Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 654
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:56
Lượt xem: 2
Anh hôn một cách độc đoán và cuồng nhiệt, nhưng trong nụ hôn này cũng xen lẫn tình cảm anh dành cho cô.
Có tình yêu, có thương yêu.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh vẫn cho rằng bản thân yêu đơn phương, không ngờ vợ anh vẫn luôn yêu anh. Chỉ là cô diễn quá xuất sắc, yêu anh sâu bao nhiêu thì biểu hiện ra ngoài vô tâm bấy nhiêu...
Hơi thở thuộc về anh bao trùm lấy cô, cô cảm nhận được sự ngang ngược và dịu dàng của anh. Trước kia lúc hôn cô thường đánh mất bản thân, nghĩ rằng anh thích cô, nhưng nhanh chóng bị thái độ khinh bạc của anh phủ định.
Vì vậy, cô chỉ có thể giả vờ vô tâm, muốn thoải mái hơn anh.
Lúc buông ra, bàn tay thô ráp của anh vuốt ve gò má gầy của cô, "Anh biết năm đó sau khi anh từ chối em, em đã bị bệnh kén ăn... Anh đã đọc tất cả nhật ký riêng trong blog của em rồi!"
"Ninh Giai âm, ba năm qua tại sao anh lại không yêu đơn phương em?! Em nói em nhớ mãi không quên một người đàn ông trong tim, mẹ nó anh đã tin nên kiêu ngạo không chịu cúi đầu! Anh biết em sợ lần này sẽ bị anh làm tổn thương lòng tự trọng, nên không dám thẳng thắn với anh.
Ninh Giai âm ngước mắt lên cố gắng nén nước mắt vào trong nhưng vẫn chảy xuống, cô quay đầu vùi vào trong n.g.ự.c anh, liên tục dùng tay đ.ấ.m vào lưng anh, "Lục Bắc Trì! Sau này anh nhất định phải chết! Anh chờ xem! Em nhất định sẽ hành hạ anh chết!"
Cô oán hận nói.
Nhưng bông hoa trong trái tim đã nở rộ ...
"Chỉ cần em không nhắc đến chuyện ly hôn với anh thì anh sẽ để em hành hạ anh đến thì thôi!" Anh định làm một kẻ thê nô!
Lục Bắc Trì nói vô cùng cam tâm tình nguyện.
Cô ở trong n.g.ự.c anh vừa khóc lại vừa cười. Cô vốn cho rằng mình có bệnh rất cố chấp, cô thực sự định cắt đứt mối quan hệ vô vọng này, kết quả là anh đã yêu cô...
"Vợ, đừng khóc... Phụ nữ mang thai không thể quá kích động!" Anh nhẹ vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành.
Cô không nói gì, vẫn vui trong n.g.ự.c anh, không đánh anh nữa, "Mấy năm qua em vẫn muốn quên anh lại không thể nào quên được... Lần trước khi ở trong thang máy đó, tỉnh thoảng gặp anh vài lần nhưng anh cũng không thấy em... Lục Bắc Trì, anh thực sự không phải đàn ông!"
"Đúng đúng đúng, anh không phải đàn ông!" Anh vội nói rồi giơ tay cho mình một bạt tai, "Mẹ nó thật kiêu ngạo! Suýt chút nữa thì mất vợ và bé con!" Anh tự tát chính mình rồi mắng bản thân.
Trên mặt anh lập tức hiện lên năm bàn tay, "Anh thần kinh à! Đánh mạnh thế!" Cô đau lòng.
"Cũng phải trách em... Luôn không có tự tin ở trước mặt anh..." Cô nói với giọng khàn khàn.
"Trách anh trách anh!" Lục Bắc Trì vội vàng nói, "Cái tính sĩ diện c.h.ế.t tiệt này, lúc trước vốn định uyển chuyển từ chối em, ai ngờ đám khốn kia ở bên cạnh ồn ào..."
"Vậy thì anh cũng không thích vì em béo!"
"Không phải! Lúc ấy chúng ta không quen biết, đột nhiên em lại tỏ tình với anh... Mẹ! Mắt anh mù rồi!" Ý thức được mình nói sai, anh vội vàng đổi giọng.
Ninh Giai âm buồn cười.
"Cmn, dáng vẻ vợ anh cười khuynh quốc khuynh thành quá! Chưa từng thấy ai cười đẹp như thế, phim em đóng anh đều xem hết, trong phim cũng chưa từng thấy em cười đẹp như thế!"
"Nói năng ngọt xớt!" Cô nói.
Nhưng cô tin lời anh nói.
Những ngày tháng sau này, Ninh Giai âm mới dần dần biết được trong ba năm qua, anh Lục nhà cô đóng vai fan cuồng của cô như thế nào. Cô cũng mới biết người thường lên weibo nhắn tin cho cô, thường gửi tin nhắn cổ vũ động viên cô, thậm chí nhiệt tình nói ra đề xuất trọng tâm chính là anh!
Fan cứng đó trên weibo có tên là: Yên lặng chờ tin tốt
Lục gia ta buồn bực, trình độ cợt nhả có thể thấy được chút ít!
Là con trưởng của Lục gia, Diệp Kiều không yên lòng với đôi vợ chồng này nên đến xem một chút, thế mà lại bị hai người họ hành hạ!
Lục Bắc Trì lúc trước ở trong điện thoại còn muốn sống muốn chết, giờ khắc này ở trước mặt Diệp Kiều lại đắc ý khiến người ta muốn đá cho anh mấy cái!
"Về nhà chị sẽ nói với anh Kiêu, ghét c.h.ế.t cậu!" Diệp Kiều vô cùng ghét bỏ nói.
"Chị dâu, đừng mà! Chị không thể thế được, trước kia em đây ăn ít cẩu lương của hai người sao?" Lục Bắc Trì vội nói.
Sau khi Diệp Kiều lười anh, cuối cùng đang cười trộm chào hỏi với Ninh Giai âm định đi về, chưa kịp ra ngoài đã nhận được điện thoại của Lục Tiểu Vũ, "Mẹ, Lục Tiểu Cổn anh ấy trốn học một mình chạy đến bệnh viên! Còn là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ!"
--
Bệnh viện thẩm mỹ?!
Lục Tiểu Cổn muốn làm gì?!
Diệp Kiều còn tưởng rằng là nhóc quỷ Lục Tiểu Vũ nói linh tinh lừa cô, nhưng Lục Tiểu Vũ còn nói tên bệnh viện ra cho cô!
Lục Tiểu Vũ vô cùng bực bội, ngũ quan Lục Tiểu Cổn hoàn mỹ đến như vậy còn cần thẩm mỹ cái gì? Cô bé bị Diệp Kiều quá lớn về trường học ở trong điện thoại, hai đứa bé đã học lớp sáu tiểu học, đây là học kỳ cuối cùng.
Lục Tiểu Cổn vẫn là học sinh giỏi không cần lên lớp vẫn thi được max điểm, còn Lục Tiểu Vũ không có Tiểu Bạch Thái giúp cô bé đứng dạng chót, cũng chăm chỉ học tập thâm chút rồi, cô nương thích sĩ diện cũng không thể thi đứng nhất từ dưới đếm lên làm trò cười cho người khác được!
--
Diệp Kiều đứng ở cửa một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và làm đẹp tên là "Vẻ đẹp tự nhiên", nhìn bốn chữ "Vẻ đẹp tự nhiên" cô cảm thấy thật mỉa mai. Đã gọi là phẫm thuật thẩm mỹ còn tên là vẻ đẹp tự nhiên, tiệm này mặt dày thật!
Nói trắng ra là một thẩm mỹ viện tư nhân, đương nhiên các kiểu phẫu thuật thẩm mỹ cũng là dự án chính của bọn họ.
Lục Tiểu Cổn đến cùng tới nơi này làm gì?
Chẳng lẽ dùng tia laser để loại bỏ bộ ria mép?
Con trai của cô là một thẳng nam, không thể nào làm mấy cái triệt lông được. Hôm qua cô còn chứng kiến cảnh cậu cạo râu bằng máy cạo râu.
...
DTV
Cửa phòng laser bị khóa từ bên trong, có vài cô y tá xinh đẹp mặc đồng phục y tá màu hồng đứng ở cửa.
"Cậu bé đẹp trai kia rốt cuộc làm gì trong đó thế."
"Ai biết được! Mua cho chúng ta máy laser tám ngàn tám, không cho bác sĩ chạm vào, bản thân ở trong đó nghịch, cậu ấy vẫn là trẻ vị thành niên đấy, nếu xảy ra chuyện thì xử lý thế nào?"
"Cậu ấy đã viết một tờ đơn cho chúng ta rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta không phải chịu trách nhiệm đâu! Cậu bé này, trông hoàn hảo thế rồi còn phải dùng máy laser của chúng ta làm gì?"
Trong phòng laser, một thiếu niên mặc quần tây đen, đi boots ngắn, áo somi trắng, tóc cắt ngắn đang tập trung nghiên cứu thiết bị laser tiên tiến nhất trên thị trường. Trong tay cậu cầm đầu máy dó, tay phải ấn nút trên bảng, vừa nhìn bảng hướng dẫn.
Cuối cùng sao khi điều chỉnh thông số xong, cậu bỏ dụng cụ xuống, hai tay đặt lên dây lưng định cởi quần thì ngoài cửa có tiếng đập cửa.
"Lục Chiến Qua!"
!!!
Sao Diệp Kiều tới đây?!
Bên dưới lớp tóc mái dày, một đôi lông mày thanh kiếm tự nhiên hơi nhướng lên, lông mày hơi nhăn lại, cậu bực bội đeo thắt lưng lại.
Cậu cầm áo dài ở bên cạnh mặc vào rồi ra mở cửa.
Diệp Kiều có mái tóc xoăn, tháo kính râm xuống đi đến, thiếu niên lập tức đóng cửa lại, "Sao ngài tới?"
Diệp Kiều nhìn máy laser, lại nhìn sách hướng dẫn sử dụng, phần lớn trên đó là tiếng anh, đại khái có nội dung xóa sẹo.
Cô nhìn lại cậu trai khôi ngô tuấn tú đang đứng sang một bên, "Lục Tiểu Cổn, con muốn xóa vết bớt trên m.ô.n.g đúng không?"
Đôi mi dài của thiếu niên chớp chớp, khi nghe được lời nói của cô, hiển nhiên cậu có chút khó xử!
Một người bá đạo như Cổn gia lại có một cái bớt có chữ "Cổn" trên mông, cậu còn mặt mũi nào sống nữa?!
Cho nên nhất định phải xóa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-654.html.]
"Đúng! Ngài đi ra ngoài trước có được không? Chờ con hai mươi phút!" Lục Tiểu Cổn nói một cách nghiêm túc.
"Con tự làm sao?" Diệp Kiều tức giận nói, "Cũng không phải con không được xóa, nhưng phải đến bệnh viện lớn làm, tìm bác sĩ chính quy phẫu thuật mới được!"
"Thế thì bác sĩ sẽ thấy!" Lục Tiểu Cổn phản bác. Cho nên đó là lý do cậu đến một thẩm mỹ viện nhỏ này, cho họ tiền còn mua thiết bị đến, không cần phải đến bệnh viện công lập, ai bảo cậu ầm ĩ như thế?
Diệp Kiều: ". . ."
Cô nên nói cậu là thằng nhóc thối, hay là cậu quá kiêu ngạo đây? Ngay cả bị bác sĩ nhìn thấy m.ô.n.g cũng không chịu!
Từ nhỏ Lục Tiểu Cổn đã không để ai nhìn thấy vết bớt trên m.ô.n.g của mình, Diệp Kiều thật sự không ngờ nếu có người vô tình nhìn thấy vết bớt trên m.ô.n.g của cậu, thằng nhóc thối này sẽ diệt khẩu người đó mất!
--
Cuối cùng Diệp Kiều không để Lục Tiểu Cổn làm ẩ, cũng lấy lại tám ngàn tám cậu giao cho bệnh viện về, chỉ để lại năm trăm tệ. Cô nói, hoặc là đến khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện đại học chính quy để làm, hoặc không làm.
Lục Tiểu Cổn tức giận đến mức không thèm nói chuyện với cô, ngồi trên ghế cạnh tài xế, mặt không biểu tình không nhìn ra vui buồn.
Thiếu niên mười hai tuổi đã có khả năng không lộ cảm xúc.
Bà mẹ ngồi ở ghế lái đeo kính râm vươn tay xoa xoa đầu cậu con trai ngồi ở ghế bên cạnh, vừa chạm vào đã bị chê, Lục Tiểu Cổn dựa vào cửa sổ, "Nghiêm túc lái xe, tóc con rối lên rồi."
Lục Tiểu Cổn cau mày, lớn miệng nói với Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhếch miệng lên, vẻ mặt ngọt ngào, "Chỉ thích bạn trai nhỏ bá đạo nghị lực này!"
Lục Tiểu Cổn: "..."
Tại sao mẹ có thể mặt dày như thế.
Còn ban cho cậu cái tên ngốc ngốc hề hề "Lục Tiểu Cổn" này, lúc bé cậu thường bị mấy thằng nhóc khác trêu, nhưng hiện tại nhờ có nắm đ.ấ.m cứng rắn nên không ai dám cười nhạo cậu.
"Về nhà con sẽ nói cho cha biết, để cha đánh m.ô.n.g mẹ!" Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
Diệp Kiều lại ngứa da xoa xoa đầu bạn trai nhỏ, "Con không nói mẹ không nói thì sao anh ấy biết được. Nhân lúc giờ con còn nhỏ, khoảng chừng hai năm nữa con có bạn giá nhỏ, mẹ đâu còn cơ hội thương con thế này. Tiểu Thất của con không phải chính là ví dụ trai có vợ quên mẹ sao?"
Bạn gái?!
Là sinh vật gì?!
Cậu không hứng thú!
Diệp Kiều còn muốn dẫn người yêu đẹp trai này đi dạo phố nhưng bị từ chối, hai ngày nghỉ ngày mai cậu muốn đến đại viện.
Chỉ chốc lát sau Lục Tiểu Cổn xuống xe đi về phía đại viện, Diệp Kiều ngồi trong xe nhìn con trai anh tuấn, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Bây giờ đang làm giờ tan học, dọc đường có thể thấy học sinh tiểu học trung học cơ sở mặc đồng phục học sinh đi về, các em học sinh nhỏ thì được mẹ đón. Lục Tiểu Cổn vẫn như mọi khi, thích đi những con hẻm nhỏ vắng người, và đi đường tắt đến khu quân sự.
"Trên người tôi không có tiền, thực sự không có tiền."
Một giọng nói trong trẻo vang lên ở phía trước cách trăm mét, một người mặc quần áo thể tục màu xanh trắng của "tiểu học Tây Thành", tóc để kiểu bát úp, dáng người gầy bị mấy tên côn đồ bao vây. Cặp của cô bé rơi xuống đất, sách giáo khoa bên trong rơi lả tả.
"Mày không có tiền? Con bé giàu nhất đại viện lại không có tiền? Nghe nói ông nội thủ trưởng của mày thương mày nhất, mau đưa tiền ra đây, nếu không mấy anh đây sẽ lột sạch quần áo mày ném ra lề đường cho mọi người xem, tin không hả?!"
Làm sao bọn họ biết ông nội thương cô?
Đầu bát úp thầm nghĩ, cô bé lùi về sau, chưa lùi được hai bước đã bị người phía sau đẩy một cái suýt nữa ngã sấp mặt!
"Lục túi nó!" Tên lưu manh cầm đầu nói với đàn em, "Lục không ra thì lột quần áo nó!"
Đầu bát úp quay người muốn nhắm mắt lao ra lại bị một tên côn đồ đẩy chân, cậu té lăn dưới đất đau đến mức rưng rưng nước mắt. Mấy tên côn đồ muốn lên đánh cậu, lúc này thấy một bóng người cao gầy đi đến.
Thiếu niên mặc áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng, cậu đứng cạnh đầu dưa hấu, nhìn cậu ngã sấp dưới đất, lạnh lùng nói: "Đúng lên!"
"Hơ! Thằng nhóc thối ở đâu ra! Trông giàu đấy?! Chủ động đưa tiền cho mấy anh đây? Cùng đánh nó đi!" Tên côn đồ cầm đầu miệng ngậm thuốc lớn lối nói.
Lục Tiểu Cổn hừ lạnh, đầu bát úp ở bên cạnh chậm rãi bò lên, dáng vẻ chưa đứng lên đã sắp ngã xuống. Với Lục Tiểu Cổn đây thực sự là gánh nặng, cậu túm cậu ta sau đó cởi áo khoác mình ra cho cậu ta cầm, giơ nắm đ.ấ.m lên!
Thiếu niên mặc quần áo trắng, tóc đen chân đạp vách tường, mượn lực người bay lên không, chân phải đạp ra ngoài, tiếp đất bằng chân trái, thu chân phải và tiếp đất chắc chắn.
Mồ hôi chảy dài theo đuôi tóc mái ướt đẫm, dưới tóc mái là một đôi mắt đen khinh thường nhìn tên côn đồ cuối cùng bị anh đánh ngã xuống đất.
Trong ngõ nhỏ, sáu tên côn đồ bị đánh ngã dưới đất, ai cũng kêu đâu, vừa đứng lên đã chạy mất.
"Nhóc con! Mày, mày ngon lắm! Rút lui!" Tên đứng đầu bò dậy ôm tim, nắm đ.ấ.m chỉ vào thiếu niên đứng bất động cách đó không xa, quát.
"Mẹ nó không có năng lực thì đừng xấu hổ như vậy! Cút!" Lục Tiểu Cổn khinh miệt nói.
Mấy người tè ra quần chạy mất!
Lúc lâu sau cậu nghiêng đầu nhìn gánh nặng vô dụng đang ôm áo khoác nhút nhát nhìn cậu. Cậu ta dựa vào vách tường, mái tóc đen cắt ngang trán, trên khuôn mặt gầy gò rõ ràng là một đôi đôi mắt đen láy, kinh hãi nhìn cậu.
Như thể cậu sẽ đánh c.h.ế.t cậu ta vậy!
"Cổn, Cổn gia, tôi, tôi không nói cho người khác biết bí mật của cậu! Tôi không nói!" Đầu bát úp run giọng lắp ba lắp bắp hỏi, lưng dựa vào vách tường.
Lục Tiểu Cổn híp mắt nhìn cậu ta với dáng vẻ ghét bỏ, bước chân đi gần về phía cậu ta.
Cậu không quen đầu dưa hấu này, chỉ biết cậu ta tên Lâm Dương, học lớp năm trường tiểu học Thành Tây, nhỏ hơn cậu một tuổi.
Không có cán bộ cao cấp nào họ Lâm nào trong khu quân sự, cậu không theo dõi cậu ta, không rõ rốt cuộc nhà cậu ta ở đâu.
Thỉnh thoảng bắt gặp sẽ cảnh cáo cậu ta một lần!
Dù sao cũng là một cậu bé, dáng vẻ yếu đuối lại nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng lại lùn hơn rất nhiều, nhìn thấy cậu thì sợ đến phát khóc, thật nhát gan!
Lục Tiểu Cổn nhìn cậu bé nhát gan dựa vào tường, liền muốn đá cho cậu ta một cước, dạy cậu ta làm người!
Đôi giày da vừa chạm vào chân cậu ta, cậu chỉ chạm vào tượng trưng,
loại yếu ớt này, có thể đạp một phát là chết!
"Lại khóc, có tin ông đây làm cậu chảy m.á.u mũi không?!" Cậu ra vẻ ghét bỏ uy h.i.ế.p nói, lấy áo gió của mình ra.
Đầu bát úp đang khóc vội vàng ngừng lại nghẹn ngào, dáng vẻ ấm ức nhìn ông trời con này!
"Cút đi nhặt sách đi! Mẹ nó có muốn về nhà không?!" Cậu là thẳng nam không quen nhìn kiểu trai không ra trai này, hung hăng nói với đầu bát úp.
Đầu bát úp vừa rồi thấy cậu một chấp sáu, lúc này sợ đến run rẩy vội chạy đi lấy cặp sách. Lúc đi trên đường thì chân run suýt ngã ra.
Lục Tiểu Cổn toàn thân đầy mồ hôi, trên người chỉ mặc áo sơ mi, khoác hờ áo khoác trên vai hìn cậu trai nhát gan cúi người nhặt sách, vừa nhìn một chút vẻ mặt cậu đã lạ lạ.
Cậu bé trong bộ đồng phục màu xanh trắng mập mạp cúi người, cái m.ô.n.g nhô ra, ở vị trí m.ô.n.g trên quần đồng phục có một vệt ướt sậm màu, dài đến tận đáy quần.
Cậu còn tưởng cậu ta sợ đến tè dầm, nhưng không giống, màu không tối như thế...
Lục Tiểu Cổn tiến đến vươn tay sờ một chút, đầu ngón tay dính đầy vết máu.
Đầu bát úp cũng sờ m.ô.n.g mình, sau đó nhìn m.á.u trên tay mình, sợ tới mức òa khóc lên "Oa"!
Hu hu hu... Bụng đau quá, còn chảy máy, sắp c.h.ế.t rồi!
Lục Tiểu Cổn hoàn hồn tiến lên nhìn đầu bát úp khóc to, "Đừng khóc! Vừa rồi thằng nào trong kia đánh cậu?!"
"Hu hu... Bụng... Bụng đau... Hu... Cổn gia, tôi sắp c.h.ế.t rồi..." Đầu bát úp nói, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt.