Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 638
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:29
Lượt xem: 4
Trong phòng khách chỉ còn có mấy chiếc đèn soi bật sáng, nhưng cũng không tính là sáng lắm, cậu cho rằng cô không chú ý tới mình đã về rồi, lập tức mở đèn lớn trong phòng khách lên.
“Tiểu Hạ Tử, tôi về rồi đây! Tôi mua cho em mì lạnh Hàn Quốc mà em thích nhất đây!” Tiểu Thất gia lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo độc đoán trong mắt cứu dân mạng, vừa về đến nhà, liền biến thành chàng trai dịu dàng ấm áp.
Cậu cong khoé môi lên thành nụ cười dịu dàng, so với con người tàn nhẫn mới vừa cứu người trên mái nhà kia, hay là người lạnh lùng trên tạp chí, hoàn toàn như hai người khác nhau!
Chỉ là, Hạ Hoà vẫn như không nhìn thấy cậu, không nói lời nào, cũng không quay đầu lại.
Bây giờ đang là mùa hè, mái tóc thẳng dài xõa ra, cô mặc trên người chiếc váy ngủ hai dây tơ lụa màu trắng, bên ngoài còn khoác thêm chiếc sơ mi trắng, hai tay khoanh lại trước ngực.
Cô giận rồi!
Mấy chuyện này Dạ Thất vẫn có thể nhìn ra được.
Cho nên, vậy là cô nhìn thấy được đoạn video trên mạng lúc cậu kéo người vào bên trong kia rồi?
Cậu cầm chiếc hộp đựng trà túi lọc trên bàn trà lên, vừa ngồi xuống sofa, vừa mở hộp ra, cuối cùng Hạ Hoà cũng phản ứng lại, cô cầm lấy ly nước đặt trên bàn trà, rồi đột nhiên đứng dậy, đập cái ly thật mạnh xuống sàn nhà!
Chiếc ly sứ đôi cùng kiểu với cậu theo tiếng động mà vỡ tan tành.
Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Thất nhìn thấy Hạ Hoà tức giận đến như vậy!
Cậu sợ tới mức suýt chút là quỳ “Bẹp” xuống đất, cầu xin sự tha thứ!
Đứng dậy khỏi sofa, cậu lập tức bước đi về phía phòng ngủ,
“Dạ Thất! Cậu đứng lại đó cho tôi!” Hạ Hoà hung dữ mà nói.
“Tiểu Hạ Tử, tôi đi lấy bàn phím!” Dạ Thất xoay người lại nhìn cô, cất tiếng nói.
“Cậu lấy bàn phím làm gì?!” Hạ Hoà không biết cậu đứt mất sợi dây thần kinh nào rồi, tức giận mà nói.
“Phạt quỳ đó!” Cậu cất tiếng vô cùng nghiêm túc.
Hạ Hoà: “.............”
Cô cũng bước chân đi về phía phòng ngủ của mình, Dạ Thất vội vàng đuổi theo cô, “Tiểu Hạ Tử, em đừng giận mà, tôi cũng không có sao mà đúng không? Tiểu Thất gia của em, làm sao có thẻ gặp chuyện được?!”
Dạ Thất cánh ngay lúc trước khi cô bước qua cửa, giữa lấy cánh tay cô, xoay người cô lại, đôi tay nắm chắc bả vai cô, dừng lại kịp lúc.
Hai mắt cô đỏ lên, khuôn n.g.ự.c phập phồng liên tục, trông dáng vẻ như sắp khóc rồi lại phát điên lên!
Hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, trong đầu óc cô vẫn còn hiện lên cảnh tượng cậu đứng trên lầu cao, thẩn người mạo hiểm ngửa ra phía sau!
Lúc đó cô mới chỉ xem qua màn hình, cũng đã sợ tới mức run rẩy cả người.
Hơn hai tiếng đồng hồ này, cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu như lúc đó cậu thật sự rơi xuống, thật sự c.h.ế.t đi, vậy thì cô phải làm sao đây? Cô không cách nào tưởng tượng được, sau khi cậu mất đi, bản thân mình sẽ biến thành thế nào.
“Dạ Thất! Cậu bị điên rồi hay sao?! Tôi bảo cậu đi khuyên bảo người phụ nữ kia đàng hoàng, nhưng tại sao cậu lại đi mạo hiểm chứ?! Suýt chút cậu đã ngã c.h.ế.t rồi đó cậu biết không?! Nếu như cậu c.h.ế.t rồi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?! Cậu có lúc nào suy nghĩ cho tôi hay không?!” Hai tay cô dừng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ hoe trừng lên với cậu, lớn tiếng mà chất vấn.
Cô vừa dứt lời, nước mắt cũng lập tức rơi xuống.
giọt nước mắt trong xuống nương theo khoé mắt cô mà tuôn rơi, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô khóc, trái tim Dạ Thất chợt thắt lại.
Tiểu hạ Tử nhà cậu, lúc trước bị người bạn trai quen nhau suốt mười mấy năm coi như món quà mà tặng cho người ta cũng chưa từng rơi nước mắt! Rồi suốt mấy năm nay, bất kể cô có áp lực lớn đến mức nào, ở bệnh viện bị người nhà bệnh nhân hiểu lầm, bị bọn gây rối đánh, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt!
Nhưng lần này bởi vì cậu, mà nước mắt tuôn rơi.
“Tiểu Hạ Tử, em ngốc quá, sao mà gia có thể ngã c.h.ế.t được? Gia là đã chắc chắn rồi mới làm như vậy!” Cậu tiến lên, ôm eo cô, mặt dày mà nở nụ cười dỗ dành.
Cậu cũng không phải là người biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải là người có thể nói những lời dễ nghe dỗ dành cô.
“Toà nhà cao như vậy, cậu dừa vào cái gì mà chắc chắn được?!” Cô lại lớn tiếng mà chất vấn, hai hàng lệ vẫn còn treo trên má, “Rõ ràng là cậu không cần phải mạo hiểm như vậy! Nói hai câu dễ nghe với người phụ nữ si tình đó không phải là được rồi sao?!”
“Bảo tôi nói lời ngon tiếng ngọt với người phụ nữ khác sao? Tôi không làm được! Có là diễn kịch cũng không được!” Cậu thấp giọng mà nói, trông như vô cùng kiên trì với nguyên tắc của mình.
Trên thực tế, người phụ nữ kia trông thế nào, cậu cũng không nhìn thấy rõ.
Chỉ là, trong cuộc họp báo, người phụ nữ kia đã công khai xin lỗi, giúp cho công ty của cậu không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ dư luận, nhất định là bây giờ Dạ Xán đang tức c.h.ế.t rồi!
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của cậu trước mắt, cô thật không biết nên khen cậu quá kiêu ngạo, hay là nên mắng cậu bị điên rồi nữa!
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu, tôi đi ngủ đây! Đêm nay đừng vào phòng của tôi!” Cô có chút cạn lời mà xoay người lại, đi vào phòng, vung tay đóng cửa thật mạnh.
Không bước chân vào phòng cô là không thể nào.
Trong căn phòng tối đen như mực, Dạ Thất chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, lén lút bò lên giường Hạ Hoà, sau khi cậu nằm xuống, lập tức đưa tay ôm lấy cô từ phía sau, Hạ Hoà vặn vẹo thân người, nhưng cũng không thể thoát khỏi cậu, cho nên cũng không phí công nữa.
Nhưng mà, được cậu ôm trong lòng như vậy, cô cũng cảm nhận được sự yên tâm đến khó hiểu, làm dịu đi cảm giác con tim treo lên lơ lửng, bất an của trước đó.
Phía sau cổ truyền đến một cảm giác ngứa ngáy khe khẽ, chính là chú chó săn đáng ghét nào đó, đang hôn lên cổ của cô!
“Tiểu Hạ Tử, đừng giận tôi! Tiểu Thất gia ngông cuồng ngầu lòi tài năng của em, cũng không phải là tên ngốc, sao có thể vì một người phụ nữ xa lạ cả tên cũng không biết mà nộp mạng chứ?!” Cậu vùi vào sau cổ cô, vừa mút lấy hơi thở thơm ngọt trên người cô vừa cất tiếng nói.
Hạ Hoà vẫn không thèm để ý đến cậy, cậu dán sát lên người cô, eo và m.ô.n.g cô vểnh ra sau, có ý muốn đẩy cậu ra, nhưng như thế lại chạm vào mồi lửa không nên chạm, làm cho cô sợ hãi tới mức vội vàng nhích lên trước né tránh, Dạ Thất liền nhân cơ hội ép sát lên.
“Tiểu Hạ Tử, tôi sai rồi, phạt tôi bị em ăn, có được không? Mau ăn tôi đi, mạnh mẽ như khi em uống say vậy!”
“Dạ Thất! Còn còn mặt mũi nói như thế sao?!” Hạ Hoà nổi cơn thịnh nộ mà nói, còn phạt cậu bị cô ăn nữa chứ!
Cậu coi cô là con ngốc sao?!
“Tiểu Hạ Hạ, không phải trước kia em thường hay muốn ăn tôi hay sao? Cầu được ăn!” Cậu vẫn tiếp tục mặt dày mà nói.
Hạ Hoà: Đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!
Thời thế đổi thay, trước kia cậu cứ lo sợ bị cô ăn mất, bây giờ, cậu cầu xin được ăn, cô cũng không ăn!
“Dạ Thất, cậu mà còn nói thêm một lời thừa thãi nào nữa, thì lập tức cút ra khỏi phòng tôi! Nếu không ngày mai tôi dọn đi!” Trong đêm tối, cô nghiêm túc mà nói.
Trong nháy mắt Dạ Thất liền trở nên hèn nhát, không dám nói thêm câu nào nữa.
Lúc trợ lý An Thần bước vào văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc đại nhân của bọn họ còn đang ngây ngốc với cặp ly sứ trên bàn, mà cũng chính vì cặp lý này, đã làm cho đường đường là trợ lý tổng giám đốc như anh ta phải sứt đầu mẻ trán suốt hai ngày nay.
Đó là một cặp ly màu xanh ngọc khói, trên thân còn có khắc hình lập thể chú mèo con, đại diện bên nhà trai là một chú mèo đen, bên nhà gái là một chú mèo trắng, chỉ hai đặt hai chiếc ly cạnh bên nhau, thì vừa hợp ngay chóp mũi mèo đực mèo cái chạm vào nhau, bày ra dáng vẻ đang hôn nhau.
Nếu như nhìn kỹ lại, thì chiếc ly mèo cái kia đã bị hư rồi, nhưng đã được dán trở lại.
“Lục tổng, chúng tôi đã điều tra toàn bộ ghi chép quà tặng trong siêu thị mà ngài đã ngài đã nói, căn bản là không có ghi chép lại Hạ tiểu thư lấy quà tặng! Sau đó, tôi đã cầm ảnh chụp mang đi hỏi ông chủ cửa hàng đã từng bán chiếc ly đó, chủ quán nói, đúng thật là cửa hàng bọn họ từng bán loại ly này, nhưng là từ hai năm trước, cũng đã bán hết từ lâu rồi!”
Sau khi nghe thấy An Thần nói xong, Dạ Thất cả người toát ra khí chất lạnh lùng như bừng tỉnh, cặp ly này căn bản không phải là quà tặng khi mua hàng trong siêu thị như Hạ Hoà đã nói, mà là do cô mua.
Tiểu Hạ Tử nhà cậu, đúng thật là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiệt tình mà.
Rõ ràng là hai chiếc ly đôi mà cô đã nghiêm túc lựa chọn, nhưng sau khi mang về nhà, thì lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói là siêu thị có hoạt động nên tặng.
Nhìn thấy chiếc ly bị vô đập vỡ, trong lòng Dạ Thất càng thấy khó chịu hơn, cậu chỉ muốn chiếc ly này được hoàn mỹ không chút hư tổn nào!
“Lục tổng, tôi đi xem thử giúp ngài, rằng trên thị trường có còn chiếc nào giống như vậy hay không, hoặc là tìm một nhà xưởng, đặt bọn họ làm lại chiếc khác?” An Thần nhìn sang vị tổng giám đốc mặc chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt, không nói lời nào ngồi trên ghế dựa, ngây người ra với cặp ly kia, đưa ra kiến nghị.
“Đó đều là vật thay thế! Tôi chỉ cần một chiếc này mà thôi!” Dạ Thất thấp giọng nói.
Cả người cậu mang đậm khí chất lạnh lùng, vậy mà lúc này lại giống như một đứa trẻ quật cường, rõ ràng là chiếc ly đã vỡ nát, cho dù có dán lại cũng không dùng được, nhưng mà, cậu vẫn cố chấp mà muốn nó hoàn hảo như lúc ban đầu!
Chuyện này làm An Thần vô cùng khó xử.
Dạ Thất lại đột nhiên đứng lên, “Tôi muốn đích thân đến trấn Cảnh Đức một chuyến, cậu đặt vé máy bay cho tôi đi.”
An Thần: ???
Vì một chiếc ly mấy chục tệ, mà tổng giám đốc đại nhân muốn đích thân đến trấn Cảnh Đức? Quan trọng nhất là, máy bay cũng không bay thẳng đến đó được, vô cùng phiền phức!
Đến khi Hạ Hoà nhận được tin nhắn của Dạ Thất, cô lại cảm thấy sợ hãi, hai hôm nay, về để trốn cậu, cô đều ở lại trực đêm, ban ngày thì về nhà ngủ một giấc, sợ rằng chú chó săn mới hiểu được động dục là cậu ăn mất!
“Tiểu Hạ Tử, tôi phải ra ngoài một hai ngày, đừng nhớ tôi quá, nhớ phải ăn cơm đúng giờ đó!”
Nhớ cậu?
Cô chỉ ước mỗi ngày cậu đều đi công tác!
Lúc Hạ Hoà bước vào “Cửa hàng thú cưng Khả Khả”, Khả Khả tiểu thư còn đang lấy m.á.u của một chú chó săn lớn, màu đen của Đức đi kiểm tra sức khỏe, chuẩn bị làm phẫu thuật triệt sản.
“Hạ Hạ, cậu tới đúng lúc lắm, hôm nay mình không đủ nhân lực, cậu vào giúp mình một tay với! Với tay nghề của cậu, chỉ mười phút là giải quyết xong xuôi!” Khả Khả mặc chiếc áo blouse ngắn tay, vừa nhìn thấy cô, lập tức lên tiếng.
Hạ Hoà trợn mắt nhìn cô ấy một cái, “Cậu trả tiền phẫu thuật cho mình đi!”
“Cái đ*t! Phu nhân tổng giám đốc tương lai, ngài đã có một người bạn trai trị giá trăm triệu rồi, còn tới đây áp bức một thú ý nhỏ như mình nữa sao?!” Khả Khả phản bác lại mà nói.
Hạ Hoà hừ lạnh, cũng là học y, nhưng cô gái nhỏ này học y không được, nửa đường chuyển ngành sang học thú y, kết quả là tốt nghiệp sớm đi ra kiếm tiền, cũng đã thành một người giàu có, còn cô thì sao?
Khổ cực học hết bảy năm y khoa, cuối cùng cũng cầm được chứng chỉ hành nghề bác sĩ, ra làm bác sĩ thì lương lại không bằng một ngày thú y các cô kiếm được.
Không công bằng mà!
Khả Khả nhìn thấy vẻ mặt “Không có tiền thì khỏi bàn bạc gì nữa” của Hạ Hoà, liền thở dài, “Được được được! Hai trăm! Mình thiến một chú chó cũng chỉ có 500 tệ!”
“300! Đừng cho rằng mình không biết phí thuốc tê kia của cậu!” Hạ Hoà cò kè mặc cả.
!!!
“Chị em cây khế!” Khả Khả nghiến răng, “Tối nay cậu mời mình ăn cơm đi, nếu không thì bảo tổng giám đốc nhà cậu mời mình một bữa Mãn Hán toàn tịch!”
Vừa nói, vừa bước đi theo Hạ Hoà vào phòng nghỉ.
Hạ Hoà tay chân nhanh nhẹn mà thay quần áo, “Mãn Hán toàn tịch, dạ dày chút xíu như cậu, thì nhét được mấy mâm đây?”
“Có vậy thì mình cũng muốn….” Khả Khả thật lòng mà nói, bỗng nhiên nhìn thấy được trên cổ Hạ Hoà có vết bầm, “Hạ Hạ, da cậu bị làm sao vậy?”
!!!
Ba bốn ngày trôi qua, vậy mà vết dâu tây kia vẫn còn chưa tan hết!
Trong lòng Hạ Hoà thầm mắng một tiếng! Cũng là đến tận hôm nay cả người cô không cảm thấy nhức mỏi!
“Chó cắn!” Cô nói, nhanh chóng mặc chiếc áo blouse trắng vào.
Hai giờ chiều nay cô tan ca, ngày mai được nghỉ ngơi, vừa hay chú chó săn nào đó đang đến kỳ động dục cũng về vào buổi chiều, vì để trốn cậu, cô mới đến tìm Khả Khả.
“Chó cắn?” Khả Khả vuốt đầu, ngây ngốc mà hỏi lại.
Bước ra khỏi phòng nghỉ, cô ấy mới hiểu được mọi chuyện là thế nào!
“Cái đ*t! Không phải hai người vẫn luôn phân phòng ra ngủ hay sao?!” Khả Khả kinh ngạc mà kêu lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Hoà dợ cho sợ tới mức ngậm miệng lại.
Hạ Hoà đi rửa tay, khử trùng, bước vào phòng phẫu thuật.
Cô vừa mang bao tay, vừa nhìn lên chú chó săn to lớn mạnh mẽ đã bị học trò của Khả Khả tiêm thuốc tê, đang nằm nghiêng trên bàn phẫu thuật.
“Hạ Hạ, sao rồi, làm rồi có phải không? Dấu hôn này trông cũng được mấy ngày rồi, nhất định là rất………” Khả Khả nhỏ giọng bên tai cô, vô cùng ái muội mà nói.
Hạnh phúc?
Hạ Hoà đeo khẩu trang, tay cầm d.a.o phẫu thuật, hướng đến cái đó của chú chó săn, nghĩ thầm trong bụng, cô thật sự muốn thiến cậu như thiến chú chó này!
Ca phẫu thuật bắt đầu, Khả Khả bước ra ngoài, một lát sau liền nhìn thấy Dạ Thất cầm theo một chiếc túi mua sắm hàng hóa bước vào.
Cậu hỏi Hạ Hoà có ở đây không.
“Tổng giám đốc, bạn gái của cậu đang thiến chó đó!” Khả Khả chỉ lên lầu, nở nụ cười mà nói.
???
Dạ Thất nhanh chóng bước lên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-638.html.]
Cửa hàng thú cưng của Khả Khả, cũng không thật sự có hai tầng, tầng hai tương đương với gác mái, bên trong cũng vô cùng chật chội, tuỳ ý có thể nhìn thấy mấy chiếc lồng sắt của thú cưng, còn có mùi chó mèo dính lên người nữa, Dạ Thất thật sự không thích tới nơi này.
Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh trong suốt, cậu nhìn thấy được Hạ Hoà đang làm phẫu thuật cho chú chó.
DTV
“A Uy à, đừng trách mẹ nhẫn tâm nha, ai bảo suốt ngày con cứ đi chọc ghẹo chỗ này chỗ kia, nhìn thấy chó cái là bắt nạt người ta làm gì!” Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh, nhìn vào chú chó săn trên bàn phẫu thuật, thở dài mà nói.
Dạ Thất nhướng mày, chỉ nhìn thấy trong tay Hạ Hoà còn đang cầm một cái nhíp, cái nhíp còn đang kẹp một quả trứng đỏ đỏ, đó là trứng của chó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, bên tai cậu lập tức văng vẳng câu nói đầy ma lực của Hạ Hoà, Dạ Thất chỉ cảm thấy cúc hoa dang căng thẳng!
Má ơi!
Tiểu Hạ Tự thật sự biết thiến chó đó!
Có thế nào Hạ Hoà cũng không ngờ tới, hai hôm nay Dạ Thất không phải đi công tác, mà là tự mình đến thủ đô của đồ sứ, trấn Cảnh Đức. Mang theo cặp ly sứ năm đó cô tốn mất mấy chục tệ mua về, tìm đến vị sư phụ lớn tuổi nhất trong trấn, dùng đến một kỹ thuật sắp bị thất truyền là Kintsugi*, chữa trị cho chiếc ly!
*Kintsugi (金缮): một kỹ thuật hàn đồ gốm bằng vàng của Nhật Bản.
Trên chiếc ly đã bị cô ném vỡ đó, có thêm mấy đường hoa văn màu vàng kim, mà trên chiếc ly không bị ném vỡ kia, cũng có thêm mấy đường hoa văn vàng kim giống như vậy.
Cứ như vậy mà chữa trị cho chiếc lý, vẫn có thể tiếp tục rót nước vào mà dùng.
Cô chỉ từng nhìn thấy mấy món đồ sứ vô giá được đào lên trong các viện bảo tàng, mới phải được sửa chữa theo phương thức này, chưa từng nhìn thấy những chiếc ly bình thường cũng được sửa theo phương pháp đó!
Cô thật sự bị cậu làm cho cảm động rồi.
“Không được giận tôi nữa! Sau này có tức giận cũng không được đập đồ nữa, đánh tôi là được rồi!” Dạ Thất vuốt ve mái tóc cô, thấp giọng mà nói.
Hạ Hoà liền đá cậu một cái.
“Tiểu Hạ Tử, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, tối nay tôi xuống bếp nấu cho em một bữa ngon!” Trong lòng Dạ Thất đang thầm tính toán, cậu biết cả ngày mai cô không cần phải đi làm, tối nay liền về nhà cho cô ăn no, sau đó ăn lại cô một trận.
Mấy hôm nay, cậu cũng không được gặp cô rồi!
“Tối nay tôi đã hẹn Khả Khả đi ăn đồ Nhật! Lâu lắm rồi bọn tôi không đi ăn với nhau, cậu cứ bận việc của cậu đi! Đúng rồi, tối nay tôi ở bên chỗ Khả Khả!” Bây giờ, mỗi khi cô nghe thấy Dạ Thất nói, thì đều có cảm giác quen thuộc như kiểu sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Dạ Thất: “..........”
Sao cậu lại không biết, rằng Hạ Hoà đang muốn tránh cậu cơ chứ!
Bây giờ đến lượt cô tránh cậu như rắn rết!
!!!
Dạ Thất âm thầm mà nghiến răng, lại một lần nữa cảm khái: Đây đúng thật là cmn trời đất đổi thay mà!
Thừa dịp Hạ Hoà đi thay quần áo, Dạ Thất khẽ meo meo mà đi tìm Khả Khả, có ý đồ xấu xa muốn mua chuộc Khả Khả, hy vọng cô ấy sẽ cho Hạ Hoà leo cây, không hẹn với cô nữa.
Khả Khả đứng trước mặt Dạ Thất, hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói:
“Ha! Tổng giám đốc! Cậu cho rằng tôi sẽ là người vì năm đấu gạo mà chịu cúi đầu hay sao? Tình bạn giữa tôi và Hạ Hạ đã được bắt đầu từ tận lúc học nhà trẻ rồi! Tình chị em của chúng tôi, còn cứng hơn vàng, sâu hơn biển……”
“Chỉ cần cô chịu giúp tôi, cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì!” Tổng giám đốc đại nhân cất tiếng lạnh lùng, cắt ngang lời nói của Khả Khả, chỉ nhìn thấy trong mắt cô ấy lấp lánh ánh vàng rực rỡ.
Đối mặt với vị tổng giám đốc đại nhân trị giá hàng trăm triệu, nghe cậu nói như vậy, Khả Khả bỗng có cảm giác quen thuộc, như người mẹ nhiều tiền của nam chính phim thần tượng, bức ép nữ chính rời khỏi nam chính, sau đó hỏi nữ chính muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nam chính!
Sau khi hiểu được phim truyền hình, cô ấy liền mơ ước chính mình chính là nữ chính đó, sau đó sẽ cầu xin mẹ của nam chính: “Thưa bà, mời bà dùng chi phiếu đập vào mặt tôi đi! Tôi nhất định sẽ rời khỏi con trai bảo bối của bà!”
Khả Khả mới vừa rồi còn kiêu ngạo, lập tức liền tiến sát đến Dạ Thất, “Thất gia, thật sự là điều kiện gì cũng được sao?”
Gương mặt Dạ Thất vô cảm, lạnh lùng mà gật đầu.
Khả Khả đột nhiên hưng phấn như vừa được tiêm m.á.u gà, hai mắt nhìn quanh bốn phía, nhìn qua cửa hàng chật chội này, sau đó đưa mắt nhìn về phía Dạ Thất, vừa định lên tiếng, thì từ trên gác mái đã vang lên giọng nói của Hạ Hoà: “Khả Khả! Sao cậu còn chưa thay quần áo nữa? Hai người đang nói gì đó?!”
Hạ Hoà khó hiểu mà nhìn Khả Khả cùng Dạ Thất, không biết hai người họ mới vừa nói cái gì.
Khả Khả hưng phấn vừa định đưa ra điều kiện với tổng giám đốc đại nhân, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Hoà, biểu cảm lập tức thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hoà trên lầu hai, “Hạ Hạ, Thất gia hỏi là, có thể dẫn theo cậu ấy đi ăn ké được không! Mấy thứ này còn phải hỏi sao?! Đương nhiên là không được! Có đúng không?!”
Khả Khả lập tức tỏ vẻ bạn tốt vì để giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, nói xong, liền nhanh chóng đi lên lầu.
Chờ đến khi hai chị em xinh đẹp ra khỏi cửa, Dạ Thất còn vô cùng ân cần muốn đưa các cô đến nhà hàng, Khả Khả không chút chớp mắt mà nhìn sang chiếc siêu xe mấy chục triệu tệ của Dạ Thất, vừa định chạy đến trước cửa xe, Hạ Hoà đã cất tiếng nói:
“Khả Khả! Bọn mình đi QQ của cậu!”
“Đúng đó! Chúng ta có xe mà!” Đôi mắt vốn dĩ đã nhìn thẳng của Khả Khả, liền vội vàng sửa lời, tự hào mà bước chân về phía con xe rách màu đỏ của mình!
ĐM, Tiểu Hạ Tử không sợ rằng con xe nát này của cô ấy sẽ tắt máy giữa đường sao?!
Xe của cô ấy thuộc hãng Chery, kiểu dáng này được gọi là QQ, trong thời đại này có một câu nói rất thịnh hành: “Chery Chery, hàng đợi bảo trì!”
Công suất động cơ vốn đã rất thấp, là một con xe rách như một con bọ hung bò đi, kết quả đến nửa đường đúng thật là bị hỏng, Dạ Thất trung khuyển vẫn luôn theo sau xe của các cô, cho nên giúp các cô gọi xe tải tới, lôi đi!
Chính vì vậy, Hạ Hoà cùng Khả Khả không thể không “hạ mình” ngồi lên chiếc siêu xe của cậu.
Dọc đường đi, hai tay Khả Khả vẫn luôn vòng chặt lấy tay của Hạ Hoà, trông như chị em thân thiết, cứ sợ rằng Hạ Hoà sẽ bị Dạ Thất cướp đi mất!
Sau khi hai chị em tình cứng hơn vàng ngồi xuống quán ăn đồ Nhật, Hạ Hoà liền phụ trách gọi món, điện thoại của Khả Khả vang lên, cô ấy nói là bên cửa hàng 4S gọi điện tới, lập tức đi ra ngoài nhấc mát.
Mới vừa bước ra khỏi quán ăn, cô ấy đã vô cùng ăn ý mà gặp được Dạ Thất!
Khả Khả lại khoanh tay trước n.g.ự.c lần nữa, ngưỡng cằm lên, dáng vẻ như không vì năm đấu gạo mà chịu cúi đầu.
“Điều kiện, đã nghĩ kỹ rồi sao?” Dạ Thất nhàn nhạt hỏi.
“Thật sự là điều kiện gì cũng được sao?” Khả Khả lập tức lật mặt, cười tủm tỉm mà hỏi.
Dạ Thất gật đầu.
“Thất gia, ngài cũng thấy đó, mặt tiền của cửa hàng thú cưng của tôi đang rất cần được mở rộng, bây giờ chỗ đó là quá nhỏ!” Khả Khả vội vàng nói.
“Khu vực mặt tiền đắc địa trong vòng đường vành đai số 2, tuỳ cô lựa chọn!” Dạ Thất thẳng thắn mà nói.
Trong vòng đường vành đai số 2!
Woa!
“Sao tôi lại không có nhiều nhiều mấy người chị em như Hạ Hạ vậy nhỉ?! Vậy là tôi có thể tuỳ ý chọn một cửa hàng ở trước cửa tiểu khu vườn hoa Ngọc Long có đúng không? Nghe nói ngài là đại gia bất động sản!” Khả Khả kích động mà nói.
Dạ Thất liền cho cô ấy một cái trợn mắt, “Ngoại trừ việc bán đứng cô ấy cho tôi, cô thử phản bội cô ấy xem?!”
Khả Khả vội vàng lắc đầu như chiếc trống bỏi!
Không dám!
“Mặt tiền hướng năm, cho cô mượn dùng hai năm!” Dạ Thất thấp giọng nói, “Đúng rồi, tốt nhất là cô để cho cô ấy uống mấy hớp rượu!”
“Tại sao lại uống rượu? Hạ Hạ không uống rượu!” Khả Khả tò mò mà hỏi, ngược lại còn thầm tính toán mà nói: “Chuyện này thật sự làm khó tôi rồi!”
“Một tầng lầu trên cũng cho cô mượn dụng miễn phí!” Dạ Thất còn không biết suy nghĩ của cô ấy sao!
Khả Khả lập tức đáp lại: “Dễ thôi dễ thôi! Mọi thứ cứ để tôi!”
Sau khi Khả Khả đã vỗ n.g.ự.c bảo đảm nhất định làm được, mới đi được mấy bước, cô ấy lại xoay người lại, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Dạ Thất.
“Tiểu Thất gia, tình hữu nghị cách mạng của tôi cùng Hạ hạ đã được xây dựng từ khi đi nhà trẻ, tình cảm của chúng tôi còn cứng hơn vàng…..” Nói được một nửa, Khả Khả thật sự thấy chột dạ, Dạ Thất cũng dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ mà nhìn cô ấy.
“Tóm lại! Vì để duy trì tình hữu nghị tốt đẹp thuần khiết giữa tôi và cô ấy, tôi không thể để cô ấy biết được là tối nay tôi đã bán đứng cô ấy!” Khả Khả vô cùng chính trực mà nói.
Dạ Thất: Hehehe!
Cả đời này, lần duy nhất mà Tiểu Hạ Tử không bị mù, chính là yêu cậu!
Nhưng mà, cậu nhớ rõ lúc trước cô cũng không thích cậu! Nếu như không vì sau đó cậu cứu cô, vậy thì bọn họ cũng sẽ không có bất cứ sự giao thoa nào!
Lúc ăn cơm, Khả Khả vẫn luôn thấy chột dạ, trong lòng liền cất tiếng sám hối với Hạ Hoà ngồi ở đối diện: “Hạ Hạ, cậu phải thông cảm cho mình, mình thật sự không muốn cố gắng, dựa vào năng lực của chính mình, vậy thì cả đời này mình cũng không có được một cửa hàng tốt như vậy, mấy người sống ở gần đó đều là địa chủ!”
“Vương Khả Khả! Cậu đang ngây người nghĩ cái gì vậy?!” Hạ Hoà thấy Khả Khả vẫn luôn thất thần, liền thấp giọng mà gọi.
Trước kia ăn cơm với cô, con bé này cũng không nói lời nào, chỉ biết ăn!
“Hạ Hạ, người ta muốn…..”
“Muốn cái gì chứ?! Ấp a ấp úng hoài!”
“Muốn uống rượu mơ xanh trên poster kia! Cậu mời được không?!” Vương Khả Khả thèm thuồng mà nói.
“Sao lại không phải là cậu mời?” Hạ Hoà tức giận mà nói, rõ ràng cô ấy kiếm được nhiều hơn!
Vương Khả Khả vốn là muốn hào phóng mà tự xuất tiền túi, nhưng với bản tính keo kiệt thường ngày của cô, cô ấy muốn tự bỏ tiền ra, thật sự rất dễ làm cho Hạ Hoà phải nghi ngờ!
“Gần đây người ta phải để dành tiền đổi mặt tiền cửa hàng mà……..”
Hạ Hoà ghét bỏ mà trợn mắt với cô ấy một cái, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một bình rượu mơ xanh 15 độ.
Vương Khả Khả rót cho cô một ly, liền bị Hạ Hoà ngăn lại.
“Uống hết ly này đi, rượu này giống như các loại thức uống khác thôi, mới có 15 độ!”
Hạ Hoà đang muốn từ chối, nhưng lại nhớ tới chuyện gì đó, ngược lại cũng không ngăn cản Hạ Hoà nữa.
Cô cầm chén rượu bằng sứ trắng nho nhỏ lên, nhìn thứ rượu trong veo có mùi thơm thoang thoảng của mơ xanh bên trong, đối với lần say rượu loạn tính hơn hai năm trước đó, cô vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Khả Khả, nếu sau khi mình uống rượu rồi có bất kỳ phản ứng không đứng đắn nào, cậu lập tức đưa mình về chỗ cậu đó, có biết chưa?!” Cô nghiêm túc mà nói.
“Cậu thì có phản ứng không đứng đắn gì được chứ?” Khả Khả thật sự không hiểu.
Hạ Hoà cũng không nói gì cả, uống thử một ngụm.
Rượu này còn rất hợp khẩu vị cô.
Mười phút sau, cũng không có phản ứng không đứng đắn nào, cô dứt khoát uống thêm hai ly nữa.
Chỉ ba ly, không dám đụng vào nữa.
Sau khi hai người ăn uống no say, bước ra khỏi quán ăn đồ Nhật, chưa đi được mấy bước, Hạ Hoà đã cảm thấy dưới lòng bàn chân có chút lung lay, lập tức nắm lấy Khả Khả, “Mau đưa mình về chỗ cậu!”
“Được được được! Cậu đợi chút, mình gọi xe!” Khả Khả vội vàng nói, lúc này một chiếc xe SUV dừng lại trước mặt các cô.
Khả Khả kéo cửa ghế phó lái ra, lập tức đẩy Hạ Hoà vào, sau đó đóng sầm cửa xe lại!
“Ngồi cho vững!” Dạ Thất ngồi bên ghế lái giúp cô thắt dây an toàn vào!
Hạ Hoà nghe thấy âm thanh quen thuộc, gương mặt vô cùng kinh ngạc!
“Sao lại là cậu chứ?!” Cô kích động mà hỏi, “Vương Khả Khả?!”
Cô quay đầu lại gọi, nhưng Khả Khả không có ở ghế sau!
Dạ Thất đã dẫm lên chân ga!
“Vương Khả Khả! Con bé cậu đâu rồi?! Đây không phải là xe đi về chỗ cậu!”
Đây là cmn xe đi về hướng hang sói đó!!!
Cuối cùng Hạ Hoà cũng có chút ý thức, chỉ là cô vẫn không biết rõ, cô đã bị người chị em thân thiết bán đứng!
“Tiểu Hạ Hạ, ngoan, đừng lộn xộn, mấy ngày rồi chúng ta không ở bên nhau, tôi chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi, hà cớ gì em cứ phải tỏ ra vẻ như đang trốn tránh biến thái mà tránh tôi?!” Người đàn ông ngồi trên ghế lái nở nụ cười mà nói, vươn tay qua gãi nhẹ lên gáy cô.
Cậu vừa định thu tay lại, thì đột nhiên bị Hạ Hoà bắt được, đặt lên bên môi cô, “Ưm, mùi hương nam tính này thật dễ ngửi!”
Tiểu Hạ Tử: Ha ha, chỉ là ôm ngủ? Tôi tin cậu mới lạ!
Thất cún con: Tối hôm qua là em động khẩu trước!
Tiểu Hạ Tử:..........