Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:54
Lượt xem: 171
Mấy người Văn gia cũng nghĩ như vậy, bọn hắn còn nghĩ thêm nữa..., Diệp Danh rốt cuộc đã chán ghét mà muốn vứt bỏ Văn Tịnh rồi hả?
Văn Tịnh không thể sinh nha, mấy bệnh viện lớn đã xác nhận nói tất cả là vấn đề của cô, Diệp Danh không có bất cứ vấn đề gì, loại này thời điểm, anh đệ đơn ly hôn, người ngoài cũng sẽ không nói cái gì đấy.
Ai mà không muốn có con? Huống chi là người nhà Diệp gia.
Lúc này Văn Tịnh không chủ động đưa ra đề nghị ly hôn, đã để cho người ta ở sau lưng chú ý rồi!
Người Văn gia lại bắt đầu trao đổi ánh mắt.
Có người nhẹ nhàng lắc đầu, hôm nay dừng lại ở đây vậy, đừng chọc cho Diệp Danh nóng nảy, lập tức đem Văn Tịnh đuổi ra khỏi cửa.
Có người nhưng lại sốt ruột gật đầu, Diệp Danh nhất định là không chịu nổi Văn Tịnh nữa rồi, không chừng ngày nào đó muốn đuổi ra khỏi cửa! Hiện tại không thừa dịp hai người còn có quan hệ chiếm chút chỗ tốt, chờ bọn hắn ly hôn về sau còn có thể chiếm sao? Cái kia có thể chiếm cái cọng lông!
Ông Văn đồng ý với quan điểm này, ông ta cũng muốn thăm dò một chút, Văn Tịnh còn có thể dùng hay không.
"Đứa trẻ còn nhỏ, còn phải b.ú sữa mẹ, sao có thể rời xa cha mẹ?" Ông Văn nói: "Ý của ta là, để cho Văn Lượng cùng Văn Đạt tìm nhà, chuyển ra, như vậy liền vẹn toàn đôi bên rồi. Ta và mẹ con cũng có thể ngủ ngon giấc, bọn hắn cũng không cần một nhà mấy người lách vào một cái phòng."
"Muốn tìm nhà? Muốn tìm nhà loại gì? Là thuê hay mua?" Diệp Danh nói ra: "Vừa vặn con gần đây đi xem mấy căn nhà, có thể đề cử cho bọn hắn."
"Chúng ta không có nhân sâm, ở đâu ra tiền mua nổi một căn nhà?" Bà Văn ghen tị nói.
Bà ta cũng không nói muốn mượn tiền, Diệp Danh có bao nhiêu của tiền bà ta biết rất rõ, dù có mượn cũng không mua được một gian phòng. Hơn nữa, nào có ai lấy hết tiền cho cậu em vợ mua nhà? Nói ra Văn gia bọn họ đã có thể thật xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi.
Mấu chốt là, một gian phòng cũng mua không được, hai người sao mà đủ phân?
Nhân sâm kia nếu là của Diệp Danh thì tốt rồi…
Bà Văn hai mắt đột nhiên sáng lên, ông Văn chưa kịp lên tiếng đã nói ra: "Em dâu của con còn thừa không ít tiền a? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, con hỏi cô ta một chút, có thể cho chúng ta mượn dùng, cho hai em trai con cùng mua 2 phòng, nghe nói chỉ cần 3 hơn vạn là đủ rồi! Yên tâm, đến lúc đó chúng ta sẽ trả cho cô ta!"
Diệp Danh nâng chung trà uống một ngụm. Người này nếu không phải là mẹ vợ mình, anh có thể châm chọc 100 câu cho bà ta quay đầu bước đi, cũng không dám đến nhà nữa.
Tuy nhiên, anh phải gọi phụ nữ này là mẹ.
"Không được. Diệp Danh con chưa bao giờ vay tiền, không thể bị mất mặt như vậy được." Diệp Danh dứt khoát cự thuyệt.
Bà Văn bĩu môi: "Ngươi cùng Diệp Thâm là anh em ruột, có cho mượn hay không đấy, dù sao tiền kia cũng không để làm gì, ngươi là anh em ruột sử dụng thì làm sao vậy? Cũng không phải không trả hắn! Đúng rồi, ngươi thế mà là anh em ruột của hắn, ngươi còn ở trong cái phòng nhỏ này, ngươi cũng thuận tiện mua một căn nhà ah. Cô ta còn thừa 6 vạn 5 a? Đã đủ rồi."
Sự châm chọc trên mặt Diệp Danh muốn giấu cũng không được.
Ông Văn trừng mắt nhìn bà Văn, lão bà này không biết nói chuyện!
"Mẹ của con không phải có ý này, ý của mẹ con là, không phải con đi vay tiền, không cần con mở miệng, chúng ta đi, chúng ta cam đoan sẽ trả cho cô ta! Đều là thân thích, sẽ không quịt nợ đấy, chúng ta có thể viết phiếu nợ." Ông Văn nói.
Diệp Danh nói hắn ngại mất mặt, bọn hắn không chê ah! Cái này lỗ hổng cho hắn chắn, lấp, bịt, xem hắn còn thế nào nói.
Diệp Danh nói rất kiên quyết: "Không được. Số tiền kia gửi trong ngân hàng, một năm tiền lãi chính là vài ngàn, một năm tiền lương của con cũng chỉ có mấy trăm, liền tiền lãi cũng trả không nổi, các ngươi sẽ trả số tiền lãi này sao?"
Lãi suất ngân hàng hiện nay rất cao, nhất là tiền gửi có kỳ hạn gần 10%.
Người nhà họ Văn sắc mặt không tốt rồi.
Văn Đạt nói chuyện: "Đều là thân thích, như thế nào còn muốn tiền lãi? Trong mắt chỉ có tiền rồi."
"Cô ấy một năm tiền lãi chính là mấy ngàn đồng, 10 năm tiền lãi chính là mấy vạn, các người 10 năm có thể kiếm được số tiền này sao?"
Mười năm lợi nhuận mấy vạn, bọn hắn mỗi nhà chính là không ăn không uống cũng là không thể đấy, bằng không thì đã sớm tích lũy đủ tiền mua nhà rồi!
“Đột nhiên người ta mất mấy chục vạn tệ, tôi không có mặt mũi nào lớn như vậy.” Diệp Danh nói.
Ông Văn vẻ mặt không đồng ý: "Đều là người nhà, nói chuyện tiền bạc liền cảm thấy tổn thương tình cảm rồi."
Diệp Danh hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta là thân nhân, cô ấy với mọi người không phải. Có mấy vạn, tôi liền cho mọi người mượn, tiền của cô ấy, mấy người cũng không cần nhớ thương rồi."
"Lời nói sao có thể khó nghe như vậy? Ai nhớ thương tiền của cô ta rồi hả? Chúng ta là mượn!" Vợ của Văn Lượng nhịn không được nói ra.
"Anh em nhà mẹ để cô cũng có mấy người a? Nghe nói điều kiện gia đình của an hem cô cũng không tệ, tất cả mọi người cùn nhau huy động, mỗi gia mượn một chút, có lẽ liền đủ mua một căn nhà được rồi." Diệp Danh không khách khí nói.
Tôn Tuệ tức giận: "Cũng không phải nhà của tôi mua nhà, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi!" Ngay cả khi cô ta đến nhà anh em nhà mẹ đẻ mượn? Mấy anh em nhà cô ta có thể đánh c.h.ế.t cô ta!
Nếu cô ta dám mở miệng, về sau cửa nhà mẹ đẻ cũng không cần tiến vào! Đâu phải ai cũng giống như Văn Tịnh ngu như vậy?
"Cô nói đúng, cũng không phải nhà của tôi mua nhà." Diệp Danh khóe miệng câu cong lên, mấy người Văn gia cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Diệp Danh lại không buông tha Văn Đạt cùng Văn Minh, nhìn vợ của hai người nói: " Nhà mẹ đẻ của các cô cũng có em trai, cũng có em gái a?"
Vợ Văn Đạt cùng vợ Văn Minh trăm miệng một lời nói: "Họ đều là những gia đình bình thường, họ không có tiền!"
Người Văn gia cuối cùng không đạt được cái gì, hầm hừ mà bước đi.
Trước khi đi, Bà Văn còn mang theo một túi đồ ăn, đều là những đồ gọi là "Trong tủ lạnh không có cái gì".
Bà Văn vừa tiến vào nhà liền thu thập tốt cất riếng ra rồi, trong tủ lạnh tự nhiên không còn có cái gì nữa, còn lại đấy, bà ta cũng định hôm nay đều ăn hết.
Vợ chồng con gái bao nhiêu ngày cũng không đến thăm bà ta một lần, bà ta liền nhân nhượng bọn hắn, chủ động tới thăm bọn hắn, con gái cũng hiếu thuận, bà ta đến nhà ai thời điểm ra đi đều không bao giờ đi tay không.
Đương nhiên nhà ai này là chỉ hai đứa con gái.
Hai đứa con trai cùng bà ta ở một chỗ, con trai trưởng vừa mới có nhà, nhà chỉ có bốn bức tường vẫn chờ bà ta giúp đỡ đây này.
Diệp Danh sớm biết tính tình của bà ta như vậy, cũng không để ý.
Người Văn gia đi, Văn Tịnh vẫn ngồi ở ghế không động. Cô ta cái gì cũng nghe không được, nhìn không thấy rồi, trong đầu cô ta chỉ có câu nói vừa rồi của Diệp Danh "Con rất thích đứa nhỏ".
Diệp Danh đem người đưa đến dưới lầu, đưa mắt nhìn bọn hắn ra khỏi đại viện, mới quay người lên lầu.
Thấy Văn Tịnh vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên đó, ánh mắt anh tối lại, không có giống trước kia đi qua dỗ dành cô ta, mà là tự nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, em buổi chiều không đi làm sao? Cái bàn cứ để lại đây, hai ta ai tan tầm sớm thì người đó thu thập a."
Nói xong muốn rời đi, chợt nhớ tới trong túi có một bình rượu thuốc quý, không thích hợp mang đến đơn vị, liền móc từ trong túi ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Màu xanh lục lộ ra sức sống tươi mới khiến người ta muốn nếm thử.
Theo lời mẹ anh nói, anh không nhịn được lấy cốc của mình ra, rót một cốc nước lọc rồi nhỏ 2 giọt vào đó.
Nước trong cốc chuyển sang màu xanh lục.
Anh uống ly nước này như trà, và cảm thấy trên đời không có loại trà hay rượu ngon như vậy.
Văn Tịnh đã tỉnh hồn lại, nhìn hết thao tác của anh, nhất thời bỏ qua đau lòng một bên sợ hãi, hỏi: "Anh uống cái gì vậy?"
Diệp Danh nắm cái chai, nhìn nhìn cô. Không thể nói cho cô biết đây là Hoa Chiêu cho đấy, bằng không thì cô có thể đem đổ đi.
Trước kia, đổ thì rồi, cũng chỉ là một lọ rượu thuốc. Nhưng hiện tại, cảm nhận được toàn thân ấm áp, anh không nỡ rồi.
"Không có gì, mẹ có một lọ rượu thuốc, phân cho anh đấy." Anh nói. Văn Tịnh bị dị ứng cồn, không uống rượu, anh cũng không cho cô nếm thử.
"Nha." Văn Tịnh hai mắt nhìn cái chai trong tay anh, trong lòng một chút cũng không tin.
Xem cô là đồ ngốc sao? Anh là từ nhà Hoa Chiêu trở về đấy! Miêu Lan Chi có vật gì tốt, chỉ biết chờ bọn hắn cuối tuần về nhà mới đưa cho bọn hắn mang đi, sẽ không nhân tiện đến nhà ai, rồi mới đưa cho anh.
Diệp Danh cũng hiểu được lấy cớ này không thế nào tốt được, nhưng anh nói như vậy rồi, Văn Tịnh nên biết anh có ý tứ gì.
Lúc cô không để tâm vào chuyện vụn vặt cũng là người thông minh.
Diệp Danh đem cái chai cẩn thận mà cất trong tủ trong phòng ngủ, sau đó vội vàng đi làm.
Cũng không có an ủi Văn Tịnh lấy một câu.
Văn Tịnh không tin anh không nhìn ra mình thương tâm khổ sở!
Anh… Cố ý đấy... Anh thật sự không thích cô... Anh thậm chí thật sự chán ghét mà vứt bỏ cô...
Vì cái gì? Không phải là vì con sao?
Đều là vì Hoa Chiêu!
Cô đến bên tủ, lấy ra chai rượu thuốc, nhìn chằm chằm vào chai rượu, muốn đập tan thành từng mảnh!
Nhưng cô biết rằng cô không thể.
Điều đó sẽ chỉ khiến Diệp Danh càng thêm ghét cô.
......
Trong ngày hôm sau, Hoa Chiêu đến ga xe lửa với mẹ và mấy đứa em của mình. Nhà của họ chỉ cách ga xe lửa miền Tây khoảng 2 km, chỉ cách vài trạm dừng xe buýt, đi bộ cũng không xa lắm.
Chỉ bán lối vào rạp chiếu phim là không hợp lý, lối vào rạp chiếu phim chỉ đông về đêm, còn ban ngày cũng chỉ như thế.
Các cô không thể luôn đi bán vào buổi tối, trời càng ngày càng lạnh rồi.
Họ đã đi ngang qua ga xe lửa trước đó, nhưng lúc đó không ai có ý định quan sát xem xung quanh có bán gì không.
Thoạt nhìn, có khá nhiều trong góc.
Nhưng hầu hết chúng được bán để ăn, chẳng hạn như chè trứng, hạt vừng, và bánh hấp.
Nhà ga có rất nhiều người đến đợi ở đó trước một ngày để chờ tàu, bọn hắn không nỡ ở trọ, mà ở ngay tại phòng chờ cố qua một đêm, ăn uống chính là thị trường lớn rồi.
Hoa Chiêu biết rõ hiện tại những người đi ra ngoài cơ bản đều là kẻ có tiền, đợi đất nước mở cửa rồi, thoải mái đi lại rồi, thị trường có thể càng ngày càng lớn.
Cũng có một ít chuyện Trương Quế Lan nhìn không rõ đấy, nhưng hiển nhiên không phải đến ngồi xem mọi người ở bốn phía đi lại, thỉnh thoảng liền ngắm một vài người ở đằng trước, đi qua nói nhỏ nói hai câu.
Có người khoát khoát tay thẳng đi rồi, có người lại cùng những người này đi đến một nơi bí mật.
Hoa Chiêu biết rõ đây là làm “mua bán lớn".
Các loại phiếu vé, các loại vật phẩm khan hiếm, cái gì xe đạp, đồng hồ, TV, ở đây đều có người bán.
Những người đi tàu đều là cán bộ đi công tác, nhiều cán bộ đi công tác nơi khác thường muốn mang về những thứ ngon mà ở quê không mua được.
Đây đều là những khách hàng chuẩn rồi. Một người muốn mua và người kia muốn bán. Giao dịch ở đây thực sự là ngươi tốt ta tốt mọi người khỏe.
Tất nhiên, có rất nhiều kẻ lừa đảo ở đây, vì vậy phải dựa vào chính mình cảnh giác cao độ rồi.
"Không phát hiện ai bán hạt hướng dương a." Trương Quế Lan có chút thấp thỏm nói.
"Không có cũng không có sao, mẹ xem ở đây quản cũng không nghiêm, bán cái khác cũng không có việc gì, bán chút hạt hướng dương thì làm sao?" Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa những người này bình thường đều tới sơm mấy giờ để chờ xe, lúc chờ e rằng còn trò chuyện, ăn chút hạt cũng thật tốt. Càng chủ yếu chính là, những người này so với mấy người trẻ đi xem phim có tiền hơn."
"Được a, dù sao cũng nhàn rỗi, ban ngày mẹ sẽ tới đây, buổi tối lại đi rạp chiếu phim." Trương Quế Lan nói ra.
Cô chính là muốn đến xem ở đây quản có nghiêm không, không nghiêm, cô an tâm.
Khi trời đã xế chiều, công việc kinh doanh của Trương Quế Lan đã bắt đầu.
Trương Quế Lan không phải đi một mình đến đấy, bà mang theo Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần.
Hoa Chiêu cùng Tiểu Cần không đi.
Hoa Chiêu vốn lo lắng, muốn đi cùng bà vài ngày, nhưng Trương Quế Lan không cho, mấy ngày nay cô đã vất vả rồi, bà sợ Hoa Chiêu mệt mỏi.
Về phần Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần, là bọn chúng muốn đi.
Bởi vì Hoa Chiêu nói, hạt hướng dương trong nhà bọn hắn cũng có thể bán, bán 1 chén, cho bọn hắn 1 mao tiền.
Mấy đứa nhỏ thiếu chút nữa thì cao hứng điên rồi, bọn hắn rốt cuộc lại có thể kiếm tiền tiêu vặt rồi.
Cho nên hôm nay bọn hắn cũng cùng tới để học tập.
Hoa Chiêu dặn đi dặn lại, đem các phương pháp phòng lừa gạt đều nói cho bọn hắn, mới không thế nào yên lòng mà để cho bọn hắn cùng đi theo mẹ một lúc.
Hơn nữa đã nói, rạp chiếu phim bọn hắn có thể đi, nhà ga kiên quyết không thể đi, chỗ kia dễ dàng lạc mất đứa nhỏ.
Trương Quế Lan cũng rất sợ bọn nhỏ bị lạc mấy đấy, ngày đầu tiên cũng chưa cho bọn nhỏ hạt hướng dương để chúng tự bán, chỉ cho mấy đứa đi theo bên người bà học tập.
Chưa kể, có mấy đôi mắt trông mong được học tập của bọn nhỏ, lá gan của bà càng lớn hơn.
Hơn nữa, bà cũng không phải là chưa từng bán qua cái gì.
Trương Quế Lan ban ngày làm một cái túi bao tải lớn giống như những người bán hàng rong khác, treo trước người, bên trong tràn đầy hạt hướng dương, bao bên ngoài một tầng chứa đầy tờ báo đã gấp lại.
Người khác vừa nhìn đã biết rõ bà đang làm gì.
Không đợi Trương Quế Lan tự mình chào hàng, liền có một cô gái trẻ cùng một chàng trai đi tới, hỏi bà: "Hạt hướng dương này bán thế nào?"
"5, 5 mao một ly." Trương Quế Lan lần đầu tiên mở miệng, vẫn còn có chút khẩn trương. Không phải vì bán hàng mà khẩn trương, là do quá mắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-131.html.]
Đối phương cũng rất kinh ngạc: "5 mao? Bao nhiêu chén?" Hắn cho rằng cái chén của Trương Quế Lan lớn hơn so với những người khác.
Trương Quế Lan lấy ra một cái chén cùng những người bán hàng rong khác giống y như đúc, là một kiểu dáng thường thấy nhất ở cung tiêu xã.
Người trẻ tuổi hai mắt trừng lại càng lớn: "5 mao 1 chén?"
"Đi nhanh đi, chúng ta tìm người khác mua!" Cô bạn gái bên cạnh anh ta tức giận nói.
"Chị gái, hạt hướng dương của nhà em không giống với nhà người ta, đặc biệt thơm, không tin chị nếm thử một chút." Đại Cần đột nhiên nói ra.
Trên người cô bé còn có một cái túi nhỏ đựng đầy hạt dưa, được chị gái tặng trước khi rời đi, và đã đồng ý rằng hạt dưa trong này sẽ bán mà phân phát cho những ai muốn nếm thử, mỗi người một nắm nhỏ.
Cô bé không để Triệu Quế Lan lấy hạt cho người khác ăn thử, bàn tay của bà ấy rất to…
Hoa Chiêu đã chỉ cho bọn họ một ít kỹ xảo, nói ví dụ như người nào có thể cho, người nào không thể cho, hơn nữa phải nhớ kỹ, một người chỉ thử một lần, những người thích chiếm tiện nghi thì không cần phản ứng.
Đem một ít hạt hướng dương nhét vào trong tay cô gái trẻ, Đại Cần lại mỉm cười ngọt ngào, cô gái cũng không tức giận lập tức muốn đi nữa.
"Hạt hướng dương này không cần tiền a?" Cô gái niết lấy một chút hạt trong tay cẩn thận mà hỏi thăm.
"Không cần tiền, ăn thử miễn phí." Đại Cần nói ra.
Đã nói như vậy, cô gái an tâm, cầm lấy một hạt nếm nếm.
Ồ? Thật đúng là không giống với những chỗ khác!
Cô gái đứng gặm ken két một chầu, chỉ chốc lát một ít hạt hướng dương đã không còn.
Người bạn bên cạnh lúc này mới nhớ tới hỏi cô: "Ăn ngon sao?"
Cô gái nhất thời hơi ngượng ngùng, muốn nói là ngon nhưng cũng nghĩ là đắt quá, không dám nói thật với bạn trai đi hẹn hò buổi đầu tiên. Lỡ may anh ấy cảm thấy mình tiêu xài hoang phí thì làm sao bây giờ?
Người đàn ông cho rằng không ngon nên đinh đưa cô đi.
“Anh trai, anh cũng thử xem.” Đại Cần nhét vào trong tay anh ta một nắm hạt hướng dương khác.
Là miễn phí đấy, anh ta liền nếm thử nó.
Sau đó anh liền không thể đi được rồi.
5 mao tiền một chén, có chút đắt tiền, nhưng là lần đầu hẹn hò, không thể cho bạn gái lưu lại ấn tượng không tốt.
"Cho tôi 2 chén." Người thanh niên nói.
Trương Quế Lan có chút kinh hỉ, không nói hai lời, liền gói kỹ 2 bao hạt hướng dương.
Giấy bà dùng cũng là giấy báo bình thường, Hoa Chiêu không làm chiêu trò gì, cũng không vẽ hình hạt hướng dương thơm như lúc trước.
Lúc này vẫn không thích hợp để phát triển nhãn hiệu, cây to đón gió, cô cũng không muốn làm "Kẻ đần" thứ hai.
Dù sao cái cô bán không phải là nhãn hiệu mà là phẩm chất, mà chất lượng của cô thì không ai có thể vượt mặt được.
Khách hàng đầu tiên rời đi, Đại Cần bắt đầu chủ động mời chào khách hàng thứ hai.
Đã được truyền động lực, cô bé chuyên môn chọn khách hàng là một nam một nữ mà giới thiệu, hơn nữa chủ động cho người đàn ông thử ăn, ngày hôm qua lúc quan sát cô bé đã phát hiện rồi, dùng tiền đều là đàn ông.
Nhưng cũng có người từ chối, cảm thấy 5 mao tiền là quá mắc, ăn ngon cũng không mua. Có người lại không thiếu mấy mao tiền này. Chào hàng 10 người thì có thể có 5 người mua.
Đến xem phim đấy, đều là những người không thiếu mấy mao tiền.
Hạt hướng dương của Trương Quế Lan bán tương đối chậm, nhưng thời gian dần qua, suất chiếu đầu tiên chấm dứt, bà cũng bán được một nửa.
Phim trong phòng cũng kết thúc, một nhóm người đi ra.
Kết quả là, nhiều người đã đến thẳng chỗ Trương Quế Lan.
Một bao ăn xong, căn bản cảm thấy không đủ, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy ăn ngon, liền muốn tiếp tục ăn.
Thấy Trương Quế Lan còn chưa đi, bọn hắn vui c.h.ế.t mất.
"Lại đến 2 chén."
"Tôi cũng muốn 2 chén."
"Tôi muốn 4 chén.
Nhiều người nói cùng một lúc.
Mọi người vừa nhìn liền nóng nảy. Những người xung quanh đều là hướng về phía chỗ này mà đến hay sao? Mà Trương Quế Lan cũng không có nhiều nữa!
Nhao nhao bỏ tiền, tranh nhau mua.
Trương Quế Lan cuối cùng đã nhận được đai ngộ giống như những người bán hàng rong khác, bị bao vây.
Đợi vòng người tản ra, hạt hướng dương đã bán xong rồi.
Còn có người từ chỗ khác chạy tới, vốn có chút do dự muốn mua hay không, hiện tại thấy tình huống này, chỉ hận chính mình vừa rồi đi chậm rãi.
"Ngày mai bà lại đến chứ?" Có người hỏi.
"Đến, đến, 6 giờ tôi sẽ tới!" Trương Quế Lan nói.
"Vậy được, ngày mai mang nhiều hơn một chút."
"Tốt tốt." Trương Quế Lan vui rạo rực, mang theo ba đứa bé về nhà.
Bà không có quay trở lại nhà mình, đi thẳng tới nhà Hoa Chiêu, cùng cô chia sẻ tin tức này.
Hoa Chiêu rất vui khi nhìn thấy nụ cười phấn khích trên gương mặt của Trương Quế Lan mà trước đây cô chưa từng thấy.
Cuộc sống của mẹ lại tràn đầy hy vọng.
Trương Quế Lan thật sự rất vui.
Chỉ mới không lâu trước kia, bà cảm thấy đời này cứ như vậy, ở nhà họ Lưu làm trâu làm ngựa, nhìn 4 đứa bé lớn lên thành gia, đời này cũng đã trôi qua rồi.
Về sau, mẹ mang đến tin tức Hoa Chiêu kết hôn.
Sau đó, bà phát hiện Hoa Chiêu khác hoàn toàn với những gì bà nghĩ.
Sau này trở về nông thôn, bà đã có nhà riêng, 4 đứa con chưa từng thân thiết với bà cũng trở nên thân thiết.
Thời gian trôi qua giống như đang mơ.
Sau đó nhà họ Lưu lại đến gây rối.
Sau đó bà ly hôn .....
Nhiều chuyện đã xảy ra trong năm nay còn hơn 10 năm qua cộng lại.
May mắn thay, có Hoa Chiêu, vấn đề đã được giải quyết, mọi thứ lại yên bình trở lại.
Nhưng ngay sau đó, nó lại đảo lộn nghiêng trời lệch đất.
Bà đến thủ đô cùng các con, thu nhập hàng năm có thể lên tới mấy nghìn đồng! Sau khi dành dụm một vài năm, bà có thể dánh chính ngôn thuận mà mua một căn nhà, tích góp vốn liếng và để các con có cuộc sống sung túc ...
Đây là tâm nguyện lớn nhất của bà trong cuộc đời này.
“Hạt dưa hôm nay đã bán hết rồi!” Trương Quốc Vinh vui vẻ nhìn Hoa Chiêu.
"Mọi chuyện ổn chứ? Có ai tìm phiền phức không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Thuận lợi, thuận lợi!" Trương Quế Lan vuốt tóc Đại Cần: "Hôm nay may mắn mà có Đại Cần, bán được thật nhiều đều nhờ con bé đấy."
Đại Cần thẹn thùng lại đắc ý cười cười.
Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ ở bên cạnh có chút xấu hổ, bọn hắn vừa rồi biểu hiện xác thực không bằng em gái, bọn hắn có chút trương không dám mở miệng.
Trước đây, họ rất tích cực lên núi hái nấm, nhưng họ chưa bao giờ cùng mẹ đi bán nấm. Bây giờ đột nhiên phải chào hàng nên có chút xấu hổ
Đại Cần tuổi còn nhỏ, gan lớn, ngược lại không xấu hổ.
Hoa Chiêu cũng phát hiện, Đại Cần nếu dạy dỗ tốt một chút, là người có khiếu làm kinh doanh.
"Về sau nhìn thấy tiền, các em sẽ không thấy xấu hổ nữa." Hoa Chiêu cười nói với Đại Vĩ Tiểu Vĩ, sau đó lại nói với mọi người: "Chúng ta tới đếm tiền a!"
"Tốt quá! ~" mấy đứa nhỏ đều hoan hô lên.
Trương Quế Lan cũng cười, cởi một cái túi nhỏ cột chặt trên ngực, đổ ra ở trên bàn.
Tất cả đều là tiền, giá trị lớn nhất là 1 đồng đấy.
"Em đến tiền 1 đồng, em đếm 5 mao, em đếm 2 mao, em đếm 1 mao." Hoa Chiêu phân phối nhiệm vụ cho mấy đứa bé. Xem phim đều là nam nữ trẻ tuổi, ai cũng xấu hổ nếu cầm một xấp phiếu vé mua đồ.
Tiền trên mặt bàn rất nhanh đã được đếm xong, 75 đồng, một mao cũng không thiếu.
Trương Quế Lan hôm nay mang đi 15 cân hạt hướng dương.
"Nhiều như vậy ah!" Đại Cần hoảng sợ nói. Cô bé đến trường không được vài ngày, còn không có tính toán được một cân 5 đồng, 15 cân có thể bán được bao nhiêu tiền.
Nhưng Đại Vĩ trong lòng cũng đã tính trước được rồi, nhưng là cho tới bây giờ, cậu bé mới dám tin tưởng, thật sự có nhiều như vậy.
Trước kia, một tháng tiền lương của mẹ cũng chỉ hơn 20 đồng a! Đây cơ hồ là 3 tháng tiền lương của bà ấy, kết quả là bọn họ chỉ trong một đêm đã kiếm được.
"Một ngày 75, 10 ngày 750, một tháng là…." Cậu bé cũng muốn c.h.ế.t lặng rồi.
Hoa Chiêu cười nói: "Không cần tính toán như vậy, nhà chúng ta chỉ có hơn 1000 cân hạt hướng dương, em muốn bán được cả đời cũng là không thể nào đấy."
"Ai!" Bốn đứa bé lập tức bị giội cho một gáo nước lạnh, thanh tỉnh rồi.
Trương Quế Lan vẫn kích động: "Hơn 1000 cân, đó cũng là hơn 5000 đồng tiền đấy, trước đây mẹ không ăn không uống để dành 20 năm mới được chừng ấy!" Bà cảm thấy rất mãn nguyện.
"Ừ!" Đại Cần cũng kịp phản ứng: "Sang năm chúng ta còn có thể tiếp tục trồng hạt hướng dương, tiếp tục bán!"
"Chúng ta đi đâu trông hạt hướng dương? Quay trở lại thôn Kháo Sơn sao?" Đại Vĩ hỏi.
Mấy đứa nhỏ lập tức buồn rồi, bọn hắn không muốn quay trở lại thôn Kháo Sơn.
Kỳ thật ở chỗ đó rất tốt, bọn chúng ở đó mấy tháng trôi qua cũng rất vui vẻ, nhưng là, chị ở thủ đô cũng không quay về rồi, ông nội Hoa cũng ở thủ đô rồi, bọn hắn cũng thích thủ đô.
Đây là thủ đô đây này...
Bên cạnh đó, có một gia đình Hoa Sơn khủng khiếp ở trong thôn, nên chúng càng không muốn quay trở lại.
"Vấn đề này chị sẽ giải quyết." Hoa Chiêu nói ra: "Mùa xuân sang năm cam đoan cho các em trồng hạt hướng dương, trời thu tiếp tục bán."
"Vạn tuế! ~ "
"Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút!" Trương Quế Lan nhanh chóng ngăn bọn nhỏ lại: "Tại đây hàng xóm đều ở gần, bên cạnh ho khan một tiếng chúng ta đều có thể nghe thấy! Về sau ở nhà nói chuyện cũng nói nhỏ chút, chuyện ngày hôm nay, ai cũng không thể nói ra ngoài biết không? Tiền tài không thể lộ, coi chừng trộm nhớ thương!"
"Dạ!" Mấy đứa nhỏ liên tục gật đầu, đạo lý này mẹ thường xuyên dặn dò, bọn chúng đều hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan tự mình đến ga xe lửa, Hoa Chiêu và bọn nhỏ ở nhà, học bài.
Theo lý có lẽ nên lập tức đưa bọn nhỏ đến trường học đấy, Diệp gia cũng nói, trường học không cần cô quan tâm, bọn hắn sẽ an bài tốt, chính là trường tiểu học kề bên này, chất lượng dạy học còn rất tốt.
Nhưng Hoa Chiêu không để cho bọn nhỏ đi.
Nơi này chính là thủ đô, bình thường đứa trẻ sáu bảy tuổi đều học năm nhất rồi, Đại Vĩ 10 tuổi mới lên lớp 2, Tiểu Vĩ 8 tuổi miễn cưỡng có thể, Đại Cần ngược lại là vừa vặn, Tiểu Cần lại phải đi nhà trẻ.
Lập tức bước sang năm mới rồi, bọn chúng lại lớn thêm một tuổi.
Mấu chốt là Hoa Chiêu sợ bọn nhỏ theo không kịp tiến độ học tập, chút tự tịn thật vất vả mới bồi dưỡng lên lại thoáng cái bị đả kích mà không còn nữa.
Cho nên cô định mượn sách tiểu học ở đây, lại hỏi thăm một chút bọn hắn sẽ học cái gì, ở nhà dạy bổ sung một khoá trước.
Về phần chính cô, nâng cao cái bụng cũng đừng hòng chen vào bất luận trường học nào, vậy thì bại hoại phong cách trường học rồi... Dù sao cô đã có bằng trường cấp 3 trên danh nghĩa rồi, liền an tâm chờ sang năm kỳ thi Đại Học mở a.
Đến gần buổi trưa, Trương Quế Lan vui rạo rực mà trở về rồi.
Buổi sáng bà cũng mang 15 cân hạt dướng hương đi ra ngoài giống hôm qua, hiện tại cũng bán xong rồi. Tuy mất thời gian gấp đôi buổi tối.
Người mua hạt hướng dương ở nhà ga so với rạp chiếu phim ít hơn, hỏi 10 người mới có một người mua đấy, người khác đều chê đắt, bà vẫn bị mắng vài câu. Nếu không phải cho ăn thử hạt hướng dương mới có thể ngăn chặn miệng của bọn hắn, bà hiện tại không chừng còn chưa trở về ra, còn sẽ bị đánh.
Nhưng bà vẫn vui, vui hơn cả ngày hôm qua.
"Mẹ thấy bán bánh trứng cũng không tệ. Tuy lãi ít, một đồng cũng được vài mao, nhưng là góp gió thành bão, cũng là tiền." Như vậy khi hạt hướng dương được bán hết, bà vẫn có thể có thu nhập.