Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 656
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:59
Lượt xem: 2
Lục Tiểu Vũ trời sinh kiêu ngạo, thích tranh đoạt một mất một còn, lúc còn trong bụng mẹ đã rõ, bình thường hay tranh lão đại với Lục Tiểu Cổn, nhưng cô không có năng lực đánh Lục Tiểu Cổn đến cậu gọi cô là "Chị"!
Còn Tiểu Bạch Thái mấy năm qua luôn làm tùy tùng của cô, cái gì cũng cho cô, nghe lời cô, cô luôn coi cậu là em trai ruột. Nhưng Tiểu Thái Bạch chưa từng gọi cô là "Chị", tình nguyện gọi cô là "Tư lệnh"!
Nhóc con này đã đi tỉnh Y hơn nửa năm, lần đầu tiên liên lạc với họ lại không gọi video cho cô!
Lục Tiểu Vũ có cảm xúc muốn đánh cậu một trận!
Cô ra ghế sopha ngồi, ngồi xuống cạnh Lục Tiểu Cổn!
Lục Tiểu Cổn vốn đang thất thần lúc này cũng tỉnh táo, nhìn về phía thiếu niên đeo tai nghe trên màn hình.
"Tiểu Thái Bạch! Hơn nửa năm nay cậu c.h.ế.t đấy à? Sao không liên lạc với chúng tôi, cậu có ý gì hả?"
Tiểu Mộc Đầu ngồi trên ghế xoay mặc áo len trắng, áo lót somi trắng lộ cổ áo somi ra, mái tóc được uốn khéo léo xoăn xoăn thành tạo hình xõa tung, còn tẩy và nhuộm mấy sợi màu vàng trông vô cùng đẹp trai.
Theo lời của Diệp Kiều nói, cậu ta, Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Cổn nếu là tổ hợp ba người cũng không kém gì nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất.
"Anh bạn, đừng gắt! Cậu biết không, hiện tại tôi đang ở nơi quỷ nào đâu! Trước sau là thông không có cửa hàng, vừa mới thông mạng được đấy!" Rõ ràng Tiểu Bạch Thái đen hơn trước, nhưng ngũ quan rõ ràng cương nghị hơn, cậu nói.
"Mẹ! Ở Đế Đô không tốt sao?! Tự dưng chạy đến vùng núi xa xôi kia, muốn gửi gì cho cậu cũng phải mất nửa tháng!" Tiểu Mộc Đầu quở trách cậu rồi chuyển camera vòng vòng để quay được đôi anh em ngồi ở ghế sopha phía sau kia.
Nhưng camera chỉ quay tới Lục Tiểu Cổn.
Hai thiếu niên gật đầu ra hiệu xem như chào hỏi.
"Nói đến gửi đồ, người anh em nhanh gửi mấy xiên hồ lô đường ở Đế Đô của chúng ta đi, mẹ nó thèm c.h.ế.t mất! Đúng, còn cả bánh kinh bát nữa! Trước kia ghét bao nhiêu thì giờ nhớ bấy nhiêu!" Tiểu Bạch Thái lại nói, trước kia cậu ta không nói nhiều như vậy.
"Nhổ vào! Muốn ăn thì về mà ăn!" Tiểu Mộc Đầu ghét bỏ cự tuyệt.
Tiểu Bạch Thái: "..."
"Này, còn chưa quay được Lục Tiểu Vũ!" Tiểu Mộc Đầu vội vàng cầm cam trên máy tính xuống, xoay ghế nhắm ngay Lục Tiểu Vũ.
"Quay cái gì mà quay, ai muốn gặp tên phản bội này!" Lục Tiểu Vũ với mái tóc dài buộc thành đầu của một nữ tu đạo sĩ và mặc một chiếc áo len dài màu chàm, khuôn mặt xinh đẹp đã mất đi vẻ baby, nhìn càng xinh hơn.
Cô ghét bỏ nhìn camera, lại nhìn cậu nhóc trên màn hình.
Tiểu Bạch Thái cười lộ ra hai hàm răng trắng, "Chị Vũ, đừng nóng! Sau này tôi gửi đặc sản ở chỗ này cho chị ăn!"
Nhóc con, cuối cùng đã chịu gọi cô là "Chị"!
A! A! A!
Tiểu Bạch Thái chỉ nói Lục Tiểu Vũ mấy câu như vậy rồi tìm Tiểu Mộc Đầu thảo luận chơi game, Lục Tiểu Vũ ngồi trên ghế sopha trợn tròn mắt.
Ngày hôm sau cô một mình đi mua xiên hồ lô đóng gói đặc sản của Đế Đô và bánh kinh bát gửi cho Tiểu Bạch Thái.
...
Vào cuối tuần, sân bóng rổ trong khu nhà là nơi sôi động nhất, bên ngoài sân chật ních người xem bóng. Có binh lính mặc quân phục, có nam có nữ, trong đó những cô gái là ồn ào nhất, các cô ấy đến xem trai đẹp.
Mặc dù vẫn là mùa xuân nhưng những thiến niên trên sân bóng rổ đều mặc quần áo chơi bóng ngắn tay, hai đội xanh đỏ mỗi đội năm người. Đội đỏ mặc áo trắng viền đỏ, đội xanh lam mặc áo trắng viền đen.
Ở giữa sân là một trọng tài trông chừng ba mươi tuổi, cao to cường tráng, miệng ngậm còi, anh chính là Đại Ngốc, trọng tài đều từ Lục Tiểu Vũ giữ chức.
Lúc này Diệp Nhất Mộc của đội đỏ đang dẫn bóng trên sân, những thiếu nữ bên cạnh sân bóng đang hét lên chói tai. Sau khi Diệp Nhất Mộc ba bước vào rổ thật đẹp mắt ném bóng vào rổ thì làm hành động hôn gió với các nữ sin bên ngoài, chọc bọn họ hét ầm lên.
"Diệp Nhất Mộc rất đẹp trai!"
Đúng lúc này, quả bóng rổ rơi vào tay tiền đạo của đội xanh, cũng là người cao nhất, tiền đạo Lục Tiểu Cổn của đội đỏ đang đối kháng với cậu ta. Tiền đạo của đội xan làm một động tác giả không lừa được cậu, chỉ có thể truyền cho đồng đội, lúc chuyền bóng cho đồng đội đã bị Lục Tiểu Cổn phản ứng nhanh nhẹn cướp đi rồi lập tức dẫn bóng chạy đi, năm người của đội xanh cao lớn đều vây quanh cậu!
Lúc nàychỉ còn không đến nửa phút nữa là hết thời gian này, đội xanh hiển nhiên muốn trì hoãn thời gian!
Bật lên nhếch miệng lên dẫn bóngvượt qua vạch ba điểm, tung lên, quả bóng rổ trong tay tạo thành một hình parabol đẹp mắt và vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ trên không, rồi rơi thẳng vào rổ, "Bụp", cầu vào, sa lưới, lưới bóng rổ tung bay, trọng tài thổi còi!
"Lục Chiến Qua trâu bò!" Binh sĩ vây xem khen ngợi, vỗ tay, đó là con trai của Lục đại ma vương!
Các nữ sinh cũng hét theo, bọn họ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn lạnh lùng đi về phía cạnh sân bóng, một nữ sinh ở đội cổ vũ vội đi đến cầm bình nước khoáng đưa cho cậu, "Lục Chiến Qua! Cho cậu nước!"
Cô ta đỏ mặt nói, nhìn Lục Tiểu Cổn đeo headband thêu logo Jordan màu trắng, toàn thân đầy mồ hôi.
Lục Tiểu Cổn cũng không nhận tự lấy một chai nước khoáng ra, quay lưng ngẳng đầu uống nước, không uống hết còn đổ thẳng từ đầu xuống để hạ nhiệt, liếc mắt băn khoăn nhìn xung quanh.
Mỗi cuối tuần gần như trẻ con ở đại viện đều ra đây, chỉ mình đầu bát úp là không có.
""Diệp Nhất Mộc! Uống nước này!" Cô gái kia thấy Tiểu Mộc Đầu tới thì vội vàng đưa nước. Tiểu Mộc Đầu đã cầm mấy chai nước nhưng vẫn nhận, cậu là người xưa nay không đắc tội với nữ sinh!
"Diệp Nhất Mộc, bài tập ngữ văn cô giao thứ hai sẽ kiểm tra mấy cậu đó, các cậu phải chú ý nha!" Nữ sinh nói với Tiểu Mộc Đầu. Cô ta đúng là đại biểu môn ngữ văn của lớp họ, Khương Dao Dao.
"Ừ! Cậu viết đi xong đưa chúng tôi chép với!" Tiểu Mộc Đầu đáp qua loa, rồi lập tức đi qua trêu đùa Trần Tiểu Quả.
...
Lúc thủ trưởng Khương đẩy cửa ra, đầu bát úp đang chăm chỉ làm bài tập. Ông đã khuyên cô ra ngoài chơi một chút, đầu bát úp nói cô bé còn nhiều vài tập chưa làm nên không muốn ra ngoài chơi.
Đứa nhỏ này xưa nay chủ nhật không đi ra ngoài chơi, cũng chỉ khi ông nhờ cô bé đi mua đồ cô bé mới xuất hiện ngoài sân.
Chỉ chốc lát sau, Khương Dao Dao về đi vào phòng đầu bát úp, vẻ mặt hào hứng: "Dương Dương, hôm nay chị là hoạt náo viên! Lục Chiến Qua xưa nay không nói chuyện với con gái, hom nay nói với chị rất nhiều! Chị còn đưa nước cho cậu ấy, lau mồ hôi giúp cậu ấy! Chị nói này, em có biết Lục Chiến Qua là ai không?!"
Khương Dao Dao thấy dáng vẻ của đầu bát úp không hứng thú lắm lại nói tiếp.
Đầu bát úp lắc đầu.
"Lục Chiến Qua chính là cháu trai nhà họ Lục có quyền có thế nhất đại viện này! Nhũ danh của cậu ấy là Lục Tiểu Cổn! Chúng ta đều gọi cậu ấy là Tiểu Cổn! Cậu ấy cũng là người đẹp trai nhất, giỏi nhất ở thế hệ này của chúng ta!"
"Không biết." Đầu bát úp dửng dưng nói, trong đầu có hình bón mơ hồ.
Trong lòng lại nói: À, chính là thiếu niên có vết bớt "Cổn" trên mông, còn đưa mình đến bệnh viện, giúp mình mua băng vệ sinh.
DTV
...
Cũng là người mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ uy h.i.ế.p cô, dọa cô nhìn thấy cậu là muốn chạy!
Khương Dao Dao vốn định khoe khoang trước mặt đầu bát úp một chút, thấy cô hoàn toàn không biết Lục Tiểu Cổn là ai, cũng không muốn biết thì trong lòng không phục chút nào!
"Dương Dương, chị bảo em làm bài ngữ văn đã viết xong chưa?" Khương Dao Dao lại nói.
Sỡ dĩ Khương Dao Dao có thể làm đại biểu môn ngữ văn vì một bài luận được viết rất tốt, cô ta đã được điểm cao nhất nên được giáo viên ngữ văn đề cử làm đại biểu.
Nhưng thật ra bài viết ngày đó là do đầu bát úp viết giúp cô.
Khi cuối tuần, bài tập của cô ta đều do đầu bát úp làm.
Đầu bát úp đưa cho Khương Dao Dao bài tập của cô ta mà cô đã viết xong. Sau khi Khương Dao Dao xem xong thì hết sức hài lòng, cô ta làm đại biểu môn, bài tập ngoại khóa của cô ta đều do tổ trưởng mỗi tổ kiểm tra, giáo viên cũng sẽ không kiểm tra cho nên do dù ngay cả bút tích của đầu bát úp khác với của cô ta thì giáo viên cũng không nghỉ ngờ.
"Chị Dao Dao, em cảm thấy bài tập của mình tự mình làm vẫn tốt hơn." Đầu bát úp biết làm bài tập giúp người khác là không tốt, nhưng cô không muốn đắc tội với Khương Dao Dao vì nơi cô ở là nhà ông ngoại cô ta.
Ăn nhờ ở đậu nên cái gì nhịn được thì nhịn, hơn nữa làm bài tập giúp Khương Dao Dao còn giúp cô học kiến thức của lớp sáu trước, người thiệt thòi không phải cô mà là Khương Dao Dao.
"Dương Dương! Có phải em cảm thấy thành tích chị không tốt nên không làm được mới để em viết giúp chị đúng không? Nếu em nghĩ vậy thì sai rồi, bởi vì những thứ này với chị mà nói rất đơn giản! Bảo em viết giúp chị vì dù sao em cũng không thích ra ngoài chơi, chủ nhật toàn ở nhà không ra ngoài à? Chị không như thế, bản thân chị là cổ động viên của đại viện nên rất bận rộn!" Khương Dao Dao kiêu ngạo nói, dường như thực sự có chuyện như vậy.
Đầu bát úp gật đầu rồi không nói gì nữa, cô ta vui là được!
Một ngày cuối tuần khác, Lục Tiểu Cổn đang luyện tập trên sân bóng rổ, cậu phiền mấy nữ sinh kia vây quanh quá ồn nên bảo Tiểu Mộc Đầu đuổi bọn họ đi, cây cải đỏ hoa tâm dĩ nhiên không "Quát" mà là "Dỗ".
Sân bóng rổ chỉ còn lại hai anh em họ, Tiểu Mộc Đầu ngồi ở giữa sân, hai tay chống sau lưng chống đỡ, nhìn Lục Tiểu Cổn mồ hôi như mưa.
"Anh bạn, em nói có phải em bị bệnh không? Không thích con gái có đúng không? Gay đấy à?" Tiểu Mộc Đầu ngửa đầu nhìn Lục Tiểu Cổn nhảy lên thành công ném bóng vào rổ!
Sau khi Lục Tiểu Cổn tiếp đất, một quả bóng đập vào khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu vội vàng né tránh, "Đại gia! Ném hỏng mặt em chịu trách nhiệm à?!"
"Cút đi nhặt bóng đi!" Lục Tiểu Cổn ngồi dưới đất cười hề hề nhìn Tiểu Mộc Đầu nói.
Tiểu Mộc Đầu không dám không nghe theo.
Vừa đi ra ngoài sân vận động, liền nhìn thấy hai thiếu niên đứng ở chân tường, một thiếu niên đầu bát úp đang ôm má. Thiếu niên đứng bên cạnh đang ân cần hỏi cậu ta, Tiểu Mộc Đầu ý thức được quả bóng kia của Lục Tiểu Cổn đã đập vào mặt đầu bát úp!
"Các cậu ném vào bạn tôi rồi! Nhanh xin lỗi!" Thiếu niên đứng cạnh đầu bát úp tức giận nói với Tiểu Mộc Đầu.
Từ trước đến nay Tiểu Mộc Đầu là người ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa họa này không phải do cậu gây ra, "Ôi, trẻ con ngoại viện ở đâu ra? Dám chạy tới đại viện của tôi bị ném trúng là đáng đời!"
Diệp Nhất Mộc ôm ngực, dáng vẻ lưu manh lớn lối nói.
"Cậu ấy ở đại viện này!" Bạn của đầu bát úp phản bác.
Đầu bát úp kéo cậu ta muốn đi, không gây rối với đám Tiểu Bá Vương này.
"Đầu bát úp này là người ở đại viện tôi? Diệp đại gia tôi xưa nay chưa từng gặp vậy?" Tiểu Mộc Đầu không buông tha, trẻ con ngoại viện đến đại viện bọn họ thì nhất định phải bị dạy dỗ!
Tiểu Mộc Đầu vươn tay định kéo đầu bát úp, lúc này tay của cậu ta đã bị Lục Tiểu Cổn kéo lại.
Lục Tiểu Cổn thấy đầu bát úp đã không gặp hai tuần, một tay bụm mặt vẫn giữ dáng vẻ sợ sợ đó, ánh mắt cậu lại rơi vào thiếu niên bên cạnh cô.
"Cổn gia, đầu bát úp này là người của đại viện chúng ta?" Tiểu Mộc Đầu hỏi.
Lục Tiểu Cổn không để ý tới cậu ta mà nhìn về phía nam sinh kia. Thiếu niên mặc áo bóng rổ, đi giày bóng rổ, hai tay chống eo, mạnh mẽ nói: "Cậu và cô ấy có quan hệ thế nào? Sao vào đại viện của chúng tôi? Vào thế nào?!"
Đầu bát úp chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa, thấy dáng vẻ Lục Tiểu Cổn muốn bắt nạt bạn mình nên cô đành phải tiến lên, "Cổn, Cổn gia, cậu ấy là bạn học của tôi. Chúng tôi đến cung văn hóa xem biểu diễn, cậu ấy vào với tôi chép bài học! Lấy xong đồ tôi đưa cậu ấy ra ngoài!"
Đương nhiên cô biết toàn bộ đại viện đều là địa bàn của Tiểu Bá Vương Lục gia, bình thường trẻ con bên ngoài đều không được vào, tới sẽ bị bắt nạt.
Nhóc con hai ngày nghỉ không đi xem cậu đá bóng mà đi hẹn với bạn học nam!
Ánh mắt Lục Tiểu Cổn rơi vào khuôn mặt bị che một nửa của đầu bát úp.
"Tiểu Cổn gia, nói nhiều với bọn họ làm gì, đuổi thôi!" Tiểu Mộc Đầu cất giọng nói. Nghĩ thầm lần này đầu bát úp và tên ngoại lai này xui xẻo rồi!
Ai ngờ Tiểu Cổn gia của bọn họ lại nói thế này: "Cậu từ đâu đến thì cút về đó! Cậu, ngoan ngoãn về nhà!"
Lần đầu tiên cậu ra lệnh cho bạn học của đầu bát úp, sau đó nhìn đầu bát úp rồi trầm giọng nói.
"Võ Nhạc! Cậu về nhà trước đi, ngày mai tớ sẽ đưa ghi chép bài cho cậu!" Đầu bát úp nói với bạn học, mấy Tiểu Bá Vương này cô không đắc tội nổi!
Võ Nhạc bĩu môi giơ nắm đ.ấ.m muốn đánh nhau, thấy hai người kia sắc mặt khó coi, cao hơn cậu ta, cậu ta lại không dám ra tay, "Lâm Dương, tớ đưa cậu về trước!"
Đầu bát úp vội vàng từ chối, bản thân ôm mặt chạy mất.
Ánh mắt Lục Tiểu Cổn rơi vào bóng người như chạy trốn kia, đôi mắt ngày càng híp lại..
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-656.html.]
Lúc đầu bát úp chạy về nhà, ông nội hỏi mặt cô làm sao, cô nói vô tình bị bóng đập trúng trên sân bóng rổ, không sao.
Khương Dao Dao vội vàng đi theo vào, truy hỏi: "Dương Dương, có phải em ở sân bóng rổ xem Tiểu Cổn gia chơi bóng bị cậu ấy đập vào không? Cậu ấy không thích bị nữ sinh xem cậu ấy, đương nhiên trừ chị ra!"
"Là em đi qua không cẩn thận bị đập trúng, cậu ấy cũng vô tình thôi." Lâm Dương dùng khăn mặt nước lạnh xoa mặt, vừa nói.
"Chắc chắn cậu ấy cố ý! Sau này em cũng đừng đi xem cậu ấy chơi bóng, nếu không bị đập vào mũi, lớn lên em còn muốn lấy chồng không, vốn như thế này... Dương Dương, chị không có ý kia, chị không nói em xấu, em đừng nghĩ nhiều!" Khương Dao Dao lại nói.
Dưới cái nhìn của cô ta, Lâm Dương chính là một tomboy, có thể nói không chú mỹ cảm nào.
Đầu bát úp chỉ cười cười.
Cô tránh Tiểu Bá Vương kia còn không kịp, sao có thể đi xem cậu ta chơi bóng?!
Ăn tối xong, má của đầu bát úp còn hơi sưng, cô luôn chườm lạnh.
Với lời căn dặn "tử tế" của Khương Dao Dao, cô lên phòng mình ở tầng hai, nhỏ giọng phàn nàn: "Tôi tránh cậu ta còn không kịp!"
"Cậu tránh cậu ta làm gì?" Lúc này một âm thanh nghiêm túc trầm thấp vang lên, đầu bát úp trừng mắt quay phắt người lại, nhìn bóng dáng cao lớn đứng sau cánh cửa như một bóng ma đối với cô.
"Cậu, cậu vào bằng cách nào?!" Đầu bát úp lùi lại, lắp bắt nhìn thiếu niên mặc áo trắng tóc đen nói.
Anh thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng cô thế nào vậy, vừa rồi họ còn đang ở dưới lầu ăn cơm!
"Trèo tường, leo cửa sổ đi vào." Tiển Cổn gia thản nhiên nói, rồi lập tức ném túi thuốc trong tay lên bàn, "Nhanh bôi thuốc đi!"
Cậu trèo tường trèo cửa sổ vào phòng cô để đưa thuốc cho cô!
Đầu bát úp vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ khi thấy anh ở phòng mình, lại bị kinh ngạc lần nữa!
"Tại, tại sao vậy?!" Cô lắp bắp, mở to mắt nhìn cậu.
"Tại sao cái gì mà tại sao?! Bảo cậu xoa thì cậu xoa đi! Khỏi phải nói nhiều!" Lục Tiểu Cổn ngang ngược nói, đôi mắt đen trừng lên nhìn cô, cậu tiến lên một bước dài làm đầu bát úp hoảng lùi về phía sau, ngã ngồi xuống ghế!
Ôi, cậu cũng không biết vì sao!
Có lẽ cảm thấy cô đáng thương!
Một đứa trẻ tội nghiệp không cha không mẹ, chịu sự dạy dỗ của người khác, ngay cả đến tháng cũng không biết là gì.
Khuôn mặt cô bị anh đập bóng sưng lên, có lẽ nhà họ Khương cũng không quan tâm gì!
Ánh mắt của chàng trai có vẻ hung dữ rơi vào gò má hơi sưng của cô gái!
Cậu cầm túi trên bàn lấy gói dầu hoa hồng ra ném cho cô!
Đầu bát úp mang vẻ mặt sợ hãi, "Tiểu, Tiểu Cổn gia, cậu đi nhanh đi, bị ông nội tôi bắt thì không được đâu!"
Lục Tiểu Cổn nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, không để ý đến phản ứng của cô mà đi đến chỗ bàn đọc sách, cầm vở bài tập của lớp cô lên xem.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh quay lưng về phía cô, dáng vẻ ôn hòa không ngang tàng giống lúc chơi bóng rổ.
Ôn hòa.
Cô lại dùng từ này để hình dung một Tiểu Bá Vương mỗi lần gặp đã nắm lấy cổ áo của cô không cho cô nói bí mật của anh!
Chữ viết của nhóc con này thật đẹp.
Thay vào đó, anh nhìn thấy sách giáo khoa ngữ văn lớp sáu và sách bài tập về nhà có ghi "Khương Dao Dao" trên bìa.
"Sao cậu còn chưa làm gì, muốn tôi thoa cho? Sức tay của tôi có thể làm cậu đau c.h.ế.t mất!" Lục Tiểu Cổn quay người lại thấy đầu bát úp còn đang sững ngờ thì bước nhanh tới, nheo mắt lạnh lùng nói.
"A! Không, không muốn! Tự tôi, tự tôi thoa được!" Đầu bát úp vội nói, dáng vẻ bị anh làm sợ sắp khóc.
Cô mở nắp nhưng đầu lọ vẫn còn niêm phong, cô đi tìm kéo nhưng bị Lục Tiểu Cổn chặn lại, người này giật lấy lọ thuốc và vặn nắp lọ thuốc trên tay cô.
"Đần!" Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, dùng đầu nhọn trên nắp chọc vào lớp vỏ đang được niêm phong của lọ thuốc.
Cậu không trả cho cô, đổ thuốc ra lòng bàn tay định thoa thuốc giúp cô, đầu bát úp vội vàng né tránh lại bị ánh mắt của anh ngăn lại.
Đứa trẻ đáng thương chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, mặc cho đôi bàn tay dính thuốc kia vuốt ve trên mặt mình.
Cô nhắm chặt mắt.
Một đôi lông mi dài đen nhánh, giống như cây quạt, che bên trên đôi mắt.
Làn da cô rất trắng, đôi môi hồng hồng, chỉ là mái tóc cắt đủ ngang trán dày cộp trên đầu giống cái bát úp ngược, thực sự xấu.
"Sao không chơi với trẻ con trong viện? Chủ nhật cậu làm gì?" Lục Tiểu Cổn nghiêm túc hỏi, giống như giáo viên hỏi học sinh!
"Tôi, tôi..." Cô trả lời thế nào mới là đáp án tiêu chuẩn?!
Đầu bát úp muốn khóc!
Cô rất muốn nói, trẻ con ở đại viện các cậu đều xấu xa, ai cũng nghịch, không thể động vào được!
"Ăn ngay nói thật!" Lục Tiểu Cổn giống như đi guốc trong bụng cô, trầm giọng nói.
"Thành tích của tôi không tốt, tan học với cuối tuần đều phải ở nhà học thêm, không có thời gian chơi cùng các cậu." Cô cũng không muốn bị đánh!
"Có thời gian chơi cùng bạn học nam?" Lục Tiểu Cổn nheo mắt nhìn cô nhóc thấp hơn mình một cái đầu, hỏi sâu xa.
"A, tôi, chúng tôi đến cung văn hóa xem biểu diễn! Lớp tổ chứ!" Đầu bát úp vội vàng giải thích!
Cô thầm nghĩ, tôi chơi với ai liên quan gì tới cậu?!
Cùng lắm thì lần sau không dẫn vào đại viện!
Cô không có can đảm nói ra!
"Dương Dương! Xuồng lầu ăn trái cây!" Giọng Khương Dao Dao từ dưới lầu truyền đến, đầu bát úp vội vàng nhìn về phía Lục Tiểu Cổn, xin cậu nhanh đi đi.
"Sau này đừng để bất cứ ai vào đại viện tôi, nhất là nam sinh! Đây là quy định của đại viện tôi, cậu đã ở trong đại viện thì phải tuân thủ!" Lục Tiểu Cổn ngang ngược nói, đi về phía cửa sổ.
Đầu bát úp gật đầu liên tục, thấy cậu đi về phía cửa sổ định rời đi thì bước lên phía trước.
"Cổn gia! Cậu còn định đi cửa sổ sao, sẽ, sẽ ngã c.h.ế.t đó, cao như vậy..." Cậu té c.h.ế.t thì cô sẽ ngồi tù mất!
"Ngã chết?" Lục Tiểu Cổn quay người nhìn đầu bát úp, cảm thấy cô đang nói đùa!
Cậu lập tức nhảy lên cửa sổ, xoay người nhảy xuống, hai tay nắm lấy mép cửa sổ, buông ra, chân đã đứng ở bệ cửa sổ lầu một, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
Phía dưới tối, đầu bát úp ghé bên cửa sổ nhìn xuống cũng không thấy gì.
Cậu đến và đi không để lại dấu vết.
Khương Dao Dao nói cậu cố ý đập bóng vào cô, nhưng cậu còn đưa thuốc cho cô...
...
Ngã chết?
Tiểu Cổn gia sau này còn muốn là lính đặc chủng đấy!
Nói đùa gì vậy!
Động tác Lục Tiểu Cổn lưu loát trèo ra ngoài tường nhà thủ trưởng Khương, lính canh không phát hiện ra!
"Lục Tiểu Cổn!"
Giọng nói của Lục Đại ma vương vang lên, Lục Tiểu Cổn dừng chân, lòng tràn đầy vui vẻ tới theo chút ánh sáng trong đêm!
" "Đại tá Lục! Sao cha lại đột ngột trở về?!" Lục Tiểu Cổn đi tới trước mặt thần tượng của cậu, ngẩng đầu lên hỏi.
Lục Đại Ma Vương vươn tay xoa đầu cậu, "Nhóc con! Mẹ con nói con đến thẩm mỹ viện để xóa vết bớt trên m.ô.n.g đi hả!"
Dưới ánh đèn đường, người đàn ông trưởng thành cắt đầu đinh nhìn con trai đã bắt đầu trưởng thành của mình, trong mắt lộ ra ý cười.
Khi nói đến vết bớt trên mông, Tiểu Cổn gia kiêu hãnh ngay lập tức cảm thấy rất xấu hổ, ngay cả trước mặt cha của mình!
Cậu thầm nghĩ, ngài có thể đừng nhắc tới được không?!
Xấu hổ muốn chết!
Sỉ nhục!
Chỉ chốc lát sau hai cha con đến sân bóng rổ, cùng chơi bóng.
Lục Tiểu Cổn đã mơ thấy ngày này từ rất lâu rồi!
Hai người đàn ông đổ mồ hôi hột đầy người ngồi xuống sân bóng, Lục Bắc Kiêu rút thuốc ra châm, Lục Tiểu Cổn loáy hoáy cũng muốn rút bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại, "Thằng nhóc thối, mới lớn chút đã học hút thuốc! Có thể không hút thì đừng hút, thứ đồ chơi này cũng không phải thứ gì tốt!"
"Nói về đối tượng nhỏ đi?" Lục Đại Ma Vương quan tâm hỏi.
Lục Tiểu Cổn mơ hồ, "Cha nói gì vậy?!"
"Vậy con muốn xóa làm gì?! Ông đây còn tưởng con có đối tượng, sợ đối tượng nhỏ nhìn thấy!"
Lục Tiểu Cổn: ". . ." Đã thấy.
Không đúng, nhóc con c.h.ế.t tiệt đó cũng không phải đối tượng của cậu!
Cậu không có cảm tình với nữ sinh!
"Cha, không phải cảm thấy nó rất xấu hổ sao!" Lục Tiểu Cổn ấm ức nói.
"Nhóc con, con có biết cái bớt này có thế nào không? Cha cũng không muốn con xóa nó, có có ý nghĩa rất đặc biệt!" Giọng điệu Lục Bắc Kiêu có chút thâm trầm.
Dưới ánh đèn ấm, vẻ mặt Lục Tiểu Cổn cũng lộ vẻ phức tạp, "Cha, những gì Diệp Kiều viết trước đây, không phải tất cả đều là sự thật, đúng không? Trước khi con sinh ra đã gọi là Lục Tiểu Cổn rồi? Là cái tên ngu ngốc mẹ đặt cho con ở kiếp trước!"
"Chát!"
Lục Tiểu Cổn vừa dứt lời đã bị Lục Đại Ma Vương cho một bạt tai, "Nói mẹ con thế nào?!"
Tiểu Cổn gia che mặt, vẻ mặt uất ức!
"Đúng, những thứ mẹ con viết đều là chuyện thật! Kiếp trước mẹ con hồ đồ, nhưng không phải lỗi của cô ấy, chuyện trước kia cô ấy đều không nhớ rõ, sau này con không được nhắc một chữ ở trước mặt mẹ con, có biết không?" Người cuồng vợ trầm giọng nói.
Đầu bát úp: này cậu, tại sao là tôi?!
Lục Tiểu Cổn: Bởi vì cậu đã thấy vết bớt trên m.ô.n.g ông đây, cậu phải chịu trách nhiệm!!!