Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:50:21
Lượt xem: 248

Cuối năm 1977, kỳ thi đại học bị đình chỉ 10 năm lại chuẩn bị được tổ chức. Trong vài năm đầu sau khi khôi phục, kỳ thi tuyển sinh đại học không giới hạn tuổi tác, trình độ học vấn, không hạn chế kết hôn và sinh con đấy.

Không thừa dịp đúng lúc này để thay đổi xuất thân, giai cấp, vận mệnh của mình thì đợi đến bao giờ?

Đương nhiên sống lại một lần, Hoa Chiêu đối với mấy cái này đã không còn để ý rồi, cô đơn thuần là yêu thích học tập, nhân tiện muốn nâng cao giá trị bản thân, để cho chính mình cùng Diệp Thâm càng môn đăng hộ đối thêm một ít. Như vậy có thể giảm thiểu không ít mâu thuẫn gia đình.

Diệp Thâm đoán chừng sẽ không xem thường xuất thân của cô, dù sao cô là cái dạng gì anh ta đều nhìn thấy…đưa tiền sính lễ giá trên trời 2000 đồng, nói rõ anh ta đối với cô là có chút thoả mãn đấy… Về phần thoả mãn phương diện nào, cô không dám nghĩ sâu, tưởng tượng liền toàn thân nóng lên, phát nhiệt…..Ngừng! Dừng lại!

Khục khục, Diệp Thâm không ngại xuất thân của cô, nhưng gia đình của anh ta nhất định sẽ không thích một cô con dâu xuất thân nông thôn.

Vì một tương lai bớt người khua môi mua mép bên tai bọn họ, thậm chí xem thường hai đứa bé, cô phải nỗ lực.

Hoa Chiêu nói liền làm, sau khi tắm rửa xong, liền đi vào phòng Hoa Cường lục lọi một cái rương gỗ, bên trong đều là một ít sách vở cũ. Những cái này đều là lúc Hoa Cường đi trường tư thục dùng đấy, nhiều năm như vậy cũng không có vứt đi. Ông bình thường cũng không lấy ra xem, bởi vì ông cũng không phải là người học tốt, ông chỉ là tốt nghiệp tiểu học và nhận thức hầu hết chữ Hán.

Cái này lại để cho Hoa Chiêu càng có lòng tin “Học Giỏi” rồi, dù sao ông cũng không biết giỏi là không bình thường.

Ngày đầu tiên, Hoa Chiêu thể hiện năng lực học tập kinh người ra ngoài, không nói đã gặp qua là không quên được, Hoa Cường nói hai ba lần, cô liền nhớ. Đặt nền móng cho sự tiến bộ nhanh chóng trong tương lai của mình.

……

Ngày hôm sau, một mình Tiểu Triệu đến, anh ta mang cho Hoa Chiêu tiền 5 giỏ giá đỗ lần trước, đồng thời mang cho cô 500 cân đậu xanh cùng nhiệm vụ của Vương Mãnh: Ông ấy muốn giá đỗ! Giá đỗ! Vô số giá đỗ!.

Ngày hôm qua Tiểu Triệu đem giá đỗ mang về, cơm tối hôm đó bọn họ cũng ăn giá đỗ. Tất cả mọi người đều ăn đến vui vẻ, cái giá đỗ này, làm thế nào mà so với thịt còn ngon hơn vậy? Những người khác vui vẻ không quan trọng, mấu chốt là phía trên vừa vặn có người tới kiểm tra, cũng vào ăn.

“Đồ tốt như vậy sao anh có thể độc chiếm vậy?” Lãnh đạo vui đùa nói.

Người ta là “Hay nói giỡn”, nhưng Vương Mãnh không thể thật sự coi là vui đùa. Hơn nữa mấy người lãnh đạo mở đầu kiểu vui đùa này, ông một người cũng không đắc tội nổi. Nếu ông nói không có, thì thật sự là ăn mảnh rồi, điểm này một chút cũng không buồn cười.

Cho nên ông lập tức đồng ý đưa mỗi người mấy trăm cân, hơn nữa là trường kỳ cố định đấy…

Đương nhiên ông phải lấy tiền, những thứ này cũng không phải là tự nhiên mà có! Nó được thu từ một đội sản xuất khác đấy!

Ông không nói tới cá nhân.

Việc đội sản xuất tự mở xưởng sản xuất nhỏ, bán một chút sản phẩm nông sản phụ là hoàn toàn hợp lý và hợp pháp đấy. Họ cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, chỉ muốn ăn giá đỗ.

“Yên tâm, còn có thể ăn chùa của anh sao? Lúc ấy sẽ trở thành bộ dạng gì hả?”

Vương Mãnh xác thực yên tâm, thời điểm này ai dám mua đồ không trả tiền? Ông ta sẽ viết thư báo cáo nộp lên…khục khục!

“Bên trên lại nói tôi hỏi cô, cô một lần có thể ủ bao nhiêu cân đậu xanh?” Tiểu Triệu hỏi.

“1000 cân a” Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói ra.

1000 cân đậu xanh là 143 giỏ mỗi ngày, hơn nữa hầu hết cô đều làm một mình. Bằng sức của cô, miễn cưỡng có thể làm được.

Nhiều hơn nữa, cô cũng làm được…Kỳ thật cô căn bản không cần giỏ, đem đậu xanh ngâm nước, một phút đồng hồ liền trở thành giá đỗ. Đừng nói 1000 cân, 1 vạn cân cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng không được a, cô cũng phải giống người bình thường.

“Được! Ngày mai tôi liền đưa 1000 cân đậu xanh tới!” Tiểu Triệu lập tức nói: “Hơn nữa 500 cân lần này, 100 cân hôm qua lúc nào thì thu được? Khi nào được rồi thì tôi sẽ lái xe tới kéo?”

Số lượng ít, Hoa Chiêu có thể nhân lúc tàu dừng 1 phút mà chuyển lên, hơn 100 giỏ cô tất nhiên không “Vèo” được. Có người đến lấy hàng, vậy thì thật là không thể tốt hơn được.

“5 ngày sau anh đến đây đi” Cô nói.

“Được được được!” Tiểu Triệu vui vẻ nói. Nếu Hoa Chiêu bên này không có vấn đề gì, vậy anh ta về sau đều có thể ăn giá đỗ mỹ vị, tất nhiên là vui rồi.

“Anh ngày mai còn tới không?” Hoa Chiêu lại hỏi.

“Đến! Về sau tôi mỗi ngày đều tới đưa đậu xanh ah” 5 ngày sau đậu xanh có thể theo xe tới rồi, không cần anh ta chuyên môn chạy nữa.

“Vậy ngày mai lúc tới, nhớ mang cho tôi một ít giỏ, tôi cần 300 cái, mang cả nắp đấy, tiền này tôi trả.” Cần chuẩn bị hai bộ rổ để quay vòng, hơn nữa chăn bông che không nổi rồi, cô cũng không cần, chỉ cần mấy cái nắp che cho giá đỗ không gặp ánh sáng là được.

“Được!” Tiểu Triệu thống khoái mà đáp ứng.

“Còn có, anh có thể giúp tôi hỏi một chút, tôi…chồng tôi bây giờ đang ở đâu? Có thể nói địa chỉ không? Tôi muốn gửi qua bưu điện cho anh ấy một ít đồ.” Hoa Chiêu nói.

“Được!” Đây là việc nhỏ, Tiểu Triệu tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tiễn bước anh ta, Hoa Chiêu bắt đầu bận rộn.

Hoa Cương đang ngây người ở một bên, mờ mịt trong chốc lát, ông vào nhà lấy giấy bút, bắt đầu tính toán. 1000 cân đậu xanh, có thể ủ được khoảng 140 giỏ giá đỗ, 1 giỏ bán khoảng 15 đồng, 140 giỏ là được …..2100! Trừ bỏ chi phí vài trăm tệ, cũng lời được một ngàn tám trăm chín trăm. Hơn nữa là một ngày! Hoa Cường đặt m.ô.n.g ngồi trên giường gạch, hoài nghi chính mình tính toán sai rồi.

Hoa Chiêu cũng đang tính toán khoản sổ sách này, cũng có chút không dám tin tưởng. Cô biết rằng chính mình sẽ kiếm được tiền, chỉ không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy. Cô cho rằng lợi nhuận mỗi ngày sẽ có lúc hơn 1000 đồng, mấy tháng sau mới mở ra nguồn tiêu thụ.

Ah! Vương Mãnh thật là đồ đáng yêu ngoài ý muốn….

Ngày hôm sau Tiểu Triệu mang giỏ đến, cũng mang địa chỉ của Diệp Thâm. Anh cũng không phải đi tiến hành nhiệm vụ bí mật gì, mà đến một nơi nhất định để tổ chức một khoá huấn luyện đặc biệt trong vài tháng. Đó không phải là địa chỉ bí mật trong nội bộ, cũng có thể chuyển thông tin bình thường.

Hoa Chiêu lại trở nên bận rộn, Diệp Thâm đưa cho cô nhiều đại lễ như vậy, chính là hai đứa nỏ cùng bàn tay vàng đấy….Cô dù sao cũng phải đáp lễ chút gì đó. Hơn nữa Hoa Cường nói đúng, giữa người với người luôn phải liên hệ tình cảm, đặc biệt là cô đúng thời điểm “không tiện gặp người” nhất, cùng Diệp Thâm trao đổi thư từ xa, là lựa chọn tốt nhất. Bước đầu tiên để cho Diệp Thâm yêu thích, đương nhiên là để cho hắn phát hiện những điểm tốt của cô.

Cô tốt! Anh ta giống như đã phát hiện một điểm….Ngừng!

Lần này là từ trù nghệ ra tay a!.

Hoa Chiêu nhờ Vương Mãnh mua được 20 cân thịt bò, cùng mấy cân đậu tương cả vỏ.

Lúc này thịt bò không dễ kiếm, bò vẫn là sức lao động chủ yếu, không cho phép tuỳ tiện g.i.ế.c mổ, muốn g.i.ế.c bò, phải là bò già, không thể sống nữa, sau đó đội sản xuất viết báo cáo xin, cấp trên đồng ý mới có thể giết.

Cô bận việc cả buổi, làm được hai bình tương thịt bò cay. Bởi vì làm quá nhiều, phải luộc thời gian lâu, nên cả thôn đều phảng phất hương thơm của tương thịt bò. Đặc biệt là cây ớt Hoa Chiêu gây trồng nên, mùi thơm kia cực kỳ mê người, còn thật lâu không tiêu tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-15.html.]

Ngày hôm nay, mọi người trong thôn đã lấy mùi hương này ăn với cơm. Ngược lại cũng không có ai đến thăm, đến xem, hoặc là muốn một chén. Hoa Chiêu trước kia là một người có tinh thần bảo vệ đồ ăn…Huống chi Hoa Chiêu hiện tại, một nhà Hoa Sơn cũng có thể chế ngự rồi, những người khác đơn giản không giám đến nhà rồi.

“Mày! Đi nhìn xem Hoa Chiêu đang làm cái gì? Lấy một ít trở về.” Hoa Sơn sai sử Hoa Tiểu Ngọc.

Hoa Tiểu Ngọc lắp bắp không muốn động, cô cảm giác Hoa Chiêu không ngốc giống trước kia, không dễ lừa gạt. Nhưng ông nội ánh mắt như chó săn nhìn chằm chằm vào cô, cô lại càng không dám bất động. Hoa Tiểu Ngọc cầm chén, đi qua nhà Hoa Chiêu.

Đi vào sân nhỏ, mùi thơm kia càng đậm rồi, vừa ngửi thấy mùi thơm, Hoa Tiểu Ngọc liền chảy nước miếng. Cô ta không còn sợ nữa, vì được ăn cái này, bị đánh cũng đáng!.

“Chị Tiểu Hoa” Hoa Tiểu Ngọc đứng gần hàng rào, đáng thương mà hô.

Hoa Chiêu đang ăn mỳ trộn tương thịt bò. Cô chẳng những nhờ Vương Mãnh mang thịt bò, mà còn gạo và mì. Vấn đề cơm ăn, áo mặc nhà cô đã chính thức được giải quyết.

Trông thấy Hoa Tiểu Ngọc, Hoa Chiêu lập tức để đũa xuống, đi nhanh tới bên cạnh hàng rào, nắm lấy đem cô ta đẩy ra thật xa. Nếu không phải Hoa Tiểu Ngọc đã có chuẩn bị, sớm đã té ngã.

“Đã nói cô đừng tới nhà tôi! Ngoài cửa cũng đừng tới! Đem lời của tôi thành gió thoảng bên tai sao?” Hoa Chiêu hùng hổ nói.

“Chị Tiêu Hoa…” Hoa Tiểu Ngọc đứng ra thật xa, thút tha thút thít khóc ròng, nói: “e, đói…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Một cô gái gầy yếu, bưng một cái chén không, nước mắt lưng tròng đáng thương mà nói như vậy, một dạng như vậy, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.

Hoa Chiêu nhưng lại nở nụ cười: “Đừng diễn kịch! Cô không có cha hay không có mẹ? Nhà của cô thiếu cô một chén cơm? Cô đói? Cô nếu đói thì toàn bộ thôn không có mấy người được ăn no rồi?”

Nhà Hoa Sơn dương thịnh âm suy, con gái thiếu, lương thực nhiều, cho nên bọn họ mỗi món ăn lương cơm đều được phân giống con trai. Hơn nữa Hoa Tiểu Ngọc khôn vặt, có thể ở trong nhà tìm được những thứ mà người khác không biết để ăn. Có thể là một chút dưa, một củ khoai tây, thậm chí là một quả trứng gà.

Hoa Tiểu Ngọc tiếp tục khóc, bất quá lần này đổi lý do: “Là ông nội nói em tới đây, nói nếu không lấy chút gì về, ông ấy sẽ đánh c.h.ế.t em….”

“Cô yên tâm, ông ta đánh c.h.ế.t cô, tôi khẳng định báo thù cho cô, lại để cho ông ta xuống dưới đó chôn cùng cô” Hoa Chiêu nói ra.

Hoa Tiểu Ngọc….

“Chị Tiểu Hoa, chị làm nhiều như vậy có thể cho em một ít, để em có thể trở về báo cáo kết quả….” Cô ta nhìn phải nhìn trái, nỏ giọng nói ra: “Em có thể lấy trứng gà đổi với chị.”

Hoa Chiêu cười cười, lập tức hô lớn: “Cái gì? Cô muốn trộm trứng trongg nhà đổi cùng tôi? Tôi càng không dám đổi cho cô! Đến lúc đó ông nội cô lại đến trước cửa nhà tôi đòi trứng gà.”

Hoa Tiểu Ngọc xanh mặt thật sự, nếu để cho người trong nhà biết cô có tâm tư trộm trứng gà, thì cô xong chắc. Cô ta cầm lấy chén, chạy nhanh như một làn khói. Đi qua ngã rẽ cô ta oán hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Chiêu. Lớn lên béo như heo, chỉ liếc mắt thôi cũng làm người ta muốn ói, cái người kia bị mù à?

Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô ta. Hoa Tiểu Ngọc bị doạ, giật mình một cái, lập tức chạy đi. Về đến nhà lại bị đánh vài cái.

“Tại sao lại vô dụng như vậy?”

“Không phải cùng Hoa Chiêu qua lại rất tốt sao?”

“Mày đắc tội gì nó vậy?”

“Mặc kệ mày dùng biện pháp gì? Phải đem cô ta dỗ dành cho tốt!”

Người trong nhà bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận cùng mắng chửi. Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu, ôm mặt khóc, trong lòng nhưng lại hận đến chết. Đều tại các người đán chủ ý lên nhà của họ, nên mới đắc tội bọn họ! Hiện tại lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu cô! Nhưng cô ta ngoại trừ khóc cũng không dám là gì.

………

Vài ngày sau, Tiểu Triệu lại lái xe đến, dưới ánh mắt tò mò của nguòi dân trong thôn, từ trong nhà Hoa Chiêu khiêng đi rất nhiều giỏ.

Lần này rốt cục có người nhịn không được , tò mò hỏi: “Tiểu Hoa nhi a! Bên trong giỏ đựng gì vậy?” Thím Mã hỏi thăm.

“Là giá đỗ!” Hoa Chiêu lớn tiếng nói: “Hôm đó cháu và ông nội đi thăm chiếu hữu. Đông đội cũ của ông nội nghe nói cháu co thể ủ giá, vừa hay bọn họ cũng cần, liền uỷ thác cháu hỗ trợ bọn họ ủ giá!”

Là hỗ trợ a…Không phải bán. Nếu để cho những người này biết rõ lợi nhuận một ngày hơn 1000 đồng, cô sẽ không thể sống cuộc sống yên bình rồi.

Ah! Nguyên lại là như vậy ah! Những người xung quanh giật mình. Thím Mã do do dự dự còn muốn hỏi, cũng không biết có nên hỏi hay không.

“Không được trả tiền” Hoa Chiêu chủ động nói ra: “Cháu chính là hỗ trợ, làm sao có thể lấy tiền. Bất quá ông chú kia không nỡ để cháu hỗ trợ không công, mỗi lần liền cho cháu mấy cân đậu xanh coi như cảm tạ.”

“Như vậy ah!” Thím Mã tin, Những người khác cũng tin. Bọn họ biết Hoa Chiêu đang giúp ai làm việc, hỗ trợ nhà nước, đó là vinh dự, sao có thể đòi tiền?

Bọn họ cho rằng cùng lắm người ta sẽ nói chuyện với đại đội, cho cô tính toán điểm công. Bất quá không có công điểm, lại cho mấy cân đậu xanh, cũng được, một cân đậu xanh mấy mao tiền đây này! Ủ được giá đỗ, cũng được vài đồng tiền đấy! Không ít!.

Mọi người nhìn trong giỏ thấy giá đỗ trắng trắng mềm mềm, rốt cục tin là Hoa Chiêu có thể ủ giá đỗ. Thím Mã lại nói chuyện, vẫn là muốn nói lại thôi, cuối cùng bà thấy tính tình của Hoa Chiêu kì thật không tệ, liền mở miệng nói: “Tiểu Hoa nhi a, cháu có thể dạy thím cách làm giá đỗ không?” Một cân đậu xanh ủ thành mấy cân giá đỗ, không bán, để chính nhà mình ăn cũng rất tốt, đặc biệt hiện tại là thời kỳ giáp vụ (*Dễ gây đói kém).

Hoa Chiêu lần này cũng có chút do dự, không phải cô không muốn dạy, mà căn bản cô dạy không được. Cô đem biện pháp một chút cũng không giấu dạy cho người khác, họ cũng không thể ủ ra loại giá đỗ này, ngược lại còn nói cô che giấu bí quyết, nỗ lực của cô cũng không lấy được lòng người. Nhưng không đáp ứng lại không được, như vậy chính là trực tiếp che giấu rồi.

“Thím, cháu không thể dạy cho thím, vì không biết dạy như thế nào.” Không đợi thím Mã trở mặt, Hoa Chiêu tiếp tục nói: “Nếu không cứ như vậy, lúc cháu làm giá đỗ, thím ở bên cạnh nhìn xem, cái gì không hiểu liền hỏi, cháu nhất định nói cho thím biết.”.

“Ai! Được được!” Thím Mã càng cao hứng, như vậy so với nói miệng còn tốt hơn, bà còn sợ chính mình nghe không hiểu đây này. Bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hoa Chiêu không muốn dạy không công, muốn tìm người hỗ trợ làm cho cô vài ngày. Nha đầu béo này! Còn rất khôn!.

Những người khác nghe được, lập tức bảy tám cô con dâu trong thôn muốn đến học ủ giá đỗ.

“Đi! Đều đến đây đi.” Hoa Chiêu cũng không cự tuyệt ai. Sân nhỏ nhà Hoa Chiêu lập tức náo nhiệt lên.

Cái nhà kho vốn thô sơ, vài ngày trước đã được Tiểu Triệu dẫn người đến tu chỉnh qua, diện tích lớn hơn gấp năm sáu lần, rông rãi, sạch sẽ. Bên trong nhà kho, từng dãy giỏ giá đỗ sắp xếp chỉnh tề, vừa nhìn đã thấy phi thường rung động. Hoa Chiêu hiện tại đã thông qua Tiểu Triệu chuyển đến 750 cái giỏ đan, mỗi ngày ra 150 giỏ, 5 ngày một vòng, vừa vặn đủ. Trước kia vì thiếu không gian, nên cứ 2 ngày cô lấy ra 300 giỏ lừa gạt một chút, hiện tại đã đủ chỗ, cũng không cần mạo hiểm rồi.

“Ôi trời ơi…..Những cái này đều là một mình cháu làm?” Thím Mã kinh ngạc lên tiếng. Nhìn những dãy giỏ đếm không hết, chỉ việc di chuyển nó bà một mình cũng không làm được ah!.

“Ông nội của cháu thỉnh thoảng sẽ giúp một chút.” Hoa Chiêu nói ra. Nhưng là Hoa Cường năng lực có hạn, ông chỉ là lúc Hoa Chiêu xả nước sẽ che che mấy cái nắp lên.

“Đến đây đi, chúng ta bắt đầu” Hoa Chiêu nói ra. Cô cũng không chỉ làm việc mà không nói chuyện như trước đây, có người hỏi, cô sẽ nói lại rất kỹ càng, mỗi bước, làm như thế nào, tại sao phải làm như vậy, cái gì tuyệt đối không được làm, cô đều nói. Hơn nữa lại nói rất đơn giản, dễ hiểu, chỉ cần không phải là kẻ đần, đảm bảo sẽ học được.

Bảy tám chị dâu lập tức thay đổi cách nhìn mới về Hoa Chiêu, ai nói Hoa Chiêu chúng ta hung dữ? Hoa Chiêu là người nhiệt tâm nhất toàn thôn chúng ta!

Hoa Chiêu chân tay nhanh nhẹn, ngâm những mẻ đậu cho hôm nay, sau đó đi xả nước cho mấy mẻ đậu trước. Kỳ thật ủ giá đỗ rất đơn giản, chỉ cần ngâm đậu, cho ra giỏ, xả nước mỗi ngày, sau đó đợi đến khi ăn được là tốt rồi. Chỉ là cái việc xả nước này cũng rất tốn thể lực, giỏ lớn, không phải chỉ xả một gáo nước là được, mỗi hạt đậu đều nhất định phải được xả nước mỗi ngày. Hơn nữa 750 giỏ. Về sau bảy tám người phụ nữ trong thôn hỗ trợ xối nước, cuối cùng mọi người đều mỏi đến nỗi không nhấc nổi tay lên. Đây quả thực không phải là công việc của người mà! Lại nhìn Hoa Chiêu tự mình dễ dàng xả mấy trăm thùng, giống như vẫn còn sức để xả thêm mấy trăm giỏ nữa.

Tất cả mọi người đối với cô thay đổi cách nhìn, Hoa Chiêu đâu phải lười? Đây là người giỏi nhất thôn đấy!

Loading...