Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 620
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:13
Lượt xem: 2
Anh không có giống như Đường Thiếu Phong, quỳ đốt vàng mã bên cạnh linh cữu. Anh ngồi đó, trong miệng ngậm thuốc, ánh mắt nhìn di ảnh mang theo vài phần châm chọc. Di chúc của ông ta lúc chiều luật sư đã tới công bố, để lại toàn bộ tài sản trên danh nghĩa hợp pháp cho anh.
Thứ anh không thiếu nhất chính là vật ngoài thân như vậy.
“Một người cha như ông, ngoại trừ nửa sinh mạng cho chúng tôi, thì có tư cách gì làm cha chúng tôi?” Trong linh đường yên tĩnh, giọng nói của anh nhàn nhạt vang lên.
Động tác đốt vàng mã của Đường Thiếu Phong chợt ngừng lại. Sau đó, cậu cũng ngồi xuống tấm đệm vẫy tay gọi quản gia.
Chỉ lát sau, quản gia mang tới chai whisky cùng 2 cái ly.
Đối với Đường Thiếu Phong, người em cùng cha khác mẹ, Đường Thiếu Đình không hề căm ghét cũng như bài xích. Trong mắt anh, cậu là một đứa trẻ xui xẻo, giống như anh, có một người cha như vậy.
Uống vài ly rượu, Đường Thiếu Phong bật máy hát, “Mẹ em là ai em cũng không biết, đại khái là một người tình của ông ấy.”
“Anh, ông ấy mấy năm trước thường nói với em về anh, anh đang làm gì ông ta đều biết. Có rất nhiều lần còn cho người đi giúp anh, chắc anh không biết, em với ông ấy không có chút tình cha con nào.” Đường Thiếu Phong vừa nói chuyện vừa nhìn di ảnh Đường Quý Sơn.
Từ nhỏ tới lớn, cậu bị Đường Quý Sơn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, Đường Thiếu Phong trở thành kẻ vô tình, m.á.u lạnh, chỉ ở trước mặt Đường Thiếu Đình mới lộ ra vẻ bình thường của một đứa trẻ.
Cậu sùng bái người anh này, cũng coi anh là người thân duy nhất.
Đường Thiếu Đình không có gì để nói. Anh đang nghĩ làm thế nào để xử lý nhà họ Mạnh, nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt hậu họa.
Hắn ta có thể ám sát anh lần này thì cũng sẽ có lần tiếp theo. Cho nên, anh phải đổi lại kế hoạch đối phó với hắn, lần này, phải chủ động để hắn ta rơi vào bẫy.
Hai anh em uống tới chếnh choáng. Đường Thiếu Đình đi lên phòng, nằm xuống cạnh Ưu Ưu, ôm cô vào lòng, lẩm bẩm, “Đời này, anh nhất định sẽ là người chồng tốt, người cha tốt.”
Đang mơ mơ màng màng, Ưu Ưu nghe rõ lời anh nói, quay người lại ôm lấy anh, khóe miệng cong lên cười, rồi tiếp tục ngủ.
Tang lễ kết thúc.
Để đảm bảo an toàn, Đường Thiếu Đình, Ưu Ưu cùng Tiểu Thất ở lại biệt thự của nhà họ Đường. Nơi này có lính vũ trang canh gác, không lo bị ám sát. Thủ đoạn phòng ngừa ám sát là mấy năm theo Bọ cạp độc anh học được, cho nên, muốn g.i.ế.c anh không có dễ như vậy.
Tuy rằng thân thủ của Dạ Thất không tồi, nhưng mà ở trong mắt Đường Thiếu Đình và Ưu Ưu, cậu vẫn còn nhỏ tuổi, vì an toàn của cậu, hai người nhiều lần khuyên cậu về nước nhưng thằng nhóc này sống c.h.ế.t không chịu, thật giống như trở về có mãnh thú chờ bắt cậu vậy.
Bọn họ không biết, đối với Dạ Thất mà nói, Hạ Hòa chính là mãnh thú.
Có thể nói đây là nỗi khổ cuộc đời cậu.
Đời này, cậu không bao giờ muốn gặp lại người phụ nữ đó.
“Tiểu Thất, có điện thoại!” Đường Thiếu Đình đứng ở trong cửa cầm điện thoại di động, nhìn về phía Tiểu Thất đang ngồi dưới ô che nắng, cùng Ưu Ưu ăn kem, lớn tiếng gọi.
“Điện thoại của ai vậy? Sao không trực tiếp gọi cho cháu?” Dạ Thất cau mày, không tình nguyện hỏi lại.
“Diệp Kiều!” Đường Thiếu Đình cao giọng nói, sau đó lại lặng lẽ nói vào điện thoại, “Con trai bảo bối của em đang ăn kem.”
Trong miệng vẫn ngậm cái thìa bạc, Dạ Thất nhanh chân chạy tới, nhận lấy điện thoại, “Mẹ, mẹ có thể đừng nói chuyện không cần nói được không a? Con với chú Đình, thím Đình chưa chơi đủ đâu!”
Dạ Thất tính cách trẻ trung lớn tiếng nói.
“Lục Chiến Kỳ!” Một giọng nói khí phách truyền tới khiến cái dáng vẻ lười nhác của Dạ Thất chấn động cả người, lập tức đứng thẳng lên.
!!!
Vì sao lại là Lục đại ma vương chứ?
Dạ Thất bị dọa đến mức trái tim nhảy vọt lên cổ họng, ánh mắt cậu dừng ở phía ô che nắng, Đường Thiếu Đình đang vui sướng khi người gặp họa.
Tuy rằng trời nóng bức nhưng nghe thấy giọng của Lục đại ma vương vang lên trong điện thoại, cách xa ngàn dặm mà Dạ Thất vẫn lạnh toát toàn thân.
“Ba.” Một lúc lâu, cậu mới bật ra được một chữ.
Nghĩ tới chuyện Lục đại ma vương có khả năng đã biết chuyện cậu thất thân, cậu muốn dập điện thoại nhưng có cho cậu 10 lá gan cậu cũng không dám.
“Giọng sao nhỏ như muỗi kêu vậy? Chưa có ăn cơm sao?” Giọng nói nghiêm khắc của Lục đại ma vương giống như đang huấn luyện binh lính truyền tới khiến Dạ Thất giật mình, chiếc thìa bạc cầm trong tay rớt xuống đất, toàn thân căng cứng.
“Ba, con ăn cơm rồi.” Dạ Thất lớn tiếng trả lời, giọng nói vang dội, dứt khoát.
Đường Thiếu Đình cùng Ưu Ưu đang ngồi dưới ô che nắng nhìn thấy vậy thì bật cười.
“Còn ăn kem!” Giọng nói nghiêm khắc lại vang lên.
Lục Bắc Kiêu mặt lạnh nghiêm khắc vốn không thích thừa nhận, nhưng khi nghe con trai út gọi tiếng ba thì khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.
“Con, con không… ha ha…” Cậu vốn định chối, nhưng vừa bật ra được một tiếng vội vàng thu lại. Đã nói dối còn cãi, không phải lúc về sẽ bị ba chỉnh c.h.ế.t sao.
Lúc này, Lục đại ma vương đang mặc bộ quân phục, đầu đội mũ, đứng bên cạnh bức tường doanh trại, mắt đeo kính râm, cho dù mặt trời đang chói lọi nhưng giọng nói vẫn âm mười mấy độ, khi nói chuyện tựa như vẫn còn làn khói phun ra.
Mà binh lính của anh, để trần thân trên, đứng ở bãi tập, hai người một tổ tập đối kháng với nhau, thường xuyên có người té lăn lên mặt đất, ngã vào những mảnh băng vỡ cố ý được thả trên mặt đất.
Nghe cậu nhóc nói, anh thật sự muốn bắt cậu tới đơn vị bộ đội này để huấn luyện, để trị cái tính nhu nhược yếu ớt của cậu.
“Lục Chiến Kỳ! Con trốn ở bên ngoài như vậy, định lúc nào về?”
“Ba, ai… ai trốn chứ? Con đây là đi cùng với chú thím Đình, nếu không có con, chú Đình có khả năng cả đời này độc thân!” Dạ Thất vội vàng nói.
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn cậu.
“Lục Chiến Kỳ, con gạt được mẹ con chứ không gạt được ba. Con trốn ra bên ngoài còn không phải sợ không dám gặp Hạ Hòa sao? Ba hỏi con, rốt cuộc con có phải là đàn ông không? Con trốn được cả đời sao?” Lục Bắc Kiêu thẳng thắn nói.
Quả nhiên Lục đại ma vương đã biết.
Trời ơi, thật muốn kiếm cái hố nào mà chui vào.
Dạ Thất cau mày, vẻ mặt ủ rũ, “Cô ấy muốn con chịu trách nhiệm sao? Con… con… không có làm chuyện không phải với cô ấy, con không muốn chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Cậu cho rằng Hạ Hòa muốn cậu chịu trách nhiệm.
Lục đại ma vương: Sao lão tử lại có đứa con như vậy?
“Mẹ con đi tìm cô ấy, cô ấy nói chuyện đêm đó là ngoài ý muốn, không muốn con chịu trách nhiệm, đương nhiên, cũng sẽ không chịu trách nhiệm với con. Bên ngoài không an toàn, con nên nhân cơ hội lão tử chưa bị tức c.h.ế.t trở về đi, chớ để mẹ con lo lắng.” Lục đại ma vương nói vẻ ghét bỏ.
Nghe anh nói xong, Dạ Thất như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, cậu vẫn sợ trở về sẽ gặp được, sẽ rất xấu hổ.
Đã xảy ra quan hệ cùng không có chuyện gì phát sinh, có thể giống nhau sao?
Dạ Thất thấy Đường Thiếu Đình cùng Ưu Ưu chuẩn bị ra ngoài thì vội vàng tìm lý do tắt điện thoại, nhanh chân đuổi theo hai người.
*
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, bên trong truyền đến tiếng của người Sư trưởng thứ 2 của Tập đoàn Đường Minh, Quân trưởng Hàn.
Tập đoàn Đường Minh có 3 sư đoàn, mỗi sư đoàn có khoảng 6.000 lính. Đường Minh chỉ là một tổ chức phi chính phủ, quy mô lính đương nhiên không thể so sánh với một quốc gia.
Quân trưởng Hàn cùng Đổng sự Mạnh là một dây với nhau, cũng là chỗ dựa vững chắc để Đổng sự Mạnh dựa vào đối địch với Đường Thiếu Đình.
“Ta làm sao có thể ra lệnh ám sát Đường thiếu chứ? Chuyện này quá đáng ngờ.”
“Nếu không có đủ chứng cứ, người của tôi sao có thể tùy tiện mời Quân trưởng Hàn tới đây chứ?” Đường Thiếu Đình đi vào, nhìn vẻ mặt tức giận của Quân trưởng Hàn thì khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không.
Thấy Đường Thiếu Đình đột nhiên đi vào nói như vậy, Quân trưởng Hàn chấn động, nhưng mà, chuyện này rõ ràng do Đổng sự Mạnh làm, anh ta lấy đâu ra chứng cứ bảo ông ta làm chứ?
Ông ta làm tâm phúc của Đổng sự Mạnh, chuyện Đổng sự Mạnh làm, ông ta đều biết.
Đường Thiếu Đình đút tay trong túi quần, khóe miệng vẫn cong lên cười, nhìn về phía tổ tình báo gật đầu, bọn họ lập tức lấy những tư liệu thuê lính đánh thuê tới ám sát anh bày trước mặt Quân trưởng Hàn.
Quân trưởng Hàn nhìn chứng cứ đó, trong đó còn có một đoàn ghi âm, thủ lĩnh tập đoàn lính đánh thuê chính miệng thừa nhận là ông ta bỏ tiền thuê người ám sát Đường Thiếu Đình.
Mọi chứng cứ để chỉ về phía ông ta.
Quân trưởng Hàn khiếp sợ nhìn Đường Thiếu Đình. Ông ta đứng bật dậy, “Đường thiếu, chuyện này không phải là tôi làm. Làm như vậy không tốt cho tôi. Tôi… tôi là bị người ta…”
“Quân trưởng Hàn, ông bị người ta hãm hại sao?” Đường Thiếu Đình thấy ông ta nói một nửa dừng lại thì tiến tới, híp mắt hỏi.
Anh đương nhiên biết, không phải là quân trưởng Hàn muốn g.i.ế.c anh, người muốn g.i.ế.c anh là lão Mạnh.
Những chứng cứ này cũng do anh cố ý tạo ra, mục đích chính là muốn quân trưởng Hàn hiểu lầm lão Mạnh vu oán giá họa cho ông ta, để hai bên xích mích cùng đối địch nhau.
Đánh gãy chỗ dựa này của lão Mạnh, anh mới có thể đối phó với ông ta được.
Quân trưởng Hàn vội lắc đầu, thiếu chút nữa là ông ta bán đứng Đổng sự Mạnh rồi.
Nào có ai biết có phải thằng nhóc này cố tình đào hố để ông ta nhảy không.
Cái tên Đường Thiếu Đình này cũng không phải đơn giản gì, nếu không, lão Chủ tịch cũng sẽ không tìm hắn ta về.
“Quân trưởng Hàn lắc đầu có nghĩa là gì? Có nghĩa là chuyện ám sát tôi thật sự là do ông làm, không phải có người sai ông làm sao?” Đường Thiếu Đình cong môi cười, nụ cười sâu xa khó hiểu khiến quân trưởng Hàn sợ hãi trong lòng.
“Không phải tôi làm. Những chứng cứ này là giả.” Ông ta trầm giọng nói.
“Giả? Quân trưởng Hàn có ý gì? Muốn bôi nhọ tổ tình báo sao?” Đường Thiếu Đình lên tiếng cười nhạo.
“Đường thiếu. Những bằng chứng này là thật, chúng tôi không có bôi nhọ quân trưởng Hàn. Chỉ với những bằng chứng này có thể công khai xử b.ắ.n ông ta!” Tổ trưởng tổ tình báo bước tới một bước, trầm giọng nói.
Đường Thiếu Đình nở nụ cười âm độc, “Hay cho quân trưởng Hàn. Cha tôi vừa mới đi, ông đã muốn ám sát tôi, muốn tạo phản đúng không?”
Anh rút súng, chĩa thẳng vào Quân trưởng Hàn, giống như sẽ b.ắ.n c.h.ế.t ông ta tại chỗ.
“Đường thiếu, xin chậm lại!” Lúc này, từ ngoài cửa có một người đàn ông trung niên bước vào, lớn tiếng kêu. Ông ta là người thân tin bên cạnh Đổng sự Mạnh, họ Phác.
Quân trưởng Hàn nhìn thấy người này tới thì không hiểu lý do vì sao.
“Quân trưởng Hàn? Chẳng lẽ ông muốn làm kẻ c.h.ế.t thay hay sao?” Lão Phác nhìn quân trưởng Hàn kích động nói, “Ông và tôi đều biết kẻ chủ mưu chuyện này là ai. Quân trưởng Hàn, là Đổng sự Mạnh cố ý vu oan giá họa cho ông đó!”
Quân trưởng Hàn vốn còn bán tín bán nghi, nhưng nghe thấy Lão Phác nói vậy thì ngây ngẩn cả người.
Thật sự là họ Mạnh kia vu oan giá họa cho ông ta?
“Lão Phác, ông là người thân tín bên cạnh Đổng sự Mạnh, nói vậy thì có ý gì?” Quân trưởng Hàn lạnh lùng nói.
“Quân trưởng Hàn. Chuyện này tra tới cùng là do Đổng sự Mạnh làm. Đổng sự Mạnh biết rõ chuyện ám sát chủ tịch là trọng tội, vì thế đem chậu nước bẩn này dội lên đầu ông. Những chuyện này, đều do tôi tai nghe mắt thấy.” Lão Phác nghiêm túc nói.
“Quân trưởng Hàn, có phải ông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không? Những năm qua ông bán mạng vì Đổng sự Mạnh, kết quả thì sao? Chỉ là con cờ trong tay ông ta. Hiện giờ đã hết giá trị sử dụng thì ông ta tiện tay vứt đi thôi. Thủ đoạn của ông ta, tôi với ông đều hiểu rõ. âm hiểm xảo trá, không màng tình nghĩa đạo lý, có đáng để ông bán mạng không?” Đường Thiếu Đình lên tiếng châm chọc quân trưởng Hàn.
Lão Phác này, đã bị anh mua chuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-620.html.]
Quân trưởng Hàn giống như chịu đả kích lớn, không thể tin được, nhưng mà, những chứng cứ đó là thật, còn có Lão Phác.
Ông ta nắm chặt tay, vẻ mặt oán giận nhìn Lão Phác, “Đổng sự Mạnh vì sao đối với tôi như vậy?”
Lão Phác thở dài, “Quân trưởng Hàn, ở trong mắt ông ta, ông thật sự chỉ là một quân cờ, lần này hãm hại ông, mượn đao g.i.ế.c ông, ông ta muốn con trai trưởng của ông ta danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí của ông!”
Quân trưởng Hàn nghe xong thì nổi giận, n.g.ự.c phập phồng.
“Hay cho cái tên Mạnh Hồng Nguyên!” Quân trưởng Hàn giận dữ nói.
“Quân trưởng Hàn, đã có Lão Phác chứng minh, như vậy, tôi coi như không thấy những chứng cứ này. Chỉ hy vọng quân trưởng Hàn có thể biết tốt biết xấu, sau này ở trước Thanh Minh Đường, thì biết rõ ai là lão đại chân chính.” Đường Thiếu Đình cao giọng nói, nói xong thì đi ra ngoài.
“Đường thiếu!” Quân trưởng Hàn bước tới hai bước, trầm giọng gọi.
Đường Thiếu Đình dừng bước, xoay người nhìn ông ta. “Đường thiếu, sau này thuộc hạ, mặc ngài sai phái!” Quân trưởng Hàn cúi đầu nói.
Đường Thiếu Đình cong môi, đi tới trước mặt quân trưởng Hàn nói chuyện với ông ta.
*
“Thím Đình, sau này thím phải cẩn thận với người đàn ông này, quá gian trá đi. Thím bị ông ta ăn đến tận xương tận tủy rồi a. Cháu thấy, thím đừng nên thích ông ta nữa!” Dạ Thất cùng Ưu Ưu đứng ở bên cạnh phòng thẩm vấn, theo dõi cuộc thẩm vấn qua màn hình giám sát.
Hai người họ biết, đây là thủ đoạn của Đường Thiếu Đình.
Dạ Thất cố ý châm ngòi ly gián.
Dạ Thất vừa nói xong thì nhìn thấy Đường Thiếu Đình từ bên ngoài đi vào, đang trừng mắt với mình thì co giò muốn chạy.
Thằng nhóc này, làm bóng đèn ăn vạ mãi không chịu đi lại còn thường xuyên đối chọi với anh.
Thật đáng ghét mà.
Ưu Ưu đi tới trước mặt Đường Thiếu Đình, nhìn anh từ đầu tới chân rồi nói, “Anh Đình, anh cũng thật gian trá a. Sau này không biết có dùng cách này để đối phó với em không? Ví dụ như, anh có người thứ ba, muốn ly hôn, em không đồng ý, cố ý tạo chứng cứ em hồng hạnh vượt tường*, khiến em không thể không ly hôn a?”
“….” Đường Thiếu Đình.
“Cháu chống mắt xem!” Dạ Thất lại thêm dầu thổi gió.
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn cậu rồi lại dùng ánh mắt yêu chiều sủng nịnh nhìn bà Đường tinh nghịch trước mặt, đưa hai tay ôm mặt cô, “Bà Đường, sao cái đầu nhỏ này của bà có thể viết ra chữ tra nam* chứ? Tôi thấy, sao phải dùng chiêu này với bà? Nếu dám hồng hạnh vượt tường, chắc chắn sẽ đánh gãy chân bà, nhốt trong nhà!”
*Tra nam: người đàn ông xấu xa
Sau mỗi câu nói, anh không khách khí mà nghiến răng nghiến lợi.
“Thím Đình, hay thím thử một lần cho chú xem, làm gì có chuyện cả đời bị chú bá chiếm như vậy!” Dạ Thất thêm mắm dặm muối.
Đường Thiếu Đình tức giận vung chân đá cậu.
Ưu Ưu túm anh lại, tủm tỉm cười, “Có một ông chồng cực phẩm như vậy, em không có hồ đồ mà vượt tường, nhường anh cho người phụ nữ khác!”
Cô nói xong, Đường Thiếu Đình mặt mày tươi cười đắc ý, còn Dạ Thất đang trốn ở một góc thì tức hộc máu.
Đây là cố ý rải cẩu lương bắt nạt cậu mà.
“Cái miệng này thật ngọt, cho chú thơm một cái, miệng chú thật khô a!” Chú Đường ôm cái mặt nhỏ của bạn gái, vui vẻ ăn miếng đường ngọt mới được rải ra.
Nói xong thì hôn lên cái miệng nhỏ ngọt như mật của Ưu Ưu.
Ra tay đánh người không văn minh, còn mất sức, chi bằng rải cẩu lương, ngọt c.h.ế.t mình còn tức c.h.ế.t người khác.
“Ấy, các người còn biết xấu hổ không? Coi Tiểu Thất ta như không khí sao?” Dạ Thất nhìn hai người cuồng nhiệt hôn nhau thì tức giận rống lên.
Căn bản không có ai để ý tới cậu.
Đậu má.
Nếu không phải sợ về nước gặp người, cậu sẽ không ở lại đây làm bóng đèn.
Dạ Thất tức giận chạy ra khỏi phòng.
Nửa tháng sau.
Tập đoàn Đường Minh cứ 4 năm lại tổ chức một lần nghi thức duyệt binh lại căn cứ. Đường Thiếu Đình làm thủ lĩnh Đường Minh, là chủ tịch quân bộ, thống lãnh các đổng sự khác duyệt quân. Tất cả mọi người đều mặc quân trang của Đường Minh.
Đường Thiếu Đình trong bộ quân trang màu ô liu, đi ủng bốt màu đen, đeo cà vạt đen, bên trong mặc áo sơ mi, n.g.ự.c trái đeo huy hiệu biểu tượng của thủ lĩnh tối cao, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
DTV
Trong nhóm thủ lãnh và các cấp tướng hàm trung, anh trẻ tuổi nhất, nhưng dáng người thẳng tắp, tràn đầy khí phách.
Nghi thức duyệt binh kết thúc trọn vẹn.
Tiếp theo, bữa tiệc khánh công được tổ chức vào buổi tối ở nhà họ Mạch. Đây là chuyện Đổng sự Mạnh đề nghị. Ông ta đã nhiều lần mời Đường Thiếu Đình tới nhà chơi nhưng đều bị anh từ chối. Hiện giờ, mọi người trong tập đoàn đều tham gia, là chủ tịch, Đường Thiếu Đình không tới sẽ bị trách cứ.
Một đoàn xe sang trọng chạy thẳng vào cửa lớn của nhà họ Mạnh.
Đường Thiếu Đình lúc này ngồi ở vị trí trung tâm trong chiếc xe hơi sang trọng. Ngoại trừ anh còn có 5 người khác bao gồm tài xế, đều là những vệ sỹ giỏi. Còn một đoạn đường dài nữa mới có thể vào đến căn biệt thự chính ở lưng chừng nuí.
Ngay phía sau xe anh là xe của Đổng sự Mạnh cùng thân tín của ông ta, Lão Xa, và vệ sỹ.
“Thằng nhóc này thật sự quá cẩn thận. Hơn nửa tháng nay, ngoại trừ ở nhà thì ở trụ sở của Đường Minh. Cơ hội hôm nay, chúng ta phải nắm chắc.” Đổng sự Mạnh trầm giọng nói.
“Mạnh gia, hắn ta xảy ra chuyện trên địa bàn của chúng ta thì cũng khó có thể giải thích được.” Lão Xa xưa nay vốn luôn cẩn trọng.
“Lão Xa, đêm nay, nhất định phải diệt trừ thằng nhóc này. Lúc đã đoạt xong quyền, ngồi lên vị trí chủ tịch rồi, tam sư biết là ta làm thì sao chứ, trong tam sư đã có 2 người là người của ta, sao có thể không phục.” Đổng sự Mạnh cường thế nói.
Ngày thường, không có cơ hội ám sát Đường Thiếu Đình. Cơ hội đêm nay thật sự tốt.
Lão Xa vẫn giữ vẻ mặt ngưng trọng, cảm giác không ổn, nhưng mà ông ta không thể thay đổi sự quyết tâm của Đổng sự Mạnh.
Một chiếc thảm đỏ được trải từ cửa biệt thự vào tới tận bên trong, phủ kín cầu thang tầng 1. Chiếc xe Rolls-Royce dừng lại, từ trên xe, 4 vệ sỹ mặc tây trang màu đen đeo kính râm bước xuống, hai người trong số đó cầm s.ú.n.g trong tay, đứng bảo vệ hai bên sườn xe, hai người còn lại, một người mở cửa xe, một người khác cầm s.ú.n.g đứng bên cạnh bảo vệ.
Một bàn chân đi ủng đen đặt xuống đất, cái chân dài từ trên xe vươn ra, sau đó, một người đàn ông mặc quân trang từ trên xe bước xuống, khí phách mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén.
“Đường thiếu!”
Mấy vị đổng sự lập tức khách khí kêu lên, tiến tới bắt tay anh. Đường Thiếu Đình đeo bao tay màu đen, vươn tay phải ra, bắt tay tượng trưng với bọn họ, gật đầu chào sau đó, cùng với sự bảo vệ của vệ sỹ và bọn họ đi lên bậc thang.
“Angela, đó là Đường thiếu sao?!”
“Còn phải hỏi.”
Angela cùng bạn bè đứng ở ban công tầng 2, nhìn qua cửa kính xuống dưới lầu. Các cô đều ăn diện lộng lẫy, đa phần là con gái của các nhóm Đổng sự. Nữ bằng phụ quý, trong những thiên kim tiểu thư này, Angela tính cách cao ngạo nhất.
“Lúc trước nghe nói, Đường thiếu muốn liên hôn với cô, có thật không?” Một cô gái trong nhóm tò mò hỏi.
Sắc mặt Angela khẽ thay đổi, nhưng sau đó khôi phục lại như thường. Cô ta không nói chuyện, trầm mặc cam chịu.
“Oa, Angela, cô thật có phúc nha. Đường thiếu là thủ lĩnh Đường Minh, dáng người cao lớn đĩnh bạt, khí thế như rồng, cho dù là một người đàn ông bình thường, với thân hình như vậy thì cũng đã là cực phẩm.”
Angela nghe mấy cô nọi vậy thì càng thêm không cam lòng. Ánh mắt cô ta dõi xuống dưới lầu nhìn Đường Thiếu Đình, Quả nhiên, khi mặc quân trang vào thì không còn giống với tây trang lúc trước, có thêm khí phách của quân vương.
“Đường thiếu không muốn liên hôn với Angela, anh ta đã có hôn thê, cả ngày đều ở cạnh anh ta như hình với bóng đó. Ba tôi làm việc trong nhà họ Đường, gặp họ hàng ngày.” Đúng lúc này, một cô gái bình thường nhất, mặc trang phục cũng bình thường nhất trong cả nhóm, không chớp mắt nói, giống như là tạt cho Angela gáo nước lạnh.
Biết được chân tướng sự việc, mấy cô gái trong phòng âm thầm hít một hơi lạnh.
Thảo nào vừa rồi Angela cam chịu không nói gì, khiến bọn họ còn tưởng rằng Đường thiếu thật sự muốn liên hôn, hóa ra không phải.
Vốn muốn giả vờ cam chịu để tìm chút hư vinh trước mặt mấy cô gái, bị vạch trần, Angela tức giận, quay lại nhìn cô gái vừa nói kia, vung tay tát cho cô ta một cái.
“Tôi có nói hôn phu của tôi là Đường thiếu sao?” Angela hung hăng nói, thái độ hống hách. Nói xong, cô ta xách đuôi váy, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi ra khỏi phòng.
Mấy cô gái ở lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy Angela quá ngạo mạn vô lễ, nhưng nào ai dám nói gì chứ?
Căn phòng tiệc chính được trang hoàng lộng lẫy, trong phòng bày 6 bàn tiệc lớn, những người đang ngồi ở đó đều là những Đổng sự cao cấp của các đơn vị trong tập đoàn. Đường Thiếu Đình ngồi ở vị trí chủ tọa. Trên bàn đã bày đầy đồ ăn, phần lớn là những món dân dã.
Đúng 7 giờ tối, Đổng sự Mạnh khách sáo khai tiệc. Ông ta trở lại bàn ăn thì thấy vệ sỹ của Đường Thiếu Đình đang thay ly đĩa, d.a.o dĩa cùng đũa cho anh.
Đổng sự Mạnh thay đổi sắc mặt, “Đường thiếu, cậu đây là… không tín nhiệm người của Mạnh mỗ sao?”
Đường Thiếu Đình khí định thần nhàn nhìn Đổng sự Mạnh, cong môi cười, “Đổng sự Mạnh đừng hiểu nhầm, đây là thói quen cá nhân.”
Đổng sự Mạnh vội cười làm lành, “Thói quen này thật tốt, thói quen này thật tốt.”
Trong lòng ông ta cảm thấy buồn bực. Vốn dĩ, ông ta đã cho người bôi chất kịch độc lên miệng ly rượu, nào ngờ Đường Thiếu Đình cẩn thận mang theo bộ đồ ăn riêng.
Vậy làm thế nào để ra tay?
Điều khiến Đổng sự Mạnh càng buồn bực hơn chính là lúc Đường Thiếu Đình uống rượu, ăn đồ ăn đều có người thử độc, xác định không có vấn đề anh mới ăn.
Cẩn thận không kém gì nguyên thủ quốc gia.
Bữa tiệc trôi qua được một nửa thì trên sân khấu bắt đầu có biểu diễn ca múa, đa phần là mỹ nữ, nhảy xong một bài các cô tràn từ trên sân khấu xuống, cô đẹp nhất thì được Đổng sự Mạnh gọi tới chăm sóc Đường Thiếu Đình.
Cô gái kia định rót rượu cho Đường Thiếu Đình thì bị vệ sỹ ngăn lại, không thể tới bên cạnh anh.
“Đổng sự Mạnh, nhà có người quản nghiêm, mong ông đừng khiến tôi về nhà bị phạt.” Đường Thiếu Đình thản nhiên nói, giọng khá lớn, khiến mọi người trong phòng tiệc đều nghe rõ.
“Đường thiếu không vụng trộm, không hổ là người đàn ông tốt, hiếm thấy.”
“Thật không ngờ, Đường thiếu của chúng ta lại bị vợ quản nghiêm.”
Mọi người cùng bàn tán sôi nổi.
Đổng sự Mạnh ngượng ngùng cười, “Đường thiếu, về điểm này cậu không hề giống anh Đường linh thiêng trên trời.”
Đồ ăn tự mang, rượu và thức ăn có người thử độc, gái đẹp cũng không cho lại gần, cái tên Đường Thiếu Đình này cẩn trọng quá đà.
Nhưng mà, hình như hắn uống hơi nhiều.
Đổng sự Mạnh vội bưng ly rượu, liên tục mời Đường Thiếu Đình. Chỉ một lát sau, Đường Thiếu Đình uống nhiều, ông ta liền nhân cơ hội bảo vệ sỹ đưa anh lên phòng khách trên lầu 3 nghỉ ngơi.
Uống nhiều rượu nên Đường Thiếu Đình cũng không từ chối, theo người dẫn đường đi lên phòng khách trên tầng 3, nằm xuống sô pha nghỉ ngơi, vệ sỹ của anh đều đứng canh ở cửa phòng.
Chỉ một lát sau thì Đổng sự Mạnh cùng với người hầu đi tới, nói là mang trà tỉnh rượu tới cho Đường Thiếu Đình, bị vệ sỹ ngăn lại. Vệ sỹ cầm ly trà lên thử độc, vừa nhấp một ngụm đã ngã xuống đất, những vệ sỹ khác vội vàng rút s.ú.n.g thì bị người của Đổng sự Mạnh dùng s.ú.n.g b.ắ.n chết.
Đổng sự Mạnh đi vào trong phòng.
Vào tới phòng, Đường Thiếu Đình cũng vừa vặn ngồi dậy. Anh dáng vẻ say khướt nói, “Đổng sự Mạnh, vừa rồi bên ngoài có tiếng gì?”