường, sợ rớt bể, cô lại vội vàng xoay người lấy, Lục đại ma vương lập tức ý thức được “kho tàng” của mình sắp bị phát hiện rồi, anh bước tới trước, Diệp Kiều còn tưởng anh muốn dùng dâm uy để hạ gục cô, tay cô run lên một cái, khung ảnh to tướng rơi xuống, lộ ra lỗ thủng trên vách tường, cô nhìn thấy một cái hộp gỗ!
!!!
Nhà bọn họ có không gian bí mật, trong không gian bí mật còn cất giấu kho báu à?!
Trước đây sao cô không biết nhỉ?!
Trên bức tường lành lặn bỗng lõm vào một lỗ, bên trong có một cái hộp gỗ, còn dùng ảnh cưới che lại, bí mật như vậy, Diệp Kiều đưa tay muốn lấy hộp gỗ ra ngoài.
Lúc này, giường bỗng lún xuống một cái, Lục Bắc Kiêu đã tới phía sau cô, tay giữ trên eo cô muốn kéo cô ra, nhưng mà Diệp Kiều đã lấy cái hộp ra ngoài, thấy anh định cướp, cô vội vàng né tránh.
“Anh Kiêu, lẽ nào cái này do anh giấu?!”. Diệp Kiều nhìn sắc mặt khó có thể dùng lời để diễn tả của anh, dò hỏi.
Vừa rồi cô thật sự không nghĩ là anh giấu.
“Diệp Kiều Kiều! Em đưa hộp cho anh!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh Kiêu, anh cất giấu bảo bối vì vậy, em còn không được xem à?”. Diệp Kiều nghi ngờ hỏi.
“Trong đó là bí mật công việc của anh!”. Anh nói dối.
“Bí mật công việc…bí mật công việc của anh mà giấu trong nhà á? Dọa ai đó?!”. Diệp Kiều ôm chặt cái hộp nặng trĩu, đôi mắt sáng trong như tia x, b.ắ.n thẳng đến Lục Bắc Kiêu!
Thật sự không ngờ, anh còn cất giấu “bảo bối” sau lưng cô cơ đấy!
Lục Bắc Kiêu hết bình tĩnh, bước tới định cướp, Diệp Kiều nhanh nhẹn nhảy xuốn giường, ôm cái hộp chạy ra cửa, anh lập tức đuổi theo!
“Diệp Kiều Kiều! Em đứng lại cho ông đây!”. Thấy cô mở cửa phòng định chạy, anh trầm giọng quát.
“Quý báu như thế, không phải là quỹ đen chứ!? Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Thất! Mấy đứa mau lại đây, cha của mấy đứa, thế mà lại cất giấu quỹ đen sau lưng mẹ này!”. Diệp Kiều mở cửa xông ra, lớn tiếng kêu.
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ chạy từ sân sau về, trên vai chúng vác súng, Dạ Thất cũng đẩy xe lăn từ trong phòng mình ra, bị thương gân cốt cần một trăm ngày, cậu còn phải tiếp tục chịu đựng.
Ba đứa nhỏ nhìn Diệp Kiều ôm cái hộp gỗ ra sân, Lục đại ma vương thì đuổi theo.
“Diệp Kiều nói cha cất giấu quỹ đen à? Con không tin!”. Lục Tiểu Cổn diễn tập đánh du kích với Lục Tiểu Vũ, đầu đầy mồ hôi, cậu vác s.ú.n.g trên vai, dang tay ra, đầu đội mũ sắt, mặt ngụy trang đầy màu sắc, ra dáng một anh lính đặc chủng tí hon.
“Thẻ lương của cha nằm trong tay mẹ rồi, sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ có hai trăm tệ, lấy đâu ra quỹ đen, mẹ đừng đổ oan cho cha!”. Lục Tiểu Vũ cũng tỏ vẻ không tin.
Cha Lục bước nhanh tới phía trước, đuổi theo Diệp Kiều, Diệp Kiều vội vàng trốn phía sau Dạ Thất, thấy anh căng thẳng như vậy, cô càng tò mò hơn: “Tiểu Thất! Cản cha lại giúp mẹ!”
Một tay cô cầm chiếc hộp, tay kia mở ra, nương theo ánh đèn trong sân, rõ ràng nhìn thấy chiếc máy dv đã mất tích hơn mười năm!
Mười năm!
Nhìn chiếc máy dv có kiểu dáng rất cũ, đã sớm dừng sản xuất bên trong, Diệp Kiều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lúc hôn mê, cô đã từng nghe hai đứa nhỏ xấu xa nói đã xem đoạn phim rồi, sau này tỉnh lại hỏi chúng, chúng sống c.h.ế.t nói là chưa từng xem, cũng không biết máy dv nằm ở đâu, cô tìm mọi ngóc ngách trong nhà một lần nữa cũng không thể tìm thấy!
Kết quả đây rồi!
Lục sĩ diện thế mà lại giấu ở lỗ hổng đằng sau ảnh cưới!
Lục sĩ diện cách một Dạ Thất đang ngồi xe lăn, trơ mắt nhìn bà Lục mở hộp ra, vẻ mặt anh rất mất tự nhiên, bàn tay siết chặt.
“Diệp Kiều, không phải cha giấu tiền riêng!? Mẹ lại bị mất mặt rồi!”. Lục Tiểu Vũ là một fan trung thành, vững vàng của cha, một kẻ cuồng cha!
Diệp Kiều lấy lại tinh thần, ngửa mặt lên trời cười to, cái này còn vui gấp tỉ lần so với việc phát hiện ra anh giấu quỹ đen nữa ấy chứ!
“Haha…mất mặt? Nhóc con! Con còn non lắm! Đêm nay nữ vương Kiều ta muốn vả vào mặt cha mấy đứa cơ!”. Diệp Kiều nói xong, lấy máy dv từ trong hộp ra, thuận tay để cái hộp lên mặt đất, bên trong còn những thứ khác nhưng cô cũng không đoái hoài tới!
Lục Tiểu Cổn thấy cô cầm máy dv trong tay, cái miệng há thành hình chữ o, yên lặng liếc nhìn ông cha uy vũ thô bạo của mình…
Diệp Kiều đã mở máy dv lên, hướng màn ảnh về phía bốn người họ, một tay chống nạnh: “Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, không phải trước đây hai đứa không tin cha của hai đứa bị mẹ phạt quỳ điều khiển từ xa à, sau này rõ ràng nhìn thấy chứng cứ rồi mà vẫn còn nói là chưa thấy, bây giờ, cái gì đây?!”
Cô dứt lời, trong dv phát ra âm thanh vừa nghịch ngợm lại vừa có chút hả hê của cô vào mười năm trước!
Trong màn hình rõ ràng đang phát hình ảnh cha Lục bị phạt quỳ trên điều khiển từ xa.
Vẻ mặt ba cha con đều mất tự nhiên.
Diệp Kiều cầm máy dv đến gần bọn họ, đầu tiên là đi tới trước mặt ông Lục, vẻ mặt cô đắc ý, dáng vẻ đó vừa nghịch ngợm vừa hả hê y như mười năm trước: “Đồng chí Lục Bắc Kiêu, anh cũng có ngày hôm nay! Cất giấu mười năm, con mẹ nó anh quá sĩ diện luôn!”
Người đàn ông cao lớn mặc áo balo màu đen với quần đùi, khuôn mặt tuấn tú vô cảm và xám xịt.
Diệp Kiều cũng không sợ anh, m.á.u dv trong tay vẫn đang phát ra tiếng, tất cả đều là âm thanh quyền lực của cô, cô đi về phía Lục Tiểu Cổn – kẻ được đúc ra từ một khuôn với Lục đại ma vương: “Cục cưng, thấy chưa? Người cha quyền lực hai thước tám trong lòng con, năm đó bị mẹ chỉnh đốn như thế nào!”
“Bé cưng, rõ ràng đã xem đoạn phim này rồi, còn nói là chưa xem! Mẹ vả vào mặt con rồi nhé!”. Diệp Kiều véo má Lục Tiểu Cổn, quở trách cậu.
Đúng là sảng khoái!
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng trợn cô trắng mắt, nhưng quả thật bị mất mặt đến mức không thể phản bác được!
Cuối cùng Diệp Kiều lại đi tới trước mặt Lục Tiểu Vũ: “Nhóc con, rốt cuộc là ai mất mặt nào? Lần sau còn muốn nói dối giúp cha con nữa không?!”
Lục Tiểu Vũ có vẻ mặt bình tĩnh, cô bé dựng thẳng tấm ảnh trong tay lên, đặt trước mặt Diệp Kiều: “Mẹ thân yêu của con, đây là ảnh của mẹ khi còn bé sao?”
!!!
Diệp Kiều đang đắc ý, khi nhìn thấy Lục Tiểu Vũ cầm tấm ảnh lúc cô còn bé trên tay, cô ngây ngẩn cả người!
Lục Tiểu Vũ hả hê nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Diệp Kiều Kiều, không biết qua bao lâu, cô mới hoàn hồn lại: “Lục Tiểu Vũ! Còn cầm tới đây cho mẹ!”
Nhóc con đã chạy quanh sân trong bộ dạng xum xoe, chạy tới trước mặt Lục Tiểu Cổn, cho cậu xem tấm ảnh xấu xí lúc còn bé của Diệp Kiều, lại cho Tiểu Thất xem, ngay cả Lục Tiểu Cổn lạnh lùng không thích cười cũng phải cười ra tiếng heo!
“Lục Tiểu Vũ! Con đứng lại đó cho mẹ!”. Diệp Kiều rống to, đôi mắt to trừng tên đầu sỏ nào đó gây ra chuyện.
Lục đại ma vương nhún vai, tỏ vẻ thương mà không giúp được gì.
Nhóc con, cô khiến anh mất mặt trước mặt ba đứa con, kết quả, cô cũng mất thể diện!
Cái này gọi là “cùng chung hoạn nạn”!
“Thì ra những gì Tô Mục nói đều là thật! Hahaha….Diệp Kiều Kiều, sau này có phải mẹ đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói: “Con còn có “bản kiểm điểm” do Diệp Kiều Kiều viết này!”
Diệp Kiều tức giận đến mức muốn g.i.ế.c người!
Cái tên Lục sĩ diện này!
Cô xoay người đến xem cái hộp kia, bên trong còn có một bình thủy tinh đầy những ngôi sao may mắn mà năm đó cô đã gấp khi anh đến trường học thợ săn, cất rất kỹ!
Còn có những bức ảnh chụp chung mà rõ ràng anh không thích, giấy đăng ký kết hôn của bọn họ…
Dưới cùng nhất, cô còn móc ra được cái usb của cô, đang định cầm lấy thì bị anh lặng lẽ đi tới giành đi mất.
“Anh giấu usb của em làm gì?”. Cô cau mày hỏi.
Sau khi hôn mê tỉnh lại, cô vẫn không tìm được cái usb này, trong tiềm thức của cô, cô nghĩ rằng bên trong đó cất giấu bí mật gì đó quan trọng, mà không nhớ ra được đó là cái gì.
“Trong này toàn là những tư tưởng không lành mạnh, tịch thu!”. Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, quả thật, ngoài chuyện sống lại mà cô viết ra thì có rất nhiều tiểu thuyết người lớn mà cô đã cất giữ!
DTV
Thì ra là cái này!
Bên kia, giọng nói to rõ ràng của Lục Tiểu Vũ vang lên: “Tôi muốn xem xét mình một cách kỹ càng, tại sao lại yêu cái người đàn ông hoàn mỹ vừa tàn khốc vừa đẹp trai vừa man, vừa đá đạo vừa chung tình lại vừa cưng chiều tôi như Lục Bắc Kiêu chứ!”
Sau đó, chỉ thấy ba đứa nhỏ nôn mửa tập thể: “Diệp Kiều Kiều buồn nôn thật! Đây không phải là bản kiểm diểm, rõ ràng là thư tình!”
Diệp Kiều tức giận đếc mức bước tới định đánh người, lại bị Lục đại ma vương kéo lại: “Bà Lục, để anh!”
Sau đó, người mà cô thân nhất, yêu nhất trên đời này – ông Lục – đã bước nhanh chân đi dạy dỗ ba đứa nhỏ đầu gấu giúp cô.
Lục đại ma vương ra lệnh một tiếng, không đứa nào dám chạy cả, ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nghe dạy!
“Mấy đứa nhớ kỹ cho cha, sau này phải nghe Diệp Kiều Kiều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó! Mẹ là người tham mưu của chúng ta, là lãnh đạo tối cao của chúng ta! Mẹ nói cái gì thì chính là cái đó!”. Cha Lục lạnh lùng nói.
Ba đứa nhỏ đầu gấu không ai dám phản đối.
Bà Lục cách đó không xa rất đắc ý, cô bước tới, tịch thu tấm ảnh xấu xí lúc còn bé của cô và cái gọi là “bản kiểm điểm” trong tay Lục Tiểu Vũ!
“Lục Chiến Qua, Lục Chiến Vũ, Lục Chiến Kỳ! Tôi hỏi các đồng chí, trong nhà chúng ta, ai là lớn nhất?!”. Tư lệnh Diệp nhìn ba đứa, uy nghiêm nói.
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thường xuyên ngỗ nghịch cô đến quen rồi, hai đứa nhìn nhau, không chịu mở miệng.
“Tôi hỏi lại các đồng chí một lần nữa, rốt cuộc ai là thủ trưởng?!”. Tư lệnh Diệp lớn tiếng nói lần nữa.
“Diệp Kiều!”. Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp.
“Diệp Kiều? Các đồng chí còn dám gọi cả tên cả họ thủ trưởng ra như thế à?! Muốn tạo phản à?! Rốt cuộc ai là lớn nhất?!”. Tư lệnh Diệp uy nghiêm lớn tiếng chất vấn.
“Mẹ là lớn nhất!”. Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp lần nữa!
Lúc này tư lệnh Diệp mới hài lòng cong môi: “Thế còn tạm được! Hy vọng sau này các đồng chí sẽ luôn nhớ kỹ sự thật này!”
“Đồng chí Lục Bắc Kiêu!”. Tư lệnh Diệp xoay người, hùng hồn gọi.
Đồng chí Lục Bắc Kiêu mang dép xỏ ngón đã đi tới, đứng trước mặt cô, nghiêm người chào: “Tư lệnh Diệp, có gì chỉ thị?!”
“Bổn tư lệnh muốn tịch thu kho tàng của đồng chí, đồng chí có ý kiến gì không?”. Tư lệnh Diệp lên giọng hỏi với khí thế uy nghiêm.
Tịch thu?
Thế thì không thể nào thỉnh thoảng lấy ra khoe khoang với ba đứa nhỏ được à?
Đồng chí Lục Bắc Kiêu hơi do dự.
Tư lệnh Diệp đã nhìn ra sự do dự của anh rồi, sắc mặt sầm xuống, ba đứa nhỏ đầu gấu vô cùng mong đợi Lục đại ma vương sẽ chống chọi lại tư lệnh Diệp…
“Báo cáo! Không dám có ý kiến!”. Kết quả, Lục đại ma vương hoa lệ khiến bọn nhỏ thất vọng rồi!
Tư lệnh Diệp hài lòng cong môi, đi tới cạnh chiếc hộp, ôm vào lòng như báu vật: “Lục Tiểu Vũ, đêm nay còn phải làm xong mười trang bài tập hè! Lục Tiểu Cổn, con chịu trách nhiệm phụ đạo cho em! Tiểu Thất! Con về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Sau khi ra lệnh, cô đi vào phòng.
“Tư lệnh Diệp, đêm nay có cần thuộc hạ thị tẩm không?”. Đồng chí Lục Bắc Kiêu sau khi vào phòng ngủ thì thấy tư lệnh Diệp vẫn đang nhìn kho tàng của anh, trầm giọng hỏi.
Tư lệnh Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, nhếch môi: “Đồng chí Lục Bắc Kiêu, yêu cầu đồng chí thay quân phục chỉnh tề!”
Trên tay cô đang cầm tấm ảnh anh mặc quân trang nghiêm chỉnh năm 21 tuổi, cô bị cái sự đẹp trai đó vả vào mặt!
Tư lệnh Diệp muốn chơi trò đồng phục à!
Đồng chí Lục Bắc Kiêu lập tức đi thay quần áo…
Chỉ chốc lát sau, đồng chí Lục Bắc Kiêu mặc quân trang xuất hiện trước mặt cô, tư lệnh Diệp đứng lên.
Anh mặc quân trang bây giờ trông trưởng thành chín chắn và nam tính hơn lúc 21 tuổi, bộ quân trang thẳng tắp khiến anh càng cao lớn hơn, mặt anh không có cảm xúc, trông vô cùng cấm dục.
Chẳng qua ngay sau đó, anh nhếch miệng lên, lấy nón lính xuống để lên bàn, ngón trỏ và ngón cái đặt lên nút thắt cà vạt đen trên cổ áo sơ mi, xé toạc nó ra một cách mạnh mẽ, để trần thân trên, thực hiện sự cám dỗ trong bộ đồng phục!
Ánh mắt anh sáng quắc, hầu kết rung động gợi cảm, khiến cô có ham muốn đẩy ngã anh, muốn làm gì thì làm!
“Đồng chí Lục Bắc Kiêu, quần áo đồng chí xốc xếch như vậy là muốn làm gì?!”. Tư lệnh Diệp nghiêm nghị nói.
Anh khom lưng, kề bên tai cô, hơi thở nóng rực phả lên tai cô, tà mị nói: “Báo cáo thủ trưởng, muốn…”
Sĩ quan Lục trông như đứng đắn nghiêm nghị lại nói bên tai cô nhưng lời thô tục không thể miêu tả được khiến cô mặt đỏ đến mang tai!
…Hoàn thành chính truyện…