Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 694
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:43
Lượt xem: 1
Cho dù trong lòng thật sự có một chút tức giận với cô, thậm chí là oán trách cô!
Tức cô vì cô tự trừng phạt mình vì sai lầm của người khác, tức cô vì cô ngốc!
Trách cô vào lúc gặp khó khăn lại thấy bọn họ không nên ở bên nhau, muốn từ bỏ cậu!
Nhưng sao cậu có thể trút lên người cô được? Cậu không nỡ, một mặt là yêu cô, mặt khác, cậu là một người có lòng đồng cảm.
Chẳng qua chỉ là một cô gái chưa tròn 18, ông cụ đáng thương nằm trên giường bệnh, khả năng sẽ mãi mãi không tỉnh lại được là ân nhân của cô, vào lúc này, tâm lý của cô suy sụp cũng là chuyện bình thường.
Cô nghiêng người co ro ngủ, tư thế ngủ như vậy chứng tỏ thiếu cảm giác an toàn.
Ánh mắt cậu đong đầy yêu thương, cậu nhẹ nhàng tém chăn lại cho gọn.
Trong lúc lơ đãng, cậu ngửi được mùi rượu nồng nặc và mùi t.h.u.ố.c lá trên người mình, cậu nhíu mày, cậu nhớ uống rượu xong là muốn về đại viện, không muốn để cô nhìn thấy mình sa sút tinh thần.
Chắc chắn là Lục Tiểu Vũ cố tình đưa cậu đến bệnh viện rồi!
Con nhóc thúi này chắc chắn đã thêm mắm dặm muối gì đó rồi, nên mới chọc cho chị dâu của nó khóc!
…
Lâm Dương hiếm khi ngủ được một giấc yên ổn đến hừng đông, sau khi thức dậy nhớ lại chuyện đêm qua, cô lập tức chồm dậy nhìn về phía sofa, nơi đó trống trơn, chỉ còn lại một cái chăn!
Chắc cũng là cậu ôm cô về giường ngủ, cô xuống giường, đi tới bên giường bệnh, nhìn ông cụ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, n.g.ự.c tắc nghẽn.
“Ông nội, sao ông lại bướng bỉnh thế? Còn không tỉnh! Sau này chờ ông tỉnh lại, ông đừng hòng uống một hớp rượu nào, hút một điếu thuốc nào, ăn một miếng thịt kho tàu nào nữa! Ông nhìn xem, anh Lục mạnh mẽ ưu tú như vậy cũng bị hành hạ đến mức tự đi dằn vặt bản thân rồi kìa…Ông không đau lòng sao?!”. Cô thở phì phò nói.
Ông cụ vẫn không đáp lại cô.
Cô đi một mình đến cửa hàng ăn sáng bên ngoài bệnh viện ăn sáng, sau khi trở về, đợi rất lâu mà cũng không thấy cậu tới.
Anh ấy vẫn đang tức giận sao?!
Sợ cậu sẽ tiếp tục làm ra những chuyện nguy hiểm để trút giận, cô gửi một tin nhắn wechat khuyên cậu.
…
Hôm nay đã là 29 tết, sáng sớm Lục Tiểu Vũ đã bị Lục Tiểu Cổn gọi dậy, giống như tết năm rồi, hai anh em một người phụ trách cắt giấy đỏ, một người phụ trách viết câu đối xuân.
Ngài Cổn kể từ khi biết viết thư pháp là bao trọn gói viết câu đối xuân cho cả nhà họ Lục!
Lúc này, Lục Tiểu Vũ đang cắt giấy, Lục Tiểu Cổn đứng bên cạnh một cái bàn bát tiên, trên bàn bày một tấm giấy đỏ, bên trên là nét chữ bút lông cứng cáp mạnh mẽ, trên mặt đất đã bày đầy câu đối xuân đã viết xong.
“Lục Tiểu Cổn, cái này gọi là khổ nhục kế, anh hiểu chưa?! EQ của anh không phải luôn cao lắm sao? Chị đây giúp anh rồi, anh còn không cảm kích, lại còn nghi em!”. Lục Tiểu Vũ vừa cắt giấy vừa tức giận nói.
“Em chọc cô ấy sợ quá mà khóc! Trong lòng cô ấy đã đau khổ lắm rồi, còn phải quan tâm anh, em muốn ép cô ấy c.h.ế.t à?!”. Lục Tiểu Cổn tay phải cầm bút lông, đứng thẳng người, khiển trách Lục Tiểu Vũ.
Cậu đang trách Lục Tiểu Vũ thêm mắm dặm muối với Lâm Dương về chuyện cậu “tự ngược đãi bản thân”, ngài Cổn cậu là cái loại người sẽ tự ngược đãi bản thân sao? Chỉ biết ngược đãi người khác thôi!
Lục Tiểu Vũ: “…”. Mẹ kiếp! Con ma cuồng vợ phiên bản 2.0 của nhà họ Lục!
Cô trợn trừng mắt, không nói gì mà nhìn anh ruột của mình!
Lục Tiểu Cổn khom lưng tiếp tục viết.
Lúc này, cửa phòng vang lên, ngay sau đó, em trai của bọn họ: bạn Tiểu Thất – đi đến.
Thấy Tiểu Thất đến, Lục Tiểu Vũ lười biếng giao công việc cắt giấy cho Tiểu Thất, sau đó bỏ chạy!
Lục Tiểu Vũ vừa mới đi, Tiểu Thất đã khóa trái thư phòng lại, Lục Tiểu Cổn đứng thẳng người nhìn cậu:
“Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?”.
Tiểu Thất lấy từ trong túi của mình ra một cái hộp có tạo hình cổ điển, đặt lên bàn bát tiên: “Anh cả, vật quy nguyên chủ!”.
Lục Tiểu Cổn nhướn mày, đặt bút lông lên giá bút hình núi, mắt nhìn lên cái hộp, tò mò cầm lấy.
“Ban đầu em đã muốn tìm cơ hội đưa cho anh cái ngày anh 18 tuổi rồi, kết quả anh luôn luôn ở cùng chị dâu, sau đó lại ra nước ngoài!”. Dạ Thất cởi áo khoác ra, móc lên móc áo, chuẩn bị cắt giấy.
Trong ký ức ở kiếp trước, có lần vào dịp tết, anh cả bảo cậu cắt giấy đỏ, đứa nhỏ nghịch ngợm như cậu chỉ thích chơi nên không chịu, sau đó bị đánh một trận!
Sau này bọn họ hy sinh, cậu có muốn cắt giấy cho anh cả cũng không còn cơ hội nữa.
Cậu xắn tay áo sơ mi lên, ngồi vào ghế, nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Lục Tiểu Cổn lấy ra một cái túi gấm từ trong hộp, mở ra, bên trong là một thứ gì đó bằng kim loại tuy rất nhỏ nhưng lại nặng.
“Đây là, vẫn thạch*?”. Cậu nhướn mày hỏi.
(*) Vẫn thạch: vẫn còn lại của thiên thạch sau khi bị cháy mất một phần và rơi xuống trái đất.
“Không sai! Cũng có thể nói là Lục Tiểu Cổn tồn tại dưới hình thức sóng điện! Năm đó Diệp Kiều gặp chuyện không may, nó rơi bên cạnh em, em nhớ lại tất cả những chuyện kiếp trước, cũng nhớ Lục Tiểu Cổn dưới hình thức sóng điện tới tìm em, bảo em tương lai cứu Diệp Kiều! Nó nhạy lắm, chuyện của kiếp trước nó đều biết hết, chuyện tương lai cũng biết luôn. Em gần như không cần đến nó, mấy năm nay vẫn khóa trong tủ sắt!”. Dạ Thất nghiêm túc nói.
Lục Tiểu Cổn híp mắt, nhìn hòn đá nhỏ trên tay: “Nó có thể cứu người không?!”
Cậu chỉ quan tâm cái đồ chơi này có thể khiến ông Khương tỉnh lại hay không thôi!
Ông cụ không tỉnh, khúc mắc của Lâm Dương sẽ rằng sẽ mãi mãi không giải quyết được.
Dạ Thất ngẩng đầu lên, hiểu ngay là cậu muốn cứu ai: “Số mệnh của trời, luôn đã được định trước, em chỉ bảo nó báo mộng chuyện kiếp trước cho chú Đình, bảo vệ Tiểu Hạ Tử, chứa chưa bảo nó cứu người bao giờ. Cứu người thì cũng được, chỉ sợ phạm vào thiên mệnh, bị phản phệ!”
“Cậu nói cho anh biết đi, dùng nó như thế nào để cứu người!”. Lục Tiểu Cổn cũng không muốn nghe kết cục, vội vàng hỏi.
Tuy nghe rất là quái dị, nhưng mà, vẫn thạc vốn chứa kim loại nặng đặc biệt trong vũ trụ, có năng lượng và từ trường đặc thù, chắc có cơ sở khoa học chăng?
Cậu biết, anh cả sẽ không để ý đến hậu quả mà cứu ông Khương, cái này cũng là vì chị dâu…
…
Lâm Dương không chờ được tin nhắn trả lời của cậu, nhưng lúc trời gần tối, cậu tới, mang theo cơm cho cô.
“Anh Lục, anh ăn chưa?”. Cô nhìn cậu, gắng gượng nở nụ cười, hỏi.
Cậu gật đầu, không nói gì, trông rất lạnh lùng, giống như đang giận cô vậy!
Lâm Dương ngồi xuống, mở hộp cơm tiệm lợi ra, không phải đồ ăn bên ngoài, chắc là đồ ăn trong nhà nấu, lại không giống tay nghề của dì ở nhà lão thủ trưởng, cô cũng không rảnh hỏi là ai nấu, lấp đầy bụng là tốt rồi.
Ăn cơm tối xong, cô muốn đi rửa hộp, bị cậu ngăn lại: “Để anh đem về rửa!”
“Anh Lục…”. Có thể đứng tốt với cô như vậy nữa được không?
Cậu vẫn không nói gì, đi tới bên ghế salon ngồi xuống đọc sách, dường như không có ý định rời đi.
Cô cũng không đi tới, mà vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thấy cô đi vào, Lục Tiểu Cổn đi tới giường bệnh của ông Khương: “Ông ơi, ông là người mà cô ấy quan tâm nhất, cũng là ân nhân của cô ấy, đồng thời cũng là ân nhân của con. Nếu ông không nhận nuôi cô ấy, có lẽ, con và cô ấy cả đời này sẽ không gặp được nhau. Nếu có thể cứu ông, cho dù khả năng con bị phản phệ, con cũng cam tâm tình nguyện!”
Cậu nhìn ông cụ trên giường, thấp giọng nói, nói xong, cậu móc túi gấm nặng từ trong túi ra, khom lưng, bỏ dưới gối ông…
“Tiểu Cổn…”. Đúng lúc này, ông Khương vẫn hôn mê bất tỉnh bỗng phát ra tiếng rì rầm ở trong cổ họng.
Lục Tiểu Cổn trợn to mắt, chỉ thấy ông cụ nhấc mí mắt lên…
Ông cụ thế mà lại tỉnh lại!
Lục Tiểu Cổn sửng sốt, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó cậu nhanh chóng nhấn chuông giường!
“Lâm Dương!”. Cậu xông vào phòng vệ sinh gọi một tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Dương lảo đảo vọt ra khỏi phòng vệ sinh: “Ông nội làm sao vậy?! Ông nội!”
Cô chật vật chạy tới, tưởng rằng ông nội đã xảy ra chuyện gì!
Nhiều ngày qua, cô gần như mỗi giây mỗi phút đều lo lắng, rằng điện tâm đồ trên màn hình sẽ đột nhiên biến thành một đường thẳng!
“Dương Dương…”. Ông cụ chớp mắt, lẩm bẩm gọi, giọng nói rất mơ hồ.
Nghe thấy giọng ông, Lâm Dường nhào tới giường bệnh, kích động đến mức rơi nước mắt, ngay sau đó, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn như hạt châu…
“Ông nội!”. Cô kích động gọi, khàn cả giọng, thậm chí là giậm chân.
Bởi vì quá kích động!
Bác sĩ và y tá nối đuôi nhau vào, Lục Tiểu Cổn kéo cô ra, để bác sĩ kiểm tra cho ông, cậu cũng lén lút thả vẫn thạch vào lại túi.
Cậu nghĩ thầm, có phải ông cụ nghe thấy cậu muốn mạo hiểm vì ông, nên mới lập tức tỉnh lại không?
Ông cụ đáng yêu này!
Sau khi kiểm tra cho ông một phen, bác sĩ xác định đại não hôn mê sâu của ông đã thức tỉnh rồi!
“Ông nội! Ông làm con sợ muốn chết! Đáng ghét!”. Sau khi bác sĩ ra ngoài, Lâm Dương lại nhào tới, mắt đong đầy nước mắt, nhìn ông chằm chằm, tuy giọng điệu trách cứ nhưng mà lại đầy nũng nịu.
Ông cụ chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu óc còn choáng váng, đưa tay khó khăn xoa đầu Lâm Dương, nhìn Lục Tiểu Cổn bên cạnh: “Xin lỗi…hai đứa…”.
Nói xong, ông lại nhắm hai mắt lại.
Lâm Dương sợ đến mức vội vã gọi bác sĩ.
“Yên tâm đi, ông cụ mới tỉnh lại còn quá yếu, chức năng cơ thể vẫn chưa khôi phục, ông ấy cần nghỉ ngơi, đã tỉnh lại rồi thì không dễ dàng hôn mê tiếp được đâu!”. Bác sĩ trấn an Lâm Dương.
Lâm Dương không ngừng gật đầu, cười chảy nước mắt.
Tiễn bác sĩ và y tá đi, Lục Tiểu Cổn xoay người lại, chỉ thấy cô đổ nước nóng, dùng tăm bông nhúng nước, nhẹ nhàng chấm lên đôi môi khô khốc cho ông cụ.
Khi cậu ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã ghé lên giường bệnh ngủ rồi.
…
Người nhà họ Khương nghe nói ông đã tỉnh thì toàn bộ đều chạy đến xem trong thời gian thăm bệnh, chẳng qua bọn họ vừa mới vào cửa đã bị ông Khương quát ra khỏi phòng bệnh!
“Ông nội, ông không nên tức giận!”. Lâm Dương rất sợ ông tức giận rồi lại xảy ra vấn đề, nghiêm túc nói.
“Dương Dương…tuy ông hôn mê, nhưng mà…trong khoảng thời gian này xảy ra bất cứ chuyện gì, ông đều nghe được hết, cái đám vô liêm sỉ này…khụ khụ…Chúng nó dựa vào đâu mà đuổi con ra khỏi nhà của ông?!”. Ông cụ kích động nói với vẻ mặt oán giận!
“Ông nội! Ông mà tức giận nữa là con cũng tức giận đấy!”. Lâm Dương kích động nói, cái bệnh của ông chính là bị Khương Dao Dao chọc tức đến mức tăng huyết áp, đột ngột xuất huyết não, buổi sáng bác sĩ đã nói, có lẽ ông cụ sẽ trải qua quãng đời còn lại của mình trên xe lăn.
“Bọn họ không đến, ông cũng không tức đến thế!”. Ông cụ lạnh mặt quát: “Nhất là Khương Dao Dao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-694.html.]
“Sao tôi lại có thể có một đứa cháu như vậy chứ?! Nghiệp chướng!”. Ông nhìn ra cửa phòng bệnh, rống to hơn.
Khương Dao Dao ở bên ngoài đã sớm sợ hãi đến mức trốn sau lưng mẹ, không dám liếc nhìn vào phòng bệnh.
Để ổn định tâm trạng cho ông cụ mà Lục Tiểu Cổn đã đuổi người nhà họ Khương đi hết.
Tiếp đó, hai người đẩy ông đi kiểm tra các hạng mục, Lục Tiểu Cổn giúp xếp hàng, trả phí, không nói với Lâm Dương một câu nào.
…
Sắc trời đã tối, xem tivi, ông Khương mới biết hôm nay đã là 30 tết rồi, ông mơ màng hỏi Lâm Dương một tiếng.
“Đúng vậy, ông hôn mê cả tháng rồi!”. Lâm Dương đáp, hơn một tháng nay, cô không biết mình đã chịu đựng thế nào nữa.
“Dương Dương, ông nội làm liên lụy con rồi!”. Ông Khương thở dài nói, ông hổ thẹn nhìn Lâm Dương gầy đi rất nhiều, trông vô cùng tiều tụy.
“Ông nội, sao ông lại làm liên lụy con được?! Là con làm liên lụy đến ông chứ! Nếu không vì con, ông và Khương Dao Dao cũng sẽ không xảy ra xung đột lớn như vậy…”. Cô ngồi bên mép giường, nắm tay ông, vừa khóc vừa nói.
Một lão thủ trưởng như ông vốn dĩ càng già càng dẻo dai, thế mà quãng đời còn lại phải ngồi xe lăn…
“Lâm Dương! Con nói tầm bậy cái gì thế?! Sao mà vì con được?!”. Nghe cô tự nói mình như vậy, phản ứng của ông cụ y chang Lục Tiểu Cổn, vừa uất ức vừa đau lòng, mắng cô.
“Là nhà họ Khương ông đã nuôi nên một đứa con gái hoang đàng, gây tai họa, sao lại lỗi của con?!”. Ông lại nói.
“Nếu con không được ông nhận nuôi, Khương Dao Dao có lẽ sẽ không đố kị với con, mà gây ra nhiều chuyện như vậy…”. Lâm Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, nói một cách tự trách.
Cô cũng chưa từng thấy ông nội nổi giận với mình như vậy.
“Lâm Dương! Ông muốn đánh con quá! Con tỉnh lại đi! Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia ham hư vinh, lấy trộm áo con để mặc còn lén đeo túi xách của con, lên mạng khoe khoang, làm lại là vì con được? Nếu không có con, nó cũng có thể trộm đồ của người khác để mà khoe khoang thôi! Dương Dương, con đừng giận ông nội!”. Ông cụ kích động một phen, cảm thấy đầu choáng váng, ông bắt đầu tiết chế cảm xúc của mình.
Cô vội vã trấn an ông.
“Khương Dao Dao biến thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là bản thân nó, sao có thể trách con? Con học tư tưởng chính trị như thế đó à? Phần tính năng động chủ quan!”. Sau khi ổn định tâm trạng, ông cụ dạy bảo cô.
Lâm Dương gật đầu, bĩu môi nhìn ông cụ cưng chiều mình.
“Tiểu Cổn đâu? Ông nhớ, hai đứa vì ông mà cãi nhau, có phải không?”. Ông cụ nhìn quanh phòng bệnh, hỏi.
Nhắc đến cậu, trái tim Lâm Dương lại co rút.
“Ông nội…bọn họ nói con là sao chổi…con khắc c.h.ế.t cha mẹ, bà ngoại…ông vì con mà biến thành như vậy…”
“Dương Dương! Con muốn chọc ông tức c.h.ế.t đúng không?!”. Ông Khương suýt nữa ngồi dậy, kích động nói.
Lâm Dương cúi đầu, cô biết vì sao ông tức giận: “Ông nội…thật sự, có đôi khi con thật sự nghĩ như vậy, con sợ con gây tai họa, cũng làm liên lụy đến anh ấy…”
Ông cụ giơ tay lên, ngón tay chỉ vào cô, vừa giận vừa đau lòng, đứa nhỏ này vì mồ côi từ nhỏ mà làm người luôn nghĩ đến người khác.
“Sợ rằng con không ở bên Tiểu Cổn mới thật sự là hại nó! Dương Dương, đừng tự cho mình là đúng nữa được không? Bất kể là ông nội hay là Tiểu Cổn, con phải cho chúng ta thứ nội tâm chúng ta thật sự cần, thế mới là tốt cho chúng ta! Cái ông nội thích là, bất kể trong hoàn cảnh nào, con đều tự tin độc lập, tích cực hướng về phía trước! Mau đi tìm Tiểu Cổn đi! Sắp sang năm mới rồi, đừng có giận dỗi nữa!”. Ông cụ nói lời thấm thía khuyên nhủ cô.
“Ông nội, con muốn trải qua năm mới với ông, giống như trước đây vậy, ngày mai con lại tìm anh ấy…”. Cậu chắc là đã về nhà ăn cơm đoàn viên rồi, cuối cùng cô vẫn không có tự tin cùng nhau ăn mừng năm mới với người nhà của cậu.
Cô vừa dứt lời thì một hình bóng cao lớn đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh, cậu rời đi mấy giờ, bây giờ lại tới, còn mang theo một chồng hộp.
Lâm Dương vội vã đứng lên.
“Ông nội Khương, con mang bánh chẻo tới, đều là trong nhà gói đấy, nhưng mà bây giờ ông không thể ăn được! Ồng nằm một bên nhìn bọn con ăn thôi!”. Cậu nhìn ông Khương, cười đùa.
Ông Khương chỉ có thể đưa dinh dưỡng vào cơ thể nhờ vào ống thông với dạ dày, nghe đến hai từ “ bánh chẻo” là thèm nuốt nước miếng!
Lục Tiểu Cổn mở hộp tiện lợi ra bày lên bàn.
“Anh Lục, hay là anh về nhà ăn cơm với gia đình đi!”. Lâm Dương rửa mặt ra ngoài, nhìn cậu, nhẹ giọng nói.
Cậu không nói gì, dùng giấm và xì dầu mang theo để pha nước chấm, vẫn không chịu để ý đến cô.
Lâm Dương cũng không dám khuyên nữa, cô ngồi xuống cậu cũng ngồi xuống, hai người cùng ăn bánh chẻo, cậu một mực trò chuyện với ông Khương, còn Lâm Dương nghe.
Lần đầu tiên, cô trải qua đêm ba mươi tết với cậu và ông nội…
Cô cảm động muốn khóc, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
“Tiểu Cổn, đưa Dương Dương về đi, đêm nay ông không cần nó trông đâu! Nó nên trở về rồi ngủ một giấc đàng hoàng!”. Thấy bọn họ ăn xong rồi, ông Khương khuyên nhủ.
“Ông nội, con không về đâu! Con muốn xem “Đêm xuân” với ông!”. Lâm Dương lại nói.
“Ông không muốn xem! Buồn ngủ!”. Ông Khương thở phì phò nói, nói xong lại bướng bỉnh quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.
Lâm Dương: “…”. Cô cũng nên trở về tắm rửa, ngủ một giấc thôi.
Cô liên hệ với quầy y tá, mời một nhân viên chăm sóc đến canh chừng một đêm, sau đó thu dọn đống quần áo phải giặt và đồ dùng hằng ngày rời đi.
Đồ đạc đã đưa đến căn hộ từ sớm rồi, cô chỉ có thể về đó, ông Khương cũng biết chuyện này.
Ra khỏi bệnh viện, cô muốn đi tới trạm tàu điện, cánh tay chợt bị cậu giữ lại, kéo cô đến chỗ đậu xe bên ngoài bệnh viện, mở cửa ghế phụ ra cho cô.
Nhưng cậu vẫn không nói một lời nào.
Lâm Dương lên xe.
“Anh Lục, em ở chung cư của dì Diệp, ở vịnh Ngân Hà!”. Cậu vừa lên xe, cô đã nghiêm túc nói.
Cậu không nói gì, cũng không bật chỉ đương, như thể cậu đã biết nó nằm ở đâu.
Ngồi chung một buồng xe, cũng là lần đầu tiên ngồi xe của cậu, cô cũng không biết cậu lấy được bằng lái từ lúc nào. Cậu không nói lời nào, bầu không khí trong xe có vẻ rất nghiêm túc, cô thậm chí còn hơi sợ sệt.
Cảm giác này thật là giống cái cảm giác lúc mà bọn họ vẫn chưa bắt đầu hẹn hò…
Chắc chắn là cậu vẫn còn giận cô!?
…
Mở cửa nhà ra, cô bật đèn lên, thay dép, cậu xách túi của cô đi vào, không thay dép, đi thẳng ra ban công, móc một điếu thuốc ra, mở cửa sổ rồi hút.
Cô ném quần áo bẩn vào máy giặt, ngâm đồ lót vào trong chậu, sau đó đi đổ nước, định rót cho cậu một ly thì đã thấy cậu đi vào phòng sách, rất lâu vẫn chưa ra ngoài.
Cô đi tắm, thay quần áo ở nhà sạch sẽ, sau đó rót một cốc nước nóng, gõ cửa phòng sách, cửa phòng khép hờ, không nghe thấy cậu đáp lại, cô đi vào.
Cậu đang ngồi trên ghế xoay tròn, cầm trong tay một quyển sách và đọc, thấy cô bước tới cũng không ngước mắt lên.
“Anh Lục…”. Cô buông ly nước xuống, nhìn cậu, nhẹ giọng kêu.
Lúc này cô mới nhận ra, tóc của cậu ngắn hơn trước đây, cậu cởi áo khoác, chỉ mặc áo len.
Lúc cậu đọc sách, toàn thân toát lên một khí chất nho nhã.
“Chuyện gì?”. Cậu để sách xuống, ngẩng đầu lên, nhìn cô, thản nhiên hỏi với giọng điệu xa cách.
“Anh Lục, anh vẫn còn giận em sao?”. Cô nhút nhát hỏi.
“Đúng!”. Cậu ngửa mặt lên, nhìn tóc cô vẫn chưa khô hoàn toàn, mặc bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt đáng yêu, cậu trầm giọng nói.
“Anh đừng giận em nữa, có được không?”. Cô nhìn cậu một cái, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước.
Mặt cậu không chút cảm xúc, thản nhiên nhìn cô: “Thế em đã biết sai chưa?”
Giọng nói của cậu hết sức nghiêm túc.
Lâm Dương nhìn cậu, lưỡng lự gật đầu.
Phòng sách lặng ngắt như tờ.
Anh đẹp trai chân dài tay dài ngồi trên ghế xoay, lười biếng dựa lên lưng ghế, khuô mặt tuấn tú thon gầy cương nghị hơi ngẩng lên, mặt không chút cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô gái đang đứng trước mặt, cúi thấp đầu, trông như một học sinh mắc lỗi.
Tay cô không ngừng xoắn chặt áo, động tác nhỏ này của cô chứng tỏ cô đang căng thẳng.
“Em sai ở đâu?”. Cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự yên tĩnh, nghiêm túc hỏi.
“Em, em…”. Cô khó khăn mở miệng, giọng khàn khàn, bối rối không biết nên nói như thế nào, ngước mắt lên nhìn cậu một cái, trông cậu vẫn rất lạnh lùng.
“Em căn bản vẫn chưa biết sai ở đâu! Bây giờ ông nội tỉnh rồi, em chịu nhận sai với anh, nếu ông nội vẫn chưa tỉnh, có phải em định mãi mãi không biết sai không? Cũng không biết chủ động nhận sai với anh luôn!”. Cậu ngửa mặt lên, lạnh lùng nhìn cô, tức giận nói.
Lâm Dương ngẩng đầu nhìn cậu, mắt rưng rưng, lời cậu nói khiến cô không còn lời nào để phản bác.
Lục Tiểu Cổn nhếch môi nở một nụ cười lạnh lẽo, đứng lên: “Lâm Dương, nói thật, em bây giờ khiến anh rất thất vọng. Nỗi khổ tâm trong lòng em, anh có thể hiểu được, nhưng mà, em căn bản chẳng xem anh là người đàn ông mà em có thể dựa dẫm! Lúc gặp phải khó khăn, em lại muốn từ bỏ anh!”
Cậu rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói.
“Anh cũng suy nghĩ, rốt cuộc có phải là tại anh làm không tốt hay không, mà khiến em không thể nào toàn tâm toàn ý tin cậy anh, hay là, là em không đủ yêu anh! Em suy nghĩ kỹ cho rõ ràng đi, nếu còn muốn tiếp tục ở bên anh, thế thì phải làm được, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng có thể nghĩ anh là một nửa kia của em, có thể cùng em đối mặt, chứ không phải sợ liên lụy đến anh!”. Cậu lại nói.
“Nếu em không làm được, có lẽ anh thật sự sẽ…”’. Cậu rũ mắt, nhìn cô, lại nói, cậu không nói câu tiếp theo, sau đó cậu lướt qua người cô, ra khỏi phòng sách!
Trong đầu Lâm Dương vốn dĩ tất cả đều bùn, sau khi nghe cậu nói câu cuối cùng, trái tim cô chợt co rút lại, đầu óc cũng tỉnh táo không gì sánh được!
Có lẽ anh ấy thật sự sẽ…chia tay sao?!
Thân thể Lâm Dương lắc lư, nếu không phải kịp thời vịn mép bàn thì cô đã té xỉu rồi, đầu cô kêu ong ong, trước mắt bỗng biến thành màu đen, tim đập nhanh, cái cảm giác hoảng hốt khiến cô ngã ngồi trên ghế, ghé lên bàn nghỉ ngơi.
Cái cảm giác này khó chịu như lúc bị cảm nắng hồi học quân sự lớp mười vậy, không thở nổi…
Cô nên dựa vào bản năng mà đuổi theo cậu, cầu xin cậu đừng chia tay, nhưng cô khó chịu quá, không đứng nổi, càng không nhúc nhích nổi!
DTV
Cậu còn nói cô không đủ yêu cậu…
Không biết qua bao lâu, cô mới dần dần bình phục lại từ trong cảm giác khó chịu, ngẩng đầu lên, phòng sách trống rỗng, chỉ có một mình cô.
Nhớ lại câu nói cậu vẫn chưa nói xong lúc trước, cô nắm chặt tay, vội vã ra khỏi phòng sách, muốn tìm điện thoại di động gọi cho cậu!
Lâm Dương chạy thẳng ra phòng khách, trong giây lát, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng ngoài ban công, cô nhìn sang.
Cậu không đi!
Cậu đối diện với cửa sổ sát đất ở ban công, hút thuốc, loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo nổ liên tiếp từ đằng xa…
Cô bước từng bước một về bóng lưng nơi ban công của cậu, lúc đi tới phía sau cậu, cô ôm lấy cậu từ đằng sau, nghiêng đầu dựa lên tấm lưng rộng lớn của cậu, cánh tay siết chặt, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi là cậu sẽ bỏ co mà đi vậy!
Cuối cùng cậu cũng chờ được cô, cậu còn tưởng là sẽ thất vọng lần nữa chứ.
Cậu vẫn còn hút thuốc, không nói gì, ánh mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ…
“Anh Lục, em thật sự biết lỗi rồi, không phải không yêu anh, mà là vì quá yêu anh, nên em mới có suy nghĩ tự ti như vậy!”. Lâm Dương ôm cậu, kích động nói, giọng nói xen lẫn với tiếng nức nở.