Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:17
Lượt xem: 166
Diệp Thành mặt đã đỏ thẫm, lôi kéo Chu Lệ Hoa muốn đi.
Chu Lệ Hoa tính tình lại lên đây, cứng cổ nói: "Đây là nhà tổ của Diệp gia, dựa vào cái gì mà cô ta có thể ở chúng ta lại không thể ở? Cha, cha cũng quá bất công rồi! Chỗ tốt gì đều bị một nhà anh cả có được, chúng con lại ngay cả một bát canh cũng không có! Có người làm cha nào như vậy sao?"
"Tôi là cha cô! Không phải cô là cha tôi! Tôi làm cha như thế nào, không cần cô đến dạy!" Diệp Chấn Quốc quát: "Mau cút!"
Chu Lệ Hoa vò đã mẻ lại sứt rồi, dắt cổ hô: "Viện này sống c.h.ế.t không để cho chúng ta ở, có phải là có bí mật gì sợ chúng ta biết rõ à?"
Trong phòng yên tĩnh, Diệp Chấn Quốc nhất thời không có hét bà ta nữa.
Chu Lệ Hoa càng dũng cảm hơn rồi, bà ta đã đoán đúng? Bà ta đã nói! Lúc trước Hạ gia tìm người đến đào, không có lửa thì làm sao có khói! Cũng đúng, mẹ chồng năm đó là một gia đình nhà tư bản lớn, không có một chút của cải gì thì sao lại gọi là nhà tư bản?
Hơn nữa bà ta còn nhớ rõ, lúc trước cái đêm mưa kia, bọn họ là biến tướng thừa nhận đấy.
"Tốt, có thứ tốt cũng chỉ có một nhà anh cả được phân, chúng ta đến cọng lông cũng không nhìn thấy! Diệp Thành đến cùng có phải là con ruột của ông không?"
Lời này làm Diệp Chấn Quốc tức giận đến ngã ngửa.
Diệp Danh nhanh chóng chạy tới đở lấy ông.
"Ông nội, đừng nóng giận, cùng loại người không có đầu óc này chấp nhặt không đáng, ông phải bảo trọng chính mình, còn phải nhìn Vân Phi cùng Thúy Vi lớn lên, bảo vệ bọn chúng đây này."
Chu Lệ Hoa cũng không đi so đo Diệp Danh nói bà ta không có đầu óc, mà là giống như bắt được tay cầm hét lên: "Nhìn xem, lúc nào cũng nghĩ đến một nhà anh cả, hai đứa con trai khác đều là nhặt được đấy, thân cháu trai kết hôn muốn mượn một chỗ cũng không cho, so với người ngoài còn không bằng!"
"Thím ba." Diệp Thâm đứng lên.
Chu Lệ Hoa nhìn anh, khí thế liền dừng lại.
Bà ta kỳ thật rất ít cùng đứa cháu trai này nói chuyện, khi còn bé hắn đã rất lạnh lùng đấy, không thích để ý đến người khác, nhưng ăn nói và cư xử rất tốt, đặc biệt là rất có ý kiến.
Trưởng thành thì càng lạnh hơn, khí thế cũng càng mạnh, bà ta đến cùng hắn nói chuyện phiếm cũng mở không nổi miệng, hắn nhìn so với cha mình càng đáng sợ hơn.
"Làm sao vậy?" Bị Diệp Thâm nhìn chằm chằm vào, Chu Lệ Hoa không tự giác mà lui một bước, hỏi.
"Thím nếu thầm nghĩ mượn một chỗ để kết hôn, chỗ của ông nội có thể cho thím mượn, so với ở đây càng khí phái càng thể diện, thím đồng ý không?" Diệp Thâm hỏi. Thanh âm bình tĩnh, một điểm cũng không thấy tức giận.
Diệp Thư lại ngồi trên ghế sô pha rụt rụt, đây là ông nội từ nhỏ dạy bọn họ đấy, là càng tức giận càng phải tỉnh táo, anh cả và em trai học được rất tốt, chỉ có cô sống c.h.ế.t không học được.
Chu Lệ Hoa đã lợn c.h.ế.t không sợ nước nóng: "Tôi không đồng ý, tôi muốn cái hậu viện kia, không, là mượn! Tôi trả tiền thuê nhà!"
Nếu nói muốn căn nhà kia..., xác thực có chút quá mức, cũng không thể nào nói nổi, nếu như là nhà của Diệp gia còn may, nhưng là đó là Hoa Chiêu dùng tiền mua được, cái này bà ta biết rõ.
"Tôi đây cũng nói cho thím biết, không mượn." Diệp Thâm nói ra: "Đó là nhà của vợ tôi, cũng là của tôi, tôi bây giờ nói , mặc kệ người phương nào đều không mượn, người ở chỗ đó chỉ có thể là ông nội của Hoa Chiêu cùng con của chúng tôi."
Anh không muốn để Hoa Chiêu lại cùng loại người này nói tới nói lui nữa, tức giận không nói, thắng thua đối với thanh danh của cô đều không tốt.
"Ông nhìn xem cháu trai ông đi!" Chu Lệ Hoa nắm lấy Diệp Thành khóc lóc kể lể: "Diệp Hưng cũng không phải người ngoài, hắn cũng không ở không, cũng không ở đây luôn, đợi thời tiết ấm áp liền dọn đi rồi, như vậy hắn cũng không đồng ý, hắn cũng không đem chúng ta là người nhà ah!"
Diệp Thành vẻ mặt đắng chát.
"Thím không cần ở đây châm ngòi ly gián." Diệp Thâm nói ra: "Rốt cuộc là định ở luôn hay chỉ ở mấy ngày, thím cũng tự mình biết, bằng không thì vì cái gì mà chỗ của ông nội lại không mượn, cứ nhất định phải chạy đến đây? Thím ba, những năm này thím thay đổi thật nhiều, sao lại nhìn nghèo hèn đến bộ dạng này rồi?"
Sắc mặt Chu Lệ Hoa lại trở nên xấu xí rồi.
Diệp Thâm lại nói với Diệp Thành: "Chú ba, tố chất mà con dâu Diệp gia nên có tố chất chú đều đã quên sao? Hiện tại thím ấy đã ở bên bờ nguy hiểm, không, thím ấy đã bắt đầu nhìn trúng tiền tài vật chất, thu tiền trà nước của người khác rồi, việc này chú vậy mà còn có thể nuông chiều, cháu thật sự quá thất vọng rồi."
Mỗi một câu đều làm cho Diệp Thành sượng mặt.
Ông ta vậy mà lại để cho một tiểu bối thất vọng rồi?
Bất quá hắn nói đúng, Lệ Hoa những năm này thay đổi thật nhiều.
Nhưng đều là vì ông ta không có năng lực… Con cái lại lớn, nên thành gia lập nghiệp rồi, bà ấy liền nóng nảy.
"Nhanh cút! Ai nói phòng ốc của tôi phải cho bọn chúng mượn làm phòng cưới rồi hả? Nghĩ khá lắm!" Diệp Chấn Quốc nói với Diệp Danh: "Cháu đi thuê cho bọn hắn một phòng, muốn hay không muốn, kết hay không kết cũng mặc kệ, tôi đã quản con trai con gái kết hôn, bây giờ còn phải quản cháu? Bọn hắn không có cha không có mẹ sao?"
Lời này ngoan độc.
Chu Lệ Hoa cũng muốn tức chết, gần sang năm mới còn rủa bà ta chết?
Hoa Chiêu lại muốn vỗ tay cho ông nội.
Diệp Chấn Quốc lại còn chưa nói xong: "Hôn sự của Diệp Danh tôi quan tâm sao? Hôn sự của Diệp Thâm đến chén rượu mừng tôi cũng không có uống! Hiện tại cùng tôi chơi cái trò này, các người lấy đâu ra mặt mũi vậy? Mau cút!"
Diệp Chấn Quốc đem một chén trà nện ở trên người Diệp Thành, ông ta thực sự xấu ổ khi đứng ở đây, dùng lực lôi kéo Chu Lệ Hoa còn muốn cãi nhau đi ra ngoài rồi.
Cha nói cũng đúng, hộn sự của cháu trai ông ấy thật sự chưa từng tâm, chỉ là cho mỗi người cháu dâu một cái lễ gặp mặt.
Chính là một nhà ông, cũng chưa uống đến một ly rượu mừng của Diệp Thâm.
Bọn hắn lại trở về lại muốn cha xử lý mọi việc, xác thực không phải là qui củ của Diệp gia.
Diệp Danh khuyên can mãi, đem Diệp Chấn Quốc trấn an, đưa ông ấy trở lại hậu viện nghỉ ngơi.
Diệp Chấn Quốc cả đời đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, chuyện ngày hôm nay ông cũng không phải thật sự tức giận, người khác rối rắm ông tức giận cái gì?
Ông là thương tâm.
Đứa con trai mà ông luôn yêu thương nhất lại không hiểu khổ tâm của ông, phát triển lệch lạc, cũng sắp bị phế đi rồi, ông có thể không thương tâm sao, rốt cuộc cũng là đứa con được thiên vị.
"Để cho bọn họ đều trở về đi, đặt ở dưới mũi, mới yên tâm được." Diệp Chấn Quốc thở dài nói với Diệp Danh.
"Tốt, cháu đã biết." Diệp Danh cũng là nghĩ như vậy.
Nhìn Chu Lệ Hoa hiện tại một bộ dạng thấy tiền sáng mắt, tương lai không biết sẽ phát sinh chuyện gì, hơn nữa chú ba hiển nhiên là quản không nổi bà ta, thậm chí không muốn quản, vậy thì thật là đáng sợ.
Phải đem người gọi về ra, đặt ở trước mắt coi chừng.
Thấy cháu trai hiểu mình, không có cảm thấy ông lại thiên vị một nhà Diệp Thành, Diệp Chấn Quốc rốt cuộc nở nụ cười.
Trấn an tốt ông nội, Diệp Danh lại đi giáo dục Hoa Chiêu: "Nhìn xem, đều là căn nhà lớn gây họa, ngươi còn muốn mua, trung thực trong chốc lát a!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu sờ sờ cái mũi, xác thực, nếu cô nghèo khó, hiện tại người một nhà ở trong một túp lều 10 mét vuông, Chu Lệ Hoa không chừng sẽ hòa ái dễ gần mà đối với cô hỏi han ân cần, thậm chí còn cho cô đồ đạc.
Nhưng là cô có thể vì cái nhìn của người khác mà đi ở trong một túp lều sao?
"Đây không phải là căn nhà sai, đây là người sai, là bà ta lòng tham, không thể trách em~?" Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh gật gật đầu: "Ngươi nói đúng, nhưng là trên đời này rất nhiều người có lòng tham, mặc kệ người phương nào đều có lòng tham, ngươi đừng đem mình biến thành miếng thịt mỡ, lại để cho người người ngấp nghé."
"Vậy cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn ah…Bất quá em đã biết, phòng ở trước mắt sẽ không mua." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh thở dài, chỉ là "Trước mắt" không mua.
"Quản vợ mình cho tốt, đây cũng là người thấy tiền sáng mắt đấy!" Diệp Danh nói với Diệp Thâm.
Bất quá thấy tiền sáng mắt không phải là sai, quân tử yêu tài lấy chi có đạo, chỉ cần là quang minh chính đại có được tiền, có thể thích.
Anh còn thích quan to nhiều lộc đây này, anh cũng không cảm thấy mình sai, bởi vì anh cũng sẽ đường đường chính chính mà cướp lấy.
Diệp Thâm cười cười, anh tự nhiên cũng biết vợ của mình là người như thế nào.
Anh lôi kéo Hoa Chiêu trở về phòng rồi.
Hôm nay là một ngày quan trọng, đừng để một số người và việc không quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng.
Hai đứa nhỏ hôm nay đầy tháng rồi, Hoa Chiêu cũng hết ở cữ rồi, hơn nữa trên người cô sạch sẽ đã nhiều ngày, trước khi ăn cơm anh còn vụng trộm hỏi qua cô cô, nói là có thể rồi…
Ăn thịt ăn thịt! Anh muốn ăn thịt! Cái gì cũng không thể chậm trễ anh ăn thịt!
Sau bữa tiệc đầy tháng, trong nhà xem như thanh tịnh.
Diệp Chấn Quốc không ở lại nhà Hoa Chiêu nữa rồi, ông ở chỗ này, mấy đứa con trai, con gái cũng sẽ thường đến, trước kia thì không sao, nhưng là sau khi phát hiện tâm tư của Chu Lệ Hoa, Diệp Chấn Quốc không thể để cho bọn họ tới làm phiền Hoa Chiêu nữa.
Sẽ đem Hoa Chiêu chọc giận không xuống sữa lại đói hai đứa chắt của ông thì làm sao bây giờ?
Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi cũng quay trở lại nhà mình, mỗi năm, một ít quan hệ nên qua lại, cũng không thể để cho bọn họ tới chỗ này đi đi lại lại, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết sẽ bàn tán lung tung.
Mấy người con cháu của Diệp gia cũng có vòng tròn giao tiếp của chính mình, bọn hắn khi còn bé đều là lớn lên ở thủ đô đấy, bây giờ mỗi năm mới về một lần, phải đi một vòng.
Mà ngay cả Diệp Thâm cũng bị Diệp Danh kéo ra ngoài hai lần.
Diệp Thư tới tìm Hoa Chiêu đi dạo phố.
"Em không muốn đi, bên ngoài quá lạnh rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa em còn phải ở nhà trông con đây này."
"Em vừa cho bọn nhóc ăn xong, vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa mới cần tiếp tục cho chúng ăn, hai ta đi nhanh về nhanh, không đến một giờ." Diệp Thư khuyên nhủ cô: "Gần sang năm mới, dù sao cũng phải mua một bộ quần áo mới, giày da mới!"
Hoa Chiêu có chút động tâm rồi, quần áo cô có thể chính mình làm, giày da lại không thể, lễ mừng năm mới chắc chắn phải đến nhà cha mẹ chồng bên kia, đến lúc đó trong nhà có khách nhân, cô đi một đôi giày cũ không tốt lắm.
Tuy nhiên hiện tại còn chú ý tết kiệm, đơn giản, nhưng người trẻ tuổi đã không như vậy nữa, bản thân lại là xuất thân nông thôn, ăn mặc lại keo kiệt, sẽ làm cho người ta chê cười.
Trong tay có 10 vạn còn không nỡ mua đôi giày mới, thật sự là không lên nổi mặt bàn ~
Hoặc là sẽ nói, tiền của cô đều bị Diệp gia cắt xén rồi hả? Đến đôi giày mới cũng không để cho cô mua?
"Được rồi, vậy thì nhanh đi rồi trở về." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư vô cùng cao hứng mà đạp xe đạp mang theo Hoa Chiêu đến cửa hàng.
Người người tấp nập, cảm giác giống như những ngày lễ tết ở đời sau vậy.
Hoa Chiêu thoáng cái liền chùn bước rồi, cô sợ bị xô đẩy.
Diệp Thư lại hào hứng bừng bừng, một năm cũng chỉ có lúc này là náo nhiệt nhất, thật sự rất sôi động đấy.
"Hoặc là đổi chỗ khác, hoặc là về nhà ah." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư nhìn bộ dạng Hoa Chiêu, lúc cô mang thai bụng lớn nhưng không bị sổ ra, sinh xong một tháng liền khôi phục giống như người bình thường, xinh đẹp lại tinh xảo, ăn mặc áo bông dày dặn cũng có thể nhìn ra dáng người thật tốt, đứng trong đám người lại như bừng sáng lên.
Đã có thật nhiều người bắt đầu chú ý đến cô, có một số ánh mắt xác thực không có ý tốt.
"Được rồi, chúng ta đi cửa hàng Hoa kiều a." Diệp Thư nói ra, ở đó không có mấy người.
Hai người lui ra ngoài, trong đám người lập tức có người thất vọng.
Nhưng lại có một người đuổi tới.
"Chờ một chút!" Triệu Đại Ni hô.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư quay đầu lại, nhận ra bà ta là mẹ của Từ Mai.
Bà ấy vẫn hốc hác và già như lần trước gặp, thậm chí còn hốc hác hơn.
Hoa Chiêu thở dài, xem ra Từ Mai lúc trước khư khư cố chấp, cũng không giống như những gì cô đoán, là muốn cho người trong nhà xoay người.
"Thím Triệu có chuyện gì vậy?" Diệp Thư hỏi.
Cùng Từ Mai không còn kết thù rồi, cô nhìn Triệu Đại Ni cũng thuận mắt hơn rồi.
"Tôi nghe tiểu Mai nói, lúc con bé ở bệnh viện cô từng qua thăm con bé?" Triệu Đại Ni nói với Diệp Thư.
"Vâng." Diệp Thư nói ra.
Biết rõ cảnh ngộ của Từ Mai, Hoa Chiêu trong tháng cũng làm thêm một chút món ăn, Diệp Thư sẽ đưa đi cho Từ Mai.
Từ Mai cũng không có khách khí, đều ăn hết, còn khen Trương Quế Lan tay nghề tốt.
Bất quá nghe ý tứ của Triệu Đại Ni, bà ấy còn đi bệnh viện xem qua Từ Mai?
"Tôi cũng là về sau mới biết được tin tức đấy." Triệu Đại Ni nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái Phùng gia kia, thật sự không phải là người!"
Từ Mai cũng là bà mang thai chín tháng mười ngày sinh đấy, trong lòng bà cũng nhớ thương con bé, chỉ có điều từ khi Từ Mai lập gia đình, Phùng gia cũng làm quá mức, làm bà không thể cùng Từ Mai liên hệ rồi, người Từ gia không cho phép.
Bà cũng không thể cho Từ Mai chỗ dựa, chính bà cũng không có bản lãnh gì. . . Cứ như vậy mà mất dần liên hệ, cho nên mặc dù con gái ở Phùng gia sống không tốt, bà cũng không biết.
Bà càng không có nghĩ tới, con gái thiếu chút nữa đến mạng cũng ném đi!
"Thím, thím có chuyện gì?" Diệp Thư lại hỏi, đánh gãy Triệu Đại Ni ngẩn người.
"Ah ah, là như thế này, con bé ở bệnh viện không được vài ngày, đã bị Phùng gia cho người đón đi rồi, bọn hắn kéo đi, thái độ cực kỳ ác liệt! Tôi sợ…Tiểu Mai thân thể lại không tốt, nhiều ngày như vậy, cũng không biết thế nào rồi…" Triệu Đại Ni trong mắt có lo lắng cùng sợ hãi.
"Không thể nào a…" Diệp Thư có chút do dự nói: "Bọn hắn cũng không thể g.i.ế.c người a?"
"Nói vậy cũng không chính xác." Hoa Chiêu đột nhiên nói: " Có nhiều cách g.i.ế.c người mà không cần dùng dao." Lúc cô làm luật sư đã thấy nhiều rồi.
"Đi, về nhà, không mua đồ nữa." Hoa Chiêu nói: "Chị tìm người đi Phùng gia nhìn xem."
Diệp Thư trực tiếp đến thăm cũng không thích hợp, tốt nhất vẫn là không nên lộ ra các cô lúc trước cùng Từ Mai cùng một chỗ làm những chuyện gì, bằng không thì cô ấy ở tại Phùng gia càng không có khả năng sống sót.
"Được." Diệp Thư gật đầu.
"Cảm ơn cám ơn!" Triệu Đại Ni lập tức cúi đầu khom lưng, cảm ơn.
Hoa Chiêu lại thở dài, thật sự là đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trên thế giới này.
Diệp Thư đưa Hoa Chiêu về nhà, lập tức tìm một người em gái, người này cùng Phùng gia là có một chút thân thích, cô ấy đến thăm sẽ phù hợp hơn.
Lưu Xuân Yến không biết anh trai vì sao đột nhiên lại nói cô đến nhà cô họ thăm người thân, lại để cho một mình cô đi, những năm qua đều là mẹ nếu rảnh sẽ đi, cô cùng người cô họ này kỳ thật tuyệt không quen thuộc.
Hơn nữa anh trai còn nói cô chú ý tình huống người chị dậu họ chán ghét kia, đây là chuyện anh ấy nên quan tâm sao? !
Nhưng vì một chiếc khăn lụa mới, cô sẽ cố mà đi một chuyến, quay về sẽ thẩm vấn anh trai sau.
Lưu Xuân Yến mang theo quà cáp đi Phùng gia.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng tiếng chửi bậy.
Giọng của cô họ rất có tính xuyên thấu, ván cửa mỏng manh căn bản ngăn không được.
"Chỉ biết ăn cơm không làm việc… Người mang đến sự xui xẻo…Đổ xủi quẩy tám đời…."
Cô họ không có chỉ mặt gọi tên, chính là một mình ở đằng kia hùng hùng hổ hổ, đối phương cũng không có cãi lại, chỉ có một mình giọng nói của bà ấy.
Nhưng Lưu Xuân Yến biết rõ bà ấy đang mắng ai, nhất định là cô con dâu thanh danh bất hảo kia, Từ Mai.
Cô cũng nghĩ mãi mà không hiểu anh họ Phùng Long vì cái gì đột nhiên ly hôn lại đột nhiên cưới Từ Mai, có lẽ thật sự như cô họ đã nói, là Từ Mai ra thủ đoạn.
Cho nên cô cũng không thích Từ Mai này.
Thừa dịp tiếng mắng chửi trong phòng dừng lại, Lưu Xuân Yến tranh thủ thời gian gõ cửa, bằng không thì cô còn không biết phải đứng tới khi nào, mẹ từng nói lúc cô họ mắng người, có thể mắng đến 2 tiếng đồng hồ không nghỉ.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh thoáng một phát, sau đó có người hỏi: "Ai đó?"
"Cô họ là cháu, Xuân Yến."
"Là Xuân Yến ah." Bà Phùng trong giọng nói dẫn theo ý cười, bước nhanh ra mở cửa.
Lưu Xuân Yến mang theo một túi đồ đi vào.
Trong phòng không có những người khác, chỉ có một mình bà Phùng.
Có lẽ là mùa đông, trong phòng thời gian dài không mở cửa sổ, có một mùi hương có chút khó nghe.
"Dượng cùng anh họ sao lại không ở nhà?" Lưu Xuân Yến nhịn một lát hỏi.
Theo lý thì lúc này nên nghỉ rồi.
"Đi thăm nhà người khác rồi." Bà Phùng nói ra.
Trong nhà có một người mang đến sự xui xẻo, ai nguyện ý ở lại nhà? Chính bà ta cũng không muốn! Nhưng bà ta phải ở nhà, nhìn cô ta… .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-157.html.]
"Cái kia… chị dâu, ở nhà a?" Lưu Xuân Yến hỏi.
Bà Phùng lập tức bĩu môi: "Cái gì mà chị dâu, kêu tên là được, hoặc là cái gì cũng không gọi." Ngược lại là cũng không nói Từ Mai đến cùng có ở đây không.
Nhưng Lưu Xuân Yến biết chắc là đang ở đây, bằng không thì vừa rồi bà ấy mắng ai?
"Nghe nói cô ấy lúc trước bị bệnh? Cháu cũng không tới thăm một chút, hôm nay thuận tiện nhìn xem?" Lưu Xuân Yến đứng lên.
Sau đó lập tức bị bà Phùng lôi kéo lại ngồi xuống.
"Nhìn cái gì vậy? Cô ta thì có cái gì đẹp mắt? Một kẻ mệnh tiện, không c.h.ế.t được." Bà Phùng nói ra.
Lưu Xuân Yến trong lòng có chút không thoải mái, mặc dù không thích cô con dâu này, cô ta cũng là con dâu Phùng gia à nha? Nói như vậy mẹ chồng con dâu sự là quá sức chịu đựng rồi.
Cô trước kia như thế nào mà không phát hiện cô họ có thể cay nghiệt như vậy?
Lúc Hạ Song Song làm con dâu bà ấy, hai người tốt như mẹ con vậy, cô còn tưởng rằng cô họ của cô là bà mẹ chồng tốt nhất thiên hạ.
Nhưng Lưu Xuân Yến cũng không nói gì nữa, ngồi ở chỗ kia cùng bà Phùng nói nhăng nói cuội, không hề nhắc tới Từ Mai nữa.
Hôm nay cô nhất định phải nhìn thấy Từ Mai này! Vì khăn lụa của cô, cũng vì lòng hiếu kỳ.
Cô có cảm giác, thái độ của cô họ hôm nay có chút không đúng, còn liên tiếp hướng gian phòng nhìn xem, cô biết rõ đó là phòng của Phùng Long.
Nhưng cô cần một cơ hội để rời khỏi bà Phùng.
Cơ hội rất nhanh đã tới rồi, bên ngoài có người gõ cửa.
" Chị Phùng, cửa hàng thực phẩm phụ đột nhiên bán thịt heo rồi, không cần phiếu vé chỉ cần tiền, nhưng số lượng có hạn, mỗi người 1 cân, chị muốn mua không? Cùng đi ah!"
Bà Phùng hai mắt sáng ngời: "Muốn muốn! Cô chờ một chút tôi lập tức tới!"
"Được, chị nhớ mang theo phiếu thực phẩm phụ! Bằng không thì người ta không bán."
"Tốt tốt." Bà Phùng lập tức vào nhà cầm phiếu thực phẩm phụ vốn định đi, sau đó liền nhớ tới trong nhà còn có người.
"Cô họ mau đi đi, cháu trông nhà cho, hôm nay đến rồi dù sao cũng phải thăm dượng một chút, chờ ông ấy trở về cháu lại đi." Lưu Xuân Yến nói ra.
Bà Phùng không biết cô ta từ lúc nào mà trở nên hiếu thuận như vậy rồi, nhưng đây cũng là việc nhỏ, ăn thịt mới là việc lớn.
Trong nhà không có Hạ Song Song, ăn thịt cũng tốn sức rồi!
Hạ Kiến Ninh xác thực không có trả thù Phùng Long, nhưng chiếu cố cũng không có, không có Hạ Song Song thì Phùng Long cái gì cũng không phải rồi, hơn nữa cha Phùng Long gần đây công tác bên trên cũng gặp phải vấn đề, Phùng gia cũng sắp không lớn bằng lúc trước rồi.
Muốn ăn thịt thì phải theo xu hướng, phải theo quy củ, ăn nhiều một miếng đều không được.
Bà Phùng trước khi đi liền liếc nhìn phòng ngủ của Phùng Long, nói với Lưu Xuân Yến: "Cô ta bệnh còn chưa hết đâu rồi, ở trong phòng xui xẻo, cháu chớ vào nhìn cô ta, gần sang năm mới sẽ nhiễm lên một năm đều không may."
Lưu Xuân Yến cười cười: "Cháu nhìn cô ta làm gì? Cô ta lớn lên đẹp mắt sao?"
Bà Phùng yên tâm, tất cả mọi người đều không thích Từ Mai, bà ta cũng biết.
"Vậy cháu ngồi xem tivi, cô cô lập tức sẽ trở lại."
"Cô ngươi đi nhanh đi, bằng không thì trong chốc lát thịt cũng không còn."
"Ai ai!" Bà Phùng không nói thêm lời nào nữa, mở cửa liền đi ra ngoài.
Lưu Xuân Yến đi đến bên cửa sổ, thấy bà Phùng đi theo một người hàng xóm cùng ra khỏi đại viện, lúc này mới quay người, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Phùng Long ra.
Mùi hôi trong phòng thiếu chút nữa xộc vào mũi làm cô té ngã một cái, cô nhanh chóng che cái mũi, sau đó đã bị tình cảnh trước mắt doạ sợ ngây người.
Nằm trên giường là một người phụ nữ tiều tụy, tóc rối tung ở trên mặt, nhìn không ra bộ dáng, chỉ có thể nhìn đến xương gò má cao cao.
Trong miệng người phụ nữ bị nhét một cái khăn lau tối đen như mực, trên người bị ga giường bao lấy, bên ngoài ga giường là tấm vải rộng, đem cả người cô ấy đều trói ở trên giường.
Cô ấy không thể động, không thể hét lên, hiển nhiên cũng không thể ăn uống, cho nên trong phòng có mùi nặng như vậy.
Hoặc nói, đây không phải là mùi của vật bài tiết vật, là mùi của thi thể?
Lưu Xuân Yến toàn thân run rẩy, nhưng không thể nhúc nhích đôi chân, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi nơi khác được, cô sợ hãi đến choáng váng.
Đã lớn như vậy, co cũng chưa từng thấy qua chuyện đáng sợ như vậy!
Thi thể không đáng sợ, đáng sợ chính là, đó là một t.h.i t.h.ể bị trói trên giường…Mưu sát!
Đột nhiên, "Thi thể" mở mắt.
Ánh mắt kia ngăm đen yên lặng, so với người c.h.ế.t còn đáng sợ hơn.
Lưu Xuân Yến dọa đến NGAO một tiếng ngồi phịch xuống dưới đất.
Từ Mai cũng thật bất ngờ, hoá ra là người ngoài? Cô cho rằng lại là người Phùng gia vào đây xem cô c.h.ế.t hay chưa.
Là người ngoài ah…
Đôi mắt lặng lẽ chợt bừng lên một tia sáng đáng kinh ngạc.
Từ Mai bắt đầu giãy dụa.
Đầu của cô còn có thể cử động, cô phát ra âm thanh ô ô.
Không phải người chết, cũng không phải xác c.h.ế.t vùng dậy, là còn chưa chết!
Lưu Xuân Yến thoáng cái đã có khí lực, từ trên mặt đất đứng lên, cũng không để ý trong phòng bẩn thối, bổ nhào qua lôi ra cái khăn lau trong miệng cô ấy.
Khoảng cách gần như vậy cô rốt cuộc cũng xác định đây quả thật là Từ Mai, nhưng cô thiếu chút nữa cũng không nhận ra được.
Cô từng gặp Từ Mai, không phải rất đẹp, nhưng tuyệt đối không khó nhìn, chỉ là hiện tại người phụ nữ này…Cô không dám nhìn cô ấy một lần nữa.
"Cô làm sao vậy? Có sao không?" Lưu Xuân Yến hỏi.
"Cứu tôi…" Từ Mai thanh âm khàn nói. Cô không muốn chết.
Vô luận đã xảy ra chuyện gì, cô đều không muốn chết!
"Tốt, tôi cứu cô, cứu cô…" Lưu Xuân Yến thò tay cởi băng dính trên người Từ Mai, thế nhưng mà mấy cái này đã thắt chặt lại, cô không mở được.
Dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng nói, là người vừa rồi gọi bà Phùng cùng đi mua thịt, ở đằng kia hùng hùng hổ hổ nói là thịt bán xong rồi, các bà không có đến lượt.
"Không may rồi, cô họ của tôi quay trở lại rồi!" Lưu Xuân Yến hoảng sợ lên tiếng.
Hiện tại đầu óc cô chuyển thật nhanh, cô sợ gặp phải bà Phùng, bọn hắn đã dám g.i.ế.c người…Kết quả bị nếu bị bà ta bắt gặp, có thể đến cô cũng muốn giết?
Cô sợ hãi.
"Cô đi, đi tìm…Diệp Thư, cứu tôi." Từ Mai đột nhiên lên tiếng.
Lưu Xuân Yến hai mắt sáng ngời, lập tức đáp: "Được!"
Cô trước tiên có thể giả vờ cái gì cũng không biết, rời khỏi đây, sau đó tìm người tới cứu người! Như vậy cô liền an toàn.
Lưu Xuân Yến năm nay mới chỉ có 19 tuổi, coi như là người can đảm cẩn trọng đấy, cô trước khi rời đi, còn quay đầu lại đem cái khăn lau kia lại nhét vào trong miệng Từ Mai.
"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm người cứu cô!" Cô nói xong liền chạy ra ngoài.
Gia giáo của nhà cô, không cho phép cô đối với chuyện như vậy làm như không thấy!
Cô chạy về trên ghế sa lon ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi thở, lại uống vài ngụm nước, mới cảm giác được nhịp tim đập dịu xuống.
Nhưng vẫn là đông đông đông mà đ.ấ.m vào màng nhĩ của cô.
Bà Phùng mở cửa tiến vào, thấy Lưu Xuân Yến vẫn đang ngồi ở trên ghế ngồi, vui vẻ mà xem tivi, phi thường hài lòng.
Nhưng là nét mặt của bà ta cũng không tốt, không có mua được thịt.
Những người này đều thèm thịt đến điên rồi! Nghe nói một con heo 10 phút đồng hồ liền bán xong rồi! Đợi đến lúc bà ta đến, đến chút lòng cũng không còn nữa.
"Cô họ, dượng cháu đi thăm nhà ai rồi hả?" Lưu Xuân Yến hỏi.
"Đi Hạ gia rồi." Bà Phùng dừng thoáng một phát rồi nói ra: "Đi thăm cháu trai."
Đối với bên ngoài, người Phùng gia không dám đem chuyện của Hạ Song Song nói ra, không riêng gì bởi vì Hạ Kiến Ninh uy hiếp, nếu nói ra Phùng gia bọn họ cũng mất mặt.
"Anh họ làm sao lại đột nhiên ly hôn vậy? Còn không muốn đứa nhỏ, Hiểu Phong cũng quá đáng thương." Lưu Xuân Yến nói ra.
Bà Phùng hừ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Bà ta không thích nghe cái đề tài này?
Lưu Xuân Yến cứ tiếp tục vây quanh cái đề tài này mà hỏi ah, hỏi đến lúc trên mặt bà Phùng rõ ràng không kiên nhẫn được nữa.
Lưu Xuân Yến lúc này mới đột nhiên kịp phản ứng, sau đó xấu hổ mà đứng dậy: "Cái kia, không chừng buổi trưa hôm nay dượng ở lại Hạ gia ăn cơm không có trở lại, không đợi được cháu liền đi trước, năm sau lại đến."
"Cũng được, thay ta hỏi thăm ba mẹ cháu, năm sau các người cùng nhau đến, lúc đó cô cô sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt." Bà Phùng nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói ra.
"Được!" Lưu Xuân Yến xấu hổ rời đi.
Bà Phùng cũng thở phào một hơi, trong nhà hiện tại không thích hợp để có khách tới thăm, trong phòng luôn luôn có nhàn nhạt mùi thúi.
Bà ta không muốn dọn dẹp nước tiểu cho Từ Mai, hầu hạ cô ta sạch sẽ!
Cho nên ông Phùng cùng Phùng Long đều trốn đi ra ngoài rồi, tránh khỏi có người đến thăm nhà.
Bà Phùng một lần nữa khóa chặt cửa, sau đó đẩy ra cửa phòng ngủ của Phùng Long, liếc nhìn Từ Mai nằm trên giường vẫn không nhúc nhích phảng phất như một cỗ thi thể, lại đóng cửa rồi.
Thật sự là tiện mệnh, nhiều ngày như vậy còn chưa chết.
...
Lưu Xuân Yến đem xe đạp đạp trở thành Phong Hỏa Luân, trên đường đã ngã mấy lần trên băng, giỏ xe cũng bị ném đi cô cũng chẳng quan tâm, một đường đem xe đạp đến nhà anh trai.
Hôm nay anh trai đột nhiên muốn cô nhìn Từ Mai đấy, có lẽ anh ấy biết rõ cái gì?
"Anh trai! Tai nạn c.h.ế.t người rồi!" Lưu Xuân Yến nhìn thấy Lưu Xuân Dương liền hô.
"Làm sao vậy?" Lưu Xuân Dương sững sờ, hỏi.
Lưu Xuân Yến nhìn nhìn xung quanh, nhà anh trai cô đang ở chính là một cái tiểu viện, tổng cộng không đến 100 mét vuông, hiện trong nhà cũng không có người nào khác, chị dâu mang theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ rồi.
"Từ Mai sắp c.h.ế.t rồi!" Cô vội vàng đem chuyện vừa mới nhìn thấy nói ra.
Đến lúc này, cô cũng cảm giác mình đang run.
Lưu Xuân Dương càng nghe con mắt càng mở lớn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới là loại tình huống này.
Hôm nay Diệp Thư đến tìm hắn, nhờ hắn nghe ngóng Từ Mai, tốt nhất là thấy tận mắt, nhìn tình huống, cũng không nói gì đến nguyên nhân.
Hắn còn tưởng rằng Diệp gia còn không muốn buông tha cho Từ Mai.
Hoa Chiêu hiện tại tuy đã sinh sản rồi, nhưng đối với bên ngoài nói là cô ta lúc trước mệnh tốt, tránh thoát, cũng không phải Từ Mai không có ra tay.
"Anh, làm sao bây giờ? Chúng ta tìm ai đi cứu người?" Lưu Xuân Yến hỏi.
"Em nói, Từ Mai mở miệng nói em tìm người cứu cô ta, cô ta nói em tìm ai sao? Tìm nhà mẹ đẻ cô ta?" Lưu Xuân Dương hỏi.
Lưu Xuân Yến nghĩ nghĩ kinh ngạc mà lắc đầu: "Không phải nhà mẹ cô ấy, cô ấy nói em tìm chị Diệp Thư cứu cô ấy!"
Lúc nãy cô rất khẩn trương, nghe thấy được lại không kịp phản ứng.
Hiện tại mới giật mình thấy không đúng, Từ Mai sống c.h.ế.t trước mắt không tìm nhà mẹ đẻ, mà là tìm Diệp Thư cứu cô ấy?
Lưu Xuân Dương nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, đối với Lưu Xuân Yến nói: "Đi, cùng anh đi tìm Diệp Thư."
Cái gọi là bạn thân thời thơ ấu, chính là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Lưu gia trước kia cùng Diệp gia ở trong một cái sân, mấy đứa nhỏ nhà Lưu gia đều biết Diệp Thư.
Lưu Xuân Yến lúc trước còn nghĩ là để cho Diệp Thư làm chị dâu của cô đấy, kết quả vài năm không thấy, gặp lại người ta đã lập gia đình.
Anh của cô buồn bã một thời gian thật dài mới để người nhà sắp xếp chuyện kết hôn.
Hai anh em Lưu gia đi thẳng tới nhà Hoa Chiêu, đây là địa chỉ Diệp Thư trước đó lưu lại, có việc hãy tới nơi này tìm cô ấy.
Cách nhà Lưu Xuân Dương cũng không xa, hai người rất nhanh đã đến.
Diệp Thư mở cửa, nhìn thấy bọn hắn biểu cảm ngưng trọng, trong lòng chính là rơi lộp bộp.
"Tiến vào rồi nói." Diệp Thư nói ra.
Lưu Xuân Dương cũng vừa mới vào đến cửa, ngăn cách ánh mắt bên ngoài liền lập tức đem chuyện Lưu Xuân Yến phát hiện được nói ra.
Thời gian cấp bách, chậm trễ không được.
Theo như em gái nói tình trạng của Từ Mai rất không tốt, không chắc có thể sống được vài ngày, thậm chí một ngày.
Diệp Thư kinh ngạc mà há to mồm, sau đó quay đầu bỏ chạy, cô đem chuyện nói cho Hoa Chiêu một tiếng.
Hoa Chiêu cũng kinh ngạc.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều điều ác của con người, nhưng là mỗi một lần trông thấy đều làm cô khó chịu.
"Làm sao bây giờ?" Cô hỏi Diệp Thâm.
Cứu người đương nhiên là phải cứu đấy, nhưng là cô không biết cứu như thế nào để có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
"Phải bắt một nhà Phùng gia lộ rõ bộ mặt thật." Hoa Chiêu nói ra: "Bọn hắn dùng ga giường cùng vải bố cột Từ Mai, chính là muốn tạo thành hiện trường c.h.ế.t tự nhiên biểu hiện giả dối, không thể để cho bọn hắn thực hiện được."
Trên người không có ngoại thương, Từ Mai chính là c.h.ế.t đói đấy, bệnh c.h.ế.t đấy, không phải ai giết.
Về phần người đang tốt tại sao phải c.h.ế.t đói? Không có ai quan tâm.
Lúc này nhiều người phụ nữ tự sát, nhà chồng cũng không phải gánh trách nhiệm, cho dù là bạo hành gia đình, phụ nữ tự sát, cũng là chính cô ta nghĩ không thông, chỉ cần không phải người đàn ông đánh c.h.ế.t tại chố đấy, liền không có người nào quan tâm.
"Tách ra hành động a, các người đi đến trước cổng khu cư xá của Phùng gia chờ, tôi gọi người đi tìm các người." Diệp Thâm nói ra.
Hai anh em Lưu gia không hỏi cái gì, lập tức đi nha.
Diệp Thâm cũng đi ra ngoài gọi điện cho một người.
Đợi hai anh em Lưu gia đến đó, không đến 5 phút đồng hồ, chỉ thấy một người mang theo một đám cảnh sát đã tìm được bọn hắn, sau đó hỏi rõ địa chỉ Phùng gia, trực tiếp xông tới.
Lưu Xuân Yến cũng muốn cùng đi qua, nhưng bị Lưu Xuân Dương kéo lại.
" Vì việc nước quên tình nhà" được người tán tụng đồng thời, cũng bị người chú ý. Người ngoài biết sẽ nói bọn hắn tốt, thân thích nhà mình nếu biết thì ánh mắt nhìn bọn hắn khẳng định sẽ không đúng.
Hắn thậm chí không biết nếu mẹ mình biết, có mắng họ không.
Đúng lúc giữa trưa, ông Phùng cùng Phùng Long đều trở về rồi.
Bọn hắn hôm nay thật sự là đi Hạ gia rồi.
Ông Phùng nói ông ta không muốn từ bỏ đứa trẻ, dù là hiện tại đã biết không phải là cháu ruột đấy, nhưng đứa nhỏ này là ông ta đặt ở trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy, ông ta không nỡ! Ông ta nguyện ý nó như cháu trai ruột của mình!
Phùng Long cũng tìm cơ hội thấy Hạ Song Song, kể ra nỗi khổ tương tư của hắn.
Hắn vẫn không quên được cô ta, hắn vẫn thích cô ta nhất.
. . .
Nhìn thấy Hạ Kiến Ninh cũng sẽ không c.h.ế.t trong chốc lát, nhất định sẽ đem Hạ gia nâng lên một tầm cao mới.
Mà Từ Mai cũng phải nhường bước rồi, người vợ tốt nhất của hắn, vẫn là Hạ Song Song.