Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 698
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:49
Lượt xem: 1
Mặc dù chỉ là một học sinh cấp ba nhưng cô không ngu đến mức nghĩ gói màu trắng kia là bột mì, cô cũng hiểu một chút lý do vì sao những người kia bắt cô! Nhất định là lúc cảnh sát kiểm tra, bọn chúng đã nhét túi bột trắng này vào túi cô!
Bọn chúng muốn lợi dụng cô tránh thoát kiểm tra của cảnh sát!
Cho nên mấy người này không phải côn đồ bình thường, bọn chúng buôn ma túy!
Nhận thức này khiến trái tim của Trần Tiểu Quả như thắt lại, đầu óc trống rỗng, trong đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn sống trong một môi trường an ninh cao, cô chưa từng gặp bất cứ nguy hiểm gì, lúc này lại rơi vào tay bọn buôn ma túy, sao có thể không sợ?!
Không biết điện thoại ném đâu rồi, Trần Tiểu Quả hoảng đến độ kêu cha trong lòng!
Lúc này nếu cha cô có thể tới cứu cô thì tốt rồi!
Về phần tên lăng nhăng kia, hiện tại còn đang uống rượu vui chơi với các mỹ nữa kìa, đợi anh đến cứu cô thì có lẽ cô đã bị mấy tên buôn ma túy diệt khẩu rồi!
Không ai đến cứu cô, cô chỉ có thể tự cứu mình!
"Sao, sao trong túi tôi có thể có bột mì?" Trần Tiểu Quả cố ý giả bộ ngây thơ, ngu ngơ hỏi.
Nếu như cô biết bọn chúng buôn ma túy, bọn chúng không diệt khẩu cô mới lạ!
Năm người nghe cô nói là bột mì thì đều cười, "Bột mì? Ha ha ha... ... Đúng, là bột mì! Bột mì đặc biệt!"
Trần Tiểu Quả cũng cười ngây ngô theo, ánh mắt liếc nhìn cửa, ở trong phòng còn có thể nghe thấy nhóm nhạc nhỏ đang hát bài "Người mẫu" của Lý Vinh Hạo ở quảng trường thành cổ. Cho nên vẫn còn đang ở thành cổ, hơn nữa còn cách quảng trường nhỏ không xa.
"Mấy anh trai, tôi có thể đi rồi chứ? Cha mẹ tôi không tìm thấy tôi sẽ sợ..." Cô cẩn thận hỏi.
Một người thắp nến, tay kia cầm giấy bạc, lão đại ngồi xuống lấy túi bột trắng ra đổ từng chút từng chút lên giấy bạc sợ lãnh phí!
"Đại ca, xử lý con nhóc này thế nào đây?" Một tên khác nhìn Trần Tiểu Quả, cất giọng hỏi.
Thiếu nữ mặc váy trắng ở thân dưới và áo len xanh ở thân trên, thắt b.í.m tóc ngọt ngào kiểu Nhật, có khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ.
"Búa, bột và sắc đẹp, mày chọn cái nào?" Tên đại ca kia chồm nửa người lên bàn, buồn bã nói.
Tên lưu manh tên Búa nuốt nước bọt, nhìn bột trắng đã bắt đầu bốc khói, lại nhìn Trần Tiểu Quả, cuối cùng gã đi về phía bột trắng!
Trần Tiểu Quả âm thầm thở dài một hơi, chân lãng lẽ dời hai bước.
...
Cậu cả Diệp căn cứu theo động thái mới nhất Trần Tiểu Quả đăng trên vòng bạn bè tìm đến quán bar, đi vào tìm không thấy cô bên trong.
Anh lập tức gọi điện cho cô, kết quả có người nhận lại không phải cô.
"Anh đẹp trai, điện thoại này chúng tôi nhặt được trong hẻm!" Diệp Nhất Mộc tìm thấy người trả lời điện thoại, là một đôi uyên ương, cô gái nói với anh.
Nhìn màn hình điện thoại vỡ vụn, Diệp Nhất Mộc nheo mắt sau đó nhận ra cô đã xảy ra chuyện rồi!
Điện thoại di động này rơi trên mặt đất, màn hình đều vỡ vụng, quanh đây không có nhiều xe cộ nên không có khả năng Trần Tiểu Quả không phát hiện ra được!
"Trần Tiểu Quả!" Anh bước nhanh chân, hét to.
Vừa gọi điện bảo người tìm cô.
"Anh đẹp trai, có phải anh tìm một cô gái không. Vừa rồi chúng tôi thấy mấy người đàn ông bắt cô ấy đi về phía cầu nhỏ kia kìa!" Lúc này lại có người đi đến.
Cậu cả Diệp lập tức mất bình tĩnh, "Thấy người bị bắt đi mà mấy người không cứu sao?!"
Ba cô gái thấy dáng vẻ dữ tợn gào thét của anh hù dọa, "Thực xin lỗi, chúng tôi báo cảnh sát rồi... Mấy người bọn họ, chúng tôi không dám..."
Còn chưa giải thích xong, cậu cả Diệp đã chạy về phía các cô ấy chỉ!
Xuyên qua cầu nhỏ có một quán bar, anh không đi vào, không ngừng gọi tên Trần Tiểu Quả, đáp lại anh chỉ có ánh mắt tò mò của người qua đường!
Cậu cả Diệp chưa từng cảm thấy bất lực như thế, tức giận đến giật tóc!
"Mấy người c.h.ế.t đâu hết rồi?! Nhanh tới tìm người cho tôi!" Anh rống to, cúp điện thoại.
Trong đêm tối anh đứng ở ngõ nhỏ, trấn tĩnh lại, ánh mắt đảo quanh trên mặt đất tìm kiếm những món đồ có lẽ đã rơi khỏi người của Trần Tiểu Quả.
Không có gì...
Nhưng chỉ có mùi là từ đâu đó bay lên, nếu là người bình thường có thể sẽ không chú ý đến mùi hương kia, nhưng cậu cả Diệp không phải người bình thường!
Quanh đây có bọn nghiện!
...
Năm người trong phòng đang sung sướng đê mê, lúc này có g.i.ế.c bọn chúng thì chúng cũng không để ý.
Trần Tiểu Quả lùi lại từng bước lùi thẳng tới cửa, quay người kéo cửa, trái tim lơ lửng. Cô dựa theo bản năng cất bước chạy ra ngoài, chỉ là ô không chú ý tới loại cửa này có bậc, trượt chân lảo đảo ngã ra phía trước.
Xong...
Trong khoảng khác ngã xuống, trong lòng cô tuyệt vọng.
"Con khốn này! Dám chạy!" Mấy tên nghiện nghe thấy tiếng động ở cửa, hung tợn nói.
Trần Tiểu Quả ngã dưới đất nghe thấy tiếng của bọn họ, tuyệt vọng muốn khóc!
"Cứu với..." Cô phát hiện mình bị sợ đến mức không hét to ra được.
"Con nhóc, còn muốn chạy đi đâu? Hóa ra trước đó giả ngu..." Tên cầm đầu đi tới chỗ Trần Tiểu Quả, cười xấu xa nói.
"Các người dám đụng đến tôi thì không phải là buôn ma túy đơn giản nữa đâu!" Việc đã đến nước này cô không thể trốn được, cũng không giả bộ nữa, vừa đứng lên vừa nói.
"Con khốn! Mày nghĩ chúng tao..." Tên cầm đầu còn chưa nói xong, trên mái hiên đột nhiên có người nhảy xuống, ngay sau đó gã chịu một gậy!
Trần Tiểu Quả còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cánh tay bỗng bị người ta kéo một cái, ngay sau đó bả vai bị ôm lấy, cô rơi vào một vòng tay an toàn!
Cô ngẩng đầu đúng lúc đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Diệp Nhất Mộc.
Người mà cô nghĩ đêm nay không kịp xuất hiện đã thực sự xuất hiện, tay phải anh cầm một cây gậy gỗ. Lúc cô đang bàng hoàng thì anh buông cô ra, cơ thể to lớn chắn trước mặt cô.
Cơ thể anh cường tráng giống như tường thành, ngắn giữa cô và người xấu.
Trong chốc lát, Trần Tiểu Quả cảm giác cuối cùng trái tim đã trở lại.
"Thằng nhóc ở đâu ra đây! Đánh cho tao! Đánh đến c.h.ế.t cho tao!" Tên cầm đầu chịu một gậy động động bả vai, hung ác nói.
"Trần Tiểu Quả! Trốn xa một chút! Đừng có chạy lung tung!" Diệp Nhất Mộc đưa lưng về phía cô, trầm giọng nói.
"Ừm..." Giọng của Trần Tiểu Quả khàn khàn, thấy mấy tên lưu manh móc d.a.o ra thì lòng cô lại hoảng hốt...
Một mình cô có thể đánh được năm người sao?!
Diệp Nhất Mộc kéo vành mũ lưỡi trai ra sau, sau đó gầm lên giận dữ, đánh!
"Diệp Nhất Mộc! Cẩn thận bên trái anh!" Trần Tiểu Quả lùi đến bên tường, nhìn anh bị vây, lớn tiếng hô lên.
Khi còn bé lúc anh đánh nhau cô cũng sẽ ngây ngốc hô lên như vậy, hoàn toàn không làm được gì...
Nhưng sao Diệp Nhất Mộc có thể thua mấy tên nghiện này, mấy người này trông hung dữ nhưng thân xác đã bị tàn phá bởi ma túy như một xác c.h.ế.t biết đi, không có sức chiến đấu!
Một tên đã ngã xuống, lúc Trần Tiểu Quả vừa định cổ vũ thì từ ngoài sân đã có vài gã đàn ông rắn rỏi xông vào, cô lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Nhất Mộc, dựa vào người anh theo bản năng...
Trong đêm tối, có ba người đi tới đều cao lớn, tráng kiện, giống như những tên côn đồ chuyên nghiệp.
Sau khi đánh năm tên nghiện xong, trên trán cậu cả Diệp đã thấm mồ hôi, n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt rơi vào mấy tên đang đến gần đây, 80% là nghiện!
"Quả, đừng sợ, theo sát anh!" Anh nhìn Trần Tiểu Quả không hao tổn một cong, trầm giọng nói.
"Em không sợ! Anh báo cảnh sát chưa?!" Trần Tiểu Quả vội vàng nói, mượn ánh đèn cửa nhìn anh.
"Bắt, bắt lấy hai người này! Đặc biệt là con bé kia, nó đã thấy bọn tao hút ma túy rồi!" Tên đại ca nghiện ngã dưới đất, nhìn thấy người cung cấp ma túy cho mình, lại giở giọng thị uy nói.
"A!" Lúc này Diệp Nhất Mộc tiến lên giẫm vào lồng n.g.ự.c tên kia, "Mẹ nó mày muốn c.h.ế.t nhanh một chút à?!"
"Thằng nhóc từ đâu ra đây?! Thích ăn đòn sao!" Tên cầm đầu cứng cỏi trong đó tiến lên nhìn Diệp Nhất Mộc, kinh thường nói.
Cậu cả Diệp nhấc chân lại đạp mạnh một cái, nhổ nước miếng, nắm chặt gậy gỗ, "Khuyên chúng mày chạy trước đi, nếu không lát nữa hậu quả thảm lắm đấy!"
"Hai chúng mày còn đờ ra đấy làm gì?! Cho nó biết thế nào là lễ độ đi!" Tên cầm đầu quay người phân phó cho hai tên đàn em.
Thấy bọn chúng lao tới, Diệp Nhất Mộc bảo vệ Trần Tiểu Quả ở sau lưng, nheo mắt tấn công về phía bọn chúng. Anh cầm gậy đập về phía chúng, thực lực cũng không giống lúc đánh năm tên nghiện kia!
Cây gậy nện vào một tên trong số ấy, đối phương rên lên, thanh gỗ bị đập thành hai mảnh, mảnh kia bay ra, mảnh còn lại anh cầm chắc trong tay.
Diệp Nhất Mộc vứt cây gậy gãy đi, giơ nắm đấm.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn tham gia đánh nhau, nhưng anh luôn tuân thủ nguyên tắc có thể nói chuyện sẽ không động thủ.
Nhưng không có nghĩa cậu thực sự là tay mơ, hơn nữa lúc trước huấn luyện gần nửa năm dù là thể lực, thể lực hay kỹ năng chiến đấu đều đã được cải thiện một cách có hệ thống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-698.html.]
"Thằng nhóc, lát nữa sẽ để mày khóc không có chỗ ngồi!" Tên to con nói xong vung nắm đ.ấ.m về phía anh.
Trần Tiểu Quả theo sát anh, cách anh xa xa đề phòng kẻ xấu bất cứ lúc nào.
Thấy anh nghiêng đầu né tránh nắm đ.ấ.m của đối phương, xoay người né tránh tấn công của kẻ khác, sau đó ra quyền đ.ấ.m vào bụng của đối phương.
Từ nắm đ.ấ.m giống như chùy sắt, cô ôm mặt không dám nhìn.
"Anh Mộc Đầu." Trần Tiểu Quả thấy tên cầm đầu đi về phía mình thì vội vàng gọi, chạy về phía anh.
Tiếng gọi này của cô khiến Diệp Nhất Mộc phân tâm, mặt bị đối phương đ.ấ.m vào. Anh như không bị sao quay người chạy về phía Trần Tiểu Quả rồi lập tức nhảy lên đá vào lồng n.g.ự.c tên kia, kéo Trần Tiểu Quả vào lòng bảo vệ.
"Cậu Diệp!" Lúc này bên ngoài vang lên tiếng của người bên anh.
Khoảng sân vốn dĩ tối tăm bỗng trở nên sáng sủa hơn, vừa thấy có người vào, đám nghiện lập tức đứng dậy chạy về phía căn nhà.
“Phía sau ngôi nhà này có một quán bar, bọn họ sẽ bỏ chạy!” Trần Tiểu Quả hét lên.
Diệp Nhất Mộc nắm lấy tay cô, quẳng đám nghiện xuống đất ngăn cản chúng trốn, ba tên cứng rắn trong sân cũng muốn chạy, nhưng đã quá muộn!
Cảnh sát cũng đã tới, còn là đặc công!
Trần Tiểu Quả nhìn thấy vô số cảnh sát tiến đến mới hoàn toàn yên tâm, quay người nhìn sang anh ở bên cạnh có thể thấy rõ trên khuôn mặt anh có vết bầm!
"Anh không ssao chứ?" Cô nhìn anh, quan tâm hỏi.
Cậu cả Diệp không cho cô vẻ mặt tốt mà tức giận túm tay cô, Trần Tiểu Quả bị ép quay người để tư thế giống như khi còn bé bị mẹ đánh mông, ngay sau đó thực sự có một bàn tay rơi vào m.ô.n.g cô!
Trần Tiểu Quả có chút mơ màng, còn chưa hiểu ra được gì đã cảm giác được một cơn đau tê dại từ m.ô.n.g truyền đến, cô hét lên!
"Trần Tiểu Quả! Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, ai bảo em đi lung tung?! Em có biết em động vào ai rồi không?! Mẹ nó nếu anh đến chậm một bước thì bây giờ em ra sao rồi chứ! Em chạy loạn này!" Cậu cả Diệp ấn cô trên chân mình giận dữ nói, một bàn tay lại rơi xuống!
Năm tên nghiện, một mình cô nhóc cô, nếu đêm nay cô không tới kịp thời, hậu quả...
Anh không dám nghĩ đến hậu quả!
Trần Tiểu Quả vẫn mơ hồ đột nhiên rống lên điên cuồng: "Diệp Nhất Mộc! Anh dám đánh m.ô.n.g em!"
Nhóc con còn không phục!
Cậu cả Diệp một tay kéo cô, hai tay giữ vai cô, vẻ mặt hung dữ, "Anh đánh em tính là nhẹ đấy!"
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng hung dữ với cô như thế, cũng chưa từng bị cô chọc giận, chuẩn xác hơn là bị cô dọa!
Trần Tiểu Quả tức giận đến tức giận đến mặt đỏ lên, lúc này một đặc công đầy đủ võ trang đi đến, cô vội đẩy anh ra báo cáo tình hình với chú cảnh sát. Ánh mắt của cậu cả Diệp luôn nhìn cô, anh nghiến răng nghiến lợi tự mình đi đến bên cạnh hỏi đối phương có t.h.u.ố.c lá không.
Anh đứng một bên hút thuốc.
Nghe cô kể lại mới hiểu được mấy tên nghiện này sợ bị cảnh sát kiểm tra được trên người có ma túy nên nhét vào túi cô, lại bắt cô.
Sau khi Trần Tiểu Quả báo cáo xong thì đi đến trước mặt anh, nhìn người đang nheo mắt nhả khói, dáng vẻ lưu manh lại ngang ngược, cô trợn mắt, "Em chỉ đi dạo, họa trời giáng! Anh không rõ đúng sai đã đánh em!" Cô tức giận nói rồi xoay người quay đầu bước đi.
Cậu cả Diệp tiến lên thô lỗ giữ cô.
Nhóc còn còn dám cãi anh!
"Trần Tiểu Quả! Em còn cãi sao?! Anh bảo em ngoãn ngoãn ở trong khách sạn, em chạy loạn cái gì?!" Anh nói, kéo tóc cô giống như còn bé!
Trần Tiểu Quả vốn định phản bác nhìn thấy vết thương trên mặt anh, cùng chuyện vừa gặp, lòng đầy sợ hãi.
Lòng cậu cả Diệp cũng tức giận, tuy nói chuyện này thực sự là ngoài ý muốn nhưng ai bảo nhóc còn này làm anh bực!
Nhất là cảm giác biết rõ cô gặp nguy hiểm lại không tìm thấy cô giờ vẫn đang giày vò anh!
Toàn bộ bọn nghiện kia đã bị bắt, ba tên đến sau cũng bị dẫn đi, cậu cả Diệp đi tới chỗ cảnh sát phòng chống ma tuý, nói nhỏ vài câu rồi lôi Trần Tiểu Quả về nhà khách sạn!
Trần Tiểu Quả lấy điện thoại di động và ba lô bị vỡ màn hình từ vệ sĩ của mình.
"Diệp Nhất Mộc, chuyện đêm nay anh biết em biết, em không muốn để cha mẹ em biết!" Nếu họ biết đêm nay cô xảy ra chuyện sẽ lo lắng c.h.ế.t mất, sau này cô cũng đừng nghĩ đến chuyện đi du lịch!
Nghĩ lại thấy đêm nay mình xui xẻo thật, tại sao tên buôn ma túy lại chọn cô? !
"Lát nữa anh sẽ nói với cô Chu!" Anh nói vô cùng kiên định.
Trần Tiểu Quả: "..." Sao anh lại hư vậy chứ?!
"Nếu anh nói cho mẹ em biết thì chắc chắn mẹ em sẽ trách anh, sau đó sẽ nói với dì Hoa Nhụy, mắng c.h.ế.t anh!" Cô cố ý nói uy h.i.ế.p anh.
Đột nhiên anh dừng lại trừng mắt với cô, Trần Tiểu Quả bị ép lui lại, anh ép sát từng bước ép cô đến chân tường, tay véo cằm cô, "Em cho rằng anh sợ mẹ anh sao?! Anh lại muốn xem xem là em sợ mẹ em hay anh sợ mẹ anh!"
Nói xong anh lấy điện thoại ra định gọi!
"Không muốn!" Trần Tiểu Quả nhón chân muốn cướp điện thoại của anh!
Anh giơ tay lên, nhưng cô lại không thể với tới, "Nói lời dễ nghe chút, cầu xin anh! Dỗ anh đây vui thì sẽ không tố cáo em!"
Anh ép cô ở góc tường, bàn tay thô ráp giữ lấy cằm cô, đôi mắt rũ xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa và tự mãn.
Anh mong cô giống như khi còn bé theo sau anh giống như cái đuôi, vừa nói vừa ngọt ngào xin xỏ anh.
Ví dụ như lúc năm tuổi Trần Tiểu Quả muốn ăn kẹo nhưng bánh kẹo lại bị mẹ cô thu lại cất ở hộc tủ cao, cô với không tới sẽ cầu xin anh.
"Anh Mộc Đầu, xin anh giúp em một chút đi..." Em bé đáng yêu lắc lắc tay anh, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm nhìn anh, cầu khẩn nói.
Anh nào chịu được bị cô cầu xin như thế, nhưng vẫn xấu xa trêu cô: "Quả, hôn anh trai một cái anh sẽ giúp em!"
Nhóc con năm tuổi vì có thể ăn kẹo mà ngốc nghếch hôn lên mặt anh một cái!
Nhưng đã bị cô Chu bắt gặp ngay lập tức, bà cầm chổi lông gà đuổi theo đánh tên đào hoa anh!
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào Trần Tiểu Quả không xin xỏ anh nữa, chẳng những không xin anh mà còn suốt này đối nghịch với anh!
Anh bảo cô đưa thư tình thì đều bị cô đưa cho bà Hoa Nhụy, nữ sinh khác đưa thư tìn cho anh cũng bị cô báo cáo, đắc tội với không ít người.
Nhưng anh vẫn phải bảo vệ cô!
Tất cả những thứ này được gọi là gì? !
Bảo cô xin anh, trong lòng Trần Tiểu Quả tức giận không hề nhẹ, cô thật sự muốn đẩy anh ra!
Có lẽ anh thực sự bị bệnh mà!
Nhưng cô lại sợ anh gọi điện cho bà Chu thật!
"Cậu cả Diệp! Em xin anh mà?! Đừng nói cho mẹ em biết! Xin anh đấy!" Cô thực sự không có cách nào dịu giọng nên hét lên.
Cậu cả Diệp hừ lạnh, "Thế này mà em gọi là xin? Không có chút thành ý nào!"
Trần Tiểu Quả tức giận đến mức thổi bay tóc mái, thành ý bà cô anh!
Nhưng cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
"Anh Mộc Đầu, xin anh mà, đừng nói cho mẹ em đấy có được không?" Tay cô làm bộ giữ lấy vạt áo anh lay lay cầu xin anh.
Chẳng phải diễn kịch thoi sao?! Cũng không c.h.ế.t được!
Cậu cả Diệp cúi thấp đầu nhìn Trần Tiểu Quả thấp hơn mình nhiều ăn mặc như tiểu tiên nữ. Vẻ mặt cô thành khẩn, giọng điệu nũng nịu làm anh vô cùng hưởng thụ, lòng bàn tay nhịn không được vuốt ve mặt cô.
DTV
"Thế này còn giống một chút!" Nói xong cất di động vào túi.
Trần Tiểu Quả mắng anh ở trong lòng xối xả!
Bị anh kéo tiếp về phía trước.
"Không phải đi bar cùng gái đẹp sao?! Nghĩ thế nào mà đi tìm em..." Trần Tiểu Quả khẽ hỏi, cô thật sự không ngờ anh sẽ xuất hiện kịp thời, còn nhảy từ mái nhà xuống!
Cậu cả Diệp không trả lời vấn đề này, "Trần Tiểu Quả, em nên mừng vì tối nay em không bị thương! Nếu không ..."
Câu tiếp theo anh cũng không biết nên nói thế nào, tim còn ứ đoọng như bị nhét bông!
--
Lục Tiểu Vũ không ở đây nên trong phòng chỉ có mình cô, Trần Tiểu Quả bật hết đèn nên đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, muốn cởi quần áo đi tắm rửa sạch sẽ lại nhìn thấy cánh cửa đen ngòm phía sau làm cô lạnh sống lưng, vội vàng mở cửa ra ngoài!
Nhớ tới chuyện xảy ra đêm nay cô vẫn sợ hãi, nhìn căn phòng trống rỗng càng sợ hơn. Cô dứt khoát đi ra ngoài, đến phòng trực ban ngồi ghế xem tivi chịu đựng.
"Trần Tiểu Quả, em không về phòng ngủ mà ở đây làm gì?!" Lúc cậu cả Diệp đi vào thấy cô thì dạy dỗ cô.
Cô có thể nói cô ở một mình sợ nên không dám về không?!
"Em xem tivi!"
"Trong phòng em không có tivi à? Về ngủ đi!"
Trần Tiểu Quả: "..." Muộn rồi, đã hơn 11 giờ rồi, trời sắp hừng đông rồi, đến sáng là sẽ không sợ nữa.
Cô vẫn bất đắc dĩ lên lầu, anh đi theo sau cô...