Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 121

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:38
Lượt xem: 180

Bốn mắt nhìn nhau… Là không có đấy, chính giữa còn có một bức màn.

Hoa Chiêu đã đem bức màn kéo lại rồi, cô cùng ông nội ngồi ở bên trong, nín thở nhìn ra, Hoa Chân Ngưu đứng ở bên ngoài, cũng dựng thẳng lỗ tai để nghe.

Bên trong không có động tĩnh, xem ra Hoa Chiêu tướng ngủ rất tốt, không ngáy ngủ. Cũng đúng thôi, mỗi ngày không làm việc, cũng không mệt mỏi, làm gì phải khò khè nữa.

Hắn lại lặng lẽ đi đến dưới cửa sổ của Hoa Cường, kéo rèm cửa, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Lão bất tử này cũng thế, mỗi ngày ở nhà hưởng phúc.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hai người họ cũng không đi ngủ, họ cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn qua rèm cửa.

Nghe thêm vài phút đồng hồ, Hoa Chân Ngưu hướng về phía cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Không động đậy.

Cái này rất bình thường, tuy nhiên thôn bọn họ có thể nói là đêm không cần đóng cửa, mùa hè thậm chí mở cửa mở cửa sổ ngủ, nhưng là bây giờ là cuối mùa thu, không đóng cửa sẽ c.h.ế.t cóng đấy?

Hắn từ trong túi quần móc ra một miếng sắt mỏng, từ khe cửa luồn vào, muốn đẩy then cài cửa ra.

Hiện tại then cài cửa của mọi nhà bình thường đều là thanh gỗ tự làm đấy, không phải là chuyện đùa rồi, thiết đấy, thiết 2 mao tiền một bộ đây này.

Đồ gia dụng trong nhà Hoa Cường cũng đều là bằng gỗ, ngay cái then chốt ở cửa ra vào cũng là một thanh gỗ tuỳ tiện cài qua, muốn đẩy ra, cũng dễ dàng.

Miếng gỗ nhẹ nhàng rơi xuống đất, gần như không phát ra tiếng động.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa Chân Ngưu cười cười, lại đẩy cửa đi vào. Vẫn không đẩy được.

Cảnh giác của những người xông pha trận mạc đã khắc sâu trong xương tủy, cửa nhà Hoa Cường ban đêm được chống bằng gỗ dày, muốn mở cũng phải dùng sức mạnh đẩy mạnh trừ khi đập cửa.

Hắn vẫn muốn vào?

Hoa Chiêu dùng ánh mắt giao tiếp với ông nội.

Hoa Cường khuôn mặt thậm chí còn xấu hơn.

Ông đem cái d.a.o phay đút trên trên giường gạch đưa tới trong tay Hoa Chiêu.

Muốn vào, chính là muốn cùng bọn họ tiếp xúc. Trực tiếp mặt đối mặt, g.i.ế.c bọn họ?

Cũng không thể là đến tìm bọn họ nói chuyện phiếm. Hoa Chân Ngưu xác thực nghĩ như vậy.

Hoa Sơn cũng có ý như vậy, ông ta không nói gì. Chỉ là nói một câu không đau không ngứa mà "Đốt đống củi nhà ông ta", giống như đang nói đùa.

Kỳ thật cũng không phải, Hoa Sơn nói khi có tiền sẽ phân cho Hoa Chân Ngưu một nửa.

Nếu một mồi lửa đem nhà ở đốt đi, người tuy c.h.ế.t rồi, tiền cũng đốt không còn nữa, còn chia cái cọng lông?

Cho nên trước phải lấy được tiền, sau đó lại phóng hỏa.

Cháy rồi người sẽ không chạy sao? Tất nhiên sẽ chạy rồi, cho nên trước tiên đem người giải quyết.

Đến lúc đó đốt thành tro rồi, ai biết là c.h.ế.t trước hay là sau khi cháy nhà?

Thủ đoạn phạm tội này chưa từng xuất hiện ở thôn Kháo Sơn, Hoa Chân Ngưu căn bản không hiểu. Hắn chỉ làm theo trình tự mà mình muốn, liền bắt tay vào hành động.

Kết quả là bị kẹt ở bước thứ hai.

Hoa Chân Ngưu đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, đột nhiên thò tay BA~ BA~ phá cửa. Thanh âm không lớn, không ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, nhưng người ở trong phòng có thể nghe thấy.

"Bác cả, bác cả! Cha cháu đã xảy ra chuyện! Bác mau đi xem ông ấy một chút a ~" Hoa Chân Ngưu giọng nói khan khàn, mang theo tiếng khóc nức nở.

Âm lượng cũng không lớn, cứ như là quá đau buồn đến độ không phát ra tiếng được.

Lừa gạt để bọn họ mở cửa.

Hoa Chiêu cùng Hoa Cường liếc nhau.

Hoa Cường lấy cái d.a.o phay trong tay Hoa Chiêu, tự mình cầm, đem một thanh gỗ trên giường gạch nhét vào trong tay cô.

Ông nhỏ giọng nói: "Hắn vừa tiến đến, cháu trực tiếp động thủ."

Tuy để cho cháu gái làm việc này rất nguy hiểm, nhưng khí lực của Hoa Chiêu lớn hơn so với ông rất nhiều lần, ông không có có lòng tin một phát đánh ngất xỉu Hoa Chân Ngưu, nhưng Hoa Chiêu có thể.

Hoa Chiêu nắm chặt cây gậy gật gật đầu: "Đừng trực tiếp động thủ, xem tình huống lại nói sau."

Hoa Cường lắc đầu, ông cảm thấy như vậy quá mạo hiểm. Vạn nhất vừa tiến vào Hoa Chân Ngưu liền động đao thì sao?

Hoa Chiêu lại rất kiên trì, vào cửa liền đánh, lại thành bọn họ không có lý rồi.

Người ta là tới báo tin đấy, mặc kệ cái này là thật hay giả, có lẽ đã cùng Hoa Sơn ở nhà thương lượng tốt, như vậy chính là thật. Người ta vừa vào nhà, bọn họ liền vơ đũa cả nắm, một đòn c.h.ế.t chắc? Hơi quá đáng…Đánh ngất xỉu cũng quá phận.

Bất quá Hoa Chiêu không quan tâm, điều cô quan tâm chính là không nắm được điểm yếu của bọn họ. Như vậy có thể tránh hôm nay, nhưng không thể tránh ngày mai.

Hoa Chiêu đi xuống mở cửa.

Hoa Cường sao có thể để cho cô mở cửa? Nhanh chóng xuống đất, hai người cũng không nói tiếp.

"Là ai?" Hoa Cường đứng trong phòng hô.

"Bác cả, là cháu, Chân Ngưu." Hoa Chân Ngưu nức nở nói.

"Cha ngươi sắp c.h.ế.t rồi?" Hoa Cường hỏi.

Hoa Chân Ngưu... Ông mới sắp c.h.ế.t rồi! Ông lập tức sẽ c.h.ế.t rồi!

"Cháu thấy không tốt, bác nhanh đi gặp ông ấy một lần cuối a!"

Hoa Cường ra hiệu Hoa Chiêu đứng yên, ông nghiêng về phía sau, d.a.o phay cũng để ở sau lưng, làm Hoa Chân Ngưu không nhìn thấy được.

Sau đó, ông lấy đi thanh gỗ chắn ở cửa.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hoa Chân Ngưu như một bóng đen chắn ngang ở cửa.

Nhất thời, trong và ngoài cửa đều yên tĩnh.

Hoa Cường nắm chat con d.a.o phay sau lưng.

Hoa Chân Ngưu đứng bất động ở cửa ra vào, hơn nữa đã sớm đoán được hắn muốn làm gì, thân ảnh ấy thoạt nhìn vừa âm trầm lại khủng bố.

Hoa Chiêu cũng siết chặt cây gậy trong tay, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với kẻ muốn g.i.ế.c mình, lại đứng gần như vậy.

Những người có dã tâm năm xưa đều là bị cáo bị đã bắt. Có tâm nhưng bất lực.

Hoa Chiêu nắm chặt thanh gỗ, cảm giác lại dùng thêm chút lực, cây gậy giống như gậy bóng chày này sắp bị bẻ gẫy trong tay cô, lòng tin của cô lại lớn hơn rồi.

Cô không phải là người phụ nữ bình thường trong quá khứ kia nữa.

Hơn nữa, trong tay kia, cô còn nắm mấy hạt giống đây này.

Đến lúc đó dù không bóp c.h.ế.t hắn, cũng hù c.h.ế.t hắn!

Ngoài cửa bóng đen giật giật.

Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, dọa cho bóng người kia dừng lại.

"Chú tứ Ngưu, ngươi là tới muốn g.i.ế.c người sao?" Hoa Chiêu mềm mại mà hỏi thăm. Một chút cũng không ra sợ hãi, giống như đang hỏi, hắn có phải là tới dùng cơm không đấy.

"Chú định g.i.ế.c như thế nào?" Hoa Chiêu nghi ngờ nói: "Chú đem theo d.a.o phay hay là liềm?"

Hoa Chân Ngưu không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng.

Hoa Cường đều có chút bối rối.

Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến tại sao hắn không trực tiếp phóng hỏa, tình nguyện lừa gạt bọn họ muốn mở cửa: "Ngươi vẫn còn muốn tìm tiền a? Ngươi đoán chúng ta đem tiền giấu chỗ nào rồi hả?"

Cô cười hì hì: "Tiền là tôi đã giấu đi đấy, tôi không nói cho chú, chú có tìm đến sáng cũng không thấy?"

Hoa Chân Ngưu cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi đem tiền để ở chỗ nào rồi hả?"

Hoa Chiêu đổi câu: "Chú sao lại có tự tin có thể g.i.ế.c tôi? Chú không biết tôi mạnh như thế nào sao?"

Cái này Hoa Chân Ngưu thật sự không biết, hắn không có tự mình thử qua. Những điều nghe được đều là đồn đãi, trong nhà mấy chị dâu ngược lại đã từng nói qua Hoa Chiêu đánh người rất đau, nhưng phụ nữ đều thích nói quá nên hắn không thể nào tin.

Khí lực lớn, nhiều lắm là cùng hắn không kém bao nhiêu? Hắn đánh người cũng rất đau.

Bất quá trước đó hắn cũng xác thực không muốn cùng cô cứng đối cứng, hắn muốn đem bọn họ giải quyết trong giấc ngủ, không biết làm sao cửa lại mở không ra.

"Nói, tiền để chỗ nào rồi?" Hoa Chân Ngưu lại hỏi.

"Ông muốn tôi nói tôi sẽ phải nói sao? Ông cho rằng ông là ai?" Hoa Chiêu trong giọng nói mang theo khinh bỉ.

Câu này đã chọc giận Hoa Chân Ngưu, đương nhiên hắn cũng biết rõ đây cũng là lời nói thật, không bắt được cô ta, đánh trọng thương cô ta, cô ta sẽ không nói đấy.

Hoa Chân Ngưu từ sau eo rút ra một con đao mổ heo lớn, lao đến như một con trâu điên.

Hoa Chiêu thở phào một hơi, cô chỉ sợ hắn không mang theo hung khí đến.

Hoa Cường cũng tiến lên, nhưng Hoa Chiêu nhanh chân hơn một bước quất tới.

Hoa Chân Ngưu sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng né sang bên cạnh, rồi tiếp tục xông về phía trước.

Luận đánh nhau, hắn so với Hoa Chiêu kinh nghiệm phong phú hơn nhiều.

Nhưng nháy mắt sau đó, hắn giống như bị cái gì đó đẩy một cái, hơn nữa xông tới quá nhanh nên mất đà, hung hăng cắm mặt xuống trên mặt đất.

Hỏng rồi! Trong lòng hắn hô to.

Theo lý vị trí này hẳn là rất bằng phẳng đấy, bố cục nhà Hoa Cường hắn đều hiểu rõ! Hơn nữa đồ đạc hắn vấp trúng sao lại kiên cố như vậy! Không bị hắn đá bay, ngược lại đem chân của hắn cố định trên mặt đất!

Hoa Chiêu gậy gộc sớm đã chuẩn bị xong, đập vào phần gáy hắn. Cô không dám đánh lên đầu, sợ không khống chế được độ mạnh yếu, trực tiếp đánh c.h.ế.t thì rất phiền toái. Thuật phòng thân đơn giản cô đã học qua, đánh ở phần gáy , có thể gây chóng mặt.

Hoa Chân Ngưu quả nhiên choáng luôn, một gậy vừa ra, hắn liền mềm oặt mà nằm sấp trên mặt đất.

Hoa Cường nhanh chóng muốn bổ nhào qua đoạt đao của hắn.

"Ông nội đừng đồng vào hắn!" Hoa Chiêu hô to: "Hiện tại đừng động vào hắn!"

Hoa Cường tuy không hiểu, nhưng vẫn đứng lại.

“Cứ để hắn ta nằm ở đây, chúng ta hãy đi gọi người đến!” Hoa Chiêu nói.

Hoa Cường thắp sáng ngọn nến trong phòng, liếc nhìn tư thế của Hoa Chân Ngưu, mỉm cười.

Cháu gái của ông thật thông minh.

Hai người đều không ở lại trong phòng trông coi Hoa Chân Ngưu, đều lo lắng đối phương, nên cùng nhau đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Hoa Chiêu ngừng một chút, mở của nhà kho, ôm ra một bó củi, bỏ vào dưới mái hiên.

Chuyện Hoa Chân Ngưu chưa kịp làm, cô sẽ giúp hắn làm thật tốt a!

Hoa Cường ở bên cạnh liên tục gật đầu, ha ha cười.

Cháu gái ông rất có tiền đồ!

Ra sân nhỏ, Hoa Chiêu liền hét lên: "Có ai không! Cứu mạng ah! Giết người rồi! !"

Cô dốc sức liều mạng mà hô, âm thanh sắc nhọn chói tai, chó và ngỗng ở trong thôn cũng bị cô gọi dậy rồi…

Người đầu tiên chạy đến chính là Trương Quế Lan, bà ở gần đây, quần áo giầy cũng không kịp mặc, chân trần chạy đến, một bên chạy một bên hô: "Thế nào thế nào rồi! Ai dám động đến con gái tôi! !"

Hoa Chiêu ánh mắt thật tốt, khi nhìn thấy con d.a.o làm bếp trên tay bà, trong lòng đột nhiên ấm áp. Cuối cùng, đó vẫn là mẹ cô, thời khắc nguy hiểm vẫn có thể vì cô mà liều mạng.

"Mẹ, con không sao! Từ từ!" Hoa Chiêu hét lên.

Nghe nói cô không sao, Trương Quế Lan chân mềm nhũn ngồi xuống đất. Nhưng bà lại nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy về phía Hoa Chiêu.

Phía sau bà, Đại Vĩ Tiểu Vĩ cũng chạy tới.

Hoa Chiêu lập tức hô: "Các em mau trở về!"

Hai đứa nhỏ không nghe, tiếp tục đã chạy tới.

Hoa Chiêu trong lòng cảm động, ngẫm lại hiện tại cũng không có nguy hiểm gì, cũng không khuyên nữa.

Đại Cần kéo lấy Tiểu Cần, đứng ở cửa ra vào, muốn chạy ra lại không dám.

Bên ngoài đang tối đen đấy, nhìn không thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng chị gái nói chuyện.

"Đại Cần Tiểu Cần, các ngươi mau quay vào nhà đi! Chị không có việc gì!" Hoa Chiêu lại hét lên. Lần này giọng nói rất bình tĩnh.

Kỳ thật lúc cô hét lên g.i.ế.c người, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ, cũng không nghe thấy, không biết chuyện gì xảy ra.

Chính là mẹ cùng anh trai đều đứng lên lao ra làm hai đứa cũng bị đánh thức, bây giờ nghe chị nói trở về, Đại Cần ngoan ngoãn kéo Tiểu Cần quay trở vào, bên ngoài thật là lạnh ah, hai người cũng không có mặc quần áo đây này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-121.html.]

Mấy nhà cách gần đó cũng đến rồi.

"Thế nào rồi hả?"

"Chuyện gì vậy?"

"Phát sinh chuyện gì rồi hả?"

"Ai muốn g.i.ế.c người?"

Mọi người hỏi dồn dập, có người vác cuốc, có người vác liềm, có người xách xẻng.

Đầu xẻng ở nông thôn lưỡi sắc như dao.

Hoa Chiêu trong lòng rất cảm động, tất cả mọi người đến rồi, không phải vừa nghe nói đến có người muốn g.i.ế.c người liền tránh thật xa, thậm chí còn khoá cửa lại.

Nhà Triệu Lương Tài không gần, nhưng ông cũng nghe thấy động tĩnh, mang người chạy tới.

Trong vòng vài phút, tất cả những người có thể đến đều tập trung trước cửa nhà Hoa Chiêu.

Ánh sáng của một vài chiếc đèn pin cuối cùng cũng chiếu sáng xung quanh, mọi người có thể nhìn rõ vẻ mặt của Hoa Chiêu đang khóc mưa, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

"Cháu đang mơ màng ngủ, vừa rồi nghe thấy con ngỗng trong nhà kêu ầm ĩ, cháu liền tỉnh, sau đó nghe thấy trong sân có động tĩnh, cháu liền không dám ngủ, chỉ chốc lát sau, Hoa Chân Ngưu sẽ đem cửa nhà cháu cạy mở, bắt cháu đem tiền lấy ra, bằng không hắn sẽ g.i.ế.c hai ông cháu." Hoa Chiêu khóc lóc kể lể nói.

Mọi người cả kinh cũng không biết nói gì cho phải.

Hoa Chân Ngưu cũng dám g.i.ế.c người? Nhưng nếu như nói thôn bọn họ có ai dám g.i.ế.c người..., cũng chỉ có người một nhà Hoa Sơn rồi.

"Mày nói láo!" Hoa Sơn đứng sau đám người hét lên.

Ông ta cũng nghe thấy tiếng Hoa Chiêu kêu to rồi, nghe xong liền thở dài một hơi, không nghĩ tới lão Tứ vậy mà thất bại rồi.

Ông ta phải đến giải quyết hậu quả thật tốt.

Ngoại trừ một vài đứa trẻ, những thành viên khác của gia đình Hoa Sơn đều ở đây.

Vương Tú Phân cũng ở trong, khuôn mặt đờ đẫn và im lặng.

Hoa Sơn nói xong liền muốn xông vào sân.

Gậy gộc vẫn còn trong tay Hoa Chiêu, thoáng một cái liền đem ông ta ngăn lại. Mang theo tiếng gió mạnh yếu, làm cho Hoa Sơn nhất thời không dám cứng rắn xông vào.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Chiêu cùng ông ta dùng gậy gộc, cũng là lần đầu tiên ông ta lĩnh giáo sức mạnh của Hoa Chiêu.

Hoá ra có sức mạnh này, trách không được lão Tứ thất bại.

Triệu Lương Tài cũng mang người vây quanh người một nhà Hoa Sơn, hỏi Hoa Chiêu: "Hoa Chân Ngưu ở đâu."

"Ở trong phòng, chú đội trưởng, chú và những người khác cũng có thể vào, nhưng nhà ông ta thì không được, cháu sợ bọn họ phá hư hiện trường." Hoa Chiêu nói.

Triệu Lương Tài lập tức gọi người.

Hoa Sơn nghe không cho ông ta vào nhà, ông ta lại càng muốn vào! Lập tức vung tay lên, Nhị Ngưu Tam Ngưu cùng Thái Ngưu, còn có mấy người cháu trai trưởng thành, Long Hổ báo gì đấy, đều nhào tới.

Hoa Chiêu không chút khách khí, ai lại gần đó liền cho một gậy, mặc kệ đánh vào đâu, cam đoan một gậy làm cho người đó đau đến mức lập tức ngã xuống đất, muốn hét cũng không ra tiếng.

Những người dân làng khác cũng phản ứng lại, ra tay ngăn cản, cuốc, gậy gộc bay hết, bảy tám người đàn ông đã bị hàng chục người chặn lại trước khi họ chạy được vài bước.

Hoa Chiêu đi lên cho bọn hắn mỗi người một gậy lên đùi, Hoa Sơn cũng không ngoại lệ, cô hiện tại cũng mặc kệ cái gì trưởng bối với trưởng lão.

Mấy người con dâu nhà Hoa Sơn co lại cùng một chỗ, không có dám đi lên, Hoa Chiêu cũng không “hỏi thăm” đến bọn họ.

Bằng không thì sẽ phải nhắm vào Vương Tú Phân rồi.

Cô vẫn nhớ kỹ ân tình của Vương Tú Phân đấy.

Cô đã không cảnh giác đến mức sử dụng dị năng để giúp bản thân canh gác vào ban đêm, và cô cũng không thể làm được.

Cô ngủ là hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Nếu không có lời nhắc nhở của Vương Tú Phân, cô thực sự không biết bây giờ mình có còn sống được không, cho dù còn sống, cô có bị thương không, có bị thương con mình không, và ông nội của cô có bị thương không? Không thể chắc chắn.

Cô phải cảm ơn Vương Tú Phân.

“Bây giờ mọi người vào cùng tôi.” Hoa Chiêu nói.

Hoa hướng dương được trồng trong sân nhà Hoa Chiêu, cũng đã cao lắm rồi, cũng sắp trưởng thành rồi.

Giữa sân chỉ có một lối đi rộng hơn một mét.

Nhưng con đường giờ chỉ toàn xác những con ngỗng lớn.

“Ôi, tại sao mấy con ngỗng này lại chết!” Ai đó thốt lên.

Có người đoán ngay ra: "Chắc là hung thủ! Hắn sợ ngỗng kêu!"

"Lúc trước tôi cũng nghe thấy tiếng kếu của ngỗng nhà Hoa Chiêu."

Trong thôn ít gia đình nào nuôi ngỗng, ăn quá nhiều. Dù có nuôi đi chăng nữa thì cũng chỉ nuôi một hai con. Chỉ có nhà Hoa Chiêu nuôi một đoàn, cùng nhau gào thét, rất ầm ĩ.

"Con ngỗng kêu một hồi liền ngừng, tôi còn tưởng rằng ..." Người này sợ hãi nghĩ đến. Tưởng là chuyện bình thường, ai biết đằng sau đó che giấu động cơ g.i.ế.c người!

Mọi người đều lo lắng và nhanh chóng đến trước nhà Hoa Chiêu.

Với ánh đèn pin chiếu vào, họ nhìn rõ đám cỏ khô dưới mái hiên.

“Nhìn kìa!” Người đàn ông lập tức rọi đèn pin vào đống cỏ khô.

Mọi người cũng không phải đồ ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết chuyện gì đang xảy ra!

Đây là g.i.ế.c người, phóng hỏa!

Lúc này, sự tức giận của mọi người đã lên đến đỉnh điểm.

Trước giờ bọn họ tuy đến giúp đỡ, nhưng ít nhiều cũng có ý đến xem kịch, không phải xem kịch cũng là xem náo nhiệt, dù sao cũng là ân oán giữa Hoa Cương và nhà Hoa Sơn, không liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng tại thời điểm này, đã khác rồi.

Với sức gió lớn như vậy, một khi đã vào nhà thì ngọn lửa sẽ bùng lên khắp nơi, sau núi, núi liền núi, nhà hàng xóm, thôn bên cạnh…

Đây không phải là g.i.ế.c Hoa Chiêu, đây là muốn tàn sát cả thôn!

Mọi người chạy đến trước cửa nhà thì thấy cảnh tượng bên trong.

Hoa Chân Ngưu đang cầm một con d.a.o sắc bén trong tay, và ngã vào giữa phòng trong tư thế lao tới, như thể hắn ta bị đánh gục khi đang chuẩn bị đ.â.m ai đó.

“Nhìn con d.a.o đó, là con d.a.o g.i.ế.c lợn của Hoa Sơn.” Một người hét lên.

Gia đình Hoa Sơn trước đây có cuộc sống khá giả, mỗi năm nuôi 2, thậm chí 3 con heo.

Một số người đàn ông trong gia đình họ có thể g.i.ế.c heo, và trong thôn ai muốn g.i.ế.c heo phải mời họ đến. Vì trong thôn chỉ nhà họ có con d.a.o mổ heo.

Một con d.a.o làm bếp không thể g.i.ế.c một con heo.

“Thật đấy!” Mọi người phụ hoạ.

Hầu như mọi người đều nhận ra con d.a.o này. Dù chưa bao giờ g.i.ế.c lợn trong gia đình mình, cũng đã chứng kiến nhà người khác g.i.ế.c heo!

Triệu Lương Tài nhíu mày tiến lên, trước thử hơi thở của Hoa Chân Ngưu, còn có khí, không chết. Như vậy ông ta liền an tâm, nếu như bị Hoa Chiêu đánh chết, chuyện này thật sự không dễ nói rồi.

Sau đó ông lại bắt đầu kiểm tra túi Hoa Chân Ngưu, móc ra một ít hạt ngô đã ngâm thuốc trừ sâu còn chưa ném hết, còn móc ra một hộp diêm.

Việc này nói lên điều gì rồi hả? Cái gì cũng không cần nói! Những gì Hoa Chiêu nói đều là sự thật!

Hoa Chân Ngưu bị các phụ lão hương thân định tội ngay tại chỗ.

Nhưng dù bọn họ định tội cũng không có tác dụng.

Triệu Lương Tài hỏi Hoa Cường: "Chú, chú nói chuyện này phải làm sao bây giờ?"

Lúc này lực lượng cảnh sát quá hạn chế, xã hội cũng không ổn định lắm, ở nông thôn chỉ cần không phải là g.i.ế.c người, đốt phá, hạ độc, khiến người ta tử vong, bên trên căn bản sẽ bỏ qua.

Những chuyện như đánh nhau ẩu đả, trộm cướp, xử trí như thế nào đều là tiểu đội trưởng của đại đội định đoạt.

Theo lý chuyện của Hoa Chân Ngưu tội rất nặng, g.i.ế.c người, phóng hỏa, đầu độc hắn đều đã làm, nhưng lại, không gây c.h.ế.t người.

Việc này không được, bên trên không nhất định sẽ quản, dù có quản thì hình phạt cũng không quá nặng.

Dù sao người bị hại cũng không có chuyện gì, thậm chí có thể nói là không có người bị hại, chính hắn ngược lại bị đánh không nhẹ, hiện tại xung quanh ồn ào như vậy cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, sẽ không bị đánh c.h.ế.t đúng không?

Triệu Lương Tài tranh thủ thời gian nhờ người gọi thầy thuốc trong thôn đến.

Hoa Cường cũng biết, cục diện hiện tại, không thể đẩy Hoa Chân Ngưu vào chỗ c.h.ế.t được.

Bất quá không sao.

"Anh sáng sớm mai liền báo cho bên trên đi, xử lý hắn như thế nào, chúng ta đều nghe phía trên đấy." Hoa Cường nói ra: "Anh lúc trở lại, thuận tiện đi một chuyến đến bộ vũ trang, nói Vương Mãnh tới gặp tôi."

Triệu Lương Tài đã hiểu, đây là muốn tìm quan hệ thu thập Hoa Chân Ngưu rồi.

Có quan hệ, việc nhỏ cũng có thể hóa lớn.

"Đi, cháu đã biết." Triệu Lương Tài nói.

Thầy thuốc trong thôn đã đến, sờ lên đầu Hoa Chân Ngưu, lắc đầu: "Không có việc gì, cho hắn một chậu nước lạnh liền tỉnh, một chậu không tỉnh, lại giội thêm mấy chậu."

Mọi người lập tức tiến lên, lấy cái d.a.o mổ heo trong tay hắn, lại tìm dây thừng đem Hoa Chân Ngưu trói lại, mới xách đến trong sân hắt nước.

Không làm ướt trong nhà Hoa Chiêu!

Một chậu quả nhiên không tỉnh, Hoa Chiêu đánh có chút hung ác.

"Tôi đến!" Một người hàng xóm cạnh nhà Hoa Chiêu đi ra, hắn so người khác càng hận Hoa Chân Ngưu hơn vài phần.

Ngọn lửa kia nếu bùng lên, nhà hắn khẳng định chạy không được!

Người đàn ông lại bên chum nước múc một thùng nước, dội từ đầu đến chân Hoa Chân Ngưu.

Trời sắp có tuyết, những người có điều kiện tốt trên người đều mặc áo khoác mỏng, Hoa Chân Ngưu lập tức tỉnh vì lạnh.

Hắn mờ mịt chớp mắt một cái, liền xác định chính mình thật sự thất bại.

Nhưng vẻ mặt hắn vẫn trấn định.

Hoa Chiêu hành động rất nhanh, hắn cái gì cũng không kịp làm, chính là cái gì cũng không làm! Hắn có tội tình gì? Xem người không vừa mắt cũng là tội sao? Muốn tìm phiền toái cũng là tội sao? Dù sao chuyện cũng không thành.

"Hoa Chân Ngưu, anh g.i.ế.c người phóng hỏa, có nhận tội hay không!" Triệu Lương Tài thẩm vấn nói.

"Tôi không g.i.ế.c người, cũng không phóng hỏa." Hoa Chân Ngưu bình tĩnh nói.

"Cái d.a.o này là chuyện gì? Những đống củi kia là chuyện gì?" Triệu Lương Tài dùng d.a.o mổ heo chỉ vào đống củi dưới mái hiên.

Hoa Chân Ngưu sững sờ, nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, con nhóc c.h.ế.t tiệt kia hoá ra cũng độc ác giống hắn.

"Củi kia không phải tôi để đấy, là Hoa Chiêu tự mình chuẩn bị đấy." Hoa Chân Ngưu lớn tiếng nói.

Nhưng không ai tin, một chút cũng không tin.

Mọi người cũng biết hắn sẽ không thừa nhận, Triệu Lương Tài gật đầu: "Vậy thì không còn gì để nói nữa. Đại Tráng! Giao cho ngươi rồi." Ông ta gọi dân binh trong thôn.

Những người dân binh độ tuổi ngoài 20 bước ra, thân cường thể tráng, cười hắc hắc đi tới, đi đến đối diện với Hoa Chân Ngưu liền dừng lại, và bắt đầu một chầu quyền đ.ấ.m cước đá.

Trong thời cổ đại, tra tấn là hình thức bức cung hợp pháp, nhưng bây giờ cũng gần giống như vậy. Không nói sự thật? Đánh cho đến khi ngươi nói mới thôi!

Những người khác thấy Hoa Chân Ngưu liền tức giận, cũng đi lên đạp hai đạp.

Một nhà Hoa Sơn bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài, cách trong sân một luống hoa hướng dương, nghe âm thanh Hoa Chân Ngưu bị đánh bên trong, không có người đứng lên xông vào, Hoa Sơn cũng không cho đi.

Thứ nhất, bọn họ vừa bị đánh rất mạnh, tay chân đau nhức, không còn sức chiến đấu khi tiến vào, thứ hai là không có chỗ trống để thương lượng trong chuyện này rồi.

Giao cho bên trên thì không thành vấn đề, bên trên cũng chú ý một phần chứng cứ, xem xét hậu quả, liền giao cho thôn xử lý.

Hoa Sơn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người bên trong đánh đến mệt mỏi rồi, ông ta mới dắt con cháu vào trong sân.

"Ta khuyên các ngươi có chừng có mực, bằng không thì chỉ cần một nhà Hoa Sơn ta còn có một người còn sống, khi dễ qua chúng ta đấy, chúng ta sẽ trả lại gấp bội!" Đôi mắt tam giác của Hoa Sơn âm u mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Hoa Cường bệnh nguy kịch sống cũng không lâu nữa, Hoa Chiêu cũng sắp đến nhà chồng rồi, lúc đó ai sẽ cho các ngươi chỗ dựa!"

Trong sân yên tĩnh, lúc này lại nghĩ đến sự u ám của gia tộc Hoa Sơn năm xưa.

Ông ta nói cũng đúng. Bọn hắn không thể thấy một nhà Hoa Sơn bị Hoa Cường cùng Hoa Chiêu chèn ép, liền cũng xem thường bọn hắn rồi. Hoa Cường sắp c.h.ế.t rồi, Hoa Chiêu phải đi rồi, bộ vũ trang bộ Vương Mãnh sẽ quản việc nhà bọn hắn sao?

Hoa chiêu nhìn một nhà Hoa Sơn, cũng thấy đau đầu, đây là một khối u ác tính, không trừ không được.

Cô đối với thôn Kháo Sơn, có rất nhiều tình cảm, đây là nơi cô trọng sinh đến, ở chỗ này cô có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp để nhớ lại, cô sẽ không một đi không trở lại, về sau mỗi cách vài năm, cô còn muốn trở lại nơi này nghỉ ngơi.

Mà có người lại muốn mạng người nhà cô, sao có thể yên tâm?

Nhưng phải làm sao để loại trừ đây?

Loading...