Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 607
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:49
Lượt xem: 3
Tiêu Đề: Cha nói cha muốn con trai
Cô bé mặc một chiếc áo khoác vạt nghiêng màu hồng, cổ áo có lông tơ trắng trang trí, bên dưới cũng mặc váy bông màu hồng. Tóc cô bé được buộc lên để lại một chút mái ngang trái, trên n.g.ự.c đeo một cái khóa vàng, hai tay ôm một cái lò sưởi nhỏ có hoa văn tinh xảo.
"Cha!" Nhìn thấy người đàn ông cao to đi giày da, quần đen, áo khoác da màu đen lộ áo sơ mi trắng và cà vạt đen trông rất ngầu đi vào cửa. Cô bé cất giọng chào cũng không đến đón.
Người đàn ông cực ngầu cầm theo đeo găng tay da đen và cầm một cây kẹo mút trong tay, nhanh chân đến chỗ cô bé, mặt đầy ý cười.
"Đường Đường! Cha ôm:-" Người đàn ông có vẻ lạnh lùng mở rộng vòng tay với cô gái nhỏ và gọi. Cô bé ném cho anh một cái nhìn ghét bỏ, lấy cây kẹo trong tay anh rồi vội vàng xoay người chạy về phía cô gái vừa từ hành lang đi vào.
"Mẹ! Cha lại mang kẹo que về cho mẹ rồi!" Cô bé vừa nói vừa đưa kẹo cho cô.
Sao cô gái không biết đó là món quà nhỏ của cha tặng cô bé, cô bé cố tình nói cho mẹ như vậy vì sợ mẹ buồn thôi. Bởi cha cô bé chưa bao giờ tặng quà cho mẹ.
...
Trong vườn sau chỉ có hai cha con nhà bọn họ, đứa nhỏ ngẩng đầu hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn cha, ánh mắt giận dữ không ngừng mắng, “Đường Thiếu Đình! Nói với cha bao nhiêu lần rồi cha mới nhớ không được mua quà cho con, mua cho mẹ ấy! Cha như thế thì bao giờ con mới có em trai?!"
Cô gái nhỏ đã chỉ mặt gọi tên cha trách, mắng còn chưa xong còn đ.ấ.m đá anh, người đàn ông bất lực.
"Hụ khụ khụ khụ..." Cô bé đột nhiên ho khan, người đàn ông kinh hãi vẻ mặt đau lòng, "Đường Đường!"
Trông cô bé rất ngang ngược nhưng thực ra sức khỏe rất yếu.
"Mẹ! Cha nói cha muốn có con trai kế thừa Đường Minh! Mẹ phối hợp với cha nha!" Cô bé hi khan xong nắm chặt khăn tay, ngẩng đầu cười nói với mẹ.
Rõ ràng là cô bé muốn em trai lại nói cha muốn.
Rõ ràng cha cô bé mua kẹo cho cô bé lại nói là mua cho mẹ...
Hóa ra con gái của họ hiểu chuyện như vậy.
Anh rất yêu thương Đường Đường, lúc nhìn Đường Đường vẻ mặt đầy ý cười, lúc đối mặt với cô thì rất lạnh lùng.
Ưu Ưu ngồi dậy mới phát hiện trời đã sáng, tại sao lại mơ thấy khiếp trước?!
Kiếp trước cô đã có chuyện gì?!
Cô chỉ biết kiếp này anh Đình yêu cô, sau này cô muốn anh chiều chuộng cô!
Hơn nữa lúc trước anh còn mua cho cô một cây kẹo mút, thật là trùng hợp!
Anh cưng chiều cô như một đứa con gái sao?
Nghĩ đến dây cảm giác khó chịu trong lòng bỗng nhiên biến mất. Hôm nay cô phải giải quyết hoàng hậu, sau này mới có thể bên anh!
Con chó con đang thu mình trong lồng không ngừng gầm gừ, đi lại trong lồng cố gắng thoát ra.
Cô không để ý đến nó.
--
Bữa tiệc sinh nhật của Vương hậu tổ chức ở đại sảnh, hoàng thân quốc thích cùng toàn thể gia nhân đến chúc mừng bà cùng những các công chúa và hoàng tử khác.
"Mẹ, hôm nay ngài phải để Ưu Ưu nói ở trước mặt mọi người là trước kia cô ta hãi hại con. Những video trước kia đều là do cô ta làm ra!" Ô Na Na nhìn vương hậu đang mặc quần áo trang điểm trước gương trang điểm.
Vương hậu đeo hoa tai xong hừ lạnh, "Ô Na Na, con cảm thấy con có gì đáng để cứu?"
Ô Na Na bày vẻ mặt không hiểu.
"Mặt khác Ưu Ưu thông minh, can đảm, thành thạo võ thuật, d.a.o và s.ú.n.g lại nghe lời ta. Quả thực là vũ khí hoàn mỹ nhất của ta!" Vương hậu lại nói.
Tiêu Đề: Cô ta tỉnh lại khi nào?!
Lúc đó Ưu Ưu mới vừa vào cửa, cung kính đứng một bên.
Nghe vương hậu nói vậy, sắc mặt Ô Na Na tức đến đỏ lên, "Mẹ! Con là con gái ruột của mẹ mà! Nếu mẹ không giúp con thì con sẽ nói bí mật của mẹ và cậu ra!"
Nhìn Ô Na Na thành sự không có bại sự có dư, vương hậu tức giận đến mức muốn tát cho cô ta một bạt!
"Ô Na Na! Con muốn c.h.ế.t đúng không?!" Vương hậu trừng mắt với cô ta, "Nếu con nghe lời một chút đừng gây chuyện cho mẹ, thì mẹ sẽ để Ưu Ưu làm sáng tỏ cho con!"
Nghe vương hậu nói thế, Ô Na Na hưng phấn đắc ý nhìn Ưu Ưu bị thôi miên, đứng đó như máy móc.
"Ưu Ưu, trước kia cô làm với tôi thế nào, sau này tôi sẽ đòi lại toàn bộ!" Ô Na Na ghen tị với Ưu Ưu xinh đẹp trẻ tuổi hơn cô ta.
Ưu Ưu vẫn không để ý đến cô ta.
--
Hôm nay quốc vương mặc bộ đồ thủ công cao cấp và đội mũ quý ông, trong khi hoàng hậu mặc bộ váy quý bà sang trọng với tay nghề tinh xảo, thân mật nắm tay nhà vua và xuất hiện cùng nhau trong sảnh tiệc.
Ô Na Na ăn mặc càng quyến rũ hơn, cô ta cười nhẹ đi về phía những công chúa hoàng tử kia. Bọn họ đã thấy bộ mặt thật của cô ta rồi, nhìn thấy cô ta thì lặng lẽ tránh đi giống như sợ bị lây bệnh đường tình dục, trên mặt còn nở nụ cười miễn cưỡng.
Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ nhìn mình bây giờ giống như nhìn rắn rết, nghĩ đến trước đó bọn họ nịnh nọt mình thế nào, trong lòng Ô Na Na không cam tâm.
"Ưu Ưu! Cô tới đây cho tôi!" Ô Na Na quát với Ưu Ưu đứng cách đó không xa.
Ưu Ưu đứng ở nơi khuất không ai ở đó, cô cuộn tóc lại, và chiếc váy mỏng màu trắng, khi nghe những lời của Ưu Ưu, cô đã thực sự đi về phía cô ta.
"Ưu Ưu, cô nói cho bọn họ biết lúc trước có phải cô hãm hại tôi không? Thật ra tôi hoàn toàn không bị bệnh lây qua đường tình dục, cũng không lăng nhăng, bệnh là do cô ngụy tạo bệnh án, video là do cô tìm một diễn viên đóng giả tôi phải không ?! ” Ô Na Na lớn tiếng hỏi Ưu Ưu.
Cô ta cố ý nói to, định tẩy trắng trước mặt mọi người.
Đôi mắt đen của Ưu Ưu nhìn xung quanh, đúng lúc Mục Dã đến, những người cần đến đều đã đến.
Vì Ô Na Na nói to nên toàn bộ hoàng thân quốc thích đều nhìn bọn họ.
"Có phải Ô Na Na ngu không? Nghĩ Ưu Ưu làm việc này thật thì sẽ thừa nhận sao?" Tạp Tạp nhỏ giọng nói.
"Ưu Ưu! Cô đã hứa với cha sẽ hối cải làm người tốt hơn mà!" Ô Na Na nhận ra giọng điệu trước đây của mình không đúng, nhanh chóng thả lỏng một chút.
"Ô Na Na, cô nói tôi hãm hại cô? Tôi hãm hại cô lúc nào? Muốn tôi cho mọi người xem video và giấy chứng nhận y tế của bệnh viện không?" Ưu Ưu nhìn Ô Na Na với dáng vẻ buồn cười, cất giọng nói.
Ô Na Na hoang mang!
Những người khác còn tưởng việc này có gì đảo ngược, nghe được Ưu Ưu chê Ô Na Na từ đầu đến đuôi lần nữa!
"Mẹ... Mẹ! Mẹ, mẹ xem:-" Ô Na Na nhìn ánh mắt Ưu Ưu hoàn toàn không chút ánh sáng giống máy móc như ngày thường thì run rẩy gọi.
Vương hậu quay đầu nhìn về phía Ưu Ưu, cô cũng đang nhìn bà ta với ánh mắt sắc bén.
Nhìn nét mặt của cô, vương hậu biết cô đã tỉnh!
Y Thần đâu?!
Tiêu Đề: Sao quốc vương lại hồ đồ như thế?!
Trong sảnh tiệc khách khứa tụ tập, mọi người dường như đã nhận thấy sự khác lạ ở đây, sự chú ý đều đặt về bên này. Vương hậu đang nhìn Ưu Ưu bước từng bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-607.html.]
Làm sao khách mời biết chuyện gì xảy ra, chỉ có Mục Dã biết, ngay từ lúc bắt đầu anh luôn phối hợp diễn kịch với Ưu Ưu.
"Vương hậu, bà đang tìm ai? Thầy thôi miên sao? Tối qua ông ta bị tôi cho người trói lại rồi!" Ưu Ưu tiến lên trào phúng, "Còn có ấy, tối hôm qua tôi tỉnh rồi! Bà vẫn còn muốn tìm ông ta đến thôi miên tôi sao? Hay lại thôi miên cha tôi?"
Ưu Ưu đứng trước mặt vương hậu, hai người không cao hơn nhau là bao. Lúc nói chuyện, môi cô dán sát bên tai vương hậu.
Đột nhiên vương hậu quay đầu nhìn về phía quốc vương bên cạnh đang mỉm cười, lòng bà ta chùng xuống, chẳng lẽ ông ta cũng tỉnh rồi?!
"Ưu Ưu! Con lại không nghe lời rồi!" Quốc vương trừng mắt với Ưu Ưu, nghiêm nghị răn dạy.
!!!
Lần này đến lượt Ưu Ưu trợn tròn mắt, cô ngây ngân nhìn dáng vẻ cha mình đối xử với mình khác lạ, "Cha?"
Vô Ảnh bên kia cũng sửng sốt, thầy thôi miên đã bị họ khống c.h.ế.t không để ông ta đến gần quốc vương, sao quốc vương lại hồ đồ rồi?! Cô ấy nhanh chóng đi sang một bên dùng tai nghe liên lạc với những người khác.
"Thần Y đó đang ở chỗ chúng tôi!" Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh nhìn Y Thần kia, rồi trả lời Vô Ảnh.
Kỳ lạ quá!
"Vương thượng, Ưu Ưu lại đối nhịch với tôi, lần này chúng ta không muốn bao che cho nó sao? Hôm trước nó đến căn cứ đặc chủng làm nổ căn cứ, g.i.ế.c đồng đội, cậu nó bây giờ còn đang nằm ở phòng ICU. Bây giờ còn tung tin đồn nhảm, gây chuyện..." Vương hậu nhanh chóng ra vẻ khóc lóc nói với quốc vương.
Vương hậu nói xong lặng lẽ đắc ý nhìn Ưu Ưu đang choáng váng.
Cô ta đã tỉnh táo rooffi thì cũng là lúc hủy hoại cô ta.
"Cha!" Ưu Ưu lớn tiếng gọi, định đánh thức ông đang bị thôi miên.
"uu! Con làm nhiều chuyện sai trái như vậy không xứng làm con gái ta, càng không xứng làm người thừa kế vương thất!" Quốc vương lớn tiếng nói, hoàn toàn không giống dáng vẻ đau khổ giống như lúc tỉnh táo đêm qua.
Lòng Ưu Ưu lại chùng xuống.
"Ưu Ưu, Y Thần kia vẫn đang bị khống chế..." Vô Ảnh nói nhỏ bên tai cô.
Ưu Ưu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cha cô vẫn chưa tỉnh hẳn, tất cả công sức của cô mấy ngày nay đều vô ích? !
"Chó của ông ta đang ở phòng tôi, lấy chó ra uy h.i.ế.p ông ta! Cậu đi nhanh lên, chỗ này mình tôi có thể chịu được!" Ưu Ưu thấp giọng nói, Vô Ảnh nhanh chóng đi ra.
"Người đâu! Nhanh bắt phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm này lại!" Quốc vương cất giọng ra lệnh, thị vệ nhanh chóng đi đến đè cô lại.
"Các người lấy chứng cứ đâu nói tôi là khủng bố?!" Ưu Ưu hét to.
Sau khi thân tín của vương hậu nói với bà ta gì đó, tên đấy đi sang chỗ TV, nhanh chóng cảnh tượng Ưu Ưu g.i.ế.c đồng đội, làm nổ căn cứ phát ra...
Mọi người trợn mắt há mồm.
Bên kia Vô Ảnh chạy tới cửa phòng của Ưu Ưu, đá văng cửa, kết quả không thấy con ch.ó trong lồng đâu?!
Vô Ảnh vừa ra ngoài đã thấy Đường Thiếu Đình mặc đồ đen trong tay ôm một con ch.ó quân đội, phía sau có Kiếm Ảnh và Đao Ảnh.
"Vô Ảnh! Con chó trắng kia đâu rồi?!" Đao Ảnh kích động nói.
Đường Thiếu Đình nói con ch.ó kia là mấu chốt!
"Tôi cũng không biết! Không thấy nó trong chuồng nữa"! Vô Ảnh còn tưởng bọn họ cũng tìm chó đến uy h.i.ế.p Y Thần.
Đường Thiếu Đình dẫn con ch.ó quân đội kia vào phòng Ưu Ưu, sau khi con ch.ó kia ngửi ngửi chuồng của Nữu Nữu thì nhanh chóng chạy về phía phòng vệ sinh. Nó vừa đến cửa nhà vệ sinh, một con ch.ó trắng nhào ra:-
Tiêu Đề: Tôi và đồng đội của tôi chỉ diễn kịch, bọn họ cũng chưa chết!
Con chó phốc sóc trông rất nhỏ lại vô cùng nhanh nhẹn thực sự bay thẳng từ tấm lưng đen của con ch.ó Đức rồi trốn khỏi cửa. Đường Thiếu Đình cố gắng giơ chân lên để chặn nó, nhưng không chạm được vào!
Con chó này quả nhiên khác lạ!
"Đuổi theo!" Anh trầm giọng nói, con ch.ó nghiệp vụ đã sớm lao ra đuổi toe cái bóng trắng. Đường Thiếu Đình và nhóm Vô Ảnh cũng vội đuổi theo.
Trong đại sảnh trên màn hình TV phát hình ảnh Ưu Ưu đeo kính râm mặc quần áo rằn ri, tay đeo găng lạnh lùng như sát thủ, phía sau cô còn có bối cảnh ánh lửa ngút trời!
Vừa rồi cô g.i.ế.c lão Sói Xám, Lôi Kiêu thế nào, đặt b.o.m bấm giờ thế nào mọi người đều thấy rõ ràng.
"Ưu Ưu! Cô là quân nhân mà có thể g.i.ế.c đồng đội, phá tan căn cứ như thế! Cô cho rằng ông ngoại cô là Tổng tư lệnh quân đội thì cô có thể làm xằng bậy sao?!" Vương hậu nhìn Ưu Ưu, dáng vẻ đau lòng.
Hai ngày trước Ưu Ưu phá tan căn cứ cũng chưa bị bắt, nói rõ ràng ông ngoại cô bao che cho cô!
Tất cả mọi người đều cho rằng như thế, cảm thấy quân đội rất đen tối, đây cũng là mục đích của vương hậu!
"Nghe nói cậu cô ấy còn nằm viện, ông ngoại cô ấy cũng mặc kệ?" Có người xì xào nói.
Lúc này thấy từng nhóm người mặc đồ quân sự đến cửa đại sảnh, tất cả mọi người nghĩ là đến bắt Ưu Ưu.
"Đúng thế! Ưu Ưu, cậu của cô còn đang nằm trong phòng ICU! Hôm nay tôi và cha cô cũng không bao che cho cô đâu!" Vương hậu lớn tiếng nói, dáng vẻ rất bất khuất.
Ưu Ưu lại tránh đám thị vệ đang giữ cô.
"Tôi không g.i.ế.c đồng đội, không phá căn cứ!" Cô nói to, ánh mắt nhìn về phía cha mình, cho dù ông không tỉnh thì hôm nay có c.h.ế.t cô cũng phải bắt vương hậu lại!
DTV
"Ưu Ưu! Video đều ở kia, cô còn muốn phán kháng?! Cậu cô còn đang nằm trong phòng bệnh mà sao cô không nhận thức được sai lầm của mình chứ?!" Vương hậu tức giận nói.
"Tôi không bị thương!" Đúng lúc này giọng nói trầm mà đầy lực vang lên.
Một người đàn ông mặc quân phục từ ngoài đi vào đại sảnh, ông tháo kính râm xuống lộ ra khuôn mặt đẹp trai cương nghị và chững chạc.
Long Ngạo!
Cậu của Ưu Ưu!
Vương hậu choáng váng!
Đám người cũng choáng váng!
Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Lão Sói Xám vừa bị Ưu Ưu b.ắ.n vào bụng và đội trưởng Lôi Kiêu bị trúng đạn ở n.g.ự.c cũng đều mặc quân trang đi đến!
Bọn họ cũng chưa chết!
Vương hậu lại choáng váng, nhìn về phía Ưu Ưu.
Cho nên con nhóc c.h.ế.t tiệt này từ lúc bắt đầu đã diễn kịch?!
Ưu Ưu cười lạnh nhìn vương hậu, nhìn về phía hoàng thân quốc thích, "Tôi g.i.ế.c đồng đội, phá căn cứ đều là vương hậu sai tôi làm thế, bên cạnh bà ta có một thầy thôi miên định thôi miên tôi. Vì muốn bắt tận tay bà ta nên tôi không thể làm gì khác ngoài giả bộ bị thôi miên!"
"Thực ra tôi và đồng đội của tôi đều diễn kịch, bọn họ cũng chưa chết!" Cô lại nói.
Dưới da của cô có cấy thiết bị nghe lén. Đêm đó, sau khi cô nói với lão Sói Xám rằng trong cung có ẩn tình thì lão Sói Xám trở lại căn cứ báo cáo tình hình đồng thời kích hoạt đồng thời kích hoạt thiết bị nghe lén trên người Ưu Ưu. Mấy ngày qua trong hoàng cung nói gì, những người xung quanh cô nói gì người trong quân đội đều nghe thấy!
Vương hậu bảo cô đến căn cứ phá, đương nhiên quân đội đã chuẩn bị từ lâu, phối hợp diễn kịch với cô.
Trên người lão Sói Xám và đội trưởng Lôi Kiêu đều mặc áo chống đạn, túi máu, nổ căn cứ là thật nhưng trước đó Lôi Kiêu đã trốn đến khu vực an toàn rồi!
Đám người xôn xao, tất cả đều khiếp sợ nhìn Ưu Ưu và vương hậu, không biết nên tin Ưu Ưu không....