Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:24
Lượt xem: 168
Đào nhân sâm Hoa Cường cũng biết đấy, nhưng một gốc cây này, ông phải mất hai giờ mới đào lên được.
Ông cũng không có khả năng như Hoa Chiêu, lại có thể làm cho nhân sâm tự mình từ trong đất chấn động rớt ra ngoài, ông đào từng chút từng chút một, cẩn thận bảo vệ tốt mỗi một sợi rễ, tổn thương một chút, giá tiền cũng sẽ giảm một phân.
Cuối cùng cây nhân sâm nguyên vẹn đã được đào lên, Hoa Cường mệt mỏi đến nối cái ót đổ đầy mồ hôi.
Ông lấy ấm nước ra uống vài ngụm, liền cảm thấy nước hôm nay mùi vị không đúng lắm, có chút hương thơm của nhựa thông.
Ông xác thực đã ngửi thấy thoáng qua, nhưng mà ở đầy khắp núi đồi đều là cây thông, làm cho ông cảm thấy cái này là ảo giác của mình, không phải mùi vị của nước, mà là mùi hương ở xung quanh.
Ông cũng không thèm nghĩ về nó nữa, chỉ cảm thấy nước hôm nay đặc biệt ngọt, uống xong cũng thoải mái hơn, không cảm thấy mệt nhọc quá nữa.
Nhìn mặt trời, vừa đến giữa trưa, ông dùng cỏ xỉ rêu gói kỹ nhân sâm, cất vào trong ba lô, đi đến bên dòng suối rửa sạch tay, ăn bữa cơm trưa đơn giản, sau đó tiếp tục lên núi.
Ông sợ mình trở về sớm, Hạ Kiến Ninh lại đi nhà ông ăn chực, ông phát hiện, cháu gái không thích cái người này, ông cũng không muốn cháu gái tiếp xúc với một người nguy hiểm như vậy.
Cháu gái của ông rất thuần khiết, không thể chơi với con cáo nhỏ đó.
......
Hoa Chiêu qua nhà mẹ, Trương Quế Lan hôm nay không thoải mái, không có ra ngoài làm việc.
Thân thể của bà vốn không tốt, vừa ăn được vài ngày "đồ tốt", Hoa Chiêu liền rời đi một tháng, đồ tốt cũng không còn thơm nữa.
Mà một tháng này, mỗi ngày bà đều trải qua khoảng thời gian mệt mỏi, toàn bộ chỉ nhờ một hơi thở để chống đỡ. Hiện tại cũng đã ly hôn rồi, bà thở phào một hơi liền thả lỏng, người cũng vì thế mà sụp đổ.
Hoa Chiêu làm "Tùng lộ" đem qua, đó là một cơ hội khó có được để thí nghiệm ah.
Đừng oán trách cô lấy mẹ mình đem làm chuột bạch, có một số người muốn làm chuột bạch, cô còn không vui đây này. Hạ Kiến Ninh cái con chuột bạch lớn còn đang quấy rầy ở đằng kia, cô cũng không muốn lãng phí nước chiết xuất từ cây thông của mình.
Con gái tri kỷ, còn ân cần bưng trà rót nước cho bà đấy, Trương Quế Lan từ trên giường gạch ngồi dậy, một hơi đem chén nước uống hết.
"Uống ngon thật!" Bà nói. Uống ngon thật đấy, uống xong cảm thấy toàn thân thoải mái.
Đầu cũng không còn choáng nữa, lòng cũng không khó chịu lắm nữa.
"Mẹ làm sao vậy? Không nỡ ly hôn với Lưu Hướng Tiền sao." Hoa Chiêu ngồi ở trên giường gạch cùng bà nói chuyện phiếm.
"Sao có thể." Trương Quế Lan bị cô nói đến xấu hổ, ly hôn xong liền co quắp trên giường gạch, thật đúng là dễ làm cho người ta hiểu lầm, bà nhanh chóng ngồi xuống nói chuyện.
"Mẹ chính là lo lắng mấy người các con, bị người ta chê cười." Trương Quế Lan nói.
Hoa Chiêu, đoán chừng rất ít có khả năng bị người ta khi dễ. Nhưng 4 đứa nhỏ bây giờ đang ở tuổi đến trường, luôn luôn có một số đứa nhỏ không hiểu chuyện, sẽ bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn mà bắt nạt bọn chúng.
"Buổi sáng hôm nay đi học bọn nhỏ có mang hạt dưa theo không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Có mang theo." Trương Quế Lan nói: "Làm như lời con dặn, mỗi người mang theo một túi nhỏ."
Hoa Chiêu cười gật đầu: "Ngoan."
Cô đưa ra ý tưởng cho mấy đứa nhỏ dùng hạt dưa để mua chuộc các bạn trong lớp, bạn nào có miệng sạch sẽ, không chê cười, và thân thiện với mấy đứa thì sẽ cho các bạn một nắm hạt dưa.
Nếu miệng không sạch, không nói được lời tử tế sẽ không có.
Hạt dưa tuy không phải là thứ tốt, hầu như gia đình nào cũng có nhưng không phải lúc nào cũng có, đối với trẻ con thì chỉ có thể ăn trong ngày Tết Nguyên Đán.
Còn hạt dưa của nhà Hoa Chiêu thì khác biệt hơn nữa, chúng có thể khiến người ta phải ăn luôn đầu lưỡi. Chỉ cần một ít hạt dưa, ước chừng có thể giúp 4 đứa nhỏ hoà nhập với bạn bè rồi.
Bất quá nếu miệng vẫn không sạch đấy, liền đánh.
Đại Vĩ Tiểu Vĩ thân thể coi như cũng được, cũng không quá thiếu, có một chút khí lực, cùng mấy đứa nhỏ đánh nhau vậy là đủ rồi.
Hơn nữa, phía sau bọn họ còn có cô đây này.
Được sự bảo lãnh của chị gái, mấy đứa trẻ đi học vui vẻ, ở trường cũng không gặp khó khăn gì.
Hạt dưa bung ra, thiên hạ thái bình.
Trương Quế Lan nở nụ cười, có con gái như vậy, bà thực sự rất hài lòng.
"Kỳ thật mẹ là bị Triệu Tiểu Hồng làm cho tức giận đấy." Trương Quế Lan nói ra: "Ngày hôm qua lúc mẹ về nhà, liền phát hiện tủ đựng thức ăn bị người nạy ra rồi, túi bột mì thiếu mất một nửa, hơn 10 cân."
Mì trắng là thứ quý giá, mỗi năm có người còn không thể ăn một lần, mất hơn cân 10 một lúc là chuyện lớn.
Bà cũng không sợ mất mặt, trực tiếp nói cho Hoa Chiêu biết, để con bé về sau coi chừng loại người như Triệu Tiểu Hồng. Cô vợ nhỏ tay chân không sạch sẽ như vậy, bà thật sự chưa từng thấy qua! Nếu truyền đi, cũng không cần làm người rồi!
Hoa Chiêu lại không thấy ngoài ý muốn, cô ta da mặt rất dày, quả thực là học trò xuất sắc của bà Trương, có cái gì không thể làm được?
Đang nói, cô liền phát hiện ở ngoài sân nhỏ có một người, dẫn theo hai đứa trẻ bước vào, đúng là Triệu Tiểu Hồng.
Trương Quế Lan kinh ngạc: "Cô ta vậy mà còn dám tới? . . . Đến trả đồ hay sao?" Bà bước xuống giường đi ra ngoài.
Hoa Chiêu buồn cười, mẹ của cô đã nhận hết bao khó khăn vất vả của cuộc sống, như thế nào còn đơn thuần như vậy? Hơn nữa ánh mắt có phải cũng không dùng được? Không phát hiện người ta là tay không đến đấy sao?
Triệu Tiểu Hồng kỳ thật cũng không muốn tới ngày hôm nay, nhưng cô ta không có biện pháp nào? Bà Trương không dám tới, nên dốc sức liều mạng thúc dục cô ta đến.
Cô ta là phụ nữ có thai, còn mang theo hai đứa nhỏ, Hoa Chiêu cùng người thôn Kháo Sơn sẽ không dám đem cô ta đuổi về.
Về phần Trương Quế Lan...
Triệu Tiểu Hồng vừa nhìn thấy Trương Quế Lan liền khóc: "Cô lớn, đều là cháu không tốt, cháu không nên động vào đồ vật trong phòng bếp. Nhưng bà nội trước khi đi đã dặn, cháu nếu không cầm được gì trở về, bà liền không để cho cháu cùng Đại Nha Nhị Nha ăn cơm."
Trương Quế Lan bước chân liền dừng lại.
"Cô hôm nay đến đây, là muốn làm gì?" Trương Quế Lan hỏi.
Triệu Tiểu Hồng đỏ mặt cúi đầu: "Cô lớn, cháu chính là đến để xin lỗi."
Trương Quế Lan nhìn cô ta nâng cao cái bụng, trời rất nóng đã đi hơn 20 dặm đường, trên mặt đều đã đổ mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm, dưới mặt đất là hai đứa nhỏ hai ba tuổi, đang mệt mỏi mà co quắp ngồi dưới đất, thật sự không đành lòng.
“Vào đi.” Bà vào nhà chuẩn bị nấu cơm.
Nếu không mời ba mẹ con cô ta một bữa cơm, trực tiếp đuổi trở về, cô ta đang mang thai có thể mệt chết. Triệu Tiểu Hồng cái bụng này cũng đã bảy tám tháng rồi, lại mệt mỏi mà sinh ở trên đường, chính là lỗi của bà rồi.
Triệu Tiểu Hồng ở sau lưng bà nhếch mép cười, lập tức kéo hai đứa nhỏ vào nhà, thấy Hoa Chiêu đang ở trong đó, cô ta bị dọa đến không dám đến bên giường ngồi, mà trực tiếp đi phòng bếp giúp đỡ nhóm lửa.
Hoa Chiêu nhìn Đại Nha Nhị Nha mệt mỏi đến nói không nên lời, lại cảm thấy tức giận, tại sao vẫn còn có loại mẹ này? Chỉ vì những tính toán nhỏ nhặt, mà có thể gây tai hoạ cho hai đứa con nhỏ như vậy! Thật sự là không xem con gái là người mà đối xử.
"Ngày mai cô lại đến chứ?" Hoa Chiêu cho hai đứa nhỏ một chút đổ uống, nhìn sắc mặt đã tốt hơn một chút rồi, đi đến phòng bếp, hỏi Triệu Tiểu Hồng.
Triệu Tiểu Hồng tay đang nhóm lửa liền dừng lại, không có lên tiếng.
Hoa Chiêu lập tức cười lạnh: "Đây là còn ý định đến tiếp rồi, hôm nay là đến xin lỗi đấy, ngày mai là đến làm gì? Chính vì cọ một bữa cơm, đi tới đi lui mấy chục dặm, chưa về đến nhà đã tiêu hóa hết rồi? Tại sao vậy?"
Dưới ánh lửa khuôn mặt Triệu Tiểu Hồng đỏ muốn nhỏ m.á.u rồi, nước mắt lạch cạch rơi xuống, khóc thút thít nói: "Tôi cũng không muốn ra, nhưng là tôi cũng không có biện pháp, tôi không đến, bà nội sẽ không cho tôi cùng Đại Nha Nhị Nha ăn cơm."
"Cô là cháu dâu nhà họ, lại không có ở riêng, bà ta dựa vào cái gì mà không cho cô ăn cơm? Tý nữa tôi lại nói Triệu đội trưởng đưa cô trở về, thuận tiện hỏi một chút tiểu đội trưởng ở thôn các ngươi, xem hiện tại đã là xã hội gì rồi, còn có bà nội ngược đãi cháu dâu như vậy, hỏi hắn việc này hắn mặc kệ không quản sao!"
Triệu Tiểu Hồng thoáng cái liền sợ hãi: "Đừng đừng đừng, cô đừng đi! Cô đi, bọn họ sẽ đánh c.h.ế.t tôi đấy!" Những lời kia đều là cô ta nói bừa đấy, bà là thúc dục cô ta đến đấy, ngược lại chưa nói không đi sẽ bị bỏ đói như lời của cô ta. Đương nhiên cũng là nắm đúng cô ta không dám không đến, nên không cần uy hiếp.
Nhưng là hiện tại cầm những lời này đi tìm bà Trương lý luận, bà ta khẳng định không thừa nhận, ngược lại sẽ trả đũa, sửa chữa cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-113.html.]
"Lời này thì càng quá mức, bà ta còn dám đánh c.h.ế.t cô? Tôi nhất định nhờ tiểu đội trưởng thôn chúng tôi nói chuyện với tiểu đội trưởng các người, loại người này ông ta mặc kệ không quản sao! Nếu ông ta mặc kệ, chúng ta cần phải báo cáo rồi!" Hoa Chiêu nói ra.
"Đừng ah, coi như tôi xin cô!" Triệu Tiểu Hồng liền quỳ xuống trước mặt Hoa Chiêu, mặt vừa vặn hướng về phía bụng của cô, nhìn Hoa Chiêu cũng lộ ra cái bụng mang thai, trong lòng cô ta lập tức hận, cùng là phụ nữ có thai, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ!
Người ta ở nhà toàn được ăn ngon, muốn cái gì có cái đó, cô ở nhà làm trâu làm ngựa, bị người sai sử không nói, đi ra ngoài còn phải quỳ xuống với cô ta!
Tại sao cô ta phải sống mệt mỏi như vậy chứ.
Cô không cho tôi sống tốt, ta liền... Triệu Tiểu Hồng nhìn bụng của cô, nghiến răng nghiến lợi một phen, nhưng lại quỳ trên mặt đất gào khóc: "Thời gian này thật không có cách nào sống nổi! Tôi cũng không muốn sống nữa! Chuyện Trương gia các người, tại sao đều đổ lên trên đầu tôi làm gì ah! Tôi chọc ai gây ai rồi hả? Còn để cho người sống hay không!"
Trong phòng hai đứa trẻ nghe được động tĩnh, đều leo ra bổ nhào vào trên người cô ta khóc. Bất quá, so với những người khác đối với bọn chúng Triệu Tiểu Hồng vẫn là mẹ, nếu không có cô ta thì cũng không ai cho mấy đứa một miếng cơm ăn rồi.
Mẹ con ba người ngồi dưới đất khóc, xác thực rất thê thảm. Trương Quế Lan chịu không được rồi, bà cũng có thể đoán được, nhất định là mẹ lại để cho cô ta tới tìm bà, vơ vét điểm chỗ tốt đấy, nói cho cùng, thật đúng là chuyện của nhà họ Trương.
"Đứng lên đi, nhanh đừng khóc nữa, cơm cũng sắp khét rồi." Trương Quế Lan quay đầu lại nói với con gái nói: "Nếu không, cũng đừng đi tìm tiểu đội trưởng của bọn họ nữa, bằng không thì bà nội quay đầu lại khẳng định sẽ xử lý cô ta."
"Dù không tìm tiểu đội trưởng của bọn họ, bà ta quay đầu lại liền có lý do thu thập cô ta, cho dù mẹ cho cô ta 200 đồng tiền và một đống lương thực mang về, bọn hắn cũng có thể ăn hết trong một ngày, về sau nếu thiếu cái gì không phải sẽ lại gọi cô ta tới, muốn này muốn nọ, mẹ không thỏa mãn được, cô ta cứ tiếp tục lần lượt bị trừng trị!"
"Cô ta là con gái ruột của mẹ sao? Vì sợ cô ta bị trừng trị, mẹ chấp nhận bị bọn họ gây khó dễ sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Thật ra, cô không hề cảm thấy tức giận khi nói ra điều này, cô chỉ nói với mẹ một lý do. Cô nhận thấy rằng Trương Quế Lan có phần vô kỷ luật và mềm yếu.
Ngoài ra, bà ấy mới ngoài 30 tuổi, và môi trường sống trong nửa đầu của cuộc đời không thể rèn luyện ra một tính cách tốt đẹp nào trong bà ấy được.
Trương Quế Lan cũng nghe lọt được lời này, xác thực đúng như con gái nói, bà không thể nhìn thấy cô ta đáng thương, liền thỏa mãn yêu cầu của cô ta, đây chính là một cái động không đáy.
Hơn nữa cô ta cũng không phải là con gái bà.
"Tiểu Hồng ah, nghe em cháu nói đấy, nên để cho tiểu đội trưởng của chúng ta tìm tiểu đội trưởng của các cháu nói chuyện thật tốt, bọn họ cũng biết chuyện của ta và bà nội cháu, họ sẽ nghe đấy." Trương Quế Lan nói.
Người Trương gia có một tật xấu, chính là nhát gan, sợ người làm quan đấy, mà tiểu đội trưởng trong mắt bọn hắn, là người trông coi thuế ruộng của bọn hắn!
Hoa Chiêu nở nụ cười, Trương Quế Lan cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng là có một ưu điểm, nghe được lời khuyên nhủ.
Triệu Tiểu Hồng thế nhưng nửa điểm cũng cười không nổi.
Cuối cùng Trương Quế Lan phụ trách Triệu Tiểu Hồng thêm một bữa cơm trưa, sau đó để cho Hoa Chiêu áp giải lên xe trâu, về nhà.
Cô ta đương nhiên không muốn trở về, cô ta hôm nay còn cố ý dẫn hai đứa nhỏ đi đường, còn nghĩ đến Trương Quế Lan có thể sẽ thương xót cô ta, để cho cô ta ở lại nhà vài ngày, cô ta cũng có thể giúp đỡ làm việc!
Nhưng cô ta da mặt mỏng, cũng sợ người làm quan đấy, Triệu Lương Tài liếc nhìn cô ta một cái, cô ta liền yên lặng ngồi lên xe trâu rồi. Có xe ngồi so với đi trở về là tốt rồi.
Đến thôn Trương gia, Triệu Lương Tài quả nhiên dựa theo lời Hoa Chiêu nhờ vả, đã đi tìm tiểu đội trưởng của Trương gia thôn.
Tiểu đội trưởng giống như chủ một gia đình mà xã viên chính là thành viên trong gia đình, con cái nhà mình quản không tốt, đi ra ngoài sẽ mất mặt xấu hổ, làm cho gia trưởng nhà khác đã tìm tới, tiểu đội trưởng cũng rất mất mặt!
Đợi Triệu Lương Tài đi rồi, hắn lập tức đi đến nhà họ Trương, đem bà Trương giáo huấn một trận.
Người trong Trương gia thôn bọn hắn, bà ta thích bắt nạt như thế nào thì bắt nạt, hắn bỏ qua. Nhưng làm mất mặt ném ở bên ngoài, lại để cho hắn bị người ta chê cười thì không được.
Bà Trương lại để cho cháu dâu mang theo con cái đến nhà một người phụ nữ đã ly hôn ăn nhờ ở đậu, bị cướp đi lễ hỏi, việc này truyền đi, Trương gia thôn liền có thể nổi danh rồi. Ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của đội sản xuất bọn hắn.
Tiểu đội trưởng răn dạy quả nhiên có tác dụng, bà Trương chỉ dám hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Hồng vài lần, lúc này xác thực không dám thu thập cô ta.
Qua vài ngày lại nói sau!
......
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy không có việc gì nữa, Hoa Chiêu trở về nhà thu thập vườn rau.
Bây giờ đã là tháng 9 rồi, một số loại rau trong mùa đều đã thu hoạch hết rồi, nơi này là vùng núi Đông Bắc, khí hậu hiện tại, vào trung tuần tháng 9 có thể có tuyết rơi.
Nếu không thì đến đầu tháng 10, trễ nhất là giữa tháng 10 cũng nên có tuyết rơi rồi, hiện tại mùa đông tới sớm như vậy đấy.
Bình thường lúc này trong đất đã không thể trồng cây gì rồi.
Nhưng Hoa Chiêu nhớ tới kế hoạch của mình, còn định giãy dụa thoáng một chút.
Cô đem vườn sửa sang lại để trồng hoa hướng dương.
Trương Quế Lan từ xa trông thấy cô đang bận rộn, nhanh chân tới hỗ trợ, gặp lúc cô đang gieo hạt, liền ngăn lại: "Thời điểm này con gieo hạt hướng dương làm gì?"
Hạt hướng dương là tầm tháng 4 mới trồng đấy, bình thường vào tháng bảy tháng tám thu hoạch là được. Hoa Chiêu mùa xuân trồng một vòng hoa hướng dương, liền hái được 2 bao tải, ở bên trong nhà kho vẫn để đó đây này.
"Đây là hạt giống mới con mua được ở thủ đô, nghe nói lớn rất nhanh, nửa tháng có thể trưởng thành, còn chịu lạnh tốt, không chừng còn có thể lại thu hoạch thêm một vụ." Hoa Chiêu nói ra.
Nghe cô nói như vậy, Trương Quế Lan không ngăn cản nữa, đoạt lấy cái cuốc trong tay cô: "Mẹ đào rãnh, con gieo hạt." Dù sao cũng để hoang, có thể trồng liền trồng một ít.
Hai người bận việc trong chốc lát, sẽ đem 2 mẫu vườn đều trồng xong rồi.
Mà ngay cả hậu viện, Hoa Chiêu cũng trồng rồi.
Lúc này Trương Quế Lan mới kịp phản ứng: "Trồng mấy dãy hướng hương này gặm đến lúc nào mới hết ah?"
Đất đen nhà các bà đấy, không cần bón phân vẫn cho sản lượng rất cao, tuy không có trồng hết cả mẫu hạt hướng dương, nhưng Trương Quế Lan thấy đợt trước Hoa Chiêu trồng được tính ra, một mẫu đất có thể sản xuất ra 500 cân hạt.
Hiện tại sân trước sân sau đều trồng, chính là hơn 1000 cân.
"Răng đều gặm đến rụng cũng gặm không hết ah." Trương Quế Lan nói ra: "Cũng không thể để 4 đứa nhỏ mang hết đến trường học, thật lãng phí. Đợi đến lễ mừng năm mới, hạt hướng dương cũng có thể bán lấy tiền đây này." Một câu cuối cùng, càng nói giọng càng nhỏ lại.
Nói xong cũng thấy Hoa Chiêu nhìn bà cười.
Trương Quế Lan sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng: "Con định, đến lúc đó mang bán đi?"
"Đúng vậy a đúng vậy a." Hoa Chiêu gật đầu: "Hạt hướng dương giống mới này con đã nếm rồi, so hạt hiện tại của chúng ta, ăn ngon còn ngon hơn, hơn nữa sản lượng còn lớn, hơn 1000 cân, đến lúc đó cũng có thể lợi nhuận mấy trăm đồng tiền a."
Cô chướng mắt mấy trăm đồng, nhưng Trương Quế Lan lại để ý ah.
Bà nhìn những bọc hạt hướng dương còn thừa ở góc tường, hô hấp dồn dập: "Con gái, những hạt giống kia, mua bao nhiêu tiền? Đều đưa cho mẹ đi?"
Đã bị mẹ của mình đả kích trầm trọng, Trương Quế Lan ở tận đáy lòng luôn thời khắc nhắc nhở, cũng không thể dùng sức bóc lột con gái của mình, vẫn là người một nhà, nhưng bất cứ thứ gì có giá trị, thì cũng phải đưa tiền rõ ràng.
Tiền của người ta cũng không phải gió lớn thổi đến đấy.
Hoa Chiêu cảm thấy cái thói quen này rất tốt, cô tuy không quan tâm chút tiền như vậy, nhưng là không thể đem Trương Quế Lan đang tốt đẹp, biến thành một người như bà Trương, điều đó thực sự rất đáng sợ đấy?
"Con mua 5 mao tiền một cân đấy, mẹ muốn bao nhiêu cho mẹ bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói.
"Ai nha, con mua mắc." Trương Quế Lan lập tức đau lòng: "Bình thường hạt hướng dương có 2 mao tiền một cân."
"Mẹ cũng biết đó là hạt hướng dương bình thường, mẹ nếm thử cái này." Hoa Chiêu lấy một nắm đưa cho bà.
Trương Quế Lan nếm nếm, mặc dù không có hương thơm khi đã rang chín, nhưng hạt hướng dương này mùi thơm ngát mà những hạt hướng dương khác chưa từng có, còn có rất béo đấy.
Chỉ là ăn sống cũng rất ngon rồi.
"Rất tốt, dù sao mẹ cũng thiếu đất, không dùng được mấy cân hạt." Trương Quế Lan nói ra.
Hai người về nhà Trương Quế Lan tiếp tục gieo hạt.
Lúc mặt trời vừa xuống núi, Hoa Cường mặt mày hồng hào mà trở về.