Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 704
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:59
Lượt xem: 2
Quần chúng trong căn phòng cách vách, chính là nhóm người Lục Tiểu Cổn!
Lục Tiểu Vũ cố ý hẹn Mạc Tiểu Vũ đến phòng riêng dành cho tình nhân có lắp đặt gương hai chiều, khi nãy lúc họ đứng song song, các chàng trai đều ở trong phòng cách vách nhìn xuyên qua gương.
Cũng là Lục Tiểu Vũ cố ý gọi họ đến, đối diện với loại con gái có tâm cơ, không có nhân chứng sao được?
Mọi người bùng nổ tập thể trong lòng một lần lại một lần!
Thấy qua bạch liên hoa rồi, nhưng còn chưa thấy qua loại có thể giả vờ, kỹ nữ đến vậy, hơn nữa còn có thể diễn thành thế này!
Hai vị tiểu tiên nữ Lâm Dương, Trần Tiểu Quả thề c.h.ế.t che miệng, sợ bị tức đến nỗi đột ngột kích động mắng ra tiếng!
Ngay cả cậu chủ bên trái cũng mím chặt môi, sợ phát ra âm thanh.
Cậu chủ Diệp và cậu chủ Cổn thì đứng bên tường, A Tùng mà Mạc Tiểu Vũ cứ tưởng cậu ta đã vào thành phố, giờ đây đang bị trói trên chiếc ghế trước mặt họ, miệng cậu ta bị băng dính bịt lại, âm thanh bị bóp nghẹn vang lên trước đó trong phòng riêng là cậu ta phát ra.
Lúc này, cậu ta đã bị em gái Mạc Tiểu Vũ của cậu ta làm kinh sợ đến nỗi không phát ra bất cứ âm thành gì nữa.
Giờ Lâm Dương nhớ ra gì đó định ra khỏi phòng riêng đi sang phòng cách vách, bị Lục Tiểu Cổn tiến lên ngăn lại, Lâm Dương chỉ tay về phía đối diện, dùng khẩu hình nói với cậu bé: “Chúng ta qua đó làm chứng cho Lục Tiểu Vũ!”
Gương mặt Lục Tiểu Cổn đầy vẻ nghiêm túc, lắc đầu với cô ấy, bảo cô ấy đừng qua đó.
Đến lúc khảo nghiệm Tiểu Bạch Thái rồi!
Cậu chủ Diệp xuyên qua gương hai chiều nhìn anh em tốt của cậu bé bên căn phòng cách vách, năm ngón tay phải khép lại, chỉ lên trán và hai bên đầu vai, trong lòng thầm cầu khấn cho Tiểu Bạch Thái: Amen!
Người anh em, cậu coi chừng đấy!
Trong phòng riêng cách vách, Mạc Tiểu Vũ cúi đầu, hai đôi vai không ngừng run rẩy, một dáng vẻ khắc chế ẩn nhẫn để không khóc thành tiếng.
Trông rất tủi thân!
Lục Tiểu Vũ nhếch khóe miệng thành nụ cười thưởng thức, khoanh tay, vẫn dáng vẻ vênh váo hung hăng như cũ, cô bé im lặng nhìn Tiểu Bạch Thái vẻ mặt phức tạp đứng một mình bên cạnh.
Lúc này cậu nhóc nghiêng đầu, tiếp nhận ánh mắt của cô bé.
Cũng đúng lúc cậu nhóc đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô bé, một thân đàng hoàng đứng đắn làm tôn thêm sự bé nhỏ đáng thương của Mạc Tiểu Vũ!
“Chẳng phải cậu ấy chỉ bảo cô tránh xa chút thôi sao? Tại sao cô vừa khóc vừa quỳ xuống vậy?” Thái Dư Bạch lại nhìn Mạc Tiểu Vũ, trầm giọng hỏi.
Mạc Tiểu Vũ nghe cậu nhóc nói, cười thầm trong lòng, cậu nhóc nghi ngờ Lục Tiểu Vũ bắt nạt cô ta sao?
Cô ta chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt đầy ánh lệ, rụt rè nhìn Lục Tiểu Vũ: “Anh Tiểu Bạch, bỏ đi… Sau này chúng ta đừng liên lạc nữa là được rồi! Chị Tiểu Vũ, chị cũng đừng vì em mà nổi giận với anh Tiểu Bạch nữa.”
Lục Tiểu Vũ giơ tay xoa xoa cánh tay, nổi cả da gà lên rồi.
“Mạc Tiểu Vũ, rốt cuộc cậu ấy làm gì cô rồi, cô nói rõ ra cho tôi nghe!” Tiểu Bạch Thái trầm giọng nói.
Lời của cậu nhóc, theo sự giải thích của Mạc Tiểu Vũ là: “Đừng sợ, nói ra hết, anh Tiểu Bạch chống lưng cho em!”
Mạc Tiểu Vũ càng kích động hơn, cố gắng vờ như rất sợ Lục Tiểu Vũ, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nghẹn ngào mở miệng:
“Chị ấy bảo em cách xa anh ra chút, nói em quyến rũ anh, em thề với chị ấy, chị ấy vẫn không tin em…” Mạc Tiểu Vũ nức nở sụt sịt: “Chị ấy còn lấy ra tấm ảnh em bị tên cường đạo A Tùng kia phi lễ, không biết lén chụp lúc nào, nói em cấu kết với tên cường đạo đó! Anh Tiểu Bạch, em thật sự không có!”
Cô ta không quên bức ảnh cô ta và A Tùng còn đang trên ti vi, Mạc Tiểu Vũ lại nói.
Lúc này Lục Tiểu Vũ lấy điều khiển từ xa, tắt mất màn hình ti vi đang chiếu tấm ảnh, ban nãy mấy tấm ảnh đó lại đang phát.
Thái Dư Bạch nhìn sang, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.
“Anh Tiểu Bạch, thật sự là A Tùng muốn phi lễ với em!” Mạc Tiểu Vũ lại nói: “Trước giờ em không biết cậu ta, cậu ta biết các anh đều là người có bối cảnh thân phận, không dám tìm các anh báo thù mới tìm đến em!”
Lúc này, sắc mặt của Thái Dư Bạch trầm xuống, lại nói: “Còn nữa không? Cậu ấy bảo cô làm gì?!”
Giọng điệu tức giận, Mạc Tiểu Vũ nghe thấy m.á.u cả người đều sục sôi, cậu nhóc tin lời cô ta nói!
Mà Lục Tiểu Vũ, cô bé nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. nhưng cô bé vẫn im lặng không nói một câu, Tiểu Bạch Thái cũng không chất vấn cô bé.
“Chị ấy cảnh cáo em, nếu em còn đến gần anh, sẽ dùng mối quan hệ ra tay với cha em, làm cho cha em không lấy được phí xuất ngũ! Em chỉ đành quỳ xuống cầu xin chị ấy…”
Mạc Tiểu Vũ nói xong, lại nhìn Lục Tiểu Vũ, không ngừng rơi nước mắt: “Chị Tiểu Vũ, xin chị tha cho em đi, ngày mai em sẽ rời khỏi đây! Trước giờ em không có bất cứ suy nghĩ gì quá phận với anh Tiểu Bạch! Chị hiểu lầm rồi!”
Lục Tiểu Vũ vẫn cười híp mắt, đi đến gần Mạc Tiểu Vũ: “Không phải cô có anh Tiểu Bạch của cô chống lưng sao? Sao còn cầu xin tôi?”
Mạc Tiểu Vũ thấy cô bé tiếp cận mình, trốn bên cạnh Tiểu Bạch Thái, còn níu lấy ống tay áo sơ mi của cậu nhóc.
“Chị Tiểu Vũ, em xin lỗi… Anh Tiểu Bạch…” Mạc Tiểu Vũ khóc lóc nói.
Thái Dư Bạch vùng ra khỏi tay của Mạc Tiểu Vũ, cản lại trước mặt cô ta, hạ tầm mắt, nhìn Lục Tiểu Vũ.
“Chà, bảo vệ cô ta tới vậy hả? Sợ tớ ra tay đánh cô ta à? Suy cho cùng, trong mắt cậu, từ nhỏ đến lớn tớ luôn không nói lý lẽ, tùy hứng làm xằng làm bậy, đúng không?” Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn người đang cản trước mặt mình, người vẫn luôn nghe theo lời cô bé từ nhỏ đến lớn!
Họ đã từng là hai đứa nhỏ vô tư.
Bây giờ, cậu nhóc lại lắng nghe tin tưởng lời của một bạch liên hoa gieo rắc bất hòa!
Cô bé nắm chặt tay, xương ngón tay phát ra âm thanh răng rắc.
Vào lúc cô bé định giơ nắm đ.ấ.m đánh cậu nhóc, một tay cậu nhóc ôm lấy vai cô bé, đôi mắt sâu thẳm cứ khóa chặt lấy cô bé.
“Tư lệnh Vũ của tôi, tuy bá đạo, cường thế, nhưng trước giờ không thèm làm mấy chuyện mất giá trị bản thân, chuyện bản thân cậu ấy coi thường.” Cậu nhóc nhìn cô bé, trầm giọng nói.
Lời này vừa thốt ra, Lục Tiểu Vũ hơi sững sờ, Mạc Tiểu Vũ sau lưng cậu nhóc thì ngơ ngác, anh Tiểu Bạch này, có ý gì đây?
Bàn tay vốn nắm chặt thành nắm đ.ấ.m chuẩn bị đánh người của Lục Tiểu Vũ từ từ thả lỏng.
Đôi vai bị cậu nhóc mạnh mẽ ôm lấy, cả người bị cậu nhóc kéo vào dưới cánh tay, cùng đối diện với Mạc Tiểu Vũ đang c.h.ế.t lặng.
Mạc Tiểu Vũ thất thần lắc đầu, lui bước về sau…
“Mạc Tiểu Vũ! Cô tưởng rằng tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí cô nói sao?! Tôi không hiểu cô, nhưng tôi hiểu cậu ấy!” Thái Dư Bạch lạnh lùng nói, gương mặt giận dữ, đôi mắt trừng Mạc Tiểu Vũ đang tỏ vẻ rõ đáng thương, tủi thân.
Điều đáng kinh ngạc là cô ta lại là người như vậy!
Nghe lời cậu nhóc nói, Lục Tiểu Vũ hơi dở khóc dở cười.
Thái Dư Bạch cố ý để Mạc Tiểu Vũ diễn kịch, xem thử rốt cuộc cô ta sẽ nói xấu gì cô bé!
Nhìn dáng vẻ c.h.ế.t đứng của Mạc Tiểu Vũ, cô bé chỉ thấy đã!
Đầu óc Mạc Tiểu Vũ ong ong, có thế nào cũng không ngờ cậu nhóc sẽ chọn tin tưởng Lục Tiểu Vũ, nước mắt của cô ta lại chảy xuống lần nữa…
“Anh Tiểu Bạch, anh, anh không tin em? Em, em có lý do gì để hãm hại chị Tiểu Vũ chứ? Cùng là chị ấy bảo em đến đây mà! Chị ấy còn vu khống em với tên cường đạo A Tùng kia—”
“Mạc Tiểu Vũ! Cô cmn đừng giả vờ nữa! Cô ả kỹ nữ này!” Vào lúc này, giọng của A Tùng không biết từ đâu truyền đến, khiến Mạc Tiểu Vũ sững người!
Lúc này đây, mặt kính nâu phía trên ti vi đột nhiên vỡ ra, “lạch cạch” một tiếng, từ trên ti vi rơi xuống, chỉ thấy phía sau trống rỗng, gương mặt của A Tùng thình lình xuất hiện trong tầm nhìn của cô ta!
Thái Dư Bạch cũng không ngờ, sau tấm gương ấy rỗng tuếch, hơn nữa còn có người!
Mà Mạc Tiểu Vũ có thể gọi là mặt đầy bối rối!
Chẳng phải A Tùng đã vào thành phố rồi sao?! Chính mắt cô ta nhìn thấy cậu ta lên xe rời khỏi mà, sao có thể ở đây được?!
Chỉ thấy ánh mắt chán ghét khinh thường của A Tùng đang nhìn mình, hiển nhiên, cậu ta đã nghe hết tất cả những lời cô ta nói khi nãy rồi!
“Anh Tiểu Bạch, em, em vốn không quen cậu ta!” Mạc Tiểu Vũ bi thảm nhìn Tiểu Bạch Thái, tủi thân nói. Bình thường cô ta và A Tùng đều lén lút gặp riêng, cha mẹ cô ta cũng không biết sự tồn tại của cậu ta, chỉ cần cô ta cứng miệng không thừa nhận mình quen A Tùng là được!
DTV
Chia rẽ tình cảm của hai người họ bất thành, Mạc Tiểu Vũ cô ta cũng phải bảo toàn danh dự của bản thân.
“Mạc Tiểu Vũ! Ông đây g.i.ế.c cô!” Người con gái thân yêu buổi sáng còn bảo cậu ta vào thành phố rồi nhớ gọi điện thoại cho cô ta, lúc này đây miệng nói không yêu mình ở trước mặt chàng trai khác, còn nói cậu ta muốn phi lễ với cô ta, A Tùng thật sự muốn g.i.ế.c Mạc Tiểu Vũ hai mặt này để hả giận!
A Tùng đen mặt, đầy vẻ dữ tợn, dù cách rất xa nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn bị dọa đến hoảng loạn.
Có điều, cô ta vẫn tỏ vẻ đáng thương rơi lệ.
“Anh Tiểu Bạch, em thật sự không có quen cậu ta, anh tin chị Vũ không tin em, em có thể hiểu. Nhưng anh không thể vu oan em! Em đang sống tốt tại sao muốn kiếm chuyện chứ?”
“Bởi vì, cô muốn phá hoại tình cảm của chị Vũ và anh Tiểu Thái của tôi! Cô thích anh Tiểu Thái!” A Tùng được kéo ra, Trần Tiểu Qủa xuyên qua lỗ bị vỡ nhìn qua phòng riêng đối diện, lên tiếng nói.
Mạc Tiểu Vũ c.h.ế.t lặng lần nữa!
Ngay sau đó, gương mặt của Lâm Dương cũng lộ ra, còn có gương mặt của cậu chủ Diệp…
Đều là nhóm của họ!
Cơ thể của Mạc Tiểu Vũ lắc lư, bỗng chốc, hai đôi má nóng lên như lửa đốt.
“Anh Tiểu Thái! Đống lời nói xấu chị Vũ cô ta nói khi nãy, còn nói đó đều là những lời anh nói với cô ta trước kia!” Trần Tiểu Qủa lại tức giận nói, cô gái này, quả thật quá biết giả vờ giả vịt!
Tiểu Bạch Thái nắm chặt tay, cậu nhóc chưa từng nói một câu nói xấu với Mạc Tiểu Vũ!
Cậu nhóc khinh miệt trừng mắt nhìn Mạc Tiểu Vũ, cô ta vẫn ra vẻ muốn giải thích.
“Tiểu bạch liên, cô khỏi giảo biện nữa, ban nãy cô kích thích chị Vũ thế nào, lại tự mình chủ động quỳ xuống giả đáng thương ra làm sao, chúng tôi vẫn luôn xem đó!” Cậu chủ Diệp vả mặt nói, khiến từng người mở mang tầm mắt!
“Người anh em! Lúc nãy các anh em tớ thật sự đổ mồ hôi cho cậu đó, nếu cậu tin lời của tiểu bạch liên này, tớ sẽ là người đầu tiên đánh cậu!” Cậu chủ Diệp xoay người nhìn Tiểu Bạch Thái, lại nói.
Tiểu Bạch Thái không nói gì.
Nếu như nói, trước đó cậu nhóc không hiểu rõ Mạc Tiểu Vũ, thì lúc cô ta lên án Lục Tiểu Vũ, cậu nhóc đã thừa biết Mạc Tiểu Vũ là người như thế nào rồi.
Một người chuyên nói dối hoặc là chuyên diễn kịch!
Lúc này, Lục Tiểu Vũ từ bên cậu nhóc rời đi, bước đến trước mặt Mạc Tiểu Vũ.
“Mạc Tiểu vũ, cô còn muốn giảo biện sao? Cô muốn nói tất cả mọi người đối diện đều nói dối giúp tôi phải không?” Lục Tiểu Vũ chế nhạo hỏi, Mạc Tiểu Vũ bị cô bé chặn họng không thốt lên một chữ nào.
“Đừng nói chuyện trước kia nữa, nói hiện tại đi, cô vu hại tôi làm tôi buồn nôn được rồi, Lục Chiến Vũ tôi không tính sổ vụn vặt với cô, bởi vì quá mất giá bản thân tôi!” Lục Tiểu Vũ khinh bỉ nhìn cô ta, ghét bỏ không ai bằng nói: “Thái Dư Bạch, người là cậu chọc, để lại cho cậu giải quyết đấy!”
Cô bé nói câu này xong, nhanh chóng ra khỏi phòng riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-704.html.]
Đêm nay, họ vẫn còn đại sự cần phải làm!
Lời của Lục Tiểu Vũ, không còn nghi ngờ lại vả mặt Mạc Tiểu Vũ!
Đối mặt với ánh mắt xem thường của Tiểu Bạch Thái, Mạc Tiểu Vũ triệt để không cách phản bác: “Anh Tiểu Bạch, em, em…”
“Mạc Tiểu Vũ, cô tưởng cô có thể chia rẽ thành công tôi và cậu ấy, sau đó cướp tôi đi à?” Thái Dư Bạch châm biếm hỏi.
Mạc Tiểu Vũ còn vương nước mắt trên mặt, vẫn ra vẻ rằng cô ta mới là nạn nhân, làm người ta chán ghét, khinh thường.
Lúc này đây, Lâm Dương, Trần Tiểu Quả và Tả Nguyên tiến vào.
“Tiểu Bạch Thái! Chăm sóc mấy bạn nữ cho tốt, đừng để họ chạy loạn!” Tiểu Mộc Đầu ở bên ngoài lên tiếng dặn một câu, rồi đi!
Trần Tiểu Quả mở thư viện trên điện thoại, phát một đoạn phim đưa cho Tiểu Bạch Thái xem: “May mà em đây nhìn xa trông rộng, quay lại cảnh tượng ăn vạ cực mạnh trong lịch sử!”
Mạc Tiểu Vũ xem đoạn phim, bản thân trong đó mạnh mẽ kích thích Lục Tiểu Vũ như thế nào, gương mặt cô ta đỏ đến tận cổ!
Nhất là khi bị người cô ta yêu, Thái Dư Bạch xem được.
Cô ta kích động muốn tiến lên cướp lấy, Trần Tiểu Quả lập tức lui về sau: “Tự cô cũng không nhìn nổi à? Đoạn sau còn đặc sắc hơn nữa kìa!”
Ngay sau đó đã xem được cảnh tượng tự Mạc Tiểu Vũ đột ngột quỳ xuống đất ăn vạ, Tiểu Bạch Thái đen mặt, ánh mắt chán ghét nhìn Mạc Tiểu Vũ ngày thường chu đáo săn sóc hiểu lòng người ở trước mắt cậu nhóc!
Mạc Tiểu Vũ cứ lui mãi về bức tường phía sau.
“Tôi nói xấu cậu ấy với cô khi nào?! Cô biết mấy chuyện này từ đâu?” Tiểu Bạch Thái đến gần cô ta, hung ác hỏi.
“Anh, nhật ký của anh!” Mạc Tiểu Vũ lại nói: “Rõ ràng anh ghét chị ấy đến thế, rõ ràng chị ấy kém cỏi đến thế, tại sao anh còn muốn ở bên chị ấy?!”
Nghe thấy lời của Mạc Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái chỉ thấy buồn nôn!
“Mạc Tiểu Vũ, cô cũng đề cao bản thân mình quá rồi! Tôi không ở bên cậu ấy, chẳng lẽ ở bên cô à?! Lần này lúc tôi mới nhìn thấy cô, suýt chút không nhớ ra có nhân vật là cô đấy!” Cậu nhóc cực kỳ khinh miệt nói với Mạc Tiểu Vũ.
Bị người mình yêu trách móc không chút tiếc thương như vậy, da mặt Mạc Tiểu Vũ tính là dày, cũng cảm thấy không chỗ dung thân, huống hồ còn có nhiều người ở đây đến vậy!
Thái Dư Bạch cũng lười phí nửa lời với cô ta, quá khiến cho người ta chán ghét rồi!
Cảnh sát không đủ nhân lực, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu chia ra canh giữ hai cổng ra vào của sòng bạc, đề phòng có người chạy!
Lục Tiểu Vũ thì dẫn cảnh sát chìm đến lầu ba, bắt tại trận ba người đang nhìn trộm khách hàng nữ đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm!
“Không đúng, ba người đàn ông trung niên kia đi đâu rồi?! Ba tên đó mới là chủ mưu! Cũng là ông chủ ở đây!” Lục Tiểu Vũ hồ nghi nói, lập tức dùng bộ đàm thông báo cho Lục Tiểu Cổn và Tiểu Mộc Đầu.
Lúc này, cậu chủ Cổn đang cầm bộ đàm, ngậm điếu thuốc trong miệng, đứng ở cổng sau của sòng bạc, không chú ý nhìn còn tưởng cậu bé là một tên côn đồ. Giờ đây, chỉ thấy ba người đàn ông trung niên đi về phía bên này, trông họ có vẻ không có chút hoảng loạn nào, sau lưng còn có hai vệ sĩ đi theo.
Sau khi cậu chủ Cổn làm một động tác tay với cảnh sát chìm bên ngoài cửa thì tiến lên đi bắt người!
Ba tên chủ thấy vậy, xoay người bỏ chạy!
Lục Tiểu Cổn tiến lên phía trước, túm lấy một tên trong số họ, hai người cảnh sát chìm thì đi bắt hai người còn lại, họ túm được một tên, còn lại một tên đàn ông trung niên và hai tên vệ sĩ đi lên cầu thang.
“Lục Tiểu Vũ! Còn một tên chủ mưu dẫn theo hai vệ sĩ lên lầu rồi, em chú ý!” Lục Tiểu Cổn cầm bộ đàm vừa nói vừa lên lầu!
Hiện tại, một mình Lục Tiểu Vũ đúng lúc sắp đến đầu cầu thang, chỉ thấy ba người đi về bên đây, nhìn thấy bộ đàm trong tay cô bé, họ vội leo tiếp lên lầu ba!
“Đứng lại!” Lục Tiểu Vũ lạnh lùng hô lên!
“Tiểu Mộc Đầu, Lục Tiểu Cổn, ba người họ lên lầu ba rồi!” Lục Tiểu Vũ vừa nói vừa đuổi theo, cô bé chân dài sải bước lớn, một lần bước ba bậc thang!
Vừa đến lầu ba, một tên vệ sĩ trong đó dừng lại, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng cười: “Người đẹp, lo chuyện bao đồng à? Cẩn thận anh trai đánh mặt em thành xấu xí đấy!”
Lục Tiểu Vũ treo bộ đàm lên sau thắt lưng, không nói thừa thãi bắt đầu đánh!
Mà Lục Tiểu Cổn và Tiểu Mộc Đầu ở lầu hai mỗi người cũng gặp phải bảo vệ trong sòng bạc, họ bắt đầu đánh nhau, nguồn lực cảnh sát không đủ, toàn bộ đều đang tạm giữ nghi phạm bị bắt.
“Anh Tiểu Thái, chị Vũ phát hiện sòng bạc này lắp rất nhiều gương hai chiều, cũng là trong lúc điều tra đã gặp được tiểu bạch liên và A Tùng đang thông dâm, cho nên mới có màn lúc nãy! Giờ nhóm chị Vũ đang đi bắt người rồi!”
Trong phòng riêng, Trần Tiểu Quả trả lời Tiểu Bạch Thái.
Mạc Tiểu Vũ vẫn luôn cúi đầu ngồi xổm trong góc, không nói gì.
“Cậu ấy đi bắt người?!” Tiểu Bạch Thái hiển nhiên kinh ngạc, cô bé phát hiện từ khi nào? Tại sao không nói cho cậu nhóc biết?
“Phải đó! Chị Vũ còn báo cảnh sát nữa, bên này hoang vu hẻo lánh trị an loạn lạc, phái đến chỉ có mấy vị cảnh sát nhân dân, nhân lực thiếu hụt, chị Vũ và anh Tiểu Cổn đều đi giúp họ rồi!” Trần Tiểu Qủa lại nói.
Bỗng nhiên Tiểu Bạch Thái không còn điềm tĩnh được nữa, lo lắng Lục Tiểu Vũ chịu thiệt thòi: “Lâm Dương, cậu và Trần Tiểu Quả, ba người canh giữ ở đây cho tốt, đừng mở cửa lung tung! Tớ đi giúp đỡ họ!”
Lâm Dương nghiêm túc đật đầu, ở đây còn có Tả Nguyên nữa, ba người họ tuyệt đối sẽ không chạy loạn cũng sẽ không để Mạc Tiểu Vũ làm loạn.
Tiểu Bạch Thái lập tức chạy ra ngoài, vừa đến giữa cầu thang đã nghe thấy tiếng đ.ấ.m đá: “Tiểu Vũ đâu?”
“Đuổi theo người ta rồi, ở lầu ba!” Đúng lúc Tiểu Mộc Đầu quật ngã một tên bảo vệ, nói.
Tiểu Bạch Thái đi lên lầu ngay tức khắc, lòng lo lắng đến mức trái tim treo ở cổ họng.
Đến lầu ba thì không thấy người, nhưng có tiếng đánh nhau, là giọng của Lục Tiểu Vũ!
Rất nhanh cậu nhóc đã tìm đến được sân thượng, vừa lên đó, chỉ thấy Lục Tiểu Vũ nhảy lên, duỗi chân dài, một chân đá lên mặt của một tên đàn ông to con, đối phương ngã xuống đất!
Cô bé còn chưa tiếp đất, một người cao lớn đã công kích cô bé từ phía sau, cậu nhóc còn chưa kịp la lên, chỉ thấy cô bé phản ứng nhạy bén cúi người trốn được nắm đ.ấ.m của đối phương, nhanh chóng xoay người, tóm lấy cánh tay của người kia, thuận thế nhấc đầu gối lên, thúc vào phần bụng của đối phương!
Bạn học Thái Dư Bạch ngơ ngác…
Ngày đó thấy cô bé ba chiêu đánh ngã A Tùng trên đất, cậu nhóc còn tưởng thân thủ họ quá nát, nhưng hiện tại, cậu nhìn thấy là Lục Tiểu Vũ sức mạnh bất phàm, phản ứng, thân thủ đều cực kỳ xuất sắc!
Vệ sĩ bị cô bé đánh mất đi năng lực phản đòn không ngừng phát ra tiếng rên thảm, cuối cùng bị cô quật nằm sấp trên đất!
Cô bé đứng dậy, lau đi mồ hôi trên trán bằng một tay, ném ánh mắt nhìn sang bên cậu nhóc.
Lục Tiểu Vũ thấy cậu nhóc cách đấy không xa, khóe miệng nhếch lên, thầm nói trong lòng, Thái Dư Bạch, cậu nhìn rõ rồi đấy, tôi không phải đồ vô dụng cần cậu bảo vệ mọi lúc mọi nơi kia!
Cô bé đi về phía cậu nhóc.
Lúc đến bên cạnh cậu nhóc cũng không dừng lại mà cứ tiếp tục cất bước đi xuống.
Còn lại cậu nhóc lòng đầy kinh ngạc, đi túm lấy hai tên vệ sĩ bị đánh nằm sấp trên đất xuống lầu.
Cảnh sát từ thị trấn lân cận điều đến đã phong tỏa toàn bộ sòng bạc, tất cả gương hai chiều đều bị tháo ra, may thay rất ít khách hàng nữ ở đây, ngày thường ba tên chủ dẫn khách hàng vào chỉ có thể nhìn trộm các cặp tình nhân ở phòng đôi cho người yêu làm mấy hành vi thân mật, cùng với lén nhìn khách nữ rửa mặt trang điểm trong nhà tắm bể bơi.
Sau khi mọi thứ được giải quyết, nhóm họ đi về nhà trọ, Mạc Tiểu Vũ như một con rùa rụt đầu đi về tiệm cơm nhỏ của mình, sắp đến được cửa quán, A Tùng không biết từ đâu xuất hiện, túm lấy Mạc Tiểu Vũ mắng chửi.
Cha Mạc đang quét dọn vệ sinh ở cửa quán cầm cây chổi tiến lên: “Côn đồ ở đâu đến vậy! Buông con gái tôi ra!”
Nhóm của Tiểu Bạch Thái ở gần đó, nhìn thấy một màn này.
Lục Tiểu Vũ nhai kẹo cao su trong miệng, rất bình tĩnh nhìn kịch vui bên kia, sau đó, đi trước một mình.
“Tôi không phải côn đồ gì cả, tôi là bạn trai của con gái cưng nhà ông! Có phải các người đều không biết tôi không?” A Tùng từ sau lưng Mạc Tiểu Vũ túm lấy cổ cô ta, hung ác nói.
“Cha ơi! Cứu con!” Mạc Tiểu Vũ khóc lóc hét lên.
“Cậu nói bậy gì đấy?! Con gái tôi không có bạn trai!” Cha Mạc tức giận nói, giơ cây chổi lên định đánh người, không ít người gần đấy vây lại xem.
Mấy người họ không lo chuyện bao đồng, họ nghĩ rằng qua trận náo loạn này của A Tùng, cha mẹ của Mạc Tiểu Vũ cũng sẽ biết tâm tư con gái họ xấu xa cỡ nào!
“Tiểu Vũ đâu?” Đến nhà trọ, Lâm Dương phát hiện trong nhóm người không có Lục Tiểu Vũ, hỏi.
Tiểu Bạch Thái đi lên lầu ngay lập tức.
“Các cậu nói, chị Vũ sẽ xử Tiểu Bạch Thái thế nào đây?” Cậu chủ Diệp cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Đừng thấy mấy hôm nay ngoài mặt chị Vũ như không có gì, không chừng trong lòng ghi hận không biết bao nhiêu là tội nữa!”
Trần Tiểu Quả nhìn tên lăng nhăng nói chuyện nhà người khác, thầm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, cậu đã bị tôi ghi vô số tội rồi!
Có điều, đời này của cô ấy đều không có cơ hội tính sổ từng món một với cậu!
Thấy trên má cậu có vết thương, cô ấy tốt bụng đi tìm hộp y tế, lấy tăm bông y tế và băng cá nhân trở lại, cậu chủ Diệp ngồi trên sô pha nghỉ ngơi vẫn không chú ý đến, chỉ cảm thấy má mình đau nóng rát, vừa mở mắt ra nhìn chỉ thấy Trần Tiểu Qủa đứng phía sau, đang xử lý vết thương trên má cậu…
Cậu đơ người ra, không nhúc nhích, ngay sau đó, Tiểu Quả dán băng cá nhân cho cậu.
Một dòng chảy ấm nóng bao lấy trái tim cậu…
“Cả người cậu cũng chỉ có gương mặt là thuận mắt nhất thôi, để lại vết rồi, sau này không còn gì nữa rồi!” Trần Tiểu Quả kiêu ngạo nói, cô ấy tuyệt không thừa nhận là nhất thời mềm lòng.
“Tiểu Quả, kiêu ngạo, lại kiêu ngạo rồi!” Sau khi cậu chủ Diệp khôi phục tinh thần, nói ngay, thấy Trần Tiểu Quả đi vào nhà bếp, cậu cũng vội vàng đi theo…
--
Nhà trọ này là nhà vườn độc lập, Lục Tiểu Vũ ở căn phòng gác mái tu sửa lại tầng cao nhất, cũng là căn phòng tốt nhất, nằm trên giường ngủ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Thái Dư Bạch gõ cửa một lát, vẫn không có ai mở, cậu nhóc chỉ đành cạy khóa.
May mà cô bé không lắp thêm chốt chống trộm, cậu nhóc dễ dàng mở cửa đi vào phòng.
Vừa tiến vào chỉ thấy cô bé vừa tắm xong đang ngồi trên cửa sổ tầng áp mái, vắt khăn trên đầu lau khô tóc, mặc đầm ngủ, đi chân trần.
Đầm ngủ hai dây ngọc trai trắng, ôm lấy thân hình ưu mỹ xinh đẹp của cô, nhất là vị trí hai sợi dây áo, xương quai xanh lộ ra rõ rệt, quyến rũ c.h.ế.t người, không phải nét đẹp mạnh mẽ như lúc đánh nhau!
Mái tóc ẩm ướt che đi hơn nửa gương mặt cô bé, cô bé nghiêng đầu nhìn về phía cậu nhóc, khăn lông trong tay không ngừng lau mái tóc ướt.
Cậu nhóc vừa đi vừa nhìn cô bé, ánh mắt như quen biết cô bé lại lần nữa, trong tay cầm một quyển nhật ký rất cũ.
Mấy tháng trôi qua, cô bé chỉ bái sư học nghệ đơn giản vậy thôi sao?
Đêm nay, gài bẫy Mạc Tiểu Vũ, bắt mấy tên cuồng nhìn trộm kia, đều là chủ ý của cô bé, cậu nhóc cũng thấy được thân thủ của cô bé hết lần này đến lần khác…
“Lúc trước tớ không có nói xấu cậu một lời nào với Mạc Tiểu Vũ, là cô ta lén đọc nhật ký tớ viết!” Đi đến trước mặt cô bé, cậu nhóc trầm giọng giải thích, đặt quyển sổ lên đầu gối cô bé, lấy đi khăn lông trong tay cô bé, đứng bên cạnh giúp cô bé lau tóc.
Khóe miệng Lục Tiểu Vũ hơi co giật, cầm quyển sổ cũ lên mở ra…
“Năm đó sau khi tớ đến đây, lúc nhớ cậu, sẽ viết nhật ký…” Giọng nói từ tính của cậu nhóc từ trên đỉnh đầu truyền xuống…