Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 631
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:31
Lượt xem: 3
Chăn trượt xuống, lộ ra thân trên cường tráng của cậu, mắng xong câu này, cậu lại ngã xuống, căn bản là chưa tỉnh ngủ!
Anh ta chơi máy tính muộn đến mức nào thế?!
Cô nhớ bốn tháng trước lúc cậu nằm viện, ban đêm cũng thường xuyên không ngủ được, mỗi lúc cô trực đêm, cậu sẽ nhấn chuông gọi cô vào phòng bệnh, nói khó chịu không thoải mái, còn những người khác trực, cậu sẽ không gọi.
Cho nên, cô có thể hiểu rằng, lúc đó cậu đã đối xử đặc biệt với cô chưa?
Cô khom người, dán sát vào vành tai cậu, trên người cậu toát lên một mùi nắng ấm, cô nghịch ngợm nói: “Thất Cẩu, nếu cậu không dậy, tôi sẽ chính cho cậu”.
Dạ Thất đột nhiên mở bừng cặp mắt xinh đẹp lên, tỉnh rồi, thì ra không phải là mơ, người quấy rầy mộng đẹp của cậu chính là nữ chính trong mộng, Tiểu Hạ Tử!
Cô đang cười đểu!
“A”.
Hạ Hòa chỉ cảm thấy thắt lưng đột nhiên bị người ta giữ chặt, ngay sau đó, thân thể ngã xuống, cô hét lên một tiếng, té nhào lên người cậu!
Ngay sau đó, cô bị ép trở mình, lập tức bị cậu đè ở dưới người!
Sức lực của cậu lớn đến đáng sợ!
“Tiểu Hạ Tử! Cô quấy rầy giấc ngủ của tôi!”. Thất Cẩu hung dữ nói, nói xong là cào cô ngứa, cách một lớp áo len cao cổ màu đen, tay cậu luồng xuống dưới nách cô.
Từ nhỏ Hạ Hòa đã sợ nhột, nhưng mà, bình thường không ai cù cô cả, bây giờ lại bị Dạ Thất cù đến cười “khanh khách” không ngừng, tay cô liên tục đánh cậu: “Đừng! Tiểu Thất! Đừng hahaha tôi, tôi sai rồi, đừng cào nữa!”
Tiếng cầu xin tha thứ của bên hồ Đại Minh sao lại dễ nghe thế nhỉ?!
Cậu càng làm dữ hơn, tay thò vào từ vạt áo len của cô, thẳng tới dưới nách, tiếp tục cù!
“A a a a Dạ Thất! Đừng haha tôi, tôi tức giận đấy!”. Cô giãy dụa cơ thể, lắc đầu, không ngừng kêu to.
“Cho cô quấy rầy giấc ngủ của tôi này! Cho cô quấy rầy mộng đẹp của tôi này! Cho cô…”. Cậu đang ảo não quở trách cô thì đột nhiên, tay cậu đụng phải nơi nào đó không nên đụng, Dạ Thất sửng sốt cả người!
Cảm giác mềm nhũn nơi lòng bàn tay như chạm vào điện, giật cậu toàn thân tê dại!
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cách một lớp áo len, màu mắt càng ngày càng đậm, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Hạ Hòa vốn dĩ bị cậu chọc cho người khanh khách, giờ cũng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt đột nhiên xuất hiện hai rặn mây hồng.
Bên tai chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của nhau.
Không biết qua bao lâu sau, Dạ Thất đột nhiên rút tay ra, vẻ mặt ảo não: “Thật muốn cắn c.h.ế.t cô!”
Cậu hung ác nói, sau đó lật người, kéo chăn ra, che mình lại!
Hạ Hòa vội vã bò dậy: “Cậu cắn đi!”
Nói xong cô cũng định xuống giường, ai ngờ, Dạ Thất thật sự ngồi dậy, ôm lấy đằng sau cô từ mép giường, cắn lê sườn cổ cô!
“A! Tiểu Thất! Cậu đúng là chó mà!”. Cô kêu lên đau đớn.
Ừm, người Tiểu Hạ Tử thơm quá!
Ngài Tiểu Thất vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh xong mới mặc quần áo tử tế, đến nhà ăn, thấy Tiểu Hạ Tử, vẻ mặt ai oán.
“Tiểu Hạ Tử! Tôi không thích ăn hành băm! Sau này bánh trứng gà không được cho hành băm!”. Ngài Tiểu Thất nhìn hành băm trên bánh trứng gà, cau mày nói.
Hạ Hòa dứt khoát lấy đi phần ăn sáng trước mặt cậu, ngay cả cháo cũng tịch thu: “Ngài Tiểu Thất, thế thì ngài đừng có ăn cái gì nữa cả!”
Dạ Thất xám mặt nhìn cô chằm chằm, nhưng sắc mặt của Hạ Hòa lại còn xám hơn cậu, vì vậy, ngài Tiểu Thất uất ức cầm bánh trứng gà lên, cắn từng miếng từng miếng.
Ừm, hành cũng thơm lắm, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ?
Hạ Hòa sức ăn nhỏ, đã ăn xong từ sớm rồi, ngài Tiểu Thất vẫn còn đang hưởng thụ bữa sáng của cậu.
“Tiểu Thất, sáng sớm tôi đã lên mạng tìm, tiền thuê căn hộ này mỗi tháng khoảng 4000 đến 6000, nể tình chúng ta là bạn bè, mỗi tháng tôi trả cho cậu 5000! Gần nhà tôi cũng có một căn hộ nhỏ, nhưng mà vừa mới sửa xong, vẫn còn hơi mùi, tạm thời chưa ở được”. Hạ Hòa cầm ví tiền, đặt tiền mặt vừa mới rút từ ngân hàng ra lên bàn, nghiêm túc nói với Dạ Thất.
Dạ Thất đang ăn cơm, nhìn thấy tiền trên bàn thì vẻ mặt nhất thời không vui.
“Bên hồ Đại Minh! Cô khinh thường tôi! Tôi trông như kẻ thiếu 5000 tệ của cô lắm sao?!”. Dạ Thất trợn mắt nói.
“Cậu có là của cậu, tôi không thể ở chùa của cậu được, hơn nữa, chúng ta dường như cũng chẳng có quan hệ gì”. Hạ Hòa nhìn cậu, nghiêm túc nói.
“Cô nói chúng ta không có quan hệ gì?”. Dạ Thất nhíu mày, không vui hỏi.
“Thế cậu nói xem, chúng ta là quan hệ gì?”. Cô nhìn cậu ở đối diện, rất nghiêm túc hỏi.
Cô không chỉ lớn hơn cậu, tính tình cũng trưởng thành hơn cậu, cô lại là một người vô cùng lý tính, cậu đối xử tốt với cô, cô nhìn thấy, cũng cảm động, nhưng cô cần hiểu rõ là vì sao!
Câu hỏi này của Hạ Hòa khiến Dạ Thất bối rối.
Không biết qua bao lâu, cậu cầm lấy xấp tiền, đếm đếm, rồi lấy ra một nửa: “Sau này chúng ta sẽ có quan hệ là khách trọ và chủ cho thuê! Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ ở đây, cho nên, chỉ lấy cô một nửa tiền thuê nhà thôi! Đúng rồi, lát nữa tôi phải đưa ra một vài quy tắc, cô phải tuân thủ theo quy tắc!”
Quan hệ khách trọ và chủ cho thuê?!
Hạ Hòa không khỏi có chút thất vọng trong lòng, có lẽ, cậu bị chậm chạp trong chuyện tình cảm?
Cậu đối xử tốt với cô, cô hiểu.
Còn nhiều thời gian!
Hạ Hòa đang ngồi ngoài ban công phơi nắng đọc sách, trên bàn còn đặt một cái máy tính xách tay, thỉnh thoảng cần lên mạng tra tư liệu, từ nhỏ đến lớn cô luôn là một học sinh xuất sắc, học tập vô cùng chăm chỉ.
Cô đang nghiêm túc cầm bút ghi chú thì có một bàn tay thon dài đẹp mắt gõ một cái lên mặt bàn đen sáng bóng đến mức có thể soi gương được, giống như một giáo viên nghiêm nghị đi tới bàn học sinh, muốn hỏi vài vấn đề vậy.
“Tiểu Hạ Tử, tôi đã lập ra mấy quy tắc rồi, tôi đọc, cô hãy nghe cho kỹ!”
Hạ Hòa ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh chàng đẹp trai đứng ở bên kia bàn với vóc người cao ráo, mặc chiếc quần thường sẫm màu, bên trên mặc một chiếc gile len màu xám lạnh, bên trong mặc áo sơ mi trắng, cầm trong tay một tờ giấy.
Cô hơi dựa người vào lưng ghế một chút, chăm chú lắng nghe.
“Điều thứ nhất, cấm đột nhiên dọn đồ đi!”. Thế này là không cho cô thuê nhà khác! Hạ Hòa gật đầu, xem như đồng ý.
“Điều thứ hai, cấm gọi chủ cho thuê là Thất Cẩu!”. Cái quy tắc điên rồ gì đây?!
“Điều thứ ba, lúc nấu cơm, phải nấu thêm một phần cho chủ, đương nhiên, nếu không nấu thì không có yêu cầu này!”. Vẫn rất ấm áp, không để cô phải nấu cơm.
“Điều thứ tư, cấm ăn mì tôm!”. Quan tâm đến sức khỏe của cô sao?
“Điều thứ năm, cũng là điều quan trọng nhất: Nghiêm cấm đưa đàn ông về nhà!”. Cậu nhìn cô, vô cùng nghiêm nghị nói.
“Dựa vào đâu?”. Hạ Hòa từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, cố ý hỏi.
Cô ta lại còn hỏi “Dựa vào đâu?”!
“Lẽ nào cô muốn đưa đàn ông về sao?!”. Ngài Tiểu Thất nghiêm túc hỏi lại, sắc mặt rất thúi: “Không cho phép chính là không cho phép! Không có lý do gì cả!”
“Vi phạm thì sao?”. Cô lại hỏi.
“Làm nô tì cho tôi, bưng trà rót nước giặt quần áo tắm rửa kỳ cọ đ.ấ.m lưng xoa bóp, một tuần!”. Dạ Thất xoay chuyển đầu óc, khí phách nói. Đây là những gì cậu tạm thời nghĩ ra đượcc.
Hạ Hòa bĩu môi, ngửa mặt lên, cười híp mắt nói: “Không có thị tẩm à?”
Dạ Thất: “…”
Cô lại trêu chọc cậu!
Dạ Thất lấy một quyền sách qua, cuộn lại, gõ lên đầu cô: “Quên một cái nữa, cấm ghẹo chủ!”
Cậu rất nghiêm chỉnh nghiêm mặt, gõ lên đầu cô, nghiêm túc nói.
Làm giống như cô rất thích trêu chọc cậu vậy đó!
Dạ Thất viết lại sáu điều nội quy này một lần nữa rồi dán lên tủ lạn, Hạ Hòa phát hiện ra chữ của cậu rất đẹp, hơn nữa đều là chữ phồn thể. Thời buổi này, người trẻ biết viết chữ phồn thể đúng là hiếm thấy, ngay cả học sinh xuất sắc như cô cũng không biết viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-631.html.]
Cô nào đâu biết rằng, Dạ Thất sở hữu ký ức của kiếp trước.
Cô định tiếp tục đọc sách, lại bị cậu kéo đến siêu thị mua đồ ăn, bởi vì…căn nhà này trước đây chưa từng có người ở, thiếu rất nhiều đồ dùng và đồ ăn. Rõ ràng mấy thứ này ngài Tiểu Thất cậu chỉ cần nói một câu thôi là đã có người mang đến hết toàn bộ rồi.
Xe đẩy của siêu thị bị nhét đầy, nào là đồ dùng sinh hoạt, hoa quả rau dưa, thịt gia cầm gia súc…
Bọn họ xếp một hàng dài tính tiền, trong tay hai người đều cầm điện thoại di động: “Tiểu Thất, cậu thấy ảnh đại diện của tôi thế nào?”
Hạ Hòa đang bật một ứng dụng hình ảnh, bên trong có đủ loại ảnh đại diện, cô cho cậu xem bộ hình ảnh đại diện dành cho các cặp đôi, cô bé và cậu bé hoạt hình, bên cạnh ảnh đại diện của cậu bé viết “Thoát kiếp cô đơn không?”, bên cạnh ảnh đại diện của cô bé viết “Được!”.
“Cô bé này đáng yêu quá!”. Hạ Hòa vừa nói vừa cảm thấy sao mình lại đột nhiên ngây thơ ngốc nghếch như thế, trước đây rõ ràng cô là người rất ít chơi QQ, nhiều lắm thì chỉ vào trang nội bộ của trường thôi.
Dạ Thất xem ảnh đại diện tình nhân, không khỏi nhướn mày: “Cô để ảnh đại diện đôi với ai?”
Vẻ mặt ngài Tiểu Thất không vui.
“Không biết, có khi gặp được một người để ảnh đại diện cậu bé thì sao! Khi đó đúng thật là duyên phận!”. Cô nói xong thì lưu ảnh lại.
“Yêu qua mạng mà cô cũng tin?! Bên hồ Đại Minh, cô trở nên ngây thơ như thế từ lúc nào vậy?”
Hạ Hòa: “…”
Dạ Thất vẫn trơ mắt nhìn cô dùng ảnh cô bé kia làm ảnh đại diện!
Trong lòng cậu vô cùng khó chịu!
Giá hàng bên cạnh quầy thu tiền bày đầy các loại kẹo cao su, Dạ Thất chọn xylitol, Hạ Hòa thì quan tâm cái giá để đầy Durex và Okamoto bên cạnh, thậm chí còn khom lưng chọn.
Cô là một bác sĩ tiêu chuẩn, đã từng trơ mặt ở nam khoa, cũng không có vấn đề gì là e lệ và sợ hãi, lần lượt cầm lên nghiên cứu.
“Cô xem cái gì đó?”. Cậu chọn kẹo cao su xong thì nhìn cô, tò mò hỏi.
Cô không trả lời mà là dứt khoát ném một hộp vào trong giỏ hàng, xoay người dẫn đầu đi tới quầy tính tiền.
Dạ Thất tò mò cầm lên, vừa nhìn một cái, khuôn mặt cậu bất giác đỏ ửng.
Chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa từng thấy heo chạy?!
Bên hồ Đại Minh lấy cái đồ chơi này là muốn làm gì?
Quá nhiều người, cậu cũng không tiện chất vấn cô!
…
Về đến nhà, Hạ Hòa hào hứng bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, cô có sở thích sắp xếp mọi thứ.
Chỉ chốc lát sau, Dạ Thất tìm ra một hộp Okamoto từ trong cái túi đựng đầy đồ dùng sinh hoạt, nghiêm túc đi tới bên cạnh Hạ Hòa.
Hạ Hòa đang xếp nước ngọt Bắc Băng Dương, xếp từng chai gọn gàng, nhãn hiệu cũng thống nhất hướng ra ngoài, còn chỉnh tề hơn cả trưng bày giá hàng trong siêu thị.
“Tiểu Hạ Tử, cô mua cái thứ này là có ý gì?”. Dạ Thất nghiêm túc hỏi.
“Đề phòng bất cứ tình huống nào!”. Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục bỏ đồ vào tủ lạnh.
“Cô “bất cứ tình huống nào” với ai? Hả?”. Sắc mặt ngài Tiểu Thất tối sầm, giống như đang chất vấn con gái mình vậy!
Hạ Hòa rốt cuộc cũng quay đầu, hai cánh tay đột nhiên vòng lấy cổ cậu, chỉ cảm thấy toàn thân cậu căng thẳng: “Tôi sợ ở bên cậu thường xuyên, tôi lại không nhịn được mà muốn ăn cậu, cho nên chuẩn bị sẵn!”
Trông cậu đúng là “tú sắc khả xan”*!
(*) Tú sắc khả xan: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ một người có sắc đẹp mỹ lệ mê người, sắc đẹp có thể thay cho cơm.
Nhưng cô cũng cố ý trêu cậu!
“Bên hồ Đại Minh! Cô, cô đừng làm tôi sợ!”. Dạ Thất tức giận nói.
…
Hạ Hòa: Tôi đáng sợ như vậy sao?! Sau này cậu có xin ăn tôi cũng không cho!
Nếu không phải nể tình cái khuôn mặt đẹp trai của cậu, Hạ Hòa thật sự đã đá cho cậu hai cú rồi!
Vốn dĩ chỉ cố ý trêu chọc cậu một chút mà thôi, cô cũng đâu thể thật sự ăn cậu!
Ai ngờ cậu lại tỏ vẻ sợ sệt như thể Đường Tăng gặp phải Bạch Cốt Tinh vậy!
Lúc đánh nhau thì oai phong vênh váo lắm, sao mà về chuyện nam nữ lại yếu đuối nhu nhược như vậy?!
Nếu không phải đêm đó cô nhớ rõ ràng là cậu có phản ứng, thì cô đã thật sự cho rằng cậu là gay rồi!
Hạ Hòa không buông cậu ra, hai cánh tay còn vòng trên cổ cậu, nhón chân lên, cố ý để môi sát vào hai cánh môi mỏng trông cấm dục không gì sánh được kia: “Ai sợ cậu? Tôi cứ muốn ăn cậu…”
Môi cô như vô tình như cố ý lướt qua cánh môi mỏng có mùi hương bạc hà kia, cố ý dọa cậu.
DTV
Dạ Thất căng thẳng đến mức ngừng thở, hai mắt nhắm nghiền, tim đập như sấm, như thể sắp văng ra khỏi cổ họng, cơ bắp toàn thân siết chặt, rõ ràng nên sợ, nhưng cậu lại thoáng có chút mong đợi, mong đợi bị bên hồ Đại Minh “ăn”!
Cậu bé to xác nhắm nghiền hai mắt, ngũ quan tinh xảo đẹp trai góc cạnh, môi mỏng nhấp nhẹ, hàng mi dài rậm, cô bị mỹ nam dụ dỗ, thật sự có ham muốn ăn cậu, nhưng ngay sau đó cô đã buông lỏng cậu ra, đồng thời đẩy cậu một cái.
Hạ Hòa khoanh hai tay trước ngực, nghiêm mặt, nhìn Dạ Thất mở mắt ra với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không phải cậu sợ bị tôi ăn sao? Sao lại tỏ vẻ chờ mong như thế?”
“Ai, ai chờ mong?!”. Dạ Thất tức giận trả lời.
Trong lòng nói, không phải cô muốn ăn tôi sao? Ngài Tiểu Thất tôi đây đã miễn cưỡng cho cô ăn rồi, sao cô không ăn?!
“Ai chờ mong thì người đó là chó! Đúng rồi, cậu vốn là chó, chó con!”. Cô ghét bỏ nói cậu, sau đó xoay người, tiếp tục sắp xếp tủ lạnh.
“Cái gì mà chó con?! Ông đây là chó săn!”. Dạ Thất hung dữ phản bác.
“Thế cậu sủa vài tiếng cho tôi nghe xem, chó con chắc là không biết sủa đâu”.
Dạ Thất: “Gâu gâu gâu!”
Vừa kêu ra khỏi miệng, Dạ Thất đã phát hiện mình bị lừa, chỉ thấy người phụ nữ c.h.ế.t bầm trước tủ lạnh xoay người lại, cười run rẩy hết cả người!
Cậu tức giận nhào tới trước muốn cắn cô, Hạ Hòa vội vã chạy đi, hai người truy đuổi đùa giỡn trong phòng khách rộng lớn.
Một ngày nào đó chó con sẽ biến thân thành chó săn lớn, lúc đó, Hạ Hòa rất hối hận vì trước đây đã không triệt sản nó!
Hạ Hòa không bao giờ nghĩ rằng, ngài Tiểu Thất trông như người chưa từng trải, thế mà lại nấu ăn rất ngon, cô không quan tâm đến việc ăn uống mà cũng trở nên thèm ăn hơn.
“Ngài Tiểu Thất của chúng ta đúng là cực phẩm, ngoại trừ phương diện nào đó”. Sau khi ăn xong, Hạ Hòa vuốt ve cái bụng nhỏ ăn quá no của mình, khen ngợi cậu.
“Phương diện nào?”. Dạ Thất đang thu dọn chén đĩa.
Hạ Hòa dùng khẩu hình nói với cậu: “Trên giường”.
“Bên hồ Đại Minh! Cô lại trêu tôi!”. Dạ Thất tức giận, cầm chiếc đũa gõ lên đầu cô, nhưng không đành lòng dùng lực.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cô muốn về thăm nhà một chút, phải nói rõ ràng với bác sĩ Chu về chuyện chia tay với Triệu Nghị Thần.
“Ngài Tiểu Thất, tôi về nhà, ngài đi theo là thế nào? Nếu mẹ tôi hỏi tới thì tôi phải nói ngài là ai đây?”. Hạ Hòa vừa vào thang máy thì Dạ Thất đã đuổi theo, cậu muốn đến nhà cô.
Hạ Hòa cố ý làm khó cậu.
“Người phụ nữ c.h.ế.t bầm này quá xui xẻo, tôi sợ cô rời khỏi tôi thì lại xảy ra chuyện gì! Tôi là chủ cho thuê của cô, cô sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không thể nói được!”. Dạ Thất kiêu ngạo nói.
“Ban ngày, tôi về nhà, tôi có thể xảy ra chuyện gì?”. Hạ Hòa chỉ cảm thấy buồn cười.
Chó con muốn dính cô, còn không chịu thừa nhận!
“Người xui xẻo thì đến uống nước lạnh cũng bị mắc răng!”. Cái miệng quạ đen của Dạ Thất nói lời ác độc.
Kết quả, bọn họ còn chưa vào sân nhà họ Hạ thì đã nghe thấy tiếng cãi vả kịch liệt bên trong, Dạ Thất nhìn cô, nhún vai, tỏ vẻ “Tôi đã nói rồi mà!”.
Hạ Hòa tức giận đến mức đập mạnh lên cánh tay cậu, mắng: “Miệng quạ đen!”.