Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 578
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:39:09
Lượt xem: 9
Ba tháng sau, tỉnh H, nhà họ Dạ.
Sau khi bị Cố Tuyết Yến chọc tức trong hôn lễ, ông cụ Dạ Dạ Hào Minh đột nhiên xuất huyết não, đã được cấp cứu kịp thời, tuy nhặt về lại được cái mạng, nhưng phải chịu di chứng là liệt nửa người.
Con cái nhà họ Dạ đều là con bất hiếu, chẳng quan tâm gì đến ông cụ Dạ nằm suốt trên giường, sau khi Dạ Hào Minh tuyên bố muốn phân chia tài sản và chuyển giao quyền lực công ty, bọn họ đều tranh cướp giành giật đến thăm ông!
Ngày hôm nay, năm người con nhà họ Dạ, bao gồm cả vợ chồng con cái của họ, toàn bộ đều tới nhà họ Dạ, đoàn luật sư của ông cụ cũng đã đến hiện trường.
Trong phòng khách rộng lớn, tiếng nói chuyện ầm ĩ, không biết ông cụ sẽ chuyển giao công ty cho ai, và chia cổ phần công ty trong tay ông cho người nào, phân biệt đối xử thì hẳn là thằng hai nhà họ Dạ, cũng chính là anh hai của Dạ Thất!
2 giờ 55 phút chiều, 5 phút nữa là tới thời gian đã định.
Một hình bóng thon dài đi tới, mọi người đều nhìn sang…
Một anh đẹp trai mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, bên trong mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, áo gile màu đen, cao ráo, khí chất bất phàm, chính là đứa con út đầu óc không bình thường của nhà họ Dạ, Dạ Thất.
Sau khi biết Dạ Hằng không phải con trai của ông cụ, Dạ Thất thật sự thành con út nhà họ Dạ.
Nhưng mà cái tên đầu óc không bình thường này bây giờ cũng không phải là người nhà họ Dạ nữa rồi, ba tháng trường, thằng nhóc này đã dứt khoát tách hộ khẩu!
“Dạ Thất, không phải, bây giờ cậu tên là gì ấy nhỉ?’. Đứa con thứ ba nhà họ Dạ, chị ba của Dạ Thất, giễu cợt nhìn cậu.
“Bây giờ em tên là Lục Chiến Kỳ!”. Dạ Thất kiêu ngạo nhìn mọi người ngồi trên ghế salon, nói với giọng vô cùng tự hào.
Tuy rằng, bọn họ đều là người có quan hệ m.á.u mủ với cậu, nhưng cậu chẳng có một chút xíu tình thân nào với bọn họ cả.
Bọn họ càng ném bỏ cậu như một cái giẻ rách!
“Đúng rồi, Lục Chiến Kỳ, nơi này có chuyện gì của cậu hả? Cậu tới hóng hớt cái gì? Lẽ nào bây giờ biết ông cụ muốn phân chia tài sản, cậu hối hận à?!”. Chị ba Dạ giễu cợt nói với cậu, đầy khinh bỉ.
Những người khác cũng cười nói cậu, đầu óc thiểu năng, nhất quyết tách hộ khẩu ra, bây giờ thì hay chưa, cậu chẳng có chuyện gì trong việc phân chia tài sản nữa rồi!
Đôi mắt như sao của Dạ Thất nhìn những người được gọi là người nhà này, ánh mắt khinh miệt: “Ai thèm quan tâm đến tài sản nhà họ Dạ mấy người! Là ông cụ mời tôi tới!”
…Đồ ếch ngồi đáy giếng, bọn họ không biết mẹ ruột của cậu là Diệp Kiều Kiều chỉ cần vung tay một cái là có thể thâu tóm toàn bộ Dạ thị sao?!
“Ông cụ mời cậu tới? Chém gió gì ghê thế?!”. Người con thứ năm nhà họ Dạ như nghe thấy chuyện cười, giễu cợt Dạ Thất.
“Tiểu Thất nói không sai! Đúng là ta mời nó tới!”. Dạ Minh Hào ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy từ trong phòng ở tầng một ra ngoài.
Ông vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác.
Vì sao ông cụ lại gọi Dạ Thất về?!
Dạ Thất hừ lạnh, vẻ mặt cao ngạo: “Ông già, ông tìm tôi về có chuyện gì?”
Nhìn người cha ruột của mình ngồi trên xe lăn với mái tóc hoa râm, Dạ Thất không hề nhung nhớ chút nào, chẳng qua là cảm thấy, ông ta thật đáng thương!
Cái nhà này, dù một giây cậu cũng không muốn ở, cậu còn phải đi cùng Diệp Kiều Kiều nữa.
“Tiểu Thất! Ta muốn trao lại cổ phần công ty Dạ thị trong tay ta, cùng với quyền lực trong Dạ thị và tài sản cá nhân đứng tên ta, sang hết cho con!”. Ông cụ Dạ cất giọng nói.
Ông ta vừa nói xong, phòng khách vốn dĩ yên tĩnh nhất thời sôi sùng sục!
Con cái nhà họ Dạ nổi điên!
Bọn họ cho rằng ông cụ bị điên rồi, lại muốn trao hết tài sản và cổ phần công ty cho một người đã không phải là người nhà họ Dạ là Dạ Thất!
Dạ Thất cũng rất bất ngờ.
Ông già này đùa cái gì thế!
Dạ Hào Minh cũng không để ý đến sự phản đối của mấy đứa con, ông bảo luật sư tuyên bố văn bản phân chia tài sản và cổ phần công ty của cô, thật sự trao hết toàn bộ cho Dạ Thất, đồng thời bổ nhiệm cậu làm tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị!
“Cha, cha chắc chắn bây giờ mình còn tỉnh táo chứ?”
“Chắc chắn là thằng nhóc này đầu độc ông cụ rồi!”
Nhìn mấy đứa con loạn cào cào, Dạ Hào Minh tức giận đến mức huyết áp lại tăng vọt, ông ta hít một hơi thật sâu, bảo luật sư lên tiếng.
“Thưa các vị! Ở đây tôi có các giấy chứng nhận liên quan do bệnh viện cung cấp, xác định ông cụ Dạ đầu óc tỉnh táo, mọi quyết định của ông ấy đều xuất phát từ suy nghĩ cá nhân của ông ấy và được pháp luật bảo vệ!”. Luật sư trầm giọng nói.
Con cái nhà họ Dạ nhìn bằng chứng y học mà luật sư đưa ra, đầu váng mắt hoa.
“Ông già! Tôi từ chối nhận bất cứ tài sản gì của ông!”. Dạ Thất bước tới một bước dài, lên giọng nói, cậu không thèm một xu nào của ông ta đâu!
Cậu vừa nói xong, con cái nhà họ Dạ càng đầu váng mắt hoa!
Cái đồ thiểu năng này, thế mà lại không cần tài sản của ông già!
Dạ Thất xoay người lại, Dạ Hào Minh kích động lớn tiếng gọi cậu: “Tiểu Thất! Xem như ta van xin con!”
!!!
Còn van xin cậu, đưa tài sản cho cậu!
Tuy trước đây cậu không hiểu nhiều về ông ta, nhưng cũng đã từng nghe nói, ông ta là một con cáo già.
Ông ta cầu xin muốn trao tài sản và quyền quản lý công ty cậu, chắc chắn là có mục đích của ông ta!
Dạ Hào Minh cầu xin Dạ Thất vào phòng sách của ông ta, thì ra, chịu ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng tài chính của Mỹ, Dạ thị bị đả kích không nhỏ, bây giờ ông ta lại như vậy, không thể nào quản lý công ty để ngăn cơn sóng dữ.
Mà mấy đứa con khác, tất cả đều ngu không chịu được, công ty rơi vào tay bọn họ thì chỉ có nước ngày càng sa sút thôi.
Ông ta để Dạ Thất thừa kế, thật ra là nhìn trúng Diệp Kiều sau lưng Dạ Thất, Dạ thị là của Dạ Thất rồi, Diệp Kiều sẽ không thể nào mà không chỉ dẫn cậu được!
Quả nhiên là cáo già!
Cậu biết, ông cụ đối xử với cậu không xuất phát từ tình thân mà!
“Sao tôi phải giúp ông?! Dạ thị sống c.h.ế.t thì liên quan cái bíp gì tới tôi!”. Dạ Thất trưng vẻ mặt kiêu ngạo.
“Tiểu Thất! Dạ thị là tâm huyết cả đời của ta, tương lai của nó là vô hạn! Ta thật sự không muốn nhìn thấy nó sụp đổ! Con trở về nói với giám đốc Diệp một chút, có được không? Sau này cho dù công ty của cô ấy thâu tóm Dạ thị, ta cũng không oán hận câu nào đâu!”
Dạ Hào Minh thật sự không muốn tâm huyết cả đời mình cứ đổ bể như vậy!
“Chuyện này, tôi về bàn bạc với mẹ tôi một chút, tôi nghe theo mẹ!”. Dạ Thất rốt cuộc cũng chấp nhận.
Dạ Hào Minh kích động gật đầu, ông ta tin rằng, một người có mắt nhìn sáng suốt như Diệp Kiều nhất định sẽ nhìn thấy giá trị của Dạ thị, cũng nhất định sẽ bảo Tiểu Thất đồng ý.
…
Cổ trấn Nam Tầm.
Dạ Thất mua giò heo phá lấu và chân gà mà Diệp Kiều thích ăn ở lối vào khu du lịch cổ trấn, đến khách sạn Sênh Ca Dao, kết quả cô không có ở đó.
Kiều Sênh còn chưa kịp nói Diệp Kiều đi đâu thì Dạ Thất đã đi ra ngoài, dáng người cao gầy của cậu đi lên chiếc cầu vòm hình bán nguyệt sang bên kia sông, Kiều Sênh đứng trên bờ bên này, nhìn Dạ Thất gặp Noãn Noãn, cậu ôm Noãn Noãn rời đi.
Noãn Noãn sống với mẹ của cô bé trong cổ trấn, nơi này là quê nhà của cô ấy, cô ấy mở một hiệu sách theo chủ đề bưu thiếp.
Giữa bọn họ cách một con sông, con sông này giống như một Hồng Câu*, anh mãi mãi không bước qua được, nhưng anh sẽ đứng ở bờ sông bên kia, lặng lẽ chờ bọn họ…
(*) Hồng Câu: sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán: Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Dạ Thất quen cửa quen nẻo tìm được Diệp Kiều, lúc đó cô đang dọn dẹp trong viện.
Trước đó không lâu là sinh nhật cô, cái viện này chính là quà sinh nhật mà Lục Bắc Kiêu tặng cho cô.
Cô quên mất chuyện mình sống lại, quên mất kiếp trước, nhưng Lục Bắc Kiêu còn nhớ, kiếp trước cô thích những căn nhà sông nước thế này, mà chính Diệp Kiều ở kiếp trước cũng không biết vì sao mình lại thích căn nhà này.
“Tiểu Thất, sao con tìm được đến đây? Noãn Noãn cũng chưa từng tới đây, cậu dẫn con tới à?”. Căn nhà này rất khó tìm, Diệp Kiều tò mò không biết cậu tìm đến thế nào.
Dạ Thất cao ráo đứng trong khoảng sân rất mới mẻ, quan sát căn nhà nhỏ hai tầng tường trắng gạch đen: “Tự con tìm đến, bởi vì kiếp trước mẹ lớn lên ở đây! Lúc còn bé con cũng đã từng đến đây!”
Dạ Thất nhìn Diệp Kiều đang ngồi trên ghế, đeo bao tay ăn chân gà, cậu cười nói.
Kiếp trước mà cậu nói, dĩ nhiên là chỉ kiếp trước của kiếp trước!
Động tác cắn nuốt của Diệp Kiều hơi dừng lại, cô đứng lên, đi tới bên cạnh con trai, cùng ngửa đầu với cậu, nhìn ngôi nhà cũ đã có niên đại xa xưa, trải qua nhiều lần tu sửa, đôi qua vô số chủ nhân.
Thảo nào không hiểu sao cô lại thích nơi đây.
Cô hỏi Dạ Thất, nơi này có phải là nhà mẹ đẻ của cô kiếp trước hay không, Dạ Thất lại nói không phải. Dạ Thất không nói với cô, thân thế của cô ở kiếp trước và kiếp này rất giống nhau, thời buổi loạn lạc gió lửa không ngừng, cô là con gái lưu lạc bên ngoài của nhà truyền thống quân nhân, nhà họ Diệp!
…
Trong khoang hạng nhất, nữ tiếp viên cung kính đưa nước sôi cho Tô Mục – cây thường xanh trong giới ca hát, Tô Mục ngồi trên chiếc ghế bằng da thật, khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: “Cảm ơn”.
Tiếp viên hàng không được đào tạo chuyên nghiệp cũng là một fangirl của anh, trái tim đập thình thịch kinh hoàng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh mà đi ra ngoài, vừa đến khu nghỉ ngơi là bàn luận với những đồng nghiệp cũng là fan như mình.
Diệp Kiều ra khỏi phòng vệ sinh, đi ngang qua, cô còn tưởng có ông lớn nào đó đang ngồi trong khoang hạng nhất nữa chứ.
“Anh ấy thật sự rất lạnh lùng!”
“Nhưng mà cũng vô cùng lịch sự, không giống với những ngôi sao tên tuổi khác!”
“Kiều! Ngu! Ngốc!”. Tô Mục – ngôi sao lớn lạnh lùng và lịch sự trong miệng của các tiếp viên hàng không – nhất thời như bị husky nhập vào người, đột nhiên đứng khỏi chỗ ngồi, chắn trước mặt người phụ nữ trông rất thanh lịch giỏi giang, hét lên một cách vui nhộn.
Tập thể tiếp viên hàng không khiếp sợ!
Tô Mục bị gì vậy?!
Diệp Kiều ghét bỏ nhìn Đầu Sư Tử Tiện Tiện: “Anh gì ơi, dường như tôi không quen biết anh!”
Gặp phải cái tên ngu ngốc này, cô chỉ muốn giả vờ không biết anh ta thôi!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện tan nát cõi lòng, lại còn mặt dày hỏi han cô, anh còn đổi chỗ ngồi với hành khách khác, ngồi ở đối diện mẹ con họ.
Diệp Kiều bận rộn xem tài liệu về Dạ thị, Tiện Tiện không ngừng lại gần cô, Diệp Kiều cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tiện Tiện, giữa chúng ta chỉ có một chủ đề nói chuyện thôi, đó chính là giục cưới! Bác gái Tôn mỗi tháng cố định gọi một cuộc điện thoại, chỉ để tìm cho anh một người bạn đời, anh nói đi, anh định lúc nào kết hôn? Tiện Tiện, anh cũng đã 32 rồi…”
“Được thôi! Xem như hôm nay anh không gặp được em!”. Diệp Kiều nói chưa xong thì Bờm Sư Tử Tiện Tiện đã tỏ vẻ không đồng tình, trở về chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe bịt bịt mắt, không để ý đến cô nữa!
Máy bay hạ cánh ở thành phố N, vừa mới ra khỏi cổng, Bờm Sư Tử Tiện Tiện đã bị vây kín bởi những người hâm mộ ra đón, Diệp Kiều thấy thế thì cong môi cười, còn có thể nhớ lại hình ảnh năm đó Tiện Tiện vừa đến thành phố J là tìm cô làm nơi nương tựa…
Có Tiểu Thất ở đây, trước giờ cô ra ngoài cũng chỉ ưu nhã xách cái túi, vali hành lí thì có cậu kéo, còn chưa đến chỗ đậu xe, từ xa xa đã thấy tên yêu nghiệt nào đó mãi mãi tươi trẻ đang đứng bên cạnh một chiếc Bugatti, anh ta mặc một bộ tây trang thẳng thớm, kiêu ngạo không tầm thường, những cô gái đi ngang qua còn xốn xang ngoái đầu lại liếc nhìn lần hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-578.html.]
Anh ta thấy cách đó không xa đang có một cặp mẹ con trông giống như một đôi tình nhân đi tới, người đàn ông tự phụ ưu nhã lập tức bước tới nghênh đón, nhiệt tình dang hai cánh tay về phía Diệp Kiều, Diệp Kiều đẩy Tiểu Thất cho anh ta!
“Ông cậu!”. Tiểu Thất còn cao hơn anh ta, cất giọng gọi.
Đồng chí Đỗ Quân buồn bực ngửa đầu lên nhìn anh chàng đẹp trai trong vòng tay mình, bực một cái là, anh chàng đẹp trai 21 tuổi này gọi anh ta: một người đàn ông chính trực trẻ trung 30 tuổi: là ông cậu!
Anh ta buông Tiểu Thất ra, trợn mắt với Diệp Kiều: “Đại ca Kiều Kiều, cậu nhỏ ôm con một cái thì làm sao?! Kiêu Kiêu cũng đâu có ở đây!”
“Ai nói con không có ở đây?!”. Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, đồng chí Đỗ Quân sợ đến mức vội vàng xoay người lại, chỉ thấy cháu trai mặc quân trang không biết xuất hiện từ đâu ra!
Ôiiiiiiii…sợ c.h.ế.t người ta!
Không phải nó nói nó không tới tham gia hôn lễ của mình sao?!
Nhưng mà anh ta biết, Kiêu Kiêu thương anh ta lắm!
Đồng chí Đỗ Quân vốn dĩ sợ gần chết, sau khi nghĩ vậy thì cảm động sắp khóc, chạy về phía cháu trai trong bộ quân trang khí phách và uy nghiêm, nhiệt tình dang hai cánh tay ra…
Lục Bắc Kiêu thấy đồng chí Đỗ Quân chỉn chu từ đầu đến chân trong bộ veston được cắt may thủ công tinh xảo đang nhào về phía mình thì ghét bỏ đến mức chỉ muốn đá một cú cho anh ta bay đi!
“Cậu đi c.h.ế.t đi!”. Anh lạnh mặt, thấp giọng quát.
Nhưng mà, đồng chí Đỗ Quân như “thiêu thân lao đầu vào lửa” vậy, nhào vào lòng cháu trai, đôi tay dài vững vàng siết chặt vòng eo của anh!
!!!
Bãi đỗ xe người đến người đi, chàng trai xinh đẹp như yêu tinh nhào vào lòng một quân nhân uy nghiêm khí phách, hủ nữ qua đường không biết còn tưởng rằng bọn họ là một đôi, hai mắt b.ắ.n ra trái hồng mà nhìn bọn họ.
Bọn họ không thấy, người phụ nữ ưu nhã thanh lịch bên cạnh, đã âm thầm siết chặt nắm đ.ấ.m rồi!
“Buông ra!”. Mặc quân phục thì phải chú ý đến hình tượng người lính, Lục Bắc Kiêu nhẫn nhịn ham muốn quật ngã yêu nghiệt này xuống, cắn răng, thấp giọng quát.
DTV
Đồng chí Đỗ Quân lại cố ý ôm chặt anh, dù sao cũng đang ở nơi công cộng đông người mà, nó không dám làm gì mình đâu!
“Kiêu Kiêu, cậu biết con khẩu thị tâm phi mà!”
Sắc mặt của Lục Bắc Kiêu quả thật u ám tới cực điểm, anh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang bà xã ở cách đó không xa!
Lục Bắc Kiêu anh sao lại có một ông cậu ngu ngốc như vậy chứ?!
Trong lúc Diệp Kiều đang hùng hổ đi về phía bên này thì đồng chí Đỗ Quân lập tức rút lui ngay, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, anh ta đứng đó búng tay: “Kiêu Kiêu, Kiều Kiều, Thất Thất, mau lên xe!”
Lục Bắc Kiêu xám mắt trừng mắt nhìn anh ta một cái, nắm tay Diệp Kiều, dẫn theo con trai đang kéo hành lí đến chỗ taxi đang đứng một hàng dài, mở cửa xe, lên xe ngay lập tức!
Đồng chí Đỗ Quân còn chưa kịp định hình thì xe taxi đã đi rồi!
!!!
Chẳng phải chỉ ôm một cái thôi sao, đến mức đó à?!
Đồng chí Đỗ Quân tức giận giậm chân, sau đó mở cửa xe chui vào!
Trên xe taxi, lúc lên xe Tiểu Thất đã thức thời ngồi lên ghế phụ, Lục đại ma vương và Diệp Kiều ngồi ở đằng sau.
“Em biết là anh sẽ đến mà!”. Diệp Kiều nói với trung tá Lục ở bên cạnh đã hơn hai tháng không gặp, hai tay thân mật ôm lấy cánh tay anh, nghiêng mặt nhìn gò má đẹp trai của anh, cười nói.
Ba tháng trước anh còn định tiếp tục nghỉ ngơi đi cùng cô một khoảng thời gian, còn định lái xe đưa cô đi du lịch, thực hiện lời hứa đưa cô đến Bắc Tân Cương cắm trại dã ngoại ngắm sao trước đây, kết quả, tạm thời có nhiệm vụ quan trọng, kết thúc kỳ nghỉ, đi một cái là hơn hai tháng liền!
“Thật sự không muốn đến!”. Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, giọng điệu đó vừa yêu vừa hận!
Đó chính là cảm giác của anh đối với đồng chí Đỗ Quân, vừa ghét bỏ mà lại vừa không thể nào bỏ mặc được!
“Sao anh có thể không đến?! Cái đồ đần độn như cậu nhỏ, sau này rốt cuộc cũng không khiến người ta bận lòng nữa rồi!”. Diệp Kiều cười híp mắt nói: “Chờ mong dáng vẻ làm chồng làm cha của cậu ấy quá!”
“Làm cha? Với cái hình hài gầy yêu của cậu ấy, anh thấy khó đấy!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Diệp Kiều buồn cười: “Không phải còn có madam sao!”
Mặc dù năm đó cậu nhỏ sĩ diện mà lặng lẽ chuyên tâm kiên trì rèn luyện cơ thể một khoảng thời gian, nhưng lại bỏ cuộc rất nhanh.
Cô tưởng tượng đến hình ảnh, đêm tân hôn, cậu nhỏ yêu nghiệt trông như bé thụ, bị madam khí phách oai hùng đè bẹp!
…
Tám người khiêng kiệu mặc trang phục màu đỏ chót viền vàng khiêng kiệu hoa cỡ lớn màu đỏ thêu long phượng màu vàng, chú rễ mặc trang phục thời Đường màu đỏ thêu long phượng màu vàng, đầu đội mũ tròn màu đen, phía trước buộc một chùm hoa lớn màu đỏ, cưỡi một con tuấn mã đi trước mặt kiệu hoa.
Bên cạnh tuấn mã còn có một đôi kim đồng ngọc nữ tí hon mặc trang phục thời Đường màu đỏ, chính là Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ!
Đội ngũ đón dâu gióng trống khua chiêng, lũ lượt hướng về một khách sạn kiểu Trung Quốc một cách chậm rãi.
Đội ngũ đón dâu rầm rộ như vậy đã hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, thậm chí bọn họ còn đi theo tới khách sạn để xem náo nhiệt, hôn lễ kiểu Trung Quốc, mọi người đương nhiên tưởng tượng cô dâu là một cô gái kiều mị xinh đẹp.
Kiệu hoa phong cách Trung Quốc dừng lại trước cửa khách sạn, chú rễ lập tức xuống ngựa, chẳng qua trọng tâm không vững, suýt nữa thì ngã sấp xuống đường, may mà có Tiểu Thật mặc trang phục thời Đường ở bên cạnh đỡ lấy, còn có đội ngũ đón dâu che khuất, người ngoài không nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lục Tiểu Cổn vô cùng ghét bỏ ông cậu gầy yếu này của cậu, ông cậu như con tôm chân mềm vậy đó!
Đoàn đón dâu do chú rể dẫn đầu đi về phía cửa khách sạn, vừa sắp tới cửa đã thấy một người đàn ông ăn mặc như bồi bàn vọt ra khỏi khách sạn, sau đó, cô dâu mặc đồ màu đỏ chót thêu hình long phượng màu vàng đuổi theo, cô ấy lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét rượt theo nhân viên phục vụ kia, lớn tiếng hét: “Đừng chạy!”
Người phục vụ xua đuổi người đi đường và lao về phía con ngõ vừa nhỏ vừa sâu, cô dâu cũng đuổi theo, chốc lát sau, cô ấy bắt lấy áo của người phục vụ, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cô dâu xinh đẹp quật người phục vụ ngã lăn ra đất, cô ấy bẻ tay người phục vụ ra sau lưng và giữ chặt, rồi tìm thấy chiếc hộp đựng nhẫn từ trong túi anh ta!
“Dám trộm đồ của tôi?! Muốn c.h.ế.t à?!”. Cô dâu ác độc nói, mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương thật hình trứng chim bồ câu!
Kim cương trên chiếc nhẫn chính xác là 10 carat!
Không có còng tay, cô ấy nhấc tên trộm lên, đẩy về phía trước, tên trộm còn muốn chạy, cô giơ chân lên đá, quần chúng xung quanh nhìn cô dâu trong bộ lễ phục xinh đẹp kiều mị, hung hãn ép tên trộm ngoan ngoãn đi về phía trước, tất cả đều choáng váng…
“Nhuyễn Manh Manh!”. Chú rể đi tới đầu ngõ, lớn tiếng gọi.
???
Gì?
Nhuyễn Manh Manh?
Cô dâu hung hãn thế mà lại tên là “Nhuyễn Manh Manh”?!
Nhuyễn Mạnh Mạnh đẩy mạnh tên trộm về phía trước, đồng chí Đỗ Quân vội vàng né tránh: “Suýt nữa bị trộm mất chiếc nhẫn! Ai bảo anh mua viên kim cương lớn như thế! Huênh hoang!”
“Trộm mất thì mua lại! Có bị thương không?”. Đồng chí Đỗ Quân cầm lấy cánh tay Nhuyễn Manh Manh, quan sát cô, quan tâm hỏi.
“…”. Cái tên phá của này! Nhuyễn Manh Manh trợn trắng mắt: “Em sẽ bị thương chắc?!”
…
Trong hôn lễ, biểu hiện của Nhuyễn Manh Manh vẫn rất là mềm mại đáng yêu, cô mặc đồ cưới màu đỏ, trên đầu đội trang sức màu vàng, cũng không phô trương lắm, mà cũng không phàm tục, mặt nở nụ cười e thẹn, xinh đẹp động lòng người.
Bà cụ Đỗ mấy năm nay sức khỏe không tốt, bà ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ, nhận lấy trà do cô dâu đưa tới, cười ha hả, răng rụng không ít rồi: “Quân Quân à, con cũng biết đó, mẹ con vốn dĩ phải theo cha con từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay vẫn sống dở c.h.ế.t dở duy trì hơi thở tàn tạ này, là chờ cho đến khi con kết hôn đấy!”
Đồng chí Đỗ Quân quỳ gối trên đệm hương bồ, bĩu môi nhỏ giọng nói: “May mà ngần ấy năm con không cưới…”.
“Thằng nhóc này mày nói cái gì đó?! 35 tuổi mới kết hôn, còn có mặt mũi mà nói à?!”. Bên trong sảnh đều là người nhà, bà cụ đã lớn tuổi rồi, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, liều mạng quở trách thằng con út.
Cái dáng vẻ thở hổn hển kia của bà cụ chỉ kém không đánh đồng chí Đỗ Quân thôi đó, cả nhà người đều mím môi cười.
Đồng chí Đỗ Quân cnf tỏ vẻ không phục, Nhuyễn Manh Manh bên cạnh cúi thấp đầu, mím môi cười trộm.
“Mẹ đây, không có yêu cầu gì nhiều đối với hai đứa, yêu cầu duy nhất chính là trước cuối năm nay, phải có thai! Đỗ Quân con mở to mắt ra mà nhìn, con của cháu trai con năm nay cũng tám tuổi rồi!”. Bà cụ chỉ Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ ở bên cạnh, lại nói với đồng chí Đỗ Quân.
Có vẻ bất lực!
“Đúng đấy! Ông cậu trẻ thật đáng ghét, tương lai con còn phải gọi em bé của ông là cô, chú đó!”. Lục Tiểu Vũ bước tới một bước, vô cùng buồn bực nói.
Cô bé không thể nào chấp nhận được việc mình phải gọi một đứa con nít là “cô” hoặc “chú”!
Lục Tiểu Cổn và Tiểu Thất cũng lặng lẽ thở dài trong lòng.
Cha của chúng là đồng chí Lục Bắc Kiêu thì mới phiền muộn, lúc còn bé phải gọi đồng chí Đỗ Quân lớn hơn anh hai tuổi là cậu, sau này, kẻ già đầu hơn ba mươi tuổi như anh còn phải ngang hàng với một đứa con nít!
“Cụ ơi, con với Manh Manh không có ý định sinh con!”. Đồng chí Đỗ Quân cất giọng nói một câu “đại nghịch bất đạo”!
Anh ta vừa nói xong, bà cụ Đỗ tóc bác phơ, gầy trơ xương tức giận đến mức trợn trừng mắt, bà Đỗ: Đỗ Dĩnh – thấy thế thì bước tới trước trấn an bà cụ đỡ tức giận.
“Đỗ Quân! Các cậu không có ý định sinh con, hay là không sinh được?”. Anh họ của đồng chí Đỗ Quân nói khích anh ta.
“Trông cái hình hài gầy yếu đó, có lẽ là không sinh được rồi!”. Một người anh họ khác cũng kích thích anh ta.
Đồng chí Đỗ Quân bề ngoài tuy ngốc, nhưng anh ta cũng không ngốc thật, sao lại không nghe ra mấy cái tên khốn kiếp này đang chửi mình chứ!
“Ai không sinh được?! Tôi, tôi không muốn sinh thôi!”. Đồng chí Đỗ Quân đứng lên, nghiêm nghị khí phách nói.
Bà cụ Đỗ càng tuyệt vọng, giậm chân nói: “Mấy người nói xem, mấy năm nay tôi sống uổng phí rồi còn gì? Tôi nên đi sớm một chút mới phải!”
Đồng chí Đỗ Quân bĩu môi, nhìn bà cụ làm trò, cái gì cũng không muốn nói.
…
Thấy cậu nhỏ yêu nghiệt trông gầy yếu nhu nhược vậy thôi, chứ thật ra tửu lượng của anh ta tốt đến mức thần kỳ, làm chú rể, bị chuốc mấy hiệp vẫn thắng đứng không vẹo!
Anh bị những người anh họ đẩy đến cửa phòng tân hôn.
“Mấy người theo tôi làm gì?! Cút cút cút…”
Chú rể sau khi vặn chốt cửa, lạch mình vào, liếc nhìn, căn phòng tân hôn đỏ rực diêm dúa…
“A!”. Cô dâu không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu khiến anh giật mình, đồng chí Đỗ Quân dựa lên ván cửa, chỉ thấy Nhuyễn Manh Manh mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rực, mái tóc dài vốn dĩ cũng xỏa ra, cô nhốt anh giữa ván cửa và mình.
“Nhuyễn Manh Manh, em, em mặc ít như thế, không sợ lạnh à?”. Đồng chí Đỗ Quân cúi thấp đầu, nhìn cô trong làn da trắng bóc chói mắt, tóc dài đen như mực, váy ngủ màu đỏ như hoa hồng trước mắt, không giống với cô bình thường luôn mặc đồng phục cảnh sát ngầu lòi hoặc là quần áo thể thao trung tính…
Anh không khỏi căng thẳng, tim đập nhanh hơn, không ngừng nuốt nước miếng, trong lúc vô tình thấy được khe n.g.ự.c như ẩn như hiện của cô, anh sợ đến mức vội vàng dời mắt sang chỗ khác: “Nhuyễn Manh Manh, em mặc quần áo vào đi, em như vậy, anh, anh không quen!”
Nhuyễn Manh Manh: Con mẹ nó chứ đến tôi còn không quen đây này! Nhưng mà, không thế thì làm sao sinh con được?!
Cô nhìn anh hai má ửng hồng, nhắm hai mắt như nhìn thấy ma, quả thật rất phiền muộn: “Ông xã…em đã đồng ý với mẹ rồi, sang năm cho bà ấy ẵm cháu trai!”
Madam vừa nói vừa cởi từng nút áo thời Đường màu đỏ của anh ra.
Đồng chí Đỗ Quân trợn trừng mắt: “Nhuyễn Manh Manh! Em, em sao lại đồng ý với bà ấy?”