Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 185

Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:35
Lượt xem: 125

Nghe được Hoa Nhị Ngưu hỏi, Hoa Chiêu nhịn xuống không cười, nói ra: "Bà ta ah, quay trở lại quê quán rồi."

Vợ Nhị Ngưu sớm đã bị "Người hảo tâm" báo cáo, nói bà ta là dòng người lang thang, bị đưa đến áp giải lên xe lửa rồi.

Vốn cho rằng có thể cùng Hoa Nhị Ngưu và Hoa Tiểu Ngọc gom góp thành một nhóm cùng nhau trở về, không nghĩ tới hai người này lại đào thoát.

"Về nhà? Không có khả năng! Bà ta không có tiền, cũng không biết đường!" Hoa Nhị Ngưu nói xong lúc này mới đột nhiên nhớ tới, vợ mình có một tật xấu là mù đường, thị trấn ở quê đã đi qua nhiều lần rồi hả? Mỗi lần đều cùng đi với người ta, chính mình không tự đi về được.

Bà ta không phải là đi lạc rồi chứ? Hoa Nhị Ngưu lập tức có chút bận tâm.

Không có vợ, ông ta muốn tái giá cũng không dễ dàng, hiện tại trong nhà đã không như trước rồi…

"Là đồng chí bên quản lý dòng người lang thang tìm đến trong nhà thông báo đấy, người đã đưa trở về rồi." Hoa Chiêu nói ra.

Nói như vậy Hoa Nhị Ngưu tin rồi, hoá ra cũng đã bị bắt.

"Lưu Tiền, tiễn khách." Hoa Chiêu nói ra.

Cô không có bất kỳ lời gì muốn nói với Hoa Nhị Ngưu, bọn hắn ngay cả mặt mũi đều không có, cho nên không cần khách khí.

Nhưng hiển nhiên Hoa Nhị Ngưu không nghĩ như vậy.

"Tiểu Hoa." Ông ta nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt hung dữ của mình: "Cháu cũng đã sắp xếp công việc cho Tiểu Ngọc, vậy cũng sắp xếp cho ta một công việc, yêu cầu của ta không cao, làm chuyện buôn bán là được!"

"Không được." Hoa Chiêu nói xong, nhìn về phía Lưu Tiền.

Lưu Tiền đã cùng Tôn Hữu đứng lên, đi đến trước mặt Hoa Nhị Ngưu.

Hai người tuy không cường tráng bằng Hoa Nhị Ngưu, nhưng là một thân cơ bắp, nhìn càng rắn chắc, khí thế cũng không phải là người mà Hoa Nhị Ngưu có thể so cùng đấy.

Ông ta thoáng cái liền kinh sợ rồi, bị Lưu Tiền cùng Tôn Hữu một người một cánh tay xách đi ra ngoài.

Trên đường đi khóe mắt của ông ta ngắm lấy cái đại viện này, nghĩ đến Hoa Tiểu Ngọc về nhà nói khoác về bối cảnh của Diệp Thâm, sửng sốt không có dám lên tiếng.

Lưu Tiền một đường đem người đưa đến nhà ga, liền mặc kệ.

"Tuỳ ông có đi hay không, nhưng nếu dám lại quay trở lại nhà chị dâu, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!" Lưu Tiền uy h.i.ế.p nói.

Hoa Nhị Ngưu cũng không dám cùng hắn đối mặt.

Đừng nhìn ông ta trong thôn là bá chủ một phương, nhưng đi vào thành phố lớn, ông ta cảm thấy mình so với bất luận kẻ nào cũng thấp hơn một đoạn, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Lưu Tiền ngược lại yên tâm, đừng nhìn ông ta lớn lên cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng là một kẻ hèn nhát, đoán chừng không dám lại đến nhà chị dâu.

Hắn và Tôn Hữu quay đi.

Trên thực tế là trốn ở góc phòng quan sát ông ta.

Hoa Nhị Ngưu đứng nguyên tại chỗ nghĩ nửa ngày, cũng không vào nhà ga, mà là cùng người qua đường nghe ngóng một phen, đi dạo thủ đô rồi…

Thật vất vả đến được một chuyến, trong túi quần lại có 500 đồng, không dạo chơi thủ đô một trận trở về nhà chẳng phải sẽ mất mặt?

"Cái người này, thật sự là…" Tôn Hữu cũng bó tay rồi. Bên kia con gái muốn kết hôn, hắn bên này không quan tâm, chính mình đi chơi.

"Không phải tất cả cha mẹ đều tốt đấy." Lưu Tiền nói ra.

Hắn đột nhiên nhớ tới cha mẹ Từ Mai, những người kia quả thực so với người này còn không bằng.

Hai người bọn họ đi theo một đoạn đường, thấy Hoa Nhị Ngưu vui vẻ đi chơi, không có ý định tìm Hoa Chiêu liền trở về.

Bên này, Trương Tiểu Ngũ lôi kéo Hoa Tiểu Ngọc đến đồn công an bên cạnh đăng ký kết hôn.

Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng: "Ai nha, tôi không có chứng minh thân phận ah!"

Lúc này kết hôn bởi vì không có chứng minh thân phận, cần xin chứng minh, nông thôn cần đại đội cấp, nội thành cần đơn vị cấp.

Trương Tiểu Ngũ híp mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, lạnh lùng cười cười: "Cô ngàn dặm xa xôi chạy đến thủ đô, không có ý định trở về đi? Cô có thể không mang theo chứng minh thân phận?" Nói xong hắn liền muốn giật cái túi của Hoa Tiểu Ngọc.

Hoa Tiểu Ngọc nhanh chóng né tránh.

Cái này không thể để cho hắn cướp được! Tiền còn ở bên trong đây này! Đang ở bên trong hộp đựng thức ăn đấy.

"Được rồi được rồi, tôi lấy rồi." Hoa Tiểu Ngọc tự mình lấy ra chứng nhận công tác từ trong túi.

Kỳ thật còn cần thư giới thiệu của đơn vị, nói rõ người nọ là độc thân.

Nhưng dưới sự quấy rầy của Trương Tiểu Ngũ, không cần giấy giới thiệu cũng được, bên kia cũng cấp giấy kết hôn cho hắn.

Trương Tiểu Ngũ ở đồn công an này là khách quen, bọn họ đều quen biết hắn, cũng biết hắn độc thân. Còn người phụ nữ bị hắn kéo này trông cũng là một cô gái.

Chỉ là không biết cô gái nhà ai mắt bị mù, coi trọng Trương Tiểu Ngũ.

Bất quá bọn hắn cũng không có chõ mõm vào, thống khoái mà làm thủ tục cho hai người.

Cầm giấy hôn thú như giấy khen vậy, Hoa Tiểu Ngọc lại muốn khóc rồi.

Trương Tiểu Ngũ lại rất đắc ý, hắn rốt cuộc cũng có vợ rồi!

"Đi, chúng ta đến tiệm ăn, ăn thật ngon một chầu! Sau đó tìm nhà an cư lạc nghiệp, sau này chúng ta có thể sống tiếp!"

Vợ Vợ ~ hắn hiện tại đầy trong đầu đều là làm tình, chỉ đợi đến buổi tối rồi.

Hai người đến một tiệm ăn và gọi ba hoặc bốn món ăn đắt tiền.

Cuối cùng Trương Tiểu Ngũ buộc Hoa Tiểu Ngọc tính tiền.

Muốn lúc trước, hắn còn thích dụ dỗ cô ta, nhưng hiện tại cũng đã kết hôn, mặt của hắn còn bị cô ta cào thành như vậy, hắn không có đem 100 đồng trong túi quần cô ta đoạt lấy cũng đã không tệ rồi!

Bất quá hiện tại cũng không cần đoạt, trong chốc lát tìm phòng ở cần dùng tiền vẫn là cô ta ra, hắn cũng không có tiền.

"Đúng rồi, lần này tại sao cô tới thủ đô? Chị họ cô lại an bài cho cô một công tác khác? Ở nơi nào?" Trương Tiểu Ngũ nhớ tới hỏi.

"Không có." Hoa Tiểu Ngọc không muốn cùng hắn nói chuyện, giọng nói không tốt nói.

"BA~!" Một tiếng, trên mặt cô ta đã trúng một bàn tay, thịt trong miệng cũng bị đánh bay rồi.

"Đàn bà thúi! Cô cùng người đàn ông của mình nói chuyện như vậy sao!" Đã kết hôn rồi, không thể nuông chiều nữa! Phải cho cô ta biết rõ lợi hại, biết rõ cái nhà này ai là người định đoạt!

"Lại cùng tôi giở tính tiểu thư, tôi đánh bay răng của cô!" Trương Tiểu Ngũ quát.

Người xung quanh xem náo nhiệt nghe thấy là đôi vợ chồng, cũng không ai đi lên khuyên can, chỉ là nhìn Trương Tiểu Ngũ, hiếm khi thấy đàn ông giở tính vũ phu bên ngoài.

Hoa Tiểu Ngọc nắm chặt chiếc đũa, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Cô ta thực sự nghĩ lầm rồi, cô ta cho rằng sau khi kết hôn, Trương Tiểu Ngũ cũng phải giống như trước, chu cấp cho cô ta, dụ dỗ cô ta, cô ta cho một cái sắc mặt hắn cũng phải sợ hãi.

Không nghĩ tới lúc này mới không đến một giờ, hắn đã bắt đầu đánh cô ta rồi!

Chiếc đũa trong tay cũng bị Hoa Tiểu Ngọc bóp gãy.

Trương Tiểu Ngũ cũng không quá phận, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, hai người liền đi tìm phòng ở, địa điểm là ở khu ban đầu, tức là khu mà Trương Quế Lan đang sinh sống hiện tại.

Sau khi đến nơi, hắn tự nhiên gặp được rất nhiều hàng xóm cũ, Trương Tiểu Ngũ đắc ý cùng mọi người nói, hắn và Hoa Tiểu Ngọc đã kết hôn.

Mọi người nhìn Hoa Tiểu Ngọc ánh mắt lập tức không giống với lúc trước.

Kết quả vẫn rơi vào tay Trương Tiểu Ngũ sao? Còn bị đánh giống như đầu heo, bị uy hiếp?

“Khuôn mặt này bị làm sao vậy?” Có người nhịn không được hỏi.

"Đây là bị cha mẹ cô ta đánh cho, cũng không phải tôi đánh, tôi làm sao cam lòng ah!" Trương Tiểu Ngũ cười giải thích nói.

Hoa Tiểu Ngọc biết mặt mình hiện tại không có cách nào nhìn, một mực cúi đầu. Bất quá hầu hết các tổn thương trên mặt cô ta xác thực đều đến từ cha mẹ.

"Như vậy ah, chậc chậc chậc." Người hàng xóm lắc đầu đi nha.

Cha mẹ đánh, bọn hắn muốn nhúng tay vào cũng không được, không không, coi như là Trương Tiểu Ngũ đánh bọn hắn cũng không cần biết, lúc này người đàn ông đánh lão bà có nhiều lắm, không ai xem trọng chuyện đó.

Trương Tiểu Ngũ mang theo Hoa Tiểu Ngọc dạo qua một vòng, không thuê được phòng ở.

Mật độ dân cư khu vực này vốn đã đông, tìm phòng thật không dễ, dù có phòng trống cũng không cần đợi đã có người trong cùng khu nhà lấy mất rồi.

Cuối cùng, Trương Tiểu Ngũ cùng Hoa Tiểu Ngọc lại đứng trước cửa nhà Trương Quế Lan…

"Nếu không, chúng ta lại ở vài ngày?" Trương Tiểu Ngũ hỏi.

Hắn cho rằng Hoa Tiểu Ngọc sẽ đồng ý, không nghĩ tới lại bị cự tuyệt: "Không được rồi, đổi một nhà khác a."

Mục đích cuối cùng của cô ta còn chưa hoàn thành, cũng không thể vì vậy mà đắc tội với Hoa Chiêu, sẽ đem cô ta đuổi đi, vậy cô ta đến thủ đô một chuyến, nhưng chỉ có tiền mất tật mang rồi.

Trương Tiểu Ngũ nghĩ đến hắn còn chưa có công tác, về sau không chừng còn phải dựa vào Hoa Chiêu giới thiệu công tác, cho nên cũng không kiên trì, hai người tiếp tục đi vào trong ngõ hẻm, đứng ở cửa ra vào căn nhà đang sửa chữa kia của Hoa Chiêu.

"Vậy thì nơi này đi!" Trương Tiểu Ngũ nói ra.

Lúc này, Hoa Tiểu Ngọc vậy mà gật gật đầu.

Rốt cuộc, đây không phải là một ý kiến hay, nhưng cũng không thể mong đợi họ tử tế hơn rồi.

Ở trong mắt hai người, nhà Hoa Chiêu đang sửa sang, không ở cũng không cho thuê, cũng không tính là nhà trống, hiếm ai sống trong căn nhà dột nát đang sửa sang lại này ngoại trừ họ?

Bọn hắn ở chỗ này, giống như sống ở nơi hoang dã, sẽ không ai có ý kiến gì.

Mặc dù là căn nhà đang được sửa chữa, nhưng lúc công nhân duy nhất không tới, cửa cũng khóa đấy, cho nên hai người lại trèo tường tiến vào.

Vào sân, quả thực là một mớ hỗn độn, những thứ nên phá bỏ thì đã phá bỏ, nhưng những gì đáng lẽ phải xây lại không được xây, trong sân đầy vật liệu xây dựng và rác thải, và chỉ có một lối đi duy nhất dẫn đến cửa ra vào một gian sương phòng.

Hai người đập khóa cửa gian sương phòng và thấy trong phòng thực sự rất sạch sẽ, có giường lại có bàn ghế, mua đệm chăn là có thể ở rồi!

Đây là gian phòng lúc trước chuẩn bị cho Từ Mai ở, hiện tại Từ Mai dọn đi rồi, đệm chăn mang đi, đồ dùng trong nhà lại không mang, ngược lại thuận tiện cho bọn hắn rồi.

“Đi thôi, đi mua sắm!” Trương Tiểu Ngũ cao hứng mà lôi kéo Hoa Tiểu Ngọc đi.

Không, là kéo lấy.

Hoa Tiểu Ngọc biết chờ đợi cô ta chính là cái gì, cực kỳ không muốn, dốc sức liều mạng nghĩ đến biện pháp thoát thân. Cô ta chưa từng nghĩ tới thật sự gả cho Trương Tiểu Ngũ, hiện tại hoàn toàn là tạm thích ứng mà tính toán.

Trương Tiểu Ngũ kéo vài cái cũng không động, lập tức nổi cơn tam bành.

Hoa Tiểu Ngọc chướng mắt hắn, hắn luôn biết rõ, trước kia hắn cũng luôn đè nén sự cáu kỉnh trong lòng, một người phụ nữ nông thôn có tư cách gì mà xem thường hắn một người thủ đô? Đến khi kết hôn còn xem thường hắn!

"Đồ đạc để về sau lại mua a, trước tiên tôi sẽ dạy cô làm thế nào để trở thành một người phụ nữ!" Trương Tiểu Ngũ quay lại đem cô ta kéo vào phòng, chèn cửa lại.

Bởi vì các loại nguyên nhân…Hai người ở trong phòng nhỏ giằng co đến trưa, cuối cùng đệm chăn cũng không mua được, đi nằm ngủ trên chiếc giường không. Cũng may là mùa hè, cũng không lạnh.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Tiểu Ngọc mang đôi mắt đỏ như m.á.u đến của nhà Hoa Chiêu.

Đuổi được người già đấy, đuổi không được người trẻ, Hoa Chiêu cũng buồn bực, cô là đóa hoa, Hoa Tiểu Ngọc là ong mật sao? Cứ nhìn chằm chằm vào cô không thả!

"Mẹ cứ để cô ta tiến đến, con muốn nhìn xem cô ta đến cùng là muốn làm gì?" Hoa Chiêu nói ra.

Trương Quế Lan nghĩ nghĩ, tuy trong nhà hiện tại không có người giúp đỡ, nhưng ngoài cửa cũng chỉ có một mình Hoa Tiểu Ngọc, cho cô ta vào cũng không có việc gì.

Hoa Tiểu Ngọc đi tới, Hoa Chiêu liếc thấy trạng thái của cô ta thật không tốt.

Nhưng ác ý dày đặc trên người cô ta đã muốn bao trùm tất cả mọi người trong bóng tối, vì vậy cô liền bật cười.

Ngày hôm qua đã phát sinh cái gì cũng rất dễ đoán, ngày đầu tiên đêm tân hôn nha, còn có thể làm gì? Nhưng nhìn trạng thái này của Hoa Tiểu Ngọc, là đem mọi chuyện đều tính toán trên đầu cô rồi hả?

Hoa Chiêu nhìn cô ta không khách khí nói: "Trước kia thế nhưng chính cô mở miệng nói muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ đấy, cũng không phải tôi đem cô trói lại ném lên trên giường hắn đấy! Hiện tại cô bày cái mặt thối này cho ai xem?"

Hoa Tiểu Ngọc cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm, nước mắt lưng tròng nói: "Em, em không phải…Em chính là…Quá đau. Hôm nay em tới là muốn cám ơn chị đấy! Trong nhà có việc gì chị để cho em làm là được, thím hãy nghỉ ngơi đi."

Hoa Chiêu nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Làm việc thì không cần, không dùng đến cô, xem bọn nhỏ lại càng không cần, bất quá nếu cô không có chỗ nào để đi..., ngược lại có thể giống như lúc trước, ở trong góc tường yên tính một ngày."

Nói xong, cô đặt tay lên tay vịn của ghế, năng lượng của tay phải lập tức xẹt qua mặt đất, vòng qua người Hoa Tiểu Ngọc.

Không tiến vào thân thể của cô ta, chỉ đem quần áo trên người cùng ba lô của cô ta đều nhìn một lần.

Cô ta như con gián đán mãi không chết, cố gắng hết sức để đến gần cô, cô sợ rằng cô ta sẽ mang một cái gì đó độc hại vào làm hại cô.

Nhưng mà cũng không có, không có bất kỳ đồ vật nào hình dạng viên bi, chất lỏng hoặc là bột phấn.

Nhưng cô lại phát hiện một vật thú vị khác, 1 vạn 5.

Xem ra, cô ta đã nhận tiền của ai đó, đến đây làm gì.

Rốt cuộc là làm gì?

Hoa Chiêu đoán không được, vậy thì hãy cho cô ta một cơ hội để phơi bày một chút.

Hoa Tiểu Ngọc ngây người ba ngày, động tác dư thừa gì đều không có.

Hoa Chiêu vẫn để cho cô ta ở lại góc tường, chỉ có điều lúc không có chuyện gì làm thì đi dạo trong sân, đến giờ cơm liền trung thực ăn cơm, không cho cô ta rửa chén cô ta cũng không rửa.

Giống như chỉ đơn thuần đến ăn chực đấy, nghe lời vô cùng.

Chỉ có điều mỗi sáng sớm lúc vừa tới, oán khí trên người lại nặng thêm một ít, xem ra buổi tối sống không tốt rồi.

Hoa Chiêu cũng nhìn cô ta đến phiền, quyết định cùng Diệp Thư đi ra ngoài dạo phố.

"Như vậy không tốt sao?" Trong phòng, Diệp Thư nhỏ giọng nói ra: "Em đã phát hiện cô ta không ổn, đuổi đi là được, hoặc là trực tiếp bắt lấy thẩm vấn, không cần phải mạo hiểm thăm dò cô ta a."

1 vạn 5 là một khoản tiền rất lớn, Diệp Thư cũng nhận định Hoa Tiểu Ngọc tất nhiên có mưu đồ.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, lại còn để cho mẹ rời khỏi phòng bọn nhỏ, cái này quá nguy hiểm!" Trương Quế Lan nói.

Bà ấy cũng là cần phối hợp một khâu.

Hoa Chiêu cảm thấy, Hoa Tiểu Ngọc hoặc là hướng về phía rượu thuốc đến đấy, hoặc là hướng về phía cô đến đấy. Hướng về phía cô..., cô ta khẳng định biết rõ chính mình đánh không lại cô, vậy khả năng lớn nhất chính là ra tay với con của cô.

Cô đã từng gặp quá nhiều loại huyết án như vậy rồi, mấy loại động tác này đều rõ như lòng bàn tay.

Hiện tại cái cô cần xác định chính là người sau lưng cô ta.

"Còn có, không mạo hiểm một chút sẽ không dụ nổi con sói lộ đuôi, cũng giống như Hạ Lan Lan lúc trước." Hoa Chiêu nói ra: "Con không đánh vào khúc bảy tấc trên người cô ta, triệt để đem cô ta đánh 'Chết " về sau cô ta luôn nghĩ cách tính toán con, cho nên lần này phải bắt gọn cô ta."

"Đúng a." Diệp Thư bị thuyết phục rồi.

Nhưng Trương Quế Lan còn không chịu: "Vậy cũng không thể đem bọn nhỏ ra mạo hiểm ah! Mẹ không thể rời khỏi bọn nhỏ quá xa, vạn nhất cô ta làm cái gì…Dập đầu một chút con không đau lòng à?"

Hoa Chiêu không thể nói cho bà ấy biết, mặc dù cô đã đi ra, nhưng dị năng của cô cũng sẽ một mực quấn quanh cái nôi của hai đứa bé.

Nguyên liệu làm ra cái nôi chính là cây trúc rống ruột đấy, bên trong đó tràn đầy những sợi dây năng lượng của cô, tuỳ thời có thể khống chế động tác cùng vị trí của cái nôi, thậm chí kết thành cái lưới nhỏ bao trùm lên.

Chỉ có điều những động tác đơn giản này không thể làm, bằng không thì bị người ta trông thấy, sợ là sẽ bị diệt khẩu rồi…

Hoa Tiểu Ngọc nếu như đứng ở bên cạnh cái nôi nhìn xem, cái kia không có vấn đề gì, nếu cô ta dám động thủ…

"Đi đi thôi, không có chuyện gì nữa, mấy người Lưu Minh không phải đều đã mai phục trong sân cùng trong phòng ấy ư, động tác của bọn hắn so với mẹ còn nhanh hơn, mẹ dù là canh giữ ở bên người bọn nhỏ, lúc thực sự gặp nguy hiểm, cũng sẽ không phản ứng nhanh như bọn hắn ah." Hoa Chiêu nói ra.

Tất nhiên, cô không thể chỉ dựa vào dị năng không thể lộ để bảo vệ bọn trẻ, đây là dùng phòng ngừa vạn nhất đấy, trợ lực chính thức đều giấu ở xà nhà cùng góc phòng, một khi Hoa Tiểu Ngọc có động tác gì khác người, bọn hắn biết xử lý như thế nào đấy.

"Mẹ, mẹ cần phải nhịn xuống, không thể hư mất chuyện lớn của con, bằng không thì nguy hiểm sẽ luôn tồn tại." Hoa Chiêu nói ra.

Câu uy h.i.ế.p này có tác dụng, Trương Quế Lan không lên tiếng nữa.

Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thư cùng đi ra ngoài, quay đầu nói với Trương Quế Lan: "Mẹ, chúng con đi ra ngoài dạo phố một chút, giữa trưa không trở lại, ở bên ngoài ăn, mẹ cho bọn nhỏ uống sữa bột là được!"

"Ai, đi thôi đi thôi, sớm chút trở về." Trương Quế Lan cau mày nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà hành động không tốt, vẻ mặt lo lắng căn bản không giống tiễn con gái đi dạo phố.

Nhưng cách đó không xa Hoa Tiểu Ngọc căn bản không tâm tư nhìn bà, cô ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, con mắt sáng ngời, Hoa Chiêu rốt cuộc muốn đi ra ngoài rồi! Giữa trưa vẫn chưa trở lại!

Mà Hoa Cường có thói quen ngủ trưa.

Mà bọn nhỏ cũng ngủ trưa, lúc đó, Trương Quế Lan lại vội vàng chuyện trong nhà ngoài nhà, quét dọn vệ sinh, sẽ không canh giữ ở bên người bọn trẻ, cơ hội cô ta chờ đợi rốt cuộc đã tới!

Hoa Chiêu đi rồi, Hoa Tiểu Ngọc lấy cớ đi ra ngoài mua kem, cũng đi ra ngoài một lát.

Qua một giờ mới trở về, mang về hai que kem chưa tan chảy, đưa cho Trương Quế Lan một cái.

Trương Quế Lan bây giờ nửa con mắt cũng không muốn nhìn cô ta, sao còn nhận đồ của cô ta

"Tôi không ăn, chính cô ăn đi." Nói xong bà liền đi trông bọn nhỏ.

Hoa Tiểu Ngọc bĩu môi, không thì thôi, làm như cô ta muốn cho lắm vậy.

Thời gian rất nhanh đã đến trưa, Hoa Cường đúng giờ buổi trưa đi ngủ, hai Bảo Bảo giao cho Trương Quế Lan chăm sóc.

Trương Quế Lan đem bọn nhỏ vào phòng ngủ, buông màn, xem bọn nhóc đã ngủ say, chính mình đi ra ngoài bận việc rồi.

Tất cả đều không khác gì những ngày bình thường, cũng giống như những gì Hoa Tiểu Ngọc đoán trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-185.html.]

Hoa Tiểu Ngọc cũng như thường ngày, bắt đầu ở trong sân đi bộ, sau đó cô ta thừa dịp Trương Quế Lan không chú ý, thoáng một phát đi vào nhà giữa, tiến vào phòng ngủ.

Cả hai đứa bé đều ngủ trong nôi với màn treo, dễ như trở bàn tay.

Cô ta chăm chú nhìn vài giây rồi đi tới.

Lưu Minh giấu mình ở sau giường cũng chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng Hoa Tiểu Ngọc cũng không tới bên cạnh cái nôi, cô ta bước chân một chuyến đến bàn trang điểm của Hoa Chiêu, kéo ngăn kéo ra, thấy đồ vật bên trong con mắt liền sáng ngời.

Hoa Chiêu cũng thích làm đẹp, đặc biệt với ngoại hình xinh đẹp như bây giờ, cô càng thích ăn mặc đẹp hơn, cô luôn cảm thấy nếu không biết cách ăn mặc thì sẽ phí của trời.

Mà đồ trang điểm cái gì đấy, hiện tại cô cũng không cần nó lắm, vẻ đẹp của cô hoàn toàn tự nhiên ~ cho nên cô càng thích đồ trang sức các loại và đủ mọi màu sắc.

Hơn nữa vì nguyên nhân dị năng nên đã góp nhặt rất nhiều.

Những thứ quá đắt tiền đều được cô giấu trong hộp, còn những đồ vật bình thường nhỏ xinh, xinh xắn vẫn được cô giữ bên mình và đeo hàng ngày.

Bây giờ có con rồi, đeo lên cũng không tiện nên đã cất hết vào ngăn kéo, Hoa Tiểu Ngọc tình cờ gặp một lần.

Hiện tại ngăn kéo vừa mở ra, nó giống như một hộp nữ trang vậy, vàng bạc ngọc thạch trân châu, tất cả mọi thứ đẹp đẽ làm chói mắt Hoa Tiểu Ngọc.

Cô ta không chút khách khí mà cất vào trong túi quần mình.

Dù sao lát nữa cô ta cũng sẽ làm chuyện đắc tội rất lớn với Hoa Chiêu rồi, trong ngày hôm nay cô ta cũng không có ý định ở lại thủ đô nữa, chuyện xử lý xong lập tức đi ngay.

Cô ta cũng không muốn nhìn thấy những người này, cũng không muốn nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ, lại càng không muốn nhìn thấy Hoa Chiêu rồi!

Cho nên ngu sao mà không cầm.

Hoa Tiểu Ngọc đem tất cả đồ trên bàn trang điểm đều vơ vét không còn gì, kể cả chiếc lược nhỏ, cái gương nhỏ Hoa Chiêu dùng, dây buộc tóc, những thứ không đáng tiền đều không buông tha.

Sau đó cô ta lại lục lọi trong phòng.

Không có tiền trong tủ quần áo.

Tiền của Hoa Chiêu để ở đâu?

Trong tủ không có, trong gối đầu cũng không có, dưới giường nệm cũng không thấy. . .

Làm cho Lưu Minh cũng có chút khẩn trương rồi, hắn cũng sắp không có chỗ ẩn thân rồi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Tiểu Ngọc bị dọa đến cả người đều cứng ngắc rồi.

Cũng may Trương Quế Lan chỉ đi qua ngoài cửa, cũng không có tiến vào.

Hoa Tiểu Ngọc thở phào một hơi thật dài, nhưng như thế đã nhắc nhở cô ta nên làm chuyện chính sự rồi, bằng không thì đi không được không nói, đồ đạc còn phải nhổ ra, còn có thể đánh rắn động cỏ.

Hoa Tiểu Ngọc rốt cuộc đi tới bên cạnh cái nôi, bế Vân Phi lên.

Hai đứa bé cô ta chỉ có thể ôm đi một đứa, đương nhiên sẽ ôm nam hài.

Trong chỗ tối Lưu Minh khẩn trương mà nhìn, thấy cô ta nhẹ nhàng đem Vân Phi bế lên, cũng không có làm những động tác quá kích khác, lúc này mới không có nhảy ra.

Hoa Chiêu đã từng nói qua với bọn họ, Hoa Tiểu Ngọc nếu như chỉ ôm đứa nhỏ, vậy hãy để cô ta ôm. Thậm chí cô ta muốn mang đứa nhỏ đi ra ngoài, cũng có thể.

Chỉ cần cô ta không có động tác làm tổn thương đứa nhỏ, ví dụ như véo, đánh, cho ăn cái gì đó, trước hết cứ nhìn xem.

Vẫn là câu nói đó, không mạo hiểm một chút sẽ không dụ nổi con sói lộ đuôi! Bọn hắn đúng lúc này nhảy ra sẽ không có tác dụng.

Còn ở trong nhà mình, Hoa Tiểu Ngọc thân là dì nhỏ, tuy không phải ruột thịt đấy, nhưng chỉ ôm đứa nhỏ một chút đã phạm pháp rồi hả?

Cho nên bọn hắn còn phải tiếp tục quan sát.

Hoa Tiểu Ngọc nhìn ra ngoài thăm dò, Trương Quế Lan không có trong sân, nghe thanh âm là ở phía tây trong sương phòng bề bộn cái gì, cửa gian phòng đã đóng lại.

Cô ta nhanh chóng ôm đứa bé chạy ra ngoài, một hơi chạy đến Tiền viện, chạy ra cửa lớn.

Bên ngoài, tự nhiên có những người khác tiếp tục đi theo.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thư kỳ thật cũng chưa đi xa, ngay bên ngoài phố nhỏ trốn trong góc.

Sau khi đi xa, khả năng khống chế của Hoa Chiêu đối với chiếc nôi ngày càng kém đi, cô không thể nhìn rõ nên rất lo lắng.

"Meow ~" không biết mèo nhà ai phát ra tiếng hét thảm một tiếng.

Diệp Thư lại biết đây thật ra là tín hiệu của mấy người bảo vệ truyền lại.

Mục tiêu đi ra ngoài rồi.

Rất nhanh Hoa Tiểu Ngọc liền mang theo đứa bé xuất hiện ở đầu hẻm, sau đó một đường bước nhanh về hướng đông.

Đi hơn hai mươi phút đồng hồ, cô ta liền gặp mấy tên "Lưu manh".

"Cô vợ nhỏ đi đâu vậy? Rất xinh đẹp ah, đứa nhỏ cũng thật dễ nhìn, ra, cho chú ôm một cái." Một người đàn ông dáng vẻ lưu manh vươn tay về phía Hoa Tiểu Ngọc.

"Thật hay giả à?" Diệp Thư ở phía sau nhỏ giọng nói.

Hoa Tiểu Ngọc rời đi một giờ, là đi ra ngoài đưa tin cho người nào đó đi.

Nhưng phương pháp cô ta sử dụng khá bí mật, để lại một mảnh giấy ghi đầy những từ lóng ở đâu đó.

Bọn hắn mở ra nhìn, nhìn không hiểu. Lại muốn dụ rắn ra khỏi hang, tờ giấy vẫn y nguyên được thả trở về.

Rất nhanh đã có người tới đem tờ giấy cầm đi, bất quá đến cùng là có ý gì, hay là không biết.

Hoa Chiêu cũng không hiểu, mấy người này xuất hiện đột ngột, hơn nữa trên người cảm xúc pha tạp, hỗn tạp hỗn loạn, cô cũng không có thuật đọc tâm, không biết bọn hắn đến cùng muốn làm gì.

"Anh tránh ra!" Hoa Tiểu Ngọc con mắt nhìn bốn phía, không yên lòng nói.

Triệu Cương hiện tại ở đâu? Mau chạy ra đây đi, đến đi ngang qua sân khấu, cô ta còn phải đi nhà ga mua phiếu vé!

Nhưng mà xung quanh cũng không có bóng dáng của Triệu Cương.

"Ôi!!!, vợ bé tính tình vẫn còn lớn, anh trai tức giận!" Người đàn ông dáng vẻ lưu manh nói xong, mạnh mẽ đem Vân Phi đoạt mất.

Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, trong kế hoạch không phải nói, những người này chỉ là khó xử cô ta, sau đó Triệu Cương liền đi ra anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đương nhiên chủ yếu là cứu đứa bé.

Ah, cũng đúng, đứa nhỏ không gặp nguy hiểm hắn cứu cái gì? Đến lúc đó công lao của hắn liền không lớn rồi.

Hoa Tiểu Ngọc hờ hững mà nhìn Vân Phi bị người đàn ông kia ôm đi, chờ Triệu Cương lập tức xuất hiện.

Nhưng mà cũng không có.

Sau khi người đàn ông kia cướp đi đứa bé, quay người liền bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất bên trong một đầu con hẻm nhỏ.

"Ai?" Hoa Tiểu Ngọc nghi hoặc một tiếng.

Nhưng thoáng cái cô ta lại "Suy nghĩ cẩn thận rồi", đây là muốn tạo thành hiện trường giả là đứa bé bị ném đi, sau đó Triệu Cương sẽ đem đứa nhỏ tìm trở về, đây chính là "Ơn huệ lớn" rồi!

Hoa Tiểu Ngọc tròng mắt bốn phía nhìn một vòng, đây cũng là lúc cô ta nên chạy trốn rồi.

Nghĩ tới đây, cô ta cũng quay người bỏ chạy, kết quả quay đầu lại đã nhìn thấy Hoa Chiêu.

Dọa cô ta thiếu chút nữa té ngã.

Hoa Chiêu hiện tại cái đó có tâm tư quan tâm đến cô ta, tay cô vịn tường, chăm chú theo dõi diễn biến bên kia.

Ba tên "Lưu manh" đã bị Lưu Minh mang người mặc đồng phục chế ngự, Vân Phi cũng về trong tay Lưu Minh.

Hoa Chiêu lúc này mới thở dài ra một hơi, nhìn về phía Hoa Tiểu Ngọc.

"Ah, chị tiểu Hoa, chị đi dạo phố đến chỗ này nha?" Hoa Tiểu Ngọc kiên trì nói.

Cô ta (HC) khả năng không thấy được cô ta ôm đứa nhỏ xuất hiện đi?

Hoa Chiêu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, chẳng muốn cùng cô ta nói nhảm, nói với Diệp Thư: "Coi chừng cô ta." Nói xong liền chạy về phía Vân Phi.

Diệp Thư ngược lại cười cười với Hoa Tiểu Ngọc.

Hoa Tiểu Ngọc cũng lúng túng khó xử cười một tiếng, đón lấy là bụng đột nhiên đau nhức, cô ta bị Diệp Thư một cước đạp ngã xuống đất.

Hoa Chiêu từ trong tay Lưu Minh nhận lấy Vân Phi.

Vân Phi trông thấy cô, lông mày nhỏ đang nhíu chặt lập tức giãn ra rồi toe toét cái miệng nhỏ nhắn cười đến vẻ mặt ngây thơ.

Thấy vậy Hoa Chiêu vừa đau lòng lại tức giận.

"Con là kẻ đần nhỏ! Bị người xa lạ ôm đi như thế sao lại không khóc? !" Hoa Chiêu ôm nhóc thật chặt, một bên hôn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn một bên oán trách.

Nhóc con lúc bị Hoa Tiểu Ngọc ôm đã tỉnh, khi đó Hoa Chiêu cho rằng nó sẽ khóc, còn lo lắng đến lúc đó Trương Quế Lan không đi ra xem xét sẽ là sơ hở, lại để cho Hoa Tiểu Ngọc cảnh giác.

Kết quả đứa nhóc không nói tiếng nào, chỉ là nhướng mày lên nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc.

Theo lý Hoa Tiểu Ngọc với nhóc mà nói chỉ là người xa lạ, tuy Hoa Tiểu Ngọc ở trong sân đi dạo vài ngày, nhưng chưa từng ôm qua nó, nhóc con nên sợ người lạ mới đúng.

Kết quả cũng không luôn.

Còn có vừa rồi, hắn bị người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm cướp đi, cũng không khóc tiếng nào.

"Sợ đến cháng váng?" Hoa Chiêu có chút bận tâm mà sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc.

Kết quả là trông thấy cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, vừa cười với cô, vừa lắc đầu.

Lúc này đến phiên Hoa Chiêu sợ đến cháng váng.

Đứa con trai này bình thường biểu hiện không linh hoạt bằng Thúy Vi, không phải tự mình chơi, thì là nhìn về phía em gái cùng người nhà ha ha cười ngây ngô.

Biểu hiện hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung, cái kia chính là dáng điệu thơ ngây chân thành.

Tóm lại, có chút khờ…

Kết quả nhóc con hiện tại hiển nhiên là nghe hiểu Hoa Chiêu đang hỏi cái gì.

Nhóc con này mới hơn nửa tuổi đấy!

Ở nơi nào là khờ, đó là một thần đồng ah!

Hoa Chiêu không xác định mà lại hỏi: "Hiện tại con không sợ hãi?"

Vân Phi lại lắc đầu, nước miếng phun đầy một thân…

Hoa Chiêu lại hỏi: "Có đói bụng không?"

Vân Phi lần này thống khoái gật đầu, cũng không cười rồi, còn thò tay vỗ vỗ bụng nhỏ.

Không phải chỉ biết lắc đầu.

Hoa Chiêu rốt cuộc xác định, đứa nhỏ là thực sự nghe hiểu rồi.

Lập tức trong nháy mắt im lặng, tâm tình phức tạp mà bay lên.

Lưu Minh một mực yên tĩnh mà đứng ở bên cạnh, lúc này cũng nhìn đã hiểu, hắn hiếm có mà nhìn Vân Phi, tại sao có thể có đứa bé thông minh như vậy! Cái này cũng quá sớm rồi! Còn chưa biết đi đâu rồi, nghe nói vừa mới biết bò!

Con trai của đại ca thật sự không giống người thường ah!

Hoa Chiêu kích động lập tức nghĩ đến, con của cô cũng nên như vậy, dù sao cũng là ăn năng lượng mà lớn lên đấy…

Cô nhìn ba người ngã xuống đất không dậy nổi.

"Làm sao bây giờ?" Lưu Minh hỏi.

Kỳ thật hắn có chút hối hận, có lẽ chờ bọn hắn đem đứa nhỏ ôm đi, đưa cho người cầm đầu mới ra tay đấy, bọn hắn ra tay quá sớm.

Nhưng một giây khi nhìn thấy Vân Phi bị người xa lạ cướp đi, hắn liền không nhịn được rồi. Hắn tuy chưa kết hôn, chưa có con, nhưng là hắn mỗi ngày đều âm thầm nhìn Vân Phi, ưa thích vô cùng.

Thấy Vân Phi ở trong vòng nguy hiểm, lòng của hắn đã bị níu chặt, một khắc cũng không đợi được.

Hoa Chiêu cũng đợi không được.

Tuy kế hoạch là lấy đứa nhỏ dụ sói, nhưng thực sự đến lúc đó, cô mới phát hiện mình không nỡ.

Vân Phi nếu xảy ra chuyện gì không tốt, cô cũng không thể sống nổi.

"Đưa bọn hắn đến đồn công an, trước giam giữ, cái gì cũng không hỏi." Hoa Chiêu nói ra: "Sau đó anh đi gặp bố chồng tôi, đem chuyện nói cho ông ấy biết, lại để cho ông ấy giải quyết."

Chuyện sau đó, chính là chuyện của Diệp gia rồi.

"Được." Lưu Minh lập tức hành động, ra phố nhỏ thuận tiện đưa Hoa Tiểu Ngọc đi.

Hoa Tiểu Ngọc nhìn Vân Phi trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, mặt xám như tro tàn.

Thấy Hoa Chiêu sắp đi xa, cô ta giật mình một cái mới kịp phản ứng, hét to với bóng lưng Hoa Chiêu: "Chị tiểu Hoa, em sai rồi! Em không có ác ý đấy! Em chính là ôm hắn đi ra chơi đùa!"

Hoa Chiêu cái gì cũng chưa nói, đầu cũng không quay lại, bước nhanh đi.

Hoa Tiểu Ngọc còn muốn gọi, lại bị người ta chặn miệng.

. . . . .

Trương Quế Lan cùng Hoa Cường đều ở cửa ra vào nhìn quanh, trông thấy Hoa Chiêu ôm Vân Phi trở về, hai người mới thở mạnh ra.

Nói cho cùng, ai có thể thật sự đưa đứa nhỏ ra dụ sói được?

“Cháu trai yêu quý của tôi! Có chuyện gì không?” Trương Quế Lan đem Thúy Vi nhét vào trong tay Diệp Thư, chính mình ôm lấy Vân Phi khẩn trương mà hỏi thăm.

"Không có việc gì, tốt lắm." Hoa Chiêu nói ra. Có dị năng của cô toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm vào, cô rất chắc chắn rằng con trai mình vẫn ổn.

Trương Quế Lan vẫn là đem đứa nhỏ cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có việc gì mới yên tâm. Yên tâm xuống liền không nhịn được vỗ Hoa Chiêu một cái: "Về sau cũng không thể làm loại chuyện này nữa

Hoa Chiêu xoa cánh tay đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Không làm nữa."

Mấy người vào nhà ngồi vào chỗ của mình, Hoa Cường mới hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"

Vốn những chuyện này Hoa Chiêu không nói cho ông ấy biết, sợ ông lo lắng.

Nhưng giữa trưa Vân Phi vừa đi, Thúy Vi đột nhiên bắt đầu khóc, tê tâm liệt phế mà khóc, Trương Quế Lan dỗ như thế nào cũng không được, bà cũng không có tâm tư mà dỗ nữa.

Nghe thấy Thúy Vi khóc đến thảm như vậy, lòng bà liền rối lên, cũng bắt đầu khóc.

Hoa Cường nghe được động tĩnh sang đây nhìn xem, mới biết được xảy ra chuyện gì.

Lập tức cũng muốn đem Hoa Chiêu bắt trở lại đánh một trận.

Nhưng hiện tại hai người đều bình an trở về rồi, ông lại không nỡ đánh.

"Có người đến móc nối cùng Hoa Tiểu Ngọc, bắt cóc đứa nhỏ." Hoa Chiêu nói ra: "Đằng sau khẳng định còn phải có một người hay thậm chí mấy người móc nối, cái kia cháu cũng không lo lắng thêm nữa."

“Chuyện này cứ giao cho nhà họ Diệp.” Hoa Cường cũng là ý tứ này.

...

Diệp Mậu nhận được tin tức, chén trà trong tay cũng ném đi, lập tức tự mình đến đồn công an, sau đó Hoa Tiểu Ngọc cùng mấy người đã bị một chiếc xe lôi đi, đến nơi chuyên để tra khảo.

Ông đủ tư cách để làm như vậy, ông là nhân viên cấp cao, gia đình ông bị đe dọa bắt cóc, thậm chí cần một đội đặc nhiệm điều tra.

Các chuyên gia thông qua các thủ đoạn chuyên nghiệp, Hoa Tiểu Ngọc ngay cả nội tâm âm u của mình cũng bị lôi ra.

Những người khác cũng không tốt hơn là bao.

Nhưng bọn hắn chỉ có thể khai ra đến đấy, kẻ sai khiến lớn nhất chính là Triệu Cương.

Mà Triệu Cương đã biến mất.

Vốn dĩ hắn đang đợi ở đâu đó, nhưng trong thời gian quy định không có người đến, là hắn biết chuyện không ổn, lập tức chạy trốn rồi.

Trong thời đại không có camera, muốn tìm người quá khó khăn.

Huống chi, Hoa Tiểu Ngọc kỳ thật cái gì cũng không biết, ngoại trừ bộ dáng, cô ta đến tên của đối phương cũng không xác định được có phải thật không.

Nhưng Diệp gia vẫn giăng lưới lớn để bắt người.

Mã gia rất nhanh đã nhận được tin tức.

Mã Đại Cường nhịn lại nhẫn, cũng nhịn không được, hướng bạn già mắng: "Bà ra chủ ý cùi bắp! Chọn người thật tốt! Đồ phế vật! Cái gì cũng chưa hoàn thành, còn đánh rắn động cỏ rồi!"

Bà Mã cũng một bụng tức giận, bà ta nghĩ mãi mà không rõ vấn đề ở nơi nào. Mọi người ôm đi ra, như thế nào mà nhanh như vậy đã bị đuổi kịp rồi hả?

"Người này xác thực không được." Bà Mã ngược lại cũng thừa nhận sai lầm của mình: "Nhất định là cô ta cùng Hoa Chiêu quan hệ quá kém, cho nên lúc cô ta ôm đứa bé đi ra người ta đã cảm thấy không đúng, đuổi theo. Lần này, chúng ta chọn một người có quan hệ tốt!"

"Còn chọn?" Mã Đại Cường cau mày nói: "Cũng đã thất bại một lần rồi, đối phương khẳng định đã đề cao cảnh giác rồi."

Bà Mã nở nụ cười: "Vậy cũng không nhất định, chính là vì thất bại một lần rồi, đối phương khẳng định không thể tưởng được, cùng một biện pháp chúng ta biết dùng hai lần! Đề phòng chưa hẳn sẽ nghiêm mật, huống chi, chúng ta lần này tìm một người bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được!"

"Ai?" Mã Đại Cường tò mò hỏi.

Loading...