Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:50:26
Lượt xem: 267
“Bác! Cháu cần bông! Rất nhiều bông! Nệm da cừu! Áo lông chồn! Cháu đều muốn.”
Tần Hướng Đông sững sờ: “Anh không có quân nhu hả? Sao anh không trực tiếp tìm, anh bây giờ thuộc về đội đặc chủng, cũng không thuộc về sự quản lý của tôi, không quản được ah.”
“Còn có, áo khoác bằng da chồn?” Giọng nói của ông trở nên nghiêm nghị: “Anh mặc? Tiểu tử anh học được cách sống xa xỉ rồi?”
“Cho vợ cháu dùng! Cô ấy mang thai!”
Tần Hướng Đông đột nhiên yên lặng.
“Bác cũng biết mà, mùa đông Đông Bắc lạnh như vậy, cháu sợ cô ấy cùng đứa nhỏ bị lạnh.” Diệp Thâm nói ra.
“Ah! Đúng vậy đúng vậy, không thể để cháu dâu cùng cháu trai nhỏ bị lạnh được!” Tần Hướng Đông phản ứng kịp thời, cười ha hả: “Thằng nhóc cháu được a!....Rất giỏi!”
Diệp Thâm đỏ mặt, một lần không được, năm sáu lần chung quy cũng có thể trúng.
“Khục, cái kia, áo khoác lông chồn tốt nhất là làm theo yêu cầu, phải đủ cho người phụ nữ hơn 100 cân có thể mặc đấy.” Diệp Thâm nói nhẹ.
“Cái gì?” Tần Hướng Đông hoài nghi mình nghe nhầm: “Nhiều hơn 100 cân?...À à” Phụ nữ có thai lúc gần sinh bụng lớn như vậy, cũng không thể để lớn rồi mới làm, làm nhỏ thì không thể vừa bụng được.
“Được! Dượng đã biết!” Tần Hướng Đông nói.
“Còn có, người lớn một cái áo chần bông, trẻ nhỏ một cái áo chần bông, cũng không biết cô ấy có thể làm không…Dượng tìm người may rồi gửi qua bưu điện đi, đứa trẻ dự sinh vào trung tuần tháng 1, ba Cửu Thiên, nên làm dày một chút.”
“Còn có, nói với cô của cháu, nhờ cô ghi tất cả những lưu ý khi mang thai và sinh con rồi gửi qua bưu điện cho cô ấy, cô ấy còn nhỏ, lại không có mẹ dạy bảo, cái gì cũng không hiểu, nhờ dì hao tâm tổn trí nhiều hơn một chút.”
“Còn có, cô ấy biết làm cơm! Tay nghề cực kỳ tốt! …còn rất thích ăn, hiện tại mang thai, chắc lại dễ thèm ăn hơn….Cháu muốn các loại đồ ăn ngon ấy, thịt, hoa quả,….Trước mắt chỉ có vậy.”
“Được được được! Biết rồi!” Tần Hướng Đông lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thâm rất dài dòng.
Không nghĩ tới, một người bình thường lạnh lùng như vậy, vừa nhắc tới vợ con, lại thay đổi thành một người khác, trước đây thật không có nhìn ra!.
Ông cho rằng Diệp Thâm cũng giống mấy lão gia khác nhà họ Diệp, trong nhà ngoài nhà đều chỉ có một bộ dạng lạnh như băng.
“Cháu bây giờ đang ở đây, không tiện, phải làm phiền bác cùng cô rồi! Chờ khi nào kết thúc nhiệm vụ, thì những việc còn lại giao cho cháu.”
“Được được được!” Tần Hướng Đông cười to nói: “Cháu cứ yên tâm đi, vợ cùng con của cháu, cô và bác khẳng định sẽ giúp cháu chiếu cố thật tốt! Tiểu tử cháu lần này thi đối kháng thật tốt. Thắng đẹp là được rồi!.”
Diệp Thâm nhướn mày kiên định, xem ra trận đấu lần này anh nhất định phải đứng đầu, thắng được giải nhất, anh sẽ được thăng một cấp, vậy thì có thể cho người nhà theo quân rồi. Như vậy trong tương lai, anh có thể nhìn thấy đứa bé mỗi ngày, đứa đé trong lòng cũng không cảm thấy tủi thân. Cũng sẽ không giống anh khi còn bé, luôn đứng ở cửa nhìn ra ngoài, tưởng tượng rằng cha mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện. Anh sẽ không bao giờ để cho con mình phải trải qua cảm giác ấy.
“Cảm ơn bác, cảm ơn cô” Diệp Thâm nói ra.
Cô anh là một bác sỹ sản khoa rất giỏi, đem Hoa Chiêu giao cho bà ấy, anh rất yên tâm.
Cho nên mới nói, anh phải cố gắng hơn nữa! Tranh thủ để Hoa Chiêu có thể đến thủ đô, có cô anh ở bên cạnh lúc sinh, như vậy anh mới yên tâm.
Cúp điện thoại, Diệp Thâm bắt đầu hồi âm cho Hoa Chiêu. Anh trước tiên lại đem thư nhìn lại một lần, lần này ánh mắt dừng lại ở trước câu kia,: nếu là con trai, khẳng định rất giống anh, cực kỳ cực kỳ đẹp mắt. Khoé miệng anh bất giác cong lên, nhiều từ cực kỳ như vậy a, xem ra cô thật sự rất thích….
…….
Không khí trong thôn mấy ngày nay có chút kì lạ, tốp năm tốp ba người tụ tập một chỗ, nói được hai ba câu lại kéo đến trên người Hoa Chiêu. Vẻ mặt mỗi người đều kì quái lẫn phấn khích. Nhưng bọn họ bàn luận cũng không phải là tin tức Hoa Chiêu mang thai, Hoa Chiêu mang thai thì liên quan gì đến bọn họ? Cũng không phải đứa bé nhà họ.
Bọn họ đang nói đến chuyện giá đỗ. Cung tiêu xã đã bán hơn 200 cân giá đỗ, nhưng giờ đã hết sạch, ngày nào cũng có người đến hỏi. Dân chúng bình thường tới hỏi coi như xong, mấu chốt là có một số phòng ban cũng tới hỏi. Khi nghe nói rằng không có, liền trách họ làm việc không tốt.
Đáng giận ah!
Bọn họ cũng đã tăng giá đến 3 mao một cân rồi, người này vẫn không bán, bọn họ cũng không có biện pháp. Cuối cùng, ban lãnh đạo cung tiêu xã đã tìm được Vương Mãnh.
Vương Mãnh lại lén lút, tự mình tìm đến Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu bây giờ một rổ giá đỗ mỗi ngày cũng không bán, ông cũng không có một cọng mà ăn, cũng thèm đến tức giận ah! Đương nhiên ông chủ yếu là muốn đến gặp Hoa Cường.
“Cháu mang thai, không thể làm mấy việc nặng được.” Hoa Chiêu ngồi trên giường gạch cắt may mấy bộ đồ sơ sinh. Cô đã làm một đống, đáng tiếc là quá ít vải vóc để lựa chọn. Không làm được quá nhiều kiểu dáng.
“Ai ôi!!! Ông trời ơi… Đây thật sự là một điều tuyệt vời!” Vương Mãnh vui mừng mà nhìn Hoa Cường nói ra.
Hoa Cường vui vẻ mà ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trên mặt tràn đầy ý cười, miệng không khép được. Thật không nghĩ tới, ông sắp có chắt trai rồi. Hơn nữa với thân thể hiện tại, ông cảm giác chính mình cố gắng thì cũng có thể chứng kiến chắt trai sinh ra.
“Vậy được, giá đỗ kia, chúng ta không làm nữa.” Vương Mãnh vỗ đùi nói, không ăn thì không ăn, cũng không thể làm Hoa Chiểu mệt mỏi. Ủ giá đỗ là một việc làm tốn thể lực, nhìn xem mới hơn một tháng, đã đem cháu gái lớn của ông mệt mỏi đến gầy bao nhiêu cân rồi.
Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn ông một cái, nghĩ kỹ những lời mà thím Mã các bà nói với Hoa Chiêu mấy ngày nay, nói với ông: “Muốn ăn giá đỗ, cũng không phải là không thể được”
“Ý của cháu là?” Vương Mãnh lập tức hỏi. Kỳ thật ông cũng không nhất thiết phải ăn giá đỗ này, ông có thể quản miệng của mình, nhưng mẹ ông không thì không được, bà ấy từ khi ăn giá đỗ đến nay, mỗi ngày phải ăn một ngụm, hiện tại không ăn được nên lại phát cáu không chịu ăn cơm.
“Ông nội, ông đi gọi đội trưởng Triệu đến nhà chúng ta, cháu có chuyện muốn nói.” Hoa Chiêu nói ra.
“Được!” Hoa Cường cũng không hỏi cô muốn nói cái gì, nhấc chân đi luôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ chốc lát sau, Triệu Lương Tài đã tới. Hoa Chiêu giới thiệu ông và Vương Mãnh làm quen.
Triệu Lương Tài không hiểu, đột nhiên lại để ông ta gặp nhân vậy lớn như vậy làm gì? Vương Mãnh xem như là lãnh đạo lớn trong huyện rồi, so với một đội trưởng đội sản xuất nhỏ như ông, chênh lệch rất lớn, ông cũng chưa từng gặp qua “nhân vật” lớn như vậy.
Hoa Chiêu nói với Vương Mãnh: “Cháu đã dạy cho hầu hết thôn dân cách ủ giá đỗ, cháu không ủ, người khác có thể ủ, cháu không bán, bọn họ nguyện ý bán”
Vương Mãnh nhưng lại hỏi: “Bọn họ có thể ủ giá đỗ chất lượng giống như cháu được không?”
Ai mà chưa từng ăn qua giá đỗ? Từ nhỏ đã ăn ah! Nhưng chỉ có giá đỗ Hoa Chiểu ủ mới có ma lực khiến người ta nhớ mãi không quên. Người khác ủ, ông chướng mắt đấy.
“10 phần thì được bảy tám phần, cùng giá đỗ cháu ủ bình thường cũng không kém là bao” Hoa Chiêu lại nói với Hoa Cường: “Ông nội qua nhà thím Mã và chị dâu Lưu nói họ đưa rau giá mình ủ đến đây giúp cháu với”
“Được” Hoa Cường lại đi.
Một lát sau, hai người phụ nữ mang theo mỗi người một chậu giá đỗ đến rồi. Hoa Chiêu để cho Vương Mãnh nếm thử. Vương Mãnh lập tức thoả mãn gật đầu, chí là cái vị này.
“Chú Triệu, thôn chúng ta có thể xin làm một xưởng sản xuất giá đỗ được không? Về sau ủ được giá liền bán cho cung tiêu xã trong huyện, như vậy mỗi nhà có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt” Hoa Chiêu trực tiếp nói ra đáp án.
Triệu Lương Tài con mắt sáng ngời, kích động đến khuôn mặt đỏ rần: “Được a được a, chắc chắn…không có vấn đề gì a?” Ông quay đầu nhìn về phía Vương Mãnh.
Vương Mãnh khẳng định gật đầu: “Tuyệt đối không có vấn đề!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-18.html.]
Hiện tại đội sản xuất, được phép chính mình mở xưởng sản xuất riêng, xưởng làm bánh bích quy, công xưởng làm sữa bột, bãi nuôi bò, xưởng miến gì đấy, chỉ cần đội sản xuất có năng lực, liền có thể mở.
Trước đây bọn họ chỉ là một thôn nhỏ, không có năng lực như thế. Nhưng hiện tại, không giống lúc trước.
Hoa Chiêu nhưng lại phát hiện, thím Mã cùng chị dâu Lưu, biểu tình cũng không được vui vẻ như vậy.
Bọn họ hôm trước đã hỏi cô về thị trường giá đỗ trong huyện, bao nhiêu tiền một cân, bán được không, các bà muốn đi chợ đen vụng trộm bán đi, kiếm chút tiền phụ cấp cho gia đình.
Người trong thôn đối với “chợ đen” kỳ thật biết rất rõ, hàng năm cứ đến mùa hè và mùa thu, họ lại đến trong huyện vài lần, để bán một chút nông sản miền núi. Mà cái gọi là chợ đen, chính là đứng ở giao lộ đường đi vào huyện, muốn mua đồ người trong huyện sẽ đứng chờ ở đó từ lúc trời hửng sáng, và rời đi sau khi mua. Người bán đồ cũng không cần vào huyện. Nhưng chợ đen chính là chợ đen, không bị bắt được sẽ không có chuyện gì, một khi đã bị bắt, thì chắc chắn là chuyện lớn.
Hiện tại đã có con đường mua bán quang minh chính đại, sao còn không vui?
Hoa Cường là mội người từng trải, vừa liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư các bà.
“Xưởng xử lý rau giá trong đội, sau khi bán được thì chia tiền như thế nào? Giống như côn điểm chia đều?” Hoa Cường hỏi Triệu Lương Tài.
“Đương nhiên là chia ra như vậy…Bằng không thì có thể chia như thế nào?” Triệu Lương Tài yếu ớt nói.
Xưởng của đội sản xuất, bán được tiền, đương nhiên cũng là của tập thể, thuộc về tất cả các thành viên trong đội sản xuất.
Nhưng số tiền này sẽ không phát ra mỗi tháng, mà tích luỹ lại, đợi đến mùa thu hoạch,bán đi lương thực nộp thuế, cùng tiền bán lương thực gộp lại một chỗ, sau đó dùng toàn bộ một năm công điểm của đội sản xuất, tính ra tiền.
Ví dụ, tiểu đội sản xuất của thôn năm nay bán lương thực nộp thuế được một vạn đồng tiền, bán giá đỗ được 1 vạn đồng tiền, mà tổng cộng công điểm cả đội năm nay là 40 vạn công điểm, như vậy 2 vạn chia cho 40 vạn công điểm, một công điểm được chia 5 xu tiền.
Một năm ai kiếm được bao nhiêu công điểm sẽ được bấy nhiêu tiền. Xét về một góc độ nào đó thì cũng công bằng.
Nhưng các bà dùng chính đậu xanh của mình tự ủ giá đỗ, tự mình vất vả, tự mình vụng trộm ra ngoài bán đi, 100 cân giá đỗ bán được 15 đồng tiền, trực tiếp lấy tiền, cất trong túi của mình vậy không hơn sao? Tại sao phải biến thành công điểm, pha loãng đến gần như không vậy?
Huống chi, các bà chính mình bán đi, chính mình lấy tiền, ngày nào cũng có thể nhìn thấy tiền, làm gì mà phải đợi đến tận 1 năm sau?
Trong phòng có chút trầm mặc, biểu cảm của mọi người có chút trầm trọng, bọn họ biết rõ mâu thuẫn ở đâu, nhưng nhất thời không tìm thấy biện pháp giải quyết. Tư tưởng đã giam cầm bao nhiêu năm, không thể nhảy ra ngoài, cũng không biết nhảy ra như thế nào.
“Cháu có một đề nghị!” Hoa Chiêu đột nhiên nói ra. Tất cả mọi người đều lập tức nhìn về phía cô. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hoa Chiêu trong mắt bọn họ là một người rất thông minh.
“Hiện tại đang là thời điểm ngày mùa, trong đội cũng không phân được người chuyên ủ giá đỗ a? Hơn nữa cũng không có địa điểm.” Hoa Chiêu không chút xấu hổ nói: “Cháu sẽ không đem nhà kho nhà mình nhượng cho mọi người làm xưởng sản xuất đâu đấy.”
Theo lý, kho nhà cô lớn nên rất phù hợp…Mà trong đội cũng không tìm được sân lớn như vậy.
“Nếu tìm nơi dựng xưởng thì phải cần tiền” Hoa Chiểu hỏi: “Trong đội có tiền sao?”
“Không có” Triệu Lương Tài lập tức lắc đầu, Thật ra là có, nhưng chỉ 18 đồng. Từng này tiền đủ làm một nhà xưởng sao?
“Bằng không chúng ta có thể chia thành các tốp nhỏ, đem xưởng lớn biến thành xưởng nhỏ, để cho mỗi nhà đều là một xưởng” Hoa Chiêu nói ra: “Nhà nào ủ bao nhiêu thì giao bấy nhiêu cân giá, mỗi cân giá bao nhiêu tiền, mỗi lần kết toán sổ sách lại chia tiền một lần, hợp lý không?”
“Công bằng công băng”
“Hợp lý hợp lý”
Thím Mã cùng chị dâu Lưu lập tức nói.
Đây mới là quy tắc lưu hành hàng trăm ngàn năm, có thể không hợp lý sao?
Chỉ có Triệu Lương Tài có chút do dự, tuy ông cũng hiểu như vậy rất tốt, nhưng cũng chưa từng có người làm giống như vậy a, ông sợ phía trên tổ chức họp mặt phê bình a.
“Cái này có gì phải sợ, không phải nhiệm vụ heo cũng giao như vậy sao? Bác xem, chúng ta đây là nhiệm vụ giá đỗ rồi!” Hoa Chiêu nói ra: “Để làm phong phú giỏ rau của người trong huyện thành, thôn chúng ta trực tiếp nhận cái nhiệm vụ vinh quang này.”
Triệu Lương Tài cùng Vương Mãnh hai mắt đều sáng, nói như vậy, trong lòng bọn họ đều nắm chắc rồi.
“Cháu sao lại thông minh như vậy a!” Vương Mãnh khoa trương nhấn mạnh.
“Bình thường” Hoa Chiêu khiêm tốn mà đáp một câu.
Kế tiếp, mọi người lại thương lượng một chút chi tiết cụ thể, nhưng thật ra là Hoa Chiêu chủ động nhắc tới: “ Thu giá đỗ phải có tiêu chuẩn nhất định, chính là lấy giá đỗ của thím Mã và chị Lưu làm chuẩn, không đạt tiêu chuẩn, giá đỗ không thể thu, cũng không làm kiểu thật giả lẫn lộn.”
Cô không thể chơi đùa với giá đỗ của toàn bộ thôn dân cả đời a…..Ngày một ngày hai thì có thể, một năm hai năm, cả đời?? Cô không thể ra cửa, đến quân doanh thăm cha bọn nhỏ hà? Cô đời này chính vì giá đỗ mà sống???
Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, xác xuất thành công của giá đỗ ngon lại thấp một chút, muốn cho bọn họ bắt đầu tiếp nhận thất bại, mỗi người đều có thất bại. Như vậy một ngày nào đó cô rời khỏi thôn, giá đỗ toàn bộ thôn thoáng cái không còn tốt như vậy nữa, cũng không cảm thấy kỳ quái…
Vương Mãnh mang theo hai chậu giá đỗ của thím Mã và chị Lưu đi, ngày hôm sau lại tới, lần này dẫn theo xã trưởng của cung tiêu xã trong huyện, ông ta đến để tự mình khảo sát giá đỗ trong thôn.
Toàn bộ thôn có 30 nhà, đưa đến 10 chậu giá đỗ đạt yêu cầu, xã trưởng lập tức cùng Triệu Lương Tài ký kết hiệp nghị thu mua.
Xã trưởng của cung tiêu xã trong huyện hứa hẹn thu mua giá đỗ trong thôn, 2 mao tiền 1 cân, trước mắt mỗi ngày thu mua 1000 đến 2000 cân. Không quá 2000 cân bọn họ đều có thể tiêu thụ.
Mỗi tháng kết toán tiền một lần.
Việc vận chuyển vẫn phải dựa vào thôn tự mình phái người đưa qua, ngồi xe lửa hay xe ngựa đều tuỳ bọn họ, chỉ cần cam đoan mối sáng sớm đúng giờ đưa đến là được.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ thôn đều kích động, mọi gia đình đều vui mừng. Rốt cục cũng không cần ăn “cơm tập thể” rồi, tuy như vậy không chiếm nhiều tiện nghi, nhưng ít nhất bọn họ cũng không phải chịu thiệt rồi. Bọn họ không cần chiếm lợi, chỉ cầu không bị thiệt thòi.
Toàn bộ thôn vui mừng, chỉ trừ một nhà, nhà Hoa Sơn và mấy người con trai. Trong thôn những nhà khác từ khi học ủ giá đỗ, cũng đã ủ được hơn 10 lần, mặc dù có thành công cũng có thất bại, nhưng thành công nhiều thất bại ít. Chỉ có nhà bọn hắn, một lần cũng không thành công. Sao lại có thể tà môn như vậy? Nhất định là Hoa Tiểu Ngọc phụ trách ủ giá đỗ trong lòng có oán khí, cố ý đấy! Đánh!
……
Có thể quang minh chính đại kiếm tiền, Hoa Chiêu cũng vui vẻ.
Cô cũng không sợ mệt mỏi, cứ cách một hoặc hai ngày giao một giỏ giá đỗ nhiệm vụ, 100 cân, thu về 20 đồng tiền. Cô cũng cho người khác thấy, mình cũng sẽ thất bại. Hiện tại trong thôn cũng không có người đỏ mắt với cô. Mọi người cơ bản đều kiếm lời nhiều như vậy, ai lại đỏ mắt với ai?
Hơn nữa bọn họ còn có thể tiết kiệm tiền. Hoa Chiêu thì không như vậy, người thì chịu khó, chăm chỉ làm việc rồi, nhưng tật xấu tiêu tiền như nước lại không sửa được, từng cuộn vải bông kia, giỏi thật, đều cắt thành những khối vuông be bé nghiêm chỉnh phơi trong sân, bọn họ lúc vừa trông thấy, còn tưởng rằng Hoa Cường đi rồi =.=!!!
Vừa hỏi mới biết được, người ta đây làm làm tã cho đứa nhỏ. Ôi trời ơi! Như thế này cũng quá hoang phí rồi. Một đứa bé mua ba bốn cái tã là được rồi, cô lại mua liền ba mươi bốn mươi cái.
“Thím nói Tiểu Hoa ah! Không phải thím nói cháu hãy tích luỹ một ít tiền, không thể tiêu tiền như vậy được.” Thím Mã lại đến đây tán gẫu cùng Hoa Chiêu, nhìn một giường vải vóc, đang muốn làm quần áo cho đứa bé, không nhịn được liền nói ra.
“Mỗi người cả đời mặc bao nhiêu quần áo đều biết đấy! Khi còn bé mặc ít một chút, lớn lên mới mặc được nhiều hơn một chút. Hơn nữa thím thấy cháu làm gì cũng chia 2 phần, hồng và xanh, cháu còn phân nam nữ nữa à?” Thím Mã hỏi.
“Đúng vậy ạ” Hoa Chiêu vừa cười vừa nói.
Thím Mã nhe rang nhếch miệng, nếu đây là con gái thân sinh của bà, bà nhất định sẽ đánh nó một trận, em bé sơ sinh phân nam nữ làm gì, làm một phần là được chứ sao.
Hoa Chiêu sờ bụng mình, mỉm cười hạnh phúc, có nên nói cho cha bọn nhỏ, là cô mang long phượng thai không nhỉ? Vẫn thôi đi, coi như cho hắn một bất ngờ.