Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 712

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:12
Lượt xem: 8

Đường đường là giáo quan ở trường học vậy mà lại có hứng chạy đến đây chơi đùa với bọn nhóc họ.

Đến khúc gỗ không có cảm xúc như Cổn gia cũng kinh ngạc!

Không có bất kỳ vũ khí và trang bị nào, đóng vai một tên đầu sỏ khủng bố, người đàn ông cao lớn đang được hai tên thuộc hạ bảo vệ chắc chắn là Thượng tá Lục!

Mấy tên đầu sỏ khủng bố thường không có vũ khí cũng không tham gia chiến đấu.

“Tăng tốc, đuổi theo!” Lục Chiến Qua ra lệnh, ba người còn lại đều hoàn hồn, sau đó lập tức tháo cái ba lô nặng mấy chục ký xuống, tích cực truy lùng Lục Đại Ma Vương, tên lính mới số năm vẫn ngoan ngoãn trốn trong góc phòng không dám ra chịu chết.

Bốn người bọn họ dáng vẻ nhanh nhẹn, không biết sợ hãi, khi thì len lỏi trong ngõ, khi thì trèo lên nóc nhà, chạy trên nóc nhà rồi b.ắ.n xuống phía dưới.

“Bọn họ trốn trong nhà!” Đôi mắt sắt ben của Diệp Nhất Mộc đã phát hiện Lục Đại Ma Vương và hai tên thủ hạ đang trốn trong nhà, nói xong liền cầm s.ú.n.g đi về phía ngôi nhà đó.

Hai anh em Lục Chiến Qua nhanh chóng nhảy khỏi mái nhà, khi Lục Tiểu Vũ nhảy xuống, Tiểu Bạch Thái hoảng sợ vô cùng, cứ sợ cô té, nhưng không, cô mặc đồ đen, mang ủng chiến, nhảy xuống một cách nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, tiếp đất xong cô đứng lên rất nhanh, không một động tác thừa, giống như một quân nhân chuyên nghiệp vậy

“Đứng ngơ ra đó làm gì?!” Cô vừa lau mồ hôi trán, vừa nhìn Tiểu Bạch Thái rồi trầm giọng hỏi.

Tiểu Bạch Thái định thần lại nhưng không nói chuyện nữa.

Cả bốn người tiến đến cửa của ngôi nhà đó, sẵn sàng đột nhập.

“Thượng tá Lục, bốn tân binh này có sức chiến đấu rất tốt! Hôm nay chúng ta đã sử dụng 40% sức lực rồi!” Huấn luyện viên đi cùng nói với Lục Bắc Kiêu.

“Cũng được đó!” Anh nghiêm nghị nói.

Thượng tá Lục là người luôn nghiêm khắc đặt ra yêu cầu cao đối với binh sĩ, nói cũng được đó nghĩa là tốt rồi.

“Đi thôi! Đã năm phút rồi mà chúng vẫn chưa đánh vào!” Thượng tá Lục liếc nhìn đồng hồ, rõ ràng là không hài lòng với màn thể hiện của họ.

“Đoàng!” Một người lính khác vừa mới đi ra cửa sau liền bị b.ắ.n trúng!

“Làm tốt lắm! Cửa sau bị chặn rồi!” Thượng tá Lục cười mãn nguyện nói.

“Mấy đứa tay mơ này cũng có đầu óc đấy!”

Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị phá, tiếng s.ú.n.g vang lên, Thượng tá Lục cố ý nghiêng người về phía thuộc hạ của mình, khóe miệng nở một nụ cười.

“Bắt sống!” Lục Tiểu Cổn trầm giọng nhắc nhở.

Diệp Nhất Mộc toát lên vẻ đẹp trai với khẩu s.ú.n.g trường trên tay liên tục tặc lưỡi, khi nhận ra Lục Đại Ma Vương thì cậu đã b.ắ.n mất rồi, không còn kíp nữa rồi!

Quả b.o.m nước đã trúng chính xác Lục Đại Ma Vương!

“Ôi trời!” Diệp đại thiếu gia tức c.h.ế.t mất.

Trong trò chơi này, nếu các thủ lĩnh khủng bố bị giết, họ sẽ thua cuộc!

Quy tắc là: phải bị bắt sống!

“Diệp Nhất Mộc, tên đầu đất này! Toàn nghịch ngơm thôi, sao không chịu động não đi?!” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.

Vẻ mặt Diệp đại thiếu gia vô cùng buồn bực, tức giận đến mức cởi mũ đang đội xuống, “Cái này không được trách tôi, là cha chị quá gian xảo, cố tình đụng vào nòng s.ú.n.g của tôi đấy chứ!”

Cổn gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Đại Ma Vương, không khỏi thở dài: Đúng là gừng càng già càng cay!

“Phục!” Tiểu Bạch Thái cởi mũ, trịnh trọng nói.

Làm thế nào mà các lính mới như họ có thể thắng được Lục Bắc Kiêu!

Lục Đại Ma Vương có thể quét sạch toàn bộ quân đội của họ chỉ với một chút lươn lẹo trong luật chơi!

−−−

Tại sân bắn, bốn người họ theo sự sắp xếp của Lục Bắc Kiêu, tiến hành kiểm tra kĩ thuật b.ắ.n súng.

Nhìn thấy thành tích của Lục Tiểu Vũ còn cao hơn cả mình, Tiểu Bạch Thái có chút hoảng hốt.

“Lục Tiểu Vũ, chị có ăn gian không vậy?” Diệp đại thiếu gia phát hiện trong trò chơi lúc nãy Tiểu Vũ cũng xuất sắc như thế, Lục Tiểu Vũ này có ăn gian không vậy?!

Tiểu Bạch Thái vọt đến trước mặt Lục Tiểu Vũ, nắm lấy tay cô, tháo bao tay đen mà cô đang mang xuống, vừa trực tiếp lại vừa bá đạo, ngón tay vuốt vuốt bàn tay cô.

“Đây là luyện b.ắ.n s.ú.n.g mà ma sát ra?! Chị luyện lúc nào thế?!” Cậu nghiêm túc chất vấn.

Lục Tiểu Vũ, đầu đội mũ quân đôi, tóc tết đuôi ngựa, mang kính quân dụng màu trà nhếch khóe môi lên: “Lúc mọi người đi huấn luyện thì em cũng ở trường b.ắ.n mà tập vậy!”

“Không thế nào!” Thái Dư Bạch phản đối, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Lục Tiểu Vũ, em có chuyện gì giấu anh đúng không?”

Lục Tiểu Vũ không trả lời câu hỏi này, chỉ kéo cậu ta vào một góc tối không có người qua lại.

Bên này, hai cha con họ Lục đứng cạnh nhau thảo luận: “Lúc huấn luyện, Lục Tiểu Vũ đã tập rất hết mình, Diệp Kiều làm sao không dốc hết tâm huyết cho nó được chứ?”

Lục Tiểu Cổn đau lòng thay cho em gái, thấp giọng nói.

“Diệp Kiều hết mình vì nó, hiếm khi có truyền nhân tốt như vậy mà! Diệp Kiều cũng có ta rồi! Còn Tiểu Vũ, nó càng ngày càng lớn, con đừng quan tâm nó quá! Tin tưởng nó đi!” Lục Bắc Kiêu vỗ vỗ vai con trai mà nói.

Lục Tiểu Cổn rất tin tưởng vào năng lực của em gái mình, chỉ là không đành lòng nhìn cô chịu khổ mà thôi…

Lục Tiểu Vũ không hề nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy Thái Dư Bạch, hai ba ngày nữa là cô đi nước ngoài rồi, đương nhiên, ra nước ngoài chỉ là cái cớ, cô sẽ trở lại ngay rồi sau đó đi huấn luyện, sau này sợ là muốn gặp một lần cũng khó.

Cô ôm thật chặt Thái Dư Bạch, tay còn vỗ vỗ vào lưng cậu ta.

“Thái Dư Bạch, cho tới bây giờ mà anh còn cho rằng em là người con gái yếu đuối cần anh che chở, cần mọi người quan tâm lo lắng nữa à?” Lục Tiểu Vũ trầm giọng nói, buồn bã hít lấy hương thơm trên người Thái Dư Bạch.

Cậu ta cũng đưa hai tay ra ôm lấy Lục Tiểu Vũ, dùng hết sức mà nói: “Em học b.ắ.n s.ú.n.g làm cái gì?! Ai muốn em mạnh mẽ như vậy?”

Lục Tiểu Vũ cười cười: “Vì bảo vệ chính mình, để cho anh yên lòng, Thái Dư Bạch, anh còn ngăn cản không cho em đi nước ngoài, em đánh anh đấy tin không hả?”

Tiểu Bạch Thái ngày càng ôm chặt Lục Tiểu Vũ, cằm chống lên tóc cô, cắn răng lại: “Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, anh tôn trọng quyết định của em! Lục Tiểu Vũ, lúc trước anh muốn em thứ gì cũng đừng biết, ai cũng đừng cần em, trước đó là do anh, anh sai rồi, em đừng giận anh. Anh chưa từng ghét bỏ em, anh chỉ mong cả đời này được đi bên cạnh em, gánh vác mọi chuyện thay em…”

Nhưng cậu cũng đâu thể cứ theo sau lưng cô mãi.

Cô đã khiến Tiểu Bạch Thái trở thành phiên bản tốt nhất…

Lục Tiểu Vũ tiếc nuối cái ôm ấm áp này, cô ngửa đầu, hôn lên môi anh…

Lúc buông ra, hai người trán cụng trán, trong lòng Bạch Dư Thái buồn bã không nói nên lời: “Đến đó, phải biết tự chăm sóc bản thân!”

Cậu chua xót nói.

“Từ nhỏ đến lớn, ngoài Thái Dư Bạch anh ra thì em có người bạn khác giới nào khác không?”

Cái này, thực sự không có.

Đến bạn học nam cô còn không nói chuyện, chỉ “độc sủng” một mình Tiểu Bạch Thái mà thôi.

Thái Dư Bạch đắc ý cười một cách thõa mãn.

“Ngược lại là anh ấy, có cô Mạt Tiểu Vũ gì đó mà!” Đến lượt cô chua xót nói, nhớ tới cô gái kia, lòng cô vẫn còn tức giận đây.

Anh cười ngây ngô: “Anh với cô ấy đúng là không có gì mà! Nhiều năm như vậy, ngoại trừ em ra thì mấy cô gái kia sao lọt vào mắt anh được? Chúng ta đều như thế không phải sao?!”

“Ừm ừm, hai người bớt diễn mấy trò buồn nôn này lại đi, Lục Đại Ma Vương còn ở đây đấy!” Diệp Nhất Mộc từ đây chạy đến phá tan không khí lãng mạn của đôi uyên ương.

Tên Tiểu Bạch Thái này còn dám ôm hôn Lục Tiểu Vũ mới ghê chứ.

Đến Diệp đại thiếu gia mà còn thấy không lọt được mắt nữa là!

Hai người họ thì tốt rồi, còn mình với Trần Tiểu Quả thì…

Con bé không có lương tâm này, còn nói không thích mình!

Đội chiếc mũ nồi đen và bộ quân phục rằn ri, thân hình cao lớn của thượng tá Lục vững vàng đi về phía bên này, dưới ánh mặt trời, huy hiệu và quân hàm sáng chói lóa.

Cũng mặc bộ đồ đó nhưng nhìn Lục Chiến Qua hào hoa hơn hẳn, thấy người anh hùng trong lòng đang đi về phía mình, cảm giác tôn kính đột nhiên ập tới, tràn đầy nhiệt huyết rất giống hình ảnh xông pha chiến đấu như lúc còn trẻ!

Dưới ánh mặt trời, Lục Bắc Kiêu nhìn đứa con trai cả đã trưởng thành của mình, thậm chí còn cao hơn mình, trong lòng tràn đầy tự hào!

Là một người lính, một người sĩ quan, anh cũng cảm thấy rất vui khi có người kế nghiệp mình!

“Lại phải về căn cứ à?” Lục Chiến Qua trầm giọng hỏi.

Thượng tá Lục gật đầu, rút một điếu thuốc đưa cho con trai, điếu còn lại thì đưa lên miệng, nhưng Lục Chiến Qua đột nhiên bước tới, dùng sức giật lấy điếu thuốc từ miệng cha mình, sau đó đưa cho cha một viên kẹo cao su: “Bớt hút mấy thứ này lại đi! Quên lời căn dặn của Diệp Kiều rồi à?”

“Thằng nhóc thối này! Muốn quản cả cha cơ đấy!” Đại tá Lục nghiêm nghị nói, khóe miệng nở một nụ cười.

“Một điếu thuốc chứ hơn 70 chất gây ung thư đấy, mấy ngày trước Diệp Kiều đã chia sẻ lên mạng xã hội rồi, người quên rồi à?” Lục Tiểu Cổn cất giọng nói, vừa nói vừa đốt điếu thuốc trên miệng.

Lục Bắc Kiêu: “...” Vậy mà mày còn hút à thằng nhóc này?!

Thằng nhóc thối!

Mấy năm nay bị vợ quản, nên không được hút thuốc nhiều, muốn hút thì cũng phải cân nhắc thời gian địa điểm.

“Diệp Kiều về nhà rồi hả?” Lục Đại Ma Vương cam chịu nhai kẹo cao su, trầm giọng hỏi.

Năm trước cô mới trở về nhà ăn tết thăm hỏi cha mẹ nuôi cùng cha ruột Diệp Thắng Huân của cô, sau khi cô tới sân bay đón Kiều Sênh thì trực tiếp về nhà.

Hỏi cô ấy qua điện thoại, thì cô nói rằng cô chỉ muốn về ở lại hai ngày rồi nghỉ ngơi.

Anh đoán rằng cô đang buồn vì bệnh tình của Kiều Sênh nên mới muốn về quê để thư giãn, ngày lễ tình nhân đó anh cũng đã an ủi cô rồi!

“Có phải vì bệnh của cậu Kiều Sênh mà buồn không? Khi nào Lục Tiểu Vũ ra nước ngoài, Diệp Kiều nhất định sẽ quay lại tiễn nó!” Lục Tiểu Cổn cũng nghĩ như vậy.

Lúc này, một chiếc xe địa hình quân đội dừng ở cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe.

Người đó chính là người đã lãnh đạo Lục Đại Ma Vương, Lão Thái, nay Lão Thái đã mang quân hàm thiếu tướng rồi, là đội trưởng đội đặc công! Vẫn đang là cấp trên của Lục Đại Ma Vương!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-712.html.]

Hai người lính tiến lại gần nhau, họ chào nhau theo kiểu quân đội!

Một lúc sau, thủ trưởng Thái mới mở lời: “Đội trưởng Lục, chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, nhà tôi định ngày giờ luôn, cậu thấy thế nào?”

Vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu thì nghiêm nghị nhưng trong lòng lại mừng thầm, Lão Thái ơi Lão Thái, cuối cùng anh cũng có ngày này!

“Kết hôn? Thái Dư Bạch với Lục Tiểu Vũ ấy à?” Lục Bắc Kiêu cố ý hỏi.

Lão Thái: “…” Không lẽ Thái Dư Bạch với Lục Chiến Qua, vậy mà cũng hỏi?! Nhưng mà cũng phải, anh ta làm vậy là có chủ đích!

Lão Thái cũng tự biết rằng tên ma vương mà thể nào cũng làm khó dễ mình mà!

“Đúng vậy! Thái Dư Bạch nhà chúng tôi đã ngưỡng mộ Lục Chiến Vũ lâu rồi, hai đứa nó là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp! Bây giờ, thân làm cha, vì con trai Thái Dư Bạch cho nên mới tới đây.”

“Đồng chí Lão Thái này, con gái nhà tôi mới có 19 hà, như vậy có hơi sớm đó!” Lục Bắc Kiêu cười cười, cố tình gây khó dễ cho Lão Thái.

Ở đằng xa, Thái Dư Bạch nhìn cha vợ tương lai rồi lại nhìn qua cha mình, nghĩ thầm, cha ơi cha không thể bày tỏ thành ý hơn chút sao cha?!

“Đồng chí Lục Bắc Kiêu này, hay là chúng ta vừa uống rượu vừa bàn chuyện nhỉ, có được không? Gọi bọn Diệp Thành lên nữa!” Vì chuyện cả đời của con trai nên lần này Lão Thái đành phải nhẫn nhịn một chút rồi.

Nhìn Lão Thái cười cười nịnh nọt, Lục Đại Ma Vương mừng thầm: “Rượu thì có thể uống, nhưng chuyện hôn nhân thì… sau này bàn đi!”

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ anh không có nói ra.

Lão Thái thừa biết, tên này là muốn mình phải cần xin trước mặt mọi người đây mà!

Đi đến bữa tiệc, nhìn thấy đồng đội cũ đã đến đông đủ hết rồi, Lục Bắc Kiêu mới hiểu ra, thì ra Lão Thái đã sớm chuẩn bị tốt cái gọi là “Tiệc cầu hôn”!

Trong lòng anh nghĩ thầm: Ừm, như vậy còn được!

Lục Bắc Kiêu, Diệp Thành, Đại Ngốc, Giang Hải, Phương Trác, Hà Phong, những thành viên trong tổ A nhóm Huyết Lang đã đến đủ rồi.

Cùng với mấy đứa nhỏ, bây giờ đứa nào đứa nấy cũng lớn hết rồi nên vừa vặn một bàn.

Sáu người đồng đội cũ nhìn đám nhóc Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái khí thế sục sôi, không khỏi nghĩ đến năm đó bọn họ cũng vậy, cũng là lính mới.

Từ trong hàng vạn binh sĩ mới lựa ra được sáu người họ, ngoại trừ tên Đại Ngốc này quá thật thà, còn lại ai cũng ghê gớm.

Nhớ tới tuổi trẻ cuồng nhiệt ấy, cộng với bầu không khí lúc này, bọn họ quyết định mở máy ra hát!

“Thủ trưởng Thái! Anh em chúng tôi mời anh một chén vậy, năm đó cũng gây không ít rắc rối cho anh!” Sáu người cùng đứng dậy, Diệp Thành đại diện phát biểu, mời rượu Lão Thái.

Lão Thái trong suy nghĩ của bọn họ chính là một huấn luyện viên nghiêm khắc, lạnh lùng và vô tình.

“Ơ kìa, mười mấy hai mươi năm trôi qua rồi mới nhận ra à!” Thủ trưởng Thái đứng dậy, nhìn bốn đứa nhóc, lại nhìn về sáu người đồng đội của mình.

Nói xong, liền uống một hơi cạn sạch!

Ba lần rót rượu, mọi người mở máy ra hát.

“Năm đó, là anh Lục này ghê gớm nhất!” Đại Ngốc ngà ngà say, vỗ vỗ bả vai Lục Bắc Kiêu rồi nói, hình ảnh khi xưa hiện lên trong đầu: “Dám lừa tôi, nói là ở trên núi xuống, nhà nghèo quá nên có ăn là tốt rồi!”

Đại Ngốc nói xong, bốn đứa trẻ đều cười ha ha.

Bốn đứa nghĩ: Không phải Lục Đại Ma Vương đáng giận, mà tại người ngốc quá đó!

Lục Đại Ma Vương nhếch khóe miệng lên, tay đưa xuống bàn cầm ly rượu lên cụng vào ly Đại Ngốc rồi uống một hơi cạn sạch!

Nhất là nhớ lại lúc trước đi rà mìn ở biên giới, lỡ tay làm nổ, thế là phải về nhà chăn heo, nhớ tới hốc mắt vô thức đỏ lên.

Cũng không ngừng cảm kích Diệp Kiều.

Không có cô, ngày hôm nay, mấy người bọn họ cũng không thể gặp lại đông đủ như này.

Lục Tiểu Cổn cầm điện thoại di động, đứng ở chỗ ngưỡng cửa, cậu chụp hình bảy người bọn họ lại rồi gửi qua cho Diệp Kiều xem.

Mấy đồng đội cũ này toàn kể chuyện ngày xưa, nói qua nói lại một hồi, cũng là chuyện của phái nam cả, nhưng liếc nhìn thì hốc mắt ai cũng đo đỏ, nhưng mà nhanh thôi, Lão Thái sẽ nhắc đến chuyện hôn sự.

Lão Thái ơi Lão Thái, cuối cũng người cũng có ngày hôm nay!

Lão Thái trịnh trọng đề cập chuyện xin cưới với Lục Bắc Kiêu, kết quả, Lục Bắc Kiêu trả lời, chuyện này cần phải hỏi ý con gái đã.

Mới đó mà đã đặt con gái lên đầu rồi!

Lục Tiểu Vũ đương nhiên là đồng ý rồi!

“Diệp đại gia, nhìn kìa, bác Thái vì con trai mà hạ mình ghê gớm, người thì ngược lại, không giúp thì thôi còn đi ngăn cản con trai theo đuổi vợ tương lai của nó!” Diệp Nhất Mộc uống say, oán hận nhìn Diệp đại gia ngồi phía đối diện.

Nhìn Đại Ngốc ngơ ngơ ngác ngác, không có ý đánh mình, Diệp Nhất Mộc mới nghĩ thầm, chắc là Đại Ngốc chưa phát hiện chuyện tối qua mình bò qua cửa sổ tới tìm Trần Tiểu Quả rồi!

Diệp đại gia đang định dạy dỗ lại đứa con trai nghịch ngợm của mình thì Diệp đại thiếu đã đứng lên: “Chú Đại Ngốc, con thật lòng thật dạ yêu em Tiểu Quả, trời đất chứng giám cho con!”

“Đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới rõ lòng người con à! Diệp Nhất Mộc, nếu ba năm nữa mà con lại nói với chú mấy lời này thì chú sẽ tin con!” Đại Ngốc vỗ bàn nói.

“Được, ba năm thì ba năm!” Diệp đại thiếu nói một cách chắc chắn.

Đàn ông phải như vậy chứ, lần này đã khiến Diệp đại gia thay đổi cách nhìn rồi.

Tên nhóc con, đúng là có yêu thương Trần Tiều Quả thật lòng!

“Nhưng quan trọng là, Tiểu Quả nhà chú có thích con không thôi!” Đại Ngốc lại nói.

Diệp đại thiếu im lặng gãi đầu, lòng đau như cắt.

Lúc này, tại thành phố I xa xôi, Diệp Kiều đã nhận được tin nhắn của con trai, mở ra thấy hình của bảy người họ, nước mắt cô bất chợt rơi xuống…

Diệp Kiều đang ngồi trong phòng tắm nắng trên tầng hai của tòa nhà ở quê, ngắm nhìn ảnh chụp con trai gửi tới ảnh cũ của Lục Bắc Kiêu và đồng đội cũ của anh, vốn nên vui mà nước mắt cô lại đầy mặt.

Họ còn sống và khỏe mạnh, thật tốt!

Khoảng sân nhỏ của nhà lão Kiều được bố trí rất độc đáo, trong sân còn có núi giả, hồ cá, trong hồ cá nuôi cá chép. Từng nhà trong toàn bộ thôn đều xây kiểu nhà nhỏ kiểu phương tây, có ô tô, đây đã không phải thôn nhỏ lụi bại hai mươi năm trước nữa rồi.

Quê phát triển không thể thiếu những đầu tư năm qua của Diệp Kiều. Mặt khác cũng có công lao của cha ruột cô Diệp Thắng Huân.

Nhìn cha nuôi còn khỏe dù đã già, nước mắt của Diệp Kiều không ngừng rơi xuống...

Rõ ràng nên vui vẻ.

Cô xuống lầu, nhìn cha nuôi trong sân, ánh mắt không chớp nhìn cha nuôi.

Lão Kiều đã qua tuổi 70, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ngoại trừ lưng hơi cong ra, thần thái rất tốt.

Nếu cô không trùng thì ông đã qua đời hơn 20 năm trước rồi ...

"Lại nhìn cha con như vậy rồi, cha nói này A Nhị, có phải trong lòng con có chuyện gì không?!" Lão Kiều ngậm điếu thuốc trong miệng.

Diệp Kiều tiến lên rút điếu thuốc trong miệng ông đi, "Cha, ngài bớt hút thuốc thôi! Con có thể có chuyện gì chứ!"

Sau khi ném nửa điếu thuốc vào thùng rác, cô đi ra cửa chính.

"Cha, con đến xem bên phía lão Diệp thế nào đây!" Cô cầm chìa khóa xe ấn mở, vừa nói với lão Kiều.

Chỉ chốc lát sau cô lái xe con đến nhà Diệp Thắng Huân.

Từ lúc ly hôn cùng Tần Lan sau đó đến bên này, đã qua nhiều năm mà Diệp Thắng Huân vẫn độc thân. Một phần vì ông áy náy với mẹ đẻ của Diệp Kiều là Kiều Nghệ, ông đã dành phần đời còn lại của mình cho mảnh đất nơi họ từng cùng nhau xuống nông thôn lao động.

...

DTV

"Kiều Kiều, sao con lại tới đây? !" Diệp Thắng Huân đang tỉa cành trong sân nhỏ, mỉm cười khi thấy Diệp Kiều tới.

Mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm nhưng dáng người vẫn cao và thẳng, từ khuôn mặt nhăn nheo vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú của ông.

Khí phách hiên ngang ấy vẫn còn đó.

Nhìn người nhặt xác cô sau khi bị xe đụng ở kiếp trước là cha ruột của cô, cổ họng Diệp Kiều cũng có chút tắc nghẽn.

Đã qua nhiều năm như vậy cô vẫn chưa tha thứ cho ông đã bỏ rơi mẹ mình, nhưng cô đã hòa giải với ông từ lâu.

"Gần đây con rảnh, về chơi hai ngày!" Cô cười nói.

Hai cha con vào phòng.

"Bệnh của Kiều Sênh đến giai đoạn cuối rồi? Cậu của con ổn chứ?" Diệp Thắng Huân vừa pha trà vừa hỏi.

"Đã giai đoạn cuối rồi không chữa được, anh ấy đi Pháp rồi. Cậu cũng đã chấp nhận cú sốc này rồi, sức khỏe vẫn ổn. Đều là những người đã sống sót qua sóng gió lớn ..." Diệp Kiều nói khẽ.

Diệp Thắng Huân khẽ thở dài.

"Cha, ngài giữ sức khỏe! Đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, đừng ngại phiền phức!" Diệp Kiều uống trà do ông pha, nhìn ông rồi chân thành nói.

Trong giấc mơ, người cha trước mặt ôm xác con khóc thảm thiết, có lỗi với cô, có lỗi với mẹ.

Diệp Thắng Huân gật đầu lấy lệ, nói hàng năm đều đi kiểm tra.

Ông là một tội nhân không để ý đến cái c.h.ế.t nữa, đâu còn quan tâm sức khỏe nữa!

Diệp Kiều lái xe, nhìn quê hương đã đảo lộn so với kiếp trước, lòng đầy phức tạp.

Trong lòng có một giọng nói đang an ủi cô: Diệp Kiều, đừng nhìn, sau khi trùng sinh, mọi lời khoe khoang khoác lác của cô đều trở thành sự thật, đừng cảm thấy tội lỗi nữa!

Không tính là áy náy, chỉ là sau khi nhớ lại mình là một người trùng sinh, nhớ đến những khốn khổ kiếp trước trong lòng khổ sở mà thôi...

Nhiều người thân luôn nhầm lẫn Kiều Sênh và Kiều Thiêm.

Kiều Sênh là con trai của cậu ruột Diệp Kiều. Kiều Thiêm, ông trùm Internet là con trai của cha mẹ nuôi Diệp Kiều.

Nguyên mẫu của Kiều Thiêm là từ anh họ nhà dì hai tôi, đáng tiếc tôi không trùng sinh, không thể thay đổi vận mệnh của anh ấy...

Có rất nhiều trẻ em ở độ tuổi thanh niên có học thức như Diệp Kiều đã ở lại vùng nông thôn, chị em Hậu chính là tình huống này.

Loading...