Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 655
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:57
Lượt xem: 4
Dựa theo lý giải của Lục Tiểu Cổn, đầu bát úp bị đám côn đồ kia đánh vào bụng, còn chảy máu!
Trong tình huống này đương nhiên phải đi bệnh viện!
Lục Tiểu Cổn kéo quần áo đồng phục của đầu bát úp kéo một mạch ra khỏi hẻm, dọc đường đầu bát úp khóc không ngừng. Nếu không phải nể tình cậu ta đang bị chảy m.á.u thì cậu đã đạp cậu ta lâu rồi!
Đàn ông chảy m.á.u không có đổ lệ, hơn nữa, những giọt nước mắt của kẻ hèn nhát này là vô giá trị.
Sau khi gọi taxi đến bệnh viện gần nhất, thiếu niên anh tuấn kéo một học sinh tiểu học nước mắt đầy mặt vào viện cấp cứu.
"Bác sĩ ơi, cậu ta bị người khác đá vào bụng nên chảy máu, trên quần toàn máu!" Lục Tiểu Cổn đứng bên đầu bát úp giống như phụ huynh, nói với bác sĩ cấp cứu. Nói xong cậu quay người đầu bát úp qua chỗ khác để bác sĩ xem m.ô.n.g cậu ta.
Đầu bát úp còn đang khóc, giống như Lâm Đại Ngọc.
Cậu ta không phải cũng họ Lâm sao?!
"Bác sĩ, bọn họ không đá vào bụng cháu. Không hiểu sao bụng cháu đau quá, còn chảy máu. Có phải cháu sắp c.h.ế.t rồi không?" Đầu bát úp nức nở nói.
"Chảy chút m.á.u đã sợ như vậy, thất bại!" Lục Tiểu Cổn thực sự không chịu được dáng vẻ sợ hãi này của cậu ta, tức giận đến mức muốn đá cậu ta!
Nữ bác sĩ trung niên nhìn quần của đầu bát úp, trên m.ô.n.g có vết m.á.u đậm rồi lại nhìn cậu, "Cô bé, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"11 tuổi tròn!" Lục Tiểu Cổn vừa dứt lời mới ý thức được gì đó không đúng, cậu nhìn bác sĩ, "Cậu ấy là con trai!"
Nữ bác sĩ: ". . ."
Cậu bé đẹp trai, cậu đùa cô sao?
Đầu bát úp xoay người qua ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Cổn với vẻ mặt uất ức!
Nữ bác sĩ kéo đầu bát úp đến trước mặt, nhìn cẩn thận mặt cô bé xác định là một bé gái, "Trước kia cháu đã từng thế này chưa?"
Đầu bát úp bỗng lắc đầu.
"Cô bé, cháu đang có kinh nguyệt lần đầu tiên!" Bác sĩ hòa ái nói.
Lục Tiểu Cổn: ". . ."
Tuy nói cậu vẫn là cái học sinh tiểu học, nhưng có kinh nguyệt là gì.
Không đúng!
"Thằng nhóc thối! Rốt cuộc cậu là trai hay gái?!" Lục Tiểu Cổn tức giận chất vấn.
Đầu bát úp im lặng nghẹn ngào.
"Cậu bé đẹp trai, cháu biết cô bé không? Sao cô bé là trai hay gái mà cháu cũng không biết thế?" Nữ bác sĩ cười nói.
"Cháu gặp trên đường!" Lục Tiểu Cổn thở phì phò nói, trừng mắt nhìn đầu bát úp đang khóc rấm rứt, đến bây giờ cậu vẫn chưa chịu tin cậu nhóc đó là con trai!
"Cổn gia, tôi là con gái mà..." Đầu bát úp ấm ức nói.
Lục Tiểu Cổn hoang mang.
Với mái tóc đen nhánh tạo kiểu bát úp, mặt thon gầy trông khống giống con gái chút nào, nhưng ngũ quan đều xuất sắc, làn da cũng trắng. Cô bé mặc đồng phục xanh trắng, chân đi đôi giày thể thao kiểu nam..
Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé là trong phòng tắm nam ở bộ tư lệnh, khi ấy cậu tám tuổi, cô bảy tuổi.
Sau khi tỉnh táo, Lục Tiểu Cổn không nói gì, nghiến răng kiềm nén cảm xúc muốn đánh người!
"Dì ơi, có kinh nguyệt lần đầu là gì ạ?" Đầu bát úp nghẹn ngào nói.
"Có kinh lần đầu chính là lần đầu tiên tới chu kỳ kinh nguyệt của con gái... Cô nhóc, mẹ cháu chưa từng nói với cháu những thứ này sao?" Nữ bác sĩ nói với đầu bát úp.
Đầu bát úp lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.
Nữ bác sĩ tiếp tục giảng giải cho cô bé, Lục Tiểu Cổn ra khỏi phòng cấp cứu. Cậu không thèm nghe những thứ này, trong lòng vẫn đang tức đây.
Mười phút sau, đầu bát úp ra khỏi phòng cấp cứu.
Lục Tiểu Cổn kéo cô vào một góc không người, đấu bát úp cúi thấp dầu, bác sĩ tốt bụng đưa cho cô một thứ gọi là băng vệ sinh và quần lót dùng một lần, đồng thời thay quần lót bẩn của cô, bây giờ cô bé đang mặc quần lót dùng một lần được dán bằng băng vệ sinh.
Cô như đứa trẻ phạm lỗi, cúi thấp đầu đứng trước mặt cậu thiếu niên cao hơn cô bé rất nhiều.
Lục Tiểu Cổn thô lỗ nắm cổ áo cô bé, "Nhóc con! Cậu lừa tôi làm gì?!"
Cô gầy đến mức cậu có thể dùng một tay nâng nâng cô bé lên.
Cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy cô bé giống con gái ở điểm nào, trước kia lúc nhìn thấy cô, cô đều đang mặc đồ con trai.
Hai mắt đầu bát úp đẫm lệ nhìn cậu, ấm ức bĩu môi, "Tôi cũng không nói tôi là con trai mà..."
Lục Tiểu Cổn: "..."
Cậu buông lỏng vạt áo cô bé ra, nghiến răng tức giậ nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, sao cậu lại ở nhà vệ sinh nam?"
Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu hiểu lầm cô là con trai.
Đầu bát úp cúi thấp đầu ôm chặt cặp sách của mình, dáng vẻ sợ hãi, "Lúc ấy bụng đau, quá vội mà tầng đó chỉ có nhà vệ sinh nam nên...."
Lục Tiểu Cổn lại im lặng!
"Cậu còn mặc đồ con trai! Còn có tóc ngắn như thế!" Cậu chống tay lên hông giận dữ, nhìn cô chằm chằm.
"Trẻ con ở đại viện cậu rất xấu xa, ăn mặc như con trai mới không bị bắt nạt..." Đầu bát úp cúi thấp đầu, dáng vẻ trung thực đáp lại.
Lục Tiểu Cổn đã bị tức đến mức không nói thành lời.
Cậu cất bước rời đi, đầu bát úp ngây ngốc đứng đó cúi thấp đầu, giống như cô vợ nhỏ.
Lục Tiểu Cổn chuẩn bị đi ra khỏi phòng cấp cứu lại thấy bên ngoài trời đã tối, cậu phải đưa cô gái nhỏ đó trở về khu nhà, nếu không cô ấy đi lạc, đó là trách nhiệm của cậu!
Cậu đành phải quay lại đến trước mặt cô, dữ dằn nói: "Cậu có muốn về nhà không hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-655.html.]
Lúc này đầu bát úp mới cất bước, vừa đi vừa cầm cặp sách che mông, cô bé mới 11 tuổi đã biết xấu hổ rồi.
Lục Tiểu Cổn nhìn cô cầm cặp che m.ô.n.g trông rất buồn cười, cậu vừa bực vừa vuồn cười, cậu tới túm lấy cặp cô, còn dùng áo khoác của mình buộc quanh thắt lưng của cô để che cho cô, còn cầm cặp sách nặng trĩu giúp cô.
DTV
...
Xe taxi dừng lại ở cổng khu quân đội, Lục Tiểu Cổn và đầu bát úp lần lượt xuống xe.
Lục Tiểu Cổn đi tới cửa, lính gác mặt vô cảm chào cậu rồi nghĩ thầm, ông giời con Lục gia này thực sự ít khi vào bằng cửa chính, bình thường toàn trèo tường, bây giờ lạ quá!
Cậu đi vào cửa không thấy đầu bát úp đi vào, tức giận đành phải quay lại tìm cô. Cậu thấy cô đứng ở cửa một siêu thị đang do dự muốn vào lại không dám.
"Cậu làm gì đấy?" Lục Tiểu Cổn không còn kiên nhẫn nữa.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cậu kiên nhẫn nói nhiều với một cô gái như thế, đương nhiên trừ Lục Tiểu Vũ ra.
"Mua, mua..." Ba chữ kia ngại không dám nói ra.
Lục Tiểu Cổn cũng không hiểu cô muốn nói gì, chỉ kéo cô vào. Trong siêu thị không to không nhỏ có nhiều người, đầu bát úp cúi thấp đầu vừa đi vừa ngắm.
Cuối cùng, dừng lại trước chồng kệ băng vệ sinh xanh đậm và hồng, má cô đỏ bừng đến tận mang tai.
Lục Tiểu Cổn ở cách đó không xa giật mình hiểu cô muốn mua cái gì.
Nhưng đột nhiên cô lại đi ra lượn một vòng lớn, rồi lại quay lại kệ băng vệ sinh kia, lại đứng nhìn, vươn tay muốn cầm lại thu tay.
!!!
Con gái thật phiền phức!
Cậu cất bước đi đến tùy tiện cầm lấy vài gói, xoay người đi về phía quầy thu ngân, đầu bát úp vội vàng đi theo như nàng dâu nhỏ.
Sau khi thanh toán với tốc độ nhanh nhất, Lục Tiểu Cổn nhét túi hàng vào lòng cô bé, đầu bát úp vội vàng giấu trong đồng phục học sinh rộng rãi, giống như người vô hình.
.....
Lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn biết nhà đầu bát úp là ở nhà thủ trưởng phía Tây, "Không phải cậu họ Lâm à? Nhà này họ Khương!"
Cậu không muốn nói thêm với cô cậu nào nữa nhưng không nhịn được, cảm thấy cô bé này nói dối hết lần này đến lần khác!
Lục Tiểu Cổn thực sự nghi ngờ có phải ngay cả tên cô cũng lừa cậu không, thậm chí nghỉ có phải cô nhóc này đã nói chuyện trên m.ô.n.g cậu có vết bớt chữ "Cổn" ra rồi không!
Nếu thế thì cậu ta nhất định phải chết!
"Nói đi!" Tiểu Bá Vương Lục gia nhỏ giọng quát, không lớn tiếng để không bị phát hiện.
"Tôi họ Lâm nhưng tôi không phải người nhà họ Khương. Cha mẹ tôi đều là liệt sĩ... Ông nội Khương nhận nuôi tôi..." Đầu bát úp cúi đầu nhỏ giọng nói.
Cha của cô bé họ Lâm, mẹ cô bé họ Dương cho nên cô bé tên Lâm Dương, họ đều là quân nhân, cô bé là cô nhi.
Lục Tiểu Cổn đang tức giận nghe cô bé nói vậy thì sững sờ.
Đầu bát úp cất băng vệ sinh vào cặp, cởi áo gió quanh eo rồi đưa cho cậu.
Lục Tiểu Cổn hoàn hồn nhận lấy áo, đầu bát úp không biết tìm được một tờ chủ tịch Mao ở đâu ra đưa cậu, "Tiểu Cổn gia, hôm nay cảm ơn cậu..."
Đầu bát úp thành khẩn nói, mặc dù sợ cậu, mỗi lần nhìn gặp cậu đều cảnh cáo cô nhưng hôm nay nếu không có cậu thì cô đã bị mấy tên lưu manh đánh hoặc bị cướp!
Hơn nữa cậu còn đưa cô đến bệnh viện, còn mua băng vệ sinh giúp cô.
Cô luôn biết Tiểu Bá Vương Lục gia là người không dễ chọc, cũng biết cậu giỏi nhưng không ngờ cậu cũng là anh hùng!
Lục Tiểu Cổn không để ý đến cô bé, cậu quay người đi được hai ba bước lại quay lại, "Đừng tưởng cậu là nữ thì tôi sẽ nhường cậu! Bí mật kia của tôi nếu cậu dám nói ra ngoài thì đồng nghĩa với cái chết!"
"Cậu có bí mật gì?" Đầu bát úp tinh nghịch nói.
Lục Tiểu Cổn tức giận đến mức cong người bước lên đại hai bước, làm đầu bát úp hoảng lùi liên tục, cô bé vừa lùi vừa nói: "Tiểu Cổn gia, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết trên m.ô.n.g cậu có vết bớt "Cổn" đâu!"
"Nhóc con!" Lục Tiểu Cổn tức giận đến dậm chân, muốn lên đánh cô bé.
Lúc này một giọng nói hơi già nua từ cửa sân nhỏ truyền đến: "Là Dương Dương sao? Sao cháu về muộn vậy? Ông nội bảo Tiểu Thiệu đi tìm cháu rất lâu đấy!"
Lão thủ trưởng Khương đi từ sân ra, trầm giọng nói.
Đầu bát úp nhìn lại phía sau, bóng dáng của Tiểu bá vương đã biến mất.
Cô bé đi vào sân thấy Khương Dao Dao, cháu gái ruột của ông nội Khương đứng trong sân, "Dương Dương, em đi đâu thế? Chị lo lắng muốn chết!"
"Ông nội, lúc chạng vạng tối cháu gặp côn đồ chặn ở ngõ ạ!" Đầu bát úp thành thật nói.
Đến bây giờ cô bé vẫn không rõ sao mấy tên côn đồ kia biết ông nội cho cô tiền!
Nhưng cô biết mục đích của bọn chúng là cố ý cản cô.
"Mấy tên lưu mang gan to bằng trời ở đâu ra dám bắt nạt cháu gái ta?!" Lão thủ trưởng Khương tức giận nói, "Cháu gái, không bị thương chứ? Lần sau để Tiểu Thiệu đưa đón cháu đi học!"
Đầu bát úp vội vàng lắc đầu, hai ông cháu đi vào nhà.
Khương Dao Dao nhìn cảnh này thì âm thầm siết tay, cô ta nghĩ Lâm Dương sẽ nói dối vì sợ ông nội lo lắng, nhưng không ngờ cô nói thật.
Từ khi con nhóc này đến Khương gia, ông nội có đồ gì tốt thì đều cho con bé người ngoài này!
--
Đầu bát úp là con gái nói cách khác, cái bớt trên m.ô.n.g của Tiểu Cổn gia cậu đã bị một nữ sinh nhìn thấy!
Lục Tiểu Cổn ngồi ở ghế sopha, càng nghĩ càng phiền, ngây ngẩn.
Bên kia, Lục Tiểu Vũ đang lập đội chơi game online « Thiên Long Bát Bộ » với Tiểu Mộc Đầu, sau khi hai người họ chơi cờ xong, QQ của Tiểu Mộc Đầu đổ chuông và có một yêu cầu video.
"Mẹ nó! Là Tiểu Bạch Thái!" Tiểu Mộc Đầu kích động nói.
Lục Tiểu Vũ cho rằng mình nghe lầm, Tiểu Bạch Thái đã không liên hệ với họ lâu rồi, cậu ta thực sự tìm Tiểu Mộc Đầu chứ không tìm cô!