Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 684

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:12
Lượt xem: 3

Bà Đỗ nói là “cô em”, nhưng thật ra đã biết từ sớm rồi, cô gái tên Lâm Dương đó là bạn gái nhỏ của cháu trai cưng của bà!

“Bà nội, nếu con đưa cô ấy tới, tiền lì xì, lễ gặp mặt gì gì đó, bà đã chuẩn bị xong chưa?!”. Lục Tiểu Cổn nhìn về phía bà Đỗ ở ghế salon đối diện, cất giọng nói.

Lục Tiểu Cổn vừa nói xong, tất cả trưởng bối trong phòng đều thầm suy nghĩ xem tiền mặt trên người mình còn lại bao nhiêu, sợ là không đủ!

Bà Đỗ sửng sốt một chút, sau đó mới thở hổn hển nhìn về phía Diệp Kiều: “Kiều Kiều, con nhìn xem, đây chính là đàn ông nhà họ Lục! Ai cũng hướng về vợ hết! Chưa đính hôn đâu, thế mà đã há mồm ra đòi lì xì giúp vợ rồi! Y chang cái đức hạnh của cha nó năm đó!”

Diệp Kiều cũng cười, quay đầu liếc Lục Bắc Kiêu bên cạnh, tay vỗ về trên mu bàn tay anh!

“Mẹ! Chúng ta làm mẹ chồng, đều phải chịu thiệt! Một thù trả một thù!”. Cô cười nói, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui vẻ!

Co cũng biết, trong lòng bà Đỗ cũng rất vui!

“Bà nội, lẽ nào cái này không phải là truyền thống đạo đức tốt đẹp của nhà họ Lục chúng ta sao?”. Lục Tiểu Cổn lại một khi lên tiếng là ai nấy đều phải kinh ngạc, cậu nói đến mức bà Đỗ không còn gì để nói, không ngừng gật đầu!

“Tiểu Cổn, mau đi đón Dương Dương đến!! Ngày hôm nay sao có thể thiếu con bé được?!”. Diệp Kiều nói với Lục Tiểu Cổn.

Mẹ chồng nhà họ Lục cũng đều thật lòng che chở con dâu!

Chẳng qua Diệp Kiều đã quên mất, cô còn có một kiếp trước vật vả đau đớn.

“Đi đi đi đi, ông tổ con, cô nhóc đến đây, bà có thể bớt tiền lì xì của nó chắc?!”. Bà Đỗ cũng thúc giục cậu.

Lục Tiểu Cổn giơ cổ tay lên, sau khi liếc nhìn thời gian thì đứng lên, lễ phép chào hỏi mọi người rồi đến nhà họ Khương đón cô đâu nhỏ!

Cậu đi rồi, mọi người đều cảm thán thời gian trôi nhanh thật, đảo mắt một cái, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều trưởng thành rồi!

Để đề phòng ông Khương phát hiện ra cô đang yêu, Lâm Dương đã ra khỏi nhà trước, đang chờ Lục Tiểu Cổn ở trong góc.

Nhìn thấy cậu đến từ đằng xa, cô trốn sau cây tùng, khi cậu sắp đến, cô nghịch ngợm đột nhiên ló đầu ra dọa cậu!

Kết của, chân mày của ngài Cổn chưa từng nhíu lấy một cái, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đại mỹ nữ trước mắt!

“Anh không thể phối hợp một chút được sao, giả vợ bị dọa tái mặt mày không được sao?! Không hài hước chút nào hết!”. Lâm Dương khinh bỉ cậu.

Đang giữa mùa hè, ngày hôm nay cô cố ý sửa soạn một phen, mặc váy, bên trên là áo sơ mi không tay màu lam, bên dưới là váy lụa mỏng cùng màu, mang thêm một đôi giày da mũi nhọn để trần mu bàn chân màu lam, không cao không thấp, khoảng 5cm, thiết kế hào nhoáng.

Mái tóc dài được cột lên, phần tóc mái được tết thành vòng tròn, lộ ra cái trán sáng bóng, cùng với một khuôn mặt tuyệt đẹp. Trong tay cô xách theo một cái túi xách xinh xắn.

Cậu tới gần cô hai bước, cô vội vàng lùi về sau, sắp đụng vào tường rồi!

Thời tiết nóng bức, toàn thân cậu dường như cũng tỏa ra hơi thở nóng hầm hập, ngón tay nắm lấy cằm cô: “Một người đẹp như vậy đột nhiên nhảy ra dọa anh, anh sẽ chỉ cảm thấy người đẹp đang muốn dụ dỗ anh, sao có thể bị dọa đến mức tái mặt tái mày được?”.

Cậu rũ mắt nhìn cô, sâu xa nói, ánh mắt hừng hực.

“Em, em có muốn dụ dỗ anh đâu!”. Lâm Dương lắp bắp phản bác.

Cậu híp mắt, nhìn cô chằm chằm, khóe miệng mấp máy nhưng đang nhẫn nhịn. Ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt một cái lên môi cô, sau đó hạ tay xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô!

“Bạn gái nhỏ đã chuẩn bị quà gì cho lễ trưởng thành của bạn trai rồi?”. Cậu vừa đi vừa hỏi.

Sau cây tùng ở cách đó không xa, Khương Dao Dao lén lén lút lút, trừng mắt nhìn bóng lưng của họ bằng ánh mắt ghen tị, sau khi nhìn xuống giày Lâm Dương, cô ta đắc ý nhếch môi.

Lâm Dương c.h.ế.t tiệt, cô ta dựa vào đâu mà tốt số như vậy?!

Cô ta chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, còn Lục Chiến Qua thì sao? Khoan nói đến thân thế và bối cảnh của cậu, bản thân cậu đã là con cưng của trời, vừa rồi đã giành được chức trạng nguyên ban khoa học tự nhiên toàn thành phố trong kỳ thi đại học, trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, tiền đồ vô hạn!

Một người ưu tú như vậy, dựa vào đâu mà bị Lâm Dương chiếm mất?!

Ngày hôm nay, cô ta muốn Lâm Dương phải xấu mặt trước mặt tất cả người thân và bạn bè của Lục Chiến Qua!

Lòng đố kị của Khương Dao Dao đối với Lâm Dương quả thật đã đến tình trạng điên cuồng!

Cô ta trơ mắt nhìn hình bóng của họ đi xa…

Lâm Dương nghịch ngợm nói chuẩn bị cho cậu 200 tệ tiền lì xì làm quà cho lễ trưởng thành của cậu, suýt nữa bị ngài Cổn ấn lên tường mà nghiêm khắc xử lý một trận!

Sau khi hai người đi không lâu thì thấy một đám trẻ con đầu gấu đang đánh nhau, trong đó có con trai của ông chú Lục Bắc Trì đần độn của cậu – Lục Chiến Chu – năm nay mới có năm tuổi!

Lâm Dương thấy em trai nhỏ Lục Chiến Chu đang bị đứa nhỏ nhỏ hơn mình quật ngã trên đất, cô vội vàng muốn bước tới trước giúp cậu, lại bị Lục Tiểu Cổn ngăn lại: “Thắng làm vua, thua làm giặc! Quy tắc của đại viện! Không cần giúp một tay!”

Lâm Dương: “…”. Cái đám đầu gấu các anh!

Lúc còn bé cô cũng không dám trêu chọc tiểu bá vương này, cũng không bao giờ chơi với bọn họ, cái đám con nít này, dùng tiếng Bắc Kinh mà nói thì gọi là “quá hư”!

Tiểu Chu bại trận lau mồ hôi trán, sau đó bò từ dưới đất dậy, ngửa đầu nhìn tiểu bá vương lớn hơn cậu, rất chí khí nói: “Chấp nhận thất bại! Lần sau chúng ta đấu tiếp!”

Nói xong, cậu xoay người chạy đi, nhìn thấy bọn họ, cậu lập tức chạy sang bên này.

“Anh Cổn, chị Dương!”. Nhóc con lễ phép chào hỏi bọn họ.

Lâm Dương lấy khăn ướt ra lau bụi trên mặt cậu, “A…”, Tiểu Chu đau đến mức nhíu mày.

“Tiểu Chu, em đau ở đâu?”. Lâm Dương quan tâm hỏi, thằng nhóc vội vàng lắc đầu ngay: “Không đau! Chỗ nào cũng không đau!”

Nhóc con vội vàng nói, rõ ràng quai hàm bị đánh đau, cậu còn quật cường nói không đau.

Bởi vì cậu là nam tử hán!

Lâm Dương đến quả thật khiến mọi người hai mắt tỏa sáng, xinh đẹp, đó là điều đương nhiên không thể chê, quan trọng là ở chỗ tự tin, phóng khoáng và có vài phần tri thức!

Trước đây mọi người thấy cô không nói lời nào trong nhóm, nghĩ thầm đứa nhỏ này cha mẹ đều mất từ nhỏ, tính cách có lẽ ít nhiều cũng có chút tự ti, cô độc, không ngờ cô lại vô cùng cởi mở tự tin!

Lâm Dương thu tiền lì xì đến mỏi tay, một đống tiền lì xì không có chỗ để, mỗi bao lì xì đã dày vô cùng, mỗi vị trưởng bối còn cho không chỉ một bao lì xì!

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của đôi long phượng, kết quả, cô nhận tiền lì xì còn nhiều hơn bọn họ!

Lâm Dương nhìn một chồng bao lì xì trên bàn, hơi phát sầu nhìn về phía cậu đang ngồi dựa vào ghế xoay tròn trong dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh nhạt: “Số tiền lì xì này phải làm sao bây giờ?”

“Sau này dẫn em đến ngân hàng gửi!”. Cậu nói.

“Tiền lãi hằng ngày của số tiền này cũng đủ để làm tiền sinh hoạt cho em rồi…Anh Lục, em nhận tiền của người nhà anh sớm như vậy, có tốt không? Lỡ như sau này, có biến cố gì…”. Quan hệ của bọn họ vẫn chưa chính thức xác định, cũng chưa đính hôn, mà cô đã nhận nhiều tiền lì xì như vậy!

Lâm Dương thật sự không biết, lời này của cô đã chọc giận cậu.

“Qua đây!”. Ngài Cổn trầm giọng ra lệnh.

Lâm Dương cũng nhận ra hình như mình đã nói sai: “Ý của em là, chúng ta đều còn nhỏ…”

“Qua đây!”. Cậu trầm giọng nói, lần này tiếng rất lớn.

Lâm Dương nào có dám không qua, cất bước đi về phía cậu đang ngồi trên ghế với hơi thở uy nghiêm toát lên từ toàn thân!

Chẳng qua đang đi thì chân phải cả cô đột nhiên bị trật, cơ thể của cô ngã về phía trước, cậu vội vàng chuyển động chân, ghế dịch chuyển về phía trước, cậu kịp thời đỡ lấy cơ thể cô, cô nằm trong n.g.ự.c cậu, lồng n.g.ự.c hai người dính chặt vào nhau.

Gót giày phải của Lâm Dương đã rơi trên mặt đất…

Lâm Dương cũng không thấy gót giày của cô bị hỏng, toàn bộ sự chú ý đã tập trung lên cái tư thế mờ ám khiến cô mặt đỏ tim đập này, lồng n.g.ự.c kề sát nhau, trước n.g.ự.c truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, cánh tay cậu vững vàng ôm lấy eo cô!

Cô thoáng ngẩng đầu lên một cái, chóp mũi đã kề chóp mũi cậu…

“Ưm…”. Cậu khẩn thiết mà điên cuồng hôn lên môi cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-684.html.]

Nụ hôn mãnh liệt điên rồ như thể muốn ăn cô, cái ôm nóng bỏng lại tựa như muốn hòa tan cô!

Tim Lâm Dương đập như sấm, cô nằm sấp trên người cậu, đè cậu lên lưng ghế, đây là đang ở nhà lão tham mưu, dưới lầu còn có một đống người thân bạn bè, cô bị cậu kích tình mê hoặc, lại bối rối, sợ bị người nhà của cậu phát hiện, cô giãy dụa, cậu lại không buông tha.

Không biết qua bao lâu, cậu mới buông cô ra…

“Chúng ta, đều không còn nhỏ nữa!”. Cậu đã là người trưởng thành rồi, cậu thở hổn hển, khàn giọng nói bên môi cô.

Dĩ nhiên cậu không có ý trên mặt chữ, mà là…

Trên n.g.ự.c dường như còn lưu lại xúc cảm mềm mại, ý cậu là cái này!

“A…”. Cậu đột nhiên giữ chặt cằm cô, ánh mắt sắc bén: “Giữa chúng ta sẽ có biến cố gì?! Lâm Dương, em là người mà anh đã nhận định năm 14 tuổi rồi! Em chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đó để anh cưới về nhà thôi!”

Cậu trầm giọng nói, giọng điệu bá đạo và cứng cỏi!

Tuy bọn họ, một người 18, một người 17, quả thật cũng còn rất nhỏ, nhưng mà, cậu sẽ không để chuyện xấu xảy ra đâu.

Người mà cậu nhận định, liếc mắt chính là cả đời!

Lời nói ngang ngược và mạnh mẽ đó khiến cô rung động, cũng giống như được uống một viên thuốc an thần vậy, tin tưởng vững chắc không gì sánh được, rằng bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau!

“Anh Lục, anh đừng tức giận! Xem như em chưa nói câu đó đi!”. Cô trấn an cậu.

“Lần sau mà còn nói như thế nữa thì không chỉ đơn giản là một nụ hôn đâu!”. Cậu nghiêm túc nói.

“Thế thì còn có cái gì nữa?”. Cô cố ý hỏi, hỏi xong là định chạy, nhưng vừa xuống khỏi người cậu là đã cảm thấy bên chân phải có gì đó không ổn rồi, cô cúi đầu nhìn, lập tức sững sờ!

Đôi giày mua trong trung tâm thương mại mới mang lần đầu tiên mà đã rớt gót giày rồi!

Lục Tiểu Cổn toàn thân như lửa đốt, đang định cởi thắt lưng cởi quần, sau khi ngồi thẳng người dậy thì cũng nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của cô, cậu lập tức đứng dậy, nhường ghế cho cô.

“Em phải đến trung tâm thương mại tìm người bán hàng tính sổ mới được!”. Lâm Dương ngồi xuống, thở phì phò nói.

Lục Tiểu Cổn ngồi xổm xuống, giúp cô cởi quai giày trên mắt cá chân ra, cầm lấy cái gót giày kia, trên gót giày rõ ràng có vết cắt, không đều, còn dính chất lỏng khô khốc giống như keo 502 hay keo dính cao su vậy.

Cậu cũng cởi nốt chiếc giày còn lại của cô, cẩn thận so sánh, thử bẻ, nhưng không cách nào bẻ được.

“May là em ở trong phòng anh, nếu ở trước mặt mọi người thì mất mặt muốn chết…”. Nghĩ vậy, Lâm Dương lo sợ nói.

Nghe cô nói thế, ngài Cổn hơi nhíu mày, sắc mặt sầm xuống: “Chắc chắn lại là Khương Dao Dao muốn chơi em rồi!”

Cậu vừa nói xong, Lâm Dương sửng sốt.

Cô đã nói rồi mà, cô hạ quyết tâm tốn hơn một nghìn để mua đôi giày trong trung tâm thương mại, làm sao có thể mới mang, chưa đụng chạm gì đã rớt gót được?!

Thù oán gì không biết?!

“Cô ta còn dám hại em!”. Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói: “Anh đi tìm cô ta tính sổ! Để cô ta thừa nhận ngay trước mặt ông Khương!”

“Anh Lục, hay là thôi đi! Lát nữa phải đến khách sạn! Anh bẻ giúp em cái gót giày còn lại luôn nhé!”. Thế thì có thể mang như giày đế bằng.

Cái cô Khương Dao Dao này!

Rốt cuộc cô phải làm thế nào thì cô ta mới không hại cô?!

“Cô ta lại dám bắt nạt em, để xem anh chỉnh cô ta thế nào!”. Cậu hung ác nói, rồi gắng sức bẻ luôn gót giày còn lại của cô!

Lâm Dương gật đầu, nếu Khương Dao Dao lại bắt nạt cô, chính cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Lục Tiểu Vũ hiếm khi mặc đồ màu đỏ, lúc cô mặc áo sơ mi dáng dài màu đỏ đi từ trên cầu thang xuống, một hình ảnh màu đỏ bỗng xẹt qua đầu Lục Bắc Kiêu đang ngồi trên ghế salon…

Đó là hình ảnh anh thường xuyên mơ thấy, một cô gái mặc đồ đỏ cưỡi tuấn mã, tuấn mã bay vọt về phía trước, trong tay cô vung vẩy chiếc roi da, “vụt vụt” hai tiếng, cô đánh cho bọn cướp trầy da tróc vảy, chật vật mà chạy!

“Tiểu Vũ mặc đồ đỏ càng giống Kiều Kiều! Rất có khí chất!”. Bà Đỗ nhìn cháu gái cưng, khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lục Tiểu Vũ vốn da trắng, trên nền đỏ lại càng toát lên vẻ trắng nõn nà.

Lời nói của bà Đỗ cũng kéo hồn Lục đại ma vương về, anh nhìn về phía bà Lục, cho nên, cô gái mặc đồ đỏ trong mơ, có lẽ là cô ở kiếp trước của kiếp trước?

DTV

Chắc chắn là bà Lục của anh rồi, người phụ nữ khác không thể nào chạy vào giấc mơ của anh được! Trong mơ, cô vung roi ra đánh đạo tặc, hình như là để cứu anh! Vì sao anh lại cần cô cứu?!

Thú vị lắm!

Lát phải hỏi Tiểu Thất mới được!

Còn Dạ Thất đang ôm Tiểu Hạ bé trong lòng, mắt nhìn lên người chị mình là Lục Tiểu Vũ, ánh mắt cất giấu rất nhiều câu chuyện.

Thật ra, Dạ Thất nhìn thấy phần lớn người thân thì đều sẽ nhớ lại kiếp trước.

Ví dụ như, Diệp Đại Thành ở đối diện, kiếp trước cũng là cậu của anh, Hoa Nhụy bên cạnh Diệp Đại Thành, kiếp trước khi chưa gả cho Diệp Đại Thành là một ca sĩ; chú hai Lục Bắc Trì ở phía xéo đối diện, kiếp trước cũng là chú hai của anh; chú Đại Ngốc kiếp trước là đoàn trưởng đoàn pháo binh của nhà họ Lục!

Và kiếp trước, bọn họ đều chưa thể lập gia đình mà đã c.h.ế.t rồi!

Buổi tiệc trưa, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái, và Lục Tiểu Vũ đều uống nhiều rượu, mấy người trẻ tuổi bọn họ buổi tối còn muốn đến biệt thự tụ tập, bữa tiệc kết thúc, toàn bộ đều đến biệt thự.

Vừa đến biệt thự, bốn kẻ say rượu đã đến ghế salon ngay lập tức, Tiểu Bạch Thái ngồi trên ghế salon, Lục Tiểu Vũ gối lên chân cậu ngủ, Lục Tiểu Cổn lúc ngã xuống cũng kéo Lâm Dương ngồi xuống luôn, cậu cũng gối lên đùi cô, chỉ có Tiểu Mộc Đầu là cô đơn một mình, ngã lên ghế salon.

Cậu chua chát nhìn hai cặp đôi đang ngược đãi người ta: “Được lắm, tôi gọi Lạc Nhi tới! Hai người đấy, đừng có đắc ý! Lục Tiểu Vũ, cậu trưởng thành rồi, nhưng Tiểu Bạch Thái thì chưa đâu, cậu dám làm gì cậu ấy, anh em sẽ đi tố cáo cậu! Còn Lục Tiểu Cổn nữa, cậu nín đi, đừng có nín đến mức hỏng đấy!”.

Cậu cả Diệp vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra muốn gọi, cậu đã uống say không biết gì, điện thoại không cẩn thận rơi trên mặt đất.

“Trần Tiểu Quả, nhặt giúp anh cái điện thoại!”. Cậu la lên.

Trần Tiểu Quả đang định đi rót nước, quả thật cũng nhặt lên cho cậu, sau đó, thuận tay ném lên mặt cậu một cái.

“Au!”. Điện thoại nặng nề chuẩn xác đập lên sống mũi của cậu, đau đến mức cậu phải bật dậy la lên, ôm cái mũi đau điếng!

“Trần Tiểu Quả! Con nhóc thúi! Nếu em dám đập gãy cái sống mũi hoàn mỹ không tì vết của anh, anh sẽ bu bám em cả đời!”. Diệp Nhất Mộc tức giận nói với bóng lưng của Trần Tiểu Quả.

“Đau muốn chết! Thật sự gãy sống mũi rồi!”. Cậu cả Diệp lại nói, không ngừng hít mũi.

Trần Tiểu Quả không hề để ý đến cậu, sau khi vào phòng bếp, chưa đến mấy phút cô đã bưng khay ra, lần lượt đưa nước cho các anh các chị: “Chị Dương Dương, ly này là ly nước trắng, những ly khác đều pha thêm thuốc dạ dày rồi”.

“Tiểu Quả, em thật sự rất ân cần chu đáo, biết chăm sóc người khác”. Lâm Dương khen ngợi Trần Tiểu Quả từ trong thâm tâm.

Trần Tiểu Quả cười nói: “Ở trường em luôn là ủy viên sinh hoạt của lớp mà!”

Dứt lời, cô lại đưa nước cho Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ.

“Trần Tiểu Quả! Nước của anh đâu?!”. Cậu cả Diệp thấy mọi người đều có nước uống, chỉ cậu là không có, cậu tức giận rống lên.

Trần Tiểu Quả không để ý đến cậu, lại đi vào phòng bếp.

Cậu cả Diệp buồn bực nhìn ghế salon đối diện, Lâm Dương đang dỗ cậu cả Lục say rượu uống nước; lại nhìn sang bên trái, Tiểu Bạch Thái đang dỗ Lục Tiểu Vũ, chỉ có cậu là ngồi một mình lẻ loi làm bóng đèn, ngay cả nước bọt cũng chưa từng được uống!

Trần Tiểu Quả!

Nó muốn ăn đòn đây mà!

Cậu cả Diệp khẽ cắn môi, chợt đứng lên, phóng vào phòng bếp!

Trần Tiểu Quả đang rửa hoa quả, chuẩn bị cắt ra cho mọi người, cảm thấy có người xông vào, cô vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Diệp Nhất Mộc – mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng – hùng hổ lao về phía mình!

Cô hoảng sợ, ra vẻ đề phòng, hét lớn lên: “Diệp Nhất Mộc! Anh làm gì thế?!”

Loading...