Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 697
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:47
Lượt xem: 0
Khách sạn Xuất trần nhập mộng.
Cậu cả Diệp ngồi xuống ghế trông chỗ bàn đăng ký quầy lễ tân, ngẩng đầu ngồi giống như ông tướng nhìn Tả Nguyên.
Trần Tiểu Quả ở bên cạnh thấy anh vì công báo thù riêng, quả thực tức giận!
Tả Nguyên cũng không giận, cong môi cười liếc nhìn anh, "Phòng trước đó tôi đã lên mạng đặt rồi, tiền cũng trả rồi, bên anh nói không còn phòng... Vậy tôi đành phải lên trang web thứ ba khiếu nại rồi...!"
Đặt trước trên mạng?
Cậu cả Diệp bật máy tính mở hệ thống đăng ký phòng lên, nhấp vào cột đặt phòng, thực sự có!
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là trước đó Trần Tiểu Quả đã nói cho thằng nhóc này tên khách sạn rồi!
Điều này càng chứng minh hai người họ đang yêu nhau!
Trần Tiểu Quả!
Em được lắm!
"Diệp Nhất Mộc, anh có tin tôi lên mạng bóc phốt khách sạn anh làm ăn bằng tình cảm không?!" Trần Tiểu Quả đi tới uy h.i.ế.p anh.
Cậu cả Diệp ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, cất giọng nói: "Thẻ căn cước!"
Anh cũng không tin thằng nhóc này dám làm gì Trần Tiểu Quả ở trước mặt anh!
Trần Tiểu Quả đắc ý cong môi, lấy thẻ căn cước từ tay Tả Nguyên đập lên bàn!
Cậu cả Diệp không thể không phục vụ họ đàng hoàng, sắp xếp cho Tả Nguyên một phòng lớn ở tầng một, còn Trần Tiểu Quả ở tầng hai, hơn nữa còn cùng phòng với Lục Tiểu Vũ.
Xem bọn họ thông đồng thế nào!
Sau khi Tả Nguyên cầm chìa khóa, Trần Tiểu Quả đi theo anh ta ra ngoài.
"Trần Tiểu Quả, em về đây!" Diệp Nhất Mộc đuổi theo túm Trần Tiểu Quả lại, đôi chân dài đá cửa đóng lại, dựa người vào cạnh bàn, kéo vành mũ ra sau, nhìn dáng vẻ giống như lưu manh.
Mặc dù anh Tiểu Thái và anh dạng này cũng đẹp trai nhưng xưa nay họ không trêu ghẹo nữ sinh thế này!
Cậu cả Diệp ngậm thuốc trong miệng, nghiêng đầu châm thuốc, hít sâu một hơi rồi phun ra, nheo mắt nhìn cô, "Trần Tiểu Quả, em là do anh hứa với cô Chu dẫn ra ngoài. Mấy ngày ở đây anh chính là người giám hộ của em, em đi đâu đều phải báo với anh, hoặc anh đi cùng em! Nếu không em đừng mong ra ngoài! Đừng tưởng anh của em chỉ nói mồm, nếu anh thực sự nổi nóng với em..."
Khó lắm anh mới có dịp nghiêm túc, trầm giọng nói như cảnh cáo với cô, "Trần Tiểu Quả, anh mắng em chung quy vì anh thương em? Nếu em làm anh giận thì đừng nghĩ được yên!"
Khi đang nói chuyện anh đã đứng dậy, đến trước mặt cô, nhân lúc cô chưa kịp phản kháng thì bàn tay thô ráp đã vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng mềm, đàn hồi của cô.
Dù sao cũng là thiếu nữa, làn da trơn nhẵn cong mọng làm anh thích không nỡ buông, lúc định tiếp tục thì Trần Tiểu Quả đã hất tay anh ra!
Cảm giác căng mịn trên khuôn mặt kia dường như vẫn còn, cô không nói gì chỉ trợn mắt nhìn anh, sau đó kéo cửa chạy nhanh ra ngoài!
Cô cũng muốn xem chọc tới anh sẽ có hậu quả gì!
Thấy Trần Tiểu Quả không đến phòng của Tả Nguyên mà đi lên tầng hai, Diệp Nhất Mộc không đuổi theo.
Trên cánh cửa trong phòng, Lục Tiểu Vũ đã trải qua mấy tháng huấn luyện thính giác nhạy cảm, giữa hơi thở nặng nề cô mở miệng khó khăn nói: "Thái Dư Bạch! Đừng hôn nữa! Tiểu Quả tới rồi!"
Cổ áo sơ mi rộng rãi bị kéo đến nửa bờ vai, Thái Dư Bạch ôm lấy cô từ phía sau vùi đầu vào cổ bên cạnh cô mà hôn say đắm, nghe lời cô nói, giống như bị tạt một gáo nước lạnh!
Anh nặng nề mút một cái rồi lập tức buông cô ra, ánh mắt như thiêu đốt khóa chặt bờ vai trắng trơn của cô, miễn cưỡng kéo cổ áo sơ mi lên, yết hầu khô khốc nuốt xuống.
Lục Tiểu Vũ lập tức quay người đi đến bên giường cầm điện thoại lên.
Lúc Trần Tiểu Quả đi vào, hai người họ đang chơi trò chơi!
"Tiểu Quả, em và cậu Tả Nguyên kia rốt cuộc có quan hệ gì thế?" Lục Tiểu Vũ tức giận hỏi.
"Chị Vũ, em và anh ấy là bạn xương rồng thôi! Không có gì, chị đừng nghe Diệp Nhất Mộc nói bậy!" Trần Tiểu Quả uống nước thành thật giải thích.
"Bạn xương rồng?"
"Quen biết trong giới!"
Lục Tiểu Vũ: "..." Chỉ là một người bạn có cùng sở thích bình thường, xem tên ngốc Diệp Nhất Mộc hoảng ikiaf!
Tiểu Bạch Thái đang nằm bên cạnh cô chơi ngồi dậy, "Chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt mai ăn trên đường đi nhé?"
Lục Tiểu Vũ đồng ý rồi nói vớ Trần Tiểu Quả vài ba câu, ngày mai họ muốn đi hồ Lô Cô chơi.
Mục đích lần này của Trần Tiểu Quả và Tả Nguyên là đi xem nhà kính trồng xương rồng, không muốn đi cùng.
Trong siêu thị, Thái Dư Bạch đẩy xe đẩy, Lục Tiểu Vũ chọn đồ ăn vặt trên giá. Đôi trai gái mặc đồ đôi, cùng đội mũ đen, ngay cả quần jeans, giày Cavans đều giống nhau.
Đây đều là Lục Tiểu Vũ mua.
Cô chưa từng nói yêu anh nhưng sẽ dùng hành động thực tế để thể hiện!
Tiểu Bạch Thái cao to hơn cô nhiều, một tay đẩy xe đẩy, tay phải ôm eo cô, hai người cùng đẩy xe tới quầy thu ngân.
Mặc dù đây là siêu thị to nhất trên đường, nhưng không thể so với siêu thị cái gì cũng có trong thành phố lớn.
Lục Tiểu Vũ đi tới cái giá bên cạnh quầy thu ngân, nhìn mấy cái hộp trên đó, cau mày nói: "Ngay cả Durex cũng không có, làm cc gì..." Nhưng đây chính là ý cô muốn!
Lần đầu tiên bị anh giày vò rất thảm, cô không có hứng thú với XO nên mới trốn đi!
Thái Dư Bạch: "..." Anh còn tưởng rằng cô muốn lấy kẹo cao su!
"Thấp kém, chắc chắn đ.â.m là rách, vẫn nên không dùng gì. Gần đây đúng lúc là kỳ nguy hiểm, anh Tiểu Thái, ngài vẫn nhịn chút đi!" Cô quay lại trước mặt anh, không coi ai ra gì mà vòng tay qua eo anh, cười nói với anh.
Dưới vành mũ, anh chàng đẹp trai nhếch môi, khóe miệng gợi lên má lúm đồng tiền, khuôn mặt tuấn tú nghiêng qua nói bên tai cô: "Tư lệnh, tiểu nhân anh đã chuẩn bị trước rồi, cất mười hộp trong vali đấy!"
Lục Tiểu Vũ: "..." Mười hộp? ! Sao anh không lên thiên đường đi?!
Cô đẩy mạnh khuỷu tay về phía sau, Tiểu Bạch Thái đau đến nghiến răng, sức lực của cô lớn hơn trước nhiều!
"Chẳng lẽ em không muốn sao?" Anh đuổi kịp cô, vô lại nói bên tai cô.
Cô trợn mắt nhìn anh, không nói gì.
Cô muốn? Trừ khi cô có m.á.u M!
Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, Trần Tiểu Quả ngủ không được dậy tưới các loại cỏ và cây xanh trong sân.
Không giống Bắc Kinh bảy ngày thì mười ngày là sương mù, hơn nữa lạnh muốn chết. Nơi này không có chút sương mù nào, ngoại trừ nhiệt độ xuống 0 độ vào buổi sáng và buổi tối, ban ngày giống như vào mùa xuân...
Cho dù đến đâu đều có thể thấy các loại hoa cỏ, cây cối, đúng là thiên đường!
Trong sân, một chiếc cọc gỗ được khoét rỗng và trồng những cây xương rồng, tuy đều là loại thông thường nhưng lại được trồng rất nghệ thuật, giống như bồn cây cảnh, đất là đất bùn bình thường điểm thêm đá ngọc trai nhưng trạng thái đều tuyệt vời.
Khi trời sắp sáng, cậu trai phá gia chi tử họ Tả dậy, thấy Trần Tiểu Quả ở tầng hai chưa có động tĩnh gì, bảo Tả Nguyên nhanh thu dọn đồ đạc và đến chỗ bạn mình.
Chưa đầy mười phút, hai người đã ra khỏi khách sạn.
Diệp Nhất Mộc ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau khi dậy phát hiện Trần Tiểu Quả và Tả Nguyên đã chuồn mất!
Còn Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ vừa chuẩn bị xong sắp lên đường, chỉ còn mình anh cầm điện thoại không ngừng oanh tạc wechat của Trần Tiểu Quả, bảo cô gửi định vị qua!
Gửi vị trí qua là không thể nào, lúc đó Trần Tiểu Quả và Tả Nguyên đã tới nơi muốn đến.
Bạn của Tả Nguyên là một phụ nữ trẻ đẹp, một phu nhân đến từ thành phố J, nhà kính đã có quy mô.
Thấy Diệp Nhất Mộc gửi tin nhắn giọng nói không ngừng trong wechat, cô không nghe một tin, chụp rất nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè. Cô cố ý chọc giận anh!
Lúc Trần Tiểu Quả nghĩ anh sẽ không tìm được họ thì ngoài cửa nhà kính có tiếng cho ngao Tây Tạng đang sủa không ngừng.
Rốt cuộc anh tìm đến đây bằng cách nào vậy?!
Xa xa thấy cậu cả Diệp đôi mũ lưới trai đứng ở cửa, đang "Giao lưu" nhắc nhở với hai con ch.ó ngao Tây Tạng hung hãn có bộ lông dài không nhìn rõ mặt!
Chó ngao Tây Tạng được vinh dự là loại chó trung thành nhất, không có mệnh lệnh của chủ thì người ngoài "Giao lưu" đều không làm được gì, cũng may chúng đã bị xích lại rồi, nếu không Diệp Nhất Mộc đã bị chúng nhào lên từ lâu rồi!
"Chị Độc, em không biết anh ta, đừng để anh ta vào!" Thấy nữ đại gia Độc Độc định đi mở cửa, Trần Tiểu Quả cất giọng.
Bà cô nhỏ này!
Cậu cả Diệp nghe rõ lời Trần Tiểu Quả nói.
"Tiểu Quả, em và cậu cả Diệp có quan hệ thế nào? Chị Độc không dám không mở cửa, việc kinh doanh của nhà chị ở thành phố J đều dựa vào mẹ cậu ấy đấy." Độc Độc nhỏ giọng nói với Trần Tiểu Quả, sau đó bước nhanh ra mở cửa.
Trần Tiểu Quả: "..."
"Cậu cả Diệp! Cậu mau vào đi!" Sau khi Độc Độc mở cửa, nhiệt tình nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-697.html.]
Diệp Nhất Mộc hoàn toàn không biết người phụ nữ trước mặt này, lễ phép nói cảm ơn rồi đi về phía Trần Tiểu Quả, Trần Tiểu Quả vội vàng chạy tới bên cạnh Tả Nguyên.
Nhìn cô nhóc chạy thẳng về phía Tả Nguyên để tránh, trong lòng Diệp Nhất Mộc giận không chịu nổi!
Trần Tiểu Quả đã trở nên thân thiết với những người đàn ông khác ngoài anh từ khi nào? ! Thêm nữa, cô mới 16 tuổi!
Anh không vội dạy dỗ cô ngay, mà dáng vẻ nịnh nọt nói: "Quả, nơi này có nhiều xương rồng, nếu em thích cứ lấy đi anh cho em! Em muốn cả nhà kính lớn anh đều đưa cho em!"
Trần Tiểu Quả đi đến trước mặt anh, nhón chân ghé vào tai anh, "Tôi chỉ thích tinh phẩm bên trong nhà kính của Tả Nguyên thôi!"
Cậu cả Diệp: "..." Nhóc con! Biết rõ anh không mua được mà cứ nói vậy, cô đang cố ý chọc giận anh mà!
Trần Tiểu Quả bị cậu cả Diệp thô lỗ kéo lên xe anh, anh vừa ngồi vào ghế lái, Trần Tiểu Quả mở cửa xe muốn xuống, bị anh nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Anh là một ứng cử viên cho lực lượng đặc biệt, một khi ra tay hung ác thì một cô gái yếu như Trần Tiểu Quả có thể cản được. Cô bị anh ép ngồi xuống ghế cạnh ghế lái, kéo dây an toàn qua trói chặt cô lại!
"Nhóc con! Anh thực sự không dạy em không được mà!" Cậu cả Diệp trừng mắt nghiến răng nói với "Thiếu nữ nổi loạn" ngồi cạnh.
Trần Tiểu Quả quay đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp trừng rất lớn!
"Lại trừng, anh hôn em đấy có tin không?" Anh lái xe nhìn cô một cái, nói uy hiếp.
Nhắc đến "Hôn", Trần Tiểu Quả nhớ tới nụ hôn mơ hồ nửa năm trước, trong lòng cảm thấy ấm ức khó chịu, càng tức anh, kìm nén không nói một chữ.
"Tên Tả Nguyên này có gì tốt? Em thích anh ta cái gì? Chơi bời lêu lổng, phá gia chi tử, vô dụng! Trần Tiểu Quả, ánh mắt của em kém vậy sao?!" Anh cũng không quên người trước kia cô thích chính là anh đấy!
Từ trước đến nay Trần Tiểu Quả đều cẩn thận, làm sao có thể không bắt được ý tứ trong lời nói của anh!
Sao anh dám nhắc đến chuyện này?!
"Anh Mộc Đầu, chúng ta bình tĩnh nói vài câu đi. Thật ra tôi đã đoán được rồi, trước kia tình cảm của tôi đối với anh không gọi là thích, có thể là lòng ham muốn chiếm hữa! Em gái nhìn thấy anh trai thân thiết yêu đương trong lòng sẽ có ghen tị, chính là cảm giác ấy!" Trần Tiểu Quả không muốn cãi nhau với anh nữa, nhìn anh lái xe rồi bình tĩnh nói, thái độ cũng rất thoải mái.
Cô đột nhiên thay đổi nói ra những lời như vậy, khiến cậu cả Diệp trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn cô nhóc đang cười kế bên!
Nếu nửa năm trước cô nói lời này với anh thì anh nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng hiện tại, trong lòng thật sự cảm thấy không ổn, cũng không biết tại sao!
Từ nhỏ đến lớn bọn họ đã là anh em còn thân hơn cả anh em ruột!
"Em nói loạn gì với anh vậy?! Bây giờ đang nói chuyện em yêu sớm đấy! Trần Tiểu Quả, em mới 16 tuổi có hiểu không?! Sau này em tránh xa tên họ Tả một chút cho anh! Nhất là không thể đi một mình với anh ta!" Cậu cả Diệp nắm c.h.ặ.t t.a.y lái dạy cho cô một bài học.
"Mẹ tôi còn không quản tôi như thế, anh dựa vào gì?!" Trần Tiểu Quả phản nghịch nói, ""Đừng có xưng anh gọi em với tôi!"
Sau đó xe im lặng!
Cậu cả Diệp bị cô chặn không nói nên lời!
--
Sau khi về khách sạn không bao lâu, có ba mỹ nữ đặt phòng trước trên mạng đang làm thủ tục, Trần Tiểu Quả nhìn tên lăng nhăng kia hai ba câu đã làm quen được mấy cô đó!
Bọn họ cũng từ thành phố J đến du lịch, đều là sinh viên của học viện Mỹ thuật.
"Cac mỹ nữ, các em xinh đẹp như vậy đến quán bar dễ bị quấy rối lắm. Hãy cẩn thận hơn!"
"Anh Diệp, buổi tối anh có bận không? Sao anh không chơi với chúng em, có một anh chàng đẹp trai cao lớn dũng mãnh như anh ở cạnh, ai dám bắt nạt bọn em nữa?!" Một cô gái xinh đẹp nói.
Cậu cả Diệp cười, lúc này khóe mắt liếc nhìn Trần Tiểu Quả đang tưới nước ngoài sân, anh nổi ý xấu thoải mái đồng ý với bọn họ!
Anh muốn xem lần này cô có muốn cản đào hoa của anh nữa không!
Ba mỹ nữ kia xách hành lý đi lên phòng, cậu cả Diệp đi ra sân, "Tiểu Quả, đêm nay anh muốn đi bar với ba mỹ nữ kia. Em ngoan ngoãn ở lại khách sạn đi, có khách đến thì em làm thủ tục cho, không muốn làm thì ở phòng xem tivi, đừng chạy lung tung đấy có biết không?"
Trần Tiểu Quả cầm trong tay một chiếc vòi hoa sen điện, vòi sen đang tưới nước cho hoa tưới sang chân cậu cả Diệp, làm quần anh dính ướt!
Anh nhảy lên né tránh!
"Thế nào, lại muốn cản đào hoa của anh đúng không?" Anh không những không giận mà còn cười, xấu xa hỏi.
Trần Tiểu Quả giống như nghe được chuyện cười, "Tôi không rảnh như thế! Tôi đang chờ Tả Nguyên về ăn đồ nướng đấy!
Nhưng mặt trời sắp xuống núi rồi mà sao Tả Nguyên còn chưa quay lại?!
"Ăn cái rắm! Không cho phép ra khỏi cửa!" Anh tức giận!
Trần Tiểu Quả cầm vòi phun vào người anh, cậu cả Diệp chạy khắp sân, cuối cùng trốn vào nhà!
Cản đào hoa của anh?
Sau này cô sẽ không bao giờ làm những điều ngu ngốc như vậy nữa, anh yêu ai thì cứ yêu đi!
Khi cô đang ăn một mình trong phòng nhân viên khách sạn, nghe thấy anh và ba mỹ nữ cùng nhau ra khỏi khách sạn!
Ăn cơm xong đã chín giờ tối, Tả Nguyên còn chưa quay lại, nói trên wechat tối nay sẽ không về khách sạn ở.
Khách sạn vốn có một anh trai và một chị gái quản lý, anh trai làm quản lý, chị gái phụ trách làm thủ tục, hoàn toàn không cần cô hỗ trợ.
Trần Tiểu Quả buồn chán đã ra ngoài khám phá thành cổ một mình!
Trong quán bar ồn ào, cậu cả Diệp thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, lướt vòng bạn bè, không lâu sau lướt thấy trạng thái của Trần Tiểu Quả, cô đang đi dạo thành cổ!
Anh lập tức trả lời: Đêm hôm khuya khoắt một mình em đi dạo cái gì, nhanh về khách sạn đi, lát nữa anh về!
Chỉ chốc lát Cổn gia luôn lạnh lùng không bình luận gì đã trả lời anh: Hỏa táng XX*
Hỏa táng tràng: lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.
Cách màn hình Lục Tiểu Cổn thật muốn đánh c.h.ế.t anh!
Lúc này không nhanh tìm Trần Tiểu Quả đi còn dạy dỗ anh!
Rốt cuộc cậu cả Diệp không bình tĩnh nổi nữa, đêm hôm khuya khoắt thành cổ hỗn tạp, lỡ Trần Tiểu Quả gặp người xấu thì sao?!
Cái tên Tả Nguyên trông yếu đuối kia có thể bảo vệ cô sao? Thấy nguy hiểm bản thân anh ta còn chưa chắc đã an toàn!
Anh khó khăn thuyết phục được ba người đẹp ra khỏi quán bar, lập tức tìm Trần Tiểu Quả...
Đang là kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân và tuần lễ vàng du lịch, dù về đêm nhưng phố cổ vẫn tấp nập người qua lại. Trần Tiểu Quả một mình chen chúc giữa đám đông, cẩn thận giữ túi tiền điện thoại để tránh bị ăn trộm.
Trần Tiểu Quả lướt một vòng thấy bình luận của Diệp Nhất Mộc, trong lòng hừ lạnh cố ý không trả lời anh, lễ phép trả lời lại anh Tiểu Cổn của cô.
Sao cô không biết ý của anh Tiểu Cổn với tên lăng nhăng kia là gì!
Mọi người đều biết cô thích Diệp Nhất Mộc!
Vừa trả lời xong, cô ngẩng đầu lên đụng phải một thanh niên đang đứng đối diện với đám đông, ngay cả xin lỗi cũng chưa nói nghĩ đến cái gì đó cô vội kiểm tra ví tiền, balo sau lưng không có đồ gì quý giá, không sợ bị trộm.
"Cậu, lấy thẻ căn cước ra!" Cảnh sát đặc nhiệm đang kiểm tra tạm thời, một cảnh sát nói với một người đàn ông lạ mặt cao gầy cách Trần Tiểu Quả không xa.
Chàng trai kia phối hợp lấy thẻ căn cước ra, Trần Tiểu Quả chủ độnglấy thẻ căn cước ra, cầm trên tay đi về phía trước, ra hiệu với cảnh sát trước mặt. Chú cảnh sát không cả nhìn đã cho cô đi.
Dù sao là gốc Miêu Hồng, cảnh sát có thể nhìn ra cô là một công dân lương thiện!
Trần Tiểu Quả tràn đầy hứng thú đi lên phía trước, mở điện thoại ra xem bản đồ, chuẩn bị đến một quán ăn nhanh nổi tiếng trên Internet ở thành cổ!
Mặc dù một cô gái mới 16 tuổi lại một mình đi chơi giữa đêm hôm khuya khoắt, nhưng xung quanh đều là người và không nguy hiểm như cô tưởng tượng. Theo bản đồ chỉ dẫn cô xuyên qua mấy con ngõ nhỏ, ngắm cảnh trên đường.
Đi ngang qua cửa của một quán bar do một nhà văn nào đó mở, cô chụp ảnh, nhưng bên trong có rất nhiều người, có nhiều thanh niên văn nghệ thuật đứng ở cửa xếp hàng chờ vào. Cô không tham gia vào náo nhiệt, đăng lên vòng bạn bè xong thì tiếp tục theo chỉ dẫn đi đến ngõ nhỏ.
"Chính là cô ta! Đồ ở trong túi cô ta!" Trần Tiểu Quả vừa ra ngõ nhỏ, giọng nói nam xa lạ vang lên sau lưng.
Không phải nói cô chứ?
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước đã bị ba gã đàn ông chặn đường. Cô lập tức quay người, phía sau còn có hai gã khác, bọn họ ngậm thuốc trong miệng trông không giống người tốt lành gì!
"Anh, các anh làm gì? Tôi, tôi hét lên đất!" Mấy tên lưu mah này cũng quá liều lĩnh, ra vào đều là du khách cũng dám chặn cô!
"Ưm:-" Một gã đứng sau bịt miệng cô lại, ngay sau đó nam nhân cũng cảm giác có thứ sắc bén chống trên lưng mình, "Con nhóc, mày dám la lên xem!"
"Lão đại, bên cạnh có cảnh sát! Đi mau!" Một gã khác nhỏ giọng nói.
Gã đàn ông đang giữ Trần Tiểu Quả cất d.a.o đi, nhấc cô lên nhanh chóng rời đi dưới sự che chắn của đàn em!
Miệng cô bị bàn tay thô ráp đầy khói của người đàn ông bịt chặt miệng. Dù có hét lên cũng không giúp được gì. Cô liên tục đạp chân. Khách du lịch đi ngang qua dường như không nhìn thấy cô bị bắt hay bởi vì không dám xen vào chuyện của người khác.
Bọn chúng nhanh chóng đi vào một quán bar, quán bar hò hét ầm ĩ, đi ra cửa sau và vào một căn phòng.
Mới vừa vào cửa Trần Tiểu Quả bị ngã trên mặt đất, đau đến mức cô nghiến răng. Thấy gã đàn ông kia mở balo của cô ra, sau khi dốc toàn bộ đồ trong túi ra, xoay người nhặt một chiếc túi bọc giấy báo.
Tờ báo được mở ra từng lớp, để lộ ra một gói bột màu trắng.
DTV
Trần Tiểu Quả choáng váng, sao trong túi của cô có thứ này?!